Chương 132: Dụ Đồng và nguyên chủ (cuối)
Thời gian quay lại một năm trước, ở cái lúc Khúc Kim Tích xuyên qua, nguyên chủ đang ở phía sau hậu trường chuẩn bị bước lên thảm đỏ, cô đã phải bỏ ra tám triệu để mua được cơ hội này.
Nhưng vào thời điểm đó, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một giọng nói, giọng nói đó nói cho cô biết cô là một nhân vật phụ độc ác trong một cuốn sách, bởi vì bị Thẩm Thính ghét bỏ nên không từ bất cứ thủ đoạn nào muốn được chia tài sản của Thẩm Thính, còn cố tình chọc giận ông cụ Thẩm, kết cục cuối cùng là nhận được cảnh quay rơi xuống vách núi, thành thịt nát.
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu thì trước mắt hiện lên một bức tranh, chính là bộ dạng bản thân rơi xuống vách núi chết, nguyên chủ vô cùng sợ hãi.
Sau đó giọng nói đó nói cho cô biết: “Cơ hội sống duy nhất là nhường cơ thể lại, để một Khúc Kim Tích khác đi vào thay thế, cải biến vận mệnh của cô, nếu không chắc chắn cô sẽ chết.”
Cô đồng ý.
Sau khi cô chấp nhận, linh hồn của cô đi vào một không gian hư vô, cô rất sợ hãi, giọng nói kia không xuất hiện nữa.
Tiểu Khúc Nhi (nguyên chủ gọi là Tiểu Khúc Nhi) có chút hoảng hốt, cô không rõ trạng thái này của bản thân bị coi là sống hay đã chết, không khỏi cho rằng mình đã biến thành quỷ, tự mình bước vào địa phủ.
Cũng rất may, không gian hư vô xung quanh biến thành màn hình chiếu, trong màn hình xuất hiện Dụ Đồng
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Tiểu Khúc Nhi ngơ ngẩn, nước mắt bất giác trào ra.
Giọng nói kia cuối cùng cũng xuất hiện: “Trong sách vốn không có sự tồn tại của Dụ Đồng, nhưng anh ta xuất hiện, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý yêu cô, đoạn tình cảm này đã cho cô một cơ hội sống sót.”
Cô vô cùng lo âu, cái gì mà toàn tâm toàn ý yêu cô?
“Có ý gì?” Cô dùng giọng khàn khàn để hỏi, khẩn trương muốn biết đáp án nhưng lại không dám truy tìm đáp án.
Khi người thân duy nhất qua đời, Tiểu Khúc Nhi biết cả đời này mình không thể dựa vào ai khác được nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ngày đó khi gặp Dụ Đồng, cô nhớ rất rõ ràng đó là một ngày thời tiết vô cùng đẹp, cuối thu ánh nắng chan hòa. Vì tức giận chỗ làm thêm, lại do tính cách độc lập khiến cô không thể tâm sự với người bạn tốt là Liễu Tư, vì thế cô đã đi tới khu rừng nhỏ sau cái hồ nhân tạo của trường, so với trường học thì nơi đây hẻo lánh, ít người đến hơn rất nhiều..
Vì để tâm trạng bình phục, cô kiếm một nhành cây, bẻ chúng thành từng đoạn từng đoạn, nghe âm thanh cành cây bị bẻ gãy, cứ thế, tâm trạng bực dọc và khó chịu từ từ được giải tỏa.
Cho đến khi đỉnh đầu vang lên một giọng nói không vui: “Này, cậu có thể đi xa một chút mà bẻ cành được không, có biết là đang làm phiền người khác ngủ không, tôi đã nhịn cậu năm phút đồng hồ rồi.”
Tiểu Khúc Nhi sợ tới mức cả người đều run rẩy, cô không hề ngờ là trên đỉnh đầu có người, vội vàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn, đó là một cây lựu không to lắm, cũng không tính là cao, giữa cành cây có một nam sinh đang ngồi đó, ánh mặt trời luồn qua những khe hở của tán lá xuyên xuống dưới, dừng lại trên người này, cả người anh ta như tỏa sáng.
Sạch sẽ, đẹp trai giống như nam chính trong những quyển tiểu thuyết tình yêu.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Khúc Nhi với Dụ Đồng.
Cô ngây ngốc nhìn, sau đó bởi vì hành động bĩu môi của đối phương mà hoàn hồn, mặt cô bất giác đỏ lên, xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lý trí nói với cô, đây là nơi công cộng, có ai quy định nơi công cộng không thể bẻ cành cây.
Hơn nữa, cô cũng không biết đang yên đang lành sao anh ta lại trèo lên cây ngủ, rảnh đến điên à.
Hơn nữa…
Cũng không nhìn lại vóc dáng của bản thân, cây lựu nhỏ như vậy, anh ta nằm lên không sợ nặng gãy cành sao?
Nghĩ như vậy, Tiểu Khúc Nhi tỉnh táo lại, ném cành cây đang cầm trong tay xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn người ở trên cây, nói: “Sợ bị quấy rầy thì về ký túc xá mà ngủ, nơi này không phải chỗ cho cậu ngủ.”
Từ trước đến giờ Dụ Đồng chưa bao giờ thấy ai dám tức giận với anh ta như vậy.
Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn là một hotboy trong trường học, bất kể cô gái nào nhìn thấy anh ta cũng sẽ đỏ mặt, một cô gái mạnh mẽ cùng sẽ trở thành em gái mềm mỏng.
“Please, phương pháp hấp dẫn đối phương này quá lỗi thời.”
Tiểu Khúc Nhi: “???”
Lần đầu tiên cô gặp một người tự luyến như vậy, đúng là buồn cười chết mất.
“Đồ có bệnh.” Ném ra câu này, Tiểu Khúc Nhi xoay người rời đi.
Dụ Đồng kinh ngạc, anh ta nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, thấy bóng dáng kia không hề quay đầu, thầm thôi miên chính mình: Vẫn như trước, đang hấp dẫn sự chú ý của mình.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Lần thứ hai gặp nhau là ở một quán cà phê, Tiểu Khúc Nhi làm việc bán thời gian ở đó vào cuối tuần, đây là công việc mà một người anh đã giới thiệu cho cô, nhưng khi cô đi làm, có một khách hàng nam gọi cô qua nhiều lần, ánh mắt lưu luyến trên người cô, vô cùng buồn nôn.
