Tôi lập tức bị ngụm máu vừa mới phun của sư phụ làm cho choáng váng, từ khi ở dưới động đi ra ngoài cũng không thấy ông bị thương mà? Nhưng máu này?
Tôi vội vàng đưa tay bắt mạch cho sư phụ thì cảm thấy toàn thân ông mềm nhũn ra, mạch đập cũng rất yếu ớt, tôi lập tức quay đầu nhìn sư thúc.
“Nhìn cái gì! Ra ngoài trước rồi tính sau!” Sư thúc lớn tiếng với tôi, kéo tay sư phụ khoác lên vai mình, cõng sư phụ trên lưng chạy ra ngoài.
Tôi cũng vội vàng chạy theo, nhưng chạy được hai bước thì nhanh chóng xoay người lại, muốn kéo theo cô nàng mập.
“Trương Dương, tôi cõng cô nàng mập, cô đi trước đi!” Trường Sinh cõng cô nàng mập trên lưng, trầm giọng nói.
“Được!” Tôi vội vàng đi theo.
Nghe cô nàng mập nói từ trong rừng cổ đi ra ngoài phải mất một ngày rưỡi, trong lòng tôi lo lắng muốn chết. Lúc này, lão Miêu cũng không giữ mặt mũi nữa, thỉnh thoảng sẽ nhét chút gì đó vào trong miệng của sư phụ dọc theo suốt đường đi, còn đọc một bài ca tiếng Miêu mà tôi nghe không hiểu.
Trường Sinh thậm chí còn đưa một cành liễu giữ lấy mạch môn của sư phụ, nói rằng có thể giữ được một thời gian, nhưng nhất định phải trở về Miêu Trại uống thuốc mới ổn định được.
Chạy được nửa đường, cả người của sư phụ cũng trở nên nóng rực, hôn mê bất tỉnh, nhưng không biết có phải do lão Miêu và Trường Sinh dùng cổ hay không mà mạch tượng cũng không thay đổi nhiều.
Nhưng lại có một vấn đề khác, cô nàng mập đều nói mớ trong suốt dọc đường, hai người hiểu tiếng Miêu thì lại đang bận rộn lo lắng cho sư phụ, người có thời gian nói chuyện với cô ấy thì không hiểu tiếng Miêu, cho nên không ai rảnh quan tâm đến cô ấy.
Có thể vì mọi người chạy tương đối nhanh nên chúng tôi đã có thể trở về Miêu trại trong vòng chưa đầy một ngày.
Ngay khi lão Miêu vừa vào trại thì lão đã dùng tiếng Miêu hô to, những người tộc Miêu đang nấu cơm cho chúng tôi cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi nghe không hiểu, nhưng cũng vô cùng sốt ruột, gặp sư phụ hai lần đều chưa nói chuyện được nhiều, lần trước bị Câu Mang Thần làm bị thương, lần này thì tốt rồi, thậm chí còn không biết làm sao lại bị thương nữa.
“Đi! Tất cả đi ra ngoài!” Lão Miêu kéo Trường Sinh vào nhà sàn của một người nào đó, nhanh chóng đóng cửa phòng lại và đuổi chúng tôi ra ngoài, sau đó vội vàng đưa cô nàng mập vào trong.
Tôi sững sờ đứng ở cửa nhìn những người tộc Miêu kia đang không ngừng đưa đủ loại đồ vật kỳ lạ vào bên trong. Nếu là ngày thường thì tôi nhất định sẽ hỏi từng thứ một là gì, nhưng lần này tôi chỉ muốn ôm cửa chờ ở đây thôi.
“Trương Dương?” Ngụy Yến vừa chạy trở về, hiếm khi lại không nhiều lời, thấy sắc mặt của tôi tối sầm lại thì chỉ cẩn thận hỏi: “Người ở bên trong là sư phụ của cô?”
“Ừ!” Tôi khẽ đáp, trong đầu chất chứa quá nhiều chuyện nên không muốn để ý đến cô ấy.
Ngụy Yến tràn đầy áy náy, cẩn thận nói với tôi: “Hay là tôi đi kiếm chút gì đó để cô ăn nhé?”
“Không cần!” Tôi thấy cô ấy tỏ vẻ rất áy náy nên vỗ vào chỗ trống bên cạnh và nói: “Cô cũng ngồi xuống đi!”
“Được!” Sắc mặt cô ấy lập tức trở nên rạng rỡ hơn, ngồi xuống, vung tay lên sau đó lấy một cây quạt ra và nói: “Không phải tôi không muốn đi xuống, chỉ là A Công đã phái đám quỷ nhỏ đến tìm tôi, nên tôi không thể làm gì được!”
