Nhìn những cái xương kia, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu không ngừng an ủi mình: Đây không phải do Nguyên Thần Tịch làm!
Hiện tại Nguyên Thần Tịch đã đến tình trạng ăn người không nhả xương, coi như anh ta có nuốt mấy thứ này cũng sẽ không để lại mấy loại này.
Nhưng nghĩ cái cành liễu phát huỳnh quang kia lại cảm thấy mình đang tìm cái cớ cho Nguyên Thần Tịch.
Nhưng càng đi về phía trước thì mấy thứ này càng nhiều, hoàn toàn có thể dùng từ xương chất thành núi để hình dung, mà Tiểu Bạch và mấy người Sư Công đi ở phía trước, sắc mặt đến hơi giật mình cũng không có.
Mà tiếng thở dốc của tôi ngàng càng lớn, ngay cả mình cũng có thể nghe được tiếng thở hổn hển kia.
Tôi cũng không biết vì nguyên nhân gì những chỉ cảm thấy trong lòng rất áp lực, có thứ gì đó muốn lao ra khỏi cơ thể nhưng lại không tìm thấy đường để ra ngoài.
“Chị sợ sao?” Tiểu Bạch đột nhiên nhìn tôi, ngoài miệng vẫn đỏ rực nói: “Có phải rất áp lực không?”
Tôi không hiểu nhìn Tiểu Bạch, hình như các phương diện của cậu bé đều rất bình thường?
“Rít!” Âm Long đột nhiên lè lưỡi với tôi, thân rắn lạnh như băng nhanh chóng bơi quanh thân thể tôi.
“Nhóc Dương đi theo ta!” Sư Công trước mặt đột nhiên vươn tay kéo tôi một cái rồi nói: “Con đừng cách ta quá xa! Còn cả bé mập kia nữa!”
Tiểu Bạch hơi không hài long khi ông ấy gọi nó là bé mập nhưng cũng rất thành thật nắm lấy tay tôi rồi lắc lắc với sư công.
“Soạt!”
Đột nhiên núi xương phía trước hình như bị thứ gì đó đụng vào, soạt một cái đổ xuống bốn phương tám hướng.
“Đi!” Vương Uyển Nhu vung quạt gấp lên, trong tay cầm pháp quyết nháy mắt với Ngụy Yến ra hiệu.
Ngụy Yến nhìn bốn phía một chút rồi cắn răng bay lên, học theo bộ dáng của Vương Uyển Nhu vung nhẹ quạt gấp lên.
“Soạt!”
Ngay khi cô ấy vừa ra tay lập tức nghe thấy núi xương phía trước đổ xuống phát ra tiếng soạt thật lớn, bỗng một vài cây mây nhô ra khỏi đống xương quấn lấy Ngụy Yến hai ba vòng.
“A!” Ngụy Yến hét lên một tiến, quạt gấp trong tay hất loạn liên tục.
“Tật!”
Sư Công thả tay tôi ra hai tay nhẹ nhàng điểm một cái thì một đạo kim quang lập tức đánh tới mấy cái cây mây kia..
“Tôi đến!” Trong mắt Tiểu Bạch tràn đầy mừng rõ hất tay tôi ra, chân trần nhanh chóng chạy tới.
Nhìn thần sắc của Tiểu Bạch, tôi đột nhiên có loại cảm giác không tốt.
Nếu là Nguyên Thần Tịch thì Tiểu Bạch sẽ không chủ động như thế, những cây mây kia có thể khiến Tiểu Bạch tích cực thì chỉ có thể là?
“Không tốt!” Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng kéo Ngụy Yến nói: “Mau đi tìm Hắc Xà!”
“Trương Dương, làm sao vậy?” Ngụy Yến vừa thoát thân từ trong dây leo, nghe tôi hét thế thì dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi.
“Đây là nhục đằng của Liêu Oa Tử!” Tôi nhìn Tiểu Bạch đã kéo một cây mây há miệng cắn một cái khiến miệng đầy máu thịt.
Trong lòng chỉ hận mình vừa rồi nhìn thấy đống xương kia rõ ràng đã nghĩ đến khả năng không phải là Nguyên Thần Tịch nuốt lại còn không nhắc nhở mọi người.
“Liễu Oa Tử?” Sắc mặt sư công cũng trầm xuống, hai tay mạnh mẽ ném mấy đạo lôi quang vào núi xương trước mặt.
“Bùm!”
Xương cốt ở sông Âm quanh năm suốt tháng căn bản không chịu nổi lực, bị một chưởng của sư công đánh xuống, rất nhiều mảnh xương đều tan vỡ ra bốn phía.
“Tiểu Bạch mau trở lại!” Tôi vừa nghĩ đến lão Miêu bên trong, Liễu Oa Tử kia thì cười không bình thường, đột nhiên trong lòng lạnh không chịu nổi.
Tôi làm sao có thể nghĩ Liễu Oa Tử ngoài mặt vì Miêu Trại làm Miêu Y thì sẽ có thể thay đổi tính cách âm lãnh của cậu ta chứ.
“Trương Dương!”
