- Home
- Xuyên Nhanh : Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu
- Chương 421 - Nam nữ hoán đổi: Mỹ nhân, đi nào! (19)
Ông ta nhìn về phía công công ở bên cạnh: “Áp giải xuống cho trẫm!”
Sau đó, không thèm nghe Kim Đản Đản giải thích, công công đã áp giải nàng vào phòng giam.
Nàng vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Phụ hoàng lại đối xử với nàng như vậy?
Nhị Vương gia Bạch Cẩm Ngọc rõ ràng là xuất sắc hơn hẳn Thái tử, tài năng cũng chỉ đứng sau Thất Vương gia. Nhưng Hoàng Thượng cưng chiều Thái tử và yêu thích Thất Vương gia, mà lại không nhìn ra điểm tốt của một mình Nhị Vương gia!
Bất kể là cách trị vì đất nước hay là dung mạo, Bạch Cẩm Ngọc chưa từng thua bất kỳ ai, về phương diện này hắn là người giỏi nhất, xuất sắc không thua gì Hoàng thượng.
Trong lòng Kim Đản Đản bị sốc, lẽ nào Bạch Cẩm Ngọc không phải là con ruột?
Từ khi còn nhỏ mẹ của hắn đã qua đời, là Đức Phi một tay nuôi hắn trưởng thành. Căn cứ vào tìm hiểu, hắn lớn lên trông hơi giống Mẫu Phi.
Hoàng thượng nay đã lớn tuổi, dung mạo cùng lắm cũng tầm trung bình, các phi tần mà ông ta lấy đều xinh đẹp hơn người, con cái cũng đều rất xinh đẹp.
Trừ khi hắn không phải là con ruột, nếu không Kim Đản Đản không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào mà một người phụ thân lại không cưng chiều đứa con xuất sắc như vậy của mình.
Có lẽ ông ta yêu Mẫu Phi của Bạch Cẩm Ngọc sâu đậm, giữ Bạch Cẩm Ngọc lại là vừa yêu vừa ghét, nếu không thì đã không để hắn sống sót.
Kim Đản Đản rơi nước mắt khi biết được sự thật, không biết sự thông đồng chốn hậu cung mà Hoàng thượng nói là hư cấu không có thật, hay là nàng đang chịu oan ức thay cho người khác?
Kim Đản Đản nhìn căn phòng giam tối tăm, ẩm thấp quanh năm không bao giờ thấy ánh mặt trời, trong lòng nàng cảm thấy lo lắng buồn rầu!
Nàng đang ngồi trên đống cỏ dại, ngày hôm qua còn là Vương gia đầy hào quang, hôm nay lại trở thành tù nhân.
Bây giờ đừng nhắc đến ngai vàng, nối dõi tông đường, chỉ sợ rằng tính mạng của nàng cũng khó mà giữ được.
Cũng không biết Mạch mỹ nhân thế nào rồi?
Nàng nhớ tới Hoàng thượng rất háo sắc, có thể nào ông ta vì ghen tị nàng có một Mạch mỹ nhân lạnh lùng quyến rũ nên mới ra tay với nàng?
Kim Đản Đản cố gắng ép buộc bản thân bình tĩnh lại, phân tích các cách đối phó.
Tên thệ vị trông coi phòng giam rất nịnh bợ, chăm sóc cho Kim Đản Đản bằng mọi cách có thể.
Bởi vì bọn chúng cảm thấy cho dù Nhị Vương gia có vào phòng giam thì cũng có một ngày sẽ được thả ra ngoài!
Thức ăn cho nàng cũng là loại tốt nhất. Kim Đản Đản lấy kim bạc thử, sau khi thấy không có độc mới dám yên lòng dùng.
Tuy nhiên, tâm trạng của nàng không tốt nên chỉ ăn một chút.
Khi Mạch mỹ nhân nghe tin nàng bị bắt vào phòng giam, ‘nàng ấy’ có phải sẽ rất vui không?
Vào thời điểm này, trong Ngọc Vương Phủ.
Một tên ám vệ mặc đồ đen quỳ một gối trước mặt Lãnh Cô Nguyệt, hắn ta bẩm báo: “Cô nương Lãnh, Vương gia đã vào tù!”
Lãnh Cô Nguyệt nhấp một ngụm trà trong chén, trong đầu hiện lên gương mặt cười xấu xa của người đó, trong lòng ‘nàng ấy’ có chút buồn bực, đặt chén trà xuống: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!
Tên ám vệ muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn không nói ra được, rồi bóng dáng của hắn ta biến mất trong nháy mắt.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi ở trong Vương phủ, Lãnh Cô Nguyệt đã chiếm được lòng người, có một vài tên ám vệ ra sức cho nàng ấy.
Lúc này trong Vương phủ không có Bạch Cẩm Ngọc, ‘nàng’ chính là chủ nhân duy nhất, cũng không ai có thể ngăn cản ‘nàng’ rời đi.
Tuy nhiên, khi ‘nàng’ nhìn thấy cánh cửa rộng mở, ‘nàng’ lại do dự.
Đôi mắt cười như không cười của người đó bây giờ lại hiện lên trong tâm trí của ‘nàng’ không thể gạt đi được, và có một trái tim đang đập vì hắn.
Hắn rõ ràng xấu xa như vậy, rõ ràng hắn là con trai của kẻ thù giết phụ thân, nhưng ‘nàng’ dường như đã rung động trước hắn, ‘nàng’ không thể đành lòng nhìn hắn phải chịu oan ức, phải chịu đựng tai họa ngục tù.
Đôi mắt Lãnh Cô Nguyệt hơi nheo lại, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nhược Phong!”
Không tới một giây, một tên ám vệ đeo mặt nạ đã xuất hiện ở trước mặt ‘nàng’, hắn ta do chính tay ‘nàng’ đào tạo ra trong khoảng thời gian ngắn, chuyên điều tra một vài tin tức.
Lãnh Cô Nguyệt gõ ngón tay trên mặt bàn, ‘nàng’ nói: “Đi điều tra chuyện của Nhị vương gia, giúp hắn rửa sạch oan ức!”
Vẻ mặt của tên ám vệ vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không bận tâm xen vào.