Chương 101: Phá trận xông ra
Lưu Tiểu Nhiên hốt hoảng lùi về phía sau một bước, nhưng vẫn không né được thế là bị đánh một roi, lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một luồng sương mù tiêu tan trong không khí. Cảnh tượng xung quanh huyền ảo giống như trăng trong nước, chấn động một chút rồi trở lại thành tầng hầm mờ mịt như trước.
Đường Nham thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện ba người Tô Thiên, Mạnh Mộng và Tiếu Vi Vi đang đứng bất động tại chỗ, đôi mắt lờ mờ, thần sắc trên mặt thay đổi thất thường giống như đang chìm sâu vào ảo cảnh, cũng không biết bên trong ấy đang trải qua những gì.
“Tô Thiên, tỉnh lại, tỉnh lại đi!” Đường Nham vừa khẽ lay bả vai của Tô Thiên vừa kêu lên.
Nhưng dường như Tô Thiên hoàn toàn không nghe thấy, anh kêu hô một lúc lâu nhưng cô thậm chí còn không nhúc nhích một ngón tay, cứ thế này thì không ổn, ngộ nhỡ chìm sâu vào mê cục không tỉnh lại nữa thì phải làm sao.
Đường Nham tập trung tinh thần, sử dụng mối liên kết của khế ước linh hồn để kết nối với Tô Thiên, đi vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn cô mà kêu réo.
Tô Thiên đang chìm đắm với ảo tưởng của chính mình, đã để bản thân lạc lối, cô không phân biệt được thật giả nhanh chóng như Đường Nham để rồi phá vỡ ảo cảnh mà thoát ra, thay vào đó lại để ảo cảnh chi phối tâm trí. Tiếng gọi của Đường Nham giống như sét đánh giữa trời quang, nổ tung trong đầu cô, lập tức kéo cô ra khỏi ảo ảnh.
Tô Thiên dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn Đường Nham: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ơn giời, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, ban nãy tôi gọi cô cả nữa ngày cũng không thấy phản ứng, dọa tôi hết hồn.” Đường Nham thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt lòng ngực nói.
“Hả, thật sao?” Tô Thiên nhớ lại cảnh tượng vừa trải qua, hai má ửng hồng, khẽ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Đường Nham.
Trong ảo cảnh, người đàn ông thối này dịu dàng âu yếm, chân thành thâm tình với cô khiến cô sa lầy vào, tưởng đó là thật, suýt chút nữa thì đã lên giường với anh ta.
Sau đó, Đường Nham cũng dùng cách tương tự để đánh thức Mạnh Mộng, nhưng mà Tiếu Vi Vi không ký khế ước với anh nên không dễ giải quyết. Để tránh cho cô ta xảy ra sự cố, Tô Thiên chỉ đành dùng quỷ khí để thâm nhập vào trong đầu của cô ta, để cô ta tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say, sau đó để cô ta vào lại trong lọ sứ nhỏ.
“anh mau nghĩ ra cách gì đi, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết được. Đến giờ đã xuất hiện hai lần sát chiêu rồi, tiếp theo không biết có còn thứ gì đang đợi chúng ta nữa không.” Tô Thiên kéo ống tay áo của Đường Nham, cau mày nói.
“Nói cũng đúng ha, thế này đi, để tôi dùng mắt thông linh xem trước một chút đã.” Đường Nham nói xong thì nhắm mắt lại, tương thông với linh hồn của Tô Thiên, đồng thời chuyển chức năng của mắt thông linh lên người mình.
Khi anh mở mắt ra lần nữa, mọi thứ trong tầm mắt anh đã thay đổi đáng kể, vô số các vạch kẻ khác màu giao nhau trong không khí tạo thành một tấm lưới, trong vô số những tấm lưới lớn này có bốn đồ vật đặc biệt nổi trội, tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
Đường Nham không nhịn được mà bước về phía trước, quan sát đồ vật đó ở khoảng cách gần, lúc này mới phát hiện thứ đang sáng lấp lánh ánh vàng đó là bốn lá bùa. Xem ra trận pháp trong căn phòng này được tạo thành từ những lá bùa này.
Thấy Đường Nham đang chăm chú nhìn vào một bức tường, vẻ mặt thay đổi liên tục, Tô Thiên vội vàng tiến lại gần, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, có phát hiện gì không?”
“Ừm, tôi thấy nơi này có dán một vài lá bùa, mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến trận pháp trong căn nhà này.” Đường Nham nói.
“Vậy gỡ mấy lá bùa ấy ra không phải là được rồi sao?” Tô Thiên hỏi.
“Cô ngốc à, bên trên ấy đều có đạo pháp kim quang, tôi thậm chí còn không tiếp cận được, làm sao gỡ ra được chứ?” Đường Nham nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc rồi nói.
“Chẳng phải anh cũng có rất nhiều lá bùa sao, tìm xem coi có cái nào có ích không.” Tô Thiên lại nói.
“Mấy lá bùa của tôi không có tác dụng gì với chỗ này, nhưng tôi lại có một cách tốt hơn. Bên trên mấy lá bùa ở đây đều ẩn chứa đạo pháp kim quang rất mạnh mẽ, thuộc về khí cực chính, vậy thì chúng ta sẽ sử dụng chiêu lấy nhu thắng cương, dùng quỷ khí của cô và Mạnh Mộng để chống lại nó, chắc chắn là sẽ mang lại hiệu quả.” Đường Nham vội vàng giải thích.
“Tốt xấu gì cũng là một cách, tóm lại, trước tiên thử chỉ ra vị trí của lá bùa kia, tôi và Mạnh Mộng sẽ chuyển vận quỷ khí lên trên nó.” Tô Thiên nói.
“Được.” Đường Nham đồng ý, sau đó chỉ ra vị trí chính xác của lá bùa, Tô Thiên và Mạnh Mạnh đứng sang hai bên, huy động quỷ khí trong cơ thể, liên tục vận chuyển sang lá bùa.