Tiểu Khúc Nhi vì khoản tiền lương làm thêm mà nhịn, nhưng người đàn ông này dù đang ở chốn thanh niên bạch nhật cũng không hề kiềm chế,ngược lại còn bảo cô đến gần, ngứa tay đặt lên đùi cô, cô không thể nhịn được nữa liền bê cốc cà phê hất về phía người đàn ông ghê tởm đó.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, người đàn ông muốn đánh cô, Tiểu Khúc Nhi âm thầm cắn răng, đã chuẩn bị tốt để hứng chịu cái đánh nhưng đợi rất lâu mà không thấy.
“Ồ, khí thế đối với tôi của ngày đó đâu rồi?” Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, mở to mắt, cô nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đá vào thân dưới của người đàn ông đầu heo kia.
Sau đó người kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, che đũng quần ngã xuống đất, anh ta quay đầu nói với cô: “Nhìn cho rõ, đối với loại biến thái này phải đạp vào đây.”
Tiểu Khúc Nhi ngây người, nhìn phản ứng của người đàn ông đầu heo này như được mở rộng tầm mắt, nhịn không được liếc nhìn dưới thân của Dụ Đồng, bọn họ đều là đàn ông, anh ta ra tay tàn nhẫn như vậy, bản thân không sợ sao?
“Tôi đi đây, cậu nhìn tôi làm gì!” Dụ Đồng quả thực tức giận, người con gái này đầu gỗ sao, anh ta đỡ một cái tát giúp cô, giờ vẫn còn hụt hơi mà ánh mắt của cô lại như đang quấy rối anh ta?
Sau vụ việc đó, công việc bán thời gian của Tiểu Khúc Nhi đương nhiên không còn, còn mất tiền bồi thường, nhưng cô vẫn muốn mời Dụ Đồng đi ăn cơm, cô không thích nợ ân tình của ai.
Ở trường học, muốn tìm Dụ Đồng không khó, tuy rằng học viện điện ảnh có rất nhiều trai xinh gái đẹp tụ tập, nhưng vẻ đẹp trai của Dụ Đồng có một không hai, là người nổi tiếng trong trường.
“Mời tôi ăn cơm?” Dụ Đồng nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá cô gái trước mặt. Mặc một chiếc quần dài không quá nổi bật, khuôn mặt xinh đẹp nhưng bị quần áo biến thành tầm thường, bị các cô gái xinh đẹp cùng trường đánh bại, nhưng mà… trộm nhìn thì khá thuận mắt.
Đương nhiên, anh ta còn lâu mới nhận.
“Cậu không cần suy nghĩ quá nhiều.” Sắc mặt Tiểu Khúc Nhi không chút thay đổi nói: “Chỉ là cảm ơn cậu lần trước ở quán cà phê đã giúp tôi.”
“Được.” Bình thường, Dụ Đồng sẽ không đồng ý, anh sẽ không đi chơi với con gái, nhưng mà giờ phút này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.
Anh ta nghĩ rằng ít nhất Tiểu Khúc Nhi sẽ đưa anh đi ăn ở nhà hàng, kết quả đối phương lại dẫn anh ta vào căn tin trường học, khi xếp hàng, cô quay đầu rất chân thành hỏi anh ta: “Cậu muốn ăn cái gì?”
Dụ Đồng: “. . .”
“Cậu định mời tôi ăn cái này?”
“Nếu không thì cái gì?” Tiểu Khúc Nhi có chút khó hiểu, chợt phản ứng lại, im lặng trong hai giây, cảm thấy bản thân hình như có chút keo kẹt, nghĩ nghĩ, lại nói: “Hay là, tôi mời cậu uống trà sữa nữa?”
Dụ Đồng: “. . .”
Thuộc loại người đàn ông lịch lãm cho nên anh ta không nói gì, yên lặng tiếp nhận sự an bài của cô.
Sau này anh ta mới biết cô rất nghèo, phải tự trả tiền sinh hoạt cùng học phí.
Học phí của trường học viện điện ảnh không ít, số tiền bà nội để lại tích góp lắm mới đủ để đóng học phí, chỗ còn lại cô cần phải tự nghĩ biện pháp kiếm.
Nhưng vào thời điểm đó, Dụ Đồng vẫn chưa biết, chỉ biết người con gái này rất kén chọn, sau khi ăn cơm xong đi mua trà sữa, cũng chỉ mua một cốc cho anh ta, còn không mua cho bản thân.
Hơn nữa, trên đĩa của cô là phần ăn rẻ nhất, còn phần của anh thuộc loại bình thường.
Dụ Đồng nghĩ người phụ nữ luôn nghiêm nghị cùng lạnh lùng này khá thú vị, anh ta vừa uống trà sữa vừa ngõ vào bàn: “Này, cậu đang tự trải nghiệm tháng ngày nghèo khó của sinh viên sao?”
Ai cũng biết, gia đình có thể cho con theo học tại học viện điện ảnh sẽ không đến mức cơm ngon không có mà ăn.
Nếu thực sự nghèo như vậy thì sẽ không cho con theo học trường điện ảnh.
Tiểu Khúc Nhi bày ra dáng vẻ thản nhiên, không hé răng nói, điều này càng khiến Dụ Đồng chắc chắn.
Anh ta cũng không nói gì nữa, qua một lát, phát hiện đối phương vẫn cúi đầu ăn, ăn rất chăm chú, như thể món ăn kia vô cùng ngon, khiến cho anh ta cũng cảm thấy hứng thú với đồ ăn trên đĩa của mình.
Suốt quá trình đối phương không nói lời nào, điều này khiến cho Dụ Đồng thấy không thoải mái, cuối cùng không nhịn được nữa: “Này, lâu như vậy còn chưa biết tên của cậu.”
“Khúc Kim Tích.” Tiểu Khúc Nhi không ngẩng đầu lên mà nói.
“Cái tên này nghe thật lạ, là chữ “Tích” nào nhỉ?” Anh nói: “Có phải Tích trong Tích Dương không?”
Tiểu Khúc Nhi: “. . .”
“Hay là xưa không bằng nay.”
Dụ Đồng thật ra biết cái tên này, là anh ta cố tình tìm chuyện để nói, bởi vì nếu anh ta không nói lời nào, đối phương cũng giống như quả hồ lô, nửa ngày cũng không nói được hai chữ.
“Tên của tôi cậu biết chứ.”
“Tôi không biết.” Ba chữ khô cằn vang lên.
Đến lượt Dụ Đồng không biết nói gì.
Anh ta cảm thấy người con gái này không biết tốt xấu, không thú vị.
Nhưng mà sau khi ăn xong…
“Cậu đi đâu?”
Tiểu Khúc Nhi ngẩn người: “Tôi đã mời cậu ăn xong, còn việc gì nữa không?”
Dụ Đồng bỏ ngoài tai những lời của cô, chỉ nói: “Tôi hỏi cậu đi đâu?”
