Mùi nước khử trùng của bệnh viện xộc vào mũi, ánh đèn sáng trưng chiếu vào liền quáng mắt, Nguyễn Nhuyễn ngồi dậy từ giường bệnh Vip, ngơ ngác quan sát xung quanh một lúc. Ký ức hỗn loạn khiến cô có chút đau đầu, không khỏi lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.
Tiếng vật nặng rơi xuống một cái “rầm”, vang trong hành lang tĩnh mịch vô cùng rõ ràng. Một người phụ nữ được chăm sóc rất tốt đứng ở cửa phòng bệnh, biểu hiện sững sờ vài giây. Sau đó hốc mắt xuất hiện giọt lệ, không quan tâm đến hộp cơm ở bên chân, cuống quýt chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
“Mẹ.” Tiếng gọi của Nguyễn Nhuyễn bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn, không ai nghe thấy.
Bác sĩ và y tá rất nhanh liền bị gọi đến, sau khi bác sĩ điều trị mặc áo blouse làm kiểm tra cơ bản cho con gái, cười nói với mẹ Nguyễn: “Không sao rồi, có thể xuất viện rồi.”
“Thật sự không sao?” Mẹ Nguyễn lau nước mắt, vừa vui mừng lại cảm thấy khó tin.
“Mặc dù tôi cũng cảm thấy chuyện này rất khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Tiểu thư không sao, ngay cả chút trầy xước cũng không có.” Lúc bác sĩ điều trị nói đến câu này, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô gái, phảng phất như đang nhìn một kỳ tích.
Xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng đến như vậy, chỉ mê man hai ngày, đây chẳng phải là kỳ tích sao?
Mẹ Nguyễn đem tin tức con gái tỉnh lại gửi vào trong nhóm chat của dòng họ nhà họ Nguyễn, không đến một giờ đồng hồ, cha Nguyễn và mấy người anh họ của Nguyễn Nhuyễn đã hấp tấp chạy tới. Chẳng qua chỉ là xuất viện, phô trương còn hơn nhà người ta đi đón dâu.
Một loạt xe đua xếp thành một hàng ngang ở trước cửa bệnh viện, còn tự mang theo thảm đỏ trải lên các bậc thang, mấy người anh họ đẹp trai cứ như là thần bảo vệ mà đi xung quanh cô. Nhìn vào ánh mắt quan sát của những người xung quanh, mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ lên, sải bước dài hơn một chút.
Hết cách rồi, ai bảo nhà cô là có tiền nhất chứ.
Cha của cô là ông trùm bất động sản, chú, bác ở các ngành nghề như thực phẩm, điện ảnh, khoa học kỹ thuật và các thương hiệu xa xỉ đều mở công ty hay tập đoàn. Anh họ lớn của cô là đỉnh lưu của giới giải trí, người anh họ thứ hai của cô là nhà khoa học, anh thứ ba từng giành huy chương vàng cho đất nước trong giới thể thao tiến quân, anh thứ tư được cử đi học bác học ở học phủ cao nhất.
Gia tộc to lớn như vậy, xuất hiện một con cá mặn như cô, không có dã tâm quá lớn và cảm xúc phấn đấu mãnh liệt, chỉ muốn gặp sao yên vậy, làm chút việc bản thân thích.
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn chỉ có một cô con gái như vậy, yêu chiều như bảo bối. Tiền tiêu vặt mỗi tháng chính là mấy nghìn vạn, chỉ mong cô ở trong nhà làm mọt gạo, không làm gì hết. Trong nhà mấy người chú bác cũng không có con gái, thân là đứa con gái duy nhất trong bậc tiểu bối, còn là người nhỏ tuổi nhất, Nguyễn Nhuyễn liền nhận được muôn vàn sự yêu thương.
Ngày thường nhận được túi, quần áo đặt làm riêng, đồ trang điểm, dây chuyền vòng tay nhiều vô số kể, tết đến tiền lì xì nhận được căn bản đều là thẻ ngân hàng, trong mỗi cái thể đều có tầm vài tỷ.
