Chương 15: Muốn chăm sóc muốn cưng chiều
Văn Dương tức giận bất bình, một năm trước khi Cao Ninh mới vừa vào đây, lần nọ cô vô tình nhìn thấy hai người cãi nhau ở bên ngoài hiện hiện trường quay ngoài trời, nhưng không nghe thấy nội dung cụ thể.
Một trong hai người gây gổ nhau đó chính là Đinh Hội, người còn lại là bạn trai cũ của cô ta.
Lúc ấy có hai đoàn phim quay tại cùng một phim trường ngoài trời, Đinh Hội là người của đoàn phim kia. Bởi vì “Đế Cung Khuyết” vừa mới xác định vai nam chính xong, Đinh Hội thử sức thành công vòng casting vai nữ chính nên thường xuyên rời đoàn phim sang đây thảo luận kịch bản với Ôn Trác Tu, vậy nên cô ta cũng biết Cao Ninh.
Chuyện cô ta gây gổ với bạn trai đêm đó đã trở thành tin tức trên Internet, scandal lần này là cú đả kích rất lớn đối với hình tượng ngọc nữ thuần khiết của cô ta. Trong bài báo còn có người biết chuyện nên đã tiết lộ tin tức bên trong ra ngoài.
Đinh Hội vẫn lầm tưởng rằng người biết chuyện này chính là Cao Ninh, vì khi đó chỉ có một mình cô trùng hợp ở đây. Nội dung được tiết lộ trong bài báo kia, chỉ có tận mắt chứng kiến mới có thể nói ra những chuyện như vậy được.
Sau đó truyền thông âm thầm đào bới, moi lên tất cả tin đồn xấu từ trước đến nay của Đinh Hội, khiến hình tượng được thiết lập của cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Bởi vì scandal tiêu cực này, bộ phim của cô ta bị ảnh hưởng nặng nề, diễn viên ban đầu đã bị thay mới hoàn toàn. Vì vậy cô ta càng ghi hận Cao Ninh trong lòng nhiều hơn, thường xuyên gây khó dễ cho cô. Cuối cùng mọi chuyện bùng nổ khi truyền thông đưa tin bảo Cao Ninh là con chim hoàng yến mà Ôn Trác Tu bao nuôi, Weibo có tên của Đinh Hội đã đăng tải hơn một nghìn bài như vậy. Dính đến ảnh đế, các tiêu đề với nội dung phỉ báng đột nhiên xuất hiện chiếm giữ hết các trang web lớn của giới giải trí, còn lên cả hot search.
Nhà họ Ôn là một gia đình bảo thủ, trước đây không muốn Ôn Trác Tu theo con đường diễn viên. Bây giờ mọi chuyện ồn ào sục sôi, dư luận xôn xao. Bọn họ đã nhanh chóng phái người điều tra chuyện của Ôn Trác Tu và Cao Ninh, hai công ty dưới trướng Ôn Trác Tu cũng lọt vào tầm ngắm bị chèn ép của tập đoàn Ôn thị.
Việc này Văn Dương đều biết hết, vì muốn bảo vệ danh dự của Cao Ninh và hai công ty của mình, Ôn Trác Tu đã một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện. Anh buông tha việc truy cứu tội danh phỉ báng của Đinh Hội, chỉ nói rằng những rạp chiếu phim của Giải trí Tu Danh sẽ không chiếu phim của cô ta đóng nữa.
Cũng vì sự việc khiến người ta nóng lòng này, quan hệ giữa Ôn Trác Tu và người nhà càng thêm xa cách, khiến anh một năm không trở về nhà, một mình đón giao thừa năm mới.
“Trác Tu, hôm nào lên chùa cúng đi, vận khí này của cậu bị làm sao vậy, chuyên rước về mấy kẻ ty tiện điên rồ gì đâu.” Văn Dương và Vương Chức đã lăn lộn vài ngày, cũng trở nên mê tín vì anh rồi.
“Coi như xong, cô ta muốn điên thì tôi chơi tới cùng. Xem cô ta còn giở trò quỷ gì nữa, nhưng tôi vẫn muốn cô ta nói ra sự thật hơn. Anh xem xem, bây giờ tôi gắng sức theo đuổi như vậy nhưng Tiểu Ninh cũng không cho tôi cơ hội.”
