Chương 39
Đại Hoàng và Nhị Hoàng bò vào hành lang, Nhị Hoàng ở trước, Đại Hoàng ở sau, Đại Hoàng bỗng nói: “Hả? Diệp Vấn Vấn đâu?”
Nhị Hoàng dừng lại: “Không phải cô ấy đi sau mi à?”
Đại Hoàng: “Không có.”
Nhị Hoàng không nói gì: “Còn nghĩ cái gì, mau quay lại tìm đi.”
Hai con Hoàng lập tức trở về, nhìn thấy đầu của Diệp Vấn Vấn ngay lối vào, Đại Hoàng rất nghi ngờ: “Diệp Vấn Vấn, sao mi còn chưa vào vậy.”
Chỉ chui một cái đầu vào làm gì.
Vẫn là Nhị Hoàng biết được tình hình: “Mi bị kẹt à.”
Diệp vấn Vấn: “…”
Chuyện lúng túng như thế, biết là được rồi, không cần nói ra đâu mà.
Lúc này hai con Hoàng mới nhớ ra, Diệp Vấn Vấn lớn hơn cơ thể hai con nhiều, căn bản không thể nào chui vào hành lang được.
Đại Hoàng há mồm: “Bây giờ làm sao.”
Nếu mạnh mẽ kéo Diệp Vấn Vấn vào thì sẽ phá hỏng hành lang của tổ ong.
Nhị Hoàng suy nghĩ một chút, nói với Đại Hoàng: “Mi đi báo cáo tình huống cho vương hậu biết đi.”
Đại Hoàng không vui: “Tại sao không phải mi đi.”
Nhị Hoàng: “Bởi vì mi chạy nhanh.”
Nhất thời Đại Hoàng vui vẻ, lập tức chạy đi.
Diệp Vấn Vấn rầu rĩ nói: “Nhị Hoàng, mi có thể đầy ta ra ngoài giúp ta không?”
Bây giờ cô bị kẹt ở chỗ này, trước không thể vào, sau không thể lùi — Không làm được gì, tình huống quá khó tiếp thu.
Lúc này Nhị Hoàng duỗi chân nó ra, Diệp Vấn Vấn dựng tóc gáy, vội vàng nói: “Không không không, không cần thế, mi xoay người lại, dùng lưng đi.”
Diệp Vấn Vấn khuyên can đủ đường, cuối cùng cũng giành lại được tự do, lui ra khỏi tổ ong, bay bên ngoài, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi vuốt cổ mình.
“Mi chờ chút đã, chờ lệnh của vương hậu.” Nhị Hoàng bay ra ngoài chờ với cô.
Diệp Vấn Vấn nhớ khi mình bị mang đi thì Quý Hòa Hiện vẫn không biết, tự cô đã biến mất không còn tăm hơi, có lẽ ảnh đế đại nhân sẽ lo lắng lắm. Cô quay đầu lại nhìn xuống, có cây chặn lại nên chỉ có thể mơ hồ thấy được cửa sổ, không nhìn thấy được tình huống bên trong.
Cô quyết định nhân lúc này bay về báo bình an.
Cô vừa mới nói quyết định của mình ra, Nhị Hoàng đã nhảy bật lên hệt như giẫm phải lò xo: “Có phải mi bị ngốc không hả! Con người là thứ nguy hiểm còn đáng sợ, mi tuyệt đối không nên quay lại.”
“MI rơi vào tay con người, rất dễ bị họ đập chết, kết cục sẽ rất thê thảm.” Nhị Hoàng khuyên nhủ tận tình, trong lòng thật sự không hiểu: Rõ ràng đồng loại biến dị có lá gan rất nhỏ, còn một mực muốn bay đến trước mặt con người, trong đầu cô chứa cái gì thế?!
Diệp Vấn Vấn cũng không tức giận khi bị Nhị Hoàng nói ngốc, cô kiên nhẫn nói: “Nhị Hoàng, chủ nhà kia là người tốt, anh ấy sẽ không khiến chúng ta bị thương.”
“Mi suy nghĩ một chút đi, tộc nhân của tộc ong mật, mi có thể đảm bảo mỗi một con đều có tính cách giống nhau không?”
Nhị Hoàng suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu.
“Con người cũng như thế.” Diệp Vấn Vấn tiến lên bắt đầu giáo dục: “Không phải mỗi một người đều nguy hiểm đáng sợ, có mấy người trời sinh đã thích động vật nhỏ, bọn họ rất thân thiện với động vật.”