Với sự trợ giúp của mắt thông linh, Đường Nham có thể nhìn thấy rõ ràng sự đối lập của hai luồng sáng trong không khí, sau đó bên này một luồng bên kia một luồng khác kháng cự lẫn nhau. Rốt cuộc thì mấy lá bùa kia đã tung ra hai đòn công kích, cho nên đạo pháp bên trên nó cũng đã tiêu hao hơn phân nửa, lực lượng còn lại chỉ đủ để miễn cưỡng chống cự thêm vài phút trước khi bị nuốt chửng bởi khí đen khổng lồ.
“Ù uôi, thành công rồi.” Đường Nham hưng phấn kêu lên.
Tô Thiên và Mạnh Mộng thu lại quỷ khí, trên môi cũng nở ra nụ cười, bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.
Một người hai quỷ đi tới trước cửa tầng hầm, Tô Thiên phất tay, một thanh trường đao sắc bén xuất hiện, khoét ra một cái lỗ hang cao ngang người, sau đó cúi người bước ra ngoài.
“Ha ha, nhanh như vậy mà đã ra được rồi, đúng là tôi đã đánh giá thấp các người rồi.” Giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên cách đó không xa.
Đường Nham mới vừa đi ra khỏi tầng hầm thì ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện người đàn ông đã từng đánh nhau trực diện với mình đang đứng ở giữa sân, bên cạnh anh ta còn có thêm một người đàn ông trung niên để bộ râu dài đang mặc một chiếc áo choàng dài, trông giống như một đạo sĩ.
“Anh yên tâm đi, tôi đã nói đêm nay sẽ khiến cho anh phải trả giá đắt thì nhất định là nói được làm được.” Tô Thiên lạnh lùng nói.
“Ai dô, tính cách nóng nảy quá nhỉ! Ban đầu nếu không phải thấy đùa khá thú vị thì đã khiến cho cô chết toi rồi, đúng là đáng tiếc thật đấy.” Giọng của người đàn ông vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng những lời anh ta thốt ra lại lạnh lẽo thấu xương như khối băng trong mùa đông khắc nghiệt.
“Anh!” Tô Thiên bị lời của anh ta chọc tức đến nỗi sắc mặt trở nên u ám, cô lập tức phất tay, từng tia khí đen ẩn hiện lao về phía người đàn ông.
Người đàn ông đó không nhúc nhích, nhưng đạo sĩ đứng bên cạnh lại ném ra một lá bùa, lá bùa này được thúc giục phát ra ánh sáng vàng để ngăn chặn luồng khí đen.
“Cái đám yêu ma quỷ quái chúng bây dám lộng hành trong nhân gian, đêm nay bổn đạo phải thu phục chúng bây mới được.” Đạo sĩ tuôn ra những lời chính nghĩa.
“Yêu ma quỷ quái thì sao, ít nhất bọn họ chưa làm hại một mạng người nào, không như tên súc sinh đội lốt da người bên cạnh ông, không biết trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi của các cô gái vô tội rồi.” Đường Nham phản kích lại không chút khách khí, hừ, ai mà chả biết cãi nhau cơ chứ, cái kiểu chỉ biết nói suông ấy chỉ là kỹ năng giả mà thôi.
“Thằng nhãi vô sỉ chớ có thốt ra những lời ngông cuồng, tao thấy mày ở cùng một chỗ với đám yêu mà này, ắt hẳn là đã bị chúng mê hoặc tâm trí rồi, hôm nay tao sẽ đồng thời thu phục mày luôn cho xong.”
Chương 102: Lục quỷ mê hồn
Đường Nham thật sự lười lãng phí nước bọt với tên đàn ông miệng đầy ăn nói hàm hồ này, trực tiếp vung roi da trong tay ra quất tới một cách mạnh mẽ, phải đánh cho tên đạo sĩ thúi này quỳ gối van xin mới được, ta nhổ, tim bị chó tha mất rồi hay sao mà lại đi giúp đỡ cầm thú, thật đúng là làm mất mặt giới đạo sĩ.
Ngẫm lại thấy vị đạo sĩ già nhà mình kham khổ cả đời, chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý.
Anh ra tay quá nhanh, tên đạo sĩ kia không kịp phản ứng, chỉ biết giương mắt nhìn roi da đang cách mình càng ngày càng gần, ông ta sợ tới mức sững sờ tại chỗ. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, người đàn ông mặc vest nhanh chóng đưa tay kéo ông ta về phía còn lại của mình, mới tránh được một roi công kích.
“Mày, mày dám chơi trò đánh lén.” Tên đạo sĩ vẫn chưa tỉnh hồn, giận đùng đùng chỉ vào Đường Nham nói.
“Cái gì mà đánh lén chứ, chiêu của ông đây gọi là quang minh chính đại đó!” Đường Nham nói xong lại quất tới thêm một roi nữa.
Người mặc vest vội vàng kéo đạo sĩ né tránh một lần nữa, sau đó lo lắng nói với ông ta: “Sư phụ, người mau ra tay đi, nếu không chúng ta sẽ không có cơ hội nữa đấy, cái bọn này không phải là loại đèn tiết kiệm dầu gì đâu.”
“Sư phụ biết rồi.” Đạo sĩ nghe lời anh ta xong thì trấn định lại tinh thần, sau đó móc ra một lá bùa từ trong lòng ngực, ném về phía cây roi đang đánh tới ông ta lần thứ ba.
Lá bùa nhanh chóng hóa thành một ngọn lửa, bao quanh lấy cây roi.
Bảo bối của mình lại bị đối phương đốt khiến cho Đường Nham cảm thấy xót xa, nhanh chóng thu hồi lại, lúc này ánh lửa đã dần dần tắt lịm, anh quan sát tỉ mỉ thì phát hiện cây roi của mình không bị bất kỳ tổn hại gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau khi bị tam chân vị hỏa của tao thiêu đốt mà cư nhiên không bị tổn hại gì, rốt cuộc là cây roi của mày được làm từ tà vật gì vậy?” Đạo sĩ kinh ngạc hỏi, bùa của ông ta trước nay chưa từng thất bại.