Ôn Trác Tu xua tay, nằm trên ghế dựa, đeo bịt mắt vào rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Trông cậu có khác gì kẻ lỗ mãng không, đã nói cậu nghe từ lâu rồi, không thể theo đuổi con gái như thế.” Văn Dương là người có kinh nghiệm từng trải đầy mình, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc nói: “Phải tặng cô ấy món đồ cô ấy thích, phải săn sóc, phải cưng chiều.”
“Đúng vậy, quà tôi cũng tặng rồi, nói đến săn sóc thì tôi chưa bao giờ để cô ấy mệt mỏi cả, còn cưng chiều à, hình như tôi làm cái này chưa được tốt lắm. Có lẽ tôi nên bảo cô ấy ở nhà không cần làm gì cả, sau đó vui vẻ bảo cô ấy thích thì mua mua mua thôi.”
Văn Dương nghe không lọt tai, đây là cách theo đuổi khiến con gái rung động của anh sao: “Cậu biết Tiểu Ninh thích gì ghét gì không? Cô ấy đang suy nghĩ điều gì, đừng bảo hỏi gì cậu cũng không biết nha. Thế mà còn trừ tiền lương của cô ấy nữa. Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nên tìm thứ gì đó có thể giải quyết vấn đề cấp bách của cô ấy. Cô ấy thiếu tiền, vậy thì cậu cho cô ấy tiền mặt là tốt nhất.”
“Vậy à? Trực tiếp trả nhiều thù lao như vậy không lãng mạn.” Ôn Trác Tu nhỏ giọng thì thầm, nhưng Văn Dương vẫn nghe thấy lời nói của anh.
Khó mà khiến ảnh đế này thông suốt được, trước đây anh không bận rộn với chuyện học tập thì là bận công việc, tình cảm yêu đương cứ như một tờ giấy trắng. Văn Dương cảm thấy Ôn Trác Tu có đời tư sạch sẽ gấp ngàn vạn lần những nghệ sĩ khác anh ấy từng dẫn dắt. Anh cũng luôn từ chối không tham gia các hoạt động giải trí giữa mấy ông lớn, giữ mình trong sạch như một thân sĩ bảo thủ vậy.
“Cậu về khách sạn trước đi, ở đây có tôi là được rồi, có lẽ còn phải làm thâu đêm.” Văn Dương vừa giơ một bên tay của mình vừa nghe điện thoại.
Cao Ninh vừa đi vừa gọi điện thoại, người đang đi bên cạnh cô là một phu nhân mang mắt kiếng, khoảng chừng bốn mươi tuổi. Bước chân của hai người khá nhanh, không lâu sau đã tiến vào phòng trang điểm.
“Cô Dư, rất vui vì gặp cô ở Tân Thành.”
“Xin chào cậu Văn. Chào Ôn tổng.” Dư Lâm thường xuyên hợp tác với Ôn Trác Tu, là nhà thiết kế thời trang.
“Cô Dư.” Ôn Trác Tu đã đứng lên, gật đầu với Dư Lâm: “Hôm nay có chuyện xảy ra, xin lỗi đã làm phiền đến cô. Mấy ngày nữa là đến buổi biểu diễn của Milan rồi.”
“Đúng vậy, trước khi đi tôi về thăm nhà một chút.” Nhà của Dư Lâm ở Tân Thành, phòng làm việc ở Yến Kinh: “Tôi xem sơ trang phục trước.”
Cao Ninh vội vàng đưa áo choàng đến, cô ấy cẩn thận nhận lấy, những người khác đều yên tĩnh đợi kết luận của cô ấy.
Lúc này Vương Chức và Tiểu Thu cũng đến rồi, mấy người chen chúc trong phòng trang điểm không lớn lắm.
“Nếu thêu lại lần nữa, dù đẩy nhanh tốc độ cũng cần ba ngày. Hơn nữa phim trường không có dụng cụ, tôi đem bộ trang phục này về trước, sau khi hoàn thành sẽ cho người mang đến, được không?”
Vương Chức cau mày vừa định mở miệng nói nhưng thấy Văn Dương nháy mắt ra hiệu, đành tự giác im lặng. Trang phục diễn của Ôn Trác Tu, anh ta không cần phải nói nhiều làm gì.
“Được, tôi sẽ cho người tiễn cô về, làm phiền cô đi chuyến này rồi.”
Ôn Trác Tu bắt tay với cô ấy, anh đặc biệt bội phục sự nghiệp của người phụ nữ mạnh mẽ này, hai người hợp tác với nhau đã hơn mười năm rồi.
Bởi vì thời gian không còn nhiều, Dư Lâm đang bận rộn nên không nán lại trò chuyện lâu. Văn Dương tự mình tiễn cô ấy trở về.