Tuy tôi luôn tò mò không biết A Công thật sự là ai, nhưng ít nhất từ trong giọng điệu của sư phụ và sư thúc thì tôi có thể nhận ra bọn họ biết người này.
Nhưng vào lúc này, tôi cũng không có tâm trạng để tìm hiểu, phất tay với Ngụy Yến ý bảo cô ấy không cần nói nữa.
“Trương Dương!” Ngụy Yến mím môi, nắm chặt tay tôi, nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự không hề cố ý!”
“Nào! Đây là người đẹp quỷ sai đúng không? Nói cho tôi biết dạo gần đây lão bất tử thế nào rồi?” Sư thúc không biết lấy từ đâu ra một chiếc chén sứ, bên trong đựng một ít rượu hồng, dưới đáy còn có hai quả thanh mai đỏ sẫm.
Ngụy Yến liếc nhìn tôi, chắc hẳn đang lo lắng không có cách nào mở miệng, cũng không quan tâm đến việc người bảo mình kể chuyện là một người lôi thôi cẩu thả đang quỳ trên cầu và đặt một cái chén trước mặt, cô ấy vội vàng mở quạt ra và bắt đầu nói.
Khi tôi nằm ở cửa hang nhìn xuống dưới,
Ngụy Yến lập tức phát hiện em gái A Hoa cũng đi theo, đang định vẫy tay với người kia thì nghe thấy tôi bị đá xuống.
Nhưng Nguyên Thần Tịch căn bản không xem quỷ sai thực tập như cô ấy ra gì, tôi vừa đến thì anh ta đã nhanh chóng kéo cô nàng mập vào cửa hang động.
A Hoa kia lập tức làm động tác “suỵt” với Ngụy Yến, kéo cô ấy lại và nói A Công đang tìm cô ấy.
Ngụy Yến nói rằng cô ấy cũng nghĩ đám quỷ nhỏ đó đã cứu chúng tôi, vì vậy cô ấy đi theo chúng thì nhìn thấy một người đàn ông từ thắt lưng trở xuống không có chân, dựa vào hai cây nạng bằng cành cây, đứng trong rừng cây chờ cô ấy.
“A Công kia còn hỏi rất nhiều chuyện về Trương Dương!” Nói đến đây, Ngụy Yến dường như có chút lo lắng, cẩn thận liếc nhìn tôi rồi nói: “Anh ta bảo tôi tiện thể nhắn cho cô!”
Tôi vốn dĩ không có tinh thần để nghe, lại còn nói có chuyện muốn nói với tôi, hơn nữa nhìn biểu cảm của Ngụy Yến thì biết chắc chắn không phải lời hay, tôi thậm chí còn không thèm ngước mắt lên: “Nói đi, tôi nghe là được, dù sao cũng không thể đi vào mắng lại được!”
Ngụy Yến lại liếc nhìn sư thúc đang uống rượu thanh mai trong chén, yếu ớt nói: “Ông ta nói rằng cô chỉ biết dùng bùa và không biết gì khác cả, ngay cả pháp ấn cô cũng chỉ có thể kết Chưởng Tâm Lôi. Về sau cô đừng học cái này nữa, nếu học thì phải học hẳn hoi!”
Lửa giận trong lòng tôi thoáng chốc nổi lên, tôi cười khẩy nói: “Bây giờ sư phụ tôi đang ở trong đó, ông ấy còn chả có ý kiến gì, một người trốn trong rừng không dám ra gặp người khác như ông ta lại còn không biết ngượng miệng mà nói tôi sao!”
“Chát!” Tôi vừa nói xong, sư thúc đã tát tôi một cái thật mạnh, quát: “Ăn nói kiểu gì vậy!”
Tôi bị ông ấy đánh một cái thì đầu óc lập tức sáng suốt, trong lòng lập tức hiểu được có lẽ A Công là người có lai lịch, hơn nữa ông ta còn quen biết với sư phụ, sư thúc, chỉ sợ sẽ giống với những gì tôi từng nghĩ!
Nhưng sư thúc lại uống một hớp rượu, cười ha hả nói: “Lời này cũng giống như lão bất tử kia nói, cô nói tiếp đi!”
Tôi lập tức cảm thấy không ổn, xem ra tên A Công kia gần giống với suy đoán của tôi.
