Tôi thấy Nguyên Thần Tịch đi lên, vội dùng sức ấn vết thương trên tay, Âm Long bây giờ ngay cả động cũng không muốn, chỉ xoay đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, dường như ngay cả sức lực há miệng cũng không có, nhưng trong ánh mắt dường như toàn là vẻ không đồng ý tôi dùng máu tẩm bổ cho nó.
“Tao đi cứu Trường Sinh trước, mày ngoan ngoãn ở lại đây, được không?” Tôi đưa miệng vết thương trên tay sượt qua miệng Âm Long một cái, trong lòng thầm gọi Lệ Cổ đi ra, mau chóng theo Nguyên Thần Tịch đi lên.
Trước cửa nhà họ Nguyên, cô nàng mập vội nhìn tôi, thấy tôi đi lên thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Trương Dương, cô dọa chết tôi rồi!”
Trong đầu tôi hiện lên giấc mộng kia, Trường Sinh dường như rất sốt ruột, ngay cả nói chuyện với tôi cũng không thể, vội nói với Nguyên Thần Tịch: “Sao có thể như vậy, không phải cậu ấy đang ở cùng một chỗ với lão Miêu sao?”
Nhưng Nguyên Thần Tịch lại chỉ liếc tôi một cái, nói: “Cô không biết sau khi anh ta tách ra với mấy người đã đi đâu sao?”
Trong đầu tôi “ầm” một cái, ngày đó ở phía trước Cổ Lâm, Trường Sinh nói xong với tôi thì trực tiếp rời đi, sau đó sư phụ bị thương nặng, tuy nói thỉnh thoảng tôi có nghĩ tới Trường Sinh, nhưng cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, khi đó khả năng lớn nhất là cậu vào Cổ Lâm.
Sắc mặt cô nàng mập trầm xuống, nói: “Không phải là trong Cổ Lâm không có cổ sao? Trường Sinh trở về làm gì? Cậu ấy đã ở trong đó ba năm qua?”
Vị thái sư phụ Tần này biết chi tiết chuyện về quan tài đá, nuôi Thần và chuyện của mẹ tôi, nếu như có thể gặp được ông ấy thì nhất định phải hỏi rõ ràng những chuyện này.
Trên đường Đại Hồng vẫn luôn ầm ĩ nói muốn ăn cái gì, tôi sợ Nguyên Thần Tịch nhìn ra Đại Hồng khác lạ, vừa hỏi Nguyên Thần Tịch một chút chuyện Cổ động, vừa nháy mắt với cô nàng mập, để cô ấy ngăn Đại Hồng lại.
Nhưng cô nàng mập còn chưa hiểu được ý của tôi, Nguyên Thần Tịch đã nói với tôi: “Đây là Mị tộc mà, Trương Dương không biết lai lịch của Mị tộc sao?”
Đù mé!
Liều mạng trừng mắt nhìn cô nàng mập một cái, chúng tôi ở chung đã ba năm rồi, nhãn lực thế nào lại không tốt bằng Nguyên Thần Tịch chỉ thỉnh thoảng mới gặp một lần.
Vẻ mặt cô nàng mập cũng bất đắc dĩ, lại vỗ vỗ cổ tay mình, yên lặng nói: “Tôi có máu!”
“Máu của cô vô dụng với tôi!” Nguyên Thần Tịch dường như cũng thấy được động tác của cô nàng mập, quay đầu trừng mắt nhìn cô nàng mập một cái, trên khuôn mặt lãnh đạm mang theo ý cười, nói: “Trong cơ thể tôi toàn là Nhục Cổ, cho nên vô dụng. Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn máu của cô, nếu không phải nhờ máu của cô thì làm sao tôi có thể nuốt được Nguyên Linh nhanh như vậy! Tôi chỉ không ngờ là, bà ngoại cô thân là Miêu y, thế mà lại vì giết Điền Đại Thu và Nguyên Linh mà trồng cô thành Hoạt Cổ.”
“Viên Viên!” Tôi giật mình quay đầu nhìn cô nàng mập, tôi vẫn nhớ rõ chuyện cô ấy vảy máu ở trong Cổ động lần đó.
Cô nàng này rõ ràng có thực lực, nhưng nhìn thấy Điền Đại Thu và Câu Mang kia lại liều lĩnh chạy tới rải máu, khiến cho bây giờ vả người cũng gầy đi, muốn mập cũng không mập được.
Nhưng Hoạt Cổ này?
“Viên Viên? Cô thân là Miêu y, tự mình trồng thành Hoạt Cổ, vậy người trong Miêu trại có biết không? Sau này cô gặp người của Miêu trại thì sao?” Viên Sĩ Bình đang lái xe cũng quay đầu lại nhìn cô nàng mập, hỏi.
