Chương 71: Kết giới ma vực
Đường Nham thử đi lên phía trước một bước, ánh sáng trắng trước mắt nhanh chóng khuếch tán, nó chói vào mắt khiến anh không mở mắt ra được.
Đợi sau khi Đường Nham vất vả lắm mới thích ứng được thứ ánh sáng chói mắt đó, lại phát hiện không thấy Tô Thiên và Ứng Phong đâu nữa. Trong một mảng trắng xoá chỉ còn lại mình anh, ngoài anh ra đến sợi lông cũng chẳng có.
Đờ mờ, mẹ nó, nơi quái quỷ gì đây? Đường Nham lập tức cuống lên. Ở một nơi xa lạ còn có một con ác ma đang lẩn trốn đâu đó, lạc khỏi nhóm là một chuyện hết sức kinh dị. Anh vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng gọi Tô Thiên bằng thần giao cách cảm.
“Tiểu yêu tinh, cô ở đâu đó? Mau trả lời tôi đi!”
Cũng may chỉ một lúc sau, trong đầu của anh đã truyền đến câu đáp lại của Tô Thiên.
“Tôi đang đứng ở hành lang, có Ứng Phong nữa. Vừa nãy thấy anh bước lên phía trước một bước thì biến mất luôn, hai bọn tôi cũng không dám bước theo. Bây giờ anh đang ở đâu, tình hình thế nào rồi?”
“Không biết nữa, dù sao xung quanh toàn là màu trắng, ngay cả một đồ vật sống cũng không có. Ông đây đến tay trói gà không chặt, cô mau nghĩ biện pháp cứu tôi đi!” Đường Nham sốt ruột muốn chết.
“Hừ, bây giờ thì lại cần tôi. Trước đây anh đối xử với tôi thế nào, tôi đều nhớ hết!” Tô Thiên hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Đừng mà, tiểu yêu tinh, cô đừng bỏ đá xuống giếng chứ. Tôi là người đàn ông của cô đấy. Tục ngữ có câu một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, hai ta đã có bao nhiêu đêm, cô nỡ lòng vứt bỏ tôi sao?” Đường Nham nói một cách vô cùng đáng thương.
“Để tôi suy nghĩ đã, sau này có thể thoát khỏi một tên biến thái thì hình như cảm giác cũng không tệ đâu!” Tô Thiên như có điều suy nghĩ.
“Đừng quên cô có hợp đồng linh hồn với tôi đấy, tôi mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng chẳng được yên đâu. Nhanh cứu tôi đi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn còn không được sao? Ông đây sốt ruột muốn chết rồi, cô đừng ở đó kéo dài thời gian nữa!” Đường Nham nôn nóng đến mức dậm chân tại chỗ.
“Được rồi, anh đừng vội, đương nhiên tôi sẽ không bỏ mặc anh. Khi nãy tôi mới phân tích qua, tường của tầng lầu này là từ máu thịt của nhân viên vệ sinh kia đông lại mà thành. Bởi vì không có người sống thường lui tới trong thời gian dài, cho nên nơi này tập trung rất nhiều âm khí. Từ hồn ma của nhân viên vệ sinh làm điểm đầu, hình thành nên kết giới ma vực, không ai biết bên trong có gì. Không phải anh mang nhiều bùa lắm sao? Chắc nó có thể ngăn chặn được một thời gian, tôi sẽ mau chóng tìm ra lối vào kết giới.” Tô Thiên an ủi.
Ma vực? Sẽ không có ma ở khắp nơi đấy chứ? Đờ mờ, phát tài rồi. Nếu bắt hết bọn chúng về, vậy sẽ được bao nhiêu tiền đây? Đường Nham vui đến nổi sắp cười thành một đóa hoa, chỉ là nụ cười trên mặt chẳng giữ được mấy giây thì một ý niệm khác đã bất chợt xuất hiện trong đầu anh.
Mẹ nó, bắt một con ma phải tốn bao nhiêu công sức, còn cần Tô Thiên hỗ trợ. Hiện tại chỉ còn một mình anh, phải đối mặt với rất nhiều ma… sẽ không bị gặm đến ngay cả cặn cũng chẳng còn đấy chứ? Đường Nham chợt nghĩ.
Dường như để nghiệm chứng cho suy nghĩ của anh, mảng ánh sáng trắng xung quanh đột nhiên xảy ra biến hóa. Nó biến thành một hành lang trống trải, cửa kính và cửa sổ đều chưa lắp xong, một bên vách tường được dựng lan can bằng những thanh gỗ thô sơ, sàn nhà dưới chân thì gồ ghề, nhìn giống như một công trường chưa thi công xong. Đường Nham cúi đầu xuống thì phát hiện quần áo trên người mình cũng đã thay đổi. Anh đang mặc một bộ đồng phục màu lam, một tay cầm chổi, một tay cầm hốt rác.
Đây là… nhân viên vệ sinh!
Đường Nham vừa nghĩ đến bốn chữ này thì sau lưng truyền đến một lực rất mạnh, bất ngờ đẩy anh đi. Anh không hề phòng bị nên căn bản không kịp né tránh, cơ thể lảo đảo rồi té từ chỗ hàng rào phòng vệ mới xây được một nửa xuống.
Bên tai truyền đến tiếng vù vù của không khí, cơ thể anh giống như một chiếc lá trôi bồng bềnh trên biển rộng, nó không bị khống chế, lao nhanh từ trên đầu sóng xuống. Đường Nham vô thức ngẩng đầu nhìn lên chỗ anh bị rơi xuống, nơi đó xuất hiện một khuôn mặt bị tóc dài che kín, chỉ lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Bụp bụp!”
Đầu óc anh còn chưa kịp suy nghĩ đã cảm giác được hình như mình đã rơi vào trong thứ gì đó, người đập trúng một vật thể cứng ngắc. Anh có cảm giác xương cốt như vỡ ra từng mảnh, đau đến mức không phát ra được tiếng nào. Vào ngay lúc này, vật thể dưới người anh đột nhiên chuyển động.
“Răng rắc răng rắc!”
Đường Nham trơ mắt nhìn một cái răng cưa nhanh chóng quay lại hướng mình.
