Chương 63
Nguyễn Nặc cố nhịn cười, Tề Khiết Nhạc nói như mình và Từ Kha có quan hệ thần bí gì đó, nhưng thực tế là anh đứng ở trước mặt mà cô ta cũng nhận không ra.
Nhưng bởi vì danh tính của Tề Khiết Nhạc nên lúc cô ta vừa tới đã thu hút ánh mắt của đám người.
Nhưng dù là như vậy, Nguyễn Nặc vẫn thản nhiên bình tĩnh, dẫu sao người Tề Khiết Nhạc muốn tìm đứng ngay sau lưng, có Từ Kha làm chỗ dựa, mình không cần sợ cái gì cả.
Cô không trả lời Tề Khiết Nhạc ngay mà chờ đến lúc vẻ mặt cô trở nên mất kiên nhẫn, Nguyễn Nặc mới chậm rãi đáp lời, “Nếu như không liên quan đến tôi thì tại sao cô lại tới tìm tôi, tự đi tìm Từ Kha đi.”
Vừa nói xong, Nguyễn Nặc liền đứng lên, xoay người đi về phía bên trong phòng nghỉ ngơi. Trong khoảnh khắc xoay người lại, cô và Từ Kha yên lặng nhìn nhau một cái.
“Không cho phép đi.” Tề Khiết Nhạc sai vệ sĩ của mình đứng ở trước mặt Nguyễn Nặc, ngăn cản không cho cô đi.
Cô ta còn có một câu uy hiếp còn chưa nói ra khỏi miệng thì thấy vệ sĩ của mình ngã xuống đất một cách đau đớn.
Người đàn ông che mặt vốn đang đứng ở bên người Nguyễn Nặc đã quật ngã toàn bộ vệ sĩ của cô ta. Tề Khiết Nhạc cắn chặt răng, lúc nào mình đi ra ngoài cũng mang theo bọn họ, tới hôm nay mới biết đã nuôi một đám vô dụng.
Thế là cô ta nhìn thẳng vào người đàn ông mới đánh ngã vệ sĩ của mình.
Có hơi quen mắt, cho dù không thấy được mặt nhưng dáng người của người này và người cô ta muốn tìm rất giống nhau. Điều này khiến cô ta sợ hãi, không nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần.
Cô ta sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, đây chính là người cô ta muốn tìm.
Nhưng Từ Kha đã xoay người đi theo Nguyễn Nặc vào phòng nghỉ ngơi.
Tề Khiết Nhạc đang muốn xông vào thì lại bị vệ sĩ của Nguyễn Nặc cản lại.
Một người phụ nữ có gương mặt trẻ con đứng ở trước mặt mình nói, “Tôi là trợ lý của chị Nguyễn Nặc, thời gian của chị ấy rất quý báu, cô có hẹn trước không, nếu không thì xin mời trở về.”
Tề Khiết Nhạc không ngờ lần này cô ta tới không làm thành chuyện chính mà ngược lại còn bị người ngoài nhìn thấy và cười nhạo lâu như vậy.
Nhưng cô ta không muốn hạ thấp mặt mũi hẹn trước với thư ký của Nguyễn Nặc nên chỉ có thể hất cằm, làm như không xảy ra chuyện gì đi ra khỏi đoàn phim.
Cho dù bây giờ không gặp được Từ Kha nhưng cô ta nhất định sẽ tìm cơ hội gặp anh. Lúc này vô cùng khẩn cấp, không có được sự ủng hộ của Từ Kha, cô ta và Trịnh Hạ sẽ chết chắc.
Nguyễn Nặc đi vào phòng nghỉ ngơi đầu tiên, đây là phòng riêng của cô cho nên sau khi Từ Kha đi vào liền chủ động đóng cửa lại.
Ngăn cản tất cả ánh mắt tò mò của đám người ở bên ngoài.
“Muốn hỏi cái gì?” Từ Kha giữ lấy eo của Nguyễn Nặc từ phía sau lưng, ôm cô vào trong ngực của mình, tựa cằm trên đỉnh đầu cô.
Anh đã quen với động tác này rồi, Nguyễn Nặc cũng khéo léo phối hợp, vùi vào trong ngực anh không lộn xộn nữa.
“Em đang suy nghĩ cô ta tìm anh làm gì?” Nguyễn Nặc thẳng thắng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Trước khi cô ta tới đây, hẳn là đã thông qua những cách khác để liên lạc với anh nhưng anh đều từ chối?”
