Chương 35: Nấu ăn trở lại vì anh
Cao Ninh đứng cạnh cửa, nhìn anh luống cuống tay chân mà rửa nồi châm lửa. Nhìn một hồi, sợ anh bị dầu ăn nóng bắn lên người nên cô lắc đầu đi qua: “Để em làm cho.”
Cô thuần thục rang đậu phộng, động tác dứt khoát lưu loát, mỗi một hạt đậu phộng trong chảo đều cực kỳ nghe lời, đều đặn trở mình, nhoáng cái mùi thơm đã tỏa ra khắp bốn phía.
Ôn Trác Tu đứng bên cạnh học tập, tâm trạng cũng giống như những hạt đậu phộng đang bị rang kia, bằng lòng nghe theo chỉ huy của cô, cô bảo thế nào thì làm thế đó.
“Được rồi, tới phiên anh rang hạnh nhân.” Sau khi Cao Ninh rang đậu phộng xong thì tự giác kết thúc công việc làm mẫu của mình.
Nhưng người sau lưng không có động tĩnh gì, cô quay đầu lại mới phát hiện người nọ đang đứng sững sờ ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Cao Ninh vỗ nhẹ bàn tay: “Mau tỉnh táo lại đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi đó.”
“Hả?” Ôn Trác Tu như thể mới tỉnh lại từ trong mộng, từ nãy đến giờ anh đều không nhìn kỹ.
Cao Ninh hướng cằm về phía chiếc khay: “Vẫn đang chờ anh rang chín số hạt còn lại.”
“Tiểu Ninh, em đến dạy anh đi.” Ảnh đế tự biết mình đuối lý, sẽ không bao giờ tự tin như vậy nữa: “Anh vẫn chưa học được.”
“Không dạy.” Cao Ninh lướt qua anh rồi đi ra ngoài.
“Em đừng giận, đừng đi mà, anh biết sai rồi, là do anh không đủ tập trung.” Anh bị hình ảnh của em mê hoặc, trong lòng Ôn Trác Tu bổ sung thêm một câu.
“Em phạt anh đi.” Anh vội chạy theo cô ra cửa, sợ cô giận, nên vội vàng dỗ dành.
Những người có ngoại hình đẹp luôn dễ làm cho người ta mềm lòng.
Cao Ninh dừng bước nhìn anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn.
Hai người bốn mắt giao nhau, người dời tầm mắt đi chỗ khác trước là Cao Ninh, cô sợ mình không kiên định được nữa. Cô phát hiện mình không loại năng lực ngang bướng cố chấp như của Ôn Trác Tu.
“Xem cho kỹ, lần này lại còn thất thần, buổi tối em không thèm ngắm trăng cùng anh nữa.”
“Nhất định không thế nữa.” Ôn Trác Tu lên tinh thần, cơ hội ngắm trăng buổi tối rất khó mà có được, không thể bỏ lỡ!
Ảnh đế nghiêm túc lên cuối cùng cũng học xong kỹ năng rang hạt, tuy rằng động tác vẫn còn hơi thiếu dứt khoát nhanh nhẹn.
Bởi vì giờ cơm trưa đã sắp tới, Cao Ninh không muốn chậm trễ thêm nữa, nên anh phải kịp thời sửa chữa động tác của mình.
Bánh Trung thu ngũ hạt làm cũng nhanh, khi Cao Manh trở về, bánh đã nướng xong và lấy ra khỏi lò.
“Oa…” Cao Manh vỗ tay: “Anh Tu quá đỉnh!”
Cô bé lấy điện thoại ra chụp ảnh một hồi, khóe miệng đã cười tươi đến mức xém chút nữa chạm vào mang tai.
Ôn Trác Tu rất đắc ý, nhìn về phía Cao Ninh đòi khen.
“Được rồi, Manh Manh, bây giờ đi ăn cơm trưa trước, buổi tối mới ăn bánh trung thu.”
Cao Ninh không để ý Ôn Trác Tu, thậm chí còn không cho Cao Manh ăn ngay lập tức.
“Chị, đây là do anh Tu tự tay làm, bây giờ em rất muốn ăn thử một miếng, chị cho em ăn thử một miếng nha, một miếng thôi mà. Chẳng lẽ chị không muốn ăn chút nào hả?”
