Cô Sáu nghe thấy tiếng la hét của người dân làng, quay lại nhìn tôi,sau đó baf ta đưa tay ra và bị dân làng kéo lên.
Lúc này, những dân làng vừa nãy nhìn chằm chằm chúng tôi cũng không còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ nữa, mọi người đều vui mừng reo hò nhìn nước hồ từ đááy hồ từ khúc cua quẹo từ từ chảy ra, có vẻ nguồn nước này rất quan trọng với họ.
Cô Sáu vừa được vài dân làng cao tuổi ôm lấy vừa bước đi trêntrên con đường giữa tiếng reo hò của mọi người.
Còn tôi bị bỏ lại trong vũng bùn dưới đáy hồ, tôi nhìn bàn tay vẫn còn chảy máu của mình, thầm nghĩ chuyện gì đang xảy ra?
Nước trong hồ ngấm xuống đất vốn đã khó hiểu, bây giờ nước chảy ngược ra lại càng khó hiểu hơn, tôi rõ ràng cảm giác Hắc Xà đụng phải nước gì đó nước mới chảy ra dữ dội như vậy, sau đó chúng tôi ra ngoài rồi.
Nước chảy ngược dòng vốn rất khó, nhưng sao mọi người trong thôn vây quanh giống như đang xem chuyện vui vậy?
“Lên đây đi!” Sư công nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, nói.
Lúc này, khuôn mặt Ngụy Yến cũng tràn đẩy vẻ ngạc nhiên, nhưng Tiểu Bạch lại thấy không có gì đặc biệt, nó vươn bàn tay mập mạp muốn kéo tôi đi.
“Cô Sáu muốn mọi người cùng chúng tôi đi về thôn!” Vốn nghĩ rằng chỉ có chúng tôi bờ hồ, không ngờ có một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi đứng trên bờ hồ nhìn chúng tôi từ xa, ông cụ không không đến gần cũng không đi xa, khoảng cách này rất an toàn.
“Cẩn thận!” Ngụy Yến đưa tay kéo tôi lên, sau đó nhanh chóng lấy quạt quạt tôi vài cái, cô ấy vẫn không yên tâm bèn xin lão Miêu một ít phấn hòa mà lão nói có thể xua đuổi sâu bọ mắt thường không nhìn thấy rồi rắc khắp người tôi.
Đầu gối tôi lấm lem bùn đất, tôi nhìn Tiểu Bạch và Ngụy Yến bận rộn chăm sóc tôi, trong lòng có chút ấm áp.
Nhưng tôi nhìn về phía rừng cây ngoài xa kia thì có chút sốt ruột, tôi giậm chân hai cái rũ bỏ một chút bùn đất, sau đó ôm Tiểu Bạch đi theo ông cụ về trong thôn.
Trên đường có người ngoài, lão Miêu cùng sư công đều không nói chuyện, Tiểu Bạch phải giả vờ làm trẻ con cũng không lên tiếng, Tuy người khác không nhìn thấy Ngụy Yến và nghe được cô ấy nói, nhưng cô ấy hình như có tâm sự, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía hồ nước.
Tôi nghe thấy tiếng nước trong hồ đang chảy từ từ và biết nước trong sông Âm đúng là đang chảy ngược lại.
Tôi vốn còn nghĩ mọi người trong thôn đều tụ tập lại đây, trong thôn nhất định sẽ rất náo nhiệt, nhưng khi bọn tôi quay về trong thôn, trên đường không hề thấy một bóng người nào khiến chúng tôi khá thất vọng.
Hai bên đường làng là những ngôi nhà bằng gỗ một tầng, tốt hơn nữa cũng chỉ là xây bằng gạch bùn, ngôi nhà vừa nhỏ vừa thấp và không có ánh đèn!
