Tôi nhìn vào sự tự tin trong mắt Trọng Đồng Tử phong cách Smart, đột nhiên rất muốn phá vỡ tình trạng bệnh hoạn rõ ràng của gã.
Cái tên chết tiệt này là ai, rõ ràng không phải người mà vẫn sống có cá tính như vậy, chưa nói đến Smart lòng tự tin của gã đã bùng nổ!
Nghe nói thứ dính trên người gã được làm ra từ thịt cổ dưỡng Hồn Ti, trong đầu tôi lập tức loé lên một ý tưởng, vội la lớn ra phía sau: “A Hồng ăn cơm thôi!”
Đây là bí kíp tôi đã chuẩn bị trong nhiều năm, tôi hay la lên như vậy khi cho A Hồng ăn, nên mỗi lần gọi như vậy A Hồng sẽ lao về phía tôi, có lẽ đây là phản xạ có điều kiện trong sinh học!
Quả nhiên tôi vừa dứt lời đã thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa lao về phía tôi, A Hồng xoè đôi cánh bảy màu ra, hai con mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Ăn da!” Tôi đột nhiên dùng sức, kéo một miếng da trên mặt Trọng Đồng Tử phong cách Smart đến nỗi nó giãn ra cách mặt gã hơn một hoặc xăng ti mét.
“A!”
Trong lúc tôi kéo dài ra, A Hồng dang rộng đôi cánh bổ nhào vào mặt Trọng Đồng Tử, hai chiếc móc độc lập tức cắm vào trong mặt Trọng Đồng Tử phong cách Smart.
“A!” Trọng Đồng Tử phong cách Smart đột nhiên la lên một tiếng, cuối cùng cũng có lúc gã lộ cái nướu đỏ tươi của mình mà không phải trong lúc đang cười nhạo tôi.
“Ư! Ư!” Đôi cánh sau lưng A Hồng nhanh chóng xòe ra gấp đôi, chứng tỏ nó rất hài lòng với đồ ăn.
Tôi rút ngón tay lại vì cảm thấy miệng A Hồng đã đâm vào ngón tay của mình, sau đó tôi buông lỏng tay ra.
Ngón tay tràn đầy cảm giác đau đớn nóng rát, như thể lớp da bị bong ra không phải từ mặt Trọng Đồng Tử phong cách Smart mà từ trên tay tôi.
“A!” Trọng Đồng Tử phong cách Smart lại kêu thảm thiết một tiếng, đôi mắt và bốn con ngươi đầy vẻ đau xót, gã đưa tay ra định tóm lấy A Hồng.
“Đây!” Tôi cuống quít lấy bình trúc đỏ để trong ba lô ra, niệm chú rồi đổ một vốc nước lên tay Trọng Đồng Tử, sau đó nhanh chóng túm lấy A Hồng đặt lên vai Trọng Đồng Tử.
Đứng dạng chân như vậy không chỉ mệt mà trông dáng vẻ cũng rất khó coi!
“Tư! Tư!”
A Hồng khá hài lòng với bữa ăn, một lúc sau chân tôi cũng thả lỏng, lúc này Trọng Đồng Tử vẫn đang cố gắng vuốt da mặt đã bị A Hồng ăn hơn phân nửa.
Tôi thấy dường như A Hồng đang chiếm thế thượng phong, trong lòng lập tức cảm thấy rất hả giận!
Thịt cổ có gì ghê gớm! Hồn Ti có gì ghê gớm!
Nhớ trước đây A Hồng và Âm Long ở dưới tầng hầm của nhà họ Nguyên, hai người họ đã ăn gần một trăm nhau thai dưỡng thịt cổ như thể đang ăn cơm, Trọng Đồng Tử phong cách Smart thực sự chưa hiểu sự đời, vậy nên gã cho rằng chúng tôi không trị được! Như vậy là quá coi thường rồi!
“Người xấu!”
Đã thế Trọng Đồng Tử phong cách Smart này chỉ lo xoa vuốt mặt rồi mắng tôi bằng cái giọng đà đà, tôi nghe đến nỗi da đầu tê dại, vội lấy Khổn Tiên Thằng từ trong ba lô ra, tránh đụng vào thịt gã rồi trói hai tay gã lại, sau đó dùng sức kéo thật mạnh cột Khổn Tiên Thằng vào lùm cây.
Sau đó vớt A Hồng lên ném cho cô nàng mập ở sau, nói: “Cô cho A Hồng ăn đi!”
Cô nàng mập lo lắng đến mức mặt đỏ bừng, thấy ném tôi ném A Hồng qua thì trên mặt đầy vẻ vui mừng.
