Chương 39
Gần đây móng vuốt của con mèo ngốc này đã dài ra rồi, vậy mà lại dám khiêu khích anh. Từ Kha nắm lấy tay cô đặt cái cốc lại lên bàn, cúi đầu xuống hôn cô, bàn tay còn nhéo nhéo vòng eo nhỏ nhắn chưa đủ một một cái ôm của cô.
“Ưm.” Nguyên Nhi bị hôn đến chóng mặt, đôi mắt mê ly như là vừa uống rượu. Bây giờ trong lòng cô đang vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì đã nghe lời đút cho anh rồi.
Thật vất vả Từ Kha mới bỏ qua cho cô, Nguyễn Nặc chôn mặt trong ngực anh, không dám lộn xộn nữa: “Đừng mà.”
Từ Kha hài lòng nhìn động tác thẹn thùng của cô, nghĩ đến dáng vẻ bị hôn mà vừa ngây ngô lại vừa ham muốn của cô ban nãy thì lại muốn tiếp tục bắt nạt cô một lúc nữa. Nhưng lại nghĩ đến bây chưa tới lúc nên vẫn chịu đựng.
Giá trị kỳ vọng càng lớn, vậy đến lúc đó mới có thể càng thêm thoải mái.
Nguyễn Nặc thì nào có biết suy nghĩ của anh, bây giờ mặt cô rất nóng, tim cũng đập rất nhanh, chỉ có thể dựa vào anh, từ từ chậm rãi ổn định lại, mới vừa rồi khi anh chạm vào cơ thể cô thì cô lại không thể cưỡng lại cảm giác muốn được vuốt ve.
Biết được chủng loại của mình rồi, cô đã từng tìm kiếm trên điện thoại di động, mèo Xiêm La là một giống mèo vô cùng dính người, bình thường rất thích được vuốt ve.
Nhất định là cô bị tập quán của mèo Xiêm ảnh hưởng.
Aiz, nếu khi biến thành mèo thì chờ mong được vuốt ve là chuyện bình thường, nhưng bây giờ cô là người mà, như vậy thì không khỏi khiến cô quá xấu hổ.
“Nguyễn bánh bao.” Giọng nói của Từ Kha mang theo sự ẩn nhẫn.
“Ừm.” Nguyễn Nặc vẫn giữ nguyên động tác dán mặt vào ngực anh, đáp lại một tiếng buồn rầu.
“Sau này khi ra ngoài thì mặc nhiều quần áo một chút.”
“Tại sao?” Cuối cùng Nguyễn Nặc cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ cô mới phát hiện hóa ra lỗ tai Từ Kha cũng đã đỏ lên rồi, trên môi của anh hình như còn có dấu vết mà ban nãy cô không nhịn được cắn xuống.
“Nghe nói mèo Xiêm bị lạnh thì lông sẽ bị biến thành màu đen.” Từ Kha cúi thấp đầu xuống, đáy mắt tràn ngập ý cười: “Anh không nuôi mèo mun.”
“Em sẽ không bị biến thành màu đen đâu.” Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh, bị anh dời đi sự chú ý nên sự ngượng ngùng ban nãy đã biến mất không ít.
Cô nhìn về phía mặt bàn của Từ Kha, phát hiện trên đó có một cuốn album rất tinh tinh tế, có lẽ là thứ đồ rất quan trọng với anh, tầm mắt Nguyễn Nặc dừng lại mấy giây rồi lại nhìn sang chỗ khác, cũng không mở miệng nói muốn xem.
Từ Kha đưa một tay ra kéo ôm cả người cô vào, tay kia lại đưa qua chỗ quyển album kia, kéo đến trước mặt mình: “Muốn xem sao?”
Nguyễn Nặc thành thật gật đầu một cái, trong truyện tranh cũng không có hình ảnh khi còn nhỏ của Từ Kha, đúng thật là cô có chút tò mò, Từ Duy Du nói nửa đầu thời thơ ấu của anh đều là vui vẻ, cô muốn nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Từ Kha.
Nhưng cho dù anh có là ánh nắng mặt trời ấm áp, hay có là người hung ác, nham hiểm thì cô cũng cam tâm tình nguyện sa vào.
“Mở ra đi.” Từ Kha điều chỉnh vị trí để cô ngồi ngay ngắn lên đùi của anh, còn anh thì tựa cằm lên vai cô, cùng cô xem.
