“Anh đang nói đến sư phụ của cô gái lột da Đại Hồng sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn Trường Sinh, cơ thể cố gắng cảm nhận tác dụng của hai chiếc lá Kiến Mộc đỏ tươi tanh nồng.
Nhưng nó có vẻ làm tôi thất vọng, hai chiếc lá không có vị gì khác ngoài một cảm giác ghê tởm, tôi đành bỏ cuộc.
“Cô gái lột da?” Lão Miêu sửng sốt, ngơ ngác nhìn tôi nói: “Cô ấy còn có sư phụ? Sao không nói sớm?”
“Mọi người không phải đều có sư phụ sao?” Tiểu Bạch nói như một lẽ đương nhiên.
Tôi nằm trong ngực Trường Sinh lè lưỡi với lão Miêu ở phía sau, tôi xấu hổ khi nhờ Tiểu Bạch giải thích cho ông ấy hiểu “còn có sư phụ” là gì.
Vương Uyển Nhu cũng đã nghe nói về chuyện của Đại Hồng, nghe những gì chúng tôi nói, khuôn mặt của cô ấy lập tức sa sầm lại và nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể gặp rắc rối lớn!”
Tôi ngay lập tức tôi hiểu ý của cô ấy khi nói rằng chúng tôi gặp rắc rối lớn là gì, cô gái lột da rõ ràng là không có bất kỳ kỹ năng nào, nhưng nghĩ lại Đại Hồng giỏi hơn cô ấy rất nhiều.
Không ai từng nghĩ về vấn đề này, tại sao sau khi Đại Hồng trúng cổ lại bị người phụ nữ này bắt đi.
Về tới nhà họ Đinh, đầu bếp Ngụy vẫn đang vui vẻ ăn hạt thông và xem TV với con mèo trắng.
Thấy tôi được Trường Sinh cõng về, kinh ngạc nhảy dựng lên nói: “Cô làm sao mà giải trừ được cổ trên người?”
“Kiến Mộc!” Trường Sinh cầm Kiến Mộc nhét vào trong ngực Đầu Bếp Ngụy, hét lớn: “Tôi biết hiện tại ông có thể dùng linh lực để thúc dục Kiến Mộc sinh trưởng!”
“Nó còn sống không? Còn sống không?” Đầu bếp Ngụy đột nhiên quỳ rạp xuống đất, vô cùng kích động vuốt Kiến Mộc và nói: “Không thể! Không thể nào! Làm thế nào mọi người có thể làm cho nó sống lại?”
Lão Miêu đẩy đầu bếp Ngụy vào phòng, sau đó gọi sư thúc đặt sư công lên ghế sofa và bố trí một vài cái Tiêu Thanh Phù, rồi ông kể lại những gì chúng tôi – những người cũng mơ mơ màng màng nhìn ra sự việc.
Đầu bếp Ngụy khi nghe thấy con chó bốn đầu và cặp sừng trên đầu giám đốc Lư cũng lắc đầu nói không thể tin được, và ông ấy càng không thể tin được khi nghe nói rằng người phụ nữ xinh đẹp kia đã giải cứu giám đốc Lư, liên tục lắc đầu và nói rằng chúng tôi lừa ông ấy.
Lão Miêu không quan tâm đến suy nghĩ của người khác khi kể chuyện, ông ấy nói thẳng rằng tôi bị chảy máu do cối xay quay rất nhanh ngay khi cô nàng mập chạm tay vào, sau đó tôi và Tiểu Bạch bắt đầu khóc. Khi tiếng khóc ngừng lại, Kiến Mộc đã vỡ ra, rồi vỡ tan thành từng mảnh.
“Thật sự?” Đầu bếp Ngụy rõ ràng vẫn không tin điều đó, ông chạm vào Kiến Mộc và nói: “Thật ra, Kiến Mộc không thể thông thiên sau cái chết của Si Vưu, lưu lại một mảnh Kiến Mộc thật ra là để đàn áp Si Vưu! Và nhóc Dương này và Tiểu Bạch được sinh ra bởi một Lạc Hoa Động Nữ, thực sự có hai khả năng!”
Tôi nghe tới Lạc Hoa Động Nữ, dường như ngọn nguồn của mọi việc đều nằm ở thứ hư ảo đó.
“Không cần đánh cái rắm lâu như vậy, nói nghiêm túc đi!” Lão Miêu sốt ruột mắng đầu bếp Ngụy: “Ai trong chúng ta quan tâm đến những thứ cổ xưa đó, ông cứ nói thẳng đi Tại sao Kiến Mộc lại nảy mầm!”