“Phi, cái gì mà tà vật hả? Thứ này của ông đây là bảo bối, nếu ông đã không thể đốt nó thì hôm nay cho các người lãnh giáo uy lực của nó một chút vậy.” Đường Nham vừa nói vừa vung roi tấn công một lần nữa.
Đạo sĩ kinh hãi, móc ra từ lòng ngực thêm một lá bùa khác ném về phía roi da, đạo pháp màu vàng lóe lên, nhưng roi da vẫn tiếp tục rơi xuống mà không hề bị chút ảnh hưởng nào.
Lần này, không đợi thanh niên mặc vest kéo đi nữa, đạo sĩ biết ngõ tự mình né tránh, lá bùa này là bùa trừ tà trung cấp, vậy mà chẳng có tí tác dụng nào với roi da, xem ra thứ này quả nhiên là bảo vật. Trên mặt ông ta nhất thời nổi lên vẻ tham lam, bản thân hành nghề đã nhiều năm nhưng chưa dùng được loại pháp khí nào hợp tay. Trái lại hôm nay đã gặp phải một vũ khí lợi hại như vậy, nhất định phải thu về tay mới được.
Đạo sĩ lấy ra từ trong lòng ngực một là bùa nền trắng chữ đen, cắn đầu ngón tay, nhỏ máu tươi lên trên rồi chắp hai tay lại, cấp tốc niệm chú.
Nhiệt độ trong sân đột ngột giảm xuống, gió vù vù lướt qua, sau đó có mấy thân ảnh màu trắng bất ngờ xuất hiện giữa không trung.
Ai nấy đều để tóc dài che mặt, đầu tóc rũ rượi, hai chân buông thõng vô lực, lay lắt hệt như những con ma treo cổ.
“Đây là lục quỷ trận do tao luyện chế ra, vinh hạnh cho chúng mày là những khách hàng đầu tiên.” Trên mặt đạo sĩ lộ ra vẻ đắc ý.
“Giả bộ cái gì chứ? Chẳng phải cũng chỉ là dùng sức lực của quỷ hồn thôi sao.” Đường Nham nhìn hồn phách mỏng manh của mấy quỷ khí trên không trung, khá là khinh thường.
“Dùng sức lực gì, mày cứ thử là biết! Hỡi những nô lệ của ta, đi xé xác bọn chúng thành từng mảnh cho ta.” Đạo sĩ vung tay lên, hung hăng nói.
Sáu đạo quỷ ảnh từ trên không trung trôi dạt thẳng đến bên người Đường Nham, sau đó duỗi hai tay ra, lộ ra những chiếc móng dài sắc nhọn, hướng về phía cần cổ của Đường Nham.
Trong khoảng thời gian này Đường Nham đã nhìn thấy không ít các loại quỷ hồn hình thù kỳ quái, đối với anh mà nói, mấy cái bóng trước mặt cũng chỉ như là đất dẫm dưới chân hàng ngày, anh không thèm chớp mắt lấy một cái, trực tiếp vung roi ra, hướng tới quỷ ánh cách anh gần nhất.
“Á”
Quỷ ảnh hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp hóa thành một đám khói tiêu tán trong không khí, bị đánh đến hồn phi phách tán.
Ngay sau đó, roi thứ hai lại quất ra, cộng thêm Tô Thiên và Mạnh Mộng cũng ra tay giúp đỡ, thuần thục nhanh gọn tiêu diệt sạch sẽ mấy con quỷ ảnh, cái gì mà lục quỷ trận chứ hả, ngay cả một chút uy lực cũng không có.
Thứ này đối với người thường may ra còn có chút hữu dụng, còn đối với Đường Nham mà nói thì chẳng khác gì mấy con kiến, tùy tiện giẫm lên là có thể giết chết rồi.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người đàn ông mặc vest và đạo sĩ, sắc mặt của bọn họ thay đổi rõ rệt, không ngờ Đường Nham lại lợi hại như vậy, liên tiếp mấy lần đỡ được đòn tấn công của bọn họ.
“Sư phụ, phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông mặc vest lo lắng hỏi, cùng với sự thất bại liên tiếp hai lần của bên mình, biểu cảm nhàn nhạt trên mặt anh ta cũng không thể duy trì nổi nữa.
“Chớ nóng vội, thầy vẫn còn một chiêu nữa chưa xài.” Vẻ mặt của đạo sĩ trở nên nghiêm túc nhìn Đường Nham đang chuẩn bị đi về phía mình, ông ta tỏ vẻ nham hiểm hung ác rồi rút ra một con dao nhỏ từ trong lòng ngực, tự rạch cổ tay, máu đỏ tươi trào ra, nhỏ giọt xuống rồi thấm vào lòng đất.
“Sư phụ, đây là…” Người đàn ông mặc vest kinh ngạc hỏi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
“Con đã chôn xác của những cô gái đó ở đây, ta dùng bí pháp nuôi bọn chúng thành cương thi, đang nghĩ xem khi nào thì có thể phát huy tác dụng, bây giờ đúng là lúc để thử năng lực của bọn chúng rồi đấy.” Sau khi đạo sĩ giải thích xong, chắp tay, nhắm mắt lại, bắt đầu không ngừng đọc những câu thần chú không rõ tên.
“Thái thượng lão quân dạy ta giết quỷ, cùng ta thần phương
Trên hô ngọc nữ, thu thập điềm xui xẻo
Du sơn đá nứt, mang theo ấn chương
Đầu đội hoa cái, chân đạp khôi cương
Thần sư sát phạt, không tránh cường hào
Tiên sát ác quỷ, hậu chém dạ quang
Thần nào không phục, quỷ nào dám làm
cấp cấp như luật lệnh”
Đường Nham thấy đạo sĩ kia dường như đang muốn làm ra loại chuyện yêu thiêu thân gì đó nữa, anh liền vội vàng tiến lên mấy bước định ngăn cản, kết quả là mới đi chưa được bao xa thì dưới chân bắt đầu rung lắc dữ dội, anh lập tức lùi lại, ôm lấy một cái cây đại thụ, thế này mới ổn định lại thân hình.