Vì bộ phim ba ngày tới cần điều chỉnh nên rất nhiều chuyện bị rối loạn. Đêm này có không ít người phải tăng ca, Cao Ninh mua cơm hộp cho Ôn Trác Tu, sau đó vội vàng thu xếp trang phục cho cảnh quay ngày mai cùng Tiểu Thu.
“Tiểu Ninh.” Ôn Trác Tu đuổi theo cô đến chỗ hành lang gấp khúc: “Gần đây có người nào làm phiền em không?”
“Không có ai cả.”
Cao Ninh không biết tại sao anh lại hỏi mình điều này, sau vụ việc Đinh Hội bị lợi dụng để giết gà dọa khỉ đó, đã không còn ai đến gây phiền toái với cô nữa.
“Không có thì tốt rồi, em đi đi. Làm xong gọi cho tôi, chúng ta cùng trở về khách sạn.”
“Anh Ôn không cần chờ tôi, tôi có thể đi cùng bọn Tiểu Thu, có lẽ rất muộn mới về.”
“Tôi ở đây chờ em.”
Ôn Trác Tu cố chấp đứng đó, ai cũng không khuyên được. Anh đột nhiên nghĩ đến lời nói phải săn sóc phải cưng chiều của Văn Dương, vội vã bổ sung thêm một câu: “Nhớ phải ăn tối. Có việc gì thì gọi điện cho tôi.”
Đột nhiên anh thể hiện tình cảm nồng nàn như vậy khiến Cao Ninh hoảng sợ, cô nhanh chóng xoay người chạy đi mất, không muốn xuất hiện mấy cái tình tiết không thể miêu tả đó.
Nhìn bóng lưng của cô khuất dần, Ôn Trác Tu mới trở về phòng trang điểm, nhìn thấy vẻ mặt nhiều chuyện của Vương Chức, anh ho khan một tiếng: “Hình như tối nay đạo diễn Vương hơi thong thả rồi đấy?”
“Bận, tôi bận lắm.” Vương Chức sờ lỗ mũi một chút, tự giác mở kịch bản ra, trùng hợp lúc này Quý Thiến cũng đến.
Cô ta đã trở về khách sạn, tắm rửa thay bộ quần áo khác, hơi ăn diện một chút. Mái tóc đen dài nhẹ nhàng buông xõa sau vai, lúc đi ngang qua khiến làn gió thoang thoảng mùi hương.
“Ôn tổng, đạo diễn Vương, tôi đến rồi.” Giọng nói của cô ta ngọt xớt, dù sao đi nữa, kỹ thuật diễn xuất và giá trị nhan sắc của cô ta đều ở tuyến đầu.
Ôn Trác Tu khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế salon dành cho một người bên cạnh bàn trà, gần đó là chiếc ghế salon dành cho ba người mà Vương Chức đang ngồi.
Quý Thiến tự giác ngồi bên tay phải Vương Chức, lúc này một vài diễn viên phụ cũng đã đến. Vì có khá nhiều người đến nên bọn họ tạm thời chuyển sang hội trường mới được xây dựng.
Đúng lúc tổ phục trang đang ở đối diện, Ôn Trác Tu chọn một nơi có thể nhìn thấy Cao Ninh rồi ngồi xuống.
Hội trường vừa được sửa sang theo phong cách cổ kính, ánh sáng không tốt lắm nên lúc xem kịch bản hơi khó khăn, nhân viên công tác phải mang vài cái đèn công suất lớn qua.
Nhưng ánh đèn chói lóa khiến Ôn Trác Tu không thể nhìn thấy người ở đối diện kia rồi, anh không thể làm gì hơn, đành phải chăm chú lắng nghe Vương Chức nói.
Vương Chức vừa nói vừa làm mẫu, chỉ dẫn các đường võ thuật. Ở cảnh quay tiếp theo, vai nam chính Tiêu Nghiêu mới để lộ tài năng, các quan viên triều đình không đồng ý với ý kiến của anh, muốn tặng mỹ nhân với mưu đồ lôi kéo, còn một số được cử đến với mưu đồ ám sát càng sớm càng tốt.
Đao quang kiếm ảnh, mỹ nhân tựa làn gió thơm. Trong màn kịch này, Tiêu Nghiêu đã gặp nữ chính Đỗ Hi, vô cùng hoảng sợ, mỹ nhân kế không thành công, không một mỹ nhân nào thành công cả. Ngay lúc đó, Thái tử cũng muốn thu phục hắn, biết nữ nhi của tửu bảo Đỗ Tế trong Quốc Tử Giám khuynh quốc khuynh thành, vậy nên Thái tử đã chuẩn bị thiết đãi hắn một bữa tiệc.