“Ừm.” Trong khoang mũi đều là mùi hương hoa linh lan trên người cô, anh thích ý nhắm hai mắt lại, “Đều giao cho Âu Tề từ chối giúp anh.”
Cô gái trong ngực không trả lời anh nên anh vẫn nói thêm một câu, “Tuyệt đối không phải chuyện riêng.”
Nguyễn Nặc cười toét miệng, cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên vùng da phía dưới tai anh một cái, ánh mắt lanh lợi giống như một con tiểu hồ ly, “Em đã có thể đoán được đại khái là chuyện gì rồi.”
“Em nói nghe xem.” Từ Kha chỉ cảm thấy nơi bị cô hôn lên vô cùng nóng bỏng, giống như bị cô ấn một con dấu xuống.
“Cố Tranh mất tích.” Nguyễn Nặc từ từ phân tích, “Người nắm quyền tập đoàn Cố thị đột nhiên biến mất, chắc hẳn bây giờ nội bộ đang rối loạn, mà Trịnh Hạ là người thừa kế duy nhân của bà ta, nhưng bởi vì thái độ cả anh ta không tốt nên chắc hẳn khó mà đứng ổn, cho nên cô ta hy vọng anh có thể nói chuyện giúp Trịnh Hạ. Ít nhất, có thể cho thấy thái độ của anh.”
Từ Kha cúi đầu xuống hôn lên má cô xem như phần thưởng, “Tình huống đại khái là như vậy. Đây là phiên bản Trịnh Hạ nói với anh.”
Tại sao phải ra mặt nói cho Trịnh Hạ, anh ta và Tề Khiết Nhạc là vợ chồng, mục tiêu lợi ích chung phải nên nhất trí với nhau mới đúng chứ.
“Vậy Tề Khiết Nhạc thì sao?” Nguyễn Nặc không nhịn được mở miệng hỏi.
“Anh không nghe.” Từ Kha nói một cách dửng dưng, “Nếu như mục đích của bọn họ thống nhất với nhau thì cô ta cần gì phải giấu Trịnh Hạ, tự mình tới.”
Nguyễn Nặc gật đầu một cái, người phụ nữ này đúng là lòng dạ rất sâu, dẫu sao trong truyện tranh, cô ta và Cố Tranh đều mang hình tượng mỹ nhân rắn rết.
Nhưng mà dựa theo thái độ thiếu kiên nhẫn của Tề Khiết Nhạc vừa rồi thì hẳn là cô ta còn kém Cố Tranh một đoạn xa.
Cô từ từ xoay người ôm lấy anh từ chính diện.
Hai người ôm nhau trong chốc lát thì lại đến thời gian Nguyễn Nặc quay phim. Vì thế cô vội vàng đi ra, đến địa điểm quay phim thì thấy Ôn Nhã đang đứng bên cạnh đạo diễn trao đổi kịch bản.
Cũng coi là đã lâu không gặp rồi, Nguyễn Nặc phát hiện cô ta tiều tụy không ít, vành mắt đen và hơi lõm xuống.
Gần đây cô thấy hình Diệp Huân up lên trang cá nhân cùng với ảnh cô ấy chụp chung với Từ Lẫm gửi riêng cho mình cho thấy Diệp Huân hào quang tỏa sáng, mà bây giờ Ôn Nhã lại có hơi giống với hình ảnh chán nản của Diệp Huân lúc ban đầu.
Ngay khi cô nhìn về phía Ôn Nhã, đối phương cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô một cái, tầm mắt đụng nhau không bao lâu thì cô ta liền rời đi.
Trước đó, Nguyễn Nặc nhìn vào mắt cô thấy toàn là oán khí, mà bây giờ, đáy mắt cô ta giống như là một vũng nước đọng, không khơi ra bất kỳ gợn sóng nào.
Cảnh này cô và Ôn Nhã diễn chung với nhau, Nguyễn Nặc đã chuẩn bị xong tâm lý quay lại nhiều lần nhưng không nghĩ rằng, kỹ năng diễn xuất của Ôn Nhã bỗng trở nên rất tốt, số lần quay lại giảm đi đáng kể.
