- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 976 - Phiên ngoại: Xích Viêm (3)
Ngay lúc mũi hắn sắp nở to thì Tiểu Nguyệt Nguyệt trở về, không biết trong tay cầm một bình gì.
Đứa nhỏ nhìn Xích Viêm, múc một muỗng đồ trắng như tuyết bên trong ra, đặt ở bên môi Xích Viêm. Đứa nhỏ nhướng mày lo lắng nói: “Thúc Ăn Muối, thúc uống thuốc đi, uống rồi bệnh sẽ mau khỏi!”
Xích Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ hồn nhiên, không nghi ngờ chút nào liền nuốt một thìa kia vào miệng.
Sau đó sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm. Gương mặt bỗng đỏ bừng, lập tức phun ra, không ngừng lè lưỡi giống như con chó, không còn lời nào diễn tả hình tượng này.
Tiểu Nguyệt Nguyệt lo lắng nói: “Thúc Ăn Muối, thúc không thích ăn loại thuốc này ạ? Nếu không Tiểu Nguyệt Nguyệt đổi cho thúc một loại khác được không?”
Xích Viêm vừa nghe đến chữ Muối này liền cả người khó chịu. Bây giờ hắn khó chịu tới mức nói không lên lời, bóng người khẽ chuyển tiêu tán ngay tại chỗ.
Nhưng hắn lo lắng hai đứa nhỏ gặp nguy hiểm, một lát đã lập tức quay trở lại. Hắn nhấc hai đứa bé giao cho người hầu rồi lập tức đi tìm nước uống.
Dường như hắn phải điên cuồng uống một lít nước mới giải quyết được cảm giác mặn chát khổ sở này.
Hắn sẽ luôn cự tuyệt đối với chuyện Tiểu Nguyệt Nguyệt nói phải gả cho hắn.
Nhiều năm về sau.
Hắn cực nhọc vất vả nhìn đứa nhỏ lớn lên có dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, vậy mà nàng lại thích một con người.
Trong lòng Xích Viêm không thể nào dễ chịu, giống như củ cải trắng mình vất vả nuôi lớn bị một con heo chiếm mất.
Đến thời khắc này hắn mới phát hiện cảm giác mình đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt không biết đã biến thành tình yêu nam nữ từ lúc nào.
Xích Viêm là ma, không già không chết, dung mạo luôn duy trì ở độ tuổi khoảng đôi mươi. Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng ở độ tuổi chừng mười tám giống như thế.
Thực ra lúc ban đầu hắn cảm thấy suy nghĩ này của mình có chút biến thái, dù vậy thì hắn thật sự không nhịn được cải trắng nhà mình bị heo ăn, nếu bị heo ăn thì con heo này phải là hắn mới đúng!
Phi phi phi, hắn mới không phải heo, đúng là bị nha đầu thối kia làm cho hồ đồ rồi.
Nha đầu đó nói cái gì: “Thúc Xích Viêm, may mắn lúc đầu con không gả cho thúc. Nếu không lúc con gặp ca ca Ngọc Lăng chẳng phải con không thể ở cùng một chỗ với ca ca sao?”
Ngọc Lăng là một thư sinh thích mặc đồ màu trắng, thường sẽ là mẫu tình đầu trong lòng thiếu nữ. Mà Tiểu Nguyệt Nguyệt không những không bỏ trốn mà còn tình nguyện sống cùng người bình thường này hết một đời.
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm thì có gì tốt, còn không bằng hắn có thể theo nàng mãi mãi.
Nàng lại nói: “Thúc là lão yêu quái không già không chết, có cái gì mà hâm mộ chứ!”
Cho nên hắn đang bị tiểu nha đầu đả kích sao?
Xích Viêm không lý luận với nàng, chuẩn bị đi tìm cha mẹ nàng để họ quản nàng.
“Thiên Mạch Hàn, con gái lớn của ngươi thích một con người, ngươi không tính quản sao?” Xích Viêm hỏi.
Thiên Mạch Hàn nói: “Con người kia như thế nào?”
Xích Viêm: “Là một thư sinh nho nhã yếu ớt…”
Thiên Mạch Hàn: “Thích thì cứ thích đi, thuận tiện tìm cho nó mấy chỗ để nó đi chơi một chút, không chơi tới mức làm thế giới đó sụp đổ là được.”
Xích Viêm: “…”
Thiên Mạch Hàn: “Ngươi còn có việc sao?”
Xích Viêm: “Không có…”
Trong lòng hắn oán giận, có người làm cha như vậy sao? Quá không có trách nhiệm rồi!
…
Hai ngày sau.
Xích Viêm tới lần nữa.
“Thiên Mạch Hàn, Tiểu Nguyệt Nguyệt và người đàn ông kia nắm tay nhau…”
Thiên Mạch Hàn khen ngợi: “Ừ, phát triển không tệ. Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta đánh người đàn ông kia một trận, giờ kẻ đó đang nằm trên giường…” Xích Viêm trả lời.
Thiên Mạch Hàn nhăn mày: “Vì sao đánh người?”
Trong con ngươi Xích Viêm có chút lửa giận: “Rốt cuộc ngươi có phải là phụ thân của Tiểu Nguyệt Nguyệt không hả? Nàng ấy bị bắt đi mất mà ngươi cũng không quản hả?”
Thiên Mạch Hàn: “Tiểu Nguyệt Nguyệt rất thông minh, một người bình thường không thể gây tổn thương cho nó!”