Chương 128: Nội dung vở kịch cẩu huyết liên quan đến Thẩm Kế (2)
“Những lời này là mẹ cháu dạy cho cháu sao?” Sắc mặt của Kỷ Mai Tư trở nên khó coi. Một đứa trẻ ba tuổi thì hiểu cái gì chứ. Hạ Tuyết đó e rằng sớm đã có âm mưu. Cô ta luôn ẩn nấp cho đến hôm nay, chắc chắn là biết mình có thai, không muốn nhẫn nhịn tiếp nữa, cho nên mới tạo ra vở kịch nhận người thân này.
Kỷ Mai Tư đã hoàn toàn tin Tiểu Kim Tích chính là con gái của Thẩm Kế, không chút nghi ngờ rằng đây là đóng kịch, đương nhiên sẽ tính khoản nợ này lên đầu Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết muốn cạnh tranh cơ hội gả vào nhà họ Thẩm với mình. Cô ta và Thẩm Kế đã có một cô con gái ba tuổi, với người như Thẩm Kế, Hạ Tuyết đã một mình sinh con, nuôi nấng nó ba năm, đồng thời cuộc sống cũng không tốt lắm, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho họ.
Còn cô bé trước mắt này có thể nói là hiểu chuyện, vừa nhìn qua đã thấy rất thông minh, có cô bé ở giữa làm sợi dây kết nối, e rằng không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể thành công.
Còn mình thì sao?
Bây giờ cô ta có thể níu kéo quan hệ với Thẩm Kế là nhờ vào đứa con trong bụng, Thẩm Kế thậm chí còn chưa bao giờ tin đứa trẻ là của mình, còn bản thân cô ta biết rất rõ đứa trẻ không phải là của Thẩm Kế.
So sánh với mẹ con Hạ Tuyết, cô ta phát hiện ra rằng mình không có chút cơ hội chiến thắng nào.
Cô ta đã lên kế hoạch lâu như vậy, đã nhìn thấy thành công được một nửa, đột nhiên hai mẹ này chạy ra thì phải nhận thua mà từ bỏ như vậy sao?
Không, tuyệt đối không thể!
Nhưng cô ta phải làm sao đây?
“Dì à, sắc mặt của dì không được tốt lắm, có phải là khó chịu ở đâu không?” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ lo lắng vang lên.
Kỷ Mai Tư bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô bé, hận không thể cho một bạt tai đánh bay nó đi, nếu không phải là con nhỏ này chạy ra thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy.
Không, người đáng sợ nhất là Hạ Tuyết, người phụ nữ này tâm cơ quá thâm sâu, sớm không đến muộn không đến, cô ta chính là cố ý!
Có hai mẹ con nhà này, bất luận cô ta có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa, Thẩm Kế cũng sẽ không kết hôn với cô ta, lợi ích lớn nhất mà cô ta có thể có được chính là sinh đứa trẻ ra giao cho nhà họ Thẩm rồi lấy một khoản tiền.
Nếu như đứa trẻ thực sự là con của Thẩm Kế, cô ta vẫn có thể nhận được lợi ích này, nhưng đứa trẻ không phải của Thẩm Kế, nếu như thực sự sinh ra đứa trẻ, một khi làm giám định, cô ta không những không lấy được tiền mà còn bị nhà họ Thẩm trả thù.
Vốn dĩ cô ta định tiến hành từ từ, trước tiên để cho Thẩm Kế hoàn toàn chấp nhận đứa trẻ, sau đó đến gặp mẹ Thẩm rồi dùng đứa trẻ uy hiếp để được gả vào nhà họ Thẩm.
Thậm chí, cô ta đã suy nghĩ xong nếu như mẹ Thẩm khó đối phó, cương quyết phải làm giám định ngay trong thời kỳ mang thai xem đứa trẻ có phải là con ruột hay không, thì cô ta sẽ nhấn mạnh trước rằng cơ thể mình yếu ớt, việc làm giám định có thể khiến đứa trẻ trong bụng biến mất…
Chỉ cần được sử dụng tốt, phương pháp uy hiếp này 100% sẽ thành công.
Đợi đến giai đoạn sau, đến lúc ổn định rồi thì tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay khiến cho đứa trẻ biến mất, sau đó lại mang thai đứa con khác với Thẩm Kế.
Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều tan thành bọt biển, Thẩm Kế vốn đã hoài nghi không biết đứa trẻ có phải là của anh ta hay không. Bây giờ lại xuất hiện một cô con gái ruột, vừa nghĩ qua đã biết anh ta sẽ lựa chọn cái gì.
Lên kế hoạch lâu như vậy, tốn nhiều tâm tư như vậy, cho dù không thể kết hôn với Thẩm Kế thì ít nhất cũng phải thu được một phần lợi ích cho bản thân.
Trong thời khắc then chốt, Kỷ Mai Tư đã đưa ra quyết định.
