Tôi nghe đứa bé trắng mập nói mình chưa lớn, đây chính là đang nghi ngờ lời Viên Uy nói chờ khi nó lớn sẽ cho nó ăn à, trong lòng thầm vui mừng nhưng vẫn phải cố gắng làm mình bình tĩnh lại, dần cảm giác được trên mặt bắt đầu ngứa.
“Vậy tôi nâng lên nha?” Mắt đào hoa thấy tôi đảo mắt cũng tự làm chủ coi như tôi đã đồng ý, nháy mắt với một người khác, hai người lập tức đưa tay nâng tôi lên.
“Chị!” Đứa bé trắng mập đột nhiên hét to, đưa tay kéo tay tôi nói: “Bôi giờ tôi muốn ăn chị gái này!”
“Cậu đừng vội, cô ấy sẽ ở cùng với cậu, hơn nữa sẽ không ai có thể giúp cô ấy, cậu muốn ăn khi nào thì ăn!” Hình như Viên Uy không muốn đắc tội với đứa bé trắng mập này nên nhẹ giọng dỗ dành cậu ta.
“Mang đi!” Viên Uy như thể đã hết kiên nhẫn, hét lớn một tiếng thì lại nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên.
“Đi!” Hai người giấy nâng tôi mạnh mẽ đứng dậy chạy trốn.
Trong lòng tôi thầm buồn cười, hai người này cũng quá ngây thơ rồi, có thể giấy của các cô ấy đã được xử lý nên người bình thường không thể thấy các cô ấy.
Nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tôi mà? Tôi cứ bay lên trời trước mặt mọi người như vậy thì sau này người khác sẽ nghĩ thế nào đây?
Quả nhiên sau khi hai người hét lớn một tiếng, tiếng hét mạnh mẽ của Viên Uy cũng theo sau: “Trương Dương, cô còn có thể chạy! Mao Nhạc Trung bắt lấy cô ta cho tôi!”
Sau đó tâm tôi trầm xuống, hai người giấy này là chiến lực duy nhất bây giờ chúng tôi có, nếu hai người giấy này bị bắt lại vậy chúng tôi thật sự là toàn quân bị diệt!
Tinh thần chấn động mãnh mẽ, đôi mắt lay động dùng sức mở to, sau đó cau mày nhấc chút dương khí lên, dùng sức cắn vào đầu lưỡi nói với người giấy kia: “Chủ nhân trước! Nhanh!”
Trong lúc cuống quýt chỉ kịp dùng sức phun vào hai người giấy này, trợ lực cho các cô ấy một chút, sau đó hai mắt lập tức tối sầm.
Lúc ngất đi trong trong đầu tôi vậy mà vẫn tỉnh táo, nghĩ đến chủ nhân cũ của hai người giấy này mặc kệ là lão Miêu hay thầy Thái bị gãy chân thì cũng sẽ không mặc kệ chúng tôi, chỉ cần các cô ấy có thể nghe hiểu lời tôi muốn nói là bảo các cô ấy đi tìm chủ nhần trước là tốt rồi.
Hơn nữa hai người giấy kia đều nghe được Đại Hồng gọi tên Viên Uy, có lẽ lúc báo thù cũng sẽ không tìm sai đối tượng đi!
Sau đó đầu trầm xuống, tiếng gọi trong đầu ngày càng vang tai nhức óc làm tôi luôn có cảm giác có người đang gọi mình.
Nhưng không qua bao lâu tôi đã nặng nề thiếp đi, tiếng gọi quen thuộc kia cũng không còn nghe thấy, tôi chỉ thở nghe thấy sâu trong dầu mình có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc mê mang hình như có rất nhiều người vây quanh tôi nói chuyện, cũng có tiếng tranh cãi inh ỏi nhưng tôi làm thế nào cũng không thể mở mắt ra.
“Bùm!”
Không biết qua bao lâu, tôi bị một tiếng gõ đánh thức, sau khi cả người run lên thì bỗng mở mắt ra nhìn, đã thấy tôi ở một nơi tối tăm, chỉ khe hởi khoảng bằng một bàn tay lộ ra chút ánh sáng.
Tôi thử vươn một ngón tay lên sờ, đằng sau có chút lạnh lẽo, rõ ràng khác với chỗ tôi ở.
Trong đầu lập tức hiện lên lời Viên Uy nói: “Khu hai kế hoạch dưỡng thần”, không biết nơi hiện tại của tôi có phải chính là “khu hai” đó không.
“Bùm!”