Lực ảnh hưởng của thần tượng quá lớn, Cao Manh không chờ thêm được nữa, muốn ăn ngay bây giờ. Nếu Cao Ninh không châm chước cho cô bé, không cho cô bé ăn, nói không chừng cô bé sẽ không chịu ăn cơm trưa.
Cuối cùng Cao Manh vẫn được như ý nguyện, được ăn bánh trung thu thần tượng tự tay làm, cả ngày đều hưng phấn không ngừng.
Sau khi Ôn Trác Tu ăn cơm trưa ở nhà họ Cao thì bị bố mẹ gọi mấy cuộc điện thoại giục về nhà.
“Hôm nay anh rất vui.” Anh ló đầu ra từ cửa sổ xe, tạm biệt Cao Ninh: “Chưa từng trải qua hôm nào vui vẻ như vậy!”
“Đi đường cẩn thận.” Cao Ninh cười nhẹ.
Ôn Trác Tu gật đầu: “Ừm, buổi tối nhớ phải tới.”
Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện: “Tiệc đóng máy của ‘Đế Cung Khuyết’ dời lịch tới ngày mai, thiệp mời của em đây.”
Nói xong thì lấy ra một cái thiệp mời dạng trục cuốn, đưa cho Cao Ninh.
“Em cũng có thiệp mời hả?” Cao Ninh sửng sốt, dù sao cô cũng đã rời đoàn phim khá lâu rồi.
Ôn Trác Tu nói: “Đương nhiên là có, em cũng là nhân viên công tác mà.”
Vào buổi chiều, Cao Ninh ở trong phòng mình, bài trí những món quà mình nhận được dược bên cạnh con người gỗ nhỏ.
Trên bàn học có một chiếc kệ được dọn sạch sẽ để trưng những tác phẩm chạm khắc gỗ nhỏ và tinh tế này.
Cô ngồi bên cạnh bàn ngắm nhìn một hồi, đứng dậy ra khỏi phòng, đến phòng vẽ tranh bên cạnh. Cảnh tượng buổi sáng hôm nay chậm rãi xuất hiện trên giấy vẽ, linh cảm đang tràn ngập trong đầu cô, vẽ thật sự rất lưu loát, sau khi vẽ xong, thì chụp một bức ảnh gửi cho bạn tốt Cao Dĩnh.
Đối phương lập tức trả lời lại: [Thẳng thắn khai ra ngay, tiến triển thế nào rồi?]
Cao Ninh: [Còn kém xa lắm, vẫn đang trong thời kỳ quan sát.]
Cao Dĩnh: [Đừng gạt tớ, anh ấy còn vì cậu mà rửa tay làm cơm canh.]
Cao Ninh: [Làm thêm vài lần nữa cũng không sao cả.]
Cao Dĩnh: [Ha ha ha.]
Buổi tối, sau khi ăn tiệc đoàn viên, Cao Ninh cùng ba mẹ ngắm trăng ngoài sân, trên bàn bày bánh Trung thu Ôn Trác Tu ban sáng.
“Không ngờ đứa nhỏ A Tu này lại có thể chịu vào bếp.” Thôi Nhược Lan ăn thử một miếng bánh trung thu ngũ hạt, cảm thán một câu.
“Mẹ ơi, anh Tu đang theo đuổi chị.” Cao Manh lấy cho bà ấy một miếng bánh, nói ra lời khiến người khác hết hồn.
Cao Ninh không kịp cản, đành phải nhàn nhạt liếc cô bé một cái.
“Thế à? Mẹ thấy cũng khá tốt, Chi Kiều ông thấy thế nào?” Thôi Nhược Lan thích nghe ngóng, nhưng Cao Chi Kiều lại nhíu mày.
“Tiểu Ninh vừa mới về, không cần bàn mấy chuyện này vội.”
Ông vẫn luôn cảm thấy Ôn Trác Tu không phải một lựa chọn tốt, gia thế thì đương nhiên xứng đôi, nhưng mỗi ngày đều lên hot search Weibo, phải chịu ánh mắt của người đời. Con gái của ông đương nhiên xứng đáng với người tốt hơn, hà cớ gì phải lo lắng sợ sệt mỗi ngày vì những tai tiếng trên mạng, làm cho chính bản thân cô tủi thân chứ.
