Tôi vừa nghe sư thúc còn biết đến một phái như vậy, trong lòng không vui lắm, lần trước tôi đặc biệt hỏi ông ấy phái cản thi còn có cao nhân không, nếu không tôi quả thực lo cho Âm Long.
Khi đó sư phụ cũng còn ở đây, hai người suy nghĩ nửa ngày, nói thế hệ này của phái cản thi cũng chỉ có chú Cảnh của Tự Phổ, nhưng lúc ông ta ở Cổ động cũng đã xuống suối vàng rồi, người ra tay với tôi có thể là thế hệ nhỏ không biết nặng nhẹ, có điều tin tức bọn họ trở về được thả ra, cũng không ai dám làm chuyện lén lút như vậy nữa.
Nhưng lần này lại chạy ra một người cản thi kỳ quái, còn là Trọng Đồng Tử!
Sư thúc thấy tôi liếc ngang, vội khoát tay áo nói: “Phái bọn họ quá tà tính, không phải rất bất đắc dĩ, người ta muốn cản thi cũng sẽ không tìm bọn họ, cho nên nghèo khó vô cùng, chúng ta còn tưởng rằng bọn họ đã đói chết!”
Tôi thấy sư thúc lại không đứng đắn, ném con cua trong tay về phía ông ấy, bất đắc dĩ nói: “Sư thúc mau nói đi!”
“Ấy! Làm dịu bầu không khí với con một chút mà, xem con sợ tới mức trán nổi cả gân xanh!” Sư thúc vươn tay xoa trán tôi, mới nói tiếp.
Phim điện ảnh về cản thi Tương Tây không biết đã quay bao nhiêu bộ rồi, khi đó tôi muốn tìm hiểu về người cản thi, sư thúc còn cố ý tìm mấy bộ phim cương thi của Lâm Chính Anh cho tôi xem, có điều đều lấy hài hước làm chủ, tuy nói đưa cản thi vào trong tầm mắt mọi người, nhưng phần lớn là đưa chuyện hài kịch lúc cản thi.
Khi đó sư phụ đang bệnh, một câu đã chỉ rõ: “Ít nhất thì người cản thi trông cũng không đoan chính như vậy, phải càng xấu càng tốt!”
Cho nên nói, đối với người cản thi chân chính, thật ra đều là những người không thích nói chuyện, dáng người cao lớn mà cực kỳ xấu xí.
Những người này ở thời hiện đại, sau khi giao thông đã phát triển, sẽ không làm ăn được mấy, cho nên người như vậy ngày càng ít, mấy lần đều suýt chặt đứt truyền thừa.
Bình thường người cản thi lấy bệnh tử (chết bệnh) làm việc chính, nhưng có một loại là hình tử (chết do hình phạt), khá là phiền phức.
Bởi vì chịu phạt mà chết phần lớn là kẻ ác, nếu như chết oan, vậy thì chúc mừng, mi càng gặp phiền phức.
Những người này đều có oán khí nặng, thời đó tử hình thường là chém đầu, người cản thi phải dùng sợi chỉ khâu đầu người chết này lại, rồi dán bùa trên trán mới có thể đuổi.
Tương Tây dần dần hình thành một phái chuyên đuổi hình thi, bọn họ thường chuộng dùng Hồn Ti để khống chế thi.
Nhưng bọn họ không chỉ làm có vậy, vì để thi bị đuổi càng thêm linh hoạt, họ sẽ dỡ toàn bộ khớp ở tay chân của nạn nhân xuống rồi lại dùng Hồn Ti khâu lại, nghe nói như vậy thì khi bọn họ cản thi, thi sẽ có thể hoàn toàn nghe theo sự khống chế của người cản thi, còn có thể khiến cho tứ chi của nó linh hoạt hơn.