Trong sự rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra những khe hở dài, những móng vuốt gầy nhôm khô dài nhô ra từ những khe hở, quáu chặt lấy mặt đất, sau đó một con quái vật hình người bò ra.
Máu thịt toàn thân nó nhăn nheo khô ráp, miệng nứt ra đến mang tai, bên trong mọc đầy răng, hai mắt đỏ rực, vừa nhìn thấy Đường Nham là nó liền run rẩy đi tới, vừa đi vừa thè cái lưỡi đỏ tươi của mình ra liếm khóe miệng, giống như là phát hiện ra món đồ ăn ngon nào đó.
Chết tiệt, đây là loại quái vật gì vậy? Đường Nham sợ hãi liên tục lùi về sau. Vậy mà tên đạo sĩ mất trí điên cuồng kia còn dám nói cây roi của anh là tà vật, tự nhìn lại bản thân ông ta xem, ra tay toàn mấy chiêu quỷ yêu gì đâu không, vậy mà còn chưng ra bộ dạng quang minh lẫm liệt, da mặt đúng là dày một cách không bình thường mà.
Chương 103: Đánh đổ cương thi
Đường Nham lùi lại mấy bước, nhưng con cương thi cứ như là đã nhắm đúng anh nên không đi tấn công người khác, tiếp tục tập tễnh đi về phía anh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, trong miệng phát ra mấy tiếng rên rỉ the thé, động tác cứng nhắc.
Lúc này Đường Nham dứt khoát không tránh nữa, vung ra một roi để thăm dò, roi dài rơi vào người con cương thi, phát ra âm thanh ma sát chát chúa, sau đó trên ngực con cương thi có một vết thương dài màu đen.
Nhưng đối với con cương thi này mà nói, nó đã sớm trở thành một đống thịt thối tùy ý người khác sai khiến, cho nên vết thương do roi da mang lại chỉ khiến bước chân của nó dừng lại một chút mà thôi, không hề ảnh hưởng gì nhiều.
Đường Nham nhìn cảnh này, nhất thời thầm kêu lên một tiếng “toang rồi”, vậy mà roi da của anh cũng không có tác dụng với nó, xem ra cương thi và quỷ hồn có sự khác biệt rõ ràng về bản chất. Vậy thì đành dùng bùa thử xem sao, anh móc ra một lá bùa trừ tà từ trong lòng ngực rồi ném qua, cấp tốc niệm một câu chú cấp cấp như luật lệnh.
Lá bùa phát ra ánh sáng chói mắt và dính chặt vào người con cương thi, lần này con cương thi đó có phản ứng rất dữ dội, vừa xé tấm bùa trên người ra vừa phát ra những tiếng tru tréo thảm thiết. Sau khi ánh sáng trên lá bùa phai đi, biến trở một tờ giấy vụn rơi xuống đất, lòng ngực của con cương thi đã có thêm một lỗ hổng to bằng cái chén.
Nhưng nó vẫn không ngã xuống, và tiếp tục run rẩy tiến về phía trước.
“Bùa chú, vậy mà tên đó cũng biết xài bùa chú.” Sắc mặt tên đạo sĩ thay đổi dữ dội, suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi mặt đất.
“Xem ra lai lịch của thằng nhãi này rất bất phàm, thảo nào lại khó chơi đến vậy.” Người đàn ông mặc vest nói.
“Xem ra đối phương có chuẩn bị mà tới, sư phụ thấy nếu cứ tiếp tục theo tình hình này thì những cương thi còn lại cũng không phải là đối thủ của tên đó. Hay là chúng ta tranh thủ lúc hỗn loạn rút lui trước đã, núi xanh còn đó không lo không có củi đốt.” Tên đạo sĩ nhỏ giọng nói.
“Được, con nghe lời sư phụ.” Người đàn ông mặc vest vội vàng đồng ý, hai người thừa dịp lúc có mấy con cương thi khác bò ra khỏi mặt đất thì chậm rãi rút về phía sau, nương theo sự che chắn của bóng tối mà biến mất khỏi cái sân.
Lúc này, Đường Nham chỉ lo chiến đấu với mấy con cương thi, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh của hai người đối diện. Mạnh Mộng và Tô Thiên cũng bị mấy con cương thi bò ra sau đó chặn lối ra nên cũng không chú ý đến hai người kia.
Đường Nham thấy tác dụng của mấy lá bùa tốt hơn một chút so với roi da, bèn cất roi đi, móc ra một xấp giấy bùa. Anh đã chuẩn bị khá là đầy đủ cho trận chiến đấu tối hôm nay, xấp giấy bùa trong tay được xài giống như là không tốn tiền mua, được rắc hết lên người mấy con cương thi.
Vì đòn tấn công của những lá bùa mà mấy sức lực của mấy con cương thi giảm đi đáng kể, dừng lại các đòn tấn công. Tô Thiên dùng quỷ khí huyễn hóa thành trường đao, hung hăng chém vào cổ bọn chúng, đầu của mấy con cương thi lập tức rơi xuống và lăn long lóc trên mặt đất.
Một người và hai quỷ phối hợp với nhau, theo cách này, chẳng mấy chốc là đã tiêu diệt sạch sẽ hết những con cương thi trong sân.
Lúc này Đường Nham mới ngồi xổm xuống, thở hổn hển, trận chiến này khiến anh đủ mệt rồi, trên người cũng dính đầy chất nhầy dơ bẩn, những mùi hôi thối khó ngửi thỉnh thoảng truyền đến chóp mũi khiến anh nôn nao muốn ói.