Đó chính là Hồng Môn Yến, có mấy cảnh quay hành động nhưng Ôn Trác Tu không mời diễn viên đóng thế. Vậy nên người hướng dẫn võ thuật đã dạy sơ qua một lần cho anh các động tác đánh võ, bây giờ đang cố gắng thiết kế động tác sao cho đơn giản và lưu loát nhất.
Đại điện đó ở Đông Cung, bữa tiệc được diễn ra tại đây.
Hai người thử chạy chỗ một lần, càng ngày càng xa mọi người. Đột nhiên phía bên khu phục trang đối diện tối sầm lại, tiếng thét chói tai của một cô gái truyền đến, Ôn Trác Tu bỏ lại kịch bản rồi chạy sang.
“Tiểu Ninh, đừng sợ.” Anh vừa mới chạy về phía đối diện đã thấy hai cô gái chạy ra bên ngoài. Có lẽ phim trường bị cúp điện nên toàn bộ đều chìm vào bóng tối, đoàn phim sát vách đang tăng ca vô cùng náo nhiệt.
May thay bọn họ đã mang đến hai cái đèn khẩn cấp vì cần xem kịch bản nên lúc này vẫn còn chút tia sáng. Ôn Trác Tu liếc nhìn Cao Ninh, ôm cô vào trong lòng: “Đừng sợ.”
Lúc này, cuối cùng anh cũng biết vì sao mấy cô gái hét lên rồi, bởi tiếng nhạc đáng sợ đang vang lên ở góc phòng.
Cao Ninh vẫn chưa hoàn hồn, âm thanh bối cảnh đáng sợ vừa nãy khiến đầu cô tưởng tượng ra vô số hình ảnh khủng khiếp. Thế nhưng cô không hét toáng lên, chỉ cắn chặt răng chạy theo Tiểu Thu ra ngoài, sau đó đột nhiên bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp và rộng rãi.
Một bàn tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, còn có người đang nỉ non bên tai rằng đừng sợ. Một lát sau cô mới khôi phục tinh thần, ngẩng đầu lên mới phát hiện Ôn Trác Tu đang ôm mình thật chặt.
Gò má của cô nóng bừng, nhẹ nhàng giãy giụa một chút: “Anh Ôn.”
Thế nhưng Ôn Trác Tu vẫn không buông tay, càng ngày càng chặt hơn, suýt chút nữa khiến cô không thở nổi.
May mà tình cảnh xung quanh đang hỗn loạn nên không ai chú ý đến bọn họ, ngoài trừ Quý Thiến cách đó không xa.
Lúc này đang bị cúp điện ngoài ý muốn, bởi vì trạm biến thế ở khu vực đường bộ gần đây đã quá cũ rồi nhưng chưa kịp đủ, vậy nên mới ảnh hưởng đến phim trường. Công nhân của công ty điện lực đang sửa chữa gấp.
Nhưng âm thanh bối cảnh đáng sợ đó, cũng không biết có đó từ bao giờ rồi. Nhân viên giám sát và điều khiển chưa từng thấy có ai vào đây, mọi người suy đoán có người lợi dụng lúc đang sắp xếp phục trang để ngấm ngầm ra tay, trùng hợp đêm nay bị cúp điện.
“Đã tìm được hai người kia chưa?” Một hồi lâu sau, Ôn Trác Tu không nỡ buông cô gái trong lòng ra, đi đến trước mặt Vương Chức hỏi.
“Vẫn đang tìm, nhưng tình cảnh bây giờ giống như mò kim đáy bể. Thẻ vào phim trường đó là giả, tôi vừa mới nhờ một người bạn làm ở cục cảnh sát hỗ trợ, xem xem có tìm được manh mối sót lại gì không. Kiểu côn đồ như vậy, có khả năng đã từng có tiền án rồi.”
“Gần đây mọi người nhớ chú ý một chút, con gái đừng đi một mình, đêm nay hãy về trước đi, chú ý an toàn.”
“Ôn tổng nói đúng. Bây giờ đèn đường ở ngoài cũng không có nữa, mọi người cùng nhau trở về khách sạn cũng tốt.”