Quyển album này được dán hình dựa quá trình đoạn trưởng thành của mấy đứa con nhà họ Từ, trước mắt là một tấm hình có ba đứa trẻ mập mạp ngồi cạnh nhau.
Khóe miệng Nguyễn Nặc cong lên, không cần Từ Kha tự mình xác nhận thì cô đã nhận ra ngay một đứa nhỏ đang cười gượng gạo trong đó chính là Từ Kha. Khi còn nhỏ như vậy mà đã không thích cười rồi, chẳng trách sau này lớn lên lại mang một bộ mặt giống như con joker trong bộ bài vậy.
Cô tiếp tục lật những trang sau, quả nhiên người đẹp thì từ nhỏ cũng đã thể hiện ra rồi, ba đứa trẻ nhà họ Từ đều là kiểu có khuôn mặt vô cùng đẹp, cho dù là sau khi lớn lên thì tướng mạo vẫn vượt trội như vậy. Cô lật rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy hình của Thẩm Dư Tình, khi đó có lẽ cô ta cũng mới học tiểu học, khuôn mặt thì chỉ có thể nói là thanh tú, đứng cùng ba đứa trẻ nhà họ Từ thì tỏ ra vô cùng bình thường.
Nguyễn Nặc gần như đã lật hết quyển album thì mới nhìn thấy hình của ba mẹ Từ Kha, mẹ của anh có một khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, ba thì lại mang một bộ mặt nghiêm túc. Xem ra là Từ Kha giống ba rồi.
Khi Từ Kha nhìn thấy ba mẹ mình thì vô thức siết chặt tay của Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc cảm thấy anh đang căng thẳng thì vội vàng lật qua trang khác, muốn xem tiếp phía sau, nhưng lại phát hiện phía sau hình của ba mẹ anh thì không còn tấm hình nào nữa.
Sau khi ba mẹ của Từ Kha mất thì cũng không có ai cập nhật quyển album này, mà hình của ba mẹ Từ Kha ngược lại giống như là có người đã để vào sau cùng, với ý nghĩa là kết thúc ghi chép tuổi thơ của những đứa trẻ nhà họ Từ.
“Từ Kha, anh thật là đáng yêu.” Bây giờ trong đầu cô đều là hình ảnh Từ Kha mặc bộ âu phục nhỏ nhắn, Nguyễn Nặc xoay người qua đối mặt với anh, bây giờ khuôn mặt Từ Kha đã góc cạnh rõ ràng, không còn vẻ bụ bẫm, đáng yêu nữa, trong nháy mắt vẻ đẹp này đã khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Nguyễn Nặc lấy hết can đảm nhéo lên mặt anh một cái, ừm, không có thịt nên bóp không thích, chỉ tiếc rằng cô không gặp được Từ Kha khi còn nhỏ, nếu không thì có bóp cả ngày cũng không đủ.
Hình như cô đã hiểu được đôi chút lý do mà Từ Kha lại thích bóp mặt cô rồi.
Khi Nguyễn Nặc vẫn đang ngơ ngác nhìn anh thì bỗng nhiên Từ Kha đã cầm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận kia của cô: “Em còn nhìn anh như vậy nữa thì anh sẽ ăn em đó.”
Sao mà cô lại không hiểu ra ý trong lời nói này của anh được, vì vậy mà vội vàng cúi xuống, không dám nhìn anh nữa.
Chỉ mới nhìn một chút mà cũng không cho, keo kiệt.
Nguyễn Nặc ở nhà được một tuần thì lại phải đi quay phim, lần này Từ Duy Du cho cô nhận một nhân vật có phân cảnh quay tương đối nhiều, mặc dù cô không nằm trong tuyến nhân vật chính nhưng bởi vì được thuê chung nhà với nữ chính nên vẫn được lên hình tương đối nhiều.
Đến ngày tổ chức lễ khai máy thì tự nhiên cô cũng đứng ở bên cạnh nữ chính, mặc dù vị trí cách nhau vẫn còn rất xa, nhưng ít nhất cũng không cần đứng chung với những diễn viên quần chúng nữa.
Bộ phim cô đóng này có tên là “Món quà muộn màng”, nữ chính tên An Lễ do một ngôi sao nổi tiếng tên là Ninh Tiên Du thủ vai, mà vai nam chính Hàn Hạo Thiên do ngôi sao nhí tên Lữ Minh Trình thủ vai, cậu ta xuất thân từ một bộ phim cổ trang với kỹ năng diễn xuất được đảm bảo.