“Mi vẫn luôn ở đây, có từng thấy anh ấy làm động vật nhỏ bị thương không. Bọn mi thường đến cửa sổ nhà anh ấy, anh ấy nhìn thấy, anh ấy có cầm cái vợt đáng sợ đập bọn mi không?”
Nhị Hoàng lắc đầu lần hai.
“Vì thế anh ấy cũng không đáng sợ.” Diệp Vấn Vấn nói: “Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự muốn làm ta bị thương, bây giờ ta nào có thể bình an đứng đây nói chuyện với mi chứ.”
Nhị Hoàng: “Mi nói cũng có lý.”
“Nhưng vương hậu đã nói rồi, con người là thứ ranh ma, họ sẽ giả vờ như mình là người tốt bụng, chuyên lừa gạt chúng ta, khiến chúng ta mắc bẫy rồi sẽ ra tay với chúng ta.”
Diệp Vấn Vấn gật đầu: “Vương hậu nói không sai, thật sự có người sẽ như thế, nhưng vị chủ nhà kia thì không thế. Chúng ta phải học phân biệt thiện ác, thông qua quan sát để xác nhận người kia có an toàn hay nguy hiểm, sau khi xác định an toàn, chúng ta không chỉ không cần sợ hãi, còn có thể ở chung một cách hòa thuận nữa.”
“Giống như tộc bướm ở một bên khác mà mi đã nói tới trước đó, lúc bọn mi qua đó, chúng nó sẽ hào phóng chia sẻ hoa với bọn mi. Không phải bọn mi cũng đã xác nhận rằng chúng không có uy hiếp và nguy hiểm, cho nên mới cùng chia sẻ với chúng nó à?”
“Đổi lại một chút, đổi tộc bướm thành một con người an toàn, chúng ta cũng có thể chia sẻ như thế, không phải sao?”
Nhị Hoàng: “…”
NHị Hoàng đã bị Diệp Vấn Vấn nói đến mức bối rối, nhất thời đầu óc không hoạt động được. Nó cảm thấy Diệp Vấn Vấn nói có lý, nhưng trên cơ sở lý luận thì, lại cảm thấy không hề có lý.
Con người có thể so sánh với tộc bướm à???
Diệp Vấn Vấn cảm giác mình đã giáo dục thành công nên cảm thấy rất thành công: “Mi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay thôi.”
Không đợi Nhị Hoàng phản ứng lại, cô đập cánh, nhanh chóng bay về.
Quý Hòa Hiện vẫn đứng bên cửa sổ trong phòng ngủ, chỉ có điều trong tay anh có thêm một cái kính viễn vọng. Cái kính này là đạo cụ được dùng trong lúc anh quay phân cảnh của một bộ phim.
Lúc đó đạo cụ của đoàn làm phim xảy ra vấn đề, Quý Hòa Hiện đã dùng tiền của mình để mua một cái, sau khi quay xong đã mang về nhà, vẫn luôn không có cơ hội dùng tới.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.
Anh đoán rằng có thể Diệp Vấn Vấn đã bay theo đám ong mật kia về tổ ong, vì có cây cối che lấp nên cho dù anh dùng kính viễn vọng thì cũng không nhìn thấy được tổ ong.
Trừ phi đi ra bên ngoài, nhưng anh lại sợ mình làm thế sẽ kinh động đến đám ong, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn đợi.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Quý Hòa Hiện vẫn không hề buông kính viễn vọng ra khỏi mắt mình, anh vẫn luôn hướng mắt nhìn ra ngoài.
Một lát sau, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, từ lúc Diệp Vấn Vấn biến mất đến giờ đã gần mười phút.
Trình Thâm thấy anh cố chấp ở lại chỗ này như thế thì chỉ đành tự đi vào phòng tắm, soi mình trong gương kiểm tra mặt mình một chút, sau khi xác nhận rằng mặt mình không hề có vết ong chích nào mới yên tâm.
Rồi anh ta lại nghiên cứu bức tranh trên giá vẽ, hận không thể chui vào trong, nhìn xem bên trong như thế nào.
“Kỷ Hà Tuyến, nhân lúc tinh linh nhỏ không có ở đây, cậu vẽ cho tôi một tinh linh đi, tôi mang về nuôi.”
Quý Hòa Hiện đổi hướng của kính viễn vọng, tiếp tục quan sát, anh từ chối thẳng.
Trên mặt Trình Thâm như hiện lên đầy dấu chấm hỏi: “Tại sao???”
“Một tinh linh hoa là đủ rồi.” Quý Hòa Hiện lạnh nhạt nói.
