Chương 51
Nguyễn Nặc vùi cả đầu vào trong chăn, thân thể cũng cuộn tròn lại: “Vậy anh nhớ phải dậy trước.”
Từ Kha nhìn vật nhỏ đang cuộn lại, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hình như cô vẫn luôn như vậy, mềm mại, không hay cáu kỉnh.
Ừm, chỗ nào cũng mềm cả.
“Từ Duy Du cho em nghỉ rồi?” Từ Kha xốc chăn lên, nghiêng người xuống giường. Cuối cùng vẫn là anh thỏa hiệp trước, tránh việc cô ở dưới chăn bị ngột ngạt đến khó chịu.
Nguyễn Nặc nghe vậy lập tức thò đầu ra khỏi chăn, Duy Du cho cô nghỉ quay một cảnh quay, đã một ngày trôi qua rồi, cô cần phải quay về ngay.
Trong lúc đợi Từ Kha ra khỏi phòng ngủ, Nguyễn Nặc nghĩ lại kịch bản trong đầu một lượt. Cũng may là cô chưa quên hết.
Sau khi Từ Kha thay quần áo rồi rời khỏi phòng ngủ, Nguyễn Nặc lập tức xuống giường, khom lưng đi đến bên cạnh tủ quần áo, tiện tay lấy vài bộ rồi quay về giường, đắp chăn lại rồi thay lên.
Khi cô sờ lên cổ mình thì phát hiện ra mình đang đeo dây chuyền mà Từ Kha đưa cho cô. Rõ ràng tối hôm qua anh tùy tiện đeo lên giúp cô, nhưng tại sao hiện giờ biến thành người thì lại đeo một cách chỉnh tề rồi? Cô kiểm tra chân mình một chút, nhận ra chiếc vòng chân kia cũng đã được đeo lên một cách chắc chắn.
Trong đầu Nguyễn Nặc không hề có chút ký ức gì về việc anh đeo dây chuyền lên cho cô. Trong lúc cô đang mờ mịt thì điện thoại vang lên. Cô chỉ đành cắt đứt dòng suy nghĩ, chui ra khỏi chăn, cầm lấy điện thoại trên đầu giường, ấn nút nghe máy.
“Xin chào, xin hỏi có phải là Nguyễn Nặc không?” Giọng nói của người bên kia nhỏ nhẹ mà dịu dàng.
“Vâng, đúng vậy.” Nguyễn Nặc một tay cầm điện thoại, một tay dọn dẹp giường đệm. Tuy rằng đây là khách sạn, nhưng vì Từ Kha không thích có người lạ ra vào. Vì vậy cũng không cho phép nhân viên phục vụ vào quét dọn, Nguyễn Nặc chỉ đành tự làm lấy.
“Em là Ngư Tiểu Ngu, là trợ lý mới của chị.” Giọng nói của cô ấy vui vẻ hơn rất nhiều: “Đạo diễn hỏi em khi nào thì chị quay lại tiếp tục quay phim.”
“Lát nữa tôi sẽ qua ngay.” Nguyễn Nặc dọn dẹp xong thì thấy Từ Kha đã thay xong quần áo đi đến. Bình thường nhìn thấy anh mặc âu phục, luôn khiến cô liên tưởng đến hai chữ, cấm dục.
Nhưng nghĩ đến việc sáng nay bị anh hôn đến tỉnh giấc, đáy lòng Nguyễn Nặc lại cảm thán một câu, con người thực sự không chỉ nên xem vẻ bề ngoài.
Sau khi tắt điện thoại, Nguyễn Nặc vừa định đi qua Từ Kha để đi rửa mặt thì bỗng nhiên bị anh chặn lối đi, cô cau mày: “Sao vậy?”
Anh không nói gì, kéo cô vào lòng, lặng lẽ ôm một lúc rồi mới buông ra: “Nhớ ăn bữa sáng xong rồi mới ra ngoài.”