Tiểu Khúc Nhi nhíu mày nói: “Làm thêm.”
“Làm thêm cái gì?” Anh ta hỏi đến cùng.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tiểu Khúc Nhi mất kiên nhẫn, nếu cô ăn một mình thì chưa tới nửa tiếng là xong, nhưng chàng trai trước mắt này ăn quá chậm, mất cả buổi vẫn chưa xong, cô ngồi cùng anh ta nên đã bị trễ nửa giờ đi làm.
Giờ đối phương còn không chịu buông tha, vì cô mời khách không có dụng tâm? Nhưng đây là bữa ăn tốt nhất cô có thể mời, bình thường cô còn không dám ăn suất thường hay uống trà sữa nữa.
“Đi làm công giúp anh Tô.” Cô nói: “Sắp không kịp rồi, tôi đi trước.”
Cô nhanh chóng chạy đi, Dụ Đồng thì buồn bực, không muốn ở lại với anh ta thêm vài phút chỉ vì đi làm công?
Sau đó, vào ngày nào đó, bạn cùng phòng của Dụ Đồng đang chơi game trong ký túc xá đột nhiên giễu cợt anh ta: “Ơ, anh đẹp trai Dụ, hôm nay không đi tìm Tiểu Khúc Nhi của anh sao.”
“Biến.” Anh ta cầm quyển sách trên đầu giường đập vào bạn cùng phòng: “Tiểu Khúc Nhi mà cậu có thể gọi sao?”
Bạn cùng phòng không sợ chút nào: “Nhưng Tiểu Khúc Nhi của cậu không thèm để ý cậu, công việc bán thời gian còn quan trọng hơn cả cậu. Hơn nữa, lần trước cậu gọi người ta là Tiểu Khúc Nhi còn bị đánh.”
Dụ Đồng đứng lên, bắt đầu hành hạ bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng bị đập kêu oai oái vẫn không quên nói: “Còn nói không có ý với người ta, nhiều mỹ nữ thích anh đẹp trai của chúng ta như thế, kết quả cậu lại thích người không có chút ưu điểm nào… Cậu nói xem Khúc Kim Tích có ưu điểm gì, mặt không tệ lắm, quần áo thì quê mùa, cậu… Á! Mẹ nó, đau đau đau! Cậu đánh thật đấy à!”
…
Một ngày nọ ở học kỳ một đại học năm hai, hôm đấy cơ thể Tiểu Khúc Nhi đau nhức nhưng cô vẫn kiên trì đi làm thêm, làm xong thì ngồi xe buýt quay về trường học, cô mệt mỏi thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, phát hiện có người đang ngồi bên cạnh.
“Dụ Đồng?” Cô cực kỳ kinh ngạc, sau đó cô phát hiện hai tay mình bị Dụ Đồng cầm, trên bụng có thêm một túi chườm.
Cô cũng không biết, Dụ Đồng lên xe giữa đường, bên cạnh cô là một cô gái, Dụ Đồng chỉ vào cô gái đang nghiêng đầu ngủ không thoải mái, nói với chị gái kia: “Chị gái, đó là bạn gái của tôi, có thể đổi chỗ được không?”
Chị gái đó vui vẻ đồng ý.
Tiểu Khúc Nhi cuống quít muốn rút tay ra, lúc này chị gái vừa rồi đổi lên hàng trước quay đầu nói: “Em gái à, bạn trai em thương em lắm, đưa túi chườm để tay em không bị cóng, vì không muốn đầu em đập vào thủy tinh nên để đầu em tựa vào vai cậu ấy. Gặp được người bạn trai tốt như thế, nên nắm chắc nhé.”
Tiểu Khúc Nhi sợ ngây người.
Cô nhìn Dụ Đồng, người kia mặt không biểu cảm, tai lại đỏ như nhỏ máu, lạnh lùng phản bác: “Không phải.”
“A.”
Hai người đều không nói chuyện.
Sau một lúc, hai người đồng thanh nói.
“Bụng còn đau không?”
“Sao cậu lại biết tôi…”
Đồng thời dừng lại, ngay sau đó mặt hai người đều đỏ bừng, vội vàng quay mặt qua hướng khác, mãi cho đến trạm dừng hai người đều không nói gì.
Trạm dừng cách trường học một đoạn đường, hai người một trước một sau đi. Không biết từ lúc nào, trời đột nhiên có bông tuyết bay xuống, Tiểu Khúc Nhi cầm túi chườm, chậm rãi bước đi. Thật ra bụng cô vẫn còn âm ỉ, nhưng không còn đau như trước nữa rồi.
Trong lòng ấm áp, và hơi sợ.
. {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Cô chậm rãi bước từng bước, biết có người đi theo phía sau.
Sau đó, cô nghe thấy người ở phía sau nói: “Tiểu Khúc Nhi.”
Tiểu Khúc Nhi cúi đầu không đáp, bước nhanh hơn.
“Cậu nhìn đi, hình như là tuyết đầu mùa.”
Tiểu Khúc Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn, ừ, đúng là tuyết đầu mùa của năm nay.
Lúc dừng lại, Dụ Đồng đi tới, anh ta cao hơn cô một cái đầu, gần như bao phủ được cô: “Nên, làm bạn gái của anh được không?”
…
Tiểu Khúc Nhi đã nghĩ rất lâu, cô có tài đức gì mà Dụ Đồng lại thích mình.
Không nên.
Dụ Đồng ưu tú như vậy.
Phụ nữ theo đuổi anh ta nhiều như vậy, vì sao anh ta lại chọn mình, hay chỉ là ham muốn nhất thời thôi.
Nhưng cô lại không muốn rời xa những ấm áp của anh, cô còn rất thích những lần thân mật của anh.
Nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn có cảm giác không thực. Cô cho rằng mình không bắt được Dụ Đồng nên khi Liễu Tư cho cô xem ảnh họ ôm nhau trên giường, cô không hề tức giận, chỉ có cảm giác an tâm như khi mọi thứ đã kết thúc.
Quả nhiên, tình yêu không hợp với cô.
Lúc đó, một người anh trong đoàn làm phim cho cô một cơ hội vào tổ, vì vậy cô chạy mất.
Đúng vậy, cô thừa nhận mình sợ hãi, hỏi cũng không dám hỏi, vì cô sợ cái đáp án khiến người ta tan nát cõi lòng.
Cô rất sợ.
Sau nữa, Tiểu Khúc Nhi phát hiện mình đã thay đổi.
Vòng giải trí quá mức hắc ám và dơ bẩn, không có hậu trường, khó mà ngóc đầu dậy được, nhưng cô phải nổi tiếng.