“Nhưng những thứ này cũng chỉ là truyền thuyết, vẫn chưa từng có ai gặp qua, ngay cả những người cản thi cũng cho rằng bọn họ chỉ đang bốc phét! Cho dù có khâu lại, cũng không thể linh hoạt như vậy, bọn họ cho rằng là con rối chắc!” Sư thúc nói xong, rất không đồng ý mà bẻ một con tôm hùm, nói với tôi: “Thứ con nhặt về hôm nay ăn hết sáu chậu tôm hùm của sư thúc, đến lúc đó phải trừ vào tiền tiêu vặt của con!”
Tôi lười để ý đến câu nói sau của ông ấy, cầm trong tay nửa đoạn sợi tơ màu đen mà Âm Long phun ra, cẩn thận đưa tới trước mặt sư thúc, nói: ‘Sư thúc xem Hồn Ti có phải là cái này hay không?”
“Đây là cái gì?” Sư thúc đang gặm tôm hùm, thấy tôi đưa đồ đến trước mặt, vốn định đẩy ghế ra, nhưng có lẽ là dùng sức quá mạnh, lập tức ngã xuống dưới gầm bàn.
Con hàng này lại nhanh chóng đứng lên, chỉ vào sợi tơ màu đen trong tay tôi, nói: “Mau! Mau hủy đi, đây là Hồn Ti, đầu kia dẫn đến hồn của người cản thi kia.”
“Phì!” Âm Long cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn sư thúc một cái, cái này lấy từ trong kẽ răng của nó ra, vậy mà còn bị ghét bỏ.
Tôi đưa tay trấn an ông ấy một chút, trong lòng cũng biết không tốt lắm, đưa nửa đoạn tơ màu đen kia về lại trong miệng Âm Long, nói với sư thúc: “Ai đã thả tin tức con có thể tìm được Cổ động, còn nói cả chuyện Cổ Thần ra?”
Trên mặt sư thúc cũng toàn phiền muộn, vỗ vỗ bả vai tôi, nói: “Chuyện này sư thúc đi tìm Viên Uy, để cậu ta giải quyết, con yên tâm chuẩn bị thi trung học. Những ngày này cũng đừng đi xe buýt hay taxi, thúc tự lái xe đưa con.”
Tôi nghĩ như vậy cũng được, miễn cho sư thúc vô lương thừa dịp hai vợ chồng giám đốc Đinh không có ở nhà, mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời phơi mông rồi mà còn đang quay cuồng trong chăn, khiến cho người luôn ngủ không tỉnh như tôi cũng hận đến nghiến răng.
“Con rối đến rồi!” Đại Hồng đang gặm cua bỗng ném cua xuống đất, vẻ mặt cực kỳ đau khổ như nhẫn nhịn cái gì đó.
Tôi đang muốn hỏi, lại thấy Đại Hồng trừng to đôi mắt trong veo như nước, cắn môi, cực kỳ khổ sở nói: “Không thể uống máu người, không thể ăn thịt người, càng không thể ăn những thứ không sạch sẽ kia!”
Trong đầu còn chưa hiểu gì, Lệ Cổ đã “bẹp” một tiếng bay từ trên người tôi ra, nhảy lên cửa cửa sổ phía sau, tản ra giống như giăng lưới, bịt kín cửa sổ đang mở.
Nhưng cho dù như vậy, dưới tấm lưới mỏng manh của Lệ Cổ vẫn hiện ra một khuôn mặt người, có điều lập tức đụng vào lưới của lệ Cổ, chợt nghe vài tiếng ù ù, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Trong lòng tôi nháy mắt cảm nhận được cảm xúc hả giận của Lệ Cổ, nhưng tôi còn chưa hết giận đâu, đây là tự tìm đến cửa rồi?
“Con đừng mang mấy thứ lung tung về đi!” Sư thúc phẫn hận vỗ đầu tôi một cái, vội chạy về phòng lấy đồ.
Tôi và cô nàng mập cũng bận rộn, chuẩn bị tốt dụng cụ(*), đây cũng quá đáng rồi đấy?
