Nguyên Tịch giương mắt nhìn lên, chỉ thấy nón sắt của kỵ sĩ kia bị mình bắn rơi, mái tóc dài bù xù, lại là một tiểu cô nương tuổi còn quá nhỏ, mí mắt trẻ trung nhưng cũng có phần ác liệt, không nhịn được hỏi chừng: “Đây là đối diện cái nào? Lục Cô Nguyệt hay là Quách Kiều Kiều?”
Sau khi hỏi rõ là Kính Khiêm Hoàng thái nữ của Nam triều, hai mắt Nguyên Tịch sáng lên, phóng ngựa đuổi theo Quách Triển Nhan, thân binh của hắn ta lao ngựa chặn đầu hắn, khuyên can: “Chủ tướng đừng đi, đối phương là Hoàng thái nữ của Nam triều, địa vị tôn kính, vào sâu như thế tất nhiên sẽ có bẫy… ôi…”
Nguyên Tịch dùng roi quất vào mặt thân binh, ngắt lời hắn ta: “Tiện nhân Tây Lăng Tử này cũng được đi, ngay cả ngươi cũng giám lên mặt với tiểu gia?”
Dứt lời, Nguyên Tịch vội vàng lao đi.
Quách Triển Nhan cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ kinh hoàng, quay đầu ngựa nhanh chóng thoát đi, lở trên chiến trường chém giết lại linh hoạt như một con lươn sống.
Ta đứng ở chỗ cao nhìn kế nữ kiêm học trò của mình đang chơi trò ta đuổi ngươi đuổi cùng tên súc sinh Nguyên Tịch, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Người không lớn, nhưng mấy ý nghĩ quỷ quái lại không ít.
Mỗi lần Nguyên Tịch đuổi mệt lại xuất hiện ý tưởng không đuổi theo nữa, nàng ấy từ từ chậm lại tặng cho Nguyên Tịch một mũi tên, Quách Triển Nhân rất giống Quách Uẩn, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ ác liệt, quật cường không chịu khuất phục.
Kiểu tướng mạo này ban đầu rất dễ thu hút lòng chinh phục của nam nhân, huống chi cái loại quỷ mê sắc đẹp như Nguyên Tịch, cho nên Nguyên Tịch sống chết đuổi theo nàng ấy không buông.
Hai người ngươi đuổi ta theo, cuối cùng cũng tới một bãi đất trống không nhiều người, nơi này là bên rìa chiến trường, mũi tên đồng của Quách Triển Nhan đã trống không, hai thanh trường đao đều bị Nguyên Tịch chém đứt đoạn, trên người cũng chẳng có vũ khí.
Trên mặt Nguyên Tịch lộ dã tâm tình thế bắt buộc.
Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh, Quách Triển Nhan rút cây trâm ngắn trên đầu, hung hăng đâm vào cổ con ngựa, sau đó lập tức cài trở về, thản nhiên cười một tiếng với Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch thấy nụ cười rạng rỡ của tiểu cô nương, hơi sững sốt.
Ngựa đau hét lên một tiếng, chạy như điên về trước kéo dài khoảng cách với ngựa của Nguyên Tịch.
Cũng ngay lúc đó, Dao Dao chuyển động pháo đồng, đốt dây dẫn của quả pháo binh.
Ầm…
“Ôi, chủ tử, dường như ta bắn không chính xác.”
“Con mẹ nó Dao Dao, có phải ngươi không cần tiền tháng này đúng không?”
Quách Triển Nhan bò dậy khỏi đống tro tàn, trên tóc nàng ấy dính đầy thảo diệp tử, khôi giáp trên người đã bị hỏng hơn phân nửa, cánh tay trái cong một đường cong quỷ dị, hiển nhiên đã bị gãy.
Nàng ấy phun ra một ngụm máu, nàng ấy đã bị nội thương, ngựa càng điên hơn lập tức quăng nàng ấy xuống đất, khiến nàng ấy gãy thêm một cánh tay.
Nhưng Quách Triển Nhan vẫn cười.
Bởi vì Nguyên Tịch ở đáy hố càng thảm hại hơn.