Gần hai năm nay càng là nhận được vài tấm thẻ đen từ chỗ chú, bác, nói cô lớn rồi, cần nhiều quần áo và đồ trang điểm chút. Muốn đến nhà chuyên biệt xây cho cô năm cái phòng để quần áo, Nguyễn Nhuyễn im lặng. Mặc dù vẫn chưa tốt nghiệp đại học, những cô đã là một phú bà được người người hâm mộ rồi.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đúng lúc kịp biện luận tốt nghiệp. Bạn của cô – Triệu Nghệ há hốc mồm đi quanh cô xoay hai vòng, ngạc nhiên nói: “Cậu thật sự không sao kìa?”
Chậc chậc hai tiếng rồi đột nhiên ôm chặt cô, oà khóc một tiếng đến tuôn ra một dòng lệ cùng một dòng nước mũi: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu không sao thật sự quá tốt rồi! Mấy hôm nay tớ lo lắng chết đi được. Cơm ăn không ngon, ngủ cũng không được, cả người gầy hốc hác.”
Nhìn người bạn tốt chảy cả bong bóng nước mũi một lúc, Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ di chuyển ra sau, âm thầm nói: “Có nọng luôn rồi, còn gầy hả.”
“Cái gì? ?” Sắc mặt Triệu Nghệ trắng bệch, sợ hãi lấy cái kính nhỏ trong túi xách ra soi, thuận tiện dặm lại lớp trang điểm.
“…” Haiz, đàn bà.
Triệu Nghệ là con gái nhà hàng xóm, lớn lên cùng Nguyễn Nhuyễn, có bí mật lớn nhỏ gì đều sẽ chia sẻ với đối phương. Bác Triệu là họa sĩ nổi tiếng, một bức tranh bán đấu giá ít nhất sẽ được mấy tỷ. Mẹ của Triệu Nghệ là diễn viên cấp quốc bảo, danh tiếng ở trong nước rất cao.
Mà Triệu Nghệ không di truyền được chút ghen nghệ thuật nào của cha mẹ, ước mơ lớn nhất là làm một Broadcast Jockey, kiểu ăn thế nào cũng không béo lên được. Thứ cô để ý nhất chính là mặt của mình, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng khuôn mặt của mình.
Nhìn chung quanh, cảm giác mình vẫn xinh đẹp như trước, Triệu Nghệ lúc này mới yên tâm, khuỷu tay chọc vào cánh tay Nguyễn Nhuyễn, che miệng nhỏ giọng nói chuyện: “Cái người họ Tân đó chết rồi, cậu biết không?”
“Ai?” Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác một lúc, sau khi phản ứng lại người cô ấy nói là thì có chút kinh ngạc: “Tân Vũ? Sao lại đột ngột đến như vậy?”
“Ai mà biết được, chết vào hôm cậu xuất viện đấy. Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không rõ, tớ cũng là nghe người khác nói.” Triệu Nghệ thổi thổi bộ móng tay vừa làm của mình, nghe thấy có người gọi tên cô ấy liền cầm lấy luận văn đi vào phòng biện hộ.
Tân Vũ là một người bạn học cùng chuyên ngành với Nguyễn Nhuyễn, tính cách tương đối quái gở, quan hệ với những người xung quanh đều rất bình thường. Nguyễn Nhuyễn từng chào hỏi cô ta vài lần, nhưng đối phương vẫn luôn hờ hững, nên cũng chưa hề nói chuyện.
Không ngờ sắp tốt nghiệp, nghe thấy tin tức cuối cùng liên quan đến cô ta, lại là tin qua đời.
Biện luận xong về đến nhà, cha Nguyễn mẹ Nguyễn thấy tâm trạng cô không tốt, lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Nguyễn Nhuyễn đắn đo một lúc, kể hai ba câu về chuyện của Tân Vũ, trong lời nói chứa đầy nỗi thương xót.
Cha Nguyễn mẹ Nguyễn liếc mắt nhìn nhau, muốn nói rồi lại thôi, vẫn là cha Nguyễn lên tiếng: “Cái đó, Nhuyễn Nhuyễn à. Có một chuyện cha mẹ vẫn luôn không nói với con, về chân tướng việc con xảy ra tai nạn xe.”
“Không phải nói tài xế gây chuyện uống rượu sao, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt lên, dừng động tác trên tay lại.