“Ông thích nghe thì nghe!” Đầu bếp Ngụy không ngờ rằng có người dám mắng mình nên đập bàn nói: “Mẹ của hai đứa nhóc này được sinh ra ở thần thôn, có liên quan với Kiến Mộc, nhưng lại bị người ta nuôi dưỡng trong quan tài mới sinh ra bọn nhỏ, nên chúng có liên quan với Si Vưu. Vì vậy, khi chúng khóc, giống như trên TV là như lời kêu gọi! Ông hiểu chưa?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?” Cô nàng mập vẫn luôn thấy mờ mịt, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đầu bếp Ngụy khinh thường liếc nhìn cô nàng mập, tức giận nói: “Cô trên người có mùi Kiến Mộc, nên cô chẳng khác gì một cái cây cả, Kiến Mộc kéo cô xoay chính là vì coi cô như đồng loại!”
“Đơn giản như vậy?” Tôi rõ ràng không tin lời giải thích của đầu bếp Ngụy, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tôi không thể tìm thấy lời giải thích nào khác tốt hơn. Thấy ông ấy chuẩn bị trừng mắt, tôi vội xua tay miễn cưỡng tin, rồi nói nhanh sự việc về sư phụ cô nàng lột da Đại Hồng.
“Thật sao?” Đầu bếp Ngụy lập tức nhảy dựng lên, hướng về phía con mèo trắng hét lớn: “Đi thôi!”
Tôi nhìn ông ấy một cách trìu mến, rồi để Trường Sinh ngăn lại, cẩn thận nói: “Tại sao ông không giúp chúng tôi giải cổ trước, sau đó chúng tôi có thể giúp ông tìm cô gái kia?”
“Mọi người không phải chỉ muốn phá quan tài sao?” Đầu bếp Ngụy nhìn chúng tôi với ánh mắt rất khinh thường, khịt mũi và ngồi xuống ghế: “Chỉ cần mọi người đáp ứng với tôi một điều kiện, tôi sẽ cho mọi người biết cách tìm cái quan tài còn lại ngay lập tức, cũng giải cổ cho tất cả những người bước ra từ quan tài, mọi người thấy sao?”
Có chuyện tốt như vậy?
Tôi chỉ cảm thấy dường như điều kiện đó là để giúp ông ấy khôi phục lại cây thông cổ thụ, hoặc đưa ông ấy lên trời hay gì đó.
“Nói đi!” Lão Miêu hiển nhiên có chút không thích yêu cầu mà đầu bếp Ngụy có thể đưa ra.
Sư thúc và Trường Sinh định vươn tay kéo lão Miêu lão lại, lại nghe thấy đầu bếp Ngụy vỗ đùi vui vẻ nói: “Tốt! Chờ sau khi quan tài bị phá vỡ và cô ấy tỉnh lại, tôi muốn mọi người giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi theo tôi tới thôn Đại Tùng?”
“Gì cơ?” Vương Uyển Nhu kinh ngạc kêu lên, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tùy ông vậy! Thôn Đại Tùng cũng là một nơi tốt!”
Đoán chừng mọi người không ngờ đầu bếp Ngụy lại nói ra lời nghiêm túc như vậy, chính là giúp ông ấy “theo đuổi vợ”, chần chừ vài giây rồi mới gật đầu đồng ý với ông ấy.
Thực tế trong lòng tôi đã khinh thường cái lão thần cây ngàn năm này!
Đầu bếp Ngụy ngay lập tức rất cao hứng, bắt đầu chỉ điểm, đầu tiên yêu cầu Vương Uyển Nhu đặt Đại Hồng vào chiếc quạt xếp, sau đó yêu cầu Trường Sinh quấn Kiến Mộc bằng dây leo, rồi ông ấy đứng sang một bên cắn hạt dưa không làm gì cả.
Dường như không liên quan gì đến tôi, nhìn sư phụ quần áo bị xé thành giẻ lau nằm trên sofa không thoải mái, tôi nghĩ đến việc đưa ông ấy ra ngoài và thay quần áo.
Đầu bếp Ngụy thấy tôi di chuyển, lập tức quát tôi: “Đừng đi, cô mới là quan trọng nhất!”
Tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, liếc nhìn Tiểu Bạch đang háo hức nhìn tôi, cười nói: “Tiểu Bạch, em giúp chị tìm bà nội Đinh xin hai bộ quần áo được không?”
“Vâng ạ!” Tiểu Bạch nhìn tôi cười ngọt ngào, chạy về phía tôi.
Tôi tự hỏi liệu thằng nhóc có phải hay không giống như đầu bếp Ngụy muốn chỗ tốt, thì thằng nhóc chỉ chỉ lên mặt nói: “Thơm thơm!”
“Đi mau!” Sắc mặt Trường Sinh lập tức trắng bệch, đẩy Tiểu Bạch qua một bên nói: “Đi nhanh nào!”
“Chị ơi?” Tiểu Bạch lập tức mở to hai mắt ầng ậc nước.
Thằng nhóc này từ khi tôi tỉnh lại càng ngày càng giống một đứa trẻ con, tôi nhìn khuôn mặt ngấn nước mắt của nó, lại liếc Trường Sinh một cái, buồn cười cúi người thơm lên mặt thằng nhóc một cái.