Nguyễn Nặc vô thức nghĩ đến những nội dung mà cô đã tìm được lúc gần sáng. Hôm nay có lẽ là ngày mà anh sẽ rất đau khổ. Cô cắn môi, trong lòng thầm hạ quyết tâm hôm nay phải về sớm để ở bên cạnh anh.
“Em biết rồi.”
Sau khi Nguyễn Nặc rửa mặt xong thì nhận ra Từ Kha đã ra khỏi phòng đi đến công ty rồi. Bữa sáng mà khách sạn mang đến đang được đặt trên bàn. Cô đi qua đó, phát hiện ra ngoại trừ có sandwich và sữa như thường ngày thì còn có thêm một viên kẹo.
Cô rất thích ăn loại kẹo có vị này. Lần trước ăn là cùng Diệp Huân đi mua, hình như lúc đó cô có chia một viên cho anh. Không ngờ một việc nhỏ như vậy mà anh cũng nhớ kỹ, đồng thời còn đặt để trong lòng.
Trong lòng sinh ra một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Ăn bữa sáng xong, Nguyễn Nặc ngậm viên kẹo đi ra khỏi phòng. Trợ lý đang đợi cô ở một chỗ cách phòng không xa.
Nhìn thấy Nguyễn Nặc, hai mắt của Tiểu Ngư lập tức sáng lên, vội vàng chạy đến bên cô, đưa tay ra trước mặt hai người: “Chị Nguyễn Nặc, chị ở ngoài đời thực sự còn đẹp hơn cả trong ảnh. Em tên Ngư Tiểu Ngu, chị gọi em là Tiểu Ngư được rồi.”
“Đâu có.” Nguyễn Nặc cười khiêm tốn, bắt tay với cô ấy, rất nhanh sau đó đã khôi phục trạng thái công việc: “Tiểu Ngư, hôm nay chị quay cảnh nào vậy?”
“Chị Nguyễn Nặc, hôm nay chị quay cảnh đối diễn với Lý Thanh của vài hôm trước.” Tiểu Ngư lật xem bản ghi chép trong điện thoại, tiếp tục nói: “Vì Lý Thanh xảy ra chút vấn đề nên vai diễn đó của cô ta đã được người khác thay thế. Bây giờ những cảnh quay của cô ta đều được quay lại từ đầu.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyễn Nặc không ngờ rằng cô chỉ biến thành mèo có một ngày mà đoàn phim đã xảy ra nhiều việc như vậy.
Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt tràn đầy thắc mắc của Nguyễn Nặc thì có chút bất ngờ. Khi cô ấy được chọn làm người quản lý của Nguyễn Nặc, Từ Duy Du đã căn dặn cô ta rất nhiều việc. Trong đó còn đặc biệt dặn dò một chuyện đó chính là không được để cho cô biết rõ nội tình của sự việc hôm qua.
“Phía đầu tư không hài lòng về Lý Thanh, yêu cầu đạo diễn đổi người.” Tiểu Ngư dẩu môi: “Rơi vào hoàn cảnh không còn cách nào khác, đạo diễn đành đổi một diễn viên mới, Ôn Nhã.”
Ôn Nhã?
Đôi mắt Nguyễn Nặc tràn đầy sự kinh ngạc. Lần trước nói chuyện với cô ta vẫn là nói trong điện thoại, không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy, lại còn là trong cùng một đoàn phim. Lần này không thể lơ là cảnh giác được nữa rồi.
“Sao vậy, chị Nguyễn Nặc?” Tiểu Ngư thấy cô căng thẳng, bản thân cũng sốt ruột theo.
Nguyễn Nặc vội vàng lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước: “Vẫn nên đến đoàn phim xem tình hình như thế nào trước đã. Nếu đạo diễn đã yêu cầu quay lại từ đầu, thế thì quay vậy.”
“Vâng.” Tiểu Ngư đi đến bên cạnh Nguyễn Nặc. Mới rời khỏi cửa khách sạn không được bao lâu, cô ấy đột nhiên tiến đến gần Nguyễn Nặc, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay cô, thấp giọng hỏi: “ Chị Nguyễn Nặc, tại sao lại có hai người luôn đi theo sau chúng ta vậy, có phải chúng ta gặp kẻ xấu rồi không?”