“Lại không cần cậu nuôi, là tôi nuôi, cậu cứ coi như vẽ cho tôi một thú cưng nhỏ đi.” Trình Thâm vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Quý Hòa Hiện dùng một giọng điệu cứng ngắc không chút gợn sóng trần thuật lại một sự thật: “Cậu đã nuôi năm con thú cưng, con sống được lâu nhất là hai tháng.”
“…” Trình Thâm kêu oan: “Đó không phải do tôi mà.”
Mặc dù không phải Trình Thâm ngược đãi, mỗi lần anh ta nuôi thú cưng đều đối xử rất tốt, thậm chí anh ta còn học một chút kiến thức liên quan đến thú y nữa.
Không hiểu sao, mỗi một con thú cưng anh ta nuôi đều không sống lâu được, bởi vì chúng luôn chết một cách bất ngờ.
Lâu dần, Trình Thâm không dám nuôi nữa.
Nhưng nuôi thú cưng nào giống với nuôi tinh linh hoa, nhưng Trình Thâm hiểu Quý Hòa Hiện, nếu anh đã từ chối, chắc chắn anh sẽ không vẽ một tinh linh hoa nào cho anh ta.
Đôi mắt của Trình Thâm chuyển động: “Vậy cũng được, không vẽ tinh linh hoa, cậu vẽ một tôi đi, thế chắc được nhỉ.”
Nếu có thể vẽ được một “bản thân” sống, anh ta nuôi “bản thân” mình, não bổ hình ảnh kia, vừa ngẫm thôi đã thấy xúc động rồi.
Trong tầm mắt của Quý Hòa Hiện chợt xuất hiện một bóng người nho nhỏ quen thuộc.
Về rồi.
Cánh môi của Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một độ cong vui vẻ, mi tâm đang nhíu lại cũng dần giãn ra.
Trình Thâm nhìn vẻ mặt anh, còn tưởng là anh đã đồng ý với anh ta rồi. Nhưng nào ngờ một giây sau Quý Hòa Hiện đã lại ném cho anh ta một cái bút vẽ nhỏ: “Trong phòng sách có giấy vẽ, cậu tùy ý.”
Đây chính là bút vẽ đã vẽ ra tinh linh nhỏ à?
Trong nháy mắt, trong mắt Trình Thâm chỉ còn lại cây bút vẽ này, anh ta hưng phấn đi thẳng đến phòng sách.
Quý Hòa Hiện đuổi Trình Thâm đi rồi thì đưa tay ra ngoài cửa sổ.
Diệp Vấn Vấn từ xa xa đã nhìn thấy được bàn tay xinh đẹp của ảnh đế đại nhân, cô không chút nghĩ ngợi mà gia tốc bay tới, đậu vào lòng bàn tay anh. Quý Hòa Hiện chợt co ngón tay lại, động tác này khiến lời vừa định thốt ra của Diệp Vấn Vân trôi ngược vào trong.
Một lát sau, trước mắt sáng lên, Quý Hòa Hiện mở tay ra, cười nhẹ với cô: “Về là tốt rồi.”
Nụ cười này khiến đầu óc Diệp Vấn Vấn mơ hồ, cô chỉ biết ảnh đế đại nhân cười lên quá đẹp trai.
“Đói bụng không.” Chắc hẳn nhóc con bị sợ không nhẹ, anh nâng cô đi ra ngoài: “Đã có bữa sáng rồi.”
Diệp Vấn Vấn không thấy Trình Thâm, cô chợt nhớ đến hình ảnh Trình Thâm bị ong mật bu kín vừa nãy, cô biết ong mật không khiến anh ta bị thương, nhưng trong lòng vẫn có hơi băn khoăn: “Thẩy Quý, bác sĩ Trình đâu?”
Quý Hòa Hiện hơi dừng chân, anh nhìn nhóc con trong tay, không ngờ câu đầu tiên khi cô quay về là hỏi đến Trình Thâm.
“Không cần để ý đến cậu ta.” Anh nói.
“Anh ta không sao chứ.” Diệp Vấn Vấn cũng không biết tâm trạng vi diệu của ảnh đế đại nhân lúc này: “Là tôi không tốt, nếu không phải tôi, anh ta cũng không..”
“Cậu ta rất khỏe, không cần mong nhớ làm gì.” Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cô, anh không hỏi cô đi đâu: “Ăn sáng trước đã.”