Đùi phải của hắn ta đã bị gãy đôi, khôi giáp trên người cũng đã bị nổ tung, cả người trông vô cùng thê thảm, nếu không phải lúc nãy Dao Dao bắn lệch ra khỏi chính giữa của hắn ta, cộng thêm hắn ta có chân khí hộ thể thì chắc có lẽ lúc này hắn ta đã chia năm xẻ bảy.
Quách Triển Nhan bước xuống hố, lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Tịch.
Cả người thiếu nữ toàn là thương tích, vạt áo trước của chiến bào đều là máu do chính nàng ấy đã nhổ ra, ngón tay thon dài nắm thật chặt mảnh vụn của khôi giáp, nhìn về phía nửa thân dưới của Nguyên Tịch, không chút do dự cắt xuống từng chút, từng chút.
Link Audio : https://www.youtube.com/playlist?list=PL2stEqhXN1Iwgal4yHPYopn1ZGOk39u7B
Ta nhìn Nguyên Tịch bị dây thừng da trâu cột lại, lặng lẽ hỏi Du Đương Quy: “Tại sao hắn ta vẫn còn chưa tỉnh?”
“Sau khi bị thiến mất quá nhiều máu.” Du Đương Quy nhíu mày đổ thuốc vô miệng Nguyên Tịch: “Ta không chắc có thể cứu được hắn ta, muội khoan hẵng dùng hắn làm con tin, viết thư uy hiếp gửi cho Tây Lăng Tử. Ngộ nhỡ có chết vô cùng xấu hổ, không xuống đài được.”
Ta cười ha ha hai tiếng, lại hỏi Du Đương Quy: “Cánh tay kế nữ của ta có sao không? Quách Uẩn chỉ có một nữ nhi, cũng đừng để lại di chứng gì về sau.”
Du Đương Quy suy nghĩ một chút rồi nói với ta: “Ta đã nối xương lại cho nó, nhưng cũng phải dưỡng thương thật tốt, không thể hoạt động mạnh, hai ngày tới để nàng ấy nghỉ ngơi ở sau quân đi, để tránh sau này xảy ra vấn đề gì.”
“Không sao, nàng ấy bắt giữ Nguyên Tịch, chắc chắn không thể thiếu quân công, khoảng thời gian sắp tớ cứ ở sau quân nghỉ ngơi đi.” Ta suy nghĩ một chút rồi móc ra một nhánh than củi viết thư cho Quách Uẩn ở Đế đô xa xôi, trong thư nói một chút về công trạng của Quách Triển Nhan.
Báo cáo thắng lợi về trận chiến mở màn, chúng ta đại phá quân đội Bắc triều, lấy mười ba thành Bắc Nhữ Hà, chẳng những bắt giữ chủ tướng Nguyên Tịch, còn đánh khiến kỵ binh Nguyên thị hoảng hốt bỏ chạy, có lẽ Tuyên phủ quân đã đuổi giết bọn chúng hơn một trăm dặm, chém tám ngàn cái đầu.
Rất tốt, xong phần mở đầu.
Trên bàn để tin chiến sự.
Tây Lăng Tử đang mặc áo giáp, loại áo giáp của Bắc triều cực kỳ phức tạp, một phần bởi vì là xuyên không đến, Tây Lăng Tử cũng không thích mấy người dư thừa chạm vào cơ thể của mình, vì thế thường thường luôn để cho Tây Lăng Anh Khởi làm công việc này.
Nàng ta vừa giúp tỷ tỷ mặc khôi giáp vừa lải nhải dặn dò tỷ tỷ: “Quách Kiều Kiều kia trông có vẻ hào phòng khoáng đạt nhưng trên thực tế lại là một người có rất nhiều tâm nhãn, chỉ là nàng ta không thể đánh lại tỷ tỷ.”
“Sáng sớm hôm nay ta đã đánh gãy chân Thừa tướng Bất Hoa Thích.” Tây Lăng Tử chậm rãi nói với muội muội của mình: “Quốc nội mâu thuẫn quá nhiều, ý của ta chính là trước tiên cứ đánh bại Nam triều, tránh việc để lòng người thay đổi. Phái chủ hoà do Bất Hoa Thích cầm đầu phản đối quá mức cố chấp, khiến ta không xuống đài được.”