Vì thế, cô không từ thủ đoạn.
Có đôi khi cô sẽ nhớ lại khoảnh khắc yêu đương với Dụ Đồng, anh ta đã từng nói với cô một câu: “Tiểu Khúc Nhi, anh chính là con diều trong tay em, em phải nắm cho chắc, dù anh có bay xa đến đâu, anh cũng chỉ là của em.”
Nhưng cô lại cắt đứt sợi dây của con diều, không nhặt con diều về được nữa.
…
Hình chiếu xung quanh đều là cảnh Tiểu Khúc Nhi và Dụ Đồng đã từng yêu nhau, cô khóc không thành tiếng.
Thì ra, những thứ này chưa bao giờ biến mất, chẳng qua là do cô đã giấu nó vào sâu trong trí nhớ mà thôi.
Có lẽ làm vậy mới khiến mình có cảm giác sạch sẽ, sạch sẽ như lúc còn bước chân trong sân trường vậy.
Chờ những hình ảnh này biến mất, sau lại xuất hiện hình ảnh ở chung của Khúc Kim Tích và Dụ Đồng.
Tiểu Khúc Nhi nhìn ra Khúc Kim Tích né tránh Dụ Đồng, cũng nhìn thấy Dụ Đồng nơi nơi bảo vệ Khúc Kim Tích, hay đúng hơn, anh ta không bảo vệ Khúc Kim Tích mà là Tiểu Khúc Nhi.
Anh ta đã thay đổi rất nhiều.
Tiểu Khúc Nhi gần như si mê nhìn ngắm, từ khi Dụ Đồng ra mắt, cô liền âm thầm lặng lẽ chú ý, thấy anh ta nổi lên, cô còn vui vẻ hơn bất cứ ai.
Cái này như là động lực của cô trong vòng giải trí, một ngày nào đó, cô sẽ dùng thân phận là một nữ minh tinh nổi tiếng để gặp anh ta…
Nhưng cô phải cúi đầu trước thực tế.
Nhà họ Thẩm là hậu trường tốt nhất cô có thể trèo lên, cô phải tranh thủ.
Đúng vậy, cô đã thay đổi, anh ta cũng thay đổi, bọn họ đều đã thay đổi.
“Xin lỗi…” Tiểu Khúc Nhi thống khổ ôm lấy chính mình, cô không muốn thừa nhận sự ngu xuẩn của bản thân, cô chỉ hận chính mình, lúc trước không nên ở một chỗ với Dụ Đồng.
Anh xứng đáng với người tốt hơn.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại trong khoảnh khắc Dụ Đồng bị tai nạn xe cộ.
“Không!” Cô tan vỡ hét lên, muốn đi qua hình chiếu ngăn cản mọi thứ: “Không được! Không được!”
Tất cả hình ảnh đều biến mất.
Giọng kia đúng lúc vang lên: “Giờ, cô đã hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi, là tôi có lỗi với anh ấy, mau cứu anh ấy, tôi không muốn anh ấy chết, xin lỗi…” Cô nói đứt quãng ngã nhào ra, thút thít hò hét với hư vô xung quanh.
“Trong một thời không không thể có hai Khúc Kim Tích, tình yêu của Dụ Đồng cho cô cơ hội có một cuộc sống mới, cho cô một thân thể mới, trước khi đi, cô cần phải gặp Khúc Kim Tích, nói rõ mọi thứ với cô ấy, sau đó cô ấy sẽ nói cho Dụ Đồng.”
“Cô có tin Khúc Kim Tích không?”
“Tôi tin.” Tiểu Khúc Nhi lau sạch nước mắt, trịnh trọng gật đầu.
Rất nhanh, cô gặp được người đã cải biến vận mệnh phải chết của mình, một người giống mình như đúc, ngay cả họ tên cũng giống, Khúc Kim Tích.
Hai người họ như là một thể, nhưng rồi lại là hai người hoàn toàn khác.
Khúc Kim Tích ở đối diện là người mà cô hằng mong muốn được trở thành.
… {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Ba ngày sau, Khúc Kim Tích hôn mê bất tỉnh từ từ mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là Thẩm Thính canh giữ ở bên giường ba ngày không chợp mắt.
“Em tỉnh rồi?” Thẩm Thính cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Có đói không?”
Khúc Kim Tích nhào về phía trước, ôm chặt anh.
“Đói!” Cô ngậm nước mắt nói.
Cùng lúc đó, một gia đình tại cùng một bệnh viện với Dụ Đồng, một cô gái trẻ tuổi tên Tống Tiểu Khúc vốn tử vong vì tim ngừng đập bỗng một lần nữa lấy lại nhịp tim, không lâu sau thì tỉnh lại.
Dụ Đồng ở phòng chăm sóc đặc biệt đã gắng gượng qua giai đoạn nguy hiểm, được chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Lại qua vài ngày nữa, Khúc Kim Tích mang Tống Tiểu Khúc bước vào phòng bệnh của Dụ Đồng, người kia cũng vừa tỉnh lại.
Đôi mắt anh ta lướt qua Khúc Kim Tích, đối diện với ánh mắt của Tống Tiểu Khúc.
Một hồi lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô là ai?”
“Em là Tiểu Khúc Nhi.” Cô đáp từng chữ.
Chương 133: Chương trình thực tế phát cẩu lương(một)
Ngoại truyện thứ mười tám
Tháng tám là thời điểm nóng nhất ở Bắc Kinh.
Một tuần trước, weibo chính thức của S&T công bố danh sách khách mời cho chương trình thực tế mới “Dữ ái cộng miên” về cuộc sống của các cặp vợ chồng.
“Dữ ái cộng miên” do S&T cùng truyền hình TV hợp tác sáng tạo, bắt đầu PR cách đây một tháng, lúc ấy trên mạng không ngừng bàn tán, đa số đều bàn luận về cặp đôi nổi tiếng nào sẽ tham gia.
Có rất nhiều cặp vợ chồng trong giới giải trí, đều không nổi tiếng hoặc cả vợ lẫn chồng đều nổi tiếng, hay một người nổi một người không, cư dân mạng muốn xem cuộc sống sau hôn nhân của các nghệ sĩ mình ưa thích, trong lòng sẽ không tránh khỏi sự hiếu kỳ.
Vào thời điểm đó, không ít cư dân mạng đã bỏ phiếu bình chọn vợ chồng nào tham gia, trong đó có Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính, sau khi Thẩm Thính công bố giấy đăng ký kết hôn, hai người không biểu lộ tình cảm trên trên mạng khiến cho cộng đồng mạng rất mong chờ nhìn thấy cuộc sống sau khi kết hôn của họ.
