Với thực lực của hắn dù cho có ngã xuống cũng vẫn bảo toàn được tính mạng. Nhưng hắn ôm theo Thẩm Nhiêu, vả lại còn đang bị thương, như thế lại càng khiến cơ thể hao mòn sức lực. Thẩm Nhiêu biết mình là gánh nặng, hít một hơi sâu nói: “Nếu ngươi buông tay, ta rơi xuống có khi còn cơ hội sống sót, nhưng nếu ngươi cứ ôm ta thế này, nói không chừng cả hai sẽ phải bỏ
mạng.”
Đường gân xanh trên trán Tạ Cẩn nổi lên, hắn nhìn xuống khoảng cách phía dưới cắn chặt răng nói:
“Im miệng, nếu như nàng chết, ta cũng không muốn sống nữa.”
Từ lúc hắn biết ý thức, ghi nhớ mọi việc, thì luôn phải sống trong sự tối tăm, ghẻ lạnh. Rõ ràng có cha mẹ, nhưng lại không được yêu thương, chăm sóc, phải sống qua những ngày bần tiện nhất, bị tất cả mọi người chà đạp. Vì thế sau này hắn luôn cố gắng hết sức mình, bất chấp mọi thủ đoạn để vươn lên, vượt qua người khác, để không bao giờ phải quay trở lại nơi u ám đó nữa.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nhiêu, trái tim đã chết bao nhiêu năm của hắn như được sống lại. Những ngày sau đó, không kể ngày đêm niềm khát vọng, mong muốn của hắn với nàng càng ngày càng lớn, trong mắt chỉ có mình Thẩm Nhiêu.
Không cần biết dùng cách gì, dù cho nhân lúc người gặp khó khăn, bụng dạ khó lường, hắn đều cương quyết nắm chặt tay nàng, quyết không buông!
Thẩm Nhiêu trong lòng vô cùng chua xót, nhưng vẫn gắng gượng kêu lên
“Tạ Cẩn, mau buông ta ra!”
Dòng suy nghĩ của Tạ Cẩn lúc này quay trở lại, hắn cắn chặt răng, ôm chặt nàng
“Tin ta lần này, ta sẽ không để chuyện gì xảy ra với nàng! Hãy tin ta!”
Hắn dùng hết sức mình rút đao ra, lao xuống dưới, rồi đạp lên những cành cây ở vách núi, lấy thăng bằng, sau đó nhanh chóng cắm đao vào vách đá, để cả hai không bị rơi xuống nữa. Tạ Cẩn lúc này đã sức cùng lực kiệt, vết thương sau lưng càng lúc càng chảy nhiều máu, hắn đột nhiên hỏi
“Nhiêu Nhiêu, người mà nàng thích là ta, đúng không?”
Khắp người Thẩm Nhiêu đều nhuộm đỏ một màu máu, khóe mắt nàng rực đỏ lên
“Nói những điều này bây giờ để làm gì?”
Tạ Cẩn vẫn cố chấp
“Mau nói cho ta biết, đáp án của nàng!”
“Tạ Cẩn”
Tạ Cẩn bất chấp, đe dọa Thẩm Nhiêu.
“Nếu nàng không nói, cả ta và nàng sẽ cùng chết ở đây.”
Đây là cách suy nghĩ của những tên cường đạo.
Thẩm Nhiêu sợ hắn sẽ làm ra những việc thiếu suy nghĩ, nên đã nhắm chặt mắt, chấp nhận số phận, nói
“Đúng! Ta thích ngài, rất thích ngài, thích muốn chết đi được, như vậy đã được chưa!”
Thích rất lâu rồi, lâu đến nỗi nàng không còn nhớ từ lúc nào nam nhân này đã ở sâu trong tim mình, dần dần là một phần không thể thiếu trong cuộc đời nàng.
Tạ Cẩn chờ đợi, kỳ vọng rất lâu, cuối cùng cũng đã có được đáp án mà mình mong muốn, vừa khổ sở vừa xót xa, mà cười lớn, đuôi mắt đỏ rực, xúc động nói
“Dù cho bây giờ có chết ta cũng nhắm được mắt.”
Thẩm Nhiêu nhếch một bên miệng nói
“Ngài phải giữ mạng mình cho cẩn thận mới có thể ở bên ta.”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
Tạ Cẩn rút đao ra, cọ vào phiến đá để làm giảm tốc độ rơi, đến độ cao an toàn, hắn dùng khinh công, bay xuống đáy.