Tiếng gõ lần này cách tôi gần hơn, tôi đã có thể cảm giác được toàn bộ đang run rẩy, vội vàng dùng sức nâng tay lên nơi có ánh sáng kia.
“Bùm!”
Lại một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là một tiếng cạch cạch do ma sát mạnh dẫn tới.
Tia sáng kia dần dần lộ ra trong khe hở, lúc này tôi mới bắt đầu đánh giá nơi này của tôi, lại là một cái quan tài đá.
“Đến đây! Đeo kính lên!”
Bên ngoài không biết ai đang nhiệt tình đưa một cái kính râm tới, giọng nói hình như vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn lộ ra sự quan tâm.
Tôi vừa định đưa tay ra nhận nhưng đột nhiên nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong cái kính râm, gương mặt không có nhiều thay đổi nhưng đôi mắt kia lại như một con sói mắt đỏ trong đêm, lộ ra ánh sáng đỏ.
Người đưa kính râm vào hình như còn tưởng tôi mới tỉnh dậy trong bóng tôi nên chưa thích ứng được với ánh sáng bên ngoài? Hay trước khi mở quan tài đã biết đôi mắt của tôi sẽ như vậy?
“Trương Dương? Sao lại là cô?” Lần nói là một giọng nữ, sắc sảo hơn còn lộ ra vẻ thất vọng.
Tôi vội vàng hoàn hồn khỏi đôi mắt đỏ bừng trong kính của bình, nhìn lên trên chỉ thấy Ngụy Yến dùng vẻ mặt thất vọng nhìn tôi, hình như vẫn cho rằng trong quan tài đá này là một người khác.
“Không được là tôi à?” Trong lòng tôi nghe được lời này của Ngụy Yến vậy mà có chút buồn bực, tức giận nhìn cô ấy một cái, đeo kính râm lên sau đó nhanh chóng bò ra khỏi quan tài.
“Nhóc Dương!” Lần này là một giọng nói khiến người ta giật mình, theo đó có vật nặng gì đó rơi xuống đất rồi tôi bị người nặng nề ôm vào lòng.
“Ha! Ha”
Tiếng cười này dù qua bao lâu tôi vẫn luôn nhớ rõ, là sư thúc vô lương, ông ấy ôm tôi vừa xoa mạnh vừa cười to, như thể đây là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Cằm tôi cọ cọ lên vai sư thúc, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.
“Ông đừng cười nữa, trước tiên để chị Uyển Nhu kiểm tra cho Trương Dương trước đi!” Sắc mặt Ngụy Yến đã chững chạc hơn trước rất nhiều, vỗ mạnh vào vai sư thúc nói.
.Lúc này tôi mới phát hiện tôi vậy mà lại đặt đầu lên vai sư thúc, vội vàng lui ra khỏi ngực sư thúc, quan sát cẩn thận bốn phía.
Cả người sư thúc vô lương đã cởi bọ dáng vẻ tiểu bạch kiểm lúc trước, bây giờ trở nên vừa đen vừa gầy, ,chỉ có hai mắt còn sáng long lanh.
Mà Ngụy Yến lại mặc đường trang rộng rãi, trên mặt cũng không còn biểu tình ngây ngốc như lúc trước nhưng cũng không phải đặc biệt bình tĩnh, chí ít vẫn còn cái tính thiếu kiên nhẫn.
Ở bên kia quan tài đá Uyển Nhu cầm một cái quạt gấp đang nhìn bốn phía, thấy tôi nhìn qua thì gật đầu nói với tôi: “Đợi chút nữa tìm một chỗ để Trương Dương tự thi châm cho mình trước, đôi mắt như vậy thật sự làm người ta không chịu nổi!”
“Chị Uyển Nhu!” Hai mắt Ngụy Yến nhìn chằm chằm tôi, cẩn thận nói: “Chị có cần kiểm tra một chút không?”
“Là Trương Dương không cần! Chúng ta đi ra ngoài trước đi!”
Lúc này tôi mới phát hiện chúng tôi đang ở một khe đất, mà sư thúc còn đang cười ngây ngô dùng một tay xoa đầu tôi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi nhìn sư thúc đưa tay xoa đầu tôi, chợt nhận ra chuyện này hình như rất nghiêm trọng.
“Quay về trước đã, trên đường từ từ nói!” Vương Uyển Nhu xua tay với tôi, sau đó nói với sư thúc: “Anh sắp xếp người trả cái quan tài đá này trở về, tôi sợ Tiểu Bạch không chịu nổi!”
“Được!” Sư thúc cười ngây ngô vẫy vẫy tay về xa xa, sau đó kéo tay tôi không chịu buông mà đi ra khỏi khe đất.