“Mọi người cứ đi thẳng theo con đường làng, đi đến cuối đường sẽ thấy một cây hòe rất to, Cô Sáu ở trong một ngôi nhà gỗ kế bên cây bồ hòe đó!” Ông Cụ không hề nói một câu trên dọc đường đột nhiên đứng ở giữa đường nói với chúng tôi với vẻ mặt không cảm xúc, sau đó đi vào trong một ngôi nhà kế bên.
Tôi không biết có phải dân làng ở đây đều như vậy hay là do chúng tôi là những người đặc biệt không được tiếp đón, nhưng lúc này, tôi cũng không có tâm trạng quan tâm cảm xúc của dân làng ở đây.
“Đi thôi!” Sư công nghiêm túc liếc nhìn đường nhỏ trong thôn, vỗ nhẹ bả vai lão Miêu, nói:” Lão có từng nghĩ qua sẽ có một ngày phải cõng tôi như vậy không?”
“Lão già chết tiệt còn có sức nói mấy chuyện này!” Lão Miêu không trả lời sư công, chỉ trầm giọng hét lên, sau đó cõng sư công đi về phía trước.
Tôi đặt Tiểu Bạch xuống để cho nó tự đi, thôn làng này quá yên tĩnh, nếu không phải nhìn thấy nhiều người như vậy, tôi sẽ không bao giờ tin vẫn còn người sống trong một thôn làng yên tĩnh như vậy.
Tâm trạng của một người đâu dễ dàng bình tĩnh lại như thế, dân làng vừa rồi còn reo hò bên bờ hồ cứ vậy chìm vào trong giấc ngủ hết rồi sao?
Tôi cố gắng quan sát những ngôi nhà hai bên đường, tuy không được sắp xếp ngay ngắn nhưng những ngôi nhà được phân bố khá đều hai bên đường, lúc này, tôi nghe thấy lão Miêu lên tiếng nói nhỏ:”Đến rồi!”
Tôi ngẩng đầu nhìn thấy trước mặt là một cây hòe già một người có thể ôm hết, phía sau góc phải cây hòe có một ngôi nhà nhỏ.
Đúng là có một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà chắc chắn không quá tám mét vuông, có những tia sáng lờ mờ của ngọn đèn chiếu qua khung cửa sổ gỗ
Từ ngoài đường có thể nhìn rõ những vật dụng trong nhà qua cửa sổ gỗ, tôi thậm chí còn có thể đếm được số chén được để sát bức tường bên trong có mấy cái, nhưng lại không thấy ai trong nhà.
Tôi nhìn sư công đang được lão Miêu cõng trên lưng thì thấy ông ấy híp mắt:” Bà đồng đúng là thích dùng vu thuật làm mấy trò này!”
“Bà La cũng rất thích làm mấy trò này, nhóc Dương, con lên đi!” Lão Miêu cũng vừa nhìn vừa lầm bầm nói.
Tôi vươn tay về phía trước, ánh sáng từ cửa số chiếu qua đầu ngón tay tôi.
Trên đường làng có một bóng bàn tay rất giống thật, tôi buồn cười nhìn mấy trò lừa bịp bợm này, ngón tay vươn lên chạm nhẹ, một ánh sáng trắng lóe lên bay về phía ngọn đèn trong ngôi nhà gỗ.
“Xoạt!”
Một vệt dầu xẹt qua, tựa hồ ánh đèn dầu lóe lên vài lần, cảnh tượng trước mắt tôi trở nên mông lung, dến khi tôi mở mắt ra nhìn ngôi nhà gỗ đã thấy cô Sáu ở trong ngôi nhà gỗ đang nhìn chúng tôi.
“Vào đi!” Sư công nhìn cô Sáu với ánh mắt nặng nề, nói.
Ngụy Yến bay về phía trước một lúc, lại lo lắng kéo tôi lại và nói:” Ngôi nhà này không có cơ quan hay nuôi con vật gì đó chứ?”
“Không có!” Tiểu Bạch khẳng định với Ngụy Yến, trong mắt đầy vẻ khinh thường nói.