“Hỏng rồi, hai tên đó biến mất rồi.” Sau khi giải quyết xong con cương thi cuối cùng, Tô Thiên đưa mắt nhìn về vị trí mà người đàn ông mặc vest và tên đạo sĩ kia đứng lúc trước thì phát hiện ra nơi đó đã không còn một bóng người.
“Sao cơ?” Đường Nham nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh sân, quả nhiên là không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
“Khốn kiếp, nhất thời không chú ý đã để bọn họ chạy thoát. Giờ phải làm sao đây, nhất định không được để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái bị hại nữa đây.” Tô Thiên căm hận nói.
“Tối lửa tắt đèn thế này, không biết bọn họ đã đi được bao lâu, chúng ta có muốn tìm cũng không biết phương hướng nào mà lần.” Đường Nham thở dài bất lực.
“Lẽ nào cứ bỏ qua cho bọn họ như vậy sao?” Tô Thiên trừng mắt nhìn Đường Nham rồi trầm mặt nói.
Đường Nham định mở miệng thì Mạnh Mộng ở bên cạnh đã cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
“Ê, hai người nhìn xem, sao mà quần áo trên những cái xác này lại có cảm giác quen thuộc không thể tả vậy chứ.”
“Vậy sao?” Đường Nham sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía mấy thi thể cụt tay què chân đang nằm trên mặt đất, quần áo trên người bọn chúng đơn nhiên là đã rách vụn bất kham, vô cùng bẩn thỉu, hoàn toàn không thể nhìn ra được bộ dáng ban đầu.
“Đã biến thành thế này rồi mà cô vẫn có thể thấy quen thuộc ư, sao tôi cứ thấy nó chẳng khác nào một đống giẻ rách vậy cà.” Đường Nham nói một cách khó tin.
Tô Thiên cũng bắt đầu quan sát cẩn thận quần áo trên thi thể, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, sau đó nói một cách không chắc chắn: “Ừm, tôi cũng thấy là hình như đã nhìn thấy mấy bộ quần áo này ở đâu đó rồi.”
Rốt cuộc là ở đâu nhỉ? Tô Thiên lướt qua ký ức trong đầu mình một lượt, cảm giác chắc là mới đây không lâu, đột nhiên, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt cô, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó liền xoay người chạy vọt xuống tầng hầm.
Mạnh Mộng và Đường Nham nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng khó hiểu, không biết Tô Thiên định làm gì nên cũng vội chạy theo, vừa bước vào cửa tầng hầm thì nhìn thấy Tô Thiên đang đứng ngây ngốc trước một bức tường dán đầy ảnh.
“Những thi thể đó chắc là những cô gái trên mấy bức ảnh này nhỉ.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Tô Thiên lẩm bẩm, tựa như đang nói chuyện với chính mình, cũng tựa như đang giải thích với Đường Nham và Mạnh Mộng.
Nghe vậy, Đường Nham nhìn theo tầm mắt của cô, quả nhiên là phát hiện quần áo của mấy cô gái trong ảnh quả thực có phần giống với đống giẻ rách trong sân.
“Cái đệch, vừa nãy tôi mắng hai tên đó không phải người, xem ra là còn hơi nhẹ, giết con gái nhà người ta xong còn điên cuồng mất trí chế luyện thân thể của người ta thành tà vật lợi hại như vây, tâm can của hai tên đó chắc là toàn màu đen toàn tập rồi.” Đường Nham tức giận nói.
“Chửi miệng như vậy thôi thì có ích gì, tôi muốn báo thù mà ngay cả người cũng không tìm thấy.” Tô Thiên lạnh lùng nói.
“Ngược lại thì tôi có một cách.” Đường Nham nói.
“Cách gì?” Tô Thiên ngước nhìn Đường Nham và hỏi.
“Có rất nhiều xác chết ở đây, chúng ta vẫn nên gọi cảnh sát đến xử lý, bọn họ nhìn thấy hiện trường nhất định sẽ liên lạc với chủ nhân của ngôi biệt thự. Nếu nhất thời không có cách nào tìm được, thì cũng có cách điều tra hành tung của tên đàn ông mặc vest. Chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến là được rồi.” Đường Nham giải thích.
“Hình như cũng có lý, năng lực xử lý vụ án của chúng ta đơn nhiên là không thể sánh với công an, công an muốn tìm người nhất định rất dễ dàng, vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi.” Tô Thiên suy nghĩ một chút thì đồng ý với cách nói của Đường Nham.
“Được rồi, vậy chúng ta về trước đi, hiện trường ở đây giao lại cho cảnh sát xử lý là được rồi.” Đường Nham dứt khoát nói.
Sau đó, anh dẫn hai nô lệ quỷ đi ra khỏi biệt thự, đi dọc theo con đường núi ra đến đường quốc lộ. Ở cái nơi hoang vắng này căn bản là không có người, Đường Nham đi bộ trên đường quốc lộ hơn hai tiếng đồng hồ mới gặp được một chiếc xe khách đi ngang qua, đồng ý cho anh lên xe và chở anh về thành phố.
Chương 104: Vị khách bất ngờ
Về đến trước nhà, trước tiên Đường Nham dùng điện thoại công cộng để báo nguy, nói về vấn đề của căn biệt thự kia. Cảnh sát lập tức dẫn người đến, người nhận điện thoại vẫn luôn hỏi kỹ càng sự việc và thân phận của anh. Nhưng anh chỉ nói vài câu cho có rồi cúp điện thoại, nếu như bị cảnh sát nhận ra, anh sẽ lại phải giải thích.
Lúc này đã gần năm giờ sáng, sắc trời hơi trắng hồng, Đường Nham bước những bước chân nặng nhọc về nhà, tắm rửa, thay đồ ngủ rồi nằm lăn lên giường, ngủ thiếp đi.