Cuối cùng Diệp Vấn Vấn cũng nhớ đến mục đích mình quay về, cô bay khỏi tay Quý Hòa Hiện đến giữa không trung, nói vội: “Thầy Quý chờ một chút, tôi lại phải ra ngoài một chuyến.”
Mi tâm vốn đã giãn ra của Quý Hòa Hiện nhíu lại lần nữa, anh nhấc Diệp Vấn Vấn đến trước mắt. Lúc bốn mắt nhìn nhau thì Diệp Vấn Vấn có hơi sửng sốt, cuối cùng nhìn ra từ ánh mắt ảnh đế đại nhân, cô biết anh đang lo lắng cho cô.
Vừa nãy khi Quý Hòa Hiện thấy cô trở về thì không có phản ứng gì cả, cô còn tưởng rằng ảnh đế đại nhân không lo lắng nên thở phào nhẹ nhõm.
“Thầy Quý, chuyện này không thể nói hết trong một câu được, chờ khi tôi quay lại sẽ giải thích với anh.” Cô vội vàng nói: “Anh yên tâm, tôi và ong mật là bạn tốt, sẽ không sao đâu, lát nữa tôi sẽ về ngay.”
Quý Hòa Hiện liếc mắt ra ngoài cửa sổ, có lẽ, làm tinh linh hoa, ngoài đó mới là thế giới mà cô mong ngóng và thân thuộc. Anh sáng tạo ra cô, tất nhiên không thể giam cầm cô.
“Được, đi sớm về sớm, chú ý an toàn.” Quý Hòa Hiện duỗi một ngón tay ra: “Tôi chờ em về ăn sáng.”
Diệp Vấn Vấn ôm ôm ngón tay anh, rồi cô xoay người bay ra ngoài cửa sổ.
Quý Hòa Hiện nhìn bóng dáng dần biến mất của Diệp Vấn Vấn, anh đi qua lại vài bước trong phòng, sau đó cầm điện thoại lên, mở trình duyệt, bắt đầu tìm kiếm hình ảnh về vũ khí.
Nếu cô muốn đến nơi mà anh không đi được, suy nghĩ cho an toàn của cô mà nói, ít nhất cô cũng nên có một vũ khí phòng thân bên người.
Hình thể của cô khá nhỏ, những vũ khí quá nặng hoặc quá nhiều đều là gánh nặng. Cần phải có một vũ khí thích hợp cho cô, mà những hình ảnh vũ khí trên mạng này đều không hợp.
Quý Hòa Hiện thoáng suy tư, anh kéo ngăn tủ bàn sách ra, lấy một tờ giấy vẽ: Anh dự định tự mình thiết kế một vũ khí mà chỉnh tinh linh hoa mới có thể sử dụng.
—–
Lúc cô bay về tới tổ ong thì phát hiện có một đàn ong mật nhỏ đang bay ở vị trí cũ của cô.
Nhị Hoàng nhìn thấy cô, nó thở phào một hơi.
Vừa nãy nó cẩn thận suy nghĩ những gì đồng bạn biến dị nói, cuối cùng rút ra được một kết luận: Chắc chắn Diệp Vấn Vấn nhát gan đã bị con người lừa, cho nên mới tin tưởng con người như thế.
Tin tưởng con người sẽ không có kết quả tốt, nó nhất định phải nghĩ cách để cô biết suy nghĩ của cô như thế là rất nguy hiểm.
Nó khuyên không được, nhưng chắc chắn vương hậu có thể được.
“Vương hậu hạ lệnh, mở rộng hành lang, lần này mi có thể vào rồi.”
Thì ra đám ong mật nhỏ này đến để mở đường cho cô, Diệp Vấn Vấn nhanh chóng cảm ơn chúng nó.
Một đám ong mật đồng thời líu ra líu ríu nói chuyện với nhau, âm thanh quá hỗn loạn, Diệp Vấn Vấn hoàn toàn không nghe rõ chúng nó nói gì. Bên tai cô toàn là mấy tiếng ong ong, cô chỉ có thể lễ phép cười đáp lại.
Sau đó đi vào hành lang, tuy rằng hành lang đã được mở rộng, Diệp Vấn Vấn sẽ không bị kẹt lại nữa, nhưng cô cũng chỉ có thể dùng cả tay và chân bò về phía trước, tốc độ chậm đến mức khiến bầy ong tuyệt vọng.
Nhị Hoàng thật sự không nhìn nổi nữa, cuối cùng bắt chuyện với ong mật khác, kéo Diệp Vấn Vấn vào bị trí trung tâm của tổ ong.
Diệp Vấn Vấn: “…”
Đột nhiên cô có cảm giác mình hơi lớn.