Số phiếu bình chọn cho hai người luôn đứng ở vị trí số một.
“Thật sự, tôi nằm mơ cũng muốn hai bọn họ tham gia “Dữ ái cộng miên”, muốn biết xem vì sao hai người kia lại đến với nhau, có phải là có câu chuyện tình giống như trong cổ tích không.”
“Mọi người không phát hiện ra sao, kể từ khi Thẩm Thính công bố giấy kết hôn, hai người bọn họ rất ít khi xuất hiện cùng nhau. Ngoại trừ lần trước khi Dụ Đồng xảy ra tai nạn xe, truyền thông đưa tin bọn họ cùng nhau đến bệnh viện, sau đó cả hai không có chút tin tức nào. Dù sao cũng là ngôi sao nổi tiếng, để duy trì nhiệt độ với fan, cũng nên đăng cái weibo chứ.”
“Tôi cảm thấy những fan hâm mộ như chúng ta đã bị lãng quên.”
“Quỳ gối van xin, chỉ cần @Khúc Kim Tích và @Thẩm Thính tham gia “Dữ ái cộng miên” chết cũng không tiếc!”
“Mặc dù tôi cũng hy vọng vợ chồng bọn họ tham gia vào chương trình thực tế, nhưng theo tôi được biết, 90% bọn họ sẽ không tham gia.”
Những bình luận này được một blogger đăng tải, có lẽ bởi vì sức nóng, anh ta phát hiện ý kiến của mình nhận được sự tán thành của mọi người.
Blogger này đã liệt kê ra một số lý do, đầu tiên Thẩm Thính là người lãnh đạo S&T, Khúc Kim Tích là vợ của sếp, làm sao một cặp vợ chồng như vậy có thể tham gia vào chương trình có sự hợp tác giữa công ty mình với truyền hình TV, nếu muốn tham gia, chẳng phải là nên thông báo với công chúng, tự mình lên sân khấu không phải sẽ tiết kiệm được chi phí khách mời sao?
Thứ hai, hai người đều là nghệ sĩ nổi tiếng, Thẩm Thính giữ một số vị trí, có nhiều vai diễn, có nhiều cuộc hẹn với phim truyền hình, anh ấy thật sự có thời gian để tham gia sao? Thông báo về Khúc Kim Tích không dứt, cô ấy có tham gia thì đương nhiên Thẩm Thính cũng sẽ có.
Thứ ba, các chương trình thực tế thường thể hiện ra mặt không tốt, bị rất nhiều người xem nhìn thấy, hơn nữa hai người lại được chú ý như vậy, đến lúc đó rất dễ bị moi móc nhược điểm.
Thứ tư, hiện tại bọn họ không thiếu tiền cũng như độ nổi tiếng, sao phải tham gia một chương trình thực tế, để dành thời gian làm những việc khác không tốt hơn sao?
Lập luận có cơ sở này khiến rất nhiều người dù hy vọng hai người tham gia chương trình thực tế, nhưng nội tâm lại biết chuyện như vậy không có khả năng, trong lòng không ngừng sinh ra loại cảm giác mâu thuẫn.
Bởi vì vậy, rất nhiều cư dân mạng mong chờ danh sách chính thức, sau đó bọn họ phát hiện, khách mời tổng cộng có bốn cặp vợ chồng nghệ sĩ, nhưng thật sự không có vợ chồng hai người Thẩm Thính cùng Khúc Kim Tích.
Thất vọng là điều khó tránh khỏi, người hâm mộ hai bên không ngừng bàn luận về chủ đề hai người không tham gia chương trình thực tế lọt vào top tìm kiếm thứ năm.
Cổ Nhạc Nhạc vừa được nhân viên chăm sóc đắp mặt nạ cho vừa đọc những bình luận liên quan đến Khúc Kim Tích, nói: “Kim Tích, fan của cô thật khổ…”
Khúc Kim Tích thở dài: “Còn nói cái gì được nữa.”
“Nhiều người đều đang gào khóc hỏi vì sao cô không tham gia.” Cổ Nhạc Nhạc cũng vô cùng nghi hoặc: “Đúng vậy, liệu có phải tổng giám đốc Thẩm không muốn lắp camera trong nhà không?” Vẻ mặt cô ấy vô cùng kỳ lạ.
Vì để cho mặt nạ không rơi ra, Khúc Kim Tích đành phải duy trì khuôn mặt không biểu cảm, nói: “Anh ấy không có thời gian.”
“Ngay cả thời gian để thu hình trước cũng không?” Cổ Nhạc Nhạc nghi ngờ: “Hơn nữa cũng không phải quay ngay lập tức.”
Khúc Kim Tích nâng hai tay lên, nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt Cổ Nhạc Nhạc mà nói: “Cô có biết một tháng anh ấy ra nước ngoài bao nhiêu lần không?”
“Mười lần.” Khúc Kim Tích nói: “Chưa bao gồm chuyến bay xung quanh nước.”
“…” Cổ Nhạc Nhạc líu lưỡi, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Như vậy chẳng phải tổng giám đốc Thẩm và cô ngay cả gặp mặt cũng rất khó sao?”
Khúc Kim Tích: “…”
Không chỉ có thể, cho dù có thời gian gặp nhau cũng chỉ dùng để bổ dương khí.
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Khúc Kim Tích đầy bực tức.
Chương trình thực tế sắp ghi hình, còn nhiều hạng mục khác phải thực hiện, Thẩm Thính lại không đến hậu trường, bên ngoài anh có thân phận là một nghệ sĩ, trong khoảng thời gian này lại bận đến mức chân không chạm đất.
Muốn gặp một lần cũng khó khăn.
Cho nên đừng đề cập đến chương trình thực tế.
Thật ra bản thân Khúc Kim Tích cũng không muốn tham gia chương trình thực tế, lúc trước khi nghe đến chương trình thực tế này còn cho rằng Thẩm Thính cố tình làm ra cho hai người bọn họ, sau mới phát hiện thật ra hạng mục này đã bắt đầu được lên ý tưởng khi công ty mới thành lập, không phải vì cô.
Sau đó Khúc Kim Tích chuẩn bị quay chương trình thực tế thì xảy ra bao nhiêu phiền toái, tiếp theo là chuyện của Dụ Đồng, cô cũng bắt đầu quên mất.
Nhưng hiện tại ở chung với Thẩm Thính thì ít mà xa cách thì nhiều, thật ra cô muốn mượn cơ hội quay chương trình thực tế này để cho Thẩm Thính nghỉ ngơi một chút.