Loại người như cô ta có đôi khi đáng ghét, có đôi khi lại rất thực dụng, biết mình không có cơ hội chiến thắng thì sẽ nghĩ cách rút thân ra, đồng thời trong khi rút lui còn giành lợi mình cho bản thân, đây chính là bản tính tham lam hư vinh.
“Đầu dì có chút choáng váng.” Kỷ Mai Tư yếu ớt đứng lên nói, “Kim Kim, cháu có thể qua đây đỡ dì một chút được không?”
Tiểu Kim Tích nhảy xuống khỏi chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nói, “Dì ơi, cháu quá yếu không thể đỡ dì nổi.”
“Anh ơi.” Nói xong, cô liền gọi một người phục vụ đang đi ngang qua, “Dì không khỏe lắm, cần có người giúp đỡ”.
Người phục vụ đi tới: “Thưa cô, cô cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Kỷ Mai Tư từ chối người phục vụ, vài ba câu đuổi anh ta đi, sau đó bước lại gần Tiểu Kim Tích, “Kim Kim, mẹ cháu và anh Kế đã rời đi lâu như vậy rồi. Chúng ta đi tìm họ đi.”
Cô đưa tay ra kéo lấy Tiểu Kim Tích, người không có ai đụng đến đã lùi lại phía sau rồi ngã xuống đất, phát ra một tiếng động rất lớn.
Ánh mắt của những thực khách xung quanh đều bị thu hút.
“Kim Kim, cháu … sao cháu …” Khuôn mặt của Kỷ Mai Tư tràn đầy vẻ khó tin, sau đó ôm bụng hét lên đau đớn, “Con của tôi…”
Khúc Kim Tích: “…”
Kỹ năng diễn xuất tệ hại khiến người ta xấu hổ đến bất lực này.
Thẩm Kế và Hạ Tuyết, những người đang quan sát ở bên này vội vàng chạy tới, Khúc Kim Tích với vẻ lo lắng nói: “Ba, con không cẩn thận đẩy dì Kỷ ngã xuống đất, hu hu hu hu. Con xin lỗi, con không cố ý, có phải là nên nhanh chóng đưa dì ấy đến bệnh viện không?”
Kỹ Mai Tư đang trong màn biểu diễn đau khổ và yếu đuối, những lời muốn nói với Thẩm Kế còn chưa nói ra đã bị Khúc Kim Tích ra tay trước, đồng thời, Khúc Kim Tích còn thuận theo ý của cô ta tự động thừa nhận mình đã đẩy cô ta.
Mọi người xung quanh không nhìn thấy rõ chuyện đã xảy ra vừa rồi, khi nghe thấy tiếng động nhìn qua thì Kỷ Mai Tư đã ngã xuống đất, lúc này nhìn thấy cô bé bật khóc rồi lại nghe xong những lời của cô bé, cô bé không làm chuyện gì nghiêm trọng, không cẩn thận đẩy người ta ngã. Bây giờ khóc như thế này thì đã biết mình sai rồi, ai lại nỡ trách phạt một đứa trẻ dễ thương như vậy.
Kỷ Mai Tư đang muốn cáo buộc với tất cả mọi người rằng Khúc Kim Tích đã cố tình đẩy cô ta, thế là đã đánh mất cơ hội tốt nhất của mình rồi.
Cô ta muốn diễn màn kịch cô ta bị Khúc Kim Tích đẩy ngã, sau đó bị sảy thai, như vậy có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu Khúc Kim Tích, đứa con không còn nữa chính là do Khúc Kim Tích hại.
Không thể nào trách phạt một đứa trẻ ba tuổi, như vậy thì cô ta sẽ là nạn nhân. Sau đó yêu cầu Thẩm Kế bồi thường, Thẩm Kế chắc chắn sẽ đồng ý.
Cách của Kỷ Mai Tư rất hay, cô ta mới mang thai hơn hai tháng, ba tháng đầu của thai kỳ là nguy hiểm nhất, không nên vận động mạnh.
Cô ta đã từng có một đồng nghiệp vì bị ngã một cái mà đứa con không còn nữa, bình thường trông cũng rất khỏe mạnh.
Vừa rồi cô ta còn cố ý đập bụng vào góc bàn, rồi ngã xuống đất.
Nhưng ngoài cái mông và cái bụng bị té đau ra thì không có dấu hiệu nào khác, cô ta chỉ có thể ổn định tinh thần, chuẩn bị tìm kiếm cơ hội.
Thẩm Kế nhìn Kỷ Mai Tư một cách trịch thượng, với hành động vừa rồi của đối phương đã có thể chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Kỷ Mai Tư không phải là của anh ta.
Nếu như nó thực sự là của anh ta, Kỷ Mai Tư sẽ không dùng đứa trẻ trong bụng mình để đổ oan cho Khúc Kim Tích.
――Biết được anh ta có con gái ruột, biết con của mình không phải của anh ta, trong lúc chột dạ và sợ hãi liền nhân cơ hội này dùng phương thức đó khiến anh cảm thấy tội lỗi, đến lúc đó khóc lóc một trận. Anh ta mềm lòng, tất nhiên sẽ cho cô ta một khoản tiền bồi thường không nhỏ. Thẩm Kế suy nghĩ một lúc, tức giận đến mức bật cười.