Cao Ninh nhìn ông một cái, phát hiện rõ ràng ông không quá vừa lòng với Ôn Trác Tu, vì thế đứng về phía ông: “Bố nói đúng, mấy chuyện này không vội bàn.”
Cao Chi Kiều nghe được lời cô nói thì ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau mới đáp: “Tuổi của con có còn nhỏ đâu, lại còn ưu tú như vậy nữa, đừng lo không tìm được người tốt hơn. Đứa nhỏ A Tu này, tính cách cố chấp, hồi trước một hai phải vào giới giải trí, làm ông cụ nhà nó cực kỳ nóng giận, đến bây giờ cũng không ngừng có tai tiếng.”
“Bố, nói không chừng đó chỉ là lăng xê thôi.” Cao Tễ chen vào một câu, tẩy trắng cho Ôn Trác Tu một chút.
“Cho nên mới nói giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, gia nghiệp tốt đẹp không chịu về thừa kế, đi làm minh tinh có gì tốt đâu.”
Tuy rằng Cao Chi Kiều nuôi thả cho con mình tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là Cao Tễ và Cao Manh đều rất hiểu chuyện nghe lời.
“Như ông nói là thành kiến.” Thôi Nhược Lan không vui: “Tôi thì thấy nó tốt.”
“Được rồi, nghe bà.” Cao Chi Kiều lo lắng tâm trạng vợ không tốt lại phát bệnh, cho dù trong khoảng thời gian này bệnh của bà đã có chuyển biến tốt.
Cao Ninh nhìn thấy bố mẹ đột nhiên rải cơm chó, cười nói: “Mẹ, con có hẹn đi ngắm trăng với bạn, giờ con ra ngoài nhé.”
“Hẹn với ai vậy? Kêu chú Lưu đưa con đi đi, nhớ chú ý an toàn, đừng có về nhà muộn quá đó.”
Thôi Nhược Lan lập tức chuyển sang nhìn cô, bắt đầu lo lắng.
“Ngay hoa viên bên cạnh thôi, không cần xe đưa, con tự đi bộ qua là được rồi, sẽ về sớm.”
“Đi đi, về sớm một chút.” Cao Chi Kiều nghe cô nói nhà bên cạnh chứ không phải vào nội thành thì khá yên tâm. Vùng này an ninh rất tốt, bọn lưu manh tầm thường sẽ không vào được.
Cao Ninh lên tiếng, đứng dậy rời đi.
Vốn dĩ Cao Manh cũng muốn đi theo, nhưng bị Cao Tễ ngăn lại, hai người trao đổi ánh mắt một chút, trước khi ba mẹ phát hiện thì đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đêm nay thời tiết tốt, có thể nhìn rất rõ ánh trăng vừa to vừa tròn treo trên bầu trời, tỏa ánh sáng thật đẹp.
Cao Ninh đi ra khỏi cửa lớn nhà mình, đang muốn đi dọc theo đường lớn phía trước thì nhìn thấy một bóng hình cao lớn đứng dưới ánh đèn đường.
“Tiểu Ninh, anh tới đón em.”
Cũng không biết anh đã đợi bao lâu rồi.
“Cảm ơn.” Cao Ninh đi đến trước người anh: “Tượng gỗ khắc đẹp lắm.”
“Em thích không?” Ánh mắt Ôn Trác Tu sáng lên, cảm thấy ánh trăng đêm nay đẹp đẽ đến mức trước nay chưa từng có.
“Thích.”
Ánh trăng chiếu xuống, mùi hương hoa quế bay tới, hoa viên phía trước còn truyền đến tiếng cười đùa vui chơi của các bạn nhỏ.
Ôn Trác Tu cùng Cao Ninh chậm rãi bước đi, hai người đều không muốn đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp như vậy.
Mãi đến lúc đi đến bên cạnh hoa viên mới bị Ôn Hân cắt ngang, chẳng qua cô ấy không phát hiện: “Anh, anh đi lâu quá, bọn em đã chơi qua một vòng bài brit rồi đó.”
Sau khi oán giận xong mới cười với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, trung thu vui vẻ!”
“Trung thu vui vẻ!”
Đêm nay những người trẻ tuổi tụ tập ở hoa viên rất nhiều, thường xuyên có người đi đến chào hỏi với Ôn Hân, trong hồ nhân tạo của hoa viên được thả đầy hoa đăng.