“A! A!” Sau khi bị trói, Trọng Đồng Tử phong cách Smart ngược lại còn không hoảng hốt, ngửa đầu đầu cười ha ha nói với tôi: “Cô đến cứu mấy người và linh thể sao? Chủ nhân đã bắt họ đi rồi, cô sẽ không tìm thấy đâu! Còn Na Tra và đám người vừa nãy, chắc cũng không sống được bao lâu nữa!”
Nghĩ đến cảnh Trường Sinh nhảy vào trong bụi cây, tôi vội rút thanh kiếm gỗ đào ra, đâm thật mạnh vào mắt Trọng Đồng Tử.
“A! Người xấu!” Trọng Đồng Tử phong cách Smart kêu thảm thiết một tiếng, gã định giơ tay che mắt nhưng đã bị Khổn Tiên Thằng trói chặt!
Tôi nhìn vào chỗ được quần áo che, giẫm lên vài bụi cây làm đệm, nhanh chóng niệm Kim Cương chú trong đầu, dồn sức giẫm mạnh vào ngực gã, cảm thấy chân như nhũn ra mới vội rụt về, may là không dính vào cành cây.
Tôi đổ nửa bình nước bùa lên chỗ vừa giẫm vào, thấy người Trọng Đồng Tử bắt đầu sủi bọt, sau khi cảm thấy vô cùng sảng khoái, tôi dồn lực chân nhảy về phía phía bụi cây.
“Trương Dương! Cẩn thận!” Tôi vừa bước chân vào lùm cây đã nghe thấy tiếng hét của Nguyên Thần Tịch, mấy cây mây nhanh chóng hiện lên bên người tôi.
“Grào!” Sau vài tiếng gầm lớn vang lên ở phía trước, một số hoạt thi lao ra từ bên trong.
Nhưng cây mây của Nguyên Thần Tịch không phải loại ăn chay mà là loại ăn thịt! Từng chuỗi xiên vào trong cơ thể hoạt thi sau đó bắt đầu rung lắc, làm cho hoạt thi khô héo ngay lập tức.
Tôi quay đầu nhìn lại vẫn không thấy người Nguyên Thần Tịch đâu, chắc đang bị hoạt thi và cương thi bao vây, mà cuối cùng cô nàng mập cũng rút tay ra, nhưng hai tay giống như bị lột da, đỏ đến mức tương đương với khuôn mặt trơ trẽn của Trọng Đồng Tử.
Tôi cúi đầu nhìn ngón tay của mình, quả nhiên cũng có màu đỏ tươi, da tay dường như đã biến mất, vừa rồi tôi vội vã không để ý đến, nhưng sau khi tập trung lại thì thấy nóng rát đến mức không thể thở được, tôi vội cắn đầu lưỡi và lắc đầu, tay phải cầm thanh kiếm gỗ đào, tay trái cầm pháp quyết, sải những bước dài về phía bụi cây.
“Tư!” Mới đi được hai bước, tôi cảm thấy vai đau nhói, quay đầu lại thì thấy A Hồng đang trợn tròn đôi mắt đen nhỏ.
“Chúng ta đi cùng nhau đi! Nếu cô chết thì sau này tôi sẽ không có bạn tốt ở trường cấp ba nữa!” Cô nàng mập vừa chạy vừa vẫy tay, nhanh chóng chạy về phía tôi.
Lúc chạy ngang qua chỗ Trọng Đồng Tử phong cách Smart vẫn đang la hét, cô nàng mập còn không quên làm như tôi, đá vào khuôn mặt coi như vẫn nguyên vẹn của gã, sau đó kéo tôi qua tôi bỏ chạy không màng đến những bụi cây.
“A!”
Giẫm lên những thân cây thấp bé trong bụi rậm, tôi cẩn thận lắng tai nghe thì nghe thấy có tiếng kêu to bên trong, hình như Trường Sinh vẫn chưa thu phục được Na Tra giả.
Tôi vung tay cô nàng mập ra, nhéo A Hồng trên vai rồi chỉ về phía trước nói: “Mau đi hỗ trợ!”
“Ai!” Cô nàng mập thấy tôi ném A Hồng thì vội duỗi tay định ngăn chặn, nhưng tôi dùng sức quá lớn nên A Hồng đã bay ra thật xa.
Cô nàng mập bắt không trung, ngơ ngác thu tay lại nhìn tôi nói: “A Hồng không phải Âm Long và lệ cổ, nó không nghe lời, cô ném nó như vậy nó sẽ tức giận!”
“Tôi đã sắp mất mạng rồi! Còn quan tâm nó tức giận hay không làm gì!” Nghe cô nàng mập nhắc tới Âm Long và lệ cổ, trong lòng tôi hơi khó chịu.
Hai con đã luôn ở bên tôi, Âm Long chưa từng rời xa tôi từ khi tôi sáu tuổi, còn lệ cổ tuy đến muộn nhưng vẫn có thể tâm ý tương thông với bản mạng cổ của tôi, cũng coi như thân thiết, mặc dù bình thường chúng hay ham ăn biếng làm, nhưng ném phi tiêu rất hiệu quả vào những thời điểm quan trọng.