Cô ta thực sự biết rõ tính cách của mình.
Quay đầu lại nhìn Khúc Kim Tích, người phía sau đang nước mắt giàn dụa ôm lấy Hạ Tuyết, chìm đắm trong vở kịch.
Đây chính là một đại công thần của ngày hôm nay.
Thẩm Kế gọi điện thoại bảo Lương San đưa Kỷ Mai Tư đến bệnh viện.
“Anh Kế…”
“Trước đó để mặc do cô làm loạn, là bởi vì đứa trẻ trong bụng cô quả thực có thể là của tôi, cho tiền để cô đi làm phẫu thuật. Loại chuyện này quá tổn hại đến cơ thể của người phụ nữ nên tôi không muốn làm. Đó là lòng tốt của tôi dành cho cô. ”
“Nhưng lòng tốt của tôi đối với phụ nữ không phải là nguyên nhân để cô tính kế tôi.” Thẩm Kế giống như trút bỏ được gánh nặng, toàn thân rất nhẹ nhõm. “Đứa trẻ trong bụng cô là của anh? Tôi không muốn biết, tiếp theo đây, tôi sẽ để luật sư nói chuyện với cô, người thông minh như cô chắc là biết phải làm thế nào. ”
Kỷ Mai Tư toàn thân run rẩy: “Anh Kế, đứa con trong bụng em là của anh … em không gạt anh, càng không tính kế anh…”
Lúc này vẫn còn liên tục nói dối, Thẩm Kế cau mày khó chịu, anh ta thật sự không nghĩ ra được, Kỷ Mai Tư là cảm thấy cô ta đã tính kế anh quá thành công, cho nên mới coi anh là kẻ ngốc sao?
Thẩm Kế không muốn nói thêm một lời nào nữa, ra hiệu cho Lương Sơn lái xe đi.
Kỷ Mai Tư hoảng sợ, cho dù Thẩm Kế có con gái ruột, cũng sẽ không lạnh lùng vô tình với cô ta như vậy, tại sao anh ta đột nhiên chắc chắn rằng đứa con trong bụng mình không phải của anh ta chứ?
“Dừng xe! Không được đi! Tôi phải nói chuyện rõ ràng với anh Kế!” Cô ta hét lớn và đập cửa sổ, bảo Lương Sơn dừng lại.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy người phụ nữ đang phát điên, Lương San mặt không biểu cảm nghĩ: Anh Thẩm cuối cùng cũng tàn nhẫn với người phụ nữ này rồi.
…
“Giải quyết như vậy sao?” Khúc Kim Tích ý còn đang dang dở nói.
Thẩm Kế chọc cái đầu nhỏ của cô nói: “Diễn đến nghiện rồi sao, còn muốn diễn tiếp nữa à?”
Khúc Kim Tích hất ngón tay của anh ta ra, dụi mắt. Cô đã khóc rất nhiều mắt cũng có hơi sưng.
Đối với diễn viên mà nói, cảnh khóc là thử thách lớn nhất, rất nhiều diễn viên có kỹ năng diễn xuất rất tốt nhưng lại gặp khó khăn khi gặp cảnh khóc. Khúc Kim Tích lặng lẽ nhớ lại toàn bộ quá trình biểu diễn của mình vừa rồi và cảm thấy rằng có thể đạt 80 điểm.
Đặc biệt là cảnh khóc.
–Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng có một phần lớn là do bị con chó lông vàng doạ nên sẽ mang cảm xúc sợ hãi, đây mới là lý do khiến cô khóc lóc thảm thiết như thế đến nỗi ngay cả Thẩm Kế cũng bị cô dọa sợ.
“Anh đưa em về.” Anh ta quay đầu nói với Hạ Tuyết, người đang lặng lẽ đứng bên cạnh anh. Mặc dù cảnh diễn của Hạ Tuyết không nhiều, nhưng trước đó nếu như không phải là cô ấy bộc lộ chân tình, biểu diễn đến mức không có sơ hở thì sẽ không thể nào khiến Kỷ Mai Tư tin tưởng một cách nhanh chóng như vậy.
Hạ Tuyết vội vàng nói: “Không sao đâu, em có thể từ về được.”
Cô cảm thấy mình cũng không giúp được gì cả, tất cả đều nhờ vào Tiểu Kim Tích, cô bé làm chủ đạo trong toàn bộ hiện trường.
Thẩm Kế cũng lười nói nhảm, Khúc Kim Tích kéo Hạ Tuyết lên xe: “Dì Hạ, dì cũng nói ba rất lịch sự với phụ nữ. Dì đã giúp đỡ chúng cháu, để ba xác nhận được dì xấu tính kia đang nói dối, cháu không hề có em trai mới……… cho nên ba chắc chắn sẽ đưa dì về. ”
“Đi thôi ~~”
Hạ Tuyết có thể lấy hết can đảm để từ chối Thẩm Kế – Sở dĩ từ chối là vì cô ấy không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh ta, sợ rằng nếu tiếp xúc quá nhiều thì hạt giống đè nén trong lòng mình sẽ lặng lẽ nảy mầm.