Ôn Trác Tu sợ phiền, đứng dậy đi ra ngắm cảnh đình, đứng dưới một gốc cây ngọc lan.
Những người trẻ tuổi này có vẻ rất sợ anh, chỉ dè dặt chào hỏi rồi đi.
Cao Ninh bị Ôn Hân lôi kéo đi làm quen rất nhiều người.
“Đừng để ý anh của em, anh ấy á, từ trước tới giờ đều nhàm chán như vậy đó.” Ôn Hân thấy cô luôn nhìn về bên đó: “Có điều năm nay anh ấy chịu về nhà nghỉ lễ, thật là làm người ta không thể tưởng tượng được.”
“Vậy à?” Cao Ninh duy trì lễ độ, gật đầu với nhóm người con cháu nhà giàu ở xung quanh, bọn họ cũng rất tò mò đối với cô.
Ôn Trác Tu đứng một lúc lâu, Cao Ninh mới tìm được cơ hội ra khỏi đình ngắm cảnh, đi đến bên cạnh anh.
“Tiểu Ninh, chúng ta đi qua bên kia một chút đi, bên kia yên tĩnh.”
Vừa rồi anh nhìn Cao Ninh vui vẻ bên bạn bè cùng lứa tuổi, đột nhiên phát hiện mình lớn hơn Cao Ninh năm tuổi, nói không chừng đã bị cô xem như ông chú già, bỗng nhiên hối hận vì đã tới đây ngắm trăng, nhưng địa điểm do Cao Ninh quyết định, chỉ có thể giận dỗi một mình.
Hiện tại nhìn thấy cô đi về phía mình, tâm tình lại bắt đầu nhảy nhót, luôn muốn mang cô đi tới nơi yên tĩnh chỉ có hai người họ, không bị ai quấy rầy.
“Em phải về nhà, về quá muộn mẹ em sẽ lo lắng.” Cao Ninh nhìn đồng hồ, đã mười giờ.
“Nếu không thì anh gọi điện cho dì Thôi được không?” Vẫn chưa ngắm trăng đàng hoàng sao em có thể đi chứ?
Nói xong anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhập số điện thoại của Thôi Nhược Lan đang định gọi thì bị Cao Ninh ngăn cản.
“Trác Tu, để lần sau đi.” Cô cười nói: “Anh biểu hiện cho tốt, còn rất nhiều cơ hội mà.”
Nếu không phải nể tình hôm nay anh làm bánh Trung thu vất vả, đêm nay cô sẽ không hẹn riêng như vậy đâu.
“Tiểu Ninh, tự anh mò mẫm thật sự rất khó, em cho anh một ít nhắc nhở được không?” Từ khi biết cô ăn mềm không ăn cứng, Ôn Trác Tu càng ngày càng giỏi làm nũng ra vẻ đáng yêu, mặc kệ chuyện một người đàn ông hai mươi tám tuổi mà đi làm nũng sẽ có bao nhiêu người dòm ngó.
“Tự anh nghĩ đi.” Lúc này Cao Ninh không ăn mềm, làm nũng cũng vô dụng, cô duỗi chân dài đi về phía nhà mình.
Ôn Trác Tu nhanh chóng đuổi kịp, sóng vai cùng cô mà đi: “Được thôi, bây giờ để anh đưa em về nhà.”
“Ngày mai anh lại đón em đi tới chỗ dự tiệc.” Anh thay đổi đề tài, khôi phục lại bộ dáng ảnh đế: “Đúng rồi, lần trước em nói phải xem trọng sự nghiệp, anh đã đi phê duyệt hết mấy văn kiện của Đầu tư Trác Vực rồi, có khen thưởng gì không?”
Trước niềm vui bất ngờ thì anh vẫn muốn đòi thêm.
“Không có điểm.” Cao Ninh nhìn đôi mắt anh tối xuống trong nháy mắt mới lại từ tốn nói nói: “Có thể nhắc nhở cho anh một lần này, sinh nhật em sắp tới rồi.”
“Cái nhắc nhở này không tính được không, sinh nhật em anh nhớ rõ mà.” Ôn Trác Tu được voi đòi tiên.
Cao Ninh nghĩ đến ngày sinh nhật mình hẳn sẽ đi làm ở công ty của Bùi Minh Trạm, khóe miệng cong lên không hạ xuống được.