Lôi quang dừng lại, chỉ thấy trong đống xương dần dâng lên một người, chính là Liễu Oa Tử mặc Miêu phúc khi ở trong Miêu Trại.
Mấy năm nay cậu ta lớn lên không ít, nhìn qua thì đã là một thiếu niên cường tráng.
Nhưng trong ánh mắt nhìn tôi vẫn mang theo ý lạnh, còn những người khác ngay cả nhìn cũng không thèm mà chỉ nhìn chằm chằm tôi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ hút sạch chị!”
“Ha! Ha!”
Liễu Oa Tử vừa tới, theo đó là truyền đến tiếng của ha hả của một người phụ nữ.
“Điền Thái Hoa?” Vương Uyển Nhu nhướng mày sững sờ nhìn Tiểu Bạch nói: “Cậu đã làm gì cô ấy?”
“Cô ấy vốn là do tôi nuôi!” Liễu Oa Tử dịch sang một bên để lộ ra bóng người phía sau.
Liễu Oa Tử chớp mắt gập nhẹ đầu với chúng tôi, hình như thập phần thỏa mãn nói: “Rận âm hút dương khí, lại có âm khí của Điền Thái Hoa sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm giao hòa thì chính là thứ đại bổ đối với người dưỡng cổ như chúng tôi!”
“Cậy đã phá thân đồng tử?” Lão Miêu đột nhiên hét lớn một tiếng, nhìn Liễu Oa Tử: “Cậu đây là?”
“Không được sao?” Liễu Oa Tử ha hả cười, cây mây dưới chân linh hoạt đong đưa bốn phía, đáy mắt khinh bỉ nhìn chúng tôi nói: “Dù sao phụ nữ đều là thứ không tốt!”
Trong đầu tôi đột nhiên hiện ra trong thôn Đại Tùng, Liễu Oa Tử kia luôn buồn bực cắm đầu không ngừng làm việc, chỉ cần có người nói chuyện hơi lớn tiếng một chút đã khiến cậu ta vội vã nhảy dựng lên.
“Ha! Ha!”
Điều Thái Hoa chỉ cười ha ha nằm trên mặt đất, hai mắt đã không còn thần sắc, như thể cười đã trở thành bản năng.
“Tên nhóc nhà cậu quá tổn hại âm đức rồi!” Sư công nhìn dáng vẻ của Điền Thái Hoa, đột nhiên khẽ quát một tiếng nói: “Cậu cấy rận âm vào trong cơ thể cô ấy để hút dương khí của đàn ông, sau đó lấy nguyên âm của cô ấy còn chưa tính, vì sao còn muốn cấy cổ vào trong cơ thể cô ấy?”
“Không muốn lãng phí thôi!” Liễu Oa Tử liếc nhìn Điền Thái Hoa một cái, khẽ cười nói: “Trước kia tôi ngay cả người cũng không biết, may còn nhờ thầy đã để tôi lại trong Miêu Trại, để cho tôi học được cách cười. Cái cổ cười này cũng llà công sức khổ tâm nghiên cứu của tôi trong mấy năm gần đây đó!”
“Đánh rắm!” Sư công trầm mặc quát một tiếng, ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi nhìn sau lưng Liễu Oa Tử, ngoại trừ xương cốt thì vẫn là xương cốt, nhất thời trong lòng bắt đầu hoài nghi quan tài đá có chứa Nguyên Thần Tịch có phải được chôn ở đằng sáu không, nếu vậy Liễu Oa Tử từ nơi nào xuống?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng kéo tay Ngụy Yến ra hiệu cho cô ấy đứng trước tôi, nhẹ giọng nói: “Đi mở quan tài đá! Thả Hắc Xà ra!”
Ngụy Yến quay đầu muốn nhìn tôi nhưng tôi vội vàng dùng một tay đẩy cô ấy ra, mạnh mẽ kéo Âm Long trên cổ ném thẳng vào Liễu Oa Tử.
“Âm Long! Tôi đã sớm muốn chăm sóc đấy!” Liễu Oa Tử cười ha ha, cây mây dưới chân chợt lóe, vô số cành liễu mang theo huỳnh quang vọt ra từ dưới cây mây.
“Thật sự là em!” Nhìn những cây mây này trong lòng tôi lập tức hiểu, trong Cổ Động này căn bản không có Nguyên Thần Tịch, từ đầu đến cuối đều là Liễu Oa Tử!
Tôi liếc nhìn sư công còn giật mình hơn cả tôi, gọi Lệ Cổ vọt thẳng ra.
“Ha! Ha!”
Nhưng ánh sáng trắng phía trước chợt lóe, Điền Thải Hoa cứ mang nụ cười trẻ con, lại còn trơn bóng trần trụi như em bé đứng trước mặt tôi.
“Tránh ra!” Tay trái tôi vung lên muốn đẩy cô ấy ra.
Ít nhất khi người phụ nữ trở về thôn gặp người thân cũng sẽ phải thay bộ quần áo bắt mắt kia xuống, giữ lại hình tượng tốt cho người trong thôn.
“A!” Điền Thải Hoa đột nhiên liếc mắt một cái, sau đó bỗng phun một thứ đồ lớn trong miệng ra.