“Roẹt!”
Thân thể bị xoắn thành máu thịt nát vụn, bắn ra tung tóe. Loại đau đớn này đã không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả, giống như có ngàn vạn con dao cùng cắt vào cơ thể anh, thậm chí muốn xé nát cả linh hồn anh. Cảm giác tuyệt vọng sâu sắc này bao phủ lấy anh.
Nhưng cảm giác này chỉ tiếp tục thêm mấy giây, rồi Đường Nham hoàn toàn mất đi ý thức. Chuyện xảy ra quá nhanh, anh còn chẳng nhớ mình ngã xuống đây như thế nào.
Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi Đường Nham tỉnh lại lần nữa mới sợ hãi phát hiện ra, thân thể của mình không động đậy được. Anh muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đến một chút âm thanh cũng không phát ra được. Anh cố gắng mở mắt ra nhìn, lại phát hiện trên bức tường đối diện khảm một tròng mắt tròn căng, đang nhìn thẳng vào anh!
Mà xung quanh con ngươi ấy còn có đủ kiểu thịt nát, căn bản không thể phân biệt được là của bộ phận nào trên cơ thể.
“Sao rồi? Cảm giác bị khảm vào tường thế nào?” Âm thanh lạnh lùng và quái lạ đột nhiên vang lên.
Một khuôn mặt mang nụ cười quỷ quyệt xuất hiện trước mặt Đường Nham, đúng là khuôn mặt anh vừa nhìn thấy sau khi ngã khỏi hành lang.
“Cô, cô là ai?” Đường Nham giật mình, bật thốt lên. Lúc này anh mới ý thức được là mình lại có thể nói chuyện.
“Tôi? Tôi cũng không biết tôi là ai nữa. Có điều tôi biết một lát nữa thôi anh sẽ biến thành một bộ phận của tôi, ha ha ha ha ha ha!” Đôi môi đỏ đang rướm máu nứt ra một độ cong khó tin, lộ ra cả hàm răng nhọn bên trong.
“Lời này là có ý gì? Rốt cuộc cô đã làm gì? mau thả tôi ra!” Đường Nham không kịp suy nghĩ đến tình hình lúc này của mình, điên cuồng hét lên.
“Đúng là một kẻ ngu ngốc, không phải tôi đã nói rồi sao? Anh bị khảm vào tường rồi!” Đôi môi đỏ nhả ra mấy chữ lạnh thấu xương.
Khảm vào? Tường? Ba chữ này xoay quanh trong đầu Đường Nham. Anh nhớ lại một loạt chuyện xảy ra khi nãy, đầu tiên mình đang đứng ở hành lang thì bị đẩy xuống, sau đó không biết rơi đến chỗ nào, bị răng cưa xoắn nát, đợi đến khi tỉnh lại lần nữa thì chính là cảnh tượng trước mắt.
Quá trình này sao nghe quen vậy chứ? Sau khi ngờ vực trong mấy giây, người họ Đường có phản ứng trì độn nào đó mới đột nhiên bừng tỉnh.
Đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ đờ mờ!
Đây không phải là chuyện mà cô trợ lý nhỏ từng kể ư? Là cảnh nhân viên vệ sinh tử vong trong tòa nhà mấy năm trước? Mình vừa trải qua những gì cô ta đã trải qua sao? Vậy thì hiện tại, tình trạng không thể động đậy này là bởi vì máu thịt lẫn với cát đá bị trét lên tường hả!
Chương 72: Nửa khuôn mặt kỳ lạ
Nắm cây cỏ, thầy cũng không muốn kết cục này, Ni Mã, Tô yêu tinh rốt cuộc lúc nào mới đến cứu người, Đường Nham vừa rơi lệ đầy mặt vừa hò hét.
“Anh muốn hai con quỷ không có phẩm chất kia đến cứu sao, đừng có mơ, đây là kết giới của tôi, dù là người hay quỷ cũng không thể tùy tiện đi vào, anh nên ngoan ngoãn ngốc ở đây đi, sau đó từ từ trở thành một phần kết giới của tôi đi.” Giọng nói quái dị lại vang lên, dường như người kia có thể nghe được tiếng lòng của Đường Nham, gằn từng tiếng trả lời.
“Hừ, hai con quỷ kia, tôi tự dạy dỗ, so với loại cô hồn như anh lợi hại hơn nhiều lần, loại kết giới này chúng nó phá rất nhanh.” Đường Nham hừ lạnh không chịu thua nói, trong lòng thì âm thầm lo lắng.
Trong người anh mang theo rất nhiều bùa, vốn có thể chống lại, nhưng hiện tại quái lạ là mình lại bị nhốt ở trong tường, bùa cũng không biết ở chỗ nào, căn bản không có biện pháp dùng.
Nếu không nghĩ cách khác, anh chỉ sợ mình không đợi được Tô Thiên.
A, đúng rồi, trong đống bùa đó, có hai lá bùa trừ tà cao cấp, được vẽ từ chính máu của anh, cũng có sự tác động qua lại với chính anh, chỉ đọc thần chú, không cần tự tiếp xúc, không chừng sẽ phát huy tác dụng, dù sao bây giờ cũng không có cách nào khả thi, còn nước thì còn tát.
Đường Nham nghĩ vậy, tâm trạng hơi được ổn định, tập trung lực chú ý, yên lặng niệm chú đuổi tà mà.
Lẽ trời mênh mông, đạo quỷ mênh mông, lấy lực tôi, diệt trừ tai họa, cấp cấp như luật lệnh.
Câu thần chú vang lên, ở góc tường đối diện Đường Nham,Kim quang bắn ra, cố thoát khỏi bức tường, bồng bềnh trong không trung, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, tường bị Kim quang chiếu vào, từng mảng tường tróc ra.
“A, đây là thứ gì?”
Nửa khuôn mặt kỳ quái trốn vào trong góc phòng không bị Kim quang chiếu vào hoảng sợ thét chói tai, nếu ánh sáng kia rơi vào người nó, dường như có thể hòa tan nó.
“Hừ, đây là thứ để đối phó đặc biệt, dám nhét ông đây vào bên trong tường, tôi đây sẽ đánh anh đến hồn bay phách lạc.” Đường Nham cảm nhận được cơ thể đang từ từ khôi phục cảm giác, cực kỳ đắc ý nói.