Đây là do tự anh không cần nhắc nhở đó.
Chương 36: Cam tâm tình nguyện vì em
Tiệc đóng máy của “Đế Cung Khuyết” được tổ chức ở khách sạn của nhà họ Ôn, mời rất nhiều đạo diễn và diễn viên có danh tiếng, còn có cả minh tinh các tuyến, trai xinh gái đẹp đều tụ hội lại.
Những doanh nhân tụ thành tốp năm tốp ba giao lưu với nhau, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, Văn Dương làm người chủ trì thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu cùng một vị doanh nhân nào đó.
Hôm nay Quý Thiến thế mà đến rất sớm, trang điểm đến mức đẹp đẽ sáng ngời, dẫn tới vô số lời khen.
“Váy của cô Quý thật đẹp, là mẫu trong tuần lễ thời trang gần đây nhất.”
“Đến giờ tôi vẫn còn ship couple Đế Hậu.”
“Tình yêu của thần tiên mà, thật mong đợi, không biết chừng nào phim mới chiếu nữa?”
“…”
Quý Thiến duy trì dáng vẻ hoàn mỹ, cảm ơn những người tụ tập xung quanh, sau đó tao nhã trò chuyện với đạo diễn nổi danh của Tinh Đồ. Cô ta lặng lẽ nhìn thoáng qua đại sảnh, phát hiện Ôn Trác Tu vẫn chưa tới.
Buổi tiệc hôm nay đã có vài hot search liên quan trên Weibo, xung quanh khách sạn có rất nhiều fan tụ tập, người thì bị ngăn ngoài đường dây an toàn, nhưng tiếng gọi idol thì lại truyền vào.
Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, gần như muốn lật luôn nóc khách sạn.
Một chiếc Bentley thon dài chậm rãi tiến vào lối đi chuyên dụng, dừng lại bên cạnh cửa lớn khách sạn, Ôn Trác Tu bước chân dài ra rồi xuống xe.
Bảo vệ của khách sạn dốc hết sức lực mới ngăn cản được những fan cuồng đang thét chói tai muốn chen về phía trước.
Ôn Trác Tu đứng ở cửa lớn vẫn cứ không chịu đi vào vào đại sảnh, rất nhanh đã bị các fan phát hiện.
“A a a, anh Tu đang đợi em sao?”
“Cô mơ mộng cái gì vậy, đương nhiên là đang đợi hoàng hậu rồi!”
“Đúng rồi, chúng tôi đều ship couple Đế Hậu, chị Quý của chúng tôi cho dù nhan sắc hay địa vị đều là tốt nhất!”
“Lần sau mấy người lại ship đi, chị Quý của mấy người đã vào từ sớm rồi!”
“Nếu vậy thì là đang đợi ai chứ?”
Mặc kệ anh đang chờ ai, hôm nay đứng gần idol như vậy, chụp được ảnh rõ nét như vậy, cho dù chen chúc hơn nữa cũng có thể chịu đựng.
Cao Ninh ngồi ở trong xe cũng có thể nghe tiếng fan ồn ào gọi tên Ôn Trác Tu, may mà cô đã từ chối ngồi cùng xe với anh, những fan này thật sự quá nhiệt tình.
Chú Lưu tài xế quay đầu lại cười: “Đại tiểu thư, cậu lớn nhà họ Ôn được hoan nghênh thật nhỉ, cháu trai của tôi cũng thích cậu ấy.”
“Thật hả? Chú Lưu không sợ trẻ nhỏ đu idol chậm trễ việc học sao?”
“Sao lại chậm trễ chứ, hồi trước cháu trai tôi nghịch ngợm lắm, vậy mà lần nghỉ hè này lại tự giác làm bài tập, nó nói là vì thần tượng thích giúp đỡ sinh viên, cho nên nó cũng muốn thi đậu đại học.”
Chú Lưu vui vẻ chạy xe vào làn xe trải thảm đỏ, không nói gì nữa.
Xe hôm nay Cao Ninh ngồi là Lincoln, không làm cao nhưng vẫn xa hoa.
Cô cũng không trang điểm quá cầu kỳ, mặc một chiếc váy dài màu đỏ không tay áo đơn giản, để lộ hai tay trắng nõn da thịt mịn màng như nước.