“Hả?” Nguyễn Nặc quay đầu lại nhìn, hóa ra là vệ sĩ mà Từ Kha phái đến cho cô: “Không sao, đây là vệ sĩ của chị. Có bọn họ rồi thì không cần sợ kẻ xấu nữa.”
“Hóa ra là vậy.” Tiểu Ngư dần dần buông Nguyễn Nặc ra, vui vẻ chào hỏi với hai người vệ sĩ mặt không biểu cảm ở phía sau. Tiếc rằng lại không có hồi đáp.
Nguyễn Nặc nhìn thấy động tác trẻ con nhiệt huyết của cô ấy, khóe môi khẽ giương lên, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng lại không nảy sinh được hảo cảm với cô gái này.
Đi đến phim trường, đạo diễn đang giảng giải cảnh quay với Ôn Nhã, thấy Nguyễn Nặc đi đến thì gọi cô nhanh chóng đi trang điểm thay quần áo, cảnh quay tiếp theo có phân cảnh của cô.
Nguyễn Nặc gật gật đầu, đi đến phòng hóa trang chuẩn bị. Lúc nhìn thấy trang phục mà Tiểu Ngư mang đến, cô có chút kinh ngạc. Cảnh quay đối diễn đầu tiên với Ôn Nhã lại có tình tiết vả mặt.
Sau khi chuẩn bị xong việc hóa trang, cảnh quay này của Ôn Nhã vẫn chưa xong, vậy nên cô chỉ đành cầm kịch bản sang một bên ôn tập.
Vai diễn Phương Cẩn của cô vô tình gặp mặt vai diễn Cố Kỳ Tinh của Ôn Nhã trong quán bar. Lúc này Cố Kỳ Tinh đang kéo tay bạn trai Ngô Thiên của Phương Cẩn. Tính cách của Phương Cẩn là kiểu năng động hùng hổ, vậy nên khi nhìn thấy cảnh này lập tức đi đến cho Cố Kỳ Tinh một bạt tai, đối phương mờ mịt một lúc lâu rồi mới phản ứng lại.
Lúc đầu khi quay cảnh phim này, Nguyễn Nặc rất sợ sẽ làm Lý Thanh bị thương, còn vì chuyện này mà bị Lý Thanh mỉa mai châm biếm. Có điều sau đó tìm được kỹ xảo, khi lên hình có thể nhìn ra là dùng lực rất mạnh, thực tế chỉ là đang đánh tay của mình. Cảnh này cũng coi như đã qua.
Bây giờ quay lại cảnh này một lần nữa, có lẽ cũng không được coi là khó.
Khi Nguyễn Nặc đang xem kịch bản, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy có không ít ánh mắt đang rơi trên người cô. Khi gặp phải ánh mắt của cô lại lập tức cúi đầu giả vờ như đang xem điện thoại.
Cô có thể liên tưởng trực tiếp đến vì chuyện hôm qua công bố hẹn hò với Từ Kha. Bây giờ cô đã có thêm nhiều sự quan tâm, cũng coi như một chuyện tốt.
Nguyễn Nặc tranh thủ xem điện thoại một chút, cô muốn biết những chuyện tiếp theo của việc mình bị vu oan phẫu thuật thẩm mỹ. Kết quả lại phát hiện đã hoàn toàn không tìm được những bài viết liên quan đến việc cô phẫu thuật nữa. Những bài viết còn lại đều là khen cô xinh đẹp và chúc phúc cho cô và Từ Kha.
Ngoại trừ việc này ra, cô còn chú ý đến bài viết buôn dưa mới liên quan đến Lý Thanh. Tất cả những scandal và bài viết nói xấu Lý Thanh từ khi cô ta ra mắt, lọt vào tầm mắt của khán giả đều bị tiết lộ ra, thậm chí người ta còn phanh phui được kim chủ phía sau Lý Thanh.
Toàn bộ bình luận đều nghiêng về một phía, đó chính là phê phán cô ta.
