Thẩm Nhiêu không ngờ rằng hắn lại xuất hiện ở đây, ngồi trên ghế dài tay nghịch con dao găm: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đến không phải để đàm phán, chỉ là đến để gặp ngươi thôi.”
Thẩm Nhiêu không biết bản thân mình thì có gì tốt để xem, đưa mắt quan sát hắn vài lần rồi hỏi: “Đại tư tế của Cáp đặc tộc ngươi đã từng giao đấu qua chưa?”
“Rồi.” Hai tay hắn đặt lên chuôi đao đang treo trên thắt lưng, giọng điệu không thay đổi.
“Hồn tiêu có cách phá giải không?”
Hình Bắc nghiêng đầu xuống suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc đó ở Sa Hoa Đường có người đã trúng hồn tiêu mà phát điên, ta đã trực tiếp chặt đầu của hắn, vậy có tính là cách giải quyết không?”
Cách phá giải này đương nhiên không phải thứ mà Thẩm Nhiêu muốn, nàng trầm giọng nói: “Bất luận là bắt đại tư tế đến trước mặt của ta, hay là tìm được cách phá giải hồn tiêu, ta đều sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
Hình Bắc cảm thấy nực cười: “Thẩm đại nhân, nhiệm vụ này của ngươi cũng quá nguy hiểm rồi, nếu như làm không tốt thì người tiếp theo phát điên chẳng phải chính là ta sao.“
“Ít nhất ngươi đã từng giao đấu với Mông Địch, có thể tìm được cách để rút lui an toàn.” Thẩm Nhiêu không cần biết hắn dùng cách gì để cự tuyệt, nàng chỉ nhìn vào kết quả, không quan trọng quá trình như thế nào.
Hắn có vẻ hơi chần chừ, nhưng lát sau đã cười rồi đồng ý: “Cũng được, nhưng tại hạ muốn một lời cam kết của đại nhân.”
“Là gì?”
“Nếu như có một ngày Thái tử lên ngôi hoàng đế, hắn muốn loại bỏ Sa Hoa Đường, vẫn là nhờ đại nhân giữ lại cho ta một mạng.” Hắn chắp tay cung kính hành lễ một cái.
“Miễn là không gây hại cho quốc gia là được.”
Hình Bắc đang chuẩn bị nói gì đó thì bỗng nhiên thấy sau lưng cứng đờ, hắn đưa mắt nhìn ra cửa: “Có người tới rồi.”
“Đi theo lối cửa sổ.”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của Tạ Cẩn: “Thẩm Nhiêu”
Thẩm Nhiêu không hề muốn cho hắn biết bản thân và Hình Bắc âm thầm gặp mặt, nhất là việc nàng đang muốn điều tra về Mông Địch, chuyện này đối với Tạ Cẩn có chút nguy hiểm, chắc chắn với tính cách của hắn sẽ nhất định không đồng ý cho nàng làm như vậy.
“Đi lên trần nhà, không thì dưới gầm giường, tủ quần áo đều được. Nhanh, nếu nhảy ra ngoài cửa sổ thì ngươi nhất định không thoát được đâu, mau đi.” Thẩm Nhiêu vội vàng đẩy Hình Bắc, nhìn đông nhìn tây, cảm thấy cuối cùng vẫn là trốn ở phòng lương thực là tốt nhất.
Hình Bắc cười nhưng không để lộ ra ngoài: “Đại nhân, đang lúc giao dịch, sao ngài lại mang dáng vẻ giống như một tên trộm vậy.”
“Mau đi đi”
“Được, nghe lời ngài.” Nam nhân này cảm thấy có chút thú vị, vươn người nhảy lên xà kìm hãm hơi thở, ẩn giấu thân mình.
Chỉ là việc che giấu hơi thở của mình, điều này đối với sát thủ mà nói thì không còn gì dễ hơn.
Thẩm Nhiêu đi tới mở cửa, nhìn thấy Tạ Cẩn mặc áo choàng màu xanh da trời, che miệng ho khan hai tiếng rồi bước vào phòng, tiến thẳng đến chiếc giường nhỏ: “Thái tử không ở đây, hôm nay ta sẽ ngủ ở chỗ của nàng.”
“…A?” Thẩm Nhiêu sau khi đóng cửa xong có chút sững sờ, cái gì còn muốn ngủ lại đây sao? Vậy Hình Bắc làm sao trốn ra ngoài?
Tạ Cẩn nhìn về hướng nàng vẫy tay, đợi lúc nàng tới, cả bàn tay đã ôm lấy eo của nàng, hôn nhẹ nàng hai cái, sau đó hắn giống như là lên cơn nghiện vậy, trực tiếp đem đai lưng áo của nào kéo ra.