Kim quang lượn vòng quanh không trung một phút mới dừng lại, sau đó hai mảnh giấy vô dụng lảo đảo rơi xuống, hành lang vốn là một đống bừa bãi, hơn nửa tường đều bị tróc ra, những chất lỏng màu đen từ bên trong chảy ra, phát ra một mùi tanh hôi gay mũi.
Đường Nham không nói gì phát hiện bản thân cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, nửa người dưới vẫn bị trói chặt chẽ vào tường, khiến anh không thể cử động.
Nửa khuôn mặt kỳ lạ trốn ở góc tường quan sát toàn bộ chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt ngay lập tức dữ tợn, khu vực này nó mất rất nhiều năm vất vả mới hấp thu được năng lượng, cứ như vậy bị Đường Nham làm hỏng hơn nửa, phải sửa chữa, một năm rưỡi cũng không thể, dù sao đi chăng nữa chuyện đã biến thành như vậy, trước tiên cứ hấp thụ hết chất dinh dưỡng đi đã.
Môi đỏ nhẹ nhàng câu lên, một luồng khí đen bay về phía Đường Nham đang giãy dụa.
Nhưng làm nó bất ngờ là, một kích đó lại không thành công, lúc khí đen sắp chạm vào Đường Nham, thì bị một bạch khí không biết xuất hiện từ đâu đánh tan.
Ngay sau đó, khu vực vỡ tan tành xuất hiện bóng dáng một nam một nữ.
Đường Nham thấy hai bóng dáng kia kích động hô lớn: “Em gái, cuối cùng thầy cũng đợi được.”
Tô Thiên không trả lời anh, ánh mắt nhìn về nửa khuôn mặt kỳ lạ khô héo ở trong góc phòng.
Sau khi Đường Nham biến mất, cô và Ứng Phong tìm kiếm xung quanh, nửa ngày không tìm được cách phá bỏ kết giới, đang lúc vô cùng nóng ruột, kết giới vốn vững chắc lại xuất hiện một lỗ hổng vào bên trong, lúc này hai con quỷ lợi dựng sơ hở để chạy vào, vừa vặn thấy một lũ quỷ khí sắp tiếp cận Đường Nham, nhìn không yên lòng và vì lòng tốt, nên cô theo phản xạ xuất thủ ngăn cản.
Từ đường quỷ khí xuất hiện, ở đó xuất hiện nửa khuôn mặt kỳ lạ, tuy không rõ lai lịch đối phương, nhưng Tô Thiên biết chắc chắn không phải là thứ gì tốt.
Cho Ứng Phong một ánh mắt, ý bảo anh ta chú ý vào nửa khuôn mặt kỳ lạ kia, lúc này sự chú ý của Tô Thiên mới chuyển đến người Đường Nham, người nào đó một nửa cơ thể bị nhét trong tường, nửa còn lại thì lộ ra ngoài lọt vào tầm mắt của cô.
“A, sao anh lại nhét cơ thể mình vào tường…” Tô Thiên hỏi, hành động này yêu cầu kỹ thuật cao, cũng không đơn giản.
“Không có tâm trạng đùa, em cho là thầy muốn thế sao, nếu không phải em, ma gì mà chậm chạp không giúp đỡ, anh sẽ rơi kết cục này sao, may mắn hai là bùa kia có tác dụng, nếu không bây giờ anh đã biến thành một phần của kết giới rồi.” Đường Nham tức giận, anh vừa suýt chết, thiếu chút nữa thì mạng nhỏ biến thành phân.
“Con quỷ kia quá lợi hại, lần đầu tiên tôi gặp được loại Qủy Vực, không phá được ngay cũng rất bình thường, hơn nữa, anh không phải rất tốt đó sao?”
Vừa rồi còn cản giúp anh một sát chiêu, thật sự không nhìn được lòng tốt của người khác, Tô Thiên mất hứng lầu bầu.
“Được, được, anh không tranh cãi với em, đỡ phí thời gian, đừng ngốc đứng im đấy, còn không mau đến giúp người đàn ông của em ra ngoài.” Đường Nham chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát.
“Đã biết.”
Tô Thiên lè lưỡi, vung tay lên, rất nhiều tia sáng trắng từ tay cô xuất hiện, chúng giống như dây quấn quấn đầy tường giam cầm Đường Nham, sau đó hơi dùng lực, bức tường này nhanh chóng vỡ thành vụn, rơi lác đác dưới mặt đất.
Đây là sự khác biệt giữa có sức mạnh và không có sức mạnh, gần như trong nháy mắt giúp anh thoát khỏi sự trói buộc.
Đường Nham vỗ vỗ bụi đất trên người, ngay lập tức cảm thấy cả người thoải mái, định thưởng cho biểu hiện tốt của tiểu yêu tinh một cái ôm, nhưng vừa mới bước một bước, cơ thể anh mềm nhũn, sau đó không khống chế được ngã xuống đất.
“Anh sao vậy, bị thương không?” Tô Thiên chạy đến, lo lắng hỏi.
“Ai ui, anh cũng không biết sao lại thế này, cả người không có một xíu sức lực, hơn nữa rất đau, giống như có người lấy dao xẻo thịt của anh.” Đường Nham đau đến hít khí lạnh, ngũ quan nhăn nhó, giọng nói yếu ớt.
Vừa rồi anh bị nhốt trong kết giới của Quỷ Vực, thực ra ngay từ đầu cơ thể bị nửa khuôn mặt kia nhét vào tường, mà linh hồn của anh chứng kiến cảnh phân thây trong nhà lầu, tuy chỉ là cảnh hư ảo, nhưng dù sao vẫn có ảnh hưởng với anh, linh hồ bị quỷ khí lạnh lẽo tổn thương và còn có vết thương, cho nên bây giờ anh mới yếu ớt, không có sức lực, cảm nhận được cảm giác đau thấu xương.
Bởi vì sự đau đớn này không phải từ cơ thể, mà là từ chỗ sâu của linh hồn.