Vừa chạm đất, Tạ Cẩn liền nôn ra máu, trượt xuống, ngã lăn xuống đất, tay run lẩy bẩy, không ngừng ho ra máu.
Thẩm Nhiêu chỉ bị vết thương ngoài da, không đáng ngại, bò đến bên cạnh hắn
“Ta nhớ trong y thư có viết, tam thất, đại huyết đằng, còn cả tô mộc. Ta nhớ là Ngọc La đưa cho ta rất nhiều.”
Từ chiếc túi mà nàng luôn mang theo bên mình móc ra một nắm thuốc, thở một hơi, cẩn thận cởi áo hắn ra, nhìn thấy vết thương chằng chịt do bị chém, mà không dấu nổi đau lòng.
“Không đau.”
Tạ Cẩn không cần nhìn cũng biết tâm trạng Thẩm Nhiêu, vỗ vỗ tay an ủi nàng.
Thẩm Nhiêu không nói gì, chỉ biết quay đầu tìm xung quanh, cái nơi u ám , đến cả một cục đá để nghiền thuốc cũng không có. Chỉ đành dùng miệng nghiền đại huyết đằng, vừa phải chịu đựng mùi vị của nó, vừa phải nhai nát rồi đắp lên vết thương.
Tạ Cẩn vẫn còn chút sức lực để nói đùa.
“Ngon không?”
Thẩm Nhiêu móc ra một viên kẹo nhét vào miệng hắn, rồi tự cho vào miệng mình, vị ngọt của kẹo làm dịu đi vị đắng chát của thuốc
“Nếu Tống Dụ không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao?”
“Vậy thì… Ngay tại nơi đây, chúng ta động phòng vậy.”
Hắn dùng ánh mắt chân thành nhìn nàng, nắm chặt tay.
“Nếu số trời đã định phải thành bộ xương khô ở nơi này, chi bằng chúng ta cùng nhau ở đây luôn!”
Thẩm Nhiêu nhếch nhếch miệng:
“Được, nếu như ngài chết ở trên người ta, ta sẽ tìm người khác trẻ hơn khỏe hơn!”
“Vậy ta nhất định sẽ bò ra khỏi mộ, chặt nát cả nàng và tên khốn đó!”
Hắn vừa cười vừa đau vì vết thương, tựa đầu vào vòng tay nàng, ôm lấy nàng nói:
“Nhiêu Nhiêu, ta thực sự rất vui.”
Thẩm Nhiêu nhíu mày
“Vui vì gặp đại nạn không chết?”
Hắn đột nhiên im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói.
“Không, vui vì… Nàng cũng thích ta.”
“Ta cũng rất vui.”
Nhân phi thảo mộc, thục năng vô tình*. Hắn đối với nàng như vậy, làm sao mà không có tình cảm cơ cơ chứ?
*Người không phải là cây cỏ mà không có tình cảm
Tạ Cẩn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, vừa chua chát, đắng cay lại vừa ngọt bùi, mà còn thỏa mãn. Những cảm giác này hội tụ lại, lan khắp cơ thể, khiến tứ chi, xương cốt như bị tê liệt.
Thì ra đây là khổ tận cam lai, lưỡng tình tương duyệt mà người ta thường nói.
Hắn nhắm mắt lại, thì thầm.
“Ta thật sự yêu nàng, yêu muốn chết đi được, không có nàng ta không muốn sống nữa.”
Thẩm Nhiêu một thoáng xúc động, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ chuyện khác.
Triều đình trước giờ vẫn chưa từng có tiền lệ được kết phu thê với triều thần, dù gì nữ quan cũng rất ít, cơ hội cũng không nhiều. Hơn nữa hoàng đế kỵ nhất việc quần thần tự ý kết giao quá thân thiết, nhằm kéo bè kết cánh.
Mặc dù theo lý mà nói không được kết phu thê, nhưng theo pháp thì không nói là không thể.
Nếu như đã mở lời biểu lộ tâm ý, nàng cũng phải nghĩ mọi cách để có thể được ở bên cạnh Tạ Cẩn. Tóm lại nàng không phụ với lòng mình, cũng không phụ lòng với người mình thương.
Sau đó, cơ thể Tạ Cẩn dần nóng lên, vừa lạnh vừa run, dường như phải mím chặt môi chịu đựng mọi suy nghĩ đang đảo lộn trong đầu, không để bản thân bỏ cuộc, buông lỏng.