Quần áo của Thẩm Nhiêu liền bị bung lỏng, dễ dàng bị người ta đè xuống ở trên giường, tay của hắn chậm rãi đưa xuống phía dưới eo của nàng thăm dò.
“Chàng đang làm gì vậy?” Mặt của nàng chợt trở nên cứng đờ.
“Chỉ cần cho ta hôn mấy cái, rồi ôm một chút là được, đã quá lâu rồi… Thật sự là quá lâu rồi.” Hắn dường như đã rất nhớ nàng, giờ phút này chỉ muốn được ở bên cạnh nàng.
Nếu như đêm nay Hình Bắc không có ở đây, hắn muốn làm gì chỉ cần là không ảnh hưởng đến vết thương thì Thẩm Nhiêu đều không kháng cự. Nhưng giờ lại có thêm một người ở trên xà!
Tạ Cẩn cảm thấy được nàng đang kháng cự, còn tưởng rằng nàng có chuyện gì, lo lắng sờ trán nàng nhưng không thấy nóng, nghi ngờ: “Sao vậy?”
“Ngươi trở về phòng đợi ta, ta sẽ đến đó, đại phu ở gần đó có gì cũng có thể gọi đến kịp thời, được không?” Nàng gãi gãi cổ tay hắn để lấy lòng, dáng vẻ nũng nịu.
Tạ Cẩn nghe xong: “Được.”
Sau khi đứng dậy, hắn hơi nhíu mày, trầm ngâm nhìn lên mái nhà, nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng mang theo chút lạnh lùng, sau đó lập tức tháo kẹp tóc trên đầu Thẩm Nhiêu ném ra ngoài.
Kẹp tóc rơi vào trên xa, Hình Bắc vụt qua rồi nhảy xuống, đứng ngay ngắn trên mặt đất: “Tạ đại nhân bị thương mà vẫn còn sức lực như vậy, quả là bái phục bái phục.”
“Tự tìm cái chết.” Nửa đêm nửa hôm lại dám đứng ở trên nóc nhà của nương tử nhà hắn, chắc chắn là có mưu đồ bất chính.
Lòng bàn tay Tạ Cẩn tràn đầy khí lực, vừa giơ tay muốn đánh, lại bị Thẩm Nhiêu ngăn lại, sợ làm nàng bị thương, nên lập tức rút chân khí ra: “Thẩm Nhiêu!”
Hắn tức giận.
Thẩm Nhiêu không ngờ rằng cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện ra, vội vàng nắm chặt tay của Tạ Cẩn, lạnh lùng nói: “Để hắn đi.”
Tạ Cẩn: “Hôm nay hắn phải để lại mạng ở đây!”
Hình Bắc: “Ai chết dưới tay ai vẫn còn chưa chắc đâu.”
Hai người nhìn nhau sát khí đùng đùng như hận không thể tự tay xé nát đối phương, làm Thẩm Nhiêu đứng ở giữa cũng cảm thấy rất khó xử. Nàng không hề quan tâm đến sống chết của Hình Bắc, nhưng nàng vẫn cần hắn đi làm việc cho mình.
Nàng chỉ có thể nhắm mắt nhẫn tâm, đối với Tạ Cẩn lạnh lùng nói: “Ta nói rồi, để hắn đi.”
Đôi mắt Tạ Cẩn tràn đầy sự khó hiểu, trong lòng lại càng thêm khó chịu, nàng vậy mà lại bao che cho người ngoài? Chuyện này chưa kết thúc đâu!
Hắn rốt cuộc vẫn không thể làm trái ý của nàng, buông tay xuống.
Hình Bắc đeo mặt nạ lên rồi cười vài tiếng, hắn không ngờ rằng chỉ huy của cẩm y vệ lạnh lùng vô tình là vậy, lại đi nghe lời của một nữ nhân: “Vậy Thẩm đại nhân, tại hạ xin cáo từ, còn việc làm như thế nào để liên lạc với ta, thì chắc là Tạ chỉ huy đây lại càng biết rõ, cáo từ.”
Nói xong, hắn trong nháy mắt bay ra khỏi phòng, vọt ra khỏi cửa sổ, rồi trực tiếp biến mất.
Mặc dù công lực trên người Tạ Cẩn tốt hơn hắn, nhưng Hình Bắc quanh năm giết người phóng hỏa, việc che giấu bản thân hắn lại càng giỏi hơn. Nếu không phải cố ý để lộ ra hơi thở, thì đúng là thật khó để phát hiện ra.
Tạ Cẩn tức giận đến mức làm cho vết thương sau lưng của hắn nhói đau, cắn răng hỏi: “Tại sao hắn lại ở đây.”
Thẩm Nhiêu bị gió thổi làm cho đau cả đầu, nàng đi qua đóng cửa sổ lại, sau đó hít một hơi thật sâu, quay người rồi nói: “Ngoài giao dịch ra thì còn có thể là gì chứ.”