Chương 73: Trận đại chiến đầu lâu
Tô Thiên định đến an ủi anh vài câu, một sự kì quái đột ngột xuất hiện.
“A”
Tiếng hét thảm thiết phá vỡ không gian yên tĩnh.
Đường Nham nhanh chóng nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy cách đó không xa Ứng Phong đang nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn. Một cái đầu lâu đen xì đang hung hăng mà cắn lấy ánh tay phải của anh ta.
Ứng Phong giơ tay trái lên, năm cái móng vuốt sắc bén hung hăng bay về phía cái đầu lâu kia, rõ ràng lại chỉ đang tấn công vô ích. Cái đầu lâu kia trước lúc móng vuốt sắc bén của anh ta rơi xuống, đã nhanh chóng hoá thành sương mù biến mất.
Mà cánh tay phải của anh ta lại đang xuất hiện một vết thương tỏa khí đen ra bên ngoài. Trong lòng Tô Thiên thầm kêu một tiếng, không ổn rồi, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua góc tường, khuôn mặt kì dị lấp ló kia đã biến mất không thấy đâu.
Nó trù tính khi Ứng Phong bị thương thì chính mình sẽ đào tẩu nhanh chóng.
Sức mạnh linh hồn Ứng Phong vốn không mạnh, bị thương như vậy lập tức không thể chịu nổi. Đường Nham lo lắng linh hồn anh ta bị tổn thương nghiêm trọng quá mức, mang thẳng anh ta thu hồi vào trong bình sứ.
“Khuôn mặt lấp ló kia đã biến mất, nên làm cái gì bây giờ.” Tô Thiên lo lắng hỏi.
“Sợ cái gì, nó còn dám xuất hiện nữa sao. Tôi đây không phải là không thể tiêu diệt được nó, chỉ tại vừa rồi nhất thời không chú ý mới bị nó đánh lén thành công. Bây giờ đến nhiều lần xem bản lĩnh ai lợi hại hơn.” Đường Nham nói xong lập tức từ trong ngực lấy Xích Viêm của chính mình ra.
Roi da nơi tay, ai dám chiến đấu lại.
Linh hồn anh ta đang bị thương, nhưng cũng mấy có giao ước linh hồn với Tô Thiên, có thể tạm thời dùng sức lực của cô để chữa lành. Hiện tại ít nhiều đã khôi phục được một chút sức lực, tịnh dưỡng một chút sẽ lại không sao.
Ngay lúc một người một ma đang nói chuyện, không gian xung quanh lại một lần nữa phát sinh biến đổi. Sương màu đen theo bốn phương tám hướng hiện ra, trông như là có một lỗ hổng vô tận muốn nuốt chửng bọn họ.
“Cẩn thận, thứ khói này ở trong sương mù ẩn chứa oán hận vô tận, sợ sẽ có thứ gì đáng sợ xuất hiện.” Tô Thiên nhắc nhở.
Đường Nham gật nhẹ đầu, bỏ ngón trỏ vào miệng cắn nát. Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng rỉ ra, nhỏ xuống ở trên roi da trong tay anh.
Vết máu theo roi mạch lạc chảy xuống từng chút một, toàn bộ thân roi nhanh chóng đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Đấy là do anh xem cách sử dụng từ trong Phong Thuỷ Chân Kinh. Bình thường chỉ là cây roi thông thường để dạy dỗ hồn ma, nếu có thể nhỏ máu của người sử dụng lên trên, sẽ kích thích sức mạnh ẩn chứa bên trong roi, trở thành một món pháp bảo đích thực.
“Khắc khặcc khặc khặcc khặc khặcc khặc khặcc.”
Âm thanh kì dị không ngừng truyền đến từ trong làn khói đen.
Sau đó, lần lượt từng khuôn mặt trống rỗng quái dị xuất hiện. Có khuôn mặt người đàn ông dữ tợn, có mặt người phụ nữ quỷ dị tàn ác, còn có mặt cụ già bị khiếm khuyết. Tất cả cùng nhau trôi lơ lửng ở giữa không trung hướng về phía Đường Nham và Tô Thiên, nhếch miệng cười không ngừng. Trong khung cảnh đó khỏi phải nói có bao nhiêu là người hiện ra.
Trốn ở trong bóng tối mà thao túng, hết thảy đây đúng là do khuôn mặt lấp ló kì dị biến mất lúc trước, do nó mê hoặc mà ra. Những năm nay nó nuốt chửng toàn bộ những oan hồn mà nó bắt được, cho dù bị Đường Nham phá hủy một nửa vẫn có sức mạnh lạ thường. Nó cũng không tin đem hết sức lực của mình ra không thể bắt được hai người khiêu khích này.
“Chà con mẹ nó, sao mà có nhiều ma như vậy.” Đường Nham trợn mắt, há hốc mồm reo lên.
“Sao tôi biết được, tự anh phải cẩn thận một chút.” Tô Thiên tức giận trả lời.
Vừa lúc đó, từ khuôn mặt kì dị mọc ra một loạt hàm răng sắc nhọn hung hăng lao đến, lướt qua Tô Thiên đang đứng ở phía trước, đi đến bên người Đường Nham, lập tức há miệng cắn ở phía cổ anh.
Con mẹ nó, đây quả là sợ nhọc công khi dễ nên mới cố ý chọn quả hồng mềm mà bóp đúng không. Bị coi thường, Đường ta lập tức nổi giận, trước hết là đánh cho thật mạnh dễ như bỡn.
“Bụp bụp.”
Roi đánh về phía sau tỏa ra ánh sáng màu hồng, cái đầu lâu kia bị đánh nát giống như quả bóng nước, phân tán trong không trung hoá thành một đống thịt nhão tỏa ra mùi hôi thối, rơi xuống trên mặt đất.
Những khuôn mặt kì dị xung quanh vừa thấy cảnh tượng này, vẻ mặt càng bắt đầu thêm hung ác, ùn ùn thẳng đánh về phía Đường Nham và Tô Thiên.
Roi da của Đường Nham được gọi là một thứ sinh ra sức mạnh của hổ, bay cao thấp trái phải, đầu lâu nhào về phía trước cũng lại bị cản lại ngay trong một thời gian ngắn.