Tôi không muốn đấu với gã ta trên xe buýt, nên đã để gã ta đi, vậy mà còn tìm đến cửa! Nếu không giết chết gã, tôi không tên Trương Dương nữa!
Lấy mấy thứ tôi đã chuẩn bị tốt trong mấy năm nay, tôi và sư thúc hội hợp, mở cửa lập tức thả Âm Long ra ngoài, có nó dò đường luôn khá an toàn.
“Grào!” Âm Long vừa đi ra, phát ra tiếng không phải tiếng thè lưỡi rắn bình thường, mà là một tiếng rống to.
Tôi hoảng sợ, đây là gặp phải con hàng lợi hại rồi.
Vội mở cửa chạy ra ngoài, thấy thứ đối diện Âm Long thì hoảng sợ, Trọng Đồng Tử này thật sự không phải người bình thường!
Chỉ thấy toàn thân Âm Long vươn dài, quấn chặt lấy thứ đối diện nó.
Đó là một dã nhân cao hơn hai thước, cực kỳ tráng kiện với một đầu tóc đỏ rực, nhưng tay chân của nó cũng giống như những hoạt thi kia, bị Trọng Đồng Tử dùng sợi tơ màu đen khâu lại.
Tuy lúc này Âm Long quấn chặt nó, nhưng hai tay của nó cũng dùng sức kéo lấy thân rắn của Âm Long, nghiến răng không kêu, nhưng trong hai mắt kia lại mang theo ánh sáng xanh, chân còn không ngừng nhấc lên, muốn giẫm lên đuôi Âm Long.
Tôi vừa nhìn thấy mặt hàng này, trong lòng đã biết không tốt, Trọng Đồng Tử rốt cược cất giấu bao nhiêu hàng đây?
Mơ hồ nghe thấy xa xa có tiếng hát như có như không, sau đó một vài tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau truyền đến từ bốn phía quanh nhà.
Giám đốc Đinh là một người đặc biệt có tiền, chỗ ở đương nhiên phải tôn lên thân phận, nhất định phải ở trên núi, ba mặt toàn là núi, đúng là nơi để giấu xác!
“Mẹ nó, đây là khinh người quá đáng!” Sư thúc vung kiếm gỗ trong tay, phẫn hận nói: “Phái cản thi thật sự là quá đáng!”
Nói xong tôi lấy ra mấy tầm Dẫn Lôi phù, dẫn Lệ Cổ ở trong tim từ từ đi lên, còn chưa lên tiếng, trước mặt đã có một bóng đen lớn chợt lóe, Lệ Cổ mang theo quyết tâm rửa sạch nỗi nhục nhanh chóng xông ra ngoài.
Lần này không phải bay, tuy nói tên này kéo bản thân đặc biệt rộng ra, nhưng tốc độ bay lên không kém Âm Long, gia hỏa này lập tức xông vào mảnh rừng thông nhỏ lá thưa trước nhà.
Sau đó trong rừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết sắc bén, sau đó là những tiếng ăn mòn “xì xì”.
Còn chưa kịp đảo mắt, lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết và tiếng xì xì, xem ra Lệ Cổ cũng liều mạng.
Nhưng Âm Long lại không giống, dã nhân kia bám chặt hai tay vào thân rắn của Âm Long, liều mạng muốn há miệng cắn Âm Long.
Lưỡi rắn của Âm Long quấn chặt lên, lưỡi rắn quấn tới đâu, khói đen nổi lên tới đó, sau đó chỉ thấy Âm Long há miệng, vậy mà một phát cắn đầu dã nhân kia, nuốt xuống.
Tôi che miệng, thật sự không thể tin được, miệng Âm Long lại có thể há to như vậy, hơn nữa sau khi nuốt vào, thân rắn còn không chút thay đổi.
“Phì!” Tên này nuốt đầu dã nhân xong, lập tức nhảy lên người tôi, hút từng sợi Hồn Ti màu đen giống như sợi mì.