Ánh mắt Ôn Trác Tu sáng lên, khi xe dừng lại thì tiến lên hai bước, mở cửa xe cho cô.
Động tác của anh làm mọi người đều rất tò mò.
“Đó là ai vậy?”
“Nhìn bóng dáng thì có vẻ quen mắt.”
“Bạn gái tin đồn! Là người con gái hồi trước anh Tu bị chụp chung ở sân bay có đúng không?”
“Không phải đâu? Người thật đẹp hơn ảnh cả trăm lần lận đó!”
“Chị gái xinh đẹp này tôi biết nè, chị ấy là trợ lý của anh Tu.”
“Người chạy siêu xe Lincoln mà đi làm trợ lý, tôi không hiểu nổi thế giới của người có tiền.”
“…”
Nhân vật trung tâm của câu chuyện đang bị tình huống này làm cho trở tay không kịp, ai mà ngờ được đỉnh lưu như vậy lại trì hoãn thời gian vào tiệc đứng ở đây chờ đợi như thể thằng bé gác cửa chứ.
Anh cười sáng rỡ: “Tiểu Ninh, chúng mình cùng vào đi.”
Cao Ninh gật đầu, hào phóng sóng vai cùng anh đi vào.
Bọn họ vẫn chưa đi xa, những âm thanh phía sau lại tăng lớn, Cao Ninh ngẩng đầu nhìn cảnh tượng tràn đầy người nổi tiếng bên trong đại sảnh, cười.
Khi làm nhân viên công tác mà gặp bữa tiệc như vậy thì cô phải bận trước bận sau vì Ôn Trác Tu, thường sẽ bận rộn hơn cả những lúc ở phim trường.
Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy thật sự xám cả mặt mày.
Ảnh đế vào bàn, muôn người chú ý.
Khi nhìn thấy bên cạnh anh là Cao Ninh, có không ít người lộ ra vẻ kinh diễm, quay sang người bên cạnh dò hỏi thân phận của Cao Ninh.
Có người thầm nhắc nhở: “Đại tiểu thư của nhà giàu nhất đó.”
“Thì ra trợ lý trước đây của anh Tu trong nhà có mỏ sao.”
“Làm sao bây giờ, hồi trước vì Đinh Hội, nên tôi từng chế giễu cô ấy.”
Có một idol nhỏ lặng lẽ né tránh lui về phía sau, quản lý biểu cảm trên mặt thất bại, bị người đại diện của mình mang đi.
“Hai người tới rồi!” Văn Dương nâng cổ tay xem đồng hồ, hạ giọng hỏi Ôn Trác Tu: “Sao lại trễ hơn thời gian dự tính nhiều vậy hả?”
Sau đó lại cười nói với Cao Ninh: “Tiểu Ninh, lâu quá không gặp, em không ở đây, có một mình anh suýt chút là lo liệu không xuể rồi!”
“Anh Văn lại khiêm tốn rồi, lúc em ở đoàn phim cũng chỉ thường xuyên gây thêm phiền toái thôi.” Cao Ninh tiếp nhận ly rượu từ người phục vụ, nhẹ nhàng chạm ly với anh ấy một cái, rồi khẽ nhấp một ngụm.
Ôn Trác Tu vẫn luôn đứng bên cạnh cô, vốn định chắn rượu cho cô, lại bị chủ tịch của Truyền thông Tinh đồ mời mọc nhiệt tình, đi sang một bên bàn bạc hướng đi của sáu tháng cuối năm.
Thật ra anh không muốn đi chút nào, chẳng qua lại nhớ tới việc Cao Ninh thích người chăm chỉ làm việc, cuối cùng mới đè xuống sự không tình nguyện trong lòng, đi qua đó uống một ly cùng với mấy nhà đầu tư trong giới giải trí.
Vương Chức vốn đang nói chuyện với nữ minh tinh đỉnh lưu kia thì thấy bọn họ, đành cười nói xin lỗi với nữ minh tinh, sau đó đi qua chào đón.
“Đạo diễn Vương.”
“Tiểu Ninh, cô thay đổi nhiều quá, xém chút nữa là tôi không nhận ra cô rồi.”
Vương Chức nâng ly chạm nhẹ vào ly của cô một cái: “Dạo này sao rồi? Tôi nghe nói cô sắp vào tập đoàn Bùi thị.”