Chương 16: Mong ngôi sao của tôi sẽ cùng em đi vào giấc ngủ
Hiện tại ở phim trường đang bị mất điện, cũng không biết lúc nào mới có lại, thế nên mọi người đành phải về khách sạn nghỉ ngơi trước. Chỉ còn mỗi Vương Chức ở lại cuối cùng để kiểm tra phim trường một chút. Anh ta phải xác nhận các biện pháp an toàn đã đầy đủ hay chưa, còn phải phân phó người phụ trách trường quay đặc biệt chú ý đến phim trường, đề phòng các tai nạn ngoài ý muốn.
Khi anh ta chuẩn bị rời đi thì đúng lúc phát hiện Quý Thiến ra khỏi phòng trang điểm của mình.
“Cô Quý vẫn còn bận rộn vậy sao? Đã muộn rồi, hãy đi về trước đi, cô có muốn đi cùng không?”
“Dạ được, may có đạo diễn Vương ở đây. Tối nay tôi không mang theo mấy người Tiểu Hoàng. Tôi vừa mới tìm kịch bản bị rơi mất, ai ngờ quá tối nên không tìm được, bây giờ mọi người lại đi hết rồi.” Quý Thiến nhún vai một cái, xách túi đi tới chỗ Vương Chức. Tiếng giày cao gót của cô ta đi ở trên hành lang gỗ giống y như tiếng gõ cửa vậy.
“Cẩn thận.” Vương Chức sợ đến mất hồn nhìn cô ta, lo rằng gót giày nhọn của cô ta đột nhiên bị cắm vào kẽ hở trên tấm ván gỗ.
Ánh sáng bên ngoài cũng không tốt lắm, nhưng cũng may là có nhiều người nên không phải sợ hãi gì nhiều. Hơn nữa khách sạn ở phía xa đã dùng máy phát điện, ánh đèn lập lòe trong đêm tối.
Ôn Trác Tu ngẩng đầu nhìn trời một chút. Ban đêm giữa hè, bầu trời đầy ắp những vì sao lấp lánh vô cùng đẹp. Anh cảm thấy dưới trời sao này mà đi dạo thì lãng mạn biết bao.
“Tiểu Ninh, em xem, tối nay có rất nhiều sao.”
Cao Ninh đang cùng anh sóng vai bước đi. Cô ngẩng đầu nhìn lên, quả thật có rất nhiều sao, những vì sao lấp la lấp lánh trong bầu trời đêm.
Có lẽ vì bị mất điện, không còn có đèn điện sáng trưng như mọi ngày nên bầu trời sao đêm nay có vẻ đặc biệt đẹp hơn. Nhiều người cũng không vội trở về khách sạn mà ở lại tìm chỗ ngắm nhìn những vì sao xinh đẹp kia.
“Thật sự rất đẹp.” Cao Ninh gật đầu. Cô rất thích bầu trời ban đêm như vậy, không khí không oi bức lắm, bầu trời không mây thoáng đãng, cũng không có ánh trăng sáng, chỉ có đầy ắp những vì sao rực rỡ mà thôi.
“A, mọi người nhìn kìa! Có sao băng.” Có người kêu lên.
Trên trời sao, một ngôi sao băng rất nhanh đã vụt qua, chỉ để lại một cái đuôi trắng.
Cao Ninh dừng lại, nhắm mắt rồi yên lặng ước nguyện.
Ôn Trác Tu đi trước mấy bước, phát hiện cô không đuổi theo. Anh vội vàng quay đầu thì nhìn thấy cô đang nhắm mắt cầu nguyện. Anh cười nói: “Em có nguyện vọng gì, nói ra tôi sẽ giúp em thực hiện.”
Giọng nói của anh hiếm khi nghiêm túc như vậy, không giống lúc anh đang chụp hình hoặc là lúc nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng mà lại mê hoặc lòng người.
“Tôi hy vọng mẹ Tôn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Khóe môi Cao Ninh khẽ cong lên. Vốn dĩ ngoại hình của cô rất đẹp, lúc không cười có một loại khí chất như mỹ nhân băng lãnh, ngăn cản người khác tiếp cận. Nhưng lúc cong môi lại sáng rỡ động lòng người, khiến người khác không nhịn được mà muốn gần gũi hơn.
Ngoại hình của cô rất thu hút, thường xuyên bị fan tưởng lầm là ngôi sao nữ.
“Nhất định sẽ vậy, em hãy tin tôi.”
Ôn Trác Tu sải chân, bước hai bước dài tới trước mặt cô, giống như đang làm ảo thuật vậy. Tay phải anh mở ra, trong lòng bàn tay có một ngôi sao may mắn màu vàng có thể phát sáng được ở trong bóng tối.