Mà Tô Thiên thì lại càng thêm thành thạo. Trong thân thể của cô tỏa ra từng tia sương mù màu trắng bao phủ cô ở bên trong, chỉ cần có một cái đầu lâu ở gần cũng sẽ bị ăn mòn biến thành một vũng máu.
Khuôn mặt kì dị lấp ló kia hoàn toàn không thể ngờ được đến tình huống này, sự công kích của mình căn bản giống như là không thể làm gì được đến đối phương. Mới sau một hồi đám đầu lâu của nó đã bị giết nhiều như vậy, tiếp tục như thế nữa, lực lượng của nó sẽ biến mất hầu như không còn chút nào.
Hừ, cặp môi đỏ mọng của khuôn mặt kì dị cười khẩy làm nổi lên một vòng âm tà, ở bên ngoài không thể vào được vòng âm tà đó. Dưới sự che chắn của vô số đầu lâu khác, nó biến hoá thành một khí đen lặng lẽ nhích đến gần Đường Nham.
Cứ tưởng rằng mình ẩn nấp vô cùng tốt, nhưng trong mắt Đường Nham hoàn toàn có thể thấy được rõ ràng. Dưới sự bao phủ của Thông Linh Chi Nhãn, bất luận đường nét chất khí gì đều không thể che dấu, ẩn nấp ở nơi nào.
Vào lúc Đường Nham đang đối phó với những cái đầu lâu liên tiếp xuất hiện kia, ánh mắt liếc đến một cái tia trông như là một con rắn nhỏ bình thường, đang lặng lẽ bơi về phía khí đen của mình. Linh cảm trong lòng nhất thời chuyển động, lập tức sớm đề phòng. Nó vừa xuất hiện vào trong phạm vi công kích, lập tức hung hăng dùng hết sức đánh.
Em gái nhà nó chứ, dám chơi đánh lén, không nhọc công đánh cho mẹ mày cũng nhận không ra.
“A”
Sau khi roi da đánh vào trên khí đen, lập tức khiến nó về hình dạng bên đầu. Trên khuôn mặt lấp ló quái dị xuất hiện một vết thương lớn, đau đến mức nó không nhịn được phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đường Nham vừa nhìn cảnh tượng này, cơn thịnh nộ lập tức nổi lên. Con mẹ nó, vừa rồi không phải nhọc công bị nhồi vào góc tường, thứ kì quặc ở trong phải chịu sự cười nhạo sao. Mày đây rõ ràng còn dám xuất hiện, thật là đang khi dễ công sức của tao đúng không.
Đường ta tức giận đến đỉnh điểm, không nói hai lời, trước hết lại dễ như bỡn hung hăng đánh tới.
Thân cây roi màu đỏ giống như tia chớp, sấm sét đến, khuôn mặt kì dị vừa mới bị thương căn bản không tránh kịp lại vừa vặn bị đánh thêm lần nữa.
Khủng khiếp là trên khuôn mặt lại xuất hiện cùng một vết thương, vừa đúng lúc ở chỗ ngược lại với lúc trước, tạo thành một chữ.
Đường Nham hả giận cười khẩy một tiếng, phì, đúng là ngu ngốc.
Cái khuôn mặt lấp ló kì dị kia sau khi bị hai phát roi làm bị thương, sức mạnh của bản thân bị đánh tan hơn phân nửa, sự kiểm soát đối với những cái đầu lâu kia cũng giảm xuống. Đường Nham và Tô Thiên nhanh chóng bắt bọn chúng, đánh gục sạch sẽ hoàn toàn. Một người một ma kết hợp lại với nhau, mang khuôn mặt lấp ló kì bí kia chen đến góc tường.
“Ôi, Tô yêu tinh, cô nói xem cái này rốt cuộc là thứ gì đây, bản thể sao lại là bộ dạng này.” Đường Nham đánh giá khuôn mặt kì dị kia, tò mò hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm. Có khả năng linh hồn của nó bị hao tổn nên lập tức chỉ còn lại một chút như vậy, thế nên phải dùng hình thái tăng cường sức mạnh này nên mới phải biến thành như vậy.” Tô Thiên cúi đầu trầm tư một chút rồi mới lên tiếng.
“Haizz, cái thứ này cũng không giống như là có thể dạy dỗ thành đặc tính của ma nước, bằng không trực tiếp đánh cho nó hồn bay phách lạc. Đặc biệt sao, ban nãy đúng là nhọc công không ít.” Đường Nham nói xong lập tức giơ roi lên chuẩn bị đánh.
Chương 74: Tên đã lắp vào cung
“Chao ôi, cô đừng vội. Bây giờ chúng ta muốn giết chết nó thực ra rất dễ dàng nhưng tôi cảm thấy nó chỉ là một hồn phách nhỏ như thế, có thể luyện chế thành công cụ tập kích. Lần sau lúc bắt quỷ có khi có thể có tác dụng đấy.” Tô Thiên vội vàng ngăn cản, nói.
“À, đúng không?” Đường NHam nhìn nửa khuôn mặt khô queo ở góc tường, cảm thấy hình như suy nghĩ này của Tô Thiên cũng không thể không thành hiện thực.
“Vậy được rồi, dẫn nó về trước rồi nói.”
Dù sao nếu không thành công thì với anh mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
Đường Nham lấy hồ lô nhỏ từ trong túi ra, thu con quỷ có khuôn mặt kỳ lạ này vào. Bây giờ Tô Thiên đã hồn thể thực hóa, có thể đi lại dưới ánh mặt trời cho nên cái hồ lô nhỏ này với cô mà nói đã không còn tác dụng.
Con quỷ mặt kỳ lạ vào hồ lô xong thì kết giới nó bày ra cũng vì cắt đứt với chủ thể mà ầm ầm sụp đổ, huyễn hóa thành từng luồng khí âm sát màu đen. Điều này với Tô Thiên mà nói thì chính là thứ đại bổ.
Cô lập tức bắt đầu vận chuyển sức mạnh tự thân hấp thu từng chút từng chút khí này.
Đường Nham thấy thế cũng vội vàng thả Ứng Phong ra. Hồn lực của anh ta tiêu tan quá nhiều, cũng cần bổ sung sức mạnh.
