- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 446 - Công chúa nhân ngư và hoàng tử hắc hoá (7)
Mộng Tâm Tâm vừa đi không bao lâu, Kim Đản Đản liền nghe được âm thanh vật nặng ngã xuống đất.
Nàng đợi hồi lâu vẫn không thấy Dạ Phi Mặc đến lấy chăn xuống, liền biết hoá ra là hắn đã ngất đi.
Nàng có chút buồn bực, Dạ Phi Mặc tựa như có hai nhân cách vậy. Một nhân cách ngây thơ vô hại như cừu con, nhân cách còn lại chính là ác ma hắc hóa.
Qua vài phút, người đang hôn mê trên mặt đất khẽ cử động, hắn bò dậy lẩm bẩm: “Mộng Tâm Tâm phiền phức kia đi rồi, tại sao ta lại đột nhiên ngất đi vậy chứ?”
Hắn nhìn cái chăn cách đó không xa, bỗng nhiên nhớ tới. Hắn chạy tới xốc chăn lên, liền nhìn thấy công chúa nhân ngư xinh đẹp, vẻ mặt hắn áy náy nói: “Xin lỗi tỷ tỷ, vừa rồi quên mất tỷ!”
Vẻ mặt Kim Đản Đản nghi hoặc nhìn đôi mắt xanh ngọc của hắn, làm thế nào mà tính cách của một người nói thay đổi liền thay đổi, giống như kẻ có bệnh tâm thần vậy chứ.
Tuy nhiên hắn lại có trật tự rõ ràng, không giống như người bệnh.
Nhân lúc bây giờ bộ dáng của hắn rất ngoan ngoãn dễ nói chuyện, không bằng đưa ra chút điều kiện xem hắn có đáp ứng hay không!
“Ngươi thả ta ra đi!” Nàng khô khốc nói, mỗi một từ đều rất khó chịu, giọng nói khàn khàn.
Dạ Phi Mặc nghe lời lột băng dính trên người Kim Đản Đản xuống, thả nàng ra.
Nàng yếu ớt ngã xuống đất, Dạ Phi Mặc duỗi tay muốn đỡ nàng dậy. Vẻ mặt nàng đề phòng nhìn hắn, lùi lại trốn tránh.
Vẻ mặt Dạ Phi Mặc vô cùng đáng thương: “Mỹ nhân ngư tỷ tỷ, tỷ chán ghét ta đến vậy sao?”
Kim Đản Đản nhìn đôi mắt đáng thương kia của hắn, vẻ mặt như sắp khóc. Nàng thật không đành lòng nói nàng chán ghét hắn!
Nàng lắc đầu, Dạ Phi Mặc vui vẻ cười toe toét, duỗi tay đỡ Kim Đản Đản đứng lên. Bộ dáng của hắn vô cùng hưng phấn và tự hào, hắn khoe khoang:
“Mỹ nhân ngư tỷ tỷ, ta nói cho tỷ biết, ta rất lợi hại. Mọi người đều gọi ta là tiểu hoàng tử, tôn trọng ta. Ở đây ta có tiền vàng đếm không xuể, quần áo đẹp nhiều vô kể, còn có cả thức ăn ngon ăn mãi không hết.”
Kim Đản Đản đánh giá hắn, lúc này hắn cứ như là một tiểu hài tử đang khoe khoang những gì mình có vậy.
Hắn đột nhiên dừng lại, đôi mắt hồn nhiên ngây thơ nhìn nàng hỏi: “Tỷ tỷ, không phải tỷ tới nhà của ta là vì thức ăn ngon đấy chứ?”
Kim Đản Đản hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không biết vì sao ta lại vào nhà ngươi sao?”
Tên khốn này, ngày hôm qua dọa nàng sợ muốn chết, hôm nay lại gọi tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ vô cùng thân thiết. Như thể chuyện hôm qua không liên quan gì đến hắn vậy?
Vẻ mặt hắn nghi hoặc nói: “Đêm qua trước khi ngủ ta vẫn còn một mình, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy tỷ đến đây rồi?”
Kim Đản Đản cụp mắt suy tư, chẳng lẽ hắn không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua sao?
Lúc này hơi thở trên người hắn chỉ còn mùi hương như trúc, thiếu mất mùi hương như cỏ.
Kim Đản Đản khẽ nhíu mày, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dạ Phi Mặc như thể gặp được điều gì thú vị, hai mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Kim Đản Đản: “Tỷ tỷ, tỷ tự dán mình ở trên tường là đang luyện võ công gì sao? Luyện cho Mặc Nhi với được không?”
Trong mắt Kim Đản Đản xẹt qua một tia tính kế, khóe miệng nàng khẽ cong lên: “Được!”
Dạ Phi Mặc vô cùng vui vẻ, hắn cười rất xán lạn, như thể mặt trời trong tuyết.
Kim Đản Đản ho khan một tiếng: “Nước, ta cần nước, đưa ta đến bể bơi riêng đi. Đừng để cho người khác nhìn thấy ta!”
Dạ Phi Mặc cười: “Chuyện này thì dễ!”
Hắn mò trái mò phải trên người, lôi ra một cái túi như bao tải nhỏ, mở túi nói: “Tỷ tỷ, tỷ vào đi, như vậy thì sẽ không bị người ta phát hiện!”
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản không còn lời nào để nào, quả nhiên nàng gặp phải một tên tâm thần rồi.
Ngay sau đó, một hồi trời đất quay cuồng…