“Cho nên lúc ấy tôi mới vội vàng rời khỏi Miêu trại, nếu để cho những người khác biết bản thân tôi là một con Hoạt Cổ, nhất mạch Miêu y của chúng tôi sẽ chặt đứt truyền thừa!” Vẻ mặt cô nàng mập xám ngoét nhìn Nguyên Thần Tịch, nặng nề nói: “Tôi biết anh nhất định đã nhìn ra!”
Trong đầu tôi nhớ lại đủ loại Hoạt Cổ mà lão Miêu và Trường Sinh nói, đau đớn khi trồng Hoạt Cổ so với Khỏa Cổ chỉ hơn chứ không kém, hơn nữa phải có ý chí nghị lực cực mạnh, lỡ may không kiên trì được, cổ chủ Hoạt Cổ sẽ lập tức bị cổ trùng cắn nuốt!
“Viên Viên! Cô trồng cổ gì?” Viên Sĩ Bình dường như cho rằng chuyện này rất quan trọng, vừa cầm vô lăng, vừa không ngừng quay đầu hỏi cô nàng mập.
“Phệ Thần!” Sắc mặt cô nàng mập vẫn xám trắng như cũ, môi hơi run rẩy, cười khổ rồi nói: “Loại cổ này đối với người bình thường không có một chút tác dụng nào, chỉ biết ở trong cơ thể của sợi chủ hút đủ dinh dưỡng chậm rãi lớn lên, khiến cổ chủ cực kỳ dễ đói. Những con cổ trùng này lại ở trong máu cổ chủ, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy! Cho nên bà ngoại mới dám giấu người trong Miêu trại trồng trong cơ thể tôi, bởi vì dù sao cũng không nhìn ra.”
Tôi quay lại kéo cô nàng mập, đau đớn của loại chuyện dùng thân trồng cổ này thật sự không có cách nào tưởng tượng được, Trường Sinh lấy thân nuôi Hắc Xà là biện pháp cuối cùng, nhưng cô nàng mập lại hoàn toàn là vì chuyện của hai đời trước.
“Loại cổ Phệ Thần kia cũng đến từ quan tài đá đúng không?” Vẻ mặt Nguyên Thần Tịch nặng nề nói với cô ấy.
Trong lòng tôi run rẩy mãnh liệt, quan tài đá này có thể nuôi Thần cũng có thể Phệ Thần sao?
Cô nàng mập lại cực kỳ đau khổ mà lắc đầu, dùng sức vỗ vỗ Đại Hồng ở một bên, nói: “Không phải quan tài đá, bà ngoại nói là từ một loại cổ trên một khúc gỗ tròn!”
“Gỗ tròn?” Tôi không thể tin mà nhìn cô nàng mập, trong đầu đột nhiên “ầm” một tiếng.
Sau khu Vương Uyển Nhu nghe nói qua chuyện bài vị, nói cô ấy chưa từng thấy bài vị, chỉ nghe nói qua có một khúc gỗ tròn có tác dụng tương tự?
Thấy tôi nhìn mình, cô nàng mập chỉ chỉ vào Đại Hồng, gật đầu, rồi không lên tiếng.
Trong đầu tôi cực kỳ hỗn loạn, như thể tất cả mọi thứ lại trở về nguồn gốc của nó.
Quan tài đá dùng để nuôi Thần, đoạn gỗ tròn kia lại có loại cổ Phệ Thần, mà Trường Sinh lại cướp đi bài vị dùng gỗ tròn khắc nên?
Trong đầu tôi xuất hiện dáng vẻ lúc Điền Đại Thu chết, Câu Mang Thần cực kỳ đau khổ vặn vẹo, và Nguyên Linh bị Nguyên Thần Tịch nhét vào máu thịt của cô nàng mập, trong nháy mắt biến thành một vũng máu thịt.
Trong lòng tôi chợt nóng nảy, lớn tiếng nói với Viên Sĩ Bình: “Đi nhanh lên! Nhanh lên!”
Trường Sinh…
Nguyên Thần Tịch thấy tôi lớn tiếng quát, quay đầu nhìn cô nàng mập hỏi: “Cái này có liên quan đến những bài vị kia hay không?”
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, không để ý đến ánh mắt cô nàng mập, nói với Nguyên Thần Tịch: “Anh đi ra từ trong quan tài như thế nào?”
“Tôi?” Ánh mắt Nguyên Thần Tịch chợt lóe, dường như cũng có hơi nghi ngờ, suy nghĩ một hồi rồi mới nói: “Tôi thường xuyên sẽ không nhớ ra một số chuyện. Lần đó tôi đi vào trong quan tài đá, sau đó nghĩ ở trong đó tĩnh dưỡng cho tốt một phen, chậm rãi hấp thụ sạch Nguyên Linh và những cây mây kia. Nhưng mấy ngày trước, quan tài giống như rất không ổn định, trong đầu tôi lại có được vô số ký ức của Nguyên Linh, còn bài vị có liên quan kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu tôi, trong trí nhớ của ông ta dường như cực kỳ e ngại những bài vị kia.”