Nhắc tới cơ thể quỷ thì có nhiều tác dụng hơn cơ thể người. Sau khi xảy ra vấn đề, chỉ cần bổ sung sức mạnh giống thế lại thì có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chờ khí âm sát trong không gian bị hấp thu hầu như không còn xong, vết thương của Ứng Phong đã khỏi hoàn toàn, thậm chí sức mạnh còn tăng thêm một bậc.
Còn Tô Thiên thì nhảy thẳng từ quỷ người hầu cấp ba thành quỷ người hầu cấp bốn, lại có kỹ năng di chuyển tức thời hạng nhất. Nói thực kỹ năng này không có tác dụng gì với cô. Cô là quỷ hồn, xuất hiện từ trong khoảng không rồi biến mất trong không gian quả thực không phải là rất dễ à? Cần gì phải dùng di chuyển tức thời chứ.
Có điều với Đường Nham mà nói đây chính là tin tức tốt. Vì cũng giống như mắt thông linh*, anh cũng có thể sử dụng kỹ năng di chuyển tức thời. Đây chính là thứ tốt. Lần sau lúc đối chiến nữa, anh cũng sẽ không bị động như thế nữa.
*Thông linh: một chủ thuyết mang tính thực hành, muốn dùng khoa học để minh chứng cho sự tồn tại của các vong linh. Con người có thể tiếp xúc được với vong hồn qua những người có phép lạ, có ma thuật (hay phương thuật) hoặc qua chiếc bàn xoay hay còn gọi là bàn ma. Những người có phép lạ có thể thông qua vận năng của bản thân để tiếp cận với các siêu linh ở thế giới bên kia. Các nhà TLH chủ trương phải khẳng định linh hồn là có thật, bất tử, cũng tồn tại, có vui, có buồn, có hình dáng được trú trong một hình thể vật chất, thông qua một vật vô hình tinh khiết mà con người trần tục không thể thấy được. Linh hồn có thể tác động đến con người và có thể khuyên nhủ con người những điều người trần không thể biết.
Hơi thở lộn xộn trong hành lang bị Tô Thiên và Ứng Phong hấp thu xong, lập tức sáng sủa hẳn lên, bầu không khí trong lành sung sướng, hoàn toàn không còn cảm giác bị đè nén như lúc trước.
“Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi chuyện rồi. Bây giờ mới giống bình thường.” Tô Thiên quan sát bầu không khí sáng sủa xung quanh, hài lòng nói.
“Bình thường cái con khỉ. Cô nhìn các góc ở tòa nhà này xem, chỗ nào cũng có rêu mọc rậm rạp. Chứng tỏ trong khoảng thời gian rất dài, ở đây âm khí vô cùng nồng đậm vì vậy mới sinh ra ẩm ướt, bồi bổ cho những thực vật thích môi trường tối tăm này. Vấn đề cho thấy ở đây là năm đó Bảo Khiết Viên vì chết bất ngờ mà sinh ra oán khí rất lớn cũng không thể tập hợp nhiều khí âm sát như thế. Chắc chắn còn có điều kiện đặc thù nữa mới phải. Không tìm ra thì không tính là chính thức giải quyết vấn đề.” Đường Nham nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Dứt lời, anh giương mắt quan sát tất cả trong hành lang. Cách sắp xếp bố cục ở đây không khác mấy tầng phía dưới lắm, được chia làm nhiều chỗ lớn lớn nhỏ nhỏ, vừa tương hỗ lại không mâu thuẫn xung đột. Chứng tỏ không liên qua tới âm khí tụ tập trong kết cấu phong thủy. Như vậy phải nhìn từ bên ngoài.
Đường Nham từ từ đi tới cạnh cửa sổ trong hành lang. Cửa kính thủy tinh vì nhiều năm không được quét dọn nên kết lại một tầng bụi dày, tối tăm mờ mịt, vốn không nhìn ra cảnh tượng bên ngoài.
Anh vươn ngón tay ra quét sơ một khoảng kính thủy tinh, để lộ một khoảng không gian, sau đó kề mắt tới gần.
Ở khu vực dưới tòa cao ốc vô cùng sầm uất, xung quanh đều là nhà cao tầng mọc lên như rừng, kiến trúc to lớn. Trên đường ngựa xe như nước, người đến người đi.
Cảnh vật vô cùng tốt nhưng Đường Nham nhìn một chút thì hàng mày không kiềm được mà cau lại.
Tô Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy mắt anh thay đổi cũng không kiềm được mà kề mắt vào khe hở kia, nhìn xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh ra ngoài. Cô nhìn hồi lâu nhưng không hiểu gì. Cảnh vật bên ngoài rất tốt, dáng vẻ sầm uất đông vui, sao Đường Nham vẫn cau mày.
“Sao thế? Có phát hiện gì à?” Cô không kiềm được mà tò mò hỏi.
“Phát hiện quan trọng. Cô nhìn mấy tòa kiến trúc bên kia đi.” Đường Nham vươn tay chỉ một hàng cao ốc văn phòng bên kia.
“Các tòa nhà này vừa hay xếp thành một đường thẳng mà lại còn tòa sau cao hơn tòa trước.”
“Thẳng thì thẳng thôi, có gì không thể à?” Tô Thiên hơi không rõ nguyên do.
“Nếu nhìn theo tình hình bình thường thì thẳng tắp như thế đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì rồi. Nhưng bây giờ cô nhìn xem, chếch bên trái các công trình kiến trúc này xây một cái siêu thị và khu vui chơi. Phía chếch bên phải lại xây bến xe và công viên. Tổ hợp lại như thế thì biến thành hình một mũi tên.” Đường Nham giải thích.
Tô Thiên vội vàng tập trung sự chú ý nhìn sang. Vừa quan sát thì đúng như lời Đường Nham nói, có vài phần giống mũi tên.
“Thứ này sẽ có ảnh hưởng tới phong thủy tòa nhà này à?” Cô tò mò hỏi.
