Sư thúc vừa nghe nói vậy thì vội vàng đi lên, nhét Đại Hồng vào tay tôi: “Con đi theo phía sau ta trông chừng thứ rắc rối này, để ta và cô nàng mập đối phó với đám hoạt thi!”
“Hả?” Cô nàng mập hoảng hốt quay đầu nhìn sư thúc, gần như suy sụp nói: “Vết thương lần trước của tôi còn chưa khỏi!”
Sư thúc không quan tâm đến cô ấy, đẩy tôi sang bên cạnh rồi nói với Viên Uy đang ngồi đếm đạn: “Cmn cậu làm cả buổi rồi, không phải cậu khoe khoang là tài lắp súng của mình đứng đầu toàn quân sao?”
“Xong rồi đây!” Viên Uy đặt súng lên vai trầm giọng đáp, bắn một phát đầu tiên vào đầu một nữ hoạt thi gần đó.
Tôi không nghiên cứu về súng đạn nhưng khẩu súng tiểu liên của Viên Uy có vẻ rất uy phong, chỉ một phát súng đã đánh cho con hoạt thi kia phải lui về sau mấy bước, sợi Hồn Ti màu đen trên đầu miễn cưỡng lắm mới dẫn dắt được cơ thể.
“Hì! Hì!” Trọng Đồng Tử tươi cười, cũng không vội vàng mà chỉ chậm rãi đi tới.
Vương Uyển Nhu lập tức đứng dậy, cây trâm trong tay phóng về phía hắn một cách chuẩn xác, nhưng tên Trọng Đồng Tử chỉ cười hì hì với chúng tôi: “Khẩu súng này không tồi “
“Lão Viên, trận pháp này giao cho ông nhé!” Sư thúc hét lớn một tiếng, pháp ấn trong tay tung bay, xông về phía những hoạt thi kia.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, trong lòng đột nhiên có một cảm giác hưng phấn, Lệ Cổ lúc này đang rất kích động, ầm ĩ muốn đi ra.
Biết thứ này giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, thấy sư thúc đã bị mấy con hoạt thi quấn lấy, tôi dứt khoát duỗi lòng bàn tay trái ra, chỉ thấy Lệ Cổ thoáng cái đã bay ra ngoài, màu đen xung quanh vừa mở ra đã quấn lấy một con hoạt thi, ngay sau đó con hoạt thi kia lập tức phát ra tiếng xì xì.
Cô nàng mập đang dùng tay kéo Hồn Ti của một hoạt thi đã bị A Hồng cắn mất đầu, thấy Lệ Cổ chỉ thoáng chốc đã có thể khiến hoạt thi kia biến thành một đống tro tàn thì đứng ngây ra một lúc, sau đó ném con hoạt thi trong tay xuống dưới đất rồi chạy đến phía sau tôi nói: “Thế này thì còn cần chúng tôi ra tay làm gì nữa?”
“Xì! Xì!”
Tiếng xì xì vang lên khắp bốn phía, Lệ Cổ không có cách đối phó với hồn tuyến, nhưng bây giờ nó cũng đã biết hợp tác với Âm Long, một con hoạt thi được nó bọc lại thì Âm Long lập tức tiến lên hút Hồn Ti như hút mì sợi.
Có điều con nhện trắng nhỏ bên trong đã không còn, nhưng có vẻ Âm Long vẫn rất thích ăn cái này.
“Hì! Lệ Cổ, Âm Long!” Trọng Đồng Tử chỉ đứng đó cười hì hì, không tiến lên cũng không cho những hoạt thi liều chết kia lui về.
Trường hợp này rất cổ quái, gã tốn bao nhiêu công sức để chế tạo ra hoạt thi nhưng lại để lãng phí như vậy sao?
“Đi!” Vương Uyển Nhu cũng lười nói nhảm với gã, cây trâm trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng trắng đâm về phía hai mắt Trọng Đồng Tử.
