Chương 5
Những lời đó Sở Dao tất nhiên đã nghe lọt vào tai, Sở Dao chọn cách tỏ thái độ phớt lờ toàn bộ, nhưng vừa nhìn thấy Sở Nhược, cô ta hung hăng trừng cô một cái ngay, sau đó ngoảnh đầu đi vào lớp học, công tử nhà họ Lâm cũng vội vã đuổi theo.
Sở Nhược cảm thấy lạ lùng, rõ ràng cô luôn bày ra vẻ mặt, thái độ yếu ớt vô năng, tại sao bệnh đa nghi của Sở Dao vẫn còn nặng đến thế, rốt cuộc cô phải làm thế này Sở Dao mới tin cô đây? Lần nào cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng sự nóng nảy của Sở Dao, lại phải diễn kịch ở trước mặt cô ta đây thật sự là một việc rất cực khổ.
“Đại tiểu thư, cô đang phiền não chuyện Sở Dao tiểu thư xem cô là cây đinh trong mắt sao?”
Sở Nhược thở dài một hơi, “Phải làm thế nào khiến một người tin tưởng bản thân mình đây nhỉ?”
“Con người vốn dĩ luôn đa nghi, muốn khiến người khác tin tưởng mình sẽ phải hao tốn không ít công sức.”
“Cũng phải nhỉ!” Vốn tính cách của Sở Dao đa nghi, hơn nữa lại nhìn cô không vừa mắt, muốn khiến Sở Dao tin tưởng cô khó như lên trời, cũng chỉ đành né tránh Sở Dao trước khi cô tốt nghiệp vậy, đợi đến khi trưởng thành rồi, cô sẽ vứt bỏ mọi thứ rời đi là được.
Kế hoạch này tuyệt đối không thể để người khác biết, đặc biệt là tên quản gia khó đối phó này.
Sở Nhược lạnh lẽo nhìn sang Hòe.
Hòe cười rạng rỡ hỏi, “Sao thế?”
Sở Nhược lập tức dời tầm mắt đi, “Không có gì.”
Sở Nhược vừa bước vào lớp học, Hòe mỉm cười kéo ghế ra cho cô, đợi cô ngồi vào chỗ, đôi tay đeo găng tay màu trắng ấy sẽ mở sách giáo khoa ra đặt lên trên bàn, “Đại tiểu thư, hôm nay sẽ học phần này…” Trước tiên không bàn chuyện cô ghét anh, Hòe thật sự là quản gia tận trách, đến cả việc lần trước đã giảng đến đâu anh cũng nhớ rõ ràng, những lúc cô phân tâm trong tiết học, anh sẽ nhắc nhở cô đến đâu rồi.
Trường mà Sở Nhược đang học là trường quý tộc, phú nhị đại* trong trường có một người quản gia cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
*Phú nhị đại ([fû. âɚtâi]; tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù’èrdài; nghĩa đen: “thế hệ giàu có đời thứ hai”) là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Trường học cũng sẽ cho phép quản gia đứng bên cạnh nghe giảng, chỉ cần không gây ảnh hướng đến tiết học diễn ra là được. Trường học của bọn họ thuộc dạng tách nhỏ lớp học, một lớp chỉ có chừng 5-6 người, lớp học lại vô cùng rộng rãi, trên cơ bản quản gia đứng bên cạnh sẽ không ảnh hướng đến tầm nhìn của người khác, nhưng Sở Nhược lại rất ghét việc Hòe đứng bên cạnh cô, dùng gương mặt giả tạo ấy của anh để đối mặt với cô, có vài lần cô rất muốn bảo Hòe đứng sát vào tường, nhưng may mắn cô vẫn nhịn lại được. Dù sao thì, Sở Nhược phải khiến Hòe tin rằng cô vô cùng tín nhiệm anh, có như thế anh mới buông xuống lòng cảnh giác, sẽ không báo cáo với ông nội của cô về bất cứ việc gì mà cô không muốn biết.
“Hôm nay tôi muốn giới thiệu một bạn học vừa chuyển trường, Bạch Xuân.” Cô gái đứng ở phía trước, trông rất nhỏ nhắn, tóc mái búp bê che đậy vầng trán của cô ta, đôi mắt to ẩm ướt một mực nhìn về phía Sở Nhược bên này, khiến cả người cô cảm thấy sai sai.
“Bạch Xuân, em tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống đi!” Giáo viên vừa dứt câu, Bạch Xuân không chút do dự trực tiếp ngồi xuống vị trí ở gần cô.
Nói ra thì học sinh chuyển trường này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều khi Bạch Xuân vào tiết học luôn một mực nhìn chăm chăm vào Sở Nhược, khiến cả người cô cảm thấy không tự nhiên.
Hòe kề sát bên tai cô mà nói, “Đại tiểu thư, đối phương vẫn luôn nhìn cô khiến cô rất phiền sao? Có cần tôi đi nói với đối phương không?”
Sở Nhược không chút do dự gật gật đầu, tuy rằng đối phương cũng chẳng làm gì cả, nhưng nhìn cô như thế thật sự khiến cô không thể tập trung nghe giảng.
Hòe cúi đầu trước cô, tiến lên phía trước nói vài câu với Bạch Xuân, cô ngồi ở chỗ này không nghe thấy bọn họ đang nói gì. Hòe vừa nói xong, Bạch Xuân đập bàn đứng dậy, đi về phía cô. Tuy rằng không biết Hòe đã nói những gì, nhưng nhìn tình hình này nhất định không phải chuyện gì tốt, Sở Nhược nín thở, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị tiếp nhận một trận mắng chửi, đợi lát nữa nhất định phải giả vờ nhát gan và yếu ớt.