“Không phải là cô đang nói lời vô ích à? Mũi tên là vũ khí, thuộc về vật hung sát, vốn là điềm báo không tốt. Cái này về mặt phong thủy học gọi là tiễn sát. Tên đã lắp vào cung, vận sức chờ phát động, là một loại tồn tại khá lợi hại của sát khí. Một thứ lợi hại như vậy tồn tại, cả ngày quay về phía tòa nhà này thì không xảy ra chuyện mới là lạ. Rất nhiều khí âm sát và cô hồn dã quỷ không chỗ nương thân đều vì tiễn sát mà vọt tới tòa nhà này không khống chế được. Cho nên con quỷ mặt kỳ lạ kia mới có thể lợi hại như vậy. Cũng giải thích vì sao trong kết giới của nó lại tồn tại nhiều quỷ hồn khiếm khuyết như thế.” Đường Nham chững chạc đàng hoàng phổ cập khoa học.
Tô Thiên lại nghe mà như lọt vào trong sương mù. Cô dứt khoát không rối rắm những nguyên nhân này mà hỏi thẳng: “Vậy anh có cách giải quyết chưa? Anh nhất định phải đuổi hết những mối nguy hiểm tiềm tàng bên trong đi, sửa sang lại phong thủy tòa nhà này cho tốt, không thể để chuyện như thế xảy ra nữa. Cơ thể bố tôi không tốt, nếu bị đả kích này tôi sợ ông sẽ không chống đỡ nổi.”
“Đương nhiên tôi biết rồi. Những cạm bẫy phong thủy trước kia chúng ta gặp chỉ là trò vặt vãnh. Cái trước mắt này mới là mầm tai vạ thực sự. Cô tạm thời để tôi nghĩ cách đã. Không dễ như thế đua. Dù sao khí âm sát của tầng này đã bị trừ sạch rồi, tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì. Phương án giải quyết tiếp theo vẫn phải về rồi nghiên cứu ra một cái.” Đường Nham thầm suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có thể để chuyện xuống trước, về rồi bàn bạc kỹ hơn.
Tô Thiên nghe thế thì tuy trong lòng vẫn rất lo lắng nhưng cũng không nghĩ ra cách khác tốt hơn nên chỉ có thể làm theo lời Đường Nham.
Bây giờ còn là giữa ban ngày, đương nhiên Ứng Phong không thể xuất hiện. Cho nên Đường Nham thu hồi anh ta vào trong bình sứ, sau đó mới có thể dẫn theo Tô Thiên xuống lầu.
Lúc này ở dưới một hàng lang tầng trệt, trợ lý Triệu Tiểu Phàm đang có vẻ mặt đầy căng thẳng, đi qua đi lại.
Chương 75: Phải ngoan mới được
Đường Nham đi lên đã lâu cũng không biết tình hình thế nào nhưng ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa. Triệu Tiểu Phàm âm thầm cầu nguyện trong lòng. Đúng vào lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân bịch bịch bịch, lòng cô ta lập tức thắt lại, căng tahửng ngẩng đầu nhìn sang, mắt không dám chớp lấy một cái.
Mãi tới khi thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện, trái tim thấp thỏm của cô ta lúc này mới thả lỏng.
“Sao rồi anh Đường?” Triệu Tiểu Phàm bước nhanh tới nghênh đón, lo lắng hỏi.
Bây giờ toàn thân Đường Nham nhếch nhác, mặt xám mày tro, cũng không biết đã gặp phải chuyện gì.
“À không sao không sao. Tầng lầu đó đã lâu không có ai ở nên thiếu hơi người, góp nhặt từng ngày mới xảy ra vấn đề. Vừa rồi tôi đã tạm thời dọn dẹp được âm khí tập hợp. Trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì nữa. Về phần sau này nên làm cái gì thì tôi còn chưa tìm được phương án giải quyết. Chờ tôi về nghiên cứu một chút rồi sẽ quay lại giúp đỡ.” Đường Nham thấy vẻ mặt lo sợ bất an của cô ta, vội vàng mở miệng giải thích.
Vừa nghe thấy không còn gì đáng ngại nữa, sắc mặt Triệu Tiểu Phàm mới dịu đi một chút, nói đầy cảm kích với Đường Nham: “Thực sự là rất cảm ơn anh Đường. Nếu không phải là anh thì chúng tôi còn không biết phải làm gì bây giờ.”
“Đừng khách sáo, lấy tiền tài của người thì tiêu tai cho người thôi. Được rồi, cô tới chùa xin vài kinh văn do sư phụ viết, cầm về treo lên tường. Kinh văn đầy đủ dương khí, lấy ra trấn trạch là thích hợp nhất, có vài thứ không sạch sẽ sẽ không dám tới gần.” Đường Nham lại dặn dò một câu.
“Biết rồi, biết rồi, chắc chắn sẽ làm theo lời dặn dò của anh.” Triệu Tiểu Phàm đồng ý luôn miệng.
Cô ta đã đánh bạo đi lên trước xem một chút, phát hiện khác lúc trước thật. Sự âm u lạnh lẽo tới cắt da cắt thịt và cảm giác bị đè nén đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ bầu không khí trong hành long tốt lắm, vào rồi thậm chí còn có cảm giác sảng khoái tinh thần. Cô ta không kiềm được mà thầm khâm phục thủ đoạn của Đường Nham lợi hại trong lòng.
Sau đó cô ta dẫn Đường Nham tới báo cáo tình hình với mấy vị phó chủ tịch.
Mấy vị tổng giám đốc vừa nghe thấy chuyện đã được giải quyết hoàn toàn thì lập tức hơi không dám tin vào tai của mình. Họ tưởng Đường Nham sẽ giống như những giang hồ thuật sĩ kia, đi lên đi dạo một vòng sau đó xuống dưới nói những lời như rơi vào trong sương mù để mượn cơ hội bảo họ bỏ tiền. Thật không ngờ người ta giải quyết hết vấn đề. Điều này sao có thể chứ? Thực sự là khiến người ta quá khó tin.
Hừ, chắc chắn là tên lừa đảo rồi. Rõ ràng anh ta không giải quyết được còn cố ý khoe khoang. Triệu Tiểu Phàm này cũng thật là, dù gì cũng là thanh niên tốt lớn lên trong thế kỷ mới, sao mắt nhìn người lại kém như thế. Người ta nói cái gì cô ta cũng tin. Không được, lần này phải vạch trần lời nói dối của tên lừa gạt này mới được.
