Chương 79: Bánh bao
Nguyệt Linh vừa mới mang thai không lâu, Lục Tu Lương đưa Thôi ma ma cùng Lưu Nguyệt đến Giang Nam, chỉ vì bên cạnh nàng có thêm người thân cận quen thuộc chiếu cố.
Bụng càng lúc càng lớn, mỗi ngày nàng đều được Lục Tu Lương đỡ đi chung quanh, đại phu nói tập thể dục nhiều có lợi cho việc sinh con.
Ban đêm nàng dần dần ngủ không yên, thường sẽ bừng tỉnh, nhưng bất luận động tĩnh nhẹ đến đâu, Lục Tu Lương đều có thể phát hiện.
Mang thai hơn nửa năm, nàng đẫy đà hơn rất nhiều, Lục Tu Lương lại gầy đi.
“Phu quân, uống trà đi, sau đó lại đây nằm cùng thiếp.”
Hắn nghe lời uống xong, vừa nằm lên giường, ý thức dần dần mất đi, hắn hôn mê bất tỉnh.
Ngón tay Nguyệt Linh luớt qua mặt mày hắn, nàng cười ôn nhu.
Trong trà kia, nàng bảo Lục Cửu hạ dược, an thần trợ ngủ, phu quân của nàng hồi lâu chưa từng ngủ một giấc ngon, nàng cũng thấy đau lòng.
Nàng nói cái gì hắn đều sẽ nghe, trà kia để cho hắn uống liền uống, hạ dược cũng không biết.
Giấc ngủ này đến khi trời tối.
Lục Tu Lương đột nhiên mở mắt, hắn cuống quít ngồi dậy, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Nguyệt Linh.
“Phu quân, tỉnh rồi.”
Nguyệt Linh mặt mày cong cong, đang tựa vào đầu giường xem sách.
Lục Tu Lương thở phào nhẹ nhõm, “Làm sao ta ngủ như vậy.”
“Thiếp cho chàng chút thuốc.”
“…”
Hắn bất đắc dĩ xoa đầu nàng, “Lần sau không được như thế, nếu không nàng xảy ra chuyện gì ta cũng không biết.”
“Ai nha phu quân, có thể xảy ra chuyện gì chứ, cũng chỉ là một giấc ngủ.”
Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Tu Lương, trong lòng cũng buông lỏng: “Được rồi, không có nếu như.”
“Ừm.”
Mùa xuân đến mùa thu, một năm nữa mùa đông lại tới.
Đêm giao thừa ở Giang Nam không có tuyết rơi dày, không có gió lạnh, mặc dù không phải là rất ấm áp nhưng cũng dễ chịu.
Nguyệt Linh nhìn trời cao, cảm khái: “Nếu hàng năm đều có thể đến đây ăn tết thì tốt rồi, kinh thành thật sự quá lạnh.”
Hắn ôm nàng, “Nếu nàng thích, chúng ta sẽ không quay lại.”
“Vậy cũng không được, Đại Lương không thể không có chàng, năm sau chàng còn phải trở về phục chức.”
Hắn khẽ ừ một tiếng.
Hắn không có gì để nói, chẳng qua nàng muốn hắn trở về, vậy hắn sẽ trở về.
“Ta cũng tùy tiện nói một chút, nhà chúng ta ở kinh thành, sao có thể không trở về đây.”
Nàng hít sâu hương vị trên người nam nhân, trong lòng vô cùng an bình, “Phu quân, còn có một tháng mới sinh, chàng thả lỏng một chút.”
Ngày lâm bồn là đầu tháng hai, còn có một tháng, tinh thần của hắn căng thẳng quá mức.
“Huống hồ Tô đại phu cũng ở đây, chàng không cần lo lắng.”
Lục Tu Lương lo lắng cho thân thể nàng nên tháng trước trói Tô đại phu từ kinh thành lại, may mắn Tô đại phu cũng muốn đến Giang Nam bên này bái phỏng cố nhân, lúc này mới không so đo với hắn.
Nam nhân không nói chuyện, hắn nhìn vào bầu trời đầy sao, lần đầu tiên trong cuộc sống của mình mà thực hiện một mong muốn.
Cho tới bây giờ, hắn cũng không có tín ngưỡng gì, mối bận tâm duy nhất chính là nàng, chỉ hy vọng nàng đều bình an.