“Không ngon!” Hai tay Đại Hồng ôm bọc bài vị kia, nhìn Hồn Ti trong miệng Âm Long, lẩm bẩm.
Tôi cẩn thận nhìn xung quanh, trong rừng không ngừng có tiếng kêu, xem ra lần này Lệ Cổ thật sự nổi giận, sau khi thất thủ với Trọng Đồng Tử trên xe buýt, con hàng này vẫn rất tủi thân, chỉ có thể tìm những hoạt thi này để phát tiết.
Nhưng theo lý thuyết thì Trọng Đồng Tử sẽ xuất hiện chứ nhỉ?
Cô nàng mập cũng trầm lặng nhìn xung quanh, nói: “Cô nói gã ta chạy đến nơi này làm gì? Đuổi theo đến nhà người ta à?”
Trong lòng tôi cũng lộp bộp, chuyện này không phù hợp với chiến thuật bình thường, đến địa bàn của người ta phá quán? Trọng Đồng Tử này có bản lĩnh lớn như vậy?
“Há há!” Trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng cười ha ha, sau đó là tiếng chuông vang lên khắp nơi, vang vọng cả bầu trời đêm.
Hơn nữa trong không khí chầm chậm tràn ngập một mùi hương kỳ lạ, giống như mùi bao tải trên xe buýt ngày hôm đó, mà mùi còn đậm hơn, ngửi vào khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Mẹ kiếp!” Sư thúc nổi giậm gầm lên một tiếng, trong tay cầm kiếm gỗ đào, muốn xông ra ngoài.
Nhưng nhanh hơn ông ấy là tiếng kêu vui mừng của Đại Hồng, ôm chặt bọc bài vị kia trong ngực, chạy vào trong rừng.
“Không ổn! Nhanh lên! Giữ Đại Hồng lại!” Ánh mắt tôi lập tức nhảy dựng, trong lòng biết chuyện lớn không ổn, sau khi hét một tiếng thì chạy tới, muốn kéo Đại Hồng.
Ngày đó Đại Hồng ở trên xe buýt, bằng cái mũi này đã ngửi ra trong bao tải của người ta là thi thể bị chặt đứt tay chân, đây là thần kỹ tự bạo mà!
Trọng Đồng Tử này không chừng sẽ xử lý cô ấy, chặt đứt tay chân rồi lấy Hồn Ti khâu lại, khóa hồn làm hoạt thi!
Nhưng tôi vừa dứt lời, cây cối trong rừng lá thông nhỏ lại đổ xuống một đống, một người khổng lồ cao gần ba thước từ từ đứng lên từ trong rừng thông, nhìn dã nhân hai mét đã ngã xuống đất kia, hai mắt nó đột nhiên đỏ bừng, vọt về phía Âm Long còn đang hút mì Hồn Ti.
Nó trông giống như còn sống! Còn sống!
Lập tức, Âm Long cũng như gặp phải địch lớn, hút mạnh Hồn Ti vào miệng, nhanh chóng chạy tới đối diện mấy cái tay chân rơi xuống đất kia, ngoạm một cái, nhìn mấy thứ này hóa thành than, tên này mới xòe vảy rắn sau lưng, nghênh đón người khổng lồ cao ba thước kia vọt tới.
Tôi liều mạng chạy về trước muốn bắt Đại Hồng, nhưng hình như cô ấy ở trong núi chơi quen rồi, thật sự là vung hai chân mà chạy, tôi chạy rớt cả dép cũng không đuổi kịp cô ấy.
Mắt thấy cô ấy sắp vào rừng cây, nhưng cô ấy lại tự dừng lại.
Trong lòng tôi nhất thời cảm thấy an ủi, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể nghe hiểu lời tôi nói.
Lại bỗng thấy cô ấy từ từ mở túi vải đen trong tay ra, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc lấy ra một thứ, lấy tay chầm chậm phẩy qua, giống như trong tay cô ấy không phải bài vị mà là một con rối đáng yêu.