“Hôm nay được fan hâm mộ tặng.” Anh đưa tay tới, tràn ngập mong đợi nhìn cô.
“Cám ơn.” Cao Ninh cầm ngôi sao may mắn lên, giơ cao lên trời giống như muốn gắn nó lên bầu trời đêm vậy: “Thật đẹp!”
Hiếm khi cô trẻ con như vậy.
Ôn Trác Tu nhìn chằm chằm Cao Ninh, trong lòng thầm vui mừng, đây là lần đầu tiên cô không từ chối quà tặng của anh.
Đột nhiên anh cảm thấy rất hối hận, sao trước kia lại không nghĩ tới cái này vậy nhỉ!
Cảm giác như anh đã nắm giữ được bí quyết theo đuổi con gái, ảnh đế rất hài lòng với Văn Dương. Vì vậy, anh quyết định thay đổi kế hoạch, thử một lần tất cả các phương pháp của anh ấy.
Ngôi sao cũng đã tặng, người cũng đã chọc cười, Ôn Trác Tu cảm giác hơi lâng lâng, trong đầu toàn bong bóng màu hồng. Anh hận không thể ôm cô vào trong lòng mình, nhưng bây giờ thì không được.
Bởi vì bọn họ đã đến khách sạn rồi.
Tất nhiên Cao Ninh nhận ra được tâm trạng của người bên cạnh đang rất tốt. Trên mặt anh vẫn luôn nở nụ cười, bước chân nhanh nhẹn y như đang khiêu vũ. Cô rất tò mò không biết rốt cuộc có chuyện gì mà lại khiến anh vui vẻ như vậy.
“Ngủ ngon mơ đẹp.” Lúc Cao Ninh ra khỏi thang máy, Ôn Trác Tu lập tức kéo tay cô lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Mong ngôi sao của tôi sẽ cùng em đi vào giấc ngủ, trong mơ của em cũng sẽ có tôi.”
Tay anh nắm rất chặt, hai người lại đứng gần, gần đến nỗi Cao Ninh có thể nghe thấy nhịp tim của hai người. Cô nhẹ nhàng đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói: “Anh Ôn, trong thang máy có camera.”
Dáng người Ôn Trác Tu rất cao, đưa tay lên trần thang máy che khuất camera trong góc. Ngón tay thon dài với gân xanh rõ ràng của anh rộng mở ra, che toàn bộ camera: “Bây giờ không có rồi.”
Ánh mắt của Ôn Trác Tu tràn đầy ý cười, anh nắm tay cô, kéo nhẹ một chút rồi ôm luôn vào trong ngực. Anh cúi đầu hôn lên trên đỉnh đầu cô rồi mới buông người ra: “Được rồi, quay về đi thôi. Ngày mai, em nhớ mang bữa sáng là món cháo tôm đặc sản của khách sạn cho tôi.”
Cũng may anh có chừng mực, trước khi Cao Ninh tức giận đã kịp buông ra. Anh còn nhắc tới công việc của cô, vậy nên một người từ trước đến giờ đều làm việc nghiêm túc như cô đã khống chế cảm xúc của chính mình lại.
Cao Ninh đi ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Người ở bên trong vẫn đang vẫy tay với cô, cô cười một tiếng, mở bàn tay ra nhìn ngôi sao may mắn kia, thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp.
Cuối cùng ảnh đế lãng mạn này cũng từ túi xách vô cùng đắt tiền chuyển thành quà tặng nhỏ lặt vặt, có lẽ sắp dừng trò chơi theo đuổi này lại rồi chăng?
Cao Ninh cẩn thận cất kỹ ngôi sao may mắn, cô ngồi ở trước cửa sổ sát đất nhìn qua cửa kính ngắm sao. Trước khi xuyên vào trong cuốn tiểu thuyết này, cô cũng rất thích ngắm sao. Bên ngoài phòng cô là một cánh đồng, có ếch nhái, cũng có sao. Buổi tối mùa hè vô cùng nóng, rất giống nơi này.
Trước khi bị cuốn vào trong quyển tiểu thuyết này, cô cũng là trẻ mồ côi. Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, cô nghĩ rằng mình sẽ chết. Nhưng nào ngờ lúc mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy lại là vị ảnh đế chói mắt kia.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mỗi căn phòng đều trở nên vắng lặng. Cao Ninh đã thu xếp đồ xong, cô nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ. Bên trong căn phòng cạnh phòng cô, Quý Thiến còn đang trò chuyện trên WeChat.
