Chương 27: Gặp lại.
Còn chưa đợi Sở Nhược bỏ trốn, ông nội đã qua đời mất rồi, trong bức di thư để lại chỉ rõ bảo Sở Nghiên quản lý nhà cửa. Việc đầu tiên sau khi Sở Nghiên trở thành chủ nhà, tất nhiên là diệt trừ kẻ đối lập Sở Nhược rồi, cô ta lệnh cho cô sau khi tốt nghiệp phải lập tức rời khỏi cái nhà này, tài sản mà ông nội để lại cho cô, đủ để cô học xong đại học, sống một cuộc sống không quá gian khổ. Sở Nhược tất nhiên là đồng ý ngay lập tức.
Đến tang lễ của ông nội, nhìn thấy mái tóc bạc phơ ấy, cơ thể gầy như que tăm nằm trong quan tài, rõ ràng là người thân máu mủ ruột thịt nhất trên thế giới này qua đời, nhưng cô lại không chảy một giọt nước mắt nào, dù sao thì cô và ông nội của cô cũng chỉ từng gặp mặt qua vài lần, làm sao có thể có tình cảm quá sâu đậm kia chứ!
Thời gian trôi qua thật nhanh, Sở Nhược tốt nghiệp trường cấp ba quý tộc, đồng thời giải trừ hôn ước với vị hôn phu của cô, gia đình đối phương lập tức đồng ý, suy cho cùng người đã thất thế là không có giá trị lợi dụng, cô dựa vào nỗ lực của bản thân đỗ vào trường đại học công lập, rời khỏi căn nhà giàu sang này.
Trước khi tốt nghiệp, Sở Nhược đã tìm được một căn nhà tương đối không tệ, trước khi vào ở cô sớm đã lục đục dọn hết đồ đạc vào đây rồi.
Thoát khỏi mọi thứ không quen thuộc, Sở Nhược cảm thấy tâm trạng sảng khoái, chuẩn bị sống cuộc sống một mình yên tĩnh lại bình đạm. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi khắp nơi, thời tiết dễ chịu, Sở Nhược vừa tỉnh ngủ, lười biếng duỗi eo một cái, vô cùng phấn khởi với một khởi đầu mới, bỗng dưng chuông cửa vang lên, Sở Nhược vốn tưởng rằng là người đưa thư, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hòe nhìn cô với vẻ mặt tươi cười.
Sở Nhược dại ra vài giây, “Sao anh lại ở đây?”
“Đại tiểu thư ở đâu, tôi phải ở đó.” Vẫn là câu nói cũ rích quen thuộc ấy.
“Tôi đã không còn là đại tiểu thư của nhà họ Sở nữa!” Sở Nhược định đóng cửa lại, chợt bị Hòe dùng tay cản lại.
Sở Nhược tự biết sức mình đấu không lại anh, từ bỏ việc đóng cửa, định để anh nói xong.
“Đại tiểu thư, cô có phải có Sở không?”
“Phải thì đã sao?” Hai tay Sở Nhược bắt chéo đặt ở trước ngực, nhướng mày nhìn anh.
“Tên của em là Sở Nhược?”
“Không sai!” Sở Nhược híp mắt, thử dò tìm sơ hở từ trong mắt anh, đoán xem rốt cuộc tại sao anh lại muốn hỏi những vấn đề này, nhất định có bẫy.
Từ trong túi áo tây trang, Hòe lấy ra một tờ giấy, “Trong di chúc của lão gia có nhắc đến, đại tiểu thư Sở Nhược nếu như rời khỏi nhà họ Sở, lão gia sợ đại tiểu thư một mình lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, nên đã dặn dò tôi nhất định phải tiếp tục đi theo bên cạnh đại tiểu thư Sở Nhược, tiếp tục hầu hạ em.”
Sau khi Sở Nhược liếc mắt nhìn bản di chúc một cái, ngón tay chỉ về hướng cửa, “Không cần, anh đi ra ngoài cho tôi.”
“Nếu như đại tiểu thư không đồng ý, vậy thì em bắt buộc phải quay về nhà họ Sở, làm bà chủ thứ hai của nhà họ Sở.” Hòe cất tờ giấy vào.
Gió bên ngoài thổi qua mái tóc xinh đẹp của Sở Nhược, làn gió ấm áp không thể xoa dịu cơn tức giận của Sở Nhược, cô nghiêm giọng nói: “Anh mà còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
“Đại tiểu thư, em muốn làm thế cũng được, chỉ có điều đúng lúc tôi có người quen làm trong giới cảnh sát, có lẽ chẳng bao lâu sẽ được thả ra thôi.” Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng mặt trời, nụ cười của Hòe trông càng xán lạn hơn.