“Được rồi, thơm thì thơm rồi, nhóc cũng không được đi.” Đầu bếp Ngụy ném một hạt thông vào miệng, nói với tôi: “Cô kéo ga trải giường xuống là được, chút thịt kia của cô ai thèm nhìn! Thằng nhóc là ruột thịt với cô, Âm Dương khác biệt, không thể thiếu ai! “
Hiểu rồi!
Tôi bị thằng nhóc này lợi dụng, bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Trường Sinh, nói với đầu bếp Ngụy: “Xin hãy nói cho tôi biết phải làm gì tiếp theo!”
“Chờ chút nữa để thằng nhóc này đem Cổ lực vào Kiến Mộc, tôi xem kỹ rồi nói!” Đầu bếp Ngụy không biết sao lại còn vẫy tay với tôi.
Tôi tức giận đến mức suýt ngạt thở, trừng mắt nhìn ông ấy, nghĩ sau này sẽ trút giận lên Đại Hồng để tự an ủi mình, sau đó tôi kéo ga trải giường ra, quấn lấy người.
Đầu bếp Ngụy hiếm khi không tức giận, nhưng không ngừng thúc giục Trường Sinh quấn dây leo và nhành liễu cuốn lấy xung quanh Kiến Mộc, sau đó chăm chú quan sát.
Lúc đầu tôi cho rằng không có chuyện gì, nhưng khi Trường Sinh quấn dây leo và cành liễu càng lúc càng dày, thì dây leo đột nhiên bị đứt thành từng mảnh rơi xuống như tro tàn.
“Trường Sinh!” Lão Miêu vẻ mặt lo lắng, đưa tay muốn kéo Trường Sinh, lại bị Vương Uyển Nhu giữ lại.
Sư thúc cũng có chút lo lắng, đang định hỏi Đầu bếp Ngụy, bỗng nhiên thấy ông ấy duỗi tay ra, gắt gao đè lên dây leo cùng liễu bên ngoài Kiến Mộc, cánh tay thế mà biến thành cành thông.
Trái tim tôi căng thẳng suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, nhìn thấy trên người Trường Sinh vết thương càng ngày càng nhiều, dây leo trên người hắn tựa hồ không tự chủ được nhô ra ngoài, mà bên trong Kiến Mộc tựa hồ càng ngày càng nhỏ lại.
“Làm chảy máu hai đứa nhóc kia, và cô nàng mập!” Đầu bếp Ngụy hét lên, cả người run lẩy bẩy.
Trong đầu tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng cơ thể tôi rất chủ động tiến hai bước về phía Đầu bếp Ngụy.
Tôi còn chưa kịp làm gì, Tiểu Bạch đã nhảy lên và rạch một vết lớn trên lòng bàn tay của tôi, cười ha hả rồi rạch một vết thương tương tự trên người nhỏ xuống Kiến Mộc.
“Lại lấy máu!” Cô nàng mập rất quen thuộc với việc đổ máu, lẩm bẩm nhìn tôi nói: “Trương Dương! Nghe nói cô đã ngủ với tôi năm năm rồi? Vì sao không phải tôi tỉnh trước rồi đi cứu cô?”
“Tôi cũng muốn vậy!” Tôi nắm lấy tay của cô nàng mập, nghĩ chính mình cũng không có rạch, liền lấy con dao gọt hoa quả trên bàn chém vào lòng bàn tay của cô nàng mập.
“Tôi tới! Trương Dương!” Béo nàng mập rống to một tiếng, sau đó cắn răng không nói nữa.
Tôi đang thắc mắc tại sao cô ấy đột nhiên lại im lặng như vậy, thì cảm thấy vết thương ngứa ngáy, một mầm cây nhỏ màu đỏ tươi nhô ra khỏi bọc dây leo và đáp xuống vết thương của tôi.
Cả Tiểu Bạch và cô nàng mập cũng có một cái trong lòng bàn tay, và cái chồi nhỏ đó giống như một mạch máu, nhanh chóng hút máu ba chúng tôi.
Ngay sau đó, toàn thân đầu bếp Ngụy lập tức đỏ bừng, tóc gáy dựng đứng, gạch lát dưới chân vỡ vụn thành vô số mảnh.
“Cẩn thận!” Lão Miêu vội vàng đứng bên cạnh đầu bếp Ngụy, nhẹ giọng nói: “Đừng chần chờ nữa, tôi sẽ tìm biện pháp giúp ông!”
Ta liếc mắt nhìn lão Miêu, mở miệng nói chuyện cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, mùi tanh trong miệng càng ngày càng nồng nặc, Âm Long cảm thấy vô cùng sợ hãi ở bên người tôi nhanh chóng thăm dò, cuối cùng đi ra khỏi người tôi.
“Xì… xì…”
Ngay khi Âm Long vừa rời đi, nó nhanh chóng phun ra một vài sợi tơ đen và đáp xuống người tôi, ngay sau đó là một con thiêu thân trắng tinh bay ra ngay lập tức.
Không sai, đó là một con thiêu thân trắng tinh chỉ rộng bằng hai ngón tay, có hai cái râu mảnh khảnh, phát ra ánh sáng trắng dịu dàng!