Tôi cầm kiếm gỗ đào đi nhanh vào phía trong với tâm trạng không vui.
“A!”
Đột nhiên có hai bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong bụi cây, tôi cũng không thèm nhìn, vận khí rồi dùng sức chém bằng thanh kiếm gỗ đào trong tay, hai bàn tay trắng bệch đứt ra.
Sau đó, tôi dùng tay trái rút ống mực ra, thậm chí không thèm kéo sợi chỉ, cứ thế hất mạnh vào hai bàn tay đó.
Mùi tanh tưởi lan tỏa cùng với tiếng xèo xèo, cô nàng mập ghét bỏ lấy tay che mũi nói: “Không biết có bao nhiêu hoạt thi, sao mấy người này vận chuyển đến đây được! Thật là hôi thối, bình thường chúng có ăn cơm không vậy!”
Tôi thậm chí không buồn nghĩ về vấn đề này, người ta đã chuyển đến đây rồi, chúng ta nghĩ về cách người ta chuyển đến như thế nào, không phải rất phi thực tế sao?
Chúng ta vẫn nên quan tâm đến việc làm thế nào để cứu người đi!
Có ống mực trong mực nước, một đám hoạt thi lập tức hóa thành vũng nước, Hồn Ti trong người vẫn còn mấp máy, nhưng không được bao lâu cũng biến mất.
Tôi thầm mừng trong lòng, tôi nghĩ dù sao thì Âm Long cũng lười biếng, tôi sẽ cho nó cống hiến gì đó, vậy nên tôi đã bắt nó tiết ra một ít nước bọt hoặc nọc độc từ dưới răng của nó cho tôi, bình thường không có việc gì thì ở trong nước thêm vài tiếng, không ngờ thứ này dùng rất tốt, nếu không những Hồn Ti sẽ là một tai họa lớn!
“Đi mau!” Cô nàng mập còn đang cúi đầu nghiên cứu đám hoạt thi hóa thành nước, tôi kéo mạnh cô ấy đi nhanh về phía trước hai bước.
Bụi cây trước mặt đột nhiên buông lỏng, tôi nhanh chóng bước hai bước lớn, không dám thiếu cảnh giác, siết chặt kiếm gỗ đào, tay trái giữ pháp ấn, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng vừa bước chân vào chỗ kia, tôi lập tức cảm thấy dưới chân trơn trượt ngứa ngáy, sau đó cảm thấy đau và ngứa ở lòng bàn chân.
Tôi vội cúi đầu nhìn xấu, rồi cuống quít lui về phía sau, hét lớn với cô nàng mập ở sau: “Mau lùi lại! Mau!”
Nhưng cô nàng mập nào còn nghe tôi, tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã đẩy mạnh tôi về phía trước: “A Hồng đang sợ! Mau lên!”
Tôi vừa nhấc chân lên còn chưa đặt chân xuống đã lập tức mất trọng tâm rồi dẫm xuống, do vừa rồi tôi đứng dạng hai chân quá lâu nên phần thân dưới rất không ổn định, tệ hơn là chân sau của tôi cũng bị cô nàng mập đẩy, sau đó cả hai bàn chân lập tức cảm thấy đau và ngứa.
“Tại sao lại như vậy?” Cô nàng mập bị tôi chắn ở tầm mắt, nên cũng bước hai chân vào, sau đó che miệng la lên một tiếng.
Lúc này tôi mới vội cúi đầu nhìn thứ ở dưới đất, bởi vì đã mấy năm rồi không đến đây, cây cối xung quanh bụi cây lớn rất nhanh, nên trong này vô cùng u ám.
Mà chúng tôi đang giẫm lên toàn là những con giun đất lớn nhỏ quấn vào nhau, chân tôi đã bị những con giun đất đỏ vàng vàng óng ánh nhầy nhụa bám đầy, những chỗ giun đất bò qua, quần đã lập tức biến mất, trên đùi bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.
Có lẽ đôi giày đã biến mất từ khi tôi bước xuống, nếu không tại sao tôi lại cảm thấy ngứa ở lòng bàn chân?
“Địa Long này dưỡng từ thứ gì vậy chứ?” Cô nàng mập vừa khoác vai tôi vừa nhảy chân ra sau, chỉ tay về phía trước.
Tôi nhìn ra xa, thấy dưới bóng cây liễu trong Tàng Âm này, có vô số thi mao trắng, vàng, xanh, còn có tàn thi bị đứt tay đứt chân hoặc đầu, những con giun đang chui ra chui vào trong những tàn thi cụt tay!
Các bạn vui lòng nhập dòng số sau để giải pass chương kế tiếp nhé: 280904