Sở Nhược hít sâu một hơi, tranh cãi với Hòe quả thật là một việc không sáng suốt, cho nên Sở Nhược dứt khoát từ bỏ, cô mở cửa để Hòe vào ở. Đương nhiên cô cũng không phải không có phòng bị, cô đã treo một cái thiết bị cảnh báo ở trước cửa phòng, nếu như cửa phòng bị miễn cưỡng mở ra, thiết bị cảnh báo sẽ reo khắp căn nhà này.
May mắn thay thiết bị cảnh báo không hoạt động. Đêm nay, một đêm ngon giấc.
Cho dù như thế, Sở Nhược vẫn muốn thoát khỏi Hòe, Hòe không đi, cô đi, cùng lắm cô đi tìm một căn nhà mới là được rồi.
Chỉ có điều Sở Nhược quá xem thường Hòe rồi, cho dù cô đổi đến đâu, Hòe đều biết cô ở đó, chuyện càng đáng sợ hơn đã xảy ra, khi cô khí tức bại hoại hỏi anh sao lại là anh, anh luôn trả lời một câu, “Đại tiểu thư ở đâu, tôi phải ở đó.”
“Anh đúng thật là một tên cuồng theo dõi biến thái!”
“Cảm ơn lời khen của em.”
Xuất phát từ sự bất lực, Sở Nhược cũng chỉ đành tạm thời chịu đựng tình cảnh này, nói cho cùng có đuổi Hòe cũng chẳng chịu đi, càng huống hồ cô còn phải đi học, cũng không thể tìm chỗ nào đó tùy tiện trốn đi, cả đời đều không ra ngoài. Còn về việc quyết định ra nước ngoài du học, Sở Nhược càng không nghĩ đến, cho dù cô có ra nước ngoài, cô nghĩ Hòe cũng sẽ đi theo thôi.
Sở Nhược lựa chọn chấp nhận tình cảnh này không đại biểu cô buông xuống khúc mắc đối với Hòe, có điều cô cần phải tốn chút thời gian nghĩ xem nên làm thế nào để thoát khỏi anh.
Lên đại học, Sở Nhược đã lựa chọn khoa điện tử, khi bước vào, tất nhiên là nam nhiều nữ ít. Từ trước đến nay vật gì hiếm sẽ là vật quý, lại cộng thêm gương mặt của Sở Nhược không hề tệ, tất nhiên đã trở thành hoa khôi của lớp. Rất nhiều bạn nam trong lớp cũng chỉ dám nhìn, dù sao thì bên cạnh cô luôn có một người đàn ông đi theo, xem ra chính là dáng vẻ hoa đã có chủ.
Tuy rằng Sở Nhược chấp nhận việc Hòe đi theo bên cạnh cô, nhưng cô yêu cầu Hòe bỏ lớp tây trang xuống, đổi thành thường phục, càng không cho phép nhắc đến chuyện anh là quản gia ở trước mặt người khác. Cô không muốn khiến người khác nghĩ rằng cô là đại tiểu thư, càng không muốn trở thành một người huênh hoang khoác lác.
Sau khi Hòe cởi bỏ tây trang, đổi thành mặc áo sơ mi, phối với quần bò đơn giản, độ soái khí vẫn không hề giảm sút, kiểu ăn mặc tùy hứng ấy, trông còn đẹp mắt hơn cả những người mẫu trong tạp chí. Đi trong sân trường, vẫn thu hút ánh mắt của mọi người, đối với chuyện này Sở Nhược đã quen rồi.
Huênh hoang là điều không thể tránh khỏi, nhưng Hòe ở bên cạnh lại có lợi, tất cả mọi chuyện đều do anh xử lý, sách nguyên văn nặng trĩu cũng là do anh cầm, mỗi lần cô đến đi học, luôn là hai tay trống rỗng, tất cả đồ đạc đều do Hòe chuẩn bị.
Chương 28: Bị bệnh.
Ngoại trừ những tiết học của khoa này, vì muốn hiểu rõ khái niệm học tập đa nguyên, cô còn muốn lựa chọn những khóa trình khác. Trong số rất nhiều khóa học phổ biến kiến thức, Sở Nhược đã chọn môn dễ qua nhất. Mặc dù quá trình học rất nhàm chán, trên cơ thể chỉ cần có mặt trong lớp, giáo viên đều sẽ chấm điểm cao qua môn cho bạn, điều này giúp ích rất lớn cho việc giành học bổng của Sở Nhược.
Khóa học đang nghiên cứu thảo luận việc người sau khi chết sẽ đi đâu, đầu tiên giáo viên sẽ hỏi có ai đã từng mất đi người quan trọng nhất, hơn nửa số người trong lớp giơ tay lên, rõ ràng Sở Nhược không giơ tay, nhưng giáo viên lại gọi tên cô, “Khi em biết tin người quan trọng nhất qua đời rồi, em có cảm giác thế nào?”