Chương 40
Mỗi một đàn ong đều có một con ong chúa, được tất cả ong mật khác kính yêu và bảo vệ. Ong chúa sẽ không dễ dàng rời khỏi tổ của mình, nó ở ngay giữa tổ, mỗi ngày đều được những con ong thợ cho ăn sữa ong chúa, thường khi sẽ dạy học cho các tộc nhân, giáo dục chúng nó.
Sau khi Diệp Vấn Vấn được Nhị Hoàng cầm đầu đám ong mật kéo vào trung tâm tổ ong, xung quanh bỗng rộng rãi và thoáng hơn rất nhiều, có thể đứng thẳng người mà không gặp chút cản trở nào.
Sau đó cô nhìn thấy vương hậu ở phía trước, cái đầu của vương hậu lớn hơn nhưng con ong mật khác gấp mấy lần. Diệp Vấn Vấn quan sát kỹ, gần như không chênh lệch mấy so với cô.
Lấy tỉ lệ người lúc này của Diệp Vấn Vấn, ong mật bình thường thôi mà cô đã thấy đủ dữ tợn rồi. Một vương hậu lớn ngang ngửa cô, hơn nữa quanh vương hậu còn có mười mấy con ong thị vệ nhìn rất khỏe mạnh, hiệu quả của thị giác khiến áp lực của cô tăng lên gấp bội.
Khiến người ta chú ý nhất là, bụng của vương hậu nhô lên cao vút.
Diệp Vấn Vấn nhớ lại một vài tư liệu liên quan đến ong mật, mỗi một đời vương hậu trong đàn ong đều sẽ không ngừng sinh dục, sinh sôi dòng dõi, làm đàn ong lớn mạnh, vô cùng khổ cực.
Lúc Diệp Vấn Vấn bị lôi vào thì vương hậu đang ăn uống bị dọa cho sợ hết hồn.
“Có chuyện gì?” Vương hậu ho khan, thị vệ bên cạnh lập tức thân thiết hỏi hang, vương hậu phất tay ra hiệu cho chúng nó lui ra.
“Xin chào vương hậu.” Diệp Vấn Vấn nói: “Tốc độ của tôi quá chậm, cho nên chúng nó đã giúp tôi một đoạn.”
Nửa người dưới của vương hậu không động đậy được, nó nhấc nửa người trên lên, hai con mắt kép nhìn chằm chằm Diệp Vấn Vấn: “Mi chính là tộc nhân biến dị mà Đại Hoàng Nhị Hoàng đã nói đến?”
Diệp Vấn Vấn nhắn mắt gật đầu.
“Không giống.” Vương hậu nói: “Mi đến gần chút để ta nhìn thử.”
Tuy rằng vương hậu có một cơ thể dữ tợn hơn những con ong mật khác, nhưng âm thanh của nó lại giòn tan vui tai, quên đi cơ thể, sẽ nghĩ rằng trước mắt đây chính là một thiếu nữ.
Diệp Vấn Vấn nhìn lại Nhị Hoàng, cô không thấy Đại Hoàng ở đây.
Nói ra cũng lạ, ở giữa tổ ong có không ít ong mật, nhưng cô lại có thể chuẩn xác phân biệt được Đại Hoàng Nhị Hoàng trong khu vực này.
Nhị Hoàng gật đầu với cô, ra hiệu cô không cần sợ, cứ lớn gan đi.
Diệp Vấn Vấn đến gần, cô cố gắng thôi miên chính mình, hóa con ong chúa trước mắt thành một vị phu nhân xinh đẹp.
Cách này khá tốt, cô không còn sốt sắng như thế nữa.
Vương hậu đánh giá cô một lúc, nói: “Khó có thể tưởng tượng, cơ thể của mi lớn như ta, hơn nữa cũng là giống cái.”
Nó khó khăn cúi đầu liếc nhìn nửa người dưới của mình, bỗng nói: “Nhị Hoàng nói vì mi biến dị cho nên đã bị một bộ tộc khác vứt bỏ, lẽ nào mi là một vương hậu bị bộ tộc khác vứt bỏ?”
Tộc ong mật thường xảy ra chuyện như thế, có một vài đàn ong, nếu ong chúa không có khả năng sinh đẻ, vậy sẽ bị tộc nhân vứt bỏ.
Diệp Vấn Vấn vì bị biến dị cho nên không có khả năng sinh đẻ, mà biến dị lại có dáng dấp quái dị như thế, cho nên bị vứt bỏ, một mối quan hệ nhân quả được thành lập.