Nhưng mà Hạ Tuyết không thể từ chối Tiểu Kim Kim ngoan ngoãn và đáng yêu. Trước đó cô bé đã gọi cô một tiếng mẹ nên cô không đành lòng từ chối cô bé.
Cứ như vậy, Thẩm Kế đã lái xe đưa Hạ Tuyết về nhà. Dọc đường Khúc Kim Tích tìm cách để hai người nói thêm vài ba câu, nhưng dường như không có kết quả gì.
Không thể lay động được.
Cô vừa nghĩ vậy liền ngáp một cái, cơn buồn ngủ dâng trào.
Diễn xuất quá tiêu tốn tinh thần.
Đặc biệt, cô vừa là đạo diễn vừa là diễn viên, còn một mình đối phó với Kỷ Mai Tư, một mình đóng mấy vai, còn bị con chó dọa, khóc lâu như vậy.
Người lớn chắc còn mệt chứ đừng nói đến đứa trẻ ba tuổi.
Nhìn thấy cô bé đã ngủ say, Hạ Tuyết cẩn thận dè dặt đặt cô bé nằm ngay ngắn rồi lấy chăn đắp cho cô bé, Thẩm Kế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó thu hồi ánh mắt lại.
Sau khi đến nơi, Thẩm Kế suy nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Tuyết: “Sau này nếu như gặp phải chuyện không thể giải quyết được, có thể tìm tôi.”
Trái tim của Hạ Tuyết đập mạnh, cô siết chặt ngón tay nói: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Kế quay đầu xe, nhìn thời gian, anh ta đã mượn cô em dâu bốn tiếng đồng hồ rồi, phải quay về thôi.
Một tiếng sau, xe lái về đến biệt thự của nhà họ Thẩm. Từ xa xa, nhìn qua kính chắn gió, Thẩm Kế đã nhìn thấy cậu em trai của mình, người vốn dĩ phải đang làm việc trong công ty.
Nhìn anh rồi nhìn lại “cô con gái” nhỏ đang ngủ ngon lành ở hàng ghế sau.
Anh ta tm thầm ho một tiếng rồi đẩy cửa rồi xuống xe.
“Kim Kim đâu rồi?” Mẹ Thẩm nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, đánh cậu con trai cả một đòn.
Thẩm Thính lướt qua bọn họ, bế cô bé từ ghế sau ra, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn Thẩm Kế: “Cô ấy đã khóc sao?”
Thẩm Kế: “…”
Đây có lẽ là một mệnh đề.
Chương 129: Ngoại truyện 14
Ngoại truyện 14:
Sau chuyện Thẩm Kế bắt cóc, Thẩm Thính đưa Khúc Kim Tích về nhà, mẹ Thẩm vô cùng lo lắng. Con trai đâu có kinh nghiệm chăm trẻ con, mặc dù chỉ là cơ thể con dâu nhỏ đi nhưng nếu không may xảy ra chuyện thì Tiểu Kim Tích lại là người mang vạ.
Nhưng Thẩm Thính vẫn đề phòng Thẩm Thính lại bắt cóc lần nữa.
Mẹ Thẩm rất tức giận, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải đánh Thẩm Kế mấy cái, tức giận nói: “Tình hình của Tích Tích bây giờ rất đặc thù, nó là một diễn viên, sự nghiệp còn đang lên, nên chưa thể mang thai. Con mau tìm một người con dâu sinh cháu gái cho mẹ đi!”
Thẩm Kế: “…”
Chuồn đi luôn.
*
Lúc Khúc Kim Tích tỉnh lại đã thấy mình trở về ngôi nhà quen thuộc. Cô dụi mắt ngồi dậy khỏi giường, nhìn xung quanh và sững sờ mấy giây mới nhận ra mình đã được Thẩm Thính đưa về.
Cô ngủ say đến mức nào mà lại không có chút cảm giác nào vậy?
Khúc Kim Tích cảm thấy xấu hổ, chui ra khỏi chăn, từ từ đi xuống tầng.
Nhìn xuống tầng, không thấy ai ở phòng khách.
Gì vậy, đưa cô về xong đi luôn à? Không sợ cô một mình ở nhà xảy ra chuyện gì.
Dù gì thì bây giờ mình mới ba tuổi mà.
Khúc Kim Tích nghĩ thầm trong lòng, bám vào tay nắm cầu thang bước từng bước một xuống tầng, cô không dám chơi đùa tính mạng của mình, nếu trượt chân lăn xuống cầu thang, không chết thì cũng sống dở chết dở.
Khi đi xuống bậc thang cuối cùng thì thấy trên bàn trà có chai nước khoáng, khát quá nên Khúc Kim Tích chạy qua, tưởng rằng mở nắp chai dễ, ai ngờ khuôn mặt đã đỏ bừng rồi mà cũng không mở ra được.