Trong mơ hồ, cũng không biết đã qua bao lâu rồi, lúc này điện thoại trên đầu giường không ngừng rung và reo chuông mới khiến Đường Nham bừng tỉnh.
Anh mơ màng sờ điện thoại, ấn nút nghe điện thoại rồi để điện thoại bên tai nói: “Alo, ai đấy?”
“Là em Lưu Tiểu Nhiên đây, em đã làm bữa sáng rồi, anh có muốn ăn không?” Điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Lưu Tiểu Nhiên.
“Không cần, anh mệt lắm nên không ăn đâu, anh ngủ thêm tí nữa đã.” Đường Nham nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại, kéo chăn qua đầu tiếp tục ngủ.
Nhưng không bao lâu sau, anh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Đường Nham mất kiên nhẫn, cầm điện thoại lên chưa xem là ai đã trực tiếp cúp máy, mẹ nó, tối qua đã bận cả đêm, mắt đã không mở lên được, đứa nào cứ quấy rầy giấc ngủ của anh, anh sẽ đấm nó không trượt phát nào.
Sau khi cúp điện thoại thì anh chỉ được yên tĩnh vài giây, sau đó điện thoại lại kêu lên, Đường Nham tiếp tục cúp máy, điện thoại vang lên lần thứ ba, lần này anh không thể nhịn được nữa, xoay người từ trên giường bật dậy, nhìn tên người gọi là Trương Lương, anh ấn nghe điện thoại, quát lớn: “Cái thằng nhóc này, cậu bị ngáo à? Mới sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại làm gì đấy, anh đây muốn ngủ tí cũng không yên.”
“Ôi giời ôi, Đường đạo trưởng của tôi ơi, cái gì mà sáng sớm tinh mơ cơ, giữa trưa đến nơi rồi mà cậu vẫn còn nằm ngủ à? Sao rồi, tối qua đánh dã chiến à?” Trương Lương không vì giọng điệu của anh mà tức giận, ngược lại còn trêu anh vài câu.
“Được rồi được rồi, đừng nói nhiều nữa, có gì nói nhanh nhanh lên, không có việc gì thì tôi tắt máy đây.” Đường Nham mất kiên nhẫn nói.
“Đừng cúp máy, để tôi nói, bây giờ cậu đến văn phòng một chuyến đi, có vụ làm ăn mới, tôi thấy lần này hình như là một vị khách lớn đó.” Trương Lương vội vàng nói.
“Lại khách hàng lớn, tôi chưa muốn gặp, cậu bảo ông ta chờ đi.” Đường Nham nói, mặc kệ có bao nhiêu chuyện lớn cũng cứ phải đợi anh ngủ đủ đã rồi tính tiếp.
“Này cậu nói cái gì đấy, sao có thể để khách đợi được, nếu không phải chuyện gấp, tôi cũng đâu có gọi điện cho cậu nhiều như thế, vị khách này hình như là xã hội đen, có vẻ nhìn rất hung tợn, đang dẫn theo một đám đàn em đứng ở cửa, tôi sợ sẽ khiến những vị khách khác không dám vào, bây giờ tôi đang phải hầu hạ ông ta đây, cậu mau đến đi, tôi không dám để khách đợi lâu đâu, nhỡ không may lại làm lớn chuyện thì sao?” Trương Lương nói một hồi rồi khuyên Đường Nham đến.
“Nhìn cái dáng vẻ nhát gan của cậu kìa. Được rồi, tôi bây giờ sẽ dọn dẹp một tí rồi đến ngay, cậu chờ một lúc, tôi lập tức đến.” Đường Nham cúp điện thoại, dụi mắt, từ trên giường xoay người bước xuống, dùng sức duỗi người rồi đi vào toilet đánh răng rửa mặt.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, anh đi đến chào Lưu Tiểu Nhiên, nói một chút về lịch trình của mình, sau đó mới lên xe đi đến văn phòng.
Lúc cách cửa của văn phòng một đoạn, Đường Nham đã thấy đứng trước cửa là một đám thanh niên mặc vest đen, đứng thẳng người, đeo kính đen.
Hừ, vừa nãy trong điện thoại Trương Lương nói cái gì mà đại ca xã hội đen, xem ra có vẻ không đùa được, nhìn thoáng qua cái đám đàn em giữ cửa phô trương thế này chắc chắn không phải người tầm thường.
Vừa mới đến cửa đã có hai người mặc đồ đen bước ra cản anh lại.
“Hôm nay chỗ này không mở cửa, anh lần sau hẵng đến.” Một tên béo mặc áo đen nói.
“Này, cái văn phòng này là do tôi mở, mặc kệ là có mở cửa hay không tôi đều có thể đi vào.” Đường Nham cười nói.
“Ồ, anh chính là Đường Nham.” Người áo đen mặt biến sắc, kinh ngạc hỏi, nhìn anh vài lần rồi ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt thanh tú của anh, có chút không tin hỏi: “Anh chính là cái vị thầy phong thủy nổi tiếng hả? không ngờ lại trẻ như vậy.”
“Hừm, quá khen quá khen rồi.” Đường Nham cười nói rồi ngại ngùng gãi đầu, danh tiếng của bản thân đã lớn như vậy sao, ha ha, đúng là vui thật.
“Anh Đường, mời vào trong, đại ca của chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi.” Người áo đen kia vừa nói vừa tránh sang một bên, bày ra tư thế mời khách, thái độ rất cung kính, thật sự không giống một tên côn đồ xã hội đen miệng đầy thô tục, không coi ai ra gì. Xem ra, vị đại ca này dạy dỗ rất tốt.
Đường Nham gật đầu, bước vào trong. Vừa mới bước vào cửa phòng, Trương Lương đã đứng đón sẵn.
“Hừ, cuối cùng cũng tới rồi, tôi cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, tôi nghe người ta nói ai cũng có phong thái, tôi còn không tin. Nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy đại ca này thì mới hiểu ra điều người ta nói là thật. Tôi đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước trong chốc lát đã bị rút cạn toàn bộ sức lực, phong thái người này thật sự quá lợi hại.” Trương Lương nói nhỏ vào tai Đường Nham, xem như để anh biết thêm đôi chút, chốc nữa có thể ứng phó được chứ không đến mức luống cuống tay chân.