Xem đến đây, Nguyễn Nặc đã không còn tâm trạng tiếp tục xem nữa, thoát ra ngoài rồi tắt màn hình đi. Lý Thanh dưới tình huống như vậy liền bị phía đầu tư yêu cầu đổi người.
Cô không phải kẻ ngốc, liên tưởng đến việc hôm qua Từ Duy Du hỏi cô thì liền đoán ra rằng Lý Thanh rời khỏi đoàn phim có thể có liên quan đến cô.
Nhưng Lý Thanh bị phanh phui nhiều tin tức tiêu cực như vậy, hơn nữa đều là bằng chứng không thể chối cãi, đều là những chuyện mà cô ta đã từng làm, cũng không được coi là oan uổng.
“Nguyễn Nặc, đến lượt cô diễn rồi.” Thư ký trường quay đi đến chỗ Nguyễn Nặc thông báo cho cô.
“Ừ, được.” Nguyễn Nặc đi đến địa điểm quay, vẫn là cảnh quán bar quen thuộc đó. Nhưng người đóng với cô hiện giờ là Ôn Nhã, cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
“Đã lâu không gặp.” Ôn Nhã đặc biệt đi đến trước mặt Nguyễn Nặc chào hỏi.
Những người trong đoàn phim đều nhìn về phía hai người họ. Dù sao thì hai người họ một người hôm qua vừa mới công khai hẹn hò với Từ Kha, một người thường xuyên bị chụp ảnh với Từ Lẫm.
Nguyễn Nặc gật gật đầu, hai mắt cong cong, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang ý cười, nhưng lại không hề nói chuyện với cô ta. Cô không thể giao hảo với người đã từng đào hố để mình nhảy vào, cho dù chỉ là ở ngoài mặt.
Vẻ mặt của Ôn Nhã ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh đạo diễn đã đi đến giảng giải kịch bản với bọn họ, nam phụ Hà Huy cũng đến nghe. Mọi người dần dần chuyển sự chú ý sang việc khác.
Diễn viên quần chúng trong quán bar thấp giọng nói chuyện với nhau.
Diễn viên quần chúng 1: “Có gì nói nấy, Nguyễn Nặc xinh đẹp hơn Ôn Nhã nhiều.”
Diễn viên quần chúng 2: “Bề ngoài là vậy. Diễn xuất của Nguyễn Nặc cũng tốt hơn Ôn Nhã. Cảnh quay vừa rồi của Ôn Nhã phải quay đi quay lại nhiều lần mới xong. Nếu như là Nguyễn Nặc quay thì một lần đã xong rồi.”
…..
Ôn Nhã nghe được những lời bàn tán ở phía sau, hơi nhíu mày. Cô ta là nhân vật chính, nhân vật chính dù đi đến đâu thì cũng sẽ có hào quang, tại sao những người này là thiên vị Nguyễn Nặc chứ?
Không đúng, không chỉ là những người này. Còn có nhân vật Từ Kha mà cô ta dày công viết ra cũng đều thích Nguyễn Nặc. Nguyễn Nặc dựa vào cái gì mà có được nhiều thứ như vậy chứ?
Nếu đã diễn giỏi như vậy thì cứ để cô diễn cho thỏa thích đi.
Nói kịch bản xong, Ôn Nhã và Hà Huy ngồi vào trong góc của quán bar. Sau khi tỏ ý mọi thứ đều đã OK thì bắt đầu diễn.
Ôn Nhã kéo lấy cánh tay của Hà Huy một cách thân mật, nũng nịu đòi anh ta rót rượu cho mình: “Anh nghe theo em đi mà.”
“Nếu như anh không đồng ý, em sẽ đi tìm người đàn ông khác sao?” Hà Huy cười xấu xa, nhưng cuối cùng vẫn rót đầy ly rượu trước mặt cho Ôn Nhã.
“Tìm chứ.” Ôn Nhã cười ngọt ngào, nhưng miệng lại nói ra những lời nói bạc bẽo nhất: “Không mau chóng tìm người tiếp theo thì sao có thể quên được anh chứ.”