Câu chất vấn của nàng càng làm cho Tạ Cẩn thêm tức giận, hắn ngồi trở lại giường, vẻ mặt ảm đạm nói: “Ta chỉ là lo cho nàng! Thẩm Nhiêu, nàng là mệnh quan triều đình, tốt nhất là đừng có dính líu làm chuyện lén lút với hắn ta!”
“Trong lòng ta tự có tính toán!”
“Nàng vẫn còn muốn giao dịch với hắn? Có phải muốn làm ta tức chết nàng mới can tâm không?” Tạ Cẩn tức giận đến mức ho khan lên vài tiếng, mồ hôi lạnh ở vết thương sau lưng trực tiếp rơi xuống, hắn cắn răng chịu đựng không hề lên tiếng.
Hắn nắm chặt thành giường, kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, ngừng lại cơn tức giận của bản thân.
Đang lúc hắn định ngẩng đầu lên, thì người ở trước mặt đã bất ngờ ôm lấy mặt của hắn, đặt xuống những nụ hôn nhẹ nhàng mà mềm mại hết cái này đến cái khác.
“A Cẩn, trong lòng ta tự có tính toán, chàng không cần lo cho ta.”
“Nàng nói ta không cần lo lắng, ta sẽ… Ừ, ta sẽ chờ nàng.” Trán của nàng đã dán sát vào trán của hắn, dính lấy nhau, nàng nhẹ nhàng nói: “Tim ta đã quyết, không thể quay đầu được nữa!”
Tạ Cẩn biết nàng là người có chủ kiến, nếu như không muốn nói, thì tuyệt đối sẽ không nói ra, hắn thở dài rồi đem người ôm vào ngực
“Ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ nàng, nhưng lại không thể thay nàng đi trên con đường phía trước. Chỉ có một chuyện, hãy đồng ý với ta, nhất định phải sống tốt và ở bên cạnh ta thật lâu, có được không?”
“Được”
Người của Sa Hoa Đường đều là những sát thủ hạng nhất đã được huấn luyện, thân thủ nhanh nhẹn, nội lực thâm hậu. Làm mấy chuyện như giết người cướp của đều là sở trường của bọn chúng.
Sau khi bọn chúng cướp hết đồ tiếp tế của Cáp đặc tộc, thì đã trực tiếp giết hết những binh lính canh giữ kia, một tên cũng không tha.
Tống Dụ mai phục ở cách đó không xa, trông thấy toàn là ánh lửa thiêu đốt lương thảo, hắn lấy ra một tấm bản đồ rồi nói: “Đi thêm 80 dặm nữa là thành Ngân Lan của Cáp đặc tộc, nơi có đội quân mạnh nhất đang đóng quân, chỉ cần hạ được thành này, sau đó sẽ có thể trực tiếp tiến đến thành chủ của Cáp Đặc tộc.”
Lần này hắn tấn công Cáp Đặc tộc, không chỉ vì là bảo vệ quốc gia, mà còn muốn lập được đại công, đường đường chính chính ngẩng cao đầu để trở về!
Làm cho những kẻ trong triều đình đang nhắm vào mình phải ngậm miệng lại!
Chỉ cần chờ thời cơ tốt nhất, Tống Dụ sẽ đem đội quân mạnh nhất của mình đánh tới.
“Bảo vệ giang sơn Đại Ninh của ta!”
“Phàm là những kẻ không cùng dân tộc sẽ có lòng khác biệt, giết!”
Nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đội quân chỉ huy của Tống Dụ đã đánh cho Cáp Đặc tộc không thể nào chống đỡ nổi, đối phương nghe được danh tính của Thái tử Đại Ninh quốc liền hoảng hốt, sợ sệt.
Khả Hãn của Cáp Đặc tộc chỉ có thể nhẫn nhục mà phái sứ giả đi đàm phán, nhưng Tống Dụ lại đưa ra điều kiện quá khắc nghiệt, cuối cùng phải ra về mà chẳng hề vui vẻ.
Sau đó tướng quân trấn giữ vương thành của Cáp Đặc tộc bị Tống Dụ một tên bắt xuyên cổ họng, Khả Hãn Cáp Đặc tộc tức đến mất mạng. Nên đã lập nên một vị Khả Hãn mới, hắn lại tiếp tục phái sứ thần đến cầu hòa.
Bên trên bức bình phong có thêu một con bạch hạc muốn giương cánh bay, trong miệng còn ngậm một cành mai đỏ, đầy khát khao, kiều diễm. Bên trong bức bình phong nhiệt độ đang không ngừng bốc lên, một nữ nhân khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh nhạt, nội y màu trắng sớm đã bị tuột xuống khỏi bả vai, để lộ ra hình xăm hồ điệp vô cùng xinh đẹp.