Mà nhân vật của Nguyễn Nặc chính là bạn thân tên Phương Cẩn của nữ chính.
Vì để cho nam, nữ chính được nhập vai trước nên đầu tiên đạo diễn Lư đã quay cảnh tình cảm của bọn họ đang ở trong giai đoạn cuối, vì vậy mấy ngày nay Nguyễn Nặc đều vùi đầu trong khách sạn để đọc kịch bản.
Lần trước đã trải cuộc mất tích đáng sợ kia nên lần này Nguyễn Nặc cũng không từ chối Từ Kha sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cô nữa. Dĩ nhiên lần này Nguyễn Nặc vẫn ở cùng Từ Kha.
“Từ Kha, anh mà cứ như vậy thì em không thể đọc kịch bản được.”
Nguyễn Nặc vừa mới muốn rời khỏi bên cạnh anh thì Từ Kha lại lập tức kéo cô trở lại trong ngực: “Đoạn này có cảnh em đấu tay đôi với người đàn ông khác.”
Đoạn này nhìn rất bình thường mà, Nguyễn Nặc nhìn anh với vẻ nghi ngờ, nhớ tới anh là người mà ngay cả người khác chạm vào cô một cái thôi cũng ghen, vẫn là nên để cho anh xem tiếp thì hơn.
“Vậy chúng ta xem cùng nhau.” Nguyễn Nặc kéo quyển kịch bản dịch sang chỗ anh một chút để anh dễ nhìn hơn.
Sự thỏa hiệp lớn nhất của anh là đã không ngăn cả cô gia nhập giới giải trí, vậy nên để anh xem những thứ này cho anh yên lòng cũng tốt.
Sau khi cho Từ Kha thẩm duyệt kịch bản, Nguyễn Nặc đang định đi tắm rồi ngủ thì lại nhận được điện thoại của Diệp Huân.
“Nguyễn Nặc, chúng ta đi dạo phố đi, gần đây tôi không có cảnh quay nên tương đối rảnh.” Giọng nói của Diệp Huân cứ như là đưa đám, đây đúng hơn là đi giải sầu là chính, còn đi dạo phố mua sắm chỉ là phụ thôi.
Nguyễn Nặc suy nghĩ một lát, cảnh quay của cô còn chưa bắt đầu, ra ngoài một chút cũng tốt, sau khi cô tới thế giới này thì vẫn chưa được đi dạo phố đàng hoàng: “Cũng được, cô gửi địa chỉ cụ thể cho tôi đi, vậy ngày mai gặp nha.”
Cúp điện thoại thì Từ Kha cũng vừa vặn tắm xong đi ra: “Ngày mai đi gặp ai đó?”
“Diệp Huân, anh đã gặp rồi.” Nguyễn Nặc sợ anh hiểu nhầm nên trực tiếp nói ra hết toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện điện thoại.
“À, là người phụ nữ muốn ngủ cùng em hả?” Ánh mắt Từ Kha càng ngày càng nguy hiểm.
“Bạn thân thì cũng sẽ thỉnh thoảng có lúc ngủ cùng rồi nói chuyện đêm khuya mà.” Nguyễn Nặc đi nhanh đến bên cạnh anh: “Hơn nữa, hôm đó em cũng đã từ chối ngay trước mặt cô ấy rồi, anh cũng nghe thấy mà.”
“Ừm, bạn giường của anh.” Từ Kha nhẹ nhàng nâng cô lên để cô đối mặt với mình.
Sao lại đi gây khó dễ cho bạn giường vậy chứ, vấn đề này thật là.
“Em, em đi tắm.” Nguyễn Nặc xấu hổ đẩy anh ra, đi vào phòng lấy quần áo ngủ rồi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau, cô đến trung tâm thương mại cao cấp đã hẹn trước với Diệp Huân, bởi vì các cô đều không phải là diễn viên có danh tiếng gì cho nên cũng không cần phải che giấu gì nhiều, trực tiếp mặc quần áo bình thường rồi ra khỏi nhà.
Bởi vì Nguyễn Nặc được bồi dưỡng trong nhà nên mắt nhìn vẫn luôn rất tốt, khi phối hợp quần áo thì vừa vặn làm nổi bật lên khí chất của bản thân cô, vậy nên cho dù không nổi tiếng nhưng cũng hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.
Vì Diệp Huân đã từng đóng vai nữ phụ trong một số bộ phim truyền hình nên thỉnh thoảng trên đường cũng sẽ có người cảm thấy quen mặt.