“…”
Rõ ràng là bình thường cô không cần dùng sức cũng có thể mở được nắp chai mà!
Lúc này, cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính phát ra từ phòng làm việc, thì ra là ở trong phòng làm việc, Khúc Kim Tích vội vàng cầm chai nước khoáng chạy đến cửa phòng làm việc, vươn tay vặn tay nắm cửa.
Bên trong, Thẩm Thính đang họp qua video bị thu hút bởi tiếng vặn tay nắm cửa.
— Trước đó vội vàng rời khỏi công ty, nên không mở cuộc họp quan trọng được, sau khi trở về nhà, sắp xếp ổn thỏa cho Khúc Kim Tích xong liền bắt đầu mở cuộc họp video.
Vặn nắm cửa nhiều lần nhưng vẫn không mở ra được, Thẩm Thính có thể hình dung ra được người mở cửa bực mình đến mức nào.
Nóng vội muốn ra mở giúp cô.
Trong video, mấy lãnh đạo cấp cao do Ngũ Lập Thu đứng đầu đang thảo luận về một chương trình thực tế do công ty tự sản xuất, S&T thành lập được gần một năm rồi mà vẫn chưa có một dự án lớn nào. Chương trình thực tế tự sản xuất này là một dự án lớn, đã bắt đầu chuẩn bị từ năm ngoái.
Bây giờ, các lãnh đạo cấp cao đột nhiên thấy mắt của ông chủ của mình không nhìn vào camera, dễ nhận thấy là ánh mắt của anh đã dời đi chỗ khác, nhìn về một phía nào đó, quan trọng là khóe miệng nhếch lên, như thể là nhìn thấy chuyện gì đó thú vị.
Nghe nói bà chủ mới trở về từ phim trường.
Vì thế…
Hôm nay giám đốc Thẩm vội vàng rời công ty, bây giờ đang ở nhà, vậy chắc lúc này đang nhìn bà chủ rồi?
Mịa kiếp, rắc đồ ăn cho chó như thế này có cảm thấy vui không?
Các lãnh đạo cấp cao không dám thì thầm với nhau, chỉ có thể nhìn nhau ra ám hiệu, trong mắt mỗi người như thể đang hiện lên lịch sử trò chuyện.
Ngũ Lập Thu nhìn một vòng, lặng lẽ gửi một tin nhắn Wechat cho Thẩm Thính: (Chú ý hình ảnh!)
Cuối cùng, cánh cửa cũng mở ra, Khúc Kim Tích cầm chai nước khoáng bước vào, thấy Thẩm Thính, cô vô thức phồng má nói: “Em khát, không mở nắp được…”
Trước khi Khúc Kim Tích nói, Thẩm Thính ấn tắt tiếng video.
Như vậy, mọi người sẽ không nghe thấy tiếng của bọn họ.
— “Mọi người tập trung một chút, tiếp tục thảo luận.” Giọng nói của Ngũ Lập Thu phát ra từ máy tính, Khúc Kim Tích bị dọa sợ lùi về sau, trợn to hai mắt.
Thẩm Thính bước đến: “Anh tắt tiếng rồi.”
Thấy Thẩm Thính biến mất khỏi màn hình, các lãnh đạo cấp cao càng thêm chắc chắn người mà giám đốc Thẩm vừa nhìn chính là bà chủ.
Nhưng phía giám đốc Thẩm không phát ra một tiếng động nào, rõ ràng là đã tắt tiếng, bọn họ không khỏi tiếc nuối, xem ra bọn họ không được gặp tình huống lãnh đạo quên tắt tiếng cuộc gọi trực tiếp, sau đó lăn lộn.
Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm: “Đang gọi video với chị Thu à?”
“Họp.”
Thẩm Thính mở nắp chai giúp Khúc Kim Tích, cô vội vàng đưa tay ra nhận, nhưng Thẩm Thính ngồi xổm xuống đút cho cô.
Khúc Kim Tích hơi xấu hổ, lẩm bẩm nói tự mình uống được, nhưng động tác thì lại hưởng thụ hành động này của Thẩm Thính.
“Cứ từ từ, vẫn còn.” Thẩm Thính sờ đầu cô, sau đó trở về chỗ ngồi, bật tiếng lại.
Thẩm Thính không nói nhiều, hầu hết đều do những người khác nói, Khúc Kim Tích nghe một lúc thì mới biết công ty đang chuẩn bị một chương trình thực tế.
Mấu chốt là… đây là chương trình thực tế dành cho các cặp đôi???
Trái tim của Khúc Kim Tích hơi rung động, liếc nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của đại siêu sao họ Thẩm, cô chưa bao giờ nghe nói về việc công ty chuẩn bị một chương trình thực tế. Cả Thẩm Thính và Ngũ Lập Thu đều chưa từng đề cập chuyện này với cô, phòng trường hợp cô suy nghĩ nhiều.