Đinh Hội: [Kinh ngạc không? Vui vẻ không? Không ngờ tới chuyện tôi còn có nước cờ mờ ám này phải không?]
Quý Thiến nhếch khóe miệng khinh thường cười một tiếng, ngón tay cô ta lướt nhẹ, nhập tin nhắn.
Quý Thiến: [Trò đùa bình thường mà thôi, có gì để mà ngạc nhiên với vui mừng chứ. Hôm nay, sao rất đẹp, hai người còn đi ngắm sao.]
Đinh Hội: [Tất nhiên không thể đột nhiên chơi lớn, trước cứ để bọn họ thuận lợi một chút, bữa ăn chính còn ở phía sau kìa.]
Từ sau khi Đường Lỵ Lỵ không nhận được vai diễn, Đinh Hội cũng không có chuyện làm, chỉ tập trung suy nghĩ tìm cách chỉnh Ôn Trác Tu và Cao Ninh. Cô ta không ngừng làm mấy chuyện đen tối. Bây giờ, cô ta giống như được cao nhân chỉ bảo vậy, đột nhiên có thêm nhiều thủ đoạn hơn hẳn.
Quý Thiến cũng rất hối hận vì đã quen biết cô ta.
Quý Thiến: [Vương Chức nói máy ghi âm kia đã được đưa đến đồn cảnh sát, cô điều tra một chút xem những người đó liệu có để lại dấu vân tay không, cẩn thận đừng chơi đùa với lửa.]
Đinh Hội: [Cô yên tâm, nhất định sẽ không liên lụy đến cô.]
Hai người trò chuyện một lúc, Quý Thiến hơi mệt, cũng lười tiếp tục khuyên giải cô ta nên nằm xuống ngủ.
Ngày kế tiếp, sau khi trải qua sửa chữa khẩn cấp, điện đã được khôi phục lại bình thường. Người phụ trách trường quay để tỏ vẻ chú trọng, còn tổ chức cho bọn họ đến phòng điện xem các loại máy phát điện mới đến nữa.
Trong phòng trang điểm, Ôn Trác Tu đang ngồi bên cạnh bàn ăn sáng. Tiểu Hòa vừa đến thì hai mắt lập tức sáng lên, cô ấy hâm mộ kêu nhỏ: “Ôn tổng, anh thật hạnh phúc! Cháo tôm của khách sạn này mỗi ngày chỉ có hai mươi suất, tôi chờ mãi mà còn chẳng đến lượt.”
Anh cười, vẻ mặt đầy thâm tình: “Hâm mộ hả? Đây là bữa sáng tình yêu.”
“Tiểu Ninh cũng quá tận tâm với công việc rồi, còn phải phụ trách vận chuyển tình yêu.” Tiểu Hòa dọn dẹp bàn trang điểm, bày những đồ trang điểm cần dùng cho hôm nay ra.
Ôn Trác Tu không trả lời, nghiêm túc ăn sạch sẽ cháo trong bát, sau đó mới ngồi vào bàn trang điểm.
Hôm nay, cảnh quay có diễn kinh kịch, trang điểm cũng không giống nhau nên công việc của Tiểu Hòa rất nặng. Cô ấy bắt đầu nghiêm túc trang điểm.
Văn Dương đang ở chỗ máy quay phim nhìn màn hình trống không. Đột nhiên anh ấy nhìn thấy Cao Ninh đi ngang qua, vội vàng vẫy cô: “Tiểu Ninh, tới đây một chút.”
“Anh Văn, có chuyện gì không?”
“Đứng ở bên trái chiếc bàn dài kia để anh nhìn hiệu quả một chút.” Văn Dương chỉ vào vị trí thứ nhất bên trái, anh ấy luôn cảm thấy vị trí này có gì đó không hoàn mỹ.
Cao Ninh nghe lời đi tới, đứng ở chỗ đó. Mặc dù áo quần mà cô mặc chỉ là đồ làm việc thông thường, nhưng Văn Dương và Vương Chức đều cảm thấy rất hài lòng.
Bây giờ, bọn họ chỉ đang đi tìm cảm giác nên diễn viên vẫn chưa vào vị trí.
Chỉ chốc lát sau, người trong cảnh quay đều đã tới. Cao Ninh lui về vị trí trợ lý, nhìn bọn họ diễn.
Đây là một cảnh Hồng Môn Yến.