Lần trước gặp mặt, Thẩm Thính gầy đi không ít.
Khúc Kim Tích tuy miệng không nói, nhưng trong lòng lại thương xót, nghĩ biện pháp để bù đắp cho anh, nhưng thời gian gặp nhau rất ít.
Hiện giờ Thẩm Thính vẫn ở bên bờ đại dương kia.
Cô tiếp tục đóng phim, giờ đã cầm trong tay hai kịch bản, một kịch bản là bộ phim tết do Hà Chiếu đề cập trước đó, nói về tinh hoa đất nước, bộ phim này hầu như không được trả thù lao.
Nhất là kịch bản bộ võ hiệp, cải biên dựa trên tiểu thuyết của tác giả võ hiệp nổi tiếng, kể về câu chuyện tình yêu và thù hận trong chốn giang hồ kiếm thuật.
Ai cũng có mơ ước về võ hiệp, Khúc Kim Tích cũng không ngoại lệ, dù Minh Ngọc Sênh trong “Trúc sinh vật ngữ” khiến cô phải khổ thì cô vẫn như cũ không để ý đến sự phản đối Ngũ Lập Thu, tiếp tục nhận bộ phim võ hiệp.
Nguyên nhân Ngũ Lập Thu phản đối vì hiện tại, phim võ hiệp đã bị hạ nhiệt, thời điểm hiện tại không thích hợp để đóng phim võ hiệp, mặc dù chế tác hoàn mỹ, kết quả là phòng bán vé vô cùng thảm.
Đương nhiên sẽ tốt hơn nếu như chọn “Vây thành” của đạo diễn có tên tuổi lớn do cô ấy chọn.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
“Cô cứ đóng phim tết trước, sau đó mới đến “Vây Thành”. Lễ mừng năm mới là thời điểm chiếu phim tết, sang năm “Trúc sinh vật ngữ” sẽ ra, tiếp theo đến “Vây thành”. Bộ phim trước của đạo diễn đã lăng xê thành công một ảnh hậu và một vai nam phụ xuất sắc nhất, chỉ cần không xảy ra tình huống đặc biệt nào, “Vây thành” có khả năng sẽ lọt vào danh sách đề cử, so với bộ phim võ hiệp của cô còn tốt hơn nhiều.” Trong phòng làm việc, lần đầu tiên Khúc Kim Tích làm trái lời Ngũ Lập Thu, Ngũ Lập Thu tức giận đến mức muốn mở não cô ra xem bên trong có gì.
Từ khi biết Khúc Kim Tích đến nay, Ngũ Lập Thu không thể không thừa nhận, cô gái này rất dễ tính, bảo làm cái gì liền làm cái đó, trừ chuyện biến thân khó biết trước, những mặt khác đều không có gì phiền toái, cũng không có hề gây chuyện.
Nhưng trăm ngàn lần cô ấy cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại cứng đầu đến mức mười con bò cũng không kéo lại được.
Khúc Kim Tích quyết tâm phải đóng bộ phim võ hiệp này, cô lấy ví dụ cho Ngũ Lập Thu: “Chị bảo phim võ hiệp đã hạ nhiệt, khẳng định được sao. Cốt truyện ”Mưu trang” nói về mưu quyền cũng đã hạ nhiệt, nhưng doanh thu phòng bán vé của “Mưu trang” cũng không tệ.”
Cô khiêm tốn dùng từ “không tệ” để hình dung, thuận tiện phủ thêm lớp thương hiệu của bản thân lên, nói: “Vai diễn Tạ Trường Tịch của em cũng có rất nhiều người thích đấy.”
Trên mặt mang theo sự đắc ý giống như đứa trẻ ăn vụng, Ngũ Lập Thu bực bội nhưng không nén được cười, cốc đầu của cô: “Đó là do thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể nổi, đó là trường hợp đặc biệt.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Nhìn thấy chị Thu không phản đối nữa, Khúc Kim Tích không ngừng cố gắng, thêm chút sức lực, sử dụng tuyệt chiêu làm nũng, cầm chặt lấy tay chị Thu lắc qua lắc lại: “Nhỡ may “Trăng sáng giang hồ” cũng sẽ nổi, mọi thứ phải đợi đến kết quả cuối cùng, không thể dễ dàng kết luận được, chị vẫn luôn dạy em như vậy.”
Ngũ Lập Thu bị cô lắc đến mức choáng váng, nói với cô: “Nghĩ như vậy nên muốn đóng? Cô đã quên nỗi đau của “Trúc sinh vật ngữ”? Động tác trong phim võ hiệp khó hơn “Trúc sinh vật ngữ” gấp trăm lần, hơn nữa còn phải cẩn thận, thân thể nhỏ bé của cô sao có thể chịu được sức ép từ trong ra ngoài, cô khó có thể quay xong bộ phim này, hiểu chưa.”
“Em biết.” Khúc Kim Tích cười gượng: “Những điều này em đã suy nghĩ qua, nhưng mà có thể đóng một bộ phim võ hiệp chính là ước mơ lớn nhất của em, bỏ qua cơ hội này, về sau khó có đạo diễn nổi tiếng nào quay phim về võ hiệp nữa.”
Bởi vì phim võ hiệp đã hạ nhiệt cho nên không ít đạo diễn có mơ ước nhưng không dám tùy tiện quay phim, trừ phi họ không cần tiền.
Đạo diễn của “Trăng sáng giang hồ” vì muốn lên kế hoạch quay, nghe nói đã dùng hết một nửa tài sản trong gia đình.
Cuối cùng, Ngũ lập Thu bị thuyết phục.
Cho nên trước mắt Khúc Kim Tích cầm trong tay hai kịch bản, bộ thứ nhất là phim tết sẽ tiến hành quay vào tháng tới, một bộ là ” Trăng sáng giang hồ” quay vào tháng mười.
Cô có rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi từ tháng bảy đến tháng tám, Khúc Kim Tích ở nhà xem kịch bản, thực ra cô muốn thừa dịp này để quay “Dữ ái cộng miên”, nhưng hiện tại nó đang bị hẫng.
Không ai thấy bất cứ hình ảnh nào của Thẩm Thính.
Nhưng chỉ hai ngày sau khi thông báo chính thức, chuyện ngoài ý muốn đã xuất hiện.
Người nhà một nghệ sĩ nam của một cặp vợ chồng nghệ sĩ đã xảy ra chuyện, bọn họ phải ngừng tất cả dự định công tác để trở về xử lý, không có cách nào để ghi chương trình.
Dự định ban đầu có bốn cặp khách mời, hiện tại thiếu một đôi, phải bổ sung thêm một đôi, thời gian cấp bách, tìm đâu ra một cặp vợ chồng.