“Không thể cứ ngồi đây đợi chết như vậy được.”
Thẩm Nhiêu nhìn xung quanh, cắn chặt răng cõng Tạ Cẩn lên lưng. Thân hình mảnh mai, yếu ới của nàng mà phải cõng một nam nhân như Tạ Cẩn thì thật quá sức.
Thẩm Nhiêu tay trái cầm đao, từng bước từng bước đi về phía trước
“Không thể chờ Tống Dụ tìm ra chúng ta được nữa, ta tìm đường đưa chàng ra khỏi đây.”
Cơ Thể Tạ Cẩn đã không còn chút sức lực nào, đừng nói đến đi, ngay cả tiếng nói cũng thều thào.
“Không cần cõng, ta tự đi.”
“Im miệng.”
Thẩm Nhiêu lấy đao làm gậy chống, chân thấp chân cao mà bước đi, không thấy Tạ Cẩn đằng sau có động tĩnh gì, nàng vội gọi:
“Tạ Cẩn.”
“Ừ!”
Hắn cố gắng gượng.
Lúc này nàng mới thở phào một hơi, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Ta kể cho chàng nghe một chuyện, chàng đừng ngủ.”
“Được.”
“Ngày xưa có một vài con người vào rừng bắt thỏ, rất may mắn là họ tìm được một cái hang thỏ, nhưng bên trong lại chỉ có một con thỏ con.”
Tạ Cẩn biết rõ nàng đang muốn kể gì, nhưng không nói gì mà yên lặng lắng nghe.
“Nhưng trong rừng còn rất nhiều động vật ăn thịt khác, chúng cũng rất muốn có được con mồi này. Một ngày nọ hổ bắt gặp được thỏ con, giúp thỏ đuổi hết những kẻ muốn ăn thịt nó, đồng thời mang nó về trong hang của mình.”
Thẩm Nhiêu cuối cùng cũng tìm ra được một con đường nhỏ, kể tiếp
“Thỏ con nghĩ hổ sẽ ăn thịt mình, hoặc nuôi nó để làm trò tiêu khiển, nhưng lại không nghĩ rằng hổ thật lòng muốn bảo vệ, nuôi dưỡng nó.”
“Hằng ngày chúng bầu bạn với nhau, nếu có thể thỏ hy vọng sẽ luôn được ở bên cạnh hổ mãi mãi, nhưng ngoài kia con người và những kẻ đi săn khác quá đông mà tất cả bọn họ đều nhắm đến nó.”
Thẩm Nhiêu càng lên dốc càng mất sức, nhưng nàng lại cố gắng gượng.
“Thỏ con cảm thấy sớm muộn gì cũng phải rời xa hổ, cho nên từ trước đến giờ không giám thổ lộ, bản thân cũng không nỡ rời xa hổ mà chỉ muốn suốt đời suốt kiếp ở bên nhau.”
Tạ Cận nghe xong trong lòng đau xót, thều thào nói:
“Nhưng hổ chưa bao giờ cảm thấy thỏ là gánh nặng của mình, nó chỉ thấy bản thân mình không đủ năng lực, sợ thỏ chê mình, mà bỏ mình đi tìm một chỗ dựa mới vững vàng hơn.”
Thẩm Nhiêu lắc đầu, mệt đến nỗi thở không ra hơi, nhưng vẫn cố gắng mở miệng.
“Nói linh tinh gì vậy, chàng là chỗ dựa vững chắc nhất của ta, người khác ta không quan tâm, ta chỉ cần chàng là đủ.”
“Vậy thì ta sẽ nỗ lực, nỗ lực hơn nữa…”
Tạ Cận buông thõng tay xuống, không còn nói gì nữa.
Thẩm Nhiêu đã từng trải qua cảm giác này, đệ đệ và muội muội của nàng bị bệnh tim bẩm sinh, không chịu được cảm xúc tiêu cực mạnh, cũng không được hoạt động mạnh. Khi gia đình xảy ra biến cố, do phải chịu kích động quá lớn, bệnh mới phát tác, không được chữa trị kịp thời, mà sau đó một người nằm trong lòng, một người ở trên lưng nàng mà trút hơi thở cuối cùng. Đêm đó, nàng đã đi rất lâu, rất lâu nhưng không ai có thể giúp nàng cứu muội muội và đệ đệ của mình, cũng như không thể cứu được nàng.
Thẩm Nhiêu thất thần nắm chặt lấy tay Tạ Cẩn lắc mạnh.