Sau khi đi đến phòng, Đường Nham nhìn lên ghế sô pha trong phòng khách, đang có một người đàn ông dáng người vạm vỡ nằm đấy, cầm điện thoại không biết xem cái gì, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc vest.
“Thưa ông Triệu, để ngài chờ lâu rồi, tôi giới thiệu với ngài một chút, đây là thầy phong thủy trong văn phòng của chúng tôi.” Trương Lương chỉ vào Đường Nham nói.
Nghe được giọng nói của cậu ta, lúc này ông Triệu mới đưa ánh mắt từ di động nhìn về phía vẻ mặt đang mỉm cười của Đường Nham.
Khi ông ta nhìn khuôn mặt non nớt, thanh tú của Đường Nham thì lập tức cau mày hỏi: “Trẻ như vậy sao? Cậu thực sự có lợi hại như bọn họ nói không?”
“Lợi hại thì cũng không dám nhận, chỉ như là ăn cơm thôi, tôi bây giờ có chém gió thì ngài cũng chưa chắc đã tin, tôi luôn dùng bằng chứng để nói chuyện.” Đường Nham bình tĩnh nói.
“Rất đáng tin, được lắm, cậu có thể giúp tôi xem phong thủy không?” Ông Triệu hỏi.
“Đương nhiên là có thể, tình hình cụ thể là thế nào, ngài hãy nói qua một chút.” Đường Nham hỏi.
“Haiz, tôi đã mở một sàn đấu quyền anh ngầm, gần đây nơi đó luôn xuất hiện một số thứ không sạch sẽ, hơn nữa mỗi lần tôi gài người nào thắng thì người đó lại thua rất thảm, thật sự quá xui xẻo. Sau đó nghe bạn bè nói có khả năng nơi đây phong thủy có vấn đề, cho nên tôi mới tìm đến đây, hy vọng cậu có thể giúp đỡ.” Ông Triệu nghiêm túc nói.
Vốn dĩ ông ta không tin mấy điều này, nhưng không chịu được xui xẻo, uống nước cũng khó trôi. Nếu không thay đổi phong thủy chỉ sợ sàn đấu quyền anh sớm muộn cũng phải đóng cửa.
Chương 105: Có một con ma
Đường Nham cẩn thận đánh giá ông ta vài lần, phát hiện giữa mày ông ta có quấn một tia khí đen, khí thần toàn thân cũng không được sung túc, quả nhiên là dấu hiệu gặp vận xui.
Tướng mạo góc cạnh rõ ràng, trên con đường sự nghiệp chính là điềm xấu, tiền tới mau nhưng cũng dễ dàng xảy ra chuyện, Có thể thấy người đàn ông này là người tài cao và gan cũng lớn, dám đua dám xông pha. Hơn nữa trên người ông ta toát ra loại hơi thở sinh ra đã có sẵn của người lãnh đạo, cho dù trên sự nghiệp xảy ra chút biến cố nhưng cũng có thể dễ dàng ổn định.
Những chỗ khác không xung khắc thì ắt hẳn phong thủy của nơi ở xảy ra vấn đề.
“Tôi nhìn tướng mạo của ông cũng không có chỗ nào tương khắc, cho nên suy đoán vấn đề chính là nơi mà ông bình thường ở lâu nhất, cần phải đi quan sát thực tế một phen mới được. Chứ hiện tại thật sự không nhìn ra có vấn đề gì nghiêm trọng cả.” Đường Nham cười nói với ông Triệu.
“Này, thật không vậy? Nơi tôi bình thường ở nhiều nhất là đấu trường quyền anh của tôi, chỗ đó ngư long hỗn tạp nên tương đối hay dễ xảy ra vấn đề, cho nên tôi cần phải ở nơi đó một thời gian dài mới có thể canh giữ khu vực đó. Nếu anh đã nói có vấn đề, vậy cùng tôi qua đó xem đi. Nhưng tôi nói thẳng trước, nếu anh không nắm chắc còn muốn ôm chuyện này vào người, tôi đem anh ném đến đấu trường quyền anh ngầm làm bao cát cho tuyển thủ dùng đấy.” Ông Triệu vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đường Nham.
Không có người dám nghi ngờ ông ta nói lời này là thật hay giả, chỉ nhìn khí thế trên dưới toàn thân từ ông ta, cho dù ông ta nói mình từng giết người, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.
Trương Lương đứng một bên nhịn không được co rúm lại một chút, nhanh chóng nhìn về phía Đường Nham.
Đường Nham lại không hề dao động, trên mặt vẫn cứ tươi cười nhàn nhạt, trong lòng đã có tính toán trước nên gật đầu, anh vẫn tự tin với thực lực của mình, chỉ cần nơi đó không có hung quỷ ác linh gì đó thì đều dễ dàng giải quyết.
“Được, có quyết đoán, chúng ta đừng chậm trễ nữa, bây giờ xuất phát đi!” Trên mặt ông Triệu trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, ông ta từ trên sô pha đứng dậy, sửa sang lại một chút nếp nhăn trên quần áo, mặc kệ Đường Nham đồng ý hay là không đồng ý nên lập tức đi ra ngoài cửa.
Người đàn ông mặc vest màu đen đứng bên cạnh ông ta đi đến trước mặt Đường Nham bày ra tư thế mời, biểu cảm trên mặt như không cho phép từ chối.
Trong lòng Đường Nham không nhịn được mới thầm nghĩ một câu, lần này có như nào thì cũng có cảm giác mua may bán đắt. Hừ, chờ đến lúc chủ và thợ hung hăng đập ông ta, nếu không thì chẳng phải là muốn nhận tội oan sao?
