Đầu bếp Ngụy nghe Trường Sinh nói xong lập tức vỗ đùi: “Không sai! Vậy ra đó là lý do vì sao những người bị cổ trùng xâm nhập không chết, hóa ra bọn họ có quen biết.”
“Như anh nói, cổ mẫu cũng chỉ là quân cờ của cổ vương, cổ mẫu khống chế cổ tử, nhưng tại sao khi cổ mẫu chết thì đám cổ tử lại hỗn loạn như vậy?” Tôi nhớ quản lý Lư vẫn còn sống, tuy nhiên vợ của ông ta là Mao Phán lại chết từ lâu rồi thì thấy hơi kỳ lạ.
Trường Sinh thấy tôi hỏi vậy bèn lắc đầu: “Thông qua cổ mẫu, cổ vương có thể dễ dàng khống chế cổ tử, khả năng cao bọn chúng còn rất nhiều cổ mẫu nữa. Một khi cổ mẫu chết, cổ tử ắt sẽ vừa sợ hãi lại vừa phấn khích. Một là do không còn bị cổ mẫu kiểm soát, hai là chúng sợ cổ vương nổi giận, nên trước khi chết mới liều mạng ăn như vậy!”
“Thế này cũng có linh tính quá!” Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm.
Ngụy Yến cũng gật đầu tán thành, đẩy sư thúc: “Anh đã từng gặp cổ trùng nào có linh tính như vậy chưa?”
“Chẳng phải ngay bên cạnh tôi đấy sao.” Sư thúc cười trêu.
Tôi nhìn hai người họ thấy là lạ, có điều đầu bếp Ngụy và Trường Sinh đều ở đây nên cũng ngại hỏi, tôi quay sang nói với Trường Sinh: “Cổ vương ăn thứ mà cổ mẫu và cổ tử dâng lên, cũng bằng cách đó… sao?”
Nói xong tôi bỗng thấy hai má mình đỏ bừng, chuyện gì thế này!
Trường Sinh ngượng ngùng gật đầu, nói với tôi: “Vì thế chúng ta có thể tấn công thông qua cơ thể của cổ mẫu.”
“Vậy đợi ngày mai quản lý Lư đến, chúng ta sẽ hỏi ông ta xem có nhớ những người khác không, chỉ cần kẻ đó không nhập viện thì chính là hắn rồi.” Nghĩ đến đây tôi thấy rất vui, vỗ vai Ngụy Yến đang mềm oặt dựa vào người sư thúc: “Ngày mai khi tôi với đầu bếp Ngụy ra ngoài, cô cứ ở trong nhà chăm sóc Đại Hồng. Nếu quản lý Lư đến tìm cô, nhớ nhanh chân chạy đi là được!”
Ngụy Yến bĩu môi, nhìn sư thúc: “Chẳng vui gì cả.”
“Tôi cũng không định để cô đến đây chơi!” Sư thúc bật cười, bỗng nghiêm mặt nói: “Viên Sĩ Bình quay về Ngọc Hoàng cung rồi, còn mang theo cả Tịnh Trần bị thương nặng nữa.”
“Anh ta…” Tôi nhớ cảnh tượng Viên Sĩ Bình bị sét đánh ngay khi thấy chúng tôi bước vào rừng cổ trùng thì không khỏi trầm tư.
Rốt cuộc thì Ngọc Hoàng cung có liên quan gì trong chuyện này, Viên Sĩ Bình với Tịnh Trần đang sợ hãi điều gì?
“Ngày mai tôi sẽ đến Ngọc Hoàng cung một chuyến!” Tôi nhìn vẻ mặt rối rắm của sư thúc thì cũng hiểu anh ta không thoải mái, dù sao hai chúng tôi đều không ngờ tới Viên Sĩ Bình lại là người bên trên, rất có khả năng toàn bộ Ngọc Hoàng cung đã bị khống chế rồi.
“Sáng mai cô đi sớm đi, anh ta sẽ không vạch trần cô đâu. Nếu rêu rao có khi lại thu được một chút thông tin.” Sư thúc mím môi, dường như rất tức giận.
Hôm sau lúc tôi ra ngoài, mới hiểu ý rêu rao của sư thúc là gì.
Tôi mặc một chiếc váy dài mà bà Đinh đưa tới từ sớm, trên nhãn ghi tiếng anh mà tôi mù tịt. Kèm theo đó là một túi xách nhỏ màu đen, bà Đinh cũng chẳng quan tâm tôi có đồng ý hay không, nhanh tay đeo một loạt dây chuyền, vòng tay vòng chân lên người tôi. Cuối cùng bà ấy còn đưa tôi một đôi giày cao gót màu trắng, bắt tôi nhất định phải đeo vào.
Khó khăn lắm mới ra được khỏi cửa, chỉ thấy đầu bếp Ngụy mặc nguyên một bộ đồ đen kiểu Tôn Trung Sơn đang đứng trước xe Hummer, trông thấy tôi liền phì cười như một tên ngốc.
