- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 436 - Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào! (34)
Hai mắt Kim Đản Đản nhìn thẳng vào người phía trước: Mạch mỹ nhân, nàng đang dùng sắc đẹp dụ dỗ ta sao?
Cái yếm của Lãnh Cô Nguyệt rơi xuống, Kim Đản Đản nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cảm thấy mũi nóng lên một chút, hai dòng máu lặng lẽ chảy xuống…
Đôi mắt Lãnh Cô Nguyệt hiện lên một tia bất đắc dĩ, cầm chiếc yếm đỏ đã cởi ra lau máu mũi cho Kim Đản Đản.
Kim Đản Đản nhìn hai gò bồng đào trắng ngần đẹp đẽ lắc lư ở trước mắt. Nàng cảm giác trong cơ thể có một luồng nhiệt huyết sôi trào…
“Phựt…” một tiếng, mảnh vải bố trong lòng bàn tay nàng bung ra, tiểu Cẩm Ngọc nảy ra…
Hai người đồng thời cụp mắt nhìn xuống, tiểu Cẩm Ngọc giống như rất vui vẻ, hứng thú bừng bừng chào hỏi ai đó.
Lãnh Cô Nguyệt đưa tay ra, ngón tay búng nhẹ một cái, cười nói: “Thật là đáng yêu!”
Kim Đản Đản giống như bị sét đánh, nàng cảm giác tất cả tiết tháo của mình bị chó ăn rồi. Mẹ nó, làm người ta không nói được lời nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ như trái cà chua, mắt nhanh chóng liếc nhìn chung quanh rồi chạy như bay tới mép giường, cầm lấy chăn mỏng lên che cơ thể, che ba điểm vô cùng kín mít.
Lãnh Cô Nguyệt đi về phía nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Phu quân, chàng lại bướng bỉnh rồi, mau đi ngủ thôi!”
Kim Đản Đản nhảy xuống giường, ánh mắt toát lên vẻ đề phòng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt như nhìn lang sói, sợ “Nàng ta” sẽ làm chút gì đó đối với mình.
Khóe miệng Lãnh Cô Nguyệt nở nụ cười đầy vẻ mê hoặc, ngón tay dừng ở viền ren màu đỏ bên mép quần ngắn: “Phu quân, chàng vẫn còn thiếu thiếp đêm động phòng hoa chúc!”
Mặt Kim Đản Đản đỏ bừng như quả cà chua, cái đầu lắc lư như trống bỏi: “Sắc tức là không, không tức là sắc, vi phu muốn xuất gia!”
Mẹ nó, thay vì bị tức phụ cường bạo và tra tấn về thể xác với tinh thần, còn không bằng xuất gia làm hòa thượng!
Khóe miệng Lãnh Cô Nguyệt nở nụ cười, nụ cười làm người ta sởn gai ốc, nàng nói: “Được, ngày mai lại nói!”
Trong lòng Kim Đản Đản thả lỏng một tí xíu, lui về phía sau rồi đi tới cửa.
Nhưng Lãnh Cô Nguyệt duỗi tay giữ nàng lại, lột bỏ chăn mỏng quấn trên người nàng giống như lột trứng gà, ngang ngược đẩy nàng ngã xuống giường. Kim Đản Đản giẫy giụa muốn đứng dậy khỏi giường, song “Nàng ta” đã nhổm dậy ngồi lên trên người nàng, vén tóc ở phía trước ra sau tai, khóe miệng xinh đẹp cười quyến rũ: “Phu quân, chàng muốn ăn chay thì trước tiên cũng phải cho thiếp ăn no thịt chứ!”
Màn giường rủ xuống, ánh nến màu đỏ chập chờn.
Hai tay Kim Đản Đản nắm chặt tấm trải giường dưới thân, bên trên mỹ nhân xinh đẹp vẫn đang tự mình cử động.
Lúc này Kim Đản Đản vẫn quanh quẩn đi từ thiên đàng tới địa ngục, có thể hình dung bi thương trong lòng nàng đã chảy thành sông…
Khi nàng là nữ nhân đã bị hắn cưỡng ép ngủ…
Thật vất vả nàng mới biến thành nam nhân mà vẫn bị “Nàng ta” cưỡng ép ngủ…
Quả thật là không có đạo lý!
Đản Đản muốn kháng nghị, trong lòng kêu gào hàng nghìn lần: Thượng tiên, ngươi đúng là mẹ ghẻ! Mẹ ghẻ! Mẹ ghẻ!
Thượng tiên: Cho ngươi cơ hội mà chính ngươi không có bản lĩnh ngủ hắn, trách ta sao? A, sợ Đản Đản quá!
Đản Đản lần nữa bị hàng nghìn điểm tàn bạo đánh cho thương tích…
Sau khi Lãnh Cô Nguyệt ăn uống no đủ liền đánh giá: “Hãy còn tạm được!”
Đản Đản: “…”
Nàng cảm thấy lời này tổn thương nghiêm trọng đến tôn nghiêm nam nhân của nàng.
Vì vậy, nàng lật người một cái, giành quyền chủ động.
30 phút sau…
“Nương tử, ta và nàng đi ngủ thôi, vận động như này quá mệt mỏi!” Đản Đản cảm nhận sâu sắc, đây là công việc cần thể lực, giờ eo nàng đau đến nỗi không thể làm được nữa.
Lãnh Cô Nguyệt bĩu môi: “Không có tiền đồ!”
Kim Đản Đản buông tay, nhắm mắt lại: “Vi phu lười động, mặc cho nàng hái đấy!”
Lãnh Cô Nguyệt nhìn nàng như vậy liền nổi giận, xoay người Kim Đản Đản, sau đó…
“Bốp bốp bốp bốp!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đản Đản đỏ bừng, trong mắt ngập nước, gân cổ lên gào: “A! Mưu sát phu quân!”