“Không không không.” Diệp Vấn Vấn vội lắc đầu, cuối cùng hiểu tại sao trí tưởng tượng của Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại tốt như thế, đây hoàn toàn là do di truyền: “Ta tuyệt đối không phải vương hậu gì đó.”
“Đúng nhỉ.” Vương hậu thở dài: “Nếu mi thật sự là vương hậu, cho dù biến dị, cũng không thể yếu ớt như thế.”
Diệp Vấn Vấn: “…”
Lại bị ghét bỏ.
“Thôi, mi gia nhập bộ tộc ta đi, ở lại đây đi.” Vương hậu nói: “Từ khi ta ra đời đã ở đây, sau khi mẹ ta rời đi, ta chưa từng thấy một giống cái nào khác. Mi ở lại làm bạn với ta, trò chuyện với ta. Nếu muốn ra ngoài hút mật, vậy cùng đi với những tộc nhân khác, có tộc nhân che chở, mi sẽ không có nguy hiểm gì.”
Diệp Vấn Vấn còn chưa nói gì, vương hậu lại rất hứng thú nhìn cánh của cô: “Để ta nhìn cánh của mi một chút.”
Diệp Vấn Vấn nghe thế, cô chỉ đành mở cánh mình ra.
“Cánh mi rất đẹp đấy.” Vương hậu hơi nghi ngờ, cảm giác như Diệp Vấn Vấn giống với tộc bướm biến dị hơn.
Sau khi nó được sinh ra vẫn luôn sống trong tổ ong, chưa từng đi ra ngoài, những kiến thức nó biết kia đều là ong chúa đời trước dạy cho nó.
Nhưng Đại Hoàng và Nhị Hoàng nói chắc như đinh đóng cột rằng cô là đồng bạn biến dị, Diệp Vấn Vấn cũng đã tự mình thừa nhận. Nó không thể làm gì khác hơn là buông bỏ nghi ngờ, vừa là cùng tộc, tất nhiên sẽ đoàn kết giúp đỡ nhau.
Xem ra, chỉ cần là phái nữ, vĩnh viễn không thể bỏ được hai chữ “xinh đẹp”. Diệp Vấn Vấn cười nói: “Sao ta có thể bằng vương hậu, người mới là xinh đẹp nhất.”
Vương hậu rất vui vẻ, nói với thủ vệ bên cạnh: “Tộc nhân mới quá gầy yếu, mi đi lấy chút đồ ăn của ta tới.”
Thủ vệ đáp lại rồi nhanh chóng rời đi, rất nhanh sau đã ôm đến một cái kén nhỏ to bằng người nó, nó ném đến trước người Diệp Vấn Vấn, vương hậu nói: “Đây là sữa ong chúa, ăn đi.”
“Nhị Hoàng, lát nữa mi truyền tin tức có tộc nhân mới gia nhập xuống dưới, thuận tiện dẫn cô ấy đi chào hỏi với những tộc nhân, để biết mặt nhau.”
Nhị Hoàng: “Vâng, vương hậu.”
Tất cả ong mật ở đây đều biểu hiện sự nhiệt tình và ý tốt với Diệp Vấn Vấn, đối xử với cô chẳng khác gì tộc nhân thật sự của mình.
Diệp Vấn Vấn nhìn cái kén nhỏ đựng sữa ong chúa trước mặt, cô hơi dừng một chút, áy náy nói: “Vương hậu, xin lỗi, ta không thể ở lại nơi này được.”
Cô vừa dứt lời, những tiếng ong ong ở xung quanh đều biến mất hết, tất cả ong mật đều nhìn sang Diệp Vấn Vấn, trong đôi mắt kép thật to kia là sự ngờ vực.
“Mi…” Vương hậu vừa nói được một chữ, bỗng nhiên toàn bộ không gian bị rung động kịch liệt. Thị vệ lập tức bảo vệ vương hậu, Diệp Vấn Vấn cũng bị sự cố bất ngờ này mà ngã chổng vó.
“Không hay rồi vương hậu, là con người!” Một con ong mật bay vào, giọng nói trở nên bén nhọn hơn vì hoảng sợ: “Con người phá hủy nhà của chúng ta.”
Diệp Vấn Vấn sửng sốt, lẽ nào là Quý Hòa Hiện? Không thể nào.
Vương hậu rất bình tĩnh: “Mọi người đừng hoảng hốt, Nhị Hoàng, mi mang một, hai đội đi xem con người dùng công cụ gì.”