Có hai chiếc xe cùng kiểu dáng với xe Hummer đứng ngay đó, trước sau mỗi xe đều có một người mặc đồ đen. Nếu tất cả bọn họ cùng đeo kính râm, thêm ba đến năm chiếc xe nữa, đoán chừng…
Bọn họ có thể xông pha một trận với đại ca xã hội đen trên TV rồi.
Một tay tôi nhấc váy, một tay cầm chiếc túi xách mà bà Đinh liên tục nhắc phải mang theo, cứ thế đứng bần thần ở đó không thốt nên lời.
“Tiểu thư!”
Không thấy tôi lên xe, một người cầm đầu trong số đó mở cửa chiếc xe mà đầu bếp Ngụy đang đứng rồi gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giám đốc Đinh và bà Đinh đang rất hài lòng vẫy tay với tôi, không biết sư thúc và Ngụy Yến đi đâu mất rồi.
Tôi nhìn màn bày binh bố trận này, đây đích thị là trần trụi khoe của mà!
“Này em gái Dương, cô còn nhìn cái gì nữa! Mau lên xe đi!” Đầu bếp Ngụy mất kiên nhẫn, xoay người trèo thẳng lên xe.
“Dương Dương cố gắng về sớm nhé!” Bà Đinh vẫy tay với tôi, mặt cười tươi rói như đến đại thọ trăm tuổi vậy.
Tôi chẳng hơi đâu mà đoán lần này sư thúc lại bày trò gì, đành nín nhịn bước lên xe. Trong xe, sư thúc đeo kính râm mỉm cười với tôi, bên cạnh anh ta là Trường Sinh.
“Đẹp lắm!” Trường Sinh đỏ mặt liếc tôi rồi nhanh chóng cúi đầu.
Tôi nhìn xuống chiếc váy, cam chịu thở dài, cởi giày ra rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Bây giờ cô là cháu gái trưởng của nhà họ Đinh chúng tôi rồi, ra ngoài như này cũng không tính là quá khoe khoang!” Sư thúc mừng rỡ như chuột mất thúng gạo, híp mắt nói: “Tôi đã chuẩn bị một món quà lớn cho Ngọc Hoàng cung, lát nữa khi cô đến sẽ có người mang lên, cô chỉ cần đứng yên trong đó là được.”
“Anh đang muốn bắc loa cho đám người bên trên Viên Sĩ Bình biết là tôi còn sống đây mà!” Tôi giận dữ trừng mắt nhìn sư thúc, khác nào mang tôi ra làm bia đỡ đạn chứ.
“Vì thế cô rất an toàn!” Sư thúc chỉ vào trong nhà, cười nói: “Lát nữa quản lý Lư đến, ông ta vào phòng Đại Hồng sẽ thấy Ngụy Yến đóng giả làm cô, sau đó Ngụy Yến sẽ hét lên rồi chạy ra ngoài. Tôi đã nhắc mẹ tôi đừng để quản lý Lư nói ra ngoài, với tính cách của ông ta nhất định sẽ đi gặp giám đốc Lư, chúng ta cứ chờ xem kịch hay thôi!”
Tôi nghe sư thúc sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy thì yên tâm kéo cổ áo, dựa đầu vào vai Trường Sinh: “Tôi ngủ một lát, chút nữa còn có sức đóng vai đại tiểu thư.”
Trường Sinh nhận lấy chiếc túi trong tay tôi đặt ra sau xe, nắm chặt tay tôi rồi bảo: “Tần lão tiên sinh đã có thông tin về cỗ quan tài đá rồi, trước mắt cô cứ thu hút sự chú ý của bọn chúng đã, đợi bọn tôi mang được người trong quan tài ra rồi tính tiếp!”
“Chỉ còn ba cỗ quan tài mà còn hai người nữa!” Nghĩ đến cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch còn đang nằm trong tay bọn chúng, lòng tôi có hơi buồn phiền.
Xuống dưới núi, sư thúc kéo Trường Sinh xuống xe, nhắc nhở đầu bếp Ngụy diễn cho khéo rồi vui vẻ chạy đi.
Tôi chạm nhẹ vào hơi ấm trên má, chợt nhận ra Trường Sinh đã cách tôi một khoảng xa rồi.
Đến cửa Ngọc Hoàng cung, không ngờ lại đông người đến dâng hương như vậy, đại đa số còn dẫn theo con cái đi cùng. Đằng trước có không ít xe, ba chiếc Hummer đồng thời nhấn còi lập tức thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.
“Bùm! Bùm! Bùm…”
Xe chưa dừng hẳn tôi đã nghe thấy một tràng pháo nổ, sau đó là từng đợt pháo hoa bắn lên.
“Đẹp thật!” Đầu bếp Ngụy thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nói với tôi: “Đợi cô ấy tỉnh lại phải bảo sư thúc của cô dẫn chúng ta đi xem mới được.”
Tôi nhìn làn khói xám đang từ từ tụ lại bên ngoài, yếu ớt thấy chúng chầm chậm tụ lại trước bậc thang Ngọc Hoàng cung.
