- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 443 - Công chúa nhân ngư và hoàng tử hắc hoá (4)
Kim Đản Đản cũng không còn lạ gì những con thỏ biết nói chuyện như vậy.
Hôm nay sau khi nhìn thấy đủ loại sinh vật đó, nàng cảm thấy còn không tốt bằng mụ phù thủy dưới đáy biển, ít nhất bà ta sẽ kể cho nàng nghe vài câu chuyện cổ tích u ám để nàng bớt buồn chán.
Tuy rằng mục đích cuối cùng của bà ta là dụ dỗ tiểu công chúa ‘ngốc nghếch’ này.
Nàng cũng không sợ con thỏ này, nếu cứ tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này, nàng chỉ sợ mình sẽ cách cái chết không xa.
Mục tiêu của Kim Đản Đản là thoát khỏi nơi này, nàng tiếp tục kiên trì dùng thân mình va vào bể.
Rốt cuộc…
Nàng va ngã cái bể, cố gắng đẩy cái nắp phía trên ra. Nàng hao tổn một đống sức lực, cuối cùng cũng mở ra.
Chất lỏng xanh lam nhỏ giọt trên mặt đất, nhưng không thấy mặt đất ẩm ướt chút nào, chất lỏng hoàn toàn thấm xuống dưới.
Kim Đản Đản nhìn làn da của mình. Làn da của nàng có một chút màu xanh lam nhạt. Đuôi cá của nàng càng thêm xanh hơn, dưới sự chiếu sáng của các đốm sáng xanh lục của bạch tuộc, nó hơi tỏa sáng lấp lánh.
Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, nàng không biết rốt cuộc thứ này có độc hay không, nên phải nhanh chóng tìm một chỗ để rửa sạch sẽ.
Đuôi cá của nàng không thích hợp di chuyển trên cạn, cảm giác dán trên mặt đất đau đớn đến phát hoảng.
Kim Đản Đản chịu đựng cảm giác đau đớn dùng đuôi cá di chuyển trên mặt đất, nhảy từng bước một đến gần lối ra.
Nhưng con thỏ kia lại nhảy tới ngăn cản nàng, Kim Đản Đản không để ý đến nó, tiếp tục nhảy.
Con thỏ cực kì tức giận, nó há miệng cắn nàng.
Một mảnh vảy xanh lam bị nó cắn rơi xuống, Kim Đản Đản đau đến mức chảy nước mắt. Nơi không có vảy đó giống như da thịt con người bị chà xát, có thể tưởng tượng được đau đến nhường nào.
Bây giờ lớp vảy giống như là da thịt của nàng, bây giờ thiếu mất một mảng giống như một cái lỗ ở quần, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Con thỏ kia ghét bỏ nhổ vảy nàng ra, nói: “Phi phi phi, toàn là mùi cá, không ngon bằng cà rốt!”
Lần đầu tiên trong đời Kim Đản Đản bị một con thỏ ghét bỏ, nàng khom lưng nhặt mảnh vảy đuôi cá trên mặt đất rồi bỏ chạy.
Con thỏ thấy nàng bỏ chạy liền nhảy nhót đuổi theo ở đằng sau.
Nó nóng nảy nhảy lên phía trước, há miệng cắn đuôi cá của nàng.
Khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ bừng lên, nàng có cảm giác như bị người khác cắn chân, không thể nào diễn tả bằng lời.
Nàng vừa lo sợ vừa tức giận, nhéo lỗ tai con thỏ, xách nó lên ném ra thật xa.
Kim Đản Đản nhân cơ hội mở cửa phòng tối ra, rồi lại nhanh chóng đóng lại, hoàn toàn ngăn cách con thỏ phiền phức đó.
Ngay sau đó, nàng liền nhìn thấy một khuôn mặt có thể hù chết người.
Dạ Phi Mặc mặc một thân áo ngủ màu trắng đứng trước mặt nàng, nàng không cẩn thận đâm sầm vào ngực hắn.
Kim Đản Đản bị đâm đến mức trên đầu xuất hiện ngôi sao, mà người bị đâm lại chưa từng thốt lên một lời nào.
Nàng sợ tới mức lùi về phía sau, lưng dán lên cửa, tim nàng không ngừng nhảy lên.
Hắn duỗi tay đặt lên eo Kim Đản Đảm, nàng có cảm giác như hắn muốn bẻ gãy nàng.
Nàng sợ tới mức kêu lên: “Đừng giết ta!”
“Hửm?” Hắn kinh ngạc nhướng mày, nở một nụ cười tà ác: “Thật không ngoan mà!”
Hắn bắt lấy tay nàng, kéo nàng đi.
Kim Đản Đản có cảm giác như đang bị đưa lên pháp trường, trong lòng vô cùng bất an. Nàng chưa từng căng thẳng như vậy.
Nàng bị hắn ấn vào bức tường cạnh mép giường rồi cầm lấy băng dính dán nàng lên đó.
Khóe miệng hắn tà ác cười: “Lần này xem ngươi còn trốn như thế nào?”
“Cầu xin ngươi thả ta ra!” Vì sống sót, Kim Đản Đản không thể không khép nép cầu xin hắn.
Nhưng tròng mắt xanh ngọc của hắn lại lập tức biến thành màu đỏ như máu: “Làm sao có thể để chuột bạch trong tay ta chạy thoát được chứ, ta muốn làm cho cả đám mỹ nhân ngư thích ca hát vào nửa đêm như các người đều phải im lặng, hoặc là bị diệt sạch!”
*
Thượng tiên: Mọi người đều hận nam chủ đi, mỗi người một chân tới đá chết hắn nha, báo thù cho Đản Đản của chúng ta!