Vào tháng hai, mỗi ngày Lục Tu Lương đều vô cùng lo âu, người bên ngoài nhìn không ra manh mối, nhưng Nguyệt Linh biết.
Sáng sớm mỗi ngày, hắn không đi luyện kiếm nữa, cả ngày một tấc cũng không rời nàng, hắn từ chối tất cả khách nhân, không ra ngoài nữa. Hắn chuyển tất cả đồ đạc che khuất tầm mắt trong nhà đi, ngay cả bình phong trong phòng ngủ cũng kêu người rút hết, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho mình nếu có một khắc không gặp được nàng.
Nàng biết hắn đang sợ hãi.
Hoặc có lẽ là do mẫu thân của hắn khó sinh mà chết nên hắn luôn lo lắng nàng cũng sẽ như thế.
Mùng năm tháng hai là sinh thần của Nguyệt Linh, ban ngày gió êm sóng lặng.
Bóng đêm đã tối, Nguyệt Linh đột nhiên tỉnh lại.
Lục Tu Lương hoảng hốt, nắm chặt tay nàng, “Có phải sắp sinh rồi không?”
Nguyệt Linh đau đến không nói nên lời, nước mắt không kìm được mà chảy.
“Người đâu!”
A Niệm vội vàng đi vào cửa, khí tức có chút loạn, Lục Cửu ôm kiếm chờ ở ngoài cửa.
“Đi tìm đại phu và bà đỡ.”
A Niệm lại vội vàng ra khỏi cửa, vừa lúc đụng vào trong ngực Lục Cửu.
Sắc mặt nàng ửng đỏ, cắn môi không nói gì.
“Ta sẽ đi, nàng hãy ở lại đây.”
Lục Cửu nói xong liền không còn bóng dáng.
A Niệm xoa xoa đôi môi sưng đỏ, đi vào phòng.
Kế tiếp là một đêm binh hoang mã loạn.
Thôi ma ma ở một bên sốt ruột, bà đuổi Lục Tu Lương rất nhiều lần cũng không đuổi được hắn đi.
Nguyệt Linh hữu khí vô lực, sắc mặt tái nhợt, “Thôi ma ma, để cho chàng ở lại đây đi.”
Nàng vươn tay, kéo ống tay áo của nam nhân không buông.
Lục Tu Lương đỏ mắt quỳ gối bên giường, hắn nắm tay nàng, trên tay lạnh lẽo.
Nàng khóc, nước mắt và mồ hôi đan xen.
Lục Tu Lương mím chặt môi, nắm tay nàng truyền nội lực cuồn cuộn không ngừng qua.
“Phu quân!”
“Ta đang ở đây.”
Nàng gọi hắn nhiều lần, hắn cũng không mệt mỏi đáp ứng.
Cuối cùng, vào lúc bình minh cũng sinh hạ.
Đó là một nam hài tử.
Lục Tu Lương nhìn cũng không thèm nhìn mà đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Hắn còn quỳ ở đó, chậm rãi cúi đầu nằm ở bên giường, hắn khóc.
Nguyệt Linh gian nan giơ tay lên, phủ lên đỉnh đầu hắn, nàng chậm rãi, nhẹ nhàng sờ đầu phu quân.
Từng chút một, rất dịu dàng.
Giọng nói của nàng nhẹ đến mức không rõ, nhưng nàng vẫn nói chuyện với hắn, “Tất cả đều nói nam nhân rất hiếm khi rơi nước mắt, tại sao chàng lại khóc nữa.”
“Không phải thiếp đã tốt hơn rồi sao, chàng xoa xoa cho thiếp, cũng ấm hơn rồi.”
“Phu quân, thiếp có chút mệt mỏi, ngủ một lát, lát nữa chàng ôm hài tử cho thiếp xem một chút…”
Nàng thật sự quá mệt mỏi, mặc dù có nội lực của hắn duy trì, nhưng tiêu hao sức lực của nàng cũng là cực lớn.
Trong phòng trở về yên tĩnh, Lục Tu Lương lau khô nước mắt, môi mỏng run rẩy, hôn lên trán nàng.
Không bao giờ sinh hài tử nữa.
Nhìn nàng chịu khổ sở như vậy, không khác gì giết hắn.