“Tin tức của đạo diễn Vương thật nhanh nhẹn chuẩn xác, tuần sau tôi sẽ đi làm.”
“Ôn tổng đã biết chưa?” Trong ánh mắt Vương Chức để lộ ra một ít nôn nóng, quay đầu nhìn Ôn Trác Tu, lại nhìn Văn Dương.
“Cậu không nói với Tiểu Ninh chuyện Ôn tổng với Bùi tổng có vài xích mích cũ hả?”
“Haizz, tất cả đều đã qua lâu lắm rồi, chỉ là ngày tháng cũ thôi, đơn giản là nhìn nhau không vừa mắt” Văn Dương xua tay, quay đầu nhìn về phía Cao Ninh: “Em nhìn biệt hiệu lúc đó của bọn họ là hiểu, lúc Trác Tu mới ra mắt, Bùi Minh Trạm gọi Trác Tu là con hát, còn cậu ta thì bị Trác Tu gọi là ngụy quân tử.”
“Đã biết.” Cao Ninh đã xem qua cốt truyện, Bùi Minh Trạm là một vai ác cực kỳ lớn được giấu sau màn. Nhân vật phản diện này thường xuyên gây ra phiền phức cho Ôn Trác Tu, là một nam phụ, chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của nam chính.
“Biết là được rồi, cũng đừng để ý quá, huống hồ toà cao ốc của Bùi thị ở kế bên công ty, khó tránh chạm mặt nhau, cứ tập thành thói quen là được.”
Văn Dương có hơi sầu não, đại khái là vì đã có người để anh ấy so sánh, nên dạo gần đây vẫn chưa tìm được ai có thể thay thế cho Cao Ninh.
“Anh Văn vất vả rồi, sau này mời anh đi ăn cơm.”
“Nói rồi đó nha.”
Có người đi về phía bọn họ, thời gian cũng không cho phép bọn họ trò chuyện lâu, Văn Dương bận rộn đi trước, Vương Chức dẫn Cao Ninh đi làm quen không ít đạo diễn nổi danh.
“Tôi nghe nói ngay cả ý tiếp cận của Tinh Đồ chúng tôi cô Cao cũng từ chối, còn tưởng là cô Cao kiêu ngạo quá mức, bây giờ nhìn lại, ngược lại là nhóm người tiếp cận minh tinh kia không có năng lực.”
Một nam đạo diễn hơn bốn mươi tuổi lắc đầu cười khổ, gương mặt này của Cao Ninh thích hợp màn ảnh rộng biết bao nhiêu!
“Nhóm tiếp cận của Tinh Đồ rất chuyên nghiệp, phim mới gần đây của đạo diễn Lý nhận lời khen nhiều như nước.”
“Nếu nữ chính số một do cô diễn, nhất định sẽ càng xuất sắc hơn nữa.”
Mấy người thương nhân thổi phồng lẫn nhau, ban đầu bầu không khí còn ổn, sau khi Ôn Trác Tu đến, mọi người đều bị khuôn mặt nghiêm túc của anh dọa sợ, không dám nói nhiều, thi nhau kiếm cớ rời đi.
“Ôn tổng, lát nữa kết thúc bữa tiệc chụp một tấm ảnh cùng nhau nhé, coi như tuyên truyền mới nhất.”
“Được.”
Vương Chức đương nhiên không muốn đối diện với Ôn Trác Tu nghiêm túc như thế, xấu hổ cười, xoay người trò chuyện cùng những người khác.
“Đói bụng không, anh đã lấy vài cái bánh ngọt tới đây.” Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, bây giờ là thời gian tiệc rượu, lúc này Cao Ninh mới phát hiện trên tay anh có bưng một cái đĩa, bên trên có một cái bánh kem nhỏ xinh xắn.
“Chúng ta ra sân sau đi, hôm nay cố ý chọn nơi này, bởi vì bánh ngọt ở đây ăn ngon nhất, trước đây đều bán có giới hạn.”
Ôn Trác Tu chuyển ánh mắt về phía bàn đồ ăn, ở đó có vài nữ minh tinh đang nhâm nhi bánh ngọt, các cô ấy đều không thèm bận tâm về dáng người nữa.
“Được thôi, anh muốn ăn cái gì, để em đi lấy.” Cao Ninh nhất thời nhớ lại thói quen trước đây.