“Nghe nói mười ba thành Nhữ Bắc cũng không có tin tức gì, sao Quách Uẩn dám?” Tây Lăng Anh Khởi giúp Tây Lăng Tử mặc xong khôi giáp, quan sát nàng ta một lượt từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu một cái.
“Nàng ta có thể chiếm cứ, ta cũng có thể đoạt lại.” Tây Lăng Tử đặt hổ phù vào hà bao bên hông, lên ngựa định tới trại lính điều binh.
“Tỷ, thế còn Nguyên Tịch…” Tây Lăng Anh Khởi chần chừ một chút, mở miệng hỏi.
“Ta tự có tính toán.” Tây Lăng Tử quơ roi quất xuống.
“Cẩn thận mọi chuyện.” Tây Lăng Anh Khởi nhìn nàng ta đi xa, dịu dàng dặn dò một câu.
Trương Kính Tiên ở Đào Giang thành, nhìn về phía tà dương ở phía xa.
Đào Giang là một nhánh của Nhữ Hà, hai bên bờ sông trồng đầy cây đào, đến mức vào mỗi mùa xuân hoa nở, hoa đào rực rỡ, nước sông lôi cuốn hoa rơi thành dòng nước chảy, là một cảnh tượng hết sức hoa mỹ.
Đáng tiếc bây giờ đang là mùa hè, chỉ có thể nhìn tà dương, rốt cuộc vẫn thiếu chút gì đó, Trương Kính Tiên tiếc nuối thở dài, thay đổi suy nghĩ một chút, nhưng địa thế của Đào Giang thành đặc biệt, nó nằm trong dãy núi Ly Sơn, thế của đồi núi Ly Sơn hiểm trở, rất khó tấn công, bản thân mình vừa không tiến vào chiến trường chính diện, vừa có thể đi theo Tuyên phủ quân lăn lộn công trạng.
Nàng ta lại thấy vui vẻ.
Đỗ Giang vội vội vàng vàng chạy tới: “Trong thành đã bố trí xong toàn bộ rồi.”
Bởi vì người thống trị Bắc triều là dị tộc, cho nên cho dù Bắc triều cắm rễ hơn một trăm năm, mâu thuẫn dân tộc vẫn rõ ràng như cũ, người của Man tộc kiêu ngạo tự xưng quốc dân, trăm năm trước mang theo cung tên cùng mã đao đuổi người Nam triều đang thống trị khi đó, tiếp nhận mảnh đất này nhưng lại không biết quý trọng, chèn ép cuộc sống của người Nam ở Bắc triều rất ác liệt.
Hôm nay Tuyên phủ quân đến, mấy người Nam ngoại trừ vui vẻ nghênh đón còn nhanh cơ hội bắt đầu “phong trào tiêu Man” cực kỳ rầm rộ. Vô số người Man tộc có da thịt trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cho dù là già trẻ gái trai, cho dù là quý tộc hay bình dân, đều bị người Nam đuổi giết khỏi nhà, trong một ngày Đào Giang xuất hiện thêm mấy ngàn cổ thi thể.
Trương Kính Tiên nghe nói cuối cùng trong thành cũng yên ổn, gật đầu một cái: “Dán bố cáo, Đào Giang tiến vào trạng thái thời chiến, tối nay bắt đầu giới nghiêm, người nào làm trái giết chết không cần luận tội.”
Đỗ Giang ra lệnh cho thân binh truyền lệnh, sau đó đứng ở chỗ cao ngắm phong cảnh với Trương Kính Tiên, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại một chút: “Đó là cái gì?”
Trương Kính Tiên theo lời của hắn ta thờ ơ nhìn một cái, sau đó mặt mày tái mét: “Báo tin! Địch tấn công! Là Tây Lăng Tử! Tây Lăng Tử đưa theo đại quân lao tới từ dãy núi Ly Sơn!”
Cửa thành đóng lại, gió lửa đột nhiên nổi lên, Trương Kính Tiên nhìn tầng tầng lớp lớp kỵ binh Bắc triều chằng chịt giống như thần binh trời giáng bên dưới chân núi, quyết đoán hạ lệnh: “Lên chiến xa!”