Tôi nghĩ đến chuyện rõ ràng Liễu Oa Tử không nhận ra mấy bài vị kia, nhưng Trường Sinh làm sao biết được?
Tôi liếc mắt nhìn Đại Hồng một cái, nghĩ thầm may mà Nguyên Thần Tịch không biết Đại Hồng cũng có đồng tử kép, nếu không bằng năng lực hiện tại của anh ta, muốn nuốt tôi hay là Đại Hồng, chúng tôi ngay cả sức ngăn cản cũng không có, may là Nguyên Thần Tịch xem như có đạo lý, chỉ nuốt người có thù với anh ta.
“Trọng Đồng Tử kia không phải là người, tôi vậy mà không nuốt được sợi tơ màu đen trong cơ thể hắn!” Nguyên Thần Tịch đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi nói: “Cô đã đụng phải Trọng Đồng tử, không cảm thấy có chỗ nào không đúng à?”
Từ lúc đụng phải Trọng Đồng Tử, tôi đã cảm thấy đám bọn chúng có gì không đúng, nhưng vẫn không có thời gian nghĩ đến, mà Nguyên Thần Tịch hỏi tôi như vậy, tôi đành phải truyền đạt lại một lần với hắn lời Vương Uyển Nhu nói với tôi.
Cô nàng mập lại thêm ít quan điểm của Miêu y về Hình Thi, Viên Sĩ Bình cũng nói một chút cách xử lý của Đạo gia đối với song hồn, nhưng Nguyên Thần Tịch nghe xong lại chậm rãi lắc đầu, nói: “Bọn họ làm như vậy hoàn toàn không có đạo lý, dù sao cũng phải có mục đích chứ? Chẳng lẽ các người cho rằng Trọng Đồng Tử khó có được như vậy mà lại phái ra ngoài gây rối với các người?”
Trong đầu tôi co rút, vậy mà chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giống như từ khi Trọng Đồng Tử vừa xuất hiện, đã luôn rắc rối thêm?
“Liễu Oa Tử tìm chính xác là người cũ của phái Cản Thi, không thể chạy ra bên ngoài mà không có mục đích như vậy, mà Trọng Đồng Tử ít ỏi như thế, sao có thể một người hai xác bị chúng ta phá hủy như vậy!” Vẻ mặt Nguyên Thần Tịch trầm xuống, liếc tôi, nói: “Cô có nuốt Trọng Đồng Tử không?”
“Không!” Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh lúc phát hiện Nguyên Thần Tịch biến Nguyên Linh thành một đám máu thịt rồi từng chút từng chút hút sạch, vội lớn tiếng nói.
Cô nàng mập cũng dùng ánh mắt cực kỳ kinh tởm nhìn Nguyên Thần Tịch, dường như chuyện như vậy chỉ có anh ta mới làm, nhưng vẻ mặt của cô ấy không duy trì được lâu, đột nhiên lớn tiếng nói với tôi: “Không ổn rồi! Âm Long xảy ra chuyện!”
Không chỉ tôi bị cô ấy dọa sợ, ngay cả Viên Sĩ Bình lái xe ở phía trước cũng trượt tay, suýt nữa lái xe ra khỏi làn đường.
Tôi vội giữ cô ấy lại, nói: “Sao vậy?”
“Những Hồn Ti kia! Chúng còn sống! Còn sống!” Hai mắt cô nàng mập nhìn chằm chằm Nguyên Thần Tịch, nói: “Đưa tay anh đây, mau lên!”
Nguyên Thần Tịch nhìn cô nàng mập gấp gáp, chậm rãi đưa cổ tay qua cho cô nàng mập.
Cô nàng mập nhanh chóng cắn nát ngón tay của mình, sau đó nhỏ một giọt máu vào trong lòng bàn tay Nguyên Thần Tịch.
Chỉ thấy lòng bàn tay trắng trẻo của Nguyên Thần Tịch vừa dính giọt máu của cô nàng mập thì nhanh chóng biến thành màu đen, vô số sợi tơ màu đen vọt tới giọt máu kia của cô nàng mập!
Mà sợi tơ đen kia vừa vụt qua, chút máu kia trong nháy mắt đã dung nhập vào trong cơ thể của Nguyên Thần Tịch, sau đó thì có vô số nhện trắng nhỏ bò ra từ lòng bàn tay Nguyên Thần Tịch.
Chỉ trong nháy máy, lòng bàn tay Nguyên Thần Tịch đã bò đẩy loại nhện nhỏ màu trắng này, lại tản ra trong lòng bàn tay anh ta, nhưng sau mông đều dẫn một đoạn Hồn Ti màu đen lưu lại trong cơ thể Nguyên Thần Tịch.