“Ngụy Yến!” Tôi quan sát tốc độ của hoạt thi bị Lệ Cổ và Âm Long đối phó, mấy thứ này xem chừng hoàn toàn không cần chúng tôi nhúng tay vào nữa, tôi chạy tới giúp Viên Sĩ Bình bắt đầu bày trận tiêu diệt đứa bé trắng mập kia.
“Gừ! Gừ!” Âm Long đột nhiên lăn lộn trên mặt đất cực kỳ khó chịu, từng lớp vảy trên người không ngừng giãy dụa, từng Hồn Ti màu đen bắt đầu dâng trào lên trên lớp vảy trắng như tuyết.
“Trương Dương, nhanh! Âm Long!” Sư thúc ở gần Âm Long nhất, một chưởng kéo đầu một hoạt thi, ném Hồn Ti xuống đất, dẫn một đạo Chưởng Tâm Lôi đánh lên cổ nó, miệng hét lớn: “Mau kéo nó về! Cái thứ này sao mà bạ gì cũng ăn được! Nhanh lên, nếu không về sau con sẽ có thêm một con hoạt thi Âm Long đấy!”
Thấy Âm Long có vẻ như đang vô cùng đau đớn, tôi vội vàng chạy về phía nó.
Lúc này, Lệ Cổ cũng mặc kệ xung quanh, sững sờ nhìn Âm Long, trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận, thân thể thoáng cái phồng to lên gấp mấy lần, vung tơ đen quấn lấy hai con hoạt thi gần đó nhất, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Âm Long.
“Gừ! Gừ!” Thân thể Âm Long đã thu nhỏ trở về chiều dài bình thường, nhưng toàn thân rắn lại đang vặn vẹo vô cùng bất thường, hơn nữa vảy cũng đang dần biến thành màu đen.
“Trương Dương, cô thu Âm Long về trước đã!” Cô nàng mập nhìn mà nóng ruột, vội vàng đưa tay muốn kéo Âm Long.
“Ối!” Tay cô nàng mập còn chưa chạm vào Âm Long đã thấy vô số con nhện trắng nhỏ trên người Âm Long bò ra nhe răng độc hướng về phía cô ấy.
Tôi liếc mắt nhìn về phía Vương Uyển Nhu, chỉ thấy cây trâm của cô ấy bay lượn, hướng thẳng về phía hai mắt của Trọng Đồng Tử.
Trong lòng biết lần này coi như xong, Âm Long bởi vì tham ăn sắp bị luyện thành hoạt thi rồi! Nhưng tôi hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, những Hồn Ti này ngay cả Lệ Cổ cũng không làm gì được, chỉ có Âm Long có cái miệng được việc là xơi được chúng thôi.
Bỗng nhiên trong đầu tôi chợt lóe lên, cmn, ngày đó tôi đã từng dùng Thần Hỏa phù để đốt mà!
“Đi!” Tôi vội vàng dẫn mấy tấm Thần Hỏa phù đánh lên người Âm Long.
Cô nàng mập chẳng biết nghĩ gì mà lại đưa tay ngăn cản: “Cho dù nó hóa thành hoạt thi xà rồi thì chúng ta vẫn có thể nghĩ cách cứu nó mà, cô thiêu chết Âm Long nhanh như vậy làm gì?”
“Xèo! Xèo!” Thần Hỏa phù vừa chạm vào người Âm Long đã thiêu cháy những Hồn Ti kia, giữa những tiếng xèo xèo còn thoáng xen lẫn chút âm thanh nứt vỡ.
Tôi thấy có hiệu quả nên vội vàng dẫn thêm mấy lá nữa ném về phía Âm Long, nhưng nó gừ lên một tiếng rồi thè lưỡi rắn ra cuốn lấy Thần Hỏa phù vừa mới dấy lên, sau đó nuốt thẳng vào bụng, trong con mắt nhỏ tràn ngập sự đau đớn.
Đây là lần thứ hai tôi thấy Âm Long đau khổ như vậy, lòng tôi đau thắt lại, liếc mắt thấy Trọng Đồng Tử vẫn đang sử dụng Hồn Ti đánh với Vương Uyển Nhu, tôi dậm chân rút một nắm Thần Hỏa phù xông tới.