Sau khi chúng tôi vào trong nhà, chúng tôi lập tức cảm thấy những gì chúng tôi nhìn thấy ngoài cửa sổ đều là giả.
Bên trong tuyệt đối không chỉ tám mét vuông, cũng không chỉ có một căn phòng, tôi đứng ở cửa nhìn vào bên trong cũng thấy còn một cánh cửa khác, còn cô Sáu đang đứng ở cửa sổ căn phòng đó nhìn chúng tôi.
“Qua đây ngồi đi!” Cô Sáu hình như không bất ngờ trước sự xuất hiện của chúng tôi, bà ta ở trong phòng nói.
Ngay cả phép tắc chào khác cũng không có, thật sự làm chúng tôi cảm thấy chua xót, tôi thấy cũng không cần khách sáo, vậy nên tôi ngồi xuống góc bàn bên cạnh sư công và mọi người.
“Mấy ngày nay, nước trong hồ không uống được, nên không có nước mời mọi người, mọi người ngồi chơi đi!” Cô Sáu thấy chúng tôi ngồi xuống, bà ta đột nhiên trở nên rất khách sáo, thái độ khác hẳn lúc nãy.
“Tại sao không thể uống?” Tiểu Bạch hình như có một cảm giác nôn nóng với Cô Sáu, vậy nên lập tức hỏi.
Tôi còn không kịp ngăn lại, nó đã lên tiếng mất rồi, sắc mặt Cô Sáu lập tức trầm xuống:” Chuyện này đáng lẽ phải hỏi mấy người chứ? Mấy người từ đáy sông Âm đi lên, đáng lẽ biết rõ hơn tôi chứ?”
“Khụ!” Lão Miêu vội vàng ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, sau đó lại nhìn Cô Sáu nói: “ Chúng tôi từ sông Âm đi lên, nhưng suýt nữa chết chìm dưới sông rồi!”
Cô Sáu nhìn lão Miêu, thở một hơi dài, nói:” Sông Âm là con đường âm phủ của Tương Tây, mấy cậu có người là quỷ sai nên chắc là biết! Nhưng các cậu có biết hồ này là cái gì không?”
“Là Cái gì?” Ngụy Yến nghe Cô Sáu giải thích rõ ràng như thế, cô ấy bèn tiếp lời.
Cô Sáu nhìn Ngụy Yến, nói:” Cô làm quỷ sai cũng chưa lâu nhỉ? Nếu làm thêm một thời gian cô sẽ biết, các cậu tiễn linh thể siêu thoát, bọn họ phải đi qua âm lộ đến một địa điểm, sau đó mới có thể đi vào âm phủ!”
“Bà đang nói đài Vọng Hồn sao?” Ngụy Yến có chút không chắc chắn, nói.
“Không thể nào”! Sư công đột nhiên gầm lên, đôi mắt nặng nề nhìn Cô Sáu:” Nếu hồ nước đó là đài Vọng Hồn, thông tới sông Âm, thế thì sao Điền Đại Thu nuôi cổ dưới sông Âm lại không bị gì cả!”
“Tôi không biết nhiều về cổ, tôi chỉ canh giữ ở đài Vọng Hồ không để những linh thể đã vào âm phủ chạy thoát ra ngoài! Nước trong đài Vọng Hồn này chảy trực tiếp tới tới âm phủ, có nghĩa là linh thể bên dưới có biến cố gì hoặc là đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.” Cô Sáu cũng không tỏ vẻ khó chịu với những lời của sư công, bà ta nhẹ nhàng quay đầu nhìn tôi, nói:” Trên người cô có Tác Hồn Dẫn, là chị gái bướng bỉnh của tôi để lại sao?”