Dựa vào nhắc nhở của thư ký trường quay, Nguyễn Nặc từ từ đi đến gần quán bar, đi thẳng đến phía Ôn Nhã, cho cô ta một bạt tai.
“Cắt.” Đạo diễn vô cùng hài lòng với diễn xuất của những diễn viên này. Biểu cảm, đối thoại đều đúng chỗ đúng lúc: “Sau đây sẽ quay cận cảnh về cảnh phim này của Nguyễn Nặc và Ôn Nhã.”
Chương 52
Cuối cùng đợi đến cảnh đối diễn với Ôn Nhã, Nguyễn Nặc mím môi, rất nhanh thợ trang điểm đã đến cạnh cô trang điểm thêm cho cô.
Người ngay thẳng không sợ bóng tà, cũng không thể có suy nghĩ rút lui khi phải đối diễn với Ôn Nhã được.
“Chuẩn bị xong chưa, Nguyễn Nặc, Ôn Nhã đã chờ ở đó rồi.” Thư ký trường quay đi đến trước mặt cô, trên mặt thì hỏi nhưng thực ra là thúc giục.
“Được rồi.” Nguyễn Nặc cởi áo khoác đang khoác trên vai xuống, đi tới bên cạnh bàn lúc nãy, đứng ở chỗ đã chỉ định. Ôn Nhã đứng ở đối diện, diễn lại vẻ mặt căng thẳng mới vừa rồi.
“Bắt đầu.” Đạo diễn thấy hai người đã đi vào trạng thái, đúng lúc hô to bắt đầu quay.
Lần này là quay đặc tả khuôn mặt, máy quay phim ở rất gần hai người, chuyện này làm cho Nguyễn Nặc có chút không thích ứng được, cô chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đạo diễn đã kêu dừng.
“Ôn Nhã, vẻ mặt của cô không đúng lắm, nhân vật của cô là biết chuyện Phương Cẩn và Ngô Thiên ở bên nhau, còn quyết định xảy ra quan hệ với cậu ta, cho nên, vẻ mặt của cô không thể vô tội như vậy…” Đạo diễn kiên nhẫn giải thích nhân vật cho Ôn Nhã, cô ta cảm thấy áy náy nghiêm túc lắng nghe.
Nhưng Nguyễn Nặc cảm thấy giờ phút này Ôn Nhã có chút kỳ quái, lại không biết chỗ kỳ quái chính xác là ở đâu.
Sau khi đạo diễn giải thích xong, lại xác nhận các diễn viên đã chuẩn bị xong thì kêu bắt đầu.
Nguyễn Nặc cứ như vậy lặng lẽ đứng trước mặt Ôn Nhã, ánh mắt trở nên ác liệt, môi mỏng mím thật chặt, màu môi là màu đỏ rực rỡ nhất, một cổ khí thể vô hình toát ra từ trên người cô.
Ôn Nhã cắn chặt răng, mới vừa rồi cô ta bị đạo diễn chỉ bảo ngay trước mặt Nguyễn Nặc, vô hình trung làm cho người bên cạnh đều cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ta không bằng người ta, không có cách nào lừa dối chính là, bây giờ bộ dạng này của Nguyễn Nặc làm cho cô ta không khỏi run rẩy trong lòng.
Đây là tiểu thuyết của cô ta, chỉ có Ôn Nhã mới là nhân vật chính, một người khách đến từ bên ngoài chỉ có thể bị cô ta đè xuống mà thôi.
Nghĩ như vậy, Ôn Nhã từ từ tìm lại sự tự tin, cũng không sợ sệt khi đứng trước mặt Nguyễn Nặc nữa.
Nguyễn Nặc đứng ở trước mặt cô ta, giơ cánh tay thon dài lên, trực tiếp đánh tới mặt Ôn Nhã, bởi vì là cảnh gần, nhất định một cái tát này phải đánh vào mặt Ôn Nhã, nhưng dù sao đây cũng chỉ là quay phim, chỉ cần làm ra vẻ là được.