Nhưng…
Chuẩn bị một chương trình thực tế về các cặp đôi, thử nghĩ xem, không phải ngẫu nhiên mà như vậy đâu.
Trái tim Khúc Kim Tích đang nhộn nhạo hết cả lên, chỉ muốn ngay lập tức hỏi có phải chương trình thực tế này được chuẩn bị đặc biệt cho hai người bọn họ không.
Cô lặng lẽ đi tới, mặc dù cô cảm thấy với chiều cao hiện tại, cho dù có đi đến bên cạnh Thẩm Thính, chỉ cần không lọt vào camera thì sẽ không biết được sự tồn tại của cô.
Nhưng để tránh trường hợp chẳng may xảy ra, Khúc Kim Tích chui thẳng xuống dưới gầm bàn làm việc.
Thẩm Thính quét mắt xuống nhìn.
“…”
Cô gái nhỏ ngồi xổm dưới gầm bàn, đôi mắt cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn hồng hào khiến người ta muốn véo.
Đương nhiên là Thẩm Thính không hề nể nang.
Véo má cô.
Khúc Kim Tích: “…”
Cô uy hiếp: Không bỏ ra em sẽ hô lên.
Thẩm Thính: Tùy em.
“Định mời khách mời nào?” Lúc này, một giọng nói của lãnh đạo cấp cao truyền ra từ màn hình máy tính, lỗ tai của Khúc Kim Tích lập tức dựng đứng lên.
Đã chuẩn bị mời khách mời, có vẻ như đã chuẩn bị gần xong.
Khúc Kim Tích nghe họ nói đến rất nhiều cặp đôi nổi tiếng trên mạng xã hội, nhưng không ai nhắc đến cô hay Thẩm Thính, chẳng lẽ thực sự là cô nghĩ sai?
Chương trình thực tế này không phải chuẩn bị cho bọn họ.
Ngoài ra, làm chương trình thực tế không phải là chuyện đơn giản, với một dự án lớn như này, đòi hỏi phải đầu tư nhiều, còn phải có nhiều nhân lực và tài chính, đội ngũ chuyên nghiệp quay chương trình thực tế là điều không thể thiếu.
Sao có thể vì cô mà làm chương trình thực tế này được.
Dù gì thì cũng phải thực tế một chút.
Khúc Kim Tích cúi đầu, kéo nơ con bướm trên chiếc váy nhỏ, bởi vì suy nghĩ lung tung, nên cô không nghe vào tai những lời của mọi người trong cuộc họp.
Cho đến khi Thẩm Thính nói: “Kết thúc ở đây, mọi người đã vất vả rồi, tan làm sớm đi.”
Họp video kết thúc.
“Đói bụng không, muốn ăn gì?”
— Câu nói dịu dàng này khiến tất cả các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp công ty phải ngây người.
“Hừ hừ.”
Sau đó, bọn họ nghe thấy một giọng nói yếu ớt.
Ngũ Lập Thu nói lớn tiếng: “Tất cả giải tán.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Ngũ Lập Thu, lúc này Thẩm Thính mới nhận ra anh mới chỉ tắt hình, quên chưa ấn kết thúc video.
Lúc này các lãnh đạo cấp cao mới thu dọn đồ đạc, sau đó tìm cơ hội điên cuồng bình luận trong nhóm.
(Mẹ ơi, bà chủ thực sự có mặt ở đó trong lúc họp!)
(Sao lại không xuất hiện, tốt xấu gì cũng để cho chúng ta nhìn một chút chứ nhỉ.)
(Vấn đề mấu chốt là giọng nói của giám đốc Thẩm, giọng nói hết sức dịu dàng, đúng là không ngờ đó.)
(Nếu không có lời nhắc nhở của chị Thu, chúng ta có thể còn nghe được nhiều hơn.)
(Mặc dù không thể bàn tán về chuyện của ông chủ, nhưng tôi không nhịn được.)
(Vừa rồi có phải Tích Tích đang làm nũng với giám đốc Thẩm không? Tôi là nữ mà nghe xong cũng cảm thấy mềm nhũn.)
(Nhưng sao tôi cảm giác nghe như giọng của trẻ con vậy.)
(Này, đó rõ ràng là tình thú của hai vợ chồng người ta, kịch bản vậy, có thể bắt chước giọng trẻ con.)
(Trời ơi, tôi chợt nhớ đến bức ảnh giám đốc Thẩm công khai trước khi kết hôn, trong bữa tiệc ăn mừng bà chủ gọi ông chủ là bố.)
Có lời nhắc nhở này, mọi người không hẹn mà cùng nhau bổ não hình ảnh Khúc Kim Tích gọi Thẩm Thính là ba, đột nhiên cảm thấy kích thích, vợ chồng diễn viên đúng là biết chơi!
…
Khúc Kim Tích đang ngồi vui vẻ trong bếp, trước mặt cô là người đàn ông đeo tạp dề – Siêu sao họ Thẩm, anh đang làm đồ ăn nhẹ cho đứa trẻ lên ba đang đói.
