- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 456 - Công chúa nhân ngư và hoàng tử hắc hoá (17)
Khi nàng nhìn rõ hắn lúc này, nàng mới biết rằng đây là hắn không bị hắc hóa.
“Ưm ưm ~” Nàng bị băng dính dán miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy cầu cứu.
Dạ Phi Mặc vô cùng hoảng sợ, nhưng hiện giờ mỹ nhân ngư tỷ tỷ đang gặp nạn, hắn không thể không cứu.
Hắn dùng hết sức chín trâu hai hổ bò vào bình thủy tinh, sau đó hắn lập tức cảm giác như bình thủy tinh đang bị bịt kín, nơi này như thể tạo nên một không gian chân không.
Hắn có chút khó khăn hô hấp, mỗi lời nói ở bên trong này đều có âm vang dội lại.
Hắn căng thẳng nhìn xích sắt trên tay mỹ nhân ngư tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, ta nên làm sao để cứu tỷ?”
“Ưm ưm ~” Kim Đản Đản lại phát ra giọng mũi kêu cứu lần nữa.
Lúc này Dạ Phi Mặc mới chợt nhận ra, hắn duỗi tay mở băng dính đang dán trên miệng nàng.
Kim Đản Đản vừa hoảng sợ vừa cảm kích nhìn hắn, nàng cảm thấy thật bất lực.
Dạ Phi Mặc dùng đủ loại biện pháp, nhưng vẫn không tìm được cách mở xích sắt.
Kim Đản Đản bất đắc dĩ nhắc nhở: “Ngươi thử tìm xem trong túi có thứ gì có thể mở được không, không chừng còn có chìa khóa đấy!”
Ánh mắt Dạ Phi Mặc sáng lên, lập tức tìm kiếm ở bên trong.
Hắn lấy ra một đống chìa khóa, thử từng cái một, không ngờ thật đúng là có thể mở được.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, tại sao hắn lại cảm thấy có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được vậy chứ?
Ngay khi Kim Đản Đản vừa thoát khỏi xích sắt, cả người nàng không còn chút sức lực ngã trên mặt đất.
Dạ Phi Mặc vội vàng đỡ nàng, cau mày lo lắng: “Tỷ tỷ, ta mang tỷ rời khỏi đây!”
Kim Đản Đản dựa vào trên vai hắn thở dốc, lấy lại sức lực.
Hai người nhìn lên, phía trên bình thủy tinh như thể đã bị bịt kín lại, khi duỗi tay ra không sờ được bất kỳ thứ gì ở bên cạnh.
Bọn họ dường như bị nhốt trong một vật thể hình cầu, bốn phía đều hoàn toàn liên kết với nhau, không thể tìm thấy bất kì khe hở nào để chạy trốn.
Dạ Phi Mặc khẽ nhíu mày: “Thứ này thật quá kỳ quái!”
Kim Đản Đản bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn thầm nói: “Còn không phải do chính ngươi làm ra hả!”
“Chúng ta nghiên cứu cách để ra ngoài đi!” Nàng duỗi tay sờ lên thành thủy tinh tìm kiếm phương hướng.
Tay nàng vừa chạm vào, trên mặt kính liền xuất hiện một vòng sáng màu vàng, vô số tia sáng màu vàng đánh về phía nàng.
Dạ Phi Mặc cảm giác được nguy hiểm, lập tức bảo vệ Kim Đản Đản ra sau lưng.
Đòn tấn công sắc bén kia ngay khi đến trước mặt hắn liền lập tức biến thành chùm sáng êm dịu, như ánh mặt trời chiếu vào người hắn.
Dạ Phi Mặc hơi kinh ngạc, thứ này tựa hồ rất ghét mỹ nhân ngư tỷ tỷ, nhưng lại rất thích hắn vậy!
Hắn đã nhận ra được quy luật này, liền bảo vệ Kim Đản Đản ở sau lưng, tự mình tìm cách.
Sau những lần thất bại liên tiếp, bàn tay Dạ Phi Mặc chợt vô tình chạm vào trung tâm phía trên bình thủy tinh, bình thủy tinh đang nhốt bọn họ đột nhiên biến mất.
Hắn đỡ Kim Đản Đản bước ra bên ngoài.
Con thỏ kia được dặn dò trông coi Kim Đản Đản, tuy rằng nó nghi hoặc hành động của chủ nhân, nhưng nó vẫn không đến ngăn cản.
Dạ Phi Mặc đỡ Kim Đản Đản đến cửa phòng tối, bỗng dưng hắn tạm dừng một lát.
Trong lòng Kim Đản Đản lập tức sợ hãi, không phải hắn lại hắc hóa đấy chứ?
Đang lúc lòng bàn tay nàng không ngừng đổ mồ hôi, hắn nói: “Tỷ tỷ, tỷ ở đây chờ ta một chút, ta muốn tiêu hủy những thứ hại người này!”
Không đợi Kim Đản Đản gật đầu đồng ý, Dạ Phi Mặc đã chạy xuống dưới.
Hắn đổ đầy dầu lên mặt đất rồi tìm cây đuốc ném vào. Toàn bộ phòng tối liền bị đốt cháy, ánh lửa chiếu vào mặt hai người họ lúc sáng lúc tối.
Kim Đản Đản thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Dạ Phi Mặc suy tư nhìn căn phòng tối bị đốt cháy kia.