“Này, cậu đi một mình phải cẩn thận chút, nhớ rõ là phải hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Trương Lương sáp lại gần cẩn thận dặn dò từng câu, trên mặt toàn là vẻ lo lắng.
“Yên tâm đi, thực lực của tôi cậu cũng không phải không biết, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Đường Nham vỗ nhẹ vai an ủi, sau đó xoay người hướng ra ngoài cửa.
Một chiếc Hummer mới tinh đang đỗ bên ngoài, người đàn ông mặc vest màu đen tiến lên mở cửa xe hàng ghế phía sau, chờ Đường Nham lên xe mới đóng cửa lại, ông ta thì ngồi xuống ghế lái khởi động xe.
Dọc theo đường đi, xe không ngừng vòng tới vòng lui ở nội thành, Đường Nham vốn đã không ngủ đủ giấc nên rất nhanh đã nổi lên cơn buồn ngủ, ngã xuống ghế ngồi, tron cơn mơ màng cũng không biết ngủ bao lâu. Mãi cho đến khi nghe thấy có người gọi tên mình thì Đường Nham mới từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Ngẩng đầu thấy một người đàn ông mặc vest đen đang đứng trước cửa xe, thấy anh tỉnh lại, sắc mặt không vui nói: “Anh Đường, chúng ta đã tới rồi, anh có thể xuống xe.”
“A, ngại quá, không cẩn thận ngủ quên mất.” Đường Nham xấu hổ cười, ra khỏi xe. Trước mắt anh là một tòa nhà xưởng hẻo lánh.
Thoạt nhìn có vẻ xưa cũ rách nát, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, nhưng diện tích rất lớn, liếc mắt một cái nhìn không thấy đầu. Ông Triệu đã đứng ở cửa chờ, nhìn thấy Đường Nham xuống xe cũng không nói lời nào, xoay người bước vào bên trong.
Vì thế, Đường Nham cũng đi theo, người đàn ông mặc vest đen cũng đi theo phía sau làm vệ sĩ.
Sau khi mấy người đi vào nhà xưởng, tới trước cửa thang máy thì có hai người đàn ông cũng mặc vest đen đang đứng đó, vừa thấy bóng dáng Ông Triệu đã vội vàng cung kính chào hỏi, cúi đầu hô một tiếng đại ca.
Ông Triệu gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bên trong thế nào rồi?”
“Theo như ngài phân phó, đã ra mệnh lệnh dọn dẹp, từ chối tất cả khách, hiện tại bên trong không có một bóng người.” Một người đàn ông vội vàng đáp lại.
“Ừ, đứng đây canh giữ cẩn thận.” Ông Triệu hài lòng gật đầu, sau đó bước vào thang máy.
Đường Nham theo sau đi vào, người đàn ông mặc vest đen ấn ba con số. Sau đó cửa thang máy khép lại và bắt đầu di chuyển. Vài phút sau thì ngừng lại, cửa thang máy một lần nữa lại mở ra, Ông Triệu vẫn dẫn đầu đi ra ngoài như cũ.
Bên ngoài quả nhiên có một động khác, Đường Nham vừa đi ra ngoài vừa nhìn thẳng.
Đó là một không gian ngầm khổng lồ, có dạng hình tròn. Ở trung tâm xây một cái đài cao bằng phẳng, chung quanh đài cao còn xây vòng bảo hộ và màn lưới, Khu vực còn lại là dày đặc ghế ngồi, có thể chứa đến vài trăm người, tưởng tượng nếu như đầy người ngồi thì cảnh tượng nhất định sẽ rất ngoạn mục.
“Đây là đấu trường quyền anh ngầm của tôi, vì để cậu không bị quấy rầy, hôm nay cố ý không mở cửa đón khách, Bởi vậy nên tổn thất không ít tiền để hiện tại phải xem cậu, ngàn vạn lần đừng làm tôi thất vọng.” Ông Triệu liếc nhìn Đường Nham và từ từ nói.
“Đương nhiên.” Đường Nham không nhanh cũng không chậm đáp lại một câu.
Lúc anh đến thang máy đã lặng lẽ triệu hồi Ứng Phong ra, cho nên có thể lập tức tập trung lực tinh thần tương thông với tâm linh anh ta, đưa mắt thông linh chi lại đây.
Mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu, trong đường cong không khí có chút lộn xộn, đục ngầu không chịu được, thậm chí còn có từng đợt từng đợt khí đen hỗn loạn.
Nơi này quả nhiên có khí đen, sau khi Đường Nham ý thức được điều này thì trong lòng giật mình, chẳng lẽ mình nói trúng rồi, thật sự ẩn giấu hung quỷ ác linh gì đó sao?
“Này, Ứng Phong, tôi thấy nơi này có khí đen, anh có nhận thấy có gì đó không hợp lý không?” Đường Nham hỏi trong lòng.
“Ừ, tôi cũng cảm nhận được nơi này đang ẩn giấu linh hồn một con quỷ, lực lượng còn không nhỏ.” Ứng Phong khẳng định.
“Này, anh biết vị trí của nó không?” Đường Nham vừa nghe lời này, cau này lui một bước, nhanh chóng chú ý động tĩnh chung quanh, sợ hồn con quỷ kia sẽ đột nhiên lao tới.
“Tôi không biết, nơi này là địa bàn của nó, hơi thở phân tán khắp nơi, không có biện pháp xác định cụ thể phương hướng và vị trí.” Ứng Phong lắc đầu nói.
“Ngọa tào, cái này phải làm sao bây giờ.” Sắc mặt Đường Nham khó coi, nếu muốn giải quyết vấn đề phong thuỷ ở nơi này, nhất định phải tìm ra con quỷ này, nếu nó không tự nguyện hiện thân thì không dễ dàng cho mình chút nào. “Như thế nào, vấn đề rất nghiêm trọng sao?” Ông Triệu chú ý tới sự biến đổi trên gương mặt của Đường Nham, mở miệng hỏi.