Ngụy Yến kể nhanh những chuyện phía sau, tên A Công kia nói ông ta đã thấy tôi dùng bùa cho nên mới bảo đám quỷ nhỏ đến cứu chúng tôi, vốn dĩ ông ta cho rằng chúng tôi sẽ chạy về hoặc trốn trong hang động, nhưng không ngờ chúng tôi lại thực sự đi về phía Cổ động.
Ông ta nói ông ta rất vui khi thấy tôi như vậy, ông ta còn nghe hai người được thả ra từ chiếc quạt nói rằng Ngụy Yến là một quỷ sai, nên mới đến gặp Ngụy Yến và bảo cô ấy bắt những con quỷ nhỏ đó, sắp xếp cho chúng một mối đầu thai tốt.
“Ôi! Trương Dương, cô không thấy đấy thôi, đám quỷ nhỏ đó giữ tay A Công không chịu buông, khóc lóc không chịu đi với tôi. Khiến tôi phải tốn rất nhiều nước miếng mới an ủi được chúng nó, nếu không thì cũng không lâu như vậy!” Ngụy Yến nói xong còn kéo tay tôi, nịnh nọt nói: “Cô đừng tức giận nhé!”
Tôi nhất thời không nói lên lời, chúng tôi có thể chết ở dưới đó bất cứ lúc nào, còn Ngụy Yến thì cố gắng dỗ dành đám quỷ nhỏ đã chết kia đừng khóc!
Tên A Công kia cũng thật là, chúng tôi sắp mất mạng mà ông ta cũng không xuống cứu, lại còn kéo Ngụy Yến đi? Ông ta đang chê mấy cái mạng của chúng tôi vẫn còn lớn lắm à!
“Lão bất tử kia không nói gì nữa sao?” Sư thúc gần như vùi mặt vào chén rượu, trầm giọng hỏi.
Lúc này, Ngụy Yến mới chú ý tới sự nhếch nhác của sư thúc, cô ta dịch mông về phía sau: “Không!”
“Không lẽ là ông ta thật?” Tôi hơi mất hứng nói với sư thúc.
Dường như thực sự đúng là có một người như vậy, người có thể nhìn ra tôi dùng bùa để đối phó với Nguyên Thần Tịch, dạy dỗ tôi qua miệng của Ngụy Yến và khiến sư thúc gọi là lão bất tử!
Sư thúc uống một hơi cạn sạch rượu thanh mai trong chén, cười khà khà với tôi và nói: “Không phải lão bất tử kia thì là ai nữa! Đánh không lại mà còn không biết chạy thì chẳng phải không có chân à, nhà ta có tiền, chẳng lẽ không nuôi nổi ông ta? Ông ta cứ trốn trong khu rừng này chơi đùa với mấy con quỷ nhỏ? Còn dạy người khác tiếng Hán, chơi kiểu quái gì vậy! Đáng đời cái tên suốt ngày cứ sĩ diện, cứ ngốc nghếch ở trong núi suốt đời đi!”
Tôi nghe sư thúc mắng chửi thật ác, cố gắng nháy mắt mím môi, trong lòng cũng âm thầm xót thương cho ông ta, nghe nói ông ta vào nhóm là do bất đắc dĩ, nhưng tình cảm của ông ta với thái sư phụ là thật.
Nghe bà Kha ôm mèo nói rằng năm đó ông ta cật lực phản đối nuôi Thần, bắt tay với cô nàng mập và bà ngoại cô ấy để đưa mẹ tôi ra ngoài?
Nhưng sư phụ còn nói ông ta sống không thấy người, chết không thấy xác, trong đó còn có chuyện gì khác à?
Ít nhất tôi cũng có thể hình dung ra, mẹ tôi chạy trốn về Long Hồi và sinh ra tôi cũng hơn nửa năm, nhưng tôi vẫn luôn đi theo sư phụ và chưa bao giờ nhìn thấy một người như vậy?
Nói cách khác thì rất có thể lúc ông ta đưa mẹ tôi ra ngoài lần đó đã bị gãy chân?
“Két!”
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, lão Miêu vẫn mặc chiếc quần đó, đứng trước cửa liếc nhìn chúng tôi và nói: “Thế nào? Kể chuyện xưa hả? Có thời gian rảnh thì không bằng đi nấu cơm cho tôi đi? Tôi đây sắp chết đói rồi!”
“Sư phụ tôi thế nào rồi?” Tôi vội vàng nhảy dựng lên lôi kéo lão.