Hai mắt hắn phủ đầy tơ máu, tóc tai rối tung, một đêm không ngủ, trên cằm còn có chút râu mới mọc ra, nhìn qua vô cùng chật vật.
Cánh môi khẽ mở ra, trong lời nói là nồng đậm quyến luyến, “A Linh, cảm ơn nàng.”
…
Từng ngày trôi qua, Lục Gia Bình hai tuổi, cả nhà chuyển về kinh thành.
Hạ nhân gia nô trước cửa Lục phủ chờ thành một hàng, kiệu vừa mở, một thân ảnh nho nhỏ đi ra.
Lục Gia Bình xua hạ nhân đang nâng đỡ, chậm rãi bò từ trên ghế xuống.
“Phụ thân nói, nam tử hán phải tự lập tự cường, chỉ có nữ tử yếu đuối như mẫu thân mới cần được chiếu cố.”
Tiểu đại nhân giống nhau, chắp tay sau lưng đi vào cửa phủ.
Hạ nhân cùng gia phó hai mặt nhìn nhau, Lục Thất mang theo mọi người đi dỡ hành lý.
Bên trong kiệu hồi lâu cũng không có động tĩnh.
“A Linh, tỉnh dậy, chúng ta đến rồi.”
Phó Nguyệt Linh từ từ tỉnh lại, “Ôi…”
Nam nhân mỉm cười hạnh phúc, đoạn đường dài làm cho nàng mệt mỏi.
Hắn ôm nàng trở về phòng.
Lục Gia Bình đi theo phía sau A Niệm, Lục Cửu đi theo phía sau hắn, ba người đều không phải người nhiều lời.
“Hài tử, đây là phòng của con.”
Lục Gia Bình miệng còn hôi sữa, nhất định phải học cách nói chuyện như đại nhân: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
A Niệm nhếch môi, theo Lục Cửu cùng nhau rời đi.
“Ha…”
Lục Gia Bình bỏ giày, cả người ngã lên giường.
Không biết mẫu thân tỉnh khi nào, hắn ngủ một chút đã.
Sắc trời đã rất muộn, Lục Gia Bình bị đói mà tỉnh.
Hắn đẩy cửa ra, chạy đến cửa phòng Phó Nguyệt Linh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Hắn nằm sấp trên cửa nghe, bên trong một trận vang lên, còn có tiếng hờn dỗi của nữ tử.
Lục Tu Lương buông bát đũa trong tay xuống, đứng dậy mở cửa.
Lục Gia Bình nhìn phụ thân y phục hơi nhăn, cung kính hành lễ, “Phụ thân, mẫu thân đã tỉnh chưa?”
Trong phòng truyền đến giọng nói của nữ nhân, “Bình Bình vào đi.”
Sắc mặt Lục Tu Lương trầm xuống.
Lục Gia Bình nhất thời vui vẻ, hai bước đã chạy vào trong phòng, Nguyệt Linh đang tựa vào đầu giường, mặt đỏ bừng.
“Nương!”
Tiểu hài tử giống như bay vọt tới, tay chân líu ríu trèo lên giường, cả đầu nhào vào trong ngực Nguyệt Linh.
Đột nhiên cổ hắn căng thẳng, thân thể bay lên cao, bị người xách cổ áo sau từ trên giường xuống, đặt vào mặt đất cách giường ba bước.
Lục Gia Bình quay đầu nhìn vào ánh mắt âm lãnh của phụ thân thì sợ tới mức run rẩy.
Cúi đầu lẩm bẩm: “Hù dọa hài tử thì có bản lĩnh gì…”
Nguyệt Linh nhìn bộ dáng sợ hãi của nhi tử thì không vui trừng mắt nhìn Lục Tu Lương.
Nam nhân nhàn nhạt nhìn mẫu tử nàng một cái rồi ngồi xuống bên giường.
Nguyệt Linh ho nhẹ một tiếng, “Bình Bình sao vậy?”
Lục Gia Bình thật cẩn thận nhìn cha, không dám mở miệng.
“Nào, đến đây với nương.”
Nàng ngồi dậy, đẩy Lục Tu Lương sang một bên.
Khóe miệng nam nhân như đang cười lạnh như băng, thản nhiên nhìn Lục Gia Bình.