Ngay khi quay xong cảnh hôm nay, Nguyễn Nặc trở lại khách sạn mình ở, Từ Kha đi tắm trước, cô rỗi rãnh mở điện thoại ra thì phát hiện mình có nhận được một tin nhắn của Ôn Nhã từ sớm nhưng không có thời gian đọc.
Ôn Nhã: Trò chuyện một chút nhé?
Nguyễn Nặc cho rằng mình và cô ta không thân quen như vậy đâu, nhưng khi cô vừa chuẩn bị từ chối thì lại nhận được một tin nhắn của cô ta.
Ôn Nhã: Nguyễn Minh Trình.
Tay trượt một cái, điện thoại di động liền rơi ở trên mặt đất. Nguyễn Nặc vội vàng nhặt lên, hai tay cô nắm chặt điện thoại di động tránh để người khác nhìn ra cô đang run rẩy nhè nhẹ. Thì ra tờ giấy kia là cô ta sai người bỏ vào trong túi của mình.
Cô lập tức bắt đầu biên tập thông tin.
Nguyễn Nặc: Thời gian, địa điểm.
Ôn Nhã: Ngày mai, quán cà phê W.
Sau khi gửi xong tin này, Nguyễn Nặc không còn sức lực mà tựa vào trên ghế sa lon, trong nháy mắt, cô tựa như trở lại căn nhà không buồn không lo đó.
Người cha kính yêu của cô và người mẹ dịu dàng đều ở bên bàn cơm chờ cô xuống lầu ăn tối.
Làm sao lại xảy ra trận tai nạn xe kia cơ chứ, khóe mắt của Nguyễn Nặc trở nên ướt át, nhưng cũng vì tai nạn xe mà cô đến nơi này, gặp được Từ Kha.
Quá tham lam rồi, bây giờ cô đều không bỏ được hai bên.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Nguyễn Nặc vội vàng kéo gối ôm để ở bên cạnh ôm vào trong lòng, chôn mặt ở bên trên nhằm không cho Từ Kha biết được cô mới khóc.
Nhưng rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng bước chân cách cô càng ngày càng gần, ngay sau đó, ghế sa lon lõm xuống, bản thân liền bị anh ôm ngồi trên đùi anh.
Chương 64
Lần trước thấy cô khóc là lần đầu tiên cô có thể chủ động biến thành người. Khi đó anh cũng không mấy để ý.
Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ khóc nỉ non của Nguyễn Nặc, vậy mà nó lại ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Mới vừa rồi anh ôm thân thể của cô, cô còn khẽ run lên, nhưng cô đã nhanh chóng thích ứng được tình huống.
“Vì sao khóc?” Mèo ngốc che không kín, lộ ra khóe mắt hơi ửng đỏ, cho nên anh liếc một cái đã nhận ra.
“Em không sao.” Cuối cùng Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, dừng lại ý muốn khóc lần nữa. Cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thấy khuôn mặt âm trầm của Từ Kha, Nguyễn Nặc biết anh đang tức giận. Có lẽ là tức giận vì cô đã gạt anh một số chuyện nhưng chuyện đó liên quan đến một thế giới khác, liên quan đến việc vì sao cô lại đến thế giới này.
Cô không muốn nói.
Chỉ có thể miễn cưỡng dỗ dành anh.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, có chút khổ sở.” Nguyễn Nặc vừa giải thích vừa lau mặt vào vai của anh, tay cũng buông cái gối ra, đổi thành ôm cánh tay anh.
Thấy anh vẫn còn không động đậy gì, Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt đen sáng như bảo thạch kia của anh, trong lòng cô run lên, người trốn tránh trước chính là cô.
Nguyễn Nặc rủ mắt xuống, lông mi cong vểnh tạo thành một cái bóng mờ, “Em sẽ nói cho anh nhưng bây giờ còn có rất nhiều yếu tố chưa xác định, chờ em được không…”
Thấy bộ dạng chán nản tinh thần sa sút của cô, Từ Kha liền mềm lòng, cúi đầu ngăn chặn môi cô, không để cho cô nói những lời an ủi kia nữa.
Cách tốt nhất bây giờ chính là an ủi.
Trong lòng cô có chút không biết làm sao nhưng lại hết sức đón ý hùa theo. Từ Kha nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, đầu ngón tay từng chút xuyên qua từng sợi tóc của cô.
“Anh đợi em.” Sau khi hôn xong, Từ Kha thỏa mãn rời khỏi môi cô, lại đưa ngón trỏ tay phải ra lau cánh môi giúp cô.