Không thể tùy tiện tìm một cặp vợ chồng không có độ nổi tiếng.
Vừa lúc đó.
Thẩm Thính đã trở về.
Vì thế. . .
“Chúng ta cùng nhau quay?” Khúc Kim Tích đang ở trong phòng bếp, tay cầm một cái thìa, kinh ngạc nhìn người nào đó bước vào. người sau ngay cả quần áo cũng không cởi, hơi cúi đầu, hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô gái.
Hơn mười phút sau, Khúc Kim Tích đỏ mặt, thở gấp gáp, nhìn người đàn ông không an phận, mặt nóng như lửa đốt: “Anh, anh còn chưa nói cho em biết chuyện gì xảy ra.”
Thẩm Thính cởi cúc áo đầu của áo sơ mi, trong mắt mang ý cười, dùng dăm ba câu nói toàn bộ sự tình cho cô biết. Khúc Kim Tích nghe xong, câu đầu tiên là: “Anh có thời gian rảnh không?”
Thẩm Thích không trả lời mà nói: “Nghe nói có một cô gái mỗi ngày ai oán ông chồng cô không ở nhà, không ở với cô, nỗi buồn dài ba ngàn dặm…”
“Đâu có!” Cô gái như một chú mèo bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
“Anh nói em đâu.”
“…”
Cô chưa nói xong đã bị người đàn ông ôm lấy eo, đè lên khung cửa, nụ hôn dần rơi xuống, lúc này đây đã dịu dàng hơn lúc vừa chút ít, nhưng động tác lại táo bạo hơn.
Tay lặng lẽ tiến vào.
“Em… em đang hầm gà cách thủy…” Cô chật vật tìm cơ hội nói.
“Chuyên tâm một chút.” Người đàn ông khẽ cắn vành tai tuyết trắng, dòng điện chạy theo làn da phóng lên toàn thân, mang theo những cơn tê dại.
Lại sau đó, cái xẻng rơi cạch xuống mặt sàn, phát ra tiếng keng giòn tan, nồi đất trên bếp gas kêu lên những tiếng ùng ục, hơi nước tràn lên trên, phủ lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai.
Sau một tiếng, người đàn ông thỏa mãn hôn cô gái mặt đỏ ửng trên ghế sô pha: “Anh đi nhìn canh gà.”
Khúc Kim Tích xoay người, xấu hổ chôn đầu vào lưng tựa, túm tua rua của chỗ tựa lưng. Sau này sao dám nhìn thẳng vào cái ghế sô pha này được nữa!
Mở nồi đất ra, canh gà đã đến đáy, Thẩm Thính thở dài: Tiểu biệt thắng tân hôn, đúng là đôi khi làm trễ việc.
Đương nhiên, cái này cũng không làm người nào đó trễ nải, đậy nắp lại, anh quay lại phòng khách.
“Canh gà hỏng rồi.” Anh dụ dỗ bà xã đang ngượng ngùng: “Chúng ta ra ngoài ăn nhé?”
“Không.”
“Anh đói rồi.”
Cô gái quay đầu, thấy dưới mắt người đàn ông có vành xanh, có hơi đau lòng: “Để em làm lại cho anh.”
Thấy cô thật sự không muốn ra ngoài ăn, Thẩm Thính cũng từ bỏ, Khúc Kim Tích đến phòng bếp nấu lại bữa cơ, Thẩm Tích thì vào phòng tắm tẩy rửa đi mỏi mệt.
Thay xong quần áo ở nhà đi vào phòng bếp, lúc này đây đã ngoan ngoãn không quấy rối nữa, anh chỉ đi theo sau lưng Khúc Kim Tích, cô đi đến đâu thì anh theo đến đó.
“Thẩm Thính! Anh là chó đấy à!” Khúc Kim Tích chưa từng phát hiện lão nam nhân này còn có một mặt ngây thơ dính người như thế.
“Anh thuộc về em.”
Một câu, khiến Khúc Kim Tích đỏ bừng mặt.
*{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Hôm sau, S&T lần nữa chính thức tuyên bố với bên ngoài, nói rõ nguyên nhân có một cặp đôi minh tinh không thể đến quay chương trình, sau nói không thể kéo dài thời gian thu hình vì sẽ có tổn thất, bởi vậy Thẩm Thính và Khúc Kim Tích vào vị trí dự bị của đôi vợ chồng kia.
Tin tức này vừa được công bố, toàn bộ trang mạng sôi trào.
Vốn đám fans hâm mộ đã không ôm hi vọng, kết quả bỗng nhiên thế cục được xoay chuyển, quanh đi quẩn lại, CP yêu thích của họ vẫn tham dự!
“Tôi cảm thấy giấc mơ đã thành sự thật, ha ha ha ha, tối hôm qua tôi còn nằm mơ thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính tham gia “Dữ ái cộng miên”, hôm nay đã được công bố với bên ngoài, má ơi!”
“Trời! Cái tin tức động trời gì đây, không thể chờ được muốn nhìn họ đứng trong một khung hình.”
“Báo cho mọi người một tin tốt, “Dữ ái cộng miên” áp dụng cách vừa quay vừa chiếu và gặp gỡ mọi người, nghe nói là thời gian của Thẩm Thính quá eo hẹp, không thể xác định được có quay được hậu kỳ không, miễn làm mọi người chờ lâu.”
“Tổng giám đốc Thẩm uy vũ! Tôi yêu Thẩm Thính quá.”
“Các chị em, Tích Tích @Khúc Kim Tích đã đăng weibo rồi, mọi người mau qua nhìn.”
…
Weibo Khúc Kim Tích đăng rất đơn giản.
@Thẩm Thính: Tổng giám đốc Thẩm, xin được chiếu cố nhiều.
Đám fans hâm mộ kích động đến rơi lệ, đây là weibo đầu tiên Khúc Kim Tích nhắc đến Thẩm Thính sau khi hai người công bố quan hệ.
Lúc trước còn có người trong ngành nói weibo của Khúc Kim Tích không đăng, ngay cả Thẩm Thính sau khi tuyên bố với bên ngoài hai người kết hôn xong cũng không đăng nữa, có vẻ cảm tình của hai người không như tưởng tượng.
Nhưng cũng có người nói Khúc Kim Tích dù đã nổi tiếng, là người có tài nhưng so ra độ nổi tiếng vẫn kém Thẩm Thính, người ta không đăng weibo do không muốn cọ nhiệt với Thẩm Thính.