“Tạ Cẩn, Tạ Cẩn…”
Ai sẽ đến cứu nàng đây? Đừng để thêm một ai ở bên cạnh nàng phải ra đi.
“Đừng… Đừng sợ.”
Âm thanh yếu ớt của Tạ Cẩn vang lên
“Ta sẽ không rời xa nàng.”
Tâm tư hoảng loạn của Thẩm Nhiêu đã dần được ổn định lại, tiếp tục bước đi, không biết phải đi bao lâu, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh lửa mập mờ le lói ở đằng xa.
Ánh lửa dần dần rõ hơn, tiếng vó ngựa cũng lớn hơn.
“Tỷ Tỷ!”
Tống Dụ ngay lúc nhìn thấy Thẩm Nhiêu, liền tức tốc lao đến, nhảy xuống ngựa, đỡ nàng
“Tỷ không sao chứ? Có bị thương không!”
Thẩm Nhiêu thấy Tống Dụ, liền thả lỏng, cơ thể mềm nhũn, hướng về phía trước để Tạ Cẩn dựa vào mình. Nàng nắm tay Tống Dụ dùng hết sực lực
“Cứu hắn, cứu hắn.”
Thẩm Nhiêm cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, mà ngất đi, trong lúc mê man nàng còn nghe thấy tiếng Tống Dụ vội vã lo lắng
“Chắc chắn sẽ cứu, tỷ tỷ, tỷ tỷ tỉnh lại đi!”
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Thẩm Nhiêu làm là đi tìm Tạ Cẩn, nếu không phải Tống Dụ cương quyết ngăn cản và chắc chắn khẳng định hắn đã không còn nguy hiểm, thì đã không giữ chân được nàng.
“Đệ biết hắn đã cứu tỷ, tỷ rất cảm động, nhưng đó là trách nhiệm của hắn, dù cho có là ân tình thì tỷ cũng đã cõng hắn, hai người không ai còn nợ ai.”
Tống Dụ không muốn để hai người tiếp xúc quá nhiều.
Nếu hắn chỉ là đồ đạo đức giả thì đã đành, nhưng Tạ Cẩn đường đường là chỉ huy đội của cẩm y vệ!
Có thể leo lên vị trí này, hẳn cũng không phải dạng tầm thường, Tạ Cẩn con người này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để hai người đến với nhau.
Thẩm Nhiêu nghe xong vốn định giả thích rõ quan hệ giữa hai người, nhưng nghĩ kỹ lại, Tạ Cẩn vẫn chưa được chữa trị khỏi hoàn toàn, lỡ làm Tống Dụ nổi nóng gây khó dễ, thì không thể kháng cự được, mà thở dài một hơi
“Ta và Tạ đại nhân là đồng liêu, trên đường đi chăm sóc ta rất chu đáo, ta vô cùng cảm kích, nếu không có đại nhân cứu giúp, thì có lẽ hôm nay ta đã không thể đứng đây.”
Tống Dụ thấy vậy, liền nghĩ có lẽ ta đã quá đa nghi, tỷ ấy không hề có ý nghĩ đó, nhẹ nhàng nói
“Vậy đệ sẽ dâng tấu lên phụ hoàng ban thưởng cho lòng trung nghĩa của hắn, cũng sẽ đích thân tạ ơn, luận công khen thưởng.”
“Tỷ cũng đừng dây dưa quá nhiều với hắn.”
Thẩm Nhiêu nghe đệ đệ nói vậy, hỏi
“Đệ ghét hắn sao?”
“Cũng không hẳn là ghét, chỉ là không muốn hai người dính líu quá nhiều.”
Tống Dụ đắn đo, nhìn xung quanh nói
“Hắn là người rất có năng lực, nhưng nhân phẩm có vấn đề, hắn không hề có giới hạn, tỷ hiểu chưa?”
Thẩm Nhiêu tưởng rằng Tạ Cẩn đã gây ra tội lớn gì đó
“Ý đệ là gì?”
“Tỷ biết hắn đã dùng cách gì để leo lên vị trí chỉ huy đội của cẩm y vệ không?”
“Chuyện này rất ít người biết được, dù có biết cũng không ai dám nói.”
Tống Dụ xem xét xung quanh một lần nữa, xác định không có ai nghe lén, mới thì thầm nói
“Hắn đích thân lấy đầu cha mình để đổi lấy vị trí chỉ huy chưởng này đấy.”