Thật ra là bỏng ngô chiên.
Chiên xong một đĩa nhỏ đưa cho Khúc Kim Tích, cô vừa ăn vừa nhìn Thẩm Thính tiếp tục làm cơm.
Thẩm Thính không đề cập đến chương trình thực tế, Khúc Kim Tích cũng không hỏi.
“Em ăn xong rồi! Muốn ăn nữa!” Ỷ vào việc bây giờ mình là một đứa bé, Khúc Kim Tích không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu, gõ vào cái đĩa trống.
Thẩm Thính từ chối phũ phàng: “Không được, không thể ăn nhiều.”
“Nhưng em đói.”
Người giám hộ họ Thẩm nhét một miếng giăm bông nướng lại, Khúc Kim Tích tức giận cắn một miếng lớn, xoay người nhảy khỏi ghế, chạy ra phòng khách mở ti vi.
“Có muốn ăn đùi gà không?”
“Không!”
“Em tỏ thái độ gì thế?”
“Nào có!”
“Em còn chưa nói cho anh biết, Thẩm Kế đưa em đi làm gì?”
Suýt nữa thì Khúc Kim Tích buột miệng nói ra, cũng may là lúc cô định nói ra thì nhớ đến Thẩm Kế dặn dò cầu xin cô đừng nói với ai, cô ngậm miệng lại, nói mơ hồ: “… Anh tự đi mà hỏi anh ấy.”
Thẩm Thính lật miếng thịt lợn muối xông khói thơm phức, nghĩ thầm, có phải mình đã chiều cô ấy quá, nên cô ấy mới ngang ngược coi trời bằng vung như vậy?
Đi ra ngoài với người đàn ông khác đến sáng hôm sau mới về, bây giờ lại còn quan tâm đến chuyện ăn uống của cô, hỏi thì cô không nói gì.
“Đồ không có trái tim.”
Khúc Kim Tích đang chuyển kênh tivi liên tục thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô hơi sững người lại.
Tám giờ tối, ai lại đến vậy?
Không dám mở cửa, cô chạy vào bếp: “Có người gõ cửa.”
Thẩm Thính tắt bếp, đi về phía cửa, Khúc Kim Tích đi theo sau anh.
Người gõ cửa nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thính —
“Ồ.” Thẩm Thính không mở cửa, Khúc Kim Tích không nhìn thấy màn hình điện tử.
Thẩm Thính: “Minh Ngọc Sênh.”
Khúc Kim Tích: “???”
Nhắc đến Minh Ngọc Sênh, những vết bầm tím trên người cô vẫn chưa tan hết ngay lập tức khiến cô nhớ đến sự hung dữ của người đạo diễn này khi quay phim.
“Sao anh ta lại đến đây?!”
Nếu nói trước khi quay phim, ấn tượng của Khúc Kim Tích về Minh Ngọc Sênh là một đạo diễn rất có năng lực, chắc chắn sẽ không bị thua thiệt khi làm diễn viên trong phim của ông ta. Nhưng sau khi quay xong, Khúc Kim Tích không hề quan tâm Minh Ngọc Sênh có giỏi giang hay không, chỉ còn đọng lại hai từ — biến thái!
Vì vậy, khi nghe được Minh Ngọc Sênh đến gõ cửa vào buổi tuổi, phản ứng đầu tiên là: “Chắc là đoạn quay của người nào đó xảy ra vấn đề, nên muốn em quay lại?!”
Khúc Kim Tích: “Em có cần tránh đi không?”
“Không cần.”
Minh Ngọc Sênh sẽ không nhận ra.
Thẩm Thính mở cửa.
Minh Ngọc Sênh khách sáo nói một câu: “Muộn vậy mà đến, không làm phiền anh chứ.”
Mặc dù nói không làm phiền chứ, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại không phải vậy.
Thẩm Thính: “Tôi nói làm phiền, thì anh có đi không?”
“Không.”
“Vào đi.”
Sau khi vào nhà, Minh Ngọc Sênh mới nhận ra có một đứa bé đang nhìn chằm chằm mình.
“…”
Mặc dù không biết tại sao cô bé này lại nhìn chằm chằm mình, nhưng khi gặp trẻ con, khuôn mặt nghiêm nghị của Minh Ngọc Sênh cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, rồi nhìn cô bé một lượt từ đầu xuống chân.
“Người nhà của anh?” Ông ta hỏi Thẩm Thính.
Thẩm Thính “Ừm” một tiếng.
Khúc Kim Tích lấy một đôi dép trong tủ giày ra, cố ý nói: “Bác ơi, đổi giày ạ!”
Minh Ngọc Sênh đổi giày.
“Bác có uống nước không, cháu rót cho bác?”
“Đây là đồ ăn vặt anh trai mua cho cháu, mời bác ăn.”
Minh Ngọc Sênh: “…”
Cô bé một tiếng bác hai tiếng bác, ban đầu không cảm thấy gì, nhưng càng nghe càng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đồng trang lứa…
Ông ta và Thẩm Thính là người đồng trang lứa, cô bé gọi Thẩm Thính là anh trai, còn gọi mình là bác?