Mấy con hoạt thi cũng nhào về phía tôi, chân tôi dùng sức, tay kéo đầu hoạt thi xuống, học theo dáng vẻ của sư thúc lấy một tấm Thần Hỏa phù nhét lên cổ rồi không thèm để ý đến nữa.
“Chị Uyển Nhu!” Tôi thấy Vương Uyển Nhu cực kỳ cẩn thận với những Hồn Ti này, dẫn ra ba tấm Thần Hỏa phù xoay chuyển quanh người cô ấy.
“Hồn Ti!” Trọng Đồng Tử mở to hai mắt bốn con ngươi, quay đầu lại nhìn Âm Long, nhất thời sốt ruột hỏi: “Đây là bùa gì, sao lại có thể đốt cho Hồn Ti đứt đoạn!”
“Chết tiệt, Hồn Ti!” Tôi thấy cây trâm của Vương Uyển Nhu đã đâm về phía hai mắt Trọng Đồng Tử, hai tay vội kết một cái Kim Cương Phục Ma ấn, nhảy lên đặt pháp ấn lên đầu Trọng Đồng Tử.
Vương Uyển Nhu thấy tôi đã ra tay ở phía trên, cây trâm cũng thuận thế hướng xuống dưới, ánh sáng trắng đâm xuyên qua vai trái của Trọng Đồng Tử.
“A!” Trọng Đồng Tử đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, con ngươi trong hai mắt đều mang theo sự u ám dằng dặc.
Tôi vội nhắm mắt lại ổn định tinh thần, nói với Vương Uyển Nhu: “Trói lại trước đã!”
Vương Uyển Nhu gật đầu, vung tay lên, chiếc quạt gấp chỉ còn một nửa kia đến tay, quạt một cái một sợi dây thừng đen dày lập tức bay về phía Trọng Đồng Tử trói chặt gã lại.
Tôi dùng sức đá cho gã một cú, lúc này mới lật đật chạy về xem Âm Long, lại trông thấy nó đang há miệng không ngừng phun khói về phía tôi, nhìn thần sắc trong đôi mắt nhỏ của nó hình như đã không còn đau đớn như trước nữa.
“Ui da!” Sư thúc lúc này vẫn đang đối phó mấy con hoạt thi cuối cùng, vẫy tay nói với chúng tôi: “Mấy đứa không có việc gì thì mau qua đây hỗ trợ!”
Khi dừng lại rồi thì tôi mới phát hiện, tiếng súng vang lên khắp bốn phía, mặt đất vương vãi đầy những đoạn tay chân bị đứt đang bò lổm nhổm.
Viên Uy vẫn đang anh dũng nổ súng vào những con hoạt thi kia, tôi vội vàng dẫn Thần Hỏa phù đến chỗ những đoạn tay chân đứt gãy đó.
Ngay lập tức, khói đen bốc lên khắp nghĩa trang, tiếng xèo xèo mang theo một mùi hôi thối làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Lệ Cổ có cảm giác thành tựu nhất, nó theo tôi cho tới bây giờ, ngoại trừ lúc ở Cổ Lâm từng có một lần ra tay thể hiện uy phong ra thì bình thường cùng lắm chỉ dọa A Hồng, chuyện nhỏ như đối phó với muỗi thì nó lại không muốn ra tay, lần này xem như đã được thỏa mãn cơn nghiện.
Tôi thấy chiến trường bên này đã tạm ổn thỏa nên quay đầu đi đến chỗ Viên Sĩ Bình, chúng tôi muốn chuyển qua tiêu diệt đứa bé trắng mập.
Nhưng vừa quay đầu, tôi lại hoàn toàn ngơ ngác, Viên Sĩ Bình đã đứng trong trận, đưa tay định cởi tấm vải đỏ ra, Đại Hồng ở bên cạnh liếm mép chờ đợi, Ngụy Yến thì đang vừa đẩy Viên Sĩ Bình vừa hét lên gì đó.