Vị phó chủ tịch từng nghi ngờ chất vấn Đường Nham lúc trước hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Tiểu Phàm một cái, sau đó xì xào bàn tán với mấy người xung quanh vài câu khiến Triệu Tiểu Phàm không hiểu ra sao, không biết mình chọc tới vị lãnh đạo này chỗ nào.
Mấy người bàn bạc hồi lâu, quyết định vẫn nên đích thân lên xem một cái mới được. Dù sao bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, dù có thứ gì không sạch sẽ thì chắc nó cũng không dám tùy tiện xuất hiện. Người đông thế mạnh cũng có thể khiến lá gan lớn hơn chút.
Đường Nham vui vẻ đồng ý yêu cầu của họ. Quả thực tầng lầu kia đã khôi phục bình thường. Anh cũng không có gì phải sợ. Nếu đối phương không chịu tin thì cứ để họ nhìn một cái là hiểu rõ là được. Vừa rồi mình lao tâm lao lực đánh nhau một trận lớn với con quỷ mặt kỳ lạ kia đã mệt không chịu được, vừa hay nhân dịp này nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy Đường nào đó thoải mái khoan khoái ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của tổng giám đốc, sai khiến Triệu Tiểu Phàm đi pha cho mình tách trà.
“Trời ạ, Đường Nham, tôi muốn tới bệnh viện thăm bố. Không biết tình hình ông ấy sao rồi. Không tự mình đi xem một cái tôi thực sự không yên lòng.” Tô Thiên cau mày nói.
“Kêu Đường Nham cái gì? Phải gọi là chủ nhân. Sao, một ngày không đánh cô lại quên rồi có phải không? Cái dáng vẻ này của cô là thái độ đi cầu xin người ta đấy à?” Đường nào đó đã khôi phục ít sức lực lại bắt đầu bày ra vẻ cao cao tại thượng.
“Anh! Sao anh lại như thế hả? Không phải vừa nói sau này sẽ đối xử tốt chút với tôi à?” Tô Thiên ngạc nhiên nói.
“Ha ha, lại tranh cãi phải không? Không nhắc tới chuyện này còn tốt. Bây giờ nhắc tới tôi lại muốn tính sổ thật tốt với cô. Vừa rồi lúc tôi lâm vào hoàn cảnh khó khăn cô lại dám lề mà lề mề không nắm chắc thời gian nghĩ cách cứu viện. Đây là thái độ của một nô lệ nên có hả? Chẳng lẽ không phải là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi* với chủ nhân à?” Đường Nham trầm mặt xuống, nghiêm trang dạy dỗ.
*Câu này trích trong “Xuất sư biểu”, bản tấu mà Gia Cát Lượng dâng lên hậu chủ Lưu Thiện trước khi cất quân Bắc phạt Trung Nguyên, đánh Tào Ngụy. Ý rằng làm việc gì cũng phải tận tụy, chuyên cần, không từ gian khổ dẫu là cái chết. Đó cũng là câu nói thể hiện tất cả con người của Gia Cát Khổng Minh, 5 lần Bắc phạt, đến chết vẫn canh cánh trong lòng ước mong khôi phục Trung Nguyên, trùng hưng Hán thất.
Tô Thiên lập tức không phản bác được. Cái tên đàn ông thối này, da mặt còn có thể dày hơn nữa không? Vừa rồi nếu không phải mình giúp một tay thì anh có thể thuận lợi thoát thân à? Đúng là vô lại.
Nói chuyện với một người hoàn toàn không có lý lẽ như vậy lại còn là mình có chuyện van xin người ta, thôi, dù sao cũng không phải ít bị chịu anh ta bắt nạt. So với lúc trước thì chuyện này vốn chẳng coi vào đâu.
Nghĩ tới đây, thái độ của Tô Thiên mềm đi, lộ ra nụ cười mỉm dịu dàng, nói: “Xin lỗi chủ nhân, là tôi sai rồi. Tôi thực sự rất lo lắng cho bố tôi. Anh đồng ý cho tôi đi thăm ông chút đi.”
Đường Nham thong thả ung dung uống một ngụm trà, sau đó mới xem thường nói: “Ừm, tôi suy nghĩ một chút đã.”
Trong lòng Tô Thiên nhất thời dâng lên sự xúc động muốn đánh tên đàn ông thối này một trận dữ dội. Nhưng trên người cô có khế ước ràng buộc, vốn không phải là đối thủ của Đường Nham, chỉ có thể cố gắng đè cơn tức xuống.
Hừ, bà đây cũng không tin không đối phó được anh.
Tô Thiên vươn tay kéo cổ áo trên bộ đồ của mình xuống, sau đó mềm người ngã vào lòng Đường Nham. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt không xương xoa khẽ lên ngực anh, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai Đường Nham, thổi vào một hơi, nửa làm nũng nói: “Tôi xin anh có được không?”
Cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Đường Nham khoan khoái nheo mắt lại. Mọi người nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, lời này thực sự là không sai chút nào. Yêu tinh nhỏ nhà mình cúi đầu khuất phục như thế, chậc chậc, tực sự là hồng nhan họa thủy.
“Được được được, tôi đồng ý với cô. Làm sớm như vậy không tốt à, chăm sóc tốt cho chủ nhân nhà cô thì muốn làm gì chẳng phải dễ hơn nhiều à?” Tay Đường Nham bắt đầu không khách sáo chạy trên người Tô Thiên, ngoài miệng còn dáng vẻ dạy dỗ.
Mặt Tô Thiên đã ửng đỏ từ lâu. Dù hai người cái gì cũng đã làm nhưng mỗi lần bị Đường Nham đụng chạm cô vẫn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Tên khốn này, không hề có suy nghĩ thương hương tiếc ngọc gì. Lần trước không khiến anh chịu đau khổ thực sự là đáng tiếc. Phải trách mình quá khinh địch rồi, đánh giá thấp trình độ giở thủ đoạn của anh. Lần sau có cơ hội nữa tuyệt đối không thể để anh sống dễ chịu.
Yêu tinh nào đó bị ăn hiếp thời gian dài âm thầm quyết định ý định.