- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 433 - Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào! (31)
Bây giờ Hoàng đế chỉ bị thương một chút ngoài da, ông tin rằng Lão Nhị sẽ không thật sự ra tay giết mình, chỉ đang dọa dẫm ông mà thôi.
Cho dù nàng thật sự muốn giết ông, nàng đưa theo một nữ nhân bị thương thì làm sao chạy thoát được.
Trải qua hơn một giờ cứu chữa, mũi tên trên người Lãnh Cô Nguyệt đã được rút ra, còn sống hay chết thì phụ thuộc vào vận may của ‘nàng ấy’.
Lúc này ‘nàng ấy’ vẫn còn đang hôn mê, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, khiến Kim Đản Đản nhìn thấy rất đau lòng. Hôm qua còn dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, mà hôm nay lại trở nên như vậy.
Nàng bắt Hoàng thượng hứa không được làm khó bất kỳ ai trong Nhị Vương Phủ của nàng, chuẩn bị xe ngựa, ngồi lên xe ngựa ở trước cửa cung.
Thậm chí nàng cũng không cho phép có xe ngựa được đi theo sau, đi đến Nhị Vương Phủ đồng thời bắt cóc Tiểu Mộc Tử để hắn ta lái xe.
Hoàng thượng bị trói gô ném vào trong xe ngựa, Kim Đản Đản lo lắng ôm lấy Lãnh Cô Nguyệt.
Hoàng thượng không hề nổi nóng trước cách đối xử như thế này của nàng: “Cẩm Ngọc, trẫm rất vui mừng vì cuối cùng giang sơn của trẫm cũng đã có người kế nghiệp. Con cứ yên tâm, trẫm sẽ không dẫn bất cứ kẻ nào đến để bắt con. Sau này giang sơn của nhà họ Bạch vẫn là của con! “
Kim Đản Đản lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái: “Câm miệng cho ta!”
Hoàng thượng bị ánh mắt của nàng làm cho hoảng sợ đến mức không dám nói gì nữa, nhưng lúc này ông thực sự rất vui mừng, vậy mà nữ nhân ông yêu nhất đã mang thai cốt nhục của ông.
Ông luôn nghĩ là của người đó, nên ông mới không đối xử tốt với Cẩm Ngọc. Từ trước tới nay ông chưa bao giờ đối đãi với nàng như hài tử của mình, không cho nàng tình thương phụ tử một ngày nào cả.
Thời điểm mà ông biết được chân tướng sự thật, ông thực sự rất vui, rất cảm kích trời cao có mắt, rất muốn bù đắp tất cả tình phụ tử dành cho nàng.
Xe ngựa chở Kim Đản Đản đã chạy đến nơi an toàn, liền đặt Hoàng thượng vào trong xe ngựa, còn đoàn người bọn họ bỏ đi mất dạng.
Khi cứu binh đến, từ lâu đã không còn bóng dáng của Kim Đản Đản bọn họ nữa rồi.
Nàng đưa cho Tiểu Mộc Tử giấy bán thân và một vài tờ ngân phiếu, rồi đuổi Tiểu Mộc Tử đang còn lưu luyến đi.
Kim Đản Đản đưa Lãnh Cô Nguyệt cùng nhau cải trang, trang điểm. Lần này nàng cải trang thành nữ nhân. Không một ai có thể nghĩ đến việc Nhị Vương gia khí phách lại có thể hóa trang thành nữ nhân, thêm vào đó là kỹ năng trang điểm của nàng, vậy thì càng không ai có thể nhận ra bọn họ…
Một năm sau…
Hoàng thượng vì nhớ nhung Nhị Vương gia mà lâm bệnh nặng, ông lo lắng không chọn được người kế vị đất nước phù hợp, nên đã điều tra tung tích của Nhị Vương gia khắp nơi.
Nhưng không biết rằng ở Lư thành cách Kinh thành không xa, có một đôi thần tiên yêu nhau được người người ao ước.
Nam thanh nữ tú, quả thật là một cặp đôi do trời đất tạo nên, khiến mọi người xung quanh rất ngưỡng mộ.
Chỉ là mỹ nhân đó vẫn luôn ở trong tình trạng hôn mê, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng tỉnh lại vài lần, nói vài câu với nam nhân, sau đó liền vội vàng ngủ thiếp đi.
Nàng ấy đã khám qua nhiều đại phu nhưng vẫn không cách nào chữa khỏi tận gốc, thậm chí nàng ấy còn không nhớ nổi mình là ai.
Kim Đản Đản vẫn luôn ở bên cạnh trông coi Lãnh Cô Nguyệt, dáng người của nàng càng lúc càng gầy đi, nhưng khuôn mặt ngày càng trưởng thành, ngày càng có vẻ nam tính quyến rũ.
Nàng giúp ‘nàng ấy’ tìm người thân trong nhà, đồng thời dạy bọn họ cách cải trang, trang điểm. Hiện nay bọn họ đều đang sinh sống ở đây.
Chỉ là ‘nàng ấy’ kể từ khi lần đó bị thương, đã để lại di chứng này, khiến người ta không khỏi xót xa.
Ngay cả đại phu cũng nói, cả đời này của ‘nàng ấy’ cũng không thể làm một người mẹ nữa.
Về chuyện này, Kim Đản Đản không hề cảm thấy sao cả, nàng chỉ cần nàng ấy khỏe mạnh, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì hết.
Hơn nữa, nàng vốn cũng không có ý định để cho nam nhân của mình mang thai, như thế sẽ làm mất đi vẻ uy phong nam tính của hắn.
Cho dù thế giới này ‘nàng ấy’ là một nữ nhân, thì trong lòng nàng, ‘nàng ấy’ mãi mãi là nam nhân của nàng.
Lông mi của mỹ nhân ở trên giường khẽ run lên, Lãnh Cô Nguyệt mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt nàng ấy là nam nhân với khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đã chăm sóc nàng ấy hơn một năm nay.