Nam nhân ngồi trên sàn, hai tay đưa lại ôm phía sau lưng, các ngón tay giữ lấy y phục, đôi mắt đắm đuối nhìn vào khe nhỏ giữa cặp hồng đào, hôn lấy người ngồi trước mặt, mái tóc của nàng rũ xuống, bị hắn nắm chặt từ phía sau.
“Thẩm Nhiêu…”
Thẩm Nhiêu ngửa đầu lên để mặc cho hắn tùy ý hôn, nàng nhắm mắt lại khó lòng mà làm chủ được bản thân. Hai người họ đã quá lâu rồi không được ở bên nhau, cảm giác này vừa quen thuộc, mà vừa xa lạ.
Họ quấn quýt bên nhau ước chường được nửa canh giờ, thì sắc mặt của Tạ Cẩn chợt lạnh xuống, cảm thấy có chút bất mãn mà nhìn ra hướng cửa sổ, giọng nói khàn khàn: “Có người.”
“… Ừm?” Thẩm Nhiêu đã sớm không giữ được tỉnh táo, cả người đang ngồi trên cơ thể hắn, nghe thấy lời hắn nói, nàng rất lâu mới phản hồi lại, liền đem y phục nhặt về quấn lên người.
Lúc mà nàng đang mặc lên nội y, đột nhiên có người phá cửa sổ xông vào, một thứ đồ gỗ bay tới. Thẩm Nhiêu theo bản năng che mặt lại. Sau đó nhìn thấy người đó cầm con dao hình tròn, đập vào bàn cho đến khi nó dừng lại.
Mặt nạ của Hình Bắc đã bị làm cho vỡ nát, một nửa khuôn mặt toàn là vết máu. Hắn vội vàng lau đi, đưa mắt nhìn cơ thể nóng bỏng mềm mại của Thẩm Nhiêu.
Đây là lần đầu hắn nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
Thẩm Nhiêu do hoảng sợ nên cơ thể có chút run lên, sau đó nhìn hắn lại lần nữa rồi giơ đao hướng hướng về phía hắn, nàng cảm thấy bản thân mình nhất định đã nhìn thấy khuôn mặt này của hắn ở đâu đó.
Tạ Cẩn đã bị đánh bại liền nối hứng thú, đừng nói là có bao nhiêu giận dữ, hắn nhặt đao lên đi ra thì thấy bên ngoài hai người đã đánh nhau.
Người đang đánh nhau với Hình Bắc chính là người mà hắn không thể nào tưởng tượng được, Đại tế tư Cáp Đặc tộc Mông Địch.
“Đã đưa đến tận cửa rồi sao.” Hắn nói với giọng đầy thích thú, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài, phát ra tín hiệu gọi người của Cẩm Y vệ đến.
Hôm nay nếu nàng ta đã dám đến tận đây, vậy thì đừng nghĩ có thể bỏ chạy!
Thẩm Nhiêu thông qua ô cửa sổ bị phá hỏng đi xem người bên ngoài là ai, cảnh giác quan sát Mông Địch, lúc nhìn thấy ả ta rút ra cây sáo ra, mới lạnh lùng nói: “A Cẩn, mau phế tay của ả ta!”
Mặc dù Mông Địch đã sống rất lâu và có nội lực thâm hậu, nhưng so với mũi đao của Tạ Cẩn thì vẫn còn kém hơn nhiều.
Khi mọi người tiến đến, Tạ Cẩn đã trực tiếp chém đi một cánh tay của ả, cây sáo giống như làm bằng xương người, rơi xuống bên cạnh.
Thẩm Nhiêu đi ra ngoài, dưới ánh mắt đỏ ngầu nham hiểm của Mông Địch, nhặt lên cây sáo tiêu cốt, trong lòng thầm mừng nhưng miệng lại không cười lùi lại phía sau vài bước.
Tóc của nàng ta để xõa xuống, mặc váy xanh nhạt, chắp tay sau lưng, rất quyến rũ, tựa như vầng trăng trên bầu trời, trong trắng thuần khiết và hoàn mỹ.
Hình Bắc để mặc máu chảy, cứ như vậy nhìn người trong sân, trong lòng rung động khó hiểu, mím chặt môi, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Tạ Cẩn.
Mông Địch đã bị bắt lại, Thẩm Nhiêu từ phía sau trực tiếp đi lên trước mặt cô ta, đem cây cốt tiêu trong tay ra đùa giỡn: “Chúng ta làm một giao dịch đi, ta sẽ thả ngươi đi, còn ngươi đem phương pháp để loại bỏ sự thao túng của cây cốt tiêu này nói cho ta biết.”