- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 453 - Công chúa nhân ngư và hoàng tử hắc hoá (14)
Giống như thể uống nước ớt nóng, cộng thêm vị cay độc của mù tạt.
Sắc mặt nàng bị hơi cay xông cho đỏ bừng, cảm giác trong miệng có thể phun được cả lửa.
Nước thuốc bị ép phải nuốt xuống, nàng khó chịu nôn khan một hồi, rất muốn phun thứ nước thuốc kia ra.
Nhưng nàng làm cách nào cũng không thể nhả được. Nàng khó chịu cau mày, cảm giác như có thứ gì đó kẹt ở cổ họng, rất khó chịu.
Kim Đản Đản vươn tay sờ sờ, là một khối hầu kết, nhấp nhô theo nhịp nuốt xuống của nàng, quả thật là hầu kết.
Trên mặt nàng cũng xuất hiện cảm giác ngứa ran, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt biến hóa, rất đau rất đau. Những âm thanh mà nàng nghe thấy thật sự là vô cùng quái dị.
Nàng giống như một cái máy, bị người khác di chuyển xương cốt trên người để tạo ra một hình thức mới.
“Khụ khụ!” Nàng khó chịu ho khan.
Rồi hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói của chính mình, giọng thô giống hệt như nam nhân.
Chẳng lẽ thứ kia đầu độc hỏng giọng nói của nàng sao?
“Ngươi vừa cho ta uống cái gì?”
Nàng hỏi một câu, lần này đúng là giọng nam tiêu chuẩn, giọng nói rất thô, trầm khàn.
Kim Đản Đản đưa tay sờ mặt mình. Ngũ quan của nàng lúc này không hề nữ tính như vốn có, làn da cũng càng căng lên, thậm chí ngũ quan cũng thay đổi. Tất cả giống như có một món đồ tinh xảo tác động bất ngờ trở nên thô ráp.
Nàng hoảng sợ nhìn về phía nam tử tà khí mang theo nụ cười ác ma đang nhàn nhã đứng nhìn nàng.
“Gương, ta muốn gương!” Nàng sờ mặt mình, trong lòng vô cùng khổ sở. Đừng nói nàng sẽ biến thành nam nhân nhé!
Dạ Phi Mặc cầm một tấm gương tròn đưa cho nàng.
Kim Đản Đản nhìn mặt mình trong gương. Lúc này nàng làm gì còn có chỗ nào mang dáng vẻ của nữ nhân, mà rõ ràng là một nam nhân.
Lúc này nàng đã biến thành một mỹ nam ngư.
Nàng xốc váy lên nhìn thử. Đuôi cá của nàng vẫn còn ở đây, bộ phận nào đó đại diện cho phái nữ cũng vẫn còn, không biến thành bộ phận nào đó của nam nhân.
Kim Đản Đản hơi thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không muốn biến thành nam nhân nữa đâu!
Dạ Phi Mặc nhìn nàng: “Hình như nhìn thấy đuôi cá của mình không thay đổi thì dường như ngươi thấy thất vọng nhỉ?”
Kim Đản Đản lắc đầu: “Không có… Không có…”
Dạ Phi Mặc thở dài: “Đáng ra lúc đầu ta định biến ngươi thành người câm, nhưng ai ngờ thuốc này chỉ có thể làm thay đổi diện mạo với giọng nói của ngươi. Ài… Thí nghiệm thất bại rồi!”
Kim Đản Đản dùng ánh mắt như nhìn ác ma nhìn hắn: “Ngươi nhớ chuyện vừa rồi sao?”
Trong mắt Dạ Phi Mặc loé lên tia đắc ý, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Mỹ nhân ngư, ngươi đừng thấy ta ngủ thiếp đi là có thể bắt nạt ta như bắt nạt thằng ngốc!”
Hắn ngừng cười, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc và lạnh lùng: “Ta nhớ hết tất cả mọi chuyện. Nếu như ngươi dám bất kính với ta dù chỉ một chút, ta chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Kim Đản Đản hơi nhíu mày: Rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy, “ta ngủ thiếp đi” cái gì? “Bắt nạt ta” cái gì?”
Hai từ “ta” đều chỉ chính hắn.
Mặc dù Kim Đản Đản sống qua mấy đời, nhưng nàng không phải bác sĩ, không lý giải được mấy người mắc bệnh như thế này.
Hai nhân cách của hắn đều là cực hạn, là ác ma tối thượng, và thiên sứ cực điểm.
Hai loại tính cách này tụ lại trong một cơ thể, liệu người nhà của hắn có biết không?
Vừa nghĩ đến vị trí của hắn trong cái gia đình kia, mẫu thân ruột thịt mất tích, ngay lập tức có một nữ nhân khác thế chỗ bà ấy, thậm chí Quốc vương cũng theo về phía bọn họ. Nhiều năm trôi qua như thế, rốt cuộc hắn đã trải qua như thế nào?
“Bắt đầu từ lúc nào mà ngươi biến thành thế này?” Kim Đản Đản hỏi.
Khóe miệng Dạ Phi Mặc mang theo ý cười, ý cười lạnh lẽo như bao phủ bởi băng tuyết.
Gương mặt của hắn ghé sát lại gần, nhìn xuống người nàng thấp hơn hắn cả nửa cái đầu.
Hắn duỗi tay ra, xuyên qua mái tóc của Kim Đản Đản, nắm lấy cái ót nàng, kéo mạnh: “Ngươi là cái thá gì?”