“Anh không ăn.” Tối hôm qua đã ăn quá nhiều bánh trung thu hoa quế, bây giờ không muốn ăn thêm đồ ngọt nữa.
Sân sau khách sạn có vài bồn hoa nhỏ, còn có một cây đa lớn, tán cây rất rộng, xung quanh được đặt một vòng ghế dựa mềm mại, để cho mọi người ngồi uống trà nghỉ ngơi, ngày thường toàn bộ là chỗ ngồi để trống, hôm nay vì tiệc đóng máy nên chỉ mở ra cho người dự tiệc.
Cao Ninh chọn một chỗ nhìn có vẻ vắng người mà ngồi, Ôn Trác Tu ngồi đối diện cô, để đĩa bánh ngọt trước mặt cô.
“Ngon thật!” Ăn thử một miếng, đôi mắt Cao Ninh tỏa sáng, có mùi hương hoa quế nhàn nhạt, nhưng không thấy hoa quế, mùi vị êm ái.
Ôn Trác Tu giải thích: “Đây là bánh ngọt có giới hạn thời gian, chỉ làm vào khoảng thời gian trước sau trung thu, bình thường không làm đâu.”
Thấy Cao Ninh thích, anh quyết định sau này sẽ thường tới, đương nhiên, nếu anh có thể học được cách làm thì càng tốt.
Ăn xong một cái, Cao Ninh vẫn còn muốn ăn thêm một cái nữa.
“Mai mốt lại ăn nữa, ăn đồ ngon phải chừa lại dư vị như vậy mới tốt.” Ôn Trác Tu dọn dẹp đĩa, bận trước bận sau, cực kỳ ân cần.
Cao Ninh nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ là năm giờ rưỡi, sáu giờ bắt đầu mở tiệc, ăn nhiều quả thật không tốt.
Nhìn bóng dáng cao ráo đem đĩa đi kia, khóe môi cô khẽ nhếch, cuối cùng cũng có một chút cảm giác yêu đương.
Đồ ăn chính của bữa tiệc cũng rất thơm ngon, trước đây Cao Ninh từng mua thức ăn cho Ôn Trác Tu ở đây, sau đó cô cảm thấy chỗ này quá xa, lúc cô quay về, Ôn Trác Tu luôn trong trạng thái đã say ngủ, sau đó cô đành tự nấu đồ ăn luôn, dù sao trong công ty cũng có nhà bếp.
Đến khi kết thúc bữa tiệc, Quý Thiến mới tìm được cơ hội nói vài câu với cô.
“Nghe mấy vị đạo diễn của công ty chúng tôi nói, muốn mời cô casting cho phim mới. Bọn họ biết tôi với cô từng ở chung một đoàn phim, nhờ tôi qua đây hỏi thăm một chút.”
“Cô Quý có đi hay không?”
“Tôi đã hết hợp đồng, gần đây lại mới nhận mấy cái kịch bản.”
“Tôi không vào giới giải trí, chỉ trợ giúp hậu kỳ thôi, sẽ không đóng phim đâu.”
Cao Ninh lắc đầu, đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra nhận cuộc gọi.
Ánh mắt Quý Thiến dừng lại trên di động, cái điện thoại này đúng là một đôi với cái của Ôn Trác Tu, ánh mắt cô ta buồn bã, tình cảm của mình còn chưa bắt đầu mà đã thất tình rồi.
“Mẹ, con chuẩn bị về nhà đây, bữa tiệc đã kết thúc rồi.” Bởi vì bữa tiệc kết thúc hơi muộn, đã quá thời gian dự kiến, Thôi Nhược Lan lo lắng nên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khi nào về nhà.
Khuyên can mãi mới có thể xóa đi bóng ma tâm lý của Thôi Nhược Lan, cúp điện thoại, Quý Thiến đã đi rồi.
Mà phía sau là Ôn Trác Tu mang khuôn mặt vui vẻ nhẹ nhàng đung đưa một xâu chìa khóa.
“Tài xế của anh xin nghỉ rồi, có thể cho anh quá giang một đoạn không, anh uống rượu nên không thể lái xe.”
Rõ ràng là anh cố ý!
Cao Ninh mặc kệ anh, đi thẳng lên xe, dặn dò chú Lưu lái xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: “Anh Ôn gọi một người lái thay đi.”