Ở không trung cô vung tay rất có lực, nhưng dần đến gần mặt của Ôn Nhã thì đã không còn chút sức lực nào nữa, đến khi bàn tay tát lên mặt cô ta, thì nhẹ nhàng giống như sờ vào mặt cô ta vậy.
Ôn Nhã lập tức có phản ứng, làm bộ bị đánh đau, nghiêng mặt qua một bên, trừng to hai mắt, lập tức đưa tay che mặt mình.
“Cắt.” Đạo diễn lại đi tới, lần này cũng là nói đến cảnh diễn của Ôn Nhã, “Ôn Nhã, lúc cô bị đánh, phản ứng phải nhanh một chút, đừng có sững sờ, tay của Nguyễn Nặc còn chưa quét qua mặt cô, cô phải có phản ứng rồi.”
“Tôi biết rồi.” Ôn Nhã gật đầu một cái, cô ta chỉ là một người vẽ truyện tranh, biết cái gì gọi là diễn xuất, đây quả thật là làm khó cô ta.
Nhưng cô ta định vị Ôn Nhã là một diễn viên, chỉ có thể nhắm mắt chống đỡ tiếp.
Cô ta hoàn toàn không có kinh nghiệm, bây giờ có phạm lỗi cũng là chuyện đương nhiên, kỹ thuật diễn cần phải rèn luyện từ từ. Ôn Nhã hít một hơi thật sâu, nhất định Nguyễn Nặc đã trải qua luyện tập thời gian dài mới có kỹ thuật diễn, cho nên cô ta thua cũng có thể chấp nhận được.
Nguyễn Nặc không có hảo cảm với Ôn Nhã, nhưng vì phải đối diễn, cũng chỉ có thể đứng chờ cô ta điều chỉnh tốt trạng thái
Mấy lần quay sau đó, Ôn Nhã đều xuất hiện vấn đề, dẫn đến Nguyễn Nặc cũng không hoàn thành tiến độ của ngày hôm nay.
“Được rồi, cảnh này cứ dừng lại ở đây đi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút.”
Đạo diễn nhăn mày đứng ở một bên, mặc dù Ôn Nhã là người do Từ Lẫm đề cử, nhưng chính ông ta cũng đã xem qua phim Ôn Nhã đóng, xác thật có kỹ thuật diễn, cho nên lần này đã để cho cô ta đến thay cho Lý Thanh, không nghĩ đến người này lại không nghiêm túc như vậy.
Bây giờ đã công bố tin tức bên ngoài, Ôn Nhã thay thế Lý Thanh, nếu lại đổi người thì chứng tỏ ông không giữ lời, lại đắc tội với Từ Lẫm, nhận một củ khoai phỏng tay này, hết lần này đến lần khác làm cho ông ta không thể bỏ được.
Thấy đạo diễn nói nghỉ ngơi, Nguyễn Nặc đi qua một bên ngồi xuống uống nước, đọc nhiều lời thoại như vậy, cô cũng mệt mỏi.
Là người đã xem qua truyện tranh, tất nhiên biết kỹ thuật diễn của Ôn Nhã rất tốt, không cần phải huấn luyện cũng có thể một mình phụ trách một phía, nhưng hôm nay xem ra đã làm cho Nguyễn Nặc mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa nhìn hành động uy hiếp của cô ta với mình, hoàn toàn không giống như nữ chính hiền lành trong sáng trong truyện tranh, trái lại liều mạng giống như nhân vật phản diện Thẩm Dư Tinh. Ôn Nhã bây giờ giống như là một cái thùng rỗng, bề ngoài vẫn là cô ta, nhưng biểu hiện của cô ta lại không tương xứng với thiết lập nhân vật.
Ôn Nhã có bao nhiêu không đúng, tạm thời Nguyễn Nặc chưa nghĩ ra được nguyên nhân giải thích.
Tình tiết trong truyện tranh liên quan đến đoàn phim chỉ có một chút, chính là tiếng vang của nó không bằng 《 Một đời gặp tiên 》 mặc dù 《 Món quà muộn màng 》có diễn viên thực lực trợ uy nhưng độ hot lại không bằng được với Từ Lẫm.