Nhị Hoàng: “Vâng!”
Vương hậu: “Đại Hoàng, mi mang theo ba, bốn đội ra phía sau bảo vệ ong non.”
“Thạch Anh, mi đi tìm Mặc Vũ của tộc chim, xin nó đến giúp đỡ.” Vương hậu đưa ra từng chỉ thị một: “Những tộc nhân khác ở tại chỗ đợi lệnh, không phải vạn bất đắc dĩ, thì không khai chiến với con người.”
“Nhưng nếu như…” Giọng của nó trầm xuống, có một sự uy nghiêm không tên: “Nếu con người được voi đòi tiên, thề phải đụng đến nhà của chúng ta, chúng ta sẽ chiến đấu với con người tới cùng.”
Tất cả ong mật đều di chuyển, không con nào quan tâm đến Diệp vấn Vấn nữa, cô đuổi theo sát Nhị Hoàng, trước đó lối vào đã được nới rộng, bây giờ cô đi ra cũng nhanh hơn nhiều.
Chờ đến khi ra khỏi tổ ong, cô nhìn thấy dưới mặt đất có ba người mặc quần áo phòng cháy chữa cháy, bọn họ dùng dụng cụ chuyên nghiệp.
Có một cái thang dài bắt từ dưới đến chỗ tổ ong, có một người đang bò lên thang, trong tay cầm theo một thứ giống như một cây gậy. Cô không biết đó là cái gì, người kia đang dùng thứ đó để đâm vào tổ ong.
Có người dưới gốc cây nói: “Động tác nhanh lên một chút, đừng làm kinh động đến những con ong mật kia, tránh cho chúng nó bay hết ra ngoài.”
Trái tim Diệp Vấn Vấn chìm xuống, mấy người này cố tình đế phá tổ ong. Họ có dụng cụ chuyên nghiệp, lại mặc đồ phòng hộ, cho dù tộc ong mật muốn phản kháng thì cũng không thể khiến họ bị thương được.
Nhất định phải nhờ Quý Hòa Hiện đến giúp đỡ.
Cô đứng ngay phía sau đàn ong mật, bên tai cô là những tiếng ong ong đầy hoảng hốt của bầy ong, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi và luống cuống của chúng nó.
Nếu đến là những kẻ địch khác, ong mật còn có sức để đánh một trận, cho dù là con người, nếu không có dụng cụ chuyên nghiệp thì ong mật cũng có thể xua đuổi được họ. Nhưng tất cả con người đến đây đều được trang bị đầy đủ…
Đám ong mật chuẩn bị nghênh chiến nhìn thấy như thế, chúng mới khủng hoảng và e ngại. Chúng nó không sợ chiến đấu, nhưng chắc chắn chúng sợ cuộc chiến đấu này sẽ thất bại.
“Các anh em, chuẩn bị chiến đấu!” Trong đàn ong ồn ào vang lên tiếng gào của Nhị Hoàng.
Diệp Vấn Vấn không thấy Nhị Hoàng ở đâu, vào lúc này, dù cô nói gì cũng không thể khiến đàn ong mật yên tâm lại. Cô suy nghĩ một chút, rồi cô xoay người chuẩn bị bay vòng ra sau trở về tìm Quý Hòa Hiện.
“Mấy người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cơ thể cô sững lại tại chỗ, cô cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy người đi tới dưới gốc cây thì đôi mắt đã sáng bừng lên.
Ảnh đế đại nhân đến rồi, tộc ong được cứu rồi!
Diệp Vấn Vấn kích động đến sắp nhảy lên đến nơi, suýt nữa đã không nhịn được mà gọi người rồi. Cô tập trung nghe ngóng âm thanh của Nhị Hoàng, xác nhận bị trí của nó, cô chen tách những con ong mật khác ra, cuối cùng cũng tìm được Nhị Hoàng: “Nhị Hoàng, mau gọi tộc nhân dừng lại, chúng ta không cần chiến đấu.”
Nhị Hoàng: “???”
Nhị Hoàng đang bị chìm sâu vào sự vội vã khi nhà mình sắp bị hủy diệt, nghe Diệp Vấn Vấn nói thì sửng sốt một chút, nó cho rằng cô đang sợ hãi: “Diệp Vấn Vấn, nơi này nguy hiểm lắm, mi mau lui lại đi. Nếu mi sợ, mi có thể trở về nhà của con người kia, không phải mi nói con người kia sẽ không làm tổn thương mi à.”