Vì vậy, chủ đề lại như quay bánh xe trở lại ban đầu – lúc trước tại sao Khúc Kim Tích lại ngã vào Thẩm Thính trước mặt bao nhiêu người, có phải đi cọ nhiệt của Thẩm Thính không?
Đến nay đây vẫn là một câu hỏi, cả người hâm mộ và người qua đường đều không thể giải thích được.
“A a a a a, Tích Tích gọi Thẩm Thính là tổng giám đốc Thẩm, có phải hai người cũng bí mật gọi như vậy không!”
“Nếu Tích Tích gọi là tổng giám đốc Thẩm, vậy Thẩm Thính gọi như nào? Mấy cặp đôi kia đều bị MC bóc ra nick name họ gọi với nhau, vì sao hai người này lại không có!”
“Ngày 8 tháng 7, mới bắt đầu quay, ngày 18 tháng 7 tập đầu tiên bắt đầu chiếu, còn gần nửa tháng mọi người ơi!”
“Các chị em, 18 tháng 7 vì CP Nghe Hát của chúng ta, xông lên!”
Không biết vị nào trên mạng đặt được cái tên “CP Nghe Hát”, không lâu sau, mấy chữ này liền xông lên hot seach, mọi người nhất trí đồng ý đây là tên của CP.
“Cuối cùng thì CP Nghe Hát cũng lên hot search rồi! Nhớ ngày đó lúc bọn họ ở bên nhau, tôi đã cảm thấy cái tên này hợp với họ nhất, ngày này cuối cùng cũng đến, tôi vui sắp bay lên rồi.”
Một fan kích động lên tiếng, được đẩy lên đầu, Khúc Kim Tích nhìn thấy, theo thói quen like một cái cái, một lúc sau mới nhận ra mình đang dùng acc chính, bình thường cô đều dùng acc nhỏ chơi weibo, acc lớn thì giao cho Cổ Nhạc Nhạc quản lý.
Lúc này mải hóng hớt nên không cẩn thận trượt tay.
Cô có đến vài lần được chứng kiến cảnh các tài khoản lớn trượt tay like, cho nên có đôi khi nổ ra chuyện một nghệ sĩ không cẩn thận like bài bôi đen một nghệ sĩ khác hay mấy đề tài khác, sau đó nói là trượt tay, có lẽ là thật rồi.
Vì hóng hớt nên trượt tay, quá thường gặp.
Fan được like lại bình luận: Hu hu hu, nữ thần vừa like của tôi, sướng đến mức xỉu ngang rồi tỉnh.
Khúc Kim Tích thấy thú vị, trả lời lại: Cưng à, đầu có bị va thành u không thế? (icon đầu chó).
Không lâu sau, chuyện Khúc Kim Tích và fan vui vẻ trò chuyện với nhau cũng leo lên hot search, nhiều người qua đường nhìn thấy cảnh này, phát hiện: Thì ra minh tinh cũng có người bình dị gần gũi vậy sao.
Trả lời thân thiết quá.
Câu cú đều thẳng thắn.
… {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Ngày 8 tháng 7, “Dữ ái công miên” bắt đầu quay.
Tổ chương trình đã sớm thuê bốn căn nhà ở một điểm du lịch, qua cải tạo và chỉnh lý, chia thành bốn căn nhà có phong cách khác nhau, sau khi bốn nhóm khách quý đến, sẽ dùng cách rút thăm để chọn nhà ở.
Nhưng đã bắt đầu quay từ nhà khách mời rồi.
Vì không làm lộ địa chỉ nhà nên Thẩm Thính và Khúc Kim Tích cho quay bên trong biệt thự luôn, đạo diễn được phân công chịu trách nhiệm nhóm bọn họ là người của công ty, tên A Hương.
Được phân đến đây công tác, A Hương vô cùng khẩn trương, cô cực kỳ muốn sắp xếp nhân viên quay vị lãnh đạo trực tiếp và bà chủ của mình, quan trọng nhất là, không chỉ đám người trên mạng hiếu kì về CP Nghe Hát mà nhân viên công ty cũng rất tò mò.
Giờ có cơ hội được ở gần nhà ông bà chủ như vậy, nhân viên công tác sao không kích động khẩn trương được.
Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của ông chủ và bà chủ, nên vốn là sáu giờ bắt đầu nhưng A Hương đợi đến bảy giờ.
Kết quả khi đi vào cửa chính cùng người quay phim, thấy tổng giám đốc Thẩm mở của, câu nói đầu tiên của người kia là: “Mấy người đến muộn.”
A Hương & người quay phim: “…”
Vâng.
“Tổng giám đốc Thẩm, có thể… quay được rồi chứ?” A Hương khẩn trương đến mức đổ mồ hôi phía sau lưng, kể cả người quay phim cũng không khác cô là bao.
Thẩm Thính liếc bọn họ: “Quay chương trình, đổi lại xưng hô.”
“Vâng, tổng giám… thầy Thẩm!”
“Vào đi.”
Người quay phim mở cameras lên, đi vào phòng khách rộng rãi trong biệt thự, lọt vào trong tầm mắt là một bóng dáng yểu điệu, mặt mày vui vẻ nhìn họ.
Là nữ chủ nhân Khúc Kim Tích.
“Buổi sáng tốt lành.” Cô nói.
Khúc Kim Tích thấy ánh mắt của A Hương và người quay phim nhìn mình hơi lạ.
Thẩm Thính ung dung đi qua cô: “Kem.”
Lúc tổ chương trình lúc đi vào thì Khúc Kim Tích đang ăn điểm tâm – bánh kem. Cô cảm thấy dùng trạng thái này đối mặt với màn ảnh không lễ độ nên thuận tay để bánh kem ra sau lưng, nghĩ lát nữa tìm cơ hội ăn tiếp.
Thẩm Thính nói làm cô hơi mờ mịt, bỗng phản ứng lại, nhiệt tình nói với đám A Hương: “Mọi người đã ăn sáng chưa? Nhà tôi còn chút bánh kem, hay là…”
Cô cho rằng Thẩm Thính ám chỉ cô nên hào phóng chia sẻ.
“Ý nói là bên miệng em còn dính kem.” Thẩm Thính lấy khăn giấy quay trở lại, một bên lấy cái bánh chưa ăn xong ở sau lưng cô, một bên đưa giấy ăn cho cô.
Khúc Kim Tích: “…”
Thẩm Thính còn cố ý nói với đám A Hương: “Không cần phải quá ngạc nhiên, em ấy vừa tỉnh ngủ, chỉ số thông minh không khác gì đứa bé ba tuổi.”
Khúc Kim Tích: “…”
Mọi người: “…”
Vì cái gì mới sáng sớm đã bắt họ xem ân ái rồi?!