Nguyễn Nặc thở dài một hơi, coi như kết cục của bộ phim này đã xác định, nhưng cô cũng không thể nhụt chí, rốt cuộc đây là vai phụ chính thức trong bộ phim đầu tiên của cô, cô muốn kết quả có mở có kết thúc.
“Chị Nguyễn Nặc, em mua cà phê cho chị.” Từ xa Tiểu Ngư bưng ly cà phê còn ấm đến, cười chào hỏi Nguyễn Nặc.
Lúc Nguyễn Nặc nhìn về phía Tiểu Ngư phát hiện ánh mắt cô ấy có chút không đúng, còn chưa kịp phản ứng thì thấy bỗng nhiên cô ấy nhào về phía cô, cà phê văng đầy đất, nhưng cô ấy cũng không để ý mà là dùng một tay đặt lên vai Nguyễn Nặc, kéo cô té qua bên cạnh.
“A!” Người xung quanh đều hô to lên một tiếng.
Đang lúc Nguyễn Nặc ngã xuống đất, được Tiểu Ngư che chở thật chặt, trái lại không bị thương gì, nhưng Tiểu Ngư thì bị ngã trên mảnh sứ bể, trên cánh tay có mấy mảnh sứ ghim vào, đang không ngừng chảy máu.
Nguyễn Nặc dần tỉnh táo lại, phát hiện thì ra chỗ cô đứng lúc nãy, bóng đèn phía trên rơi xuống, thật may có Tiểu Ngư lôi cô qua một bên, nếu không đã không giữ được mạng nhỏ này rồi.
“Tiểu Ngư, chị đưa em đi bệnh viện.” Nguyễn Nặc kịp phản ứng lại, trước tiên đứng lên, nhẹ nhàng đỡ lấy vai của cô ấy, nhìn cánh tay bị thương của Tiểu Ngư, ánh mắt tối sầm.
Trừ các cô ra, cũng có không ít nhân viên bị thương. Đạo diễn đang ở bên ngoài nhận điện thoại đã vội vã chạy về, an ủi những nhân viên vừa mới bị hù dọa kia, cũng bảo đảm sẽ truy cứu trách nhiệm với nhân viên phụ trách hiện trường này.
“Cô Nguyễn, để cho tôi.” Mấy vệ sĩ sau lưng Nguyễn Nặc đỡ lấy Tiểu Ngư trong tay cô, đỡ cô ấy ngồi xuống một bên.
Trong nháy mắt khi phòng quay phim sụp đổ vệ sĩ đã phản ứng lại, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách, cuối cùng đã chậm một bước, cũng may có sự hỗ trợ của trợ lý, cô Nguyễn mới không sao, hai nữ vệ sĩ cũng thở phào một hơi, nhưng không tránh được chuyện ông chủ trừng phạt.
“Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, sẽ đến nhanh thôi.” Nữ vệ sĩ thấy cô muốn chạy về tìm điện thoại thì vội vàng ngăn cản, vừa an ủi vừa để cho một vệ sĩ khác đi về giúp cô lấy điện thoại.
“Cảm ơn.” Cô rủ mi mắt như cánh quạt xuống, làm cho người ta không thấy rõ tròng mắt của cô.
“Em không sao.” Cuối cùng Tiểu Ngư cũng đã bình tĩnh trở lại, mở mắt ra, muốn đổi tư thế ngồi nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương trên vai, hít một hơi khí lạnh.
“Tiểu Ngư.” Nguyễn Nặc nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng, hai tay vươn ra không trung muốn ôm cô ấy, nhưng rất sợ chạm vào vết thương của Tiểu Ngư, làm cô ấy lại đau thêm lần nữa, “Cảm ơn.”
Tiểu Ngư cố nén đau, cong môi nở nụ cười, trong mắt là suy nghĩ phức tạp, “Đây là bổn phận của em.”