Tôi thấy thần sắc trong mắt Viên Sĩ Bình vô cùng bất thường, biết chắc lại là Đại Hồng dùng mê hồn thuật, vội vàng gọi cô nàng mập: “Mau đến chỗ đạo trưởng Viên!”
Cô nàng mập cũng cuống lên, quay đầu vội vàng chạy về phía Viên Sĩ Bình, tôi phải cố dồn hết sức mới đuổi kịp được.
May thay nhóm chúng tôi kết thúc trận đấu nhanh gọn, Viên Sĩ Bình chỉ vừa mới vươn tay nhấc đứa bé trắng mập lên chứ chưa cởi bỏ tấm vải.
Nhìn dáng vẻ liếm đầu lưỡi một cách hồn nhiên của Đại Hồng, đột nhiên tôi có cảm giác cô ấy dường như không đơn thuần như vậy, lần này tất cả mọi chuyện xảy ra đều vì cô ấy.
“Bốp!” Tôi gõ một cú thật mạnh vào ấn đường của Viên Sĩ Bình, nhét anh ta cho cô nàng mập, khom người dùng sức kéo Đại Hồng chui ra khỏi trận pháp.
“Ôi!” Rốt cuộc bên phía sư thúc cũng đã giải quyết xong, Lệ Cổ còn đang phấn đấu đến cùng.
Nhóm chúng tôi vừa mới đi ra, sư thúc đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh trận pháp, nói: “Để ta nghỉ ngơi đã, Đại Hồng này cmn thật là biết gây chuyện!”
Trông dáng vẻ của ông ấy quả thực đã mệt đến đứt cả hơi, bản thân tôi vừa dừng lại cũng cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, vội vàng nhét Đại Hồng vào tay ông ấy nói: “Trông chừng cô ấy!”
Sau đó nhanh chóng lần theo dây ống mực bên cành cây từ từ dò về phía trước, quả nhiên có mấy chỗ đã bị đứt, chỉ đành phải bày trận lại lần nữa.
Bên trong trận đứa bé trắng mập vẫn đang giãy dụa, dường như nghe thấy giọng nói của tôi, nó lại bắt đầu hét lên: “Chị ơi! Chị ơi!”
“Vô Lượng Thiên Tôn!” Viên Sĩ Bình tỉnh táo lại, đọc một câu đạo hiệu, ngữ khí có chút nản chí.
Tôi thấy hiện tại chỉ có anh ta là đủ sức lực nhất nên phất tay áo nói với anh ta: “Hay là đạo trưởng bày lại dây mực này một lần nữa đi!”
Có lẽ bởi vì suýt chút nữa đã gây họa, sắc mặt Viên Sĩ Bình vô cùng khó coi cầm lấy ống mực đã bị sư thúc xem thành pháp khí dựng đứng ở một bên, kéo dây bắt đầu kết trận lại từ đầu.
Lệ Cổ kết thúc trận chiến bên kia, oai phong lẫm liệt giương đôi cánh đen ra, đôi mắt tròn xoe sáng rỡ bay trở về.
Tôi cũng chẳng rảnh khen ngợi nó, xòe lòng bàn tay trái ra, để nó trở về trước, đột nhiên thấy sắc mặt của Vương Uyển Nhu cực kỳ khó coi kéo theo một người toàn thân được quấn bằng mấy sợi dây đen thô tới.
“Chị Uyển Nhu?” Ngụy Yến bụm miệng đỏ mặt ngượng ngùng.
“Mọi người nhìn người đàn ông này đi!” Vương Uyển Nhu ném Trọng Đồng Tử về phía chúng tôi, sắc mặt âm trầm đến mức có thể vắt ra nước: “Khó trách được mọi người nói có người giống gã y như đúc nhưng chết rồi, xem qua rồi mọi người sẽ hiểu!”
Tôi ngồi trên mặt đất không muốn nhúc nhích, xích mông lại gần, liếc mắt nhìn tên Trọng Đồng Tử đã bị lột sạch kia, chỉ thấy trên người gã đầy vết may vá, có khác gì người trước kia đâu?