Tất nhiên là rất đau buồn! Đáp án rõ ràng rất đơn giản, nhưng Sở Nhược như bị mắc xương trong cổ họng không nói ra được, giáo viên đương nhiên cũng sẽ không làm khó cô, xoay qua gọi tên những bạn học hăng hái. Tiết học này Sở Nhược cũng trôi qua rất mơ mơ hồ hồ.
Nghĩ kỹ lại thì kể từ khi ba mẹ qua đời, hình như Sở Nhược không có thời gian để đau buồn, quá nhiều chuyện xảy ra, nhét đầu trong đầu cô, cũng có lẽ là cô muốn ngó lơ những cảm xúc ấy. Trong những ngày ba mẹ vừa qua đời, cô thường hay mơ thấy những cảnh tượng như, rõ ràng đó là một giấc mơ rất đẹp nhưng bỗng dưng mọi thứ xảy ra biến cố, khiến ba mẹ đều bỏ lại cô mà đi.
Âm thanh huyên náo trên đường lôi kéo ý thức của Sở Nhược về lại, một đám người vây thành một đoàn, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, líu ra líu rít không biết đang thảo luận cái gì, Sở Nhược cũng học theo mọi người dời mắt lên nhìn.
Một chàng trai đứng trên sân thượng của tòa nhà, hai tay vịn bức tường, đầu tóc bị thổi tung rất bừa bộn, trong một giây cô chớp mắt, máu tươi ngập tràn trong tầm mắt của cô, xung quanh vang lên tiếng la hét.
Máu bắn tung tóe trên mặt Sở Nhược, cô đứng ngơ tại chỗ, nhớ đến chuyện đêm đó, ba cô tự sát cũng đẫm máu tươi như thế này đây.
Một bàn tay ấm áp choàng lên vai cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành cô, “Đại tiểu thư, chúng ta qua đây trước đi.”
Sở Nhược đang trong nỗi sợ hãi bất lực, cô cứng nhắc đứng yên tại chỗ, không chút động đậy. Ngay khi Hòe đang nghĩ không biết có nên sử dụng thủ đoạn cực đoan một chút hay không, thì Sở Nhược đã ngất xỉu.
Kể từ ngày hôm đó, Sở Nhược lên cơn sốt cao, rõ ràng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng cơn sốt cao không thuyên giảm, sau khi đưa đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt, tình trạng mới trở nên tốt hơn một chút. Trong lúc ý thức mơ mơ màng màng, luôn có người vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh cô.
Tuy nhiên, chuyện càng khiến Sở Nhược sợ hãi hơn bệnh truyền nhiễm đó là ác mộng. Mấy ngày nay cô luôn mơ thấy máu tươi đỏ rực, chảy ào trong giấc mơ của cô, mặt của ba mẹ cô luôn mang vẻ bi thương nhìn về hướng cô, cô sốt sắng muốn chạy về phía bọn họ, nhưng lại có thứ gì đó chắn ngang giữa cô và ba mẹ, dù cho đã thử qua vô số cách, cô cũng vẫn không thể chạy đến bên cạnh bọn họ. Loại cảm giác bất lực này, dọa cho Sở Nhược bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, mặt mũi đầy mồ hôi, đôi mắt trừng to mang đầy tia máu. Đêm nay được định trước lại là một đêm mất ngủ.
Sở Nhược nắm lấy tấm chăn mềm mại, sợ rằng lại mơ thấy ác mộng, không dám ngủ tiếp, đúng lúc cổ họng cũng có chút khát, cô quyết định vào phòng bếp rót ly nước uống.
Sở Nhược nhìn thấy Hòe ngồi trên ghế, nghiêm túc đọc sách, ngón tay thon dài cong lại, đường nét đầu ngón tay rất đẹp, trong ánh đèn nhá nhem phản chiếu ra gương mặt tuấn tú của anh.
Hòe lập tức chú ý đến cô, đóng sách lại, đứng lên, “Đại tiểu thư, sao em dậy rồi, muốn uống nước sao?”
Sở Nhược gật đầu, hỏi anh: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Tôi đã ngủ từ trước rồi rồi.”
“Ngủ rồi á? Bây giờ mới ba giờ sáng mà.”
“Tôi không cần quá nhiều thời gian để ngủ.”
“Vậy sao?” Sở Nhược nhận lấy ly nước Hòe rót cho cô.
“Đại tiểu thư, sắc mặt của em rất tiều tụy, có cần gì có thể tìm tôi trao đổi.” Từ sau khi xảy ra sự việc nhảy lầu tự sát, trạng thái tinh thần của Sở Nhược trở nên rất xấu. Tuy rằng mỗi ngày anh đều sẽ đặc biệt pha trà an định tinh thần cho đại tiểu thư, nhưng nhìn gương mặt ngày càng tiều tụy của cô, chắc hẳn là không có tác dụng.