“Tài xế uống rượu quả thật không phải là giả, nhưng đây vốn không phải là nguyên nhân chủ yếu xảy ra chuyện.” Sắc mặt cha Nguyễn lạnh lùng, trong giọng nói cứ như có chứa mảnh đá vỡ: “Là người bạn tên Tân Vũ đó của con giở trò.”
“Cha mẹ cô ta học xem bói, mặc dù không xưng là đại sư được, nhưng xem phong thủy giúp người khác thì không thành vấn đề. Sau khi nghe quen tai, nhìn quen mắt, Tân Vũ cũng hiểu một chút về phương diện này. Vốn dĩ muốn chỉnh con, kết quả không thành công, báo ứng rơi trên người mình. Cái này gọi là cái gì ta?”
“Gọi là bị cắn lại.” Mẹ Nguyễn nói tiếp.
“Đúng, chính là cái này.” Cha Nguyễn vỗ đùi mình một cái, biểu hiện tức giận. Sợ con gái cảm thấy mình mê tín, còn tận tình khuyên bảo, giải thích: “Nhuyễn Nhuyễn, trên đời này quả thật có thứ khoa học không thể thăm dò ra được. Chúng ta thà rằng tin là có, chứ không thể tin là không có được.”
Nếu như không trải qua những chuyện khó bề tưởng tượng đó, Nguyễn Nhuyễn đương nhiên sẽ không tin cái này. Nhưng nghỉ ngơi mấy ngày, mớ ký ức hỗn loạn của cô dần trở nên rõ ràng. Ngay cả Diêm Quân cũng gặp rồi, còn có cái gì không thể xảy ra nữa?
Chỉ là cô không hiểu Tân Vũ có thù hận gì với mình, dẫn đến đối phương có oán niệm to lớn đối với cô như vậy.
Như là nhìn ra con gái đang suy nghĩ gì, mẹ Nguyễn nghiêng mắt hỏi cô: “Thằng nhóc nhà họ Quý có phải rất hay đi với con không?”
Người mẹ Nguyễn nói chính là con trai của chị em tốt của bà ấy, tên là Quý Ngọc, là đàn anh lớn hơn một khóa của Nguyễn Nhuyễn. Vẻ ngoài ưa nhìn, thành tích cũng ưu tú. Sau khi tốt nghiệp đã tự mình gánh vác công ty nhiếp ảnh của gia đình, làm ăn rất thịnh vượng, rất nhiều minh tinh mời anh ta hợp tác quay chụp.
Do nhà họ Nguyễn và nhà họ Quý là bạn tri kỷ, Nguyễn Nhuyễn có thể nói là cùng Quý Ngọc lớn lên. Đại học lại học cùng một trường học, quan hệ chắc chắn sẽ còn tốt hơn người bình thường. Sau này sau khi Quý Ngọc tốt nghiệp, hai người liền ít liên lạc lại. Cũng vào khoảng thời gian viết luận văn có nhắn tin qua lại nhiều hơn một chút. Nhưng cũng không nói đến những cái khác, chỉ là kêu anh ta xem giúp luận văn một chút, thuận tiện chỉ bảo vài câu mà thôi.
Buồn bực đề tài nói chuyện sao lại nhảy đến cái này, Nguyễn Nhuyễn vẫn thành thật trả lời: “Không thường đi chung lắm. Sắp tốt nghiệp, thỉnh giáo một chút về chuyện liên quan đến luận văn.”
“Ồ, là như vậy hả.” Mẹ Nguyễn trông có vẻ khá thất vọng, ngượng ngùng nói: “Bạn học Tân Vũ đó yêu thầm thằng nhóc nhà họ Quý, ngày thường thấy các con đi rất gần ở trong trường nên nảy sinh oán hận với con.”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi. Ở thế giới nhỏ gặp được nhiều người kỳ lạ đến như vậy, lý do này không có bất cứ cản trở nào đã thuyết phục được cô. Có một số người yêu và hận chính là mãnh liệt đến như vậy, mà không hề có chút đạo lý nào.
Chết vì bị cắn lại, cũng chính là cô ta tự tạo nghiệp rồi.