Trong lòng Diệp Vấn Vấn ấm áp, lúc này Nhị Hoàng còn muốn cô an toàn, cô nói: “Mi nhìn phía dưới đi, anh ấy đến rồi, anh ấy sẽ ngăn những người kia, chắc chắn anh ấy sẽ cứu bọn mi.”
…..
Sau khi Quý Hòa Hiện vẽ bản thiết kế xong, anh vô thức dùng kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, anh chợt nhìn thấy có ba công nhân viên mặc đồ bảo hộ chữa cháy đi vào rừng cây.
Ban đầu anh cũng không biết họ định làm gì, anh không suy nghĩ nhiều —- Quanh khi biệt thự là rừng, phòng quản lý tài sản thường xuyên cho người đến quét dọn, tu bổ một vài chạc cây.
Đến khi thấy một người trong đó dựng một cái thang đến chỗ tổ ong trên cây kia thì anh mới ý thức được không đúng.
Tổ ong trên cây rất lớn, trước đó phòng quản lý tài sản đã hỏi qua Quý Hòa Hiện, họ định dọn dẹp tổ ong, đã bị anh từ chối.
Không ngờ bọn họ lại đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không hề thông báo cho anh biết. Anh chợt nghĩ rất có thể Diệp Vấn Vấn đang ở trong tổ ong, anh vội vàng đi ra ngoài.
….
“Quý tiên sinh, anh mau rời khỏi đây đi, cẩn thận ong mật chích anh đấy.” Một công nhân viên thấy Quý Hòa Hiện xuất hiện thì sợ hết hồn, vội vàng lên tiếng: “Tôi là Tiểu Lưu của phòng quản lý tài sản.”
Quý Hòa Hiện giương mắt nhìn, anh nhìn thấy công nhân viên trên thang đã dừng động tác lại rồi mới quay sang nói với Tiểu Lưu của phòng quản lý tài sản: “Không phải tôi đã nói không cần đụng đến tổ ong trên cây này à.”
Tiểu Lưu vội la lên: “Ôi, Quý tiên sinh, anh mau mau về nhà đi, nơi này rất nguy hiểm, chờ sau đó tôi sẽ đến cửa giải thích với anh.”
Quý Hòa Hiện: “Mảnh rừng này nằm trong phạm vi biệt thự, thuộc về tài sản riêng của tôi, phòng quản lý tài sản muốn động vào đồ bên trong, tôi có quyền từ chối.”
“Quý tiên sinh.” Tiểu Lưu nói: “Cái tổ ong này càng lúc càng lớn, cứ treo trên cây như thế thật sự quá nguy hiểm, chúng tôi phải suy nghĩ cho sự an toàn của chủ tài sản. Anh ở quanh đây, lỡ đâu bị thương, chúng tôi không thể nào chịu nổi trách nhiệm ấy.”
Quý Hòa Hiện: “Tôi từng bị ong mật chích rồi à?”
Tiểu Lưu không nói lời nào.
Quý Hòa Hiện không cho cậu ta từ chối, nói: “Không có sự đồng ý của tôi thì không được phép động vào tổ ong này.”
Cuối cùng Tiểu Lưu cũng nói thật: “Quý tiên sinh, chủ nhà ở hướng Tây Bắc biết được chỗ này có một tổ ong lớn, trách cứ phòng quản lý tài sản chúng tôi, nói nếu không diệt tổ ong này thì họ sẽ không yên tâm nổi.”
Chúng tôi bị chủ nhà quở trách, không thể không xử lý được.” Tiểu Lưu nói: “Huống hồ gì tổ ong này nằm ở đây đã là một nguy hiểm tiềm ẩn lớn, bây giờ chúng nó không khiến ai bị thương, nhưng lỡ đâu có người đi ngang, chúng nó khiến người ta bị thương thì phải làm sao…”
Quý Hòa Hiện nhíu mày nói: “Tôi sẽ xử lý chuyện này, mấy người về trước đi.”
Tiểu Lưu khổ sở nói: “Quý tiên sinh…”
Quý Hòa Hiện liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Một lời quở trách đã khiến mấy người động vào đồ của tôi mà chưa có sự đồng ý của tôi.”
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại khiếu nại của khu lâm viên: “Nếu đã vậy, vậy tôi cũng thử xem. Không được sự đồng ý của chủ tài sản, đã tự ý động vào đồ của chủ tài sản, lý do khiếu nại này đã đủ rồi chứ?”
—
Tác giả có lời muốn nói: Vì bạn học Vấn Vấn mà ảnh đế đại nhân đã bảo vệ ong mật rồi ~~