Lục Gia Bình quy củ đứng ở bên giường, tay xoa xoa góc áo, ủy khuất nói: “Bình Bình đói bụng, mẫu thân không có gọi Bình Bình ăn cơm…”
Phó Nguyệt Linh đỏ mặt, nàng cũng vừa mới dậy.
Nàng giận dữ nhìn phu quân, lại nhìn về phía nhi tử, trong mắt tràn đầy áy náy nên vội vàng đứng dậy ngồi xuống bên giường, ôm Lục Gia Bình vào trong ngực, “Mẫu thân sai rồi, có phải Bình Bình đói rồi không? Ở lại ăn với mẫu thân.”
Lục Gia Bình chần chờ: “Nhưng phụ thân…”
“Để yên! Mẫu thân định đoạt.”
Nguyệt Linh đứng lên mặc y phục, sau đó dắt Lục Gia Bình ngồi đến trước bàn ăn, hai người ngươi một lời ta một câu tán gẫu cực kỳ vui vẻ.
Lục Tu Lương ôm vai ngồi đối diện hai người, lẳng lặng nhìn.
Bữa tối qua đi, Nguyệt Linh có chút mệt mỏi, buổi chiều Lục Gia Bình ngủ rất nhiều, tinh lực tràn đầy, vẫn quấn lấy Nguyệt Linh.
Lục Tu Lương trầm mặt, xách cổ áo hắn ra cửa, ném nhi tử cho A Niệm cùng Lục Cửu.
“Đưa hắn đi chơi.”
Lục Gia Bình hoảng sợ mở to hai mắt, hắn không cần cùng hai người này đi chơi, đó quả thực là ác mộng!
Lục Cửu ôm quyền lĩnh mệnh, hắn ôm tiểu công tử vào trong ngực, bay lên nóc nhà.
Trên bầu trời có tiếng la hét tê tâm liệt phế, “Mẫu thân!”
Lục Tu Lương trở về phòng, Nguyệt Linh dở khóc dở cười nhìn hắn.
“Sao còn chàng còn như vậy.”
Hai năm nay sinh hạ nhi tử, Lục Tu Lương vẫn không thể dễ dàng tha cho nhi tử khi cùng nàng thân cận.
Hài tử còn nhỏ coi như khá hơn, ngày thường nàng ôm dỗ dành cũng được.
Nhưng khi nhi tử càng lúc càng lớn, càng ngày càng dính người, Lục Tu Lương liền bại lộ bản tính.
Nghe nàng nói như vậy, hắn cũng không phản bác, “Nàng đã rất mệt mỏi.”
Dưỡng hài tử là một công việc vất vả, nhất là khi nhi tử luôn bị bệnh, mỗi lần bị bệnh Nguyệt Linh đều buồn bã, buồn ngủ không yên.
Hắn có thể chịu đựng được tình yêu của nàng dành cho nhi tử, nhưng hắn không bao giờ muốn thấy nàng đau đớn, lo lắng cho nhi tử mình.
Vì thế hắn ném Lục Gia Bình cho Lục Cửu, một là cảnh cáo hắn không nên để mẫu thân bị liên lụy, hai là hy vọng hắn có thể chăm chỉ rèn luyện, có thể lực tốt.
“Nhưng hắn còn nhỏ.”
“Không phải tuổi đó ta cũng như vậy sao?”
Nguyệt Linh rũ mắt, trái tim mơ hồ đau đớn.
Nàng ôm chặt cổ hắn, “Phu quân, nhìn thấy Bình Bình thiếp liền nhớ tới chàng khi còn nhỏ, thiếp muốn đối với con tốt hơn một chút.”
Lục Tu Lương vuốt tóc nàng, “Đối xử tốt với hắn là được, nhưng nàng phải nhớ, ta mới là người quan trọng nhất với nàng trên đời này.”
Cô nương trong ngực mặt mày cong cong cười với hắn, đột nhiên hôn lên, nàng ngậm môi hắn, mơ hồ trêu cười nói: “Biết rồi, thật hẹp hòi.”
Lúc hai người tình cảm nồng nàn, Lục Gia Bình hai tuổi đang ngồi trên nóc nhà đếm sao.
“Cửu thúc, ta buồn ngủ.”
Trước mắt hoa hoa, hắn ý thức nhắm mắt lại, rồi mở ra, hắn đã trở về phòng mình.
“Ai …”
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành bánh bao, ôm Tuyết Nhi lên giường.