Nguyễn Nặc ngốc nghếch gật đầu một cái, sau đó vội vàng lui ra khỏi lòng anh, trốn một góc khác trên ghế sa lon, nhìn anh đầy phòng bị.
Động tác mới vừa rồi thật sự quá mập mờ, cô mắc cỡ lại vùi mặt vào gối ôm.
Lần đầu tiên Từ Kha cảm thấy cô có thể biến thành mèo không phải không có lý do, ngày thường thì nhạy cảm như mèo trong đám người mà bây giờ lúc xấu hổ cũng làm cho anh cảm thấy đáng yêu.
“Đi tắm đi, rồi ngủ sớm chút.” Từ Kha vươn tay xoa đầu cô, sau đó dẫn đầu đi vào phòng ngủ.
Nghe được bước chân rời đi của anh, Nguyễn Nặc mới chậm rãi đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Kha đi đến công ty, ngay sau đó Nguyễn Nặc thức dậy đi đến đoàn phim, cảnh quay hôm nay cũng không nhiều, quay một buổi sáng đã kết thúc,
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, Ôn Nhã đi tới, liếc mắt nhìn cô, “Đi thôi.”
Tiểu Ngư đang định đến ngăn trước mặt cô nhưng lại bị Nguyễn Nặc cản lại.
“Không sao, chị và Ôn Nhã trò chuyện một chút, sẽ về nhanh thôi.”
Tiểu Ngư lo lắng nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô, thả tay đang nắm cô ra.
Nguyễn Nặc theo Ôn Nhã đến quán cà phê W. Lúc này bên trong quán rất ít người, Ôn Nhã tùy ý chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống, Nguyễn Nặc theo sát cô ta ngồi ở đối diện.
“Hai ly cà phê latte, cảm ơn.” Ôn Nhã nói với nhân viên phục vụ.
Nguyễn Nặc không thèm để ý uống cái gì, bây giờ tâm tư của cô đều đặt lên người cha cô, cuối cùng không biết Ôn Nhã này đã biết cái gì.
“Cô biết Nguyễn Minh Trình?” Nguyễn Nặc mở miệng trước.
Ôn Nhã mỉm cười nhẹ, hứng thú nhìn về phía cô, “Tất nhiên, thậm chí tôi còn biết ở nhà cô được mọi người gọi là gì.”
Vừa lúc nhân viên phục vụ đưa cà phê đến, cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Nặc.
Cô không tự giác đưa tay nắm thật chặt cái ly trước mặt, cũng không để ý đến nhiệt độ, “Cô và tôi đều sống ở thế giới kia?” Nguyễn Nặc suy nghĩ, lại thêm hai từ, “Đã từng.”
“Đúng vậy.” Ôn Nhã cười châm chọc một tiếng, “Còn là bạn học cũ nữa.”
Nguyễn Nặc nhíu mày, không nói chen vào, chờ đợi cô ta giải thích.
“Sao cô có thể nhớ những nhân vật râu ria như vậy được, từ nhỏ cô đã được mọi người vây quanh.” Ôn Nhã bưng cà phê lên uống một ngụm nhỏ, mới tiếp tục nói, “Sau sơ trung, tôi đã không đi học nữa.”
Nghe cô ta nói như vậy, hình như Nguyễn Nặc nhớ lại. Quả thật cô có một người bạn học sau sơ trung đã lăn lộn trong xã hội, nhưng đối với cô mà nói người kia chỉ là một khuôn mặt mơ hồ, ngay cả tên cô không thể nhớ nổi.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt của Nguyễn Nặc, Ôn Nhã đã sớm ngờ đến, “Chúng ta đều thích vẽ nhưng cô mời được họa sĩ tốt nhất đến dạy kèm, mà tôi chỉ có thể thông qua làm công kiếm tiền tự học.”
“Chuyện này rất không công bằng đúng không?” Ôn Nhã cười chế giễu, “Cuối cùng, bộ truyện tranh tôi vẽ đạt được thành công, cô biết tôi đã bỏ bao nhiêu công sức không?”
Vẻ mặt của cô ta dẫn trở nên dữ tợn, “Nhưng cô lại đến, phá hư tác phẩm của tôi, cô để cho Ôn Nhã của tôi trở nên không quan trọng nữa, cô vẫn là cô công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, mà tôi lại bị mọi người vứt bỏ.”