- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 979 - Đại kết cục rải hoa!ヽ(°▽°)ノ
Thiên Mạch Hàn cũng tức giận, từ phía sau ôm eo Kim Đản Đản: “Nươn tử à, chúng ta quyết không thể dễ dàng gả con gái cho hắn!”
Kim Đản Đản gật đầu: “Ừ!”
Cho đến ba năm sau, Tiểu Nguyệt Nguyệt sinh con mà hai người vẫn chưa tổ chức hôn lễ.
Đầu tóc Xích Viêm sắp bạc trắng vì con trai gọi hắn là thúc Ăn Muối!
Xích Viêm nhìn hai vợ chồng nọ khoe ân ái không coi ai ra gì, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên Mạch Hàn, không, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, rốt cuộc hai người muốn như thế nào mới có thể gả Tiểu Nguyệt Nguyệt cho ta?”
Thiên Mạch Hàn nhìn Kim Đản Đản trong lồng ngực: “Nương tử, hình như ta nghe được có người đang nói chuyện…”
Kim Đản Đản nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn con rể tương lai Xích Viêm, ngoáy lỗ tai một chút: “Sao ta không nghe thấy gì? Tướng công, chắc chắn chàng nghe lầm!”
Thiên Mạch Hàn: “Có lẽ vậy…”
Sắc mặt Xích Viêm biến thành màu đen vì bị chọc tức, đã không biết đây là lần thứ mấy hắn bị hai người này coi như gió thoảng bên tai.
Hắn thật sự hết cách, đang chuẩn bị dẹp đường hồi phủ thì một trận gió thổi qua, là mùi hương thanh nhã của riêng mình Tiểu Nguyệt Nguyệt làm tâm trạng Xích Viêm tốt hơn rất nhiều.
Tiểu Nguyệt Nguyệt đưa con trai cho Xích Viêm ôm, nàng đi tới trước mặt cha mẹ, ôm cánh tay Kim Đản Đản làm nũng nói: “Mẫu thân đại nhân xinh đẹp thiện lương hào phóng, người đáp ứng đi, chẳng lẽ để con trai con không có cha sao?”
Thấy vẻ mặt Kim Đản Đản có chút xúc động, nàng liền đi tới trước mặt Thiên Mạch Hàn làm nũng: “Phụ thân đại nhân vĩ đại đẹp trai anh tuấn, người chịu đựng Tiểu Nguyệt Nguyệt không có danh phận sao?”
Bọn họ có thể đối xử tuyệt tình với Xích Viêm như thế nào chăng nữa cũng không thể đối xử như thế với con gái của mình được.
Hai người liền gật đầu đồng ý.
Sau khi Tiểu Nguyệt Nguyệt đạt được mục đích, khẽ chớp mắt với Xích Viêm. Xích Viêm vui vẻ cười, chỉ có quỷ mới biết hắn đã chờ đợi những lời này bao lâu, cuối cùng con trai không gọi hắn là thúc thúc…
Tiểu Nguyệt Nguyệt ôm con trai trong tay Xích Viêm, đưa đến trong lòng Kim Đản Đản. Kim Đản Đản vui tươi hớn hở vui đùa với cháu trai.
Khi nàng ngẩng đầu lại lần nữa, vẻ mặt mơ màng nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt và con rể đâu?”
Cánh tay Thiên Mạch Hàn chống đầu, không chút để ý nói: “Đã sớm đi rồi…”
“Đứa bé này thì làm thế nào?” Kim Đản Đản hỏi.
Giọng nói bất đắc dĩ của Thiên Mạch Hàn truyền đến: “Đương nhiên là đi theo chúng ta!”
Chỉ nghe đứa bé trong lòng nàng ê a nói: “Ông nội hư, bà nội hư, không cho cha và mẹ kết hôn, ╭(╯^╰)╮ hừ, người xấu!”
Kim Đản Đản: “…”
Thiên Mạch Hàn: “…”
Cho nên nói cục cưng quá thông minh cũng không tốt lắm!
Còn có một cái không tốt, vốn dĩ hai vợ chồng có thể thanh nhàn một chút, ai ngờ lúc còn trẻ bắt Xích Viêm trông hài tử, bây giờ lại giúp hắn trông nhi tử.
Ai bảo đây là cháu trai của nàng chứ, đành phải mang theo thôi.
Nhóc con giương nanh múa vuốt nói: “Ông nội, con muốn cưỡi ngựa lớn, muốn phi phi, người không cho con sẽ khóc!”
“Bà nội, con muốn xem bà giả làm đàn ông, người không để ý lời con, con sẽ không ăn cơm!”
Kim Đản Đản nhịn nhịn lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa liền cốc đầu thằng bé một cái.
Đứa nhỏ khóc ròng nói: “Hu hu ông nội bà nội là người xấu, bảo bảo phải về nhà tìm cha. Mẹ cũng là người xấu, người xấu nhất xấu nhất, mẹ đánh bảo bảo đau nhất đau nhất!”
Kim Đản Đản nhìn cháu trai khóc đáng thương vô cùng, lập tức dỗ thằng bé: “Không khóc, không khóc, cháu còn khóc bà sẽ đánh ông nội cháu!”
Quả nhiên đe dọa như vậy, tiếng khóc ngừng lại!
Nhưng Thiên Mạch Hàn lại không bỏ qua.
Đứa nhỏ nói: “Bà nội, ông nội muốn khóc…”
Kim Đản Đản ai oán ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời: Vì sao? Vì sao? Vì sao lại sinh nhiều đứa nhỏ ác liệt vậy?
(Hoàn chính văn)
[Cảm nghĩ kết thúc]
Cảm ơn mọi người đã làm bạn với Huỳnh Nhi lâu như vậy, mọi người hãy cùng chờ kết cục của Xuyên nhanh: Nam thần trăm biến, nhẹ một chút!
Huỳnh Nhi có thể kiên trì viết đến một triệu chữ cũng vì sự ủng hộ của mọi người. Có lẽ số lượng chữ đối với mọi người mà nói cũng không phải rất nhiều, nhưng lại là lần đầu tiên Huỳnh Nhi viết sách nhiều chữ như vậy!
Vô cùng cảm kích mọi người yên lặng làm bạn với Huỳnh Nhi đi đến cuối cùng, cảm ơn mọi người không rời không bỏ!
Cảm ơn mọi người ủng hộ bản chính, tuy rằng mọi người vẫn luôn yên lặng đọc sách, không thường lên tiếng nhưng yên lặng làm bạn cũng là lời tỏ tình dài nhất. Cảm ơn mọi người!