Nhưng hai tròng mắt của lão đảo một vòng rồi nhìn tôi cười khà khà và nói: “Cô đi nấu cơm trước rồi tôi mới nói cho cô biết!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy dáng vẻ kia của lão, lão vẫn còn tâm trạng ăn uống thì chứng tỏ tạm thời sư phụ vẫn ổn, tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn, nói: “Cô nàng mập đâu?”
“Cô ấy rạch mấy vết cho chảy máu, tất cả chỉ vì muốn giảm béo, nếu cô còn không đi nấu cơm thì tôi và Trường Sinh sẽ chết đói, không cứu được sư phụ của cô đâu!” Lão Miêu xụ mặt mắng tôi.
Tôi vội vàng nhờ sư thúc chăm sóc cho sư phụ trước rồi lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng vừa rẽ qua một góc, tôi đã cảm thấy có gì đó là lạ, trước giờ lão Miêu này luôn là một người lòng dạ hẹp hòi, trên đoạn đường đi suốt ngày cứ bàn cãi về chuyện của Trường Sinh, mặc dù lão không tiếc công sức cứu sư phụ, nhưng lão lại chưa bao giờ tỏ ra tươi cười với tôi.
Nếu sư phụ không sao, lão chắc chắn phải bày ra bộ mặt cứng rắn để lợi dụng điểm yếu mà uy hiếp tôi, sao lão lại có thể nói chuyện dễ dàng như vậy?
Tôi vội đẩy lưỡi chạm vào hàm trên, thầm niệm ẩn thân chú, rồi nhìn lại một loạt những vết thương trên người mình, tôi cần chút máu để vẽ một cái bùa nhỏ.
Nhưng tôi nhìn hồi lâu chỉ thấy nhiều vết thương nhưng lại không có một giọt máu nào, biết là Lệ Cổ này không nỡ, khi tôi đang thở dài trong lòng thì hình như có một âm thanh yếu ớt phản đối.
Có một cái gì đó chuyển động trước mắt tôi, như thể đã phát hiện có sự thay đổi.
“Trương Dương!” Có lẽ Ngụy Yến cũng bị đuổi ra ngoài, cô ấy đi đến bên cạnh tôi và hét lớn.
Tôi lập tức giật mình, không ngờ Lệ Cổ lại có năng lực này nên chậm rãi bước vào trong.
Ngoài cửa không có ai, chắc là sư phụ và lão Miêu đều đã vào trong, vì vậy tôi vội thả lỏng bước chân đi theo.
“Giữ cái miệng chết tiệt của ông cho sạch sẽ đi!” Chỉ thấy ở trong phòng, sư thúc đang nắm chặt cổ áo của lão Miêu và quát to: “Năm đó ông ấy đối mặt với Điền Đại Thu, bị mù một con mắt và phải cắt mũi mới có thể hoàn toàn thối lui được? Bây giờ vết thương nhỏ này mà đã kêu là tổn thương nguyên khí rồi à?”
“Ông sốt ruột cái gì?” Lão Miêu để mặc cho sư thúc nắm cổ áo, sắc mặt lão cũng âm trầm, lão nói: “Mẹ kiếp, ông nói nhỏ chút đi, để cái đứa phá nhà nhà ông nghe được thì không hay đâu!”
Trường Sinh đang đặt một số thứ kỳ lạ vào vết thương của sư phụ. lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn sư thúc và nói: “Cổ đang xua đuổi Câu Mang Thần trong cơ thể ông ấy trước đó cũng đã hao tổn nguyên khí, trong khoảng thời gian này nó vừa chiến đấu vừa tiến lên, vì vậy mà ông ấy có thể cầm cự được một hơi! Nhưng khi thầy Hắc buộc chiếc quan tài đá, những thứ bên trong đã hút đi phần lớn mạng sống của ông ấy, ông ấy có thể cầm cự cho đến khi ra ngoài hang động…”
“Cậu cmn nói xạo! Cho dù tôi và sư huynh đều chết hết thì cậu cũng hòng đừng có ý đồ gì với Dương Dương!” Sư thúc vốn luôn lưu manh đột nhiên trở nên tàn nhẫn, giơ tay định đánh Trường Sinh, nhưng lại bị mấy cành liễu trên người Trường Sinh quấn chặt.
Tôi nghe thấy đầu mình nổ ầm ầm, trong lòng cảm thấy tức cười, đúng là không phải chuyện gì tốt lành, không hiểu sao khóe mắt tôi lại cay cay, giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống.
Trường Sinh đang trói sư thúc bằng cành liễu đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt đen sáng.