Tôi đứng trên khe đất thì phát hiện xung quanh khe đất này đều được trồng cây liễu trên trăm năm, những cành liễu này đều không có ngoại lệ ở phía đối diện quan tài đá tương đối tươi tốt.
Nhưng khi chúng tôi vừa ra khỏi khe đất lập tức có người đi từ trong rừng liễu ra, đậy nắp quan tài đá lại rồi bắt đầu chôn xuống đất.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn những lớp đất mới được chôn xuống, tôi bỗng có cảm giác lòng bàn chân phát lạnh, lôi kéo tay sư thúc hơi không biết làm sao.
Tôi được mấy người sư thúc đào từ trong lòng đất ra? Mà chỉ có mỗi mình tôi?
Vậy tôi đã ở trong cái quan tài đá này bao nhiêu năm rồi?
“Lên xe rồi nói!” Sư thúc liên tục cười khúc khích rồi lại đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi lúc này mới cảm giác được tay ông ấy đã nặng hơn rất nhiều, hơn nữa nụ cười du côn luôn xuất hiện trên mặt lúc này đã trở nên nặng nề, trong lòng lập tức trầm xuống.
“Bùm!”
Ở xa xa có một phả đạn tín hiệu lớn bốc lên, sắc mặt Vương Uyển Nhu thay đổi hét lớn với sư thúc một tiếng: “Còn không mau đi!”
“Dương Dương! Đi thôi!” Sư thúc vác tôi lên vai, mạnh mẽ chạy ra ngoài rừng liễu.
Người đang chôn đất đằng sau cũng tăng tốc độ lên, lần này chạy phải hơn ba trăm dặm mới có thể nhìn thấy cây cối không phải cây liễu.
Mấy chiếc xe việt dã được sơn thành màu sắc ngụy trang đã đậu ở trong rừng cây, sư thúc cõng tôi một đường chạy cũng không thở dốc, có thể thấy trong những năm tôi bị chôn sống đã từng tập luyện!
“Lái xe!” Vương Uyển Nhu ở phía sau quay đầu nhìn lập tức lớn tiếng nói với sư thúc.
“Nhanh lên!” Ngụy Yến cũng cầm quạt gấp trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía.
Tôi vẫn luôn muốn mở miệng hỏi mấy người sư thúc đã có chuyện gì xảy ra nhưng vẻ mặt bọn họ đều thập phần căng thẳng. Mãi đến khi xe khởi động lên cao tốc, Ngụy Yến mới thở phào nhẹ nhõm nhìn tôi: “Bây giờ hỏi cô một câu! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự trị nhiêm!”
Vừa nghe được câu nói này, tôi lập tức không hiểu nhìn sư thúc đang nói xe nói: “Con phạm phải chuyện gì à? Bị chôn sống rồi còn chọc tới địa phủ à?”
“”Được rồi! Đừng làm ầm nữa!” Vương Uyển Nhu gõ mạnh quạt giấy trong tay Ngụy Yến một cái, ánh mắt cũng cẩn thận đánh giá tôi một chút rồi nói: “Chúng tôi chỉ là không xác định được có phải là cô thật không?”
“Tôi còn có người giả mạo à!” Tôi cũng không rõ tại sau ngủ một giấc này dậy mọi thứ đều trở nên không bình thường.
Rõ ràng là Viên Uy bắt tôi đi, sao người mở quan tài đá cứu tôi lại là mấy người sư thúc mà lúc trước tôi muốn đi cứu vậy?
“Cô là Trường Dương thật à?” Ngụy Yến vẫn chưa từ bỏ ý định, duỗi đầu đành giá tôi từ trên xuống dưới: “Cô đoán xem chị Uyển Nhu bao nhiêu tuổi?”
“Cô hỏi cô ấy xem chính cô ấy còn nhớ rõ không!” Tôi thật sự nhịn không được nói với Vương Uyển Nhu: “Tôi đến Tàng Âm Các cứu các cô, sau khi tôi bị Viên Uy bắt được đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trương Dương!” Tôi vừa mới dứt lời, Ngụy Yến đã nhào tới ôm chặt tôi, lớn tiếng gào khóc nói: “Tôi nhớ cô muốn chết! Tôi nghe nói cô bị chôn sống làm tôi gấp chết! Cô có biết không, cô đã bị chôn năm năm rồi đó! Tôi còn tưởng rằng lúc chúng tôi đào cô lên có lẽ cô đến xương cốt cũng không còn!”