“Không ổn! Mau lùi lại!”
Tôi đang muốn nhìn xem thứ đó là gì thì nghe thấy lão Miêu hét lớn một tiếng: “Không thể chạm vào thứ kia!”
“Rắc! Rắc”
Lão Miêu vừa dứt lời thì thứ đồ kia đã rắc rắc vài tiếng lập tức vỡ ra, vô số con bọ cạp nhỏ màu vàng nhạt bò ra từ trong đó, còn mang theo chất nhầy bò ra bốn phía.
“Chi!” Lệ Cổ kêu lên hai tiếng chi chi, duỗi ra xung quanh bò về những con bọ cạp nhỏ kia.
“Rít!”
Âm Long đã bị mấy cây mây của Liễu Oa Tử cuốn chặt, lưỡi rắn không ngừng ra vào trong mấy cây mây và cành liễu.
“Đi!” Sư công đánh một chưởng nặng nề vào Liễu Oa Tử, quát to với tôi: “Các con cứu Đại Hắc mau!”
“Một người cũng không được ra!” Ánh mắt Liễu Oa Tử đột nhiên hơi hung ác, ha ha cười nói: “Cái sông Âm này có ba lối vào, mộ cái ở dưới quan tài đá trong Cổ Động, cái thứ hai là Long Hồi ở suối đá, cái thứ ba mấy người nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới! Hơn nữa đã bị tôi phong bế!”
Tôi nhìn Liễu Oa Tử cười càn rỡ như thế, đột nhiên nghĩ tới ngôi nhà sàn do Miêu Y xây dựng, cô nàng mập nói khi Điền Đại Thu thu hồi Miêu trại muốn chiến lấy cái nhà sàn khi nhưng lại không thể lấy bất cứ ngọn cỏ nào xung quanh nhà sàn.
Còn có lần đầu tiên chúng tôi đến trại của nhà họ Điền, Điền Đại Thu đã sớm đốt căn nhà sàn kia, rõ ràng muốn tìm đồ!
“Là chân của Miêu Y treo trong nhà sàn kia đúng không?” Ánh mắt tôi trầm xuống, nhìn chằm chằm Liễu Oa Tử nó.
“Không sai!” Liễu Oa Tử thập phần thẳng thắn gật đầu, trầm giọng cười nói: “Lúc trước tôi đã đông cứng mấy tấm tiền chế, trước khi tôi xuống đã sai người dùng mấy tấm tiền chế này đóng băng của ra vào, hơn nữa còn là năm tấm xếp chồng lên nhau thì phải? Tất cả mọi người đừng hòng ra ngoài!”
“Đi!” Vương Uyển Nhu mạnh mẽ rút cây trâm trên đầu cô ấy ra rồi cắm thẳng vào trên đỉnh đầu của Liễu Oa Tử.
Dây leo trên người Liễu Oa Tử cuộn lại muốn chặn nhưng cây trâm kia như không có gì xuyên thẳng qua mấy cây mây rồi đâm vào đầu Liễu Oa Tử, chỉ để lại phần đầu trâm bên ngoài.
“Thu!” Vương Uyển Nhu tiếp tục vung quạt gấp lên khiến linh thể của Liễu Oa Tử bay ra từ trong cơ thể, hình như còn muốn giãy dụa nhưng cây trâm trên đỉnh đầu thỉnh thoảng phóng ra một chút ánh sáng bạc khiến mọi giãy dụa của cậu ta đều phí công vô ích.
“Ha!” Điền Thải Hoa vẫn đang cửa như thể không tim không phổi, mà những thú cô ấy nôn ra đều đã bị Lệ Cổ nuốt sạch.
“Ầm”
Linh thể Liễu Oa Tử hoàn toàn chui vào trong cái quạt gấp của Vương Uyển Nhu, vì thế thân thể ngã ầm xuống đất, những cây mây cành liễu kia cũng hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
“Cái này?” Tôi sững sờ nhìn Vương Uyển Nhu đưa tay gọi cây trâm nhìn qua hết sức bình thường về, có vẻ ngay cả hoa văn trên đó tôi cũng không chú ý tới nhưng thứ này vậy mà có thể dùng một chiêu định kết cục cho Liễu Oa Tử?
Vương Uyển Nhi nhìn tôi một cái, rút một gói khăn giấy ra sau đó lau đầu trâm rồi nói: “Đây là khóa câu hồn!”
Toi chớp mắt mấy cái, xác định Vương Uyển Nhu đang mặc trang phục Đường Hàm Quỷ Sai lấy một gói khăn giấy từ trên người để lau cây trâm, như thế nào cũng phải là một cái khăn tay mối đúng, nhưng cô ấy lại đột ngột dùng khăn giấy?
Còn có cả khóa câu hồn này có chuyện gì xảy ra vậy?
Vì sao tất cả đồ của quỷ sai đến trên người Vương Uyển Nhu đều trở nên có hơi sai sai vậy?
Quạt chiêu hồn biến thành quạt gấp, mà khóa câu hồn lại biến thành một cái trâm?