Qua nửa tháng sau, chứng nhận tốt nghiệp với chứng nhận của trường nhận đến tay, cuộc sống đại học của Nguyễn Nhuyễn vẽ lên một dấu chấm viên mãn. Mọi người vừa vui vừa không nỡ, hẹn nhau đi hát karaoke.
Lớp ở đại học không giống cấp hai, cấp ba, quan hệ với bạn học không chặt chẽ đến vậy. Nguyễn Nhuyễn vốn dĩ không muốn đi, nhưng lớp trưởng nói đây là buổi liên hoan cuối cùng của lớp sau khi tốt nghiệp, cố gắng để mọi người đều đến. Từ nay về sau trời nam đất bắc, rất khó gặp lại.
Suy nghĩ một chút, Nguyễn Nhuyễn vẫn đi một chuyển. Chỉ là trong lòng còn mang chuyện khác, nhìn có chút không hào hứng lắm.
Từ sau khi xuất viện, cô liền nhờ cha mẹ đi điều tra một người tên Thẩm Ân, đáng tiếc là không có tin tức. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ cùng một thế giới với mình, bây giờ xem ra, có lẽ cô đoán sai rồi. Nếu không với quan hệ sâu rộng và khả năng kinh tế của nhà họ Nguyễn, không đến mức một chút manh mối cũng không tìm thấy.
Nghĩ đến việc này, ăn không biết vị, Nguyễn Nhuyễn thuận tay nhận lấy ly nước ép trái cây của một bạn nam trong lớp truyền qua. Nếm thử một ngụm mới biết là rượu, sặc đến ho khan hai cái, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bỗng chốc đỏ lên.
“Ngại quá, bạn học Nguyễn Nhuyễn. Vốn dĩ muốn đưa nước ép trái cây cho cô, không ngờ đưa nhầm ly rượu sang đó. Cô không sao chứ?” Vẻ mặt của cậu nam sinh nhỏ người áy náy, tay chân luống cuống.
“Không sao, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến.” Nguyễn Nhuyễn chậm chạp, cầm lấy túi sách ra khỏi cửa phòng riêng. Men theo vách tường đi đến nhà vệ sinh, lấy một ít nước rửa mặt, cảm giác tinh thần tỉnh táo hơn chút. Cô thở ra một hơi, khẽ ngước mắt lên, nhìn vào cái kính thủy tinh ở phía trước. Một luồng hơi lạnh thổi từ dưới chân đến đỉnh đầu, dọa đến ngón tay cô run rẩy.
Cậu nam sinh đưa ly rượu cho cô lúc nãy không biết đi vào theo từ khi nào, đang đứng ở phía sau cách cô không đến một mét. Thấy Nguyễn Nhuyễn nhìn sang, anh ta nở một nụ cười, ánh đèn chiếu xuống trông có chút u ám.
Mặc dù bây giờ đã run chân rồi, Nguyễn Nhuyễn vẫn ép chính mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt nam sinh nhỏ người, cố gắng nhìn ra gì đó trên khuôn mặt: “Sao anh lại đến đây rồi?”
“Tôi đến tìm cô mà.” Nam sinh nhỏ người quay đầu, trên mặt hiện lên vài nét xinh đẹp của con gái, che miệng cười khanh khách nói: “Cô không nhận ra tôi sao?”
Xa lạ lại mang chút quen thuộc, Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên trợn to hai mắt, mím môi: “Cô, cô là Tân Vũ?”
“Là tôi đây, tôi đến tìm cô rồi.” Nam sinh nhỏ người cười đến run rẩy, đôi tay giơ ra, móng tay bỗng chốc dài ra, lại biến thành màu đen.
Càng vào những bước ngoặt sinh tử này, đầu óc Nguyễn Nhuyễn ngược lại càng tỉnh táo. Mặc dù bắp chân đã run như cái sàng, cô vẫn nén một hơi, bộc phát ra hết khí lực đập vào vai người đó rồi xông ra ngoài. Đèn hành lang lúc sáng lúc tối, đột nhiên ngọn đèn nổ tung, mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đầy đất.
Trước mắt rơi vào một khoảng tối đen.
Trong lúc hoảng loạn, Nguyễn Nhuyễn không biết giẫm phải cái gì ngã nhoài một cái, bên tai vang lên giọng nói khiếp người: “Bắt được cô rồi.”