Rất nhanh, xe cứu thương đã đến, không ít phóng viên nghe tiếng chạy đến, tụ tập chờ ở cửa đoàn phim muốn là người đầu tiên lấy được tin tức.
“Cô Nguyễn, chúng ta không sao có thể không cần đi ra, đi đường nhỏ là có thể trở về khách sạn.” Nữ vệ sĩ nhắc nhở.
“Không.” Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, bởi vì cô Tiểu Ngư mới bị thương, cô sao có thể ném cô ấy ở lại rồi rời đi, “Tôi đi cùng Tiểu Ngư đến bệnh viện.”
“Được.” Vệ sĩ đáp lời, còn dành chút thời gian truyền tin tức ra ngoài.
Nhân viên y tế mang cáng đi vào, Tiểu Ngư lập tức được mang đi, Nguyễn Nặc cầm điện thoại đi theo.
Đến bệnh viện, Nguyễn Nặc đứng cửa phòng bệnh chờ bác sĩ giúp Tiểu Ngư gắp mảnh sứ ra, đang lúc quanh quẩn một chỗ, cô không chú ý đụng phải một người.
“Sao lại không cẩn thận như vậy!” Hồ sơ trong tay của Lục Tu đều bị Nguyễn Nặc đụng rơi xuống đất.
“Xin lỗi.” Nguyễn Nặc vội vàng ngồi xổm xuống giúp nhặt lại, cũng không biết anh ta sắp xếp thứ tự dựa vào cái gì nhưng trước tiên vẫn nhặt lên trước đã.
Khi cô đang chuẩn bị trả lại hồ sơ đã nhặt cho Lục Tu lại bị anh ta ngăn cản. Chỉ thấy Lục Tu đẩy mắt kiếng một cái, cong môi nói, “Có thời gian giúp tôi xếp theo thứ tự một chút?”
“Hả?” Nguyễn Nặc sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, đặt hồ sơ vào cái ghế bên cạnh, quan sát trên mặt hồ sơ là có thể tìm ra quy luật, “Sắp xếp theo thứ tự dựa vào cái gì?”
“Theo con số thứ tự trên hồ sơ.” Trước tiên Lục Tiên lấy ra hồ sơ bệnh nhân có đánh số “1” ở phía trên ra.
Nguyễn Nặc gật đầu một cái tỏ ý mình đã biết, ngồi trên ghế nghiêm túc sắp xếp lại hồ sơ.
Nguyễn Nặc quá tập trung nên không chú ý đến Lục Tu đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh ta lại hết sức bình tĩnh, không buồn không vui.
“1, 2, 3…” Nguyễn Nặc mất một lúc lâu cuối cùng đã sắp xếp hồ sơ xong, sau khi sắp xếp xong cô giao lại vào tay Lục Tu, “Trả lại cho anh.”
“Ừ.” Lục Tu cũng không trực tiếp cầm hồ sơ, lại không kiểm tra kết quả sắp xếp của cô, “Cảm ơn, Nguyễn Nặc, có thể hỏi cô một câu không, tại sao mới vừa rồi lại lo lắng như vậy?”
“Hả?” Vừa bị anh ta nhắc đến, thần kinh của Nguyễn Nặc thật vất vả mới bình tĩnh lại trở nên căng thẳng, cũng không biết ở bên trong rốt cuộc Tiểu Ngư sao rồi.
Ánh mắt của cô có chút ảm đạm, giọng nói cũng trầm thấp hơn, “Phòng quay phim của đoàn phim sụp xuống, vì cứu tôi nên trợ bị thương, trên người có mảnh sứ ghim vào.”
Nếu như trên cơ thể Tiểu Ngư lưu lại vết sẹo, chắc cô ấy sẽ rất buồn.
“Xin lỗi. Bây giờ không nên hỏi cô vấn đề này.” Trong mắt Lục Tu tràn đầy áy náy, thậm chí còn quay mình liếc nhìn phòng bệnh đóng chặt.
“Không sao.” Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, mở miệng muốn nói anh ta đi về làm việc trước đi, ngẩng đầu một cái đã thấy được một bóng người quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ hành lang.