Hai tay Bạch Xuân chống trên eo, khí thế bức người, “Nhường quản gia của cậu cho tôi đi! Cậu ra giá, muốn bao nhiêu?”
Chương 6
Câu nói thẳng thừng này, chẳng những dọa đến Sở Nhược, mà còn khiến chân mày của Hòe nhướng lên thật cao.
“Đây là quản gia mà ông nội sắp xếp cho tôi, tôi không có quyền chuyển nhượng.” Đáp án ba phải mơ hồ này của Sở Nhược vừa không khiến đối phương bị mất thể diện, cũng xem như là lời từ chối gián tiếp.
“Cậu tên là gì?”
Câu hỏi bất thình lình này lại khiến Sở Nhược dại ra, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời cô ta, “Tôi tên Sở Nhược.”
“Nhà họ Sở có đúng không?” Bạch Xuân móc điện thoại ra, trực tiếp gọi vào một dãy số, vừa reo mấy giây đã thông máy. Bạch Xuân nói chuyện điện thoại ở trước mặt bọn họ, “Ba! Con đã nhìn trúng quản gia của nhà họ Sở, ba có thể sử dụng quan hệ sắp xếp người quản gia này về nhà của chúng ta không! Cầu xin ba đấy, lâu lắm rồi người ta không có thích một thứ gì đó đến vậy~. Ba nói ba sẽ giúp con hỏi thử sao, ba là tốt nhất! Năm phút nữa con muốn biết đáp án! Người ta sắp tan học rồi nè.”
Giọng điệu gay gắt của nữ ác bá, còn nói người ta thành một món đồ vật. Xem ra Bạch Xuân này hoàn toàn chính là phú nhị đại bị chiều hư.
Không biết nên khen ngợi ba Bạch có hiệu suất, hay là sợ con gái yêu sốt ruột, chưa đầy năm phút đã gọi điện thoại đến rồi, “Ba, ba nói lão gia nhà họ Sở muốn để Sở Nhược tự mình quyết định sao? Thật là quá tốt rồi!”
Điều này đối với Sở Nhược mà nói thật sự là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhân cơ hội này đúng lúc có thể thoát khỏi tên quản gia đeo bám này, “Nếu Bạch Xuân cậu đã thích đến thế, tôi đương nhiên là…”
Còn chưa nói xong, lời nói của Sở Nhược lập tức bị cắt ngang.
“Có thể hỏi Bạch Xuân tiểu thư tại sao lại muốn mời tôi làm người của cô không?”
Bạch Xuân không chút suy nghĩ, “Đương nhiên là vì anh có vẻ ngoài rất đẹp trai! Lâu lắm rồi tôi chưa nhìn thấy có người đẹp trai như thế này, minh tinh trên tivi cũng không sánh được với gương mặt này của anh, Nếu như anh làm quản gia của tôi, mỗi ngày tôi sẽ có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú vô song này của anh rồi! Vậy thì tôi sẽ hạnh phúc biết bao!” Bạch Xuân thẹn thùng đỡ má, đáy mắt toát ra vài trái tim đỏ.
Nghe thấy câu trả lời này quả thật khiến người ta câm nín, nói những lời như thông minh được việc sẽ ổn hơn chứ nhỉ! Có như thế Hòe cũng sẽ tương đối nguyện ý đến đó làm việc, nói vẻ bề ngoài đẹp trai, không phải gián tiếp nói anh là một cái bình hoa sao?
“Vậy thì tôi hy vọng, Bạch Xuân tiểu thư có thể dùng cách quyết đấu để giành được tôi về nhà.”
“Quyết đấu?”
“Đúng vậy, ở trong trường học này có một truyền thống bị lãng quên, nếu như hai vị quý tộc đồng thời muốn tranh đoạt một thứ gì đó, cả hai người sẽ phải dùng cách quyết đấu để quyết định món đồ đó thuộc về ai.”
Thật sự có kiểu truyền thống này sao? Chắc không phải anh đang gạt người đó chứ?
“Người chắc hẳn không nằm trong phạm vi đồ vật nhỉ!”
“Nếu như hai vị quý tộc đồng thời yêu cùng một người, cũng sẽ dùng cách quyết đấu để quyết định thắng thua.”
“Nghe ra rất thú vị, tôi muốn tham gia!”
So với vẻ mặt hưng phấn của Bạch Xuân, Sở Nhược không mấy thích thú, “Vậy tôi sẽ nhận thua, Hòe trực tiếp cho cậu đấy.”
“Đại tiểu thư, cô có biết nếu như cứ nhận thua như vậy, sẽ chuốc nhục cho gia tộc của mình không, cô muốn khiến nhà họ Sở nhục mặt sao?”
Sở Nhược hoàn toàn không ngại khiến nhà họ Sở bị nhục mặt, hơn nữa chỉ có duy nhất cách nhận thua này mới có thể càng thêm khắc sâu hình tượng yếu ớt của cô.
“Quyết đấu cái gì thế, tôi hoàn toàn…”
“Đi ứng chiến!” Một giọng nói lạnh nhạt chen vào.
Sở Dao xông thẳng vào lớp học của bọn họ, vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn cô. Không biết khi nào, xung quanh cô tụ tập rất nhiều người, xem ra là động tĩnh của bọn họ quá lớn.
“Nhà họ Sở chúng tôi đồng ý quyết đấu, hẹn vào buổi trưa thứ sáu tuần sau! Sở Dao tự ý giúp cô quyết định, trước khi đi còn hung dữ kề sát bên tai cô nói, “Nhà họ Bạch là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của gia tộc chúng ta, nếu như mày thua, mày sẽ chết chắc!”
Sự việc cứ như thế được quyết định, giống như không có quyền lợi cho cô chen vào.