Trước tiên những người thị nữ phục vụ rượu, mấy vị Hoàng tử cùng phe với Thái tử đã đến, đang biểu diễn cảnh huynh đệ tình thâm với Tiêu Nghiêu.
Cảnh quay này có rất nhiều người, nhưng mỗi một người đều ở vị trí của mình, không loạn chút nào.
Thái tử San San tới muộn, thong thả ngồi xuống rồi mới cười nói với Tiêu Nghiêu.
Cao Ninh vẫn nhìn chăm chú vào Ôn Trác Tu, thỉnh thoảng vẽ mấy nét ở trên quyển sổ.
Lúc đầu rất thuận lợi, nhưng đến lúc Thái tử vì lôi kéo Tiêu Nghiêu nên đưa mỹ nhân cho hắn thì mỹ nhân kia lại không nắm bắt tốt. Khi ngã vào trong ngực hắn, ánh mắt của người đó lại long lanh, hoàn toàn không giống một nữ thích khách.
Vương Chức liên tục la to mắc lỗi mấy lần liền, chân mày của Ôn Trác Tu cũng nhíu thành chữ xuyên. Nữ phụ mặc tương đối mát mẻ, nhưng trên người anh mặc bộ trang phục dày mấy lớp. Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, cả khóe mắt dính nước, mặt nam diễn viên đóng vai Thái tử cũng đầy mồ hôi.
Quá nóng!
Nữ diễn viên đó bị Vương Chức nghiêm khắc phê bình một trận mới khống chế lại để diễn cho đúng, sau đó bắt đầu cảnh đánh nhau.
Lúc nhỏ, Ôn Trác Tu đã từng học qua Taekwondo. Sau khi lớn lên lại phải diễn phim cổ trang khá nhiều, vì thế anh hoàn toàn không cần lo lắng khi diễn cảnh hành động. Động tác của anh cực kỳ lưu loát, trông vô cùng đẹp.
Sau một trận đánh nhau, Thái tử giận dữ. Hắn ta sợ chết, nhưng bây giờ trong Đông Cung của hắn ta lại có thích khách. Hắn ta cảm thấy trong đám thị vệ của Đông cung có gian tế, lúc này mới đến vai nữ nhi của Đế sư lên diễn.
Là vai diễn cuối cùng, nữ chính Đỗ Hi khiến ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Đây lại là một cảnh rất nguy hiểm, thích khách tới, nữ chính Đỗ Hi vì cứu Tiêu Nghiêu nên cánh tay bị thương.
Sắc mặt Quý Thiến tái nhợt nên bị NG mấy lần, trạng thái cực kỳ không tốt.
Ban đầu, mọi người cho rằng cô ta giả vờ, sau đó mới phát hiện thân thể cô ta thật sự không thoải mái.
Quý Thiến ngồi vào trên ghế dựa, trợ lý lấy thuốc cho cô ta uống.
Vương Chức hơi mê tín, chắp hai tay bái lạy pho tượng Lục Lục Thuận của anh ta, cực kỳ thành kính.
Trong phòng nghỉ ngơi, Cao Ninh đưa khăn ướt cho Ôn Trác Tu, cầm cốc nước của anh đứng ở một bên.
“Tiểu Ninh, hơi nóng, giúp tôi lấy cái quạt tới đây.” Ôn Trác Tu trả lại khăn ướt rồi nhận lấy cốc nước.
Cô gật đầu đáp một tiếng, quay người rời đi.
Trải qua mười mấy phút nghỉ ngơi, sắc mặt Quý Thiến khá hơn một chút, tinh thần cũng đã khôi phục, có thể bắt đầu diễn lại.
Lúc Cao Ninh ra ngoài lấy quạt, cô đi ngang qua phòng trang điểm của Quý Thiến. Cô nghe được thợ trang điểm của cô ta đang nói chuyện ở bên trong, mơ hồ nghe thấy tên mình. Cô đang định cẩn thận lắng nghe thì phía sau truyền tới giọng nói của mấy người trợ lý, vậy nên cô đành phải đi trước.
Tiến độ hôm nay cũng không nhanh lắm, có lẽ cảnh này phải quay mấy ngày. Thời tiết lại nóng nên còn phải đề phòng cảm nắng nữa.
Cao Ninh tra cứu một lượt trên Baidu cách để phòng ngừa cảm nắng, đột nhiên trên Weibo nhảy ra một cái hot search.
#Couple Đế Hậu “Đế Cung Khuyết” chung khung hình, cực kỳ ngọt ngào#
Trong ảnh là hai người mặc trang phục diễn đang nhìn nhau say đắm.