Tự dưng bị xếp vào hàng ngũ người già.
“Cô bé này nói rất sõi, mấy tuổi rồi?” Minh Ngọc Sênh hỏi Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích phát hiện từ khi mình biến nhỏ, “người lớn” nào nhìn thấy cô cũng hỏi cô bao nhiêu tuổi.
“Ba tuổi ạ.” Cô lười biếng kéo dài giọng.
Minh Ngọc Sênh chú ý đến giọng nói cường điệu của cô, ông ta đã có con, nhớ lúc con trai mình ba tuổi cũng nói rất sõi, nhưng so với cô bé này thì lại kém hơn rất nhiều.
Là một trong những người đạo diễn hàng đầu, Minh Ngọc Sênh luôn có thể nhìn ra những điểm mà người khác không nhìn ra.
Có một số bộ phim cần diễn viên nhí, thông thường rất khó tìm được diễn viên nhí phù hợp, bởi vì diễn xuất của trẻ con hay thay đổi, đầu tiên phải nghĩ cách để trẻ nhớ lời thoại, nhưng trẻ em lại không dễ nắm bắt cảm xúc.
Minh Ngọc Sênh nhất thời quên mất mục đích mình đến đây, nhìn Tiểu Kim Tích mấy giây, sau đó nói với Thẩm Thính: “Cảnh Quan Phi đang quay thiếu một diễn viên nhí, hay là để cô bé này làm khách mời?”
!!!
Bằng mắt thường có thể thấy tốc độ tai của Khúc Kim Tích dựng đứng lên.
Quan Phi cũng là một trong những đạo diễn vàng trong ngành, anh ta nổi tiếng là vì anh ta đã tạo nên đỉnh cao trong dòng phim giật gân trong nước.
Anh ta là đạo diễn giỏi nhất trong việc làm phim giật gân và đã giành được một số giải thưởng lớn, các đạo diễn nước ngoài muốn làm phim kinh dị cũng phải khiêm tốn hỏi anh ta.
Làm khách mời phim của Quan Phi, Khúc Kim Tích suýt nữa thì nhảy dựng lên và gật đầu, cũng may là nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Thính, mới lấy lại được bình tĩnh.
Với tình hình bây giờ, không thích hợp làm khách mời, ai biết khi nào cô lại biến trở về, chẳng may đang quay mà cô biến hình, bối cảnh là quay phim giật gân, lúc đó lại càng khiến mọi người sốc hơn.
“Tìm người khác đi, nó vẫn còn nhỏ, không thích hợp.”
Nội tâm Khúc Kim Tích đang gào thét.
Hợp, cực kỳ thích hợp!
Lần đầu tiên hy vọng mình có thể duy trì cơ thể biến hình.
Minh Ngọc Sênh: “Không cân nhắc chút?”
Thấy vẻ mặt kiên định của Thẩm Thính, Minh Ngọc Sênh hơi cảm thấy tiếc nuối, quay đầu lại thấy ánh mắt háo hức của cô gái nhỏ, như thể nghe hiểu cuộc nói chuyện của người lớn, hơi động lòng: “Cháu có muốn không?”
Khúc Kim Tích: “…”
Cô nhìn Thẩm Thính.
Hành động này đã lọt vào mắt Minh Ngọc Sênh, ông ta nghiêng người chắn Thẩm Thính, nói: “Không sao, cháu chỉ cần nói với bác, có muốn đúng không?”
Cô lắc đầu với vẻ khó khăn.
Nhưng Minh Ngọc Sênh lại cảm thấy phần lớn là vừa rồi cô gái nhỏ này bị ánh mắt của Thẩm Thính dọa nên mới nghĩ lại, không nhất thiết phải bàn bạc với Thẩm Thính, không phải Thẩm Thính đã có vợ sao.
Ông ta cảm thấy cô bé và Khúc Kim Tích trông hơi giống nhau, chắc là họ hàng nhà Khúc Kim Tích.
“Kim Tích không có ở nhà à?”
Thẩm Thính: “…”
“Tối muộn rồi anh còn đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh dứt khoát chuyển đề tài.
Lúc này Minh Ngọc Sênh mới nhớ đến mục đích mình đến đây, nói: “Mấy hôm nay tôi xem lại phim, thấy có một số cảnh không thích hợp, cần Kim Tích quay lại.”
Trong quá trình quay phim, mình đều yêu cầu nghiêm khắc, nhưng Khúc Kim Tích không hề oán thán một câu, bây giờ phim đã đóng máy, kết quả lại muốn quay lại, người nghiêm khắc như Minh Ngọc Sênh cũng cảm thấy hơi ngại, nên đã tự mình đến để biểu hiện thành ý.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Minh Ngọc Sênh quay đầu lại bắt gặp đôi mắt to như quả nho mang theo sự tức giận và uất ức của cô.
Minh Ngọc Sênh: “?”
Khúc Kim Tích: “…”
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.