“Tiểu thư!”
Lái xe bước xuống, mở cửa xe rồi khẽ nói với tôi: “Ngài Đinh đã cho người chuẩn bị chi phiếu từ trước, mời tiểu thư đi trước.”
Tôi sửng sốt, bước tới thấy hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen đang mang theo một món đồ gì đó được che bằng tấm vải đỏ lớn.
“Đi thôi!” Đầu bếp Ngụy ngửa đầu nhìn chín mươi chín bậc thang trước cửa cung, hứng khởi: “Ngôi chùa này lớn thật!”
“Đây là đạo quán!” Tôi giẫm lên đôi giày cao gót, mặc kệ tà váy thỉnh thoảng quét đất, từ tốn xách túi bước lên trên.
“Vô Lượng Thiên Tôn!” Còn chưa đi được hai bậc, trên thềm đá chợt xuất hiện một đạo sĩ tóc bạc trắng, vận bộ đồ trắng như tuyết nhìn tôi khẽ hô lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là lão đạo Diêu, nhưng lúc này đây ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy lạnh lẽo, không còn dáng vẻ hòa nhã như trước.
“Đạo trưởng Diêu!” Tôi mỉm cười nhìn ông ta, chỉ tay ra phía sau: “Tôi bệnh nặng mới khỏi, muốn quyên góp chút tiền dầu mè cho Ngọc Hoàng cung, sẵn tiện xin đạo trưởng thắp cho tôi một ngọn đèn để có thể sống lâu trăm tuổi!”
Nghe vậy sắc mặt lão đạo Diêu càng thêm xám xịt, gật đầu với tôi: “Mời thí chủ theo tôi!”
Tôi liếc nhìn đầu bếp Ngụy đang theo sát mình, giày cao gót giẫm trên bậc thang khiến đôi chân tôi đau ê ẩm.
Bước hết chín mươi chín bậc thang, sau tôi lại vang lên một tràng pháo hoa giòn giã. Tôi nhìn thoáng qua tờ chi phiếu dưới tấm vải đỏ, sau đấy là một dãy số 0, ước chừng cũng lên tới sáu bảy con số, lần này sư thúc đúng là bỏ hết cả vốn liếng.
“Mời thí chủ Trương qua bên này!” Một tiểu đạo sĩ của Ngọc Hoàng cung nói với tôi, vẻ mặt cũng rất nặng nề.
Tôi bỗng thấy có chút kỳ lạ, tình huống có vẻ hơi khác với kịch bản mà sư thúc đề ra thì phải.
Tôi nháy mắt ra hiệu với đầu bếp Ngụy rồi theo tiểu đạo sĩ vào trong.
Lúc này đông người như vậy chắc hẳn Ngọc Hoàng cung cũng không tiện ra tay với tôi, chúng tôi đi qua cửa lớn, rồi lại xuyên qua một căn phòng nhỏ, tiểu đạo sĩ kia dẫn tôi dừng lại ở một gian phòng trống: “Mời thí chủ vào!”
Tôi vòng qua tấm bình phong, chỉ thấy lão đạo Diêu đứng chắn trước mặt, nặng nề nhìn tôi: “Thí chủ tới Ngọc Hoàng cung khiến bần đạo vô cùng cảm kích, nhưng mà sư thúc Viên đã…”
“Anh ta làm sao vậy?” Tôi nhìn vẻ mặt lão đạo Diêu mà chợt thấy lòng lạnh buốt, đôi mắt không tự chủ được trộm nhìn sau lưng ông ấy.
“Ngài ấy đã quy tiên rồi!” Đạo trưởng Diêu vừa nói vừa bước sang bên cạnh, để lộ chiếc giường phía sau lưng: “Pháp sư Tịnh Trần bị thương nặng, tôi đã phái người đưa về núi Nam Nhạc từ đêm qua.”
Tôi bước lên trước, chỉ thấy Viên Sĩ Bình sắc mặt xám xịt nằm trên giường, hiển nhiên đã chết từ lâu.
“Có người chết!” Đầu bếp Ngụy lớn tiếng, muốn kéo tôi lùi lại.
“Đạo trưởng Viên chết từ bao giờ?” Tôi bỗng thấy sương mù trong Ngọc Hoàng cung ngày càng dày đặc.
Viên Sĩ Bình là người duy nhất trong Ngọc Hoàng cung có thể hỗ trợ chúng tôi, vậy nên sư công mới đưa anh ta ra khỏi rừng cổ trùng. Dẫu sao Ngọc Hoàng cung cũng là đạo phái duy nhất còn lại, vả lại trước đây anh ta từng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Vậy mà bây giờ anh ta vừa trở về Ngọc Hoàng cung đã chết ngay trên địa bàn của mình.
“Vết bỏng và nội thương là hai vết thương nặng nhất, giống hệt như Dẫn Lôi Thiên Cương phù của thí chủ Trương sử dụng.” Lão đạo Diêu nặng nề nhìn tôi, ngập ngừng nói.