“Vâng!” Tôi không muốn nhớ đến chuyện bị gieo Tác Hồn Dẫn vào người, nhưng sau này lại kéo theo Trường Sinh vào chuyện này, tuy chưa gặp qua chuyện nguy hiểm tới tính mạng, trái lại còn nhờ Tác Hồn Dẫn mà nhiều lần được Trường Sinh cứu.
Nhưng đáng lẽ trên người tôi không còn Tác Hồn Dẫn nữa chứ? Trường Sinh nói đã chém đứt Tác Hồn Dẫn trong khi bọn tôi ở trong Cổ động rồi sao?
“Cô biết Tác Hồn Dẫn sao?” Dưới ánh đèn mờ ảo, Cô Sáu nhìn tôi với ánh mắt âm trầm.
“Chẳng phải là thứ tá thọ đó sao! Bà mau nói cho chúng tôi biết tại sao nước trong đài Vọng Hồn lại chảy xuống phía dưới đi! Còn nữa…” Lão Miêu nghe Cô Sáu nói một khúc không nói một khúc, lão nôn nóng hối.
Tôi nghe là biết lão muốn Cô Sáu nghĩ cách cứu Trường Sinh, tôi vội vàng nháy mắt, nhưng sư công đã đưa tay bịt miệng lão lại.
Cô Sáu ngoảnh mặt bỏ qua những lời lão Miêu nói, bà ta chỉ chăm chú nhìn tôi, nói:” Tác Hồn! Tác… không có nên mới cần tác!”
“Trường Sinh đáng lẽ phải chết yểu, bà La vì muốn cứu cậu ấy nên mới gieo Tác Hồn Dẫn trên người tôi.” Tôi đành nói thật, nhưng tôi thực sự không tin Cô Sáu có thể giúp Trường Sinh tỉnh lại như sư công đã nói.
Tuy bà đồng này trông đã lớn tuổi, nhưng sư công nói bà nội của Trường Sinh là chị của bà ta, đáng ra Thu thuật của bà ta phải yếu hơn bà La chứ?
“Trường Sinh?” Cô Sáu liếc nhìn tôi, bà ta bấm bấm ngón tay, có vẻ đang nhớ lại chuyện hồi xưa, nói:” Lúc trước, tôi cùng chị cùng đi học bói toán, khi bói con cháu, tôi ngay cả quan quỷ cũng không có, cả đời không nên lấy chồng. Nhưng chị tuy có quan quỷ nhưng theo quẻ không có con cháu. Lúc đó chị lỡ miệng nói cho dù chị sống ít một trăm năm cũng phải có con cháu truyền lại Vu thuật. Không ngờ chị ta làm được thật, quả nhiên vẫn cố chấp như lúc nhỏ!”
“Cô Sáu!” Tôi thấy cô đang nhớ lại chuyện xưa, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian.
Trường Sinh vẫn còn trong khu rừng, Vương Uyển Nhu vẫn chưa tỉnh, sư thúc thì không biết đang ở đâu? Những người khác cũng phải đào lên càng sớm càng tốt!
“Nhóc bình tĩnh!” Cô Sáu bị tôi kêu, bà ta liếc tôi, nói:” Tác Hồn Dẫn này không phải tác hồn của cô, mà là linh hồn cô tác hồn của Trường Sinh!”
“Cái gì?” Lão Miêu giật mình ngạc nhiên, suýt chút nữa làm ngã sư công đang ngồi cùng băng ghế với mình.
Cô Sáu vẫn nhìn chằm chằm tôi, nói:” Tác Hồn Dẫn tá thọ tá lực, nhưng không tác hồn! Là quan hệ chủ nô với chủ hồn, đấy là một cách mà chị tôi nghĩ ra.”
“Nghĩa là sao?” Sư công trừng mắt, nhìn Cô Sáu với ánh mắt nặng nề.
“Tôi từng nói chị tôi không có con cháu!” Cô Sáu nhìn chúng tôi, hình như có chút xấu hổ:” Trường Sinh có kêu chị tôi là bà nội không?”