“Nguyễn Nặc, cô có từng thầm mến ai chưa?” Diệp Huân cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Lần đầu tiên cô thích người khác là Từ Kha, hơn nữa ở thời điểm cô còn chưa hiểu rõ nỗi lòng của mình thì đã bị anh bắt chặt trong tay rồi, hình như vậy thì cũng không tính là thầm mến.
Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, nhếch miệng lên, nhìn về phía Diệp Huân với một bộ dáng hóng chuyện tiêu chuẩn: “Không có. Vậy bây giờ cô có thầm mến ai không?”
Diệp Huân lặng lẽ gật đầu, ngày hôm đó cô ấy biết anh ta muốn đi tham dự tiệc sinh nhật của mẹ anh ta, cho nên việc anh ta xin nghỉ cô ấy có thể hiểu được, nhưng hôm đó Ôn Nhã cũng xin nghỉ rồi rời khỏi đoàn làm phim. Trong lòng Diệp Huân không dễ chịu, nhưng cô ấy và anh ta chẳng có quan hệ gì cả, khó chịu trong lòng thì cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng, ngay cả cơ hội thổ lộ hết cũng chẳng có.
“Nguyễn Nặc, tôi hỏi cô này, Ôn Nhã đã đến dự tiệc của nhà họ Từ hả?” Cô ấy biết sau khi nói ra những lời này thì Nguyễn Nặc sẽ có thể đoán được người cô ấy thích là ai, nhưng cô ấy nhất định phải biết, sau đó sẽ mắng cho mình tỉnh lại rồi không nên vọng tưởng nữa.
Hôm Thẩm Vân Nguyệt tổ chức tiệc sinh nhật thì Ôn Nhã đã đứng bên cạnh Từ Lẫm.
Cho nên người Diệp Huân thích là Từ Lẫm. Nguyễn Nặc nghĩ đến cảnh gặp mặt của bọn họ ngày hôm đó, Diệp Huân đã được Từ Lẫm đưa đến, vì Từ Lẫm đóng vai nam chính nên điều kiện về mọi mặt ở đâu cũng vô cùng tốt, thậm chí còn cho cô cả vai diễn nữa, Diệp Huân bị cuốn hút bởi anh ta cũng là chuyện bình thường.
“Ôn Nhã có tham gia tiệc.” Thấy dáng vẻ thất thần của Diệp Huân thì Nguyễn Nặc có chút không đành lòng, nhưng cô biết vấn đề này đã giải thoát cho Diệp Huân, nên vẫn nói thật ra.
“Tôi biết rồi.” Diệp Huân hít sâu một hơi, đè nén tương tư của mình lại, từ bây giờ cuối cùng cũng có thể chết tâm rồi, dù sao sau khi quay xong bộ phim này thì ngay cả cơ hội dính líu đến nhau mọi người còn chẳng có, vậy nên sẽ càng không thể liên lạc.
“Hình như quần áo bên kia rất đẹp.” Diệp Huân chỉ vào tủ kính ở xa xa phía đối diện: “Chúng ta đi xem một chút đi.”
“Được.” Nguyễn Nặc nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong nháy mắt nụ cười trên mặt liền cứng lại, vừa có một người đàn bà tao nhã, cao quý đi ra từ cửa hàng kia.
“Nguyễn Nặc, cô làm sao vậy?” Diệp Huân để ý đến sự khác thường của cô, vội vàng nhìn cô.
“Chúng ta đi nhanh lên chút.” Nguyễn Nặc trực tiếp kéo tay Diệp Huân rồi đi qua bên kia, nhưng bởi vì ban nãy bị những thứ đồ trang trí chắn tầm mắt nên Nguyễn Nặc không có cách nào hoàn toàn nhìn thấy phương hướng bà ta rời đi.
Khi đến cửa của cửa hàng quần áo kia thì Nguyễn Nặc lại nhìn về hướng người đàn bà kia rời đi, sớm đã không còn bóng dáng người đó nữa.
Nguyễn Nặc vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho Từ Duy Du: “Duy Du, mẹ chị có chị em sinh đôi không?”
Chương 40
“Không có.” Từ Duy Du có thể nghe được cảm giác căng thẳng trong giọng nói của cô, “Sao vậy?”
Nguyễn Nặc vẫn chăm chú nhìn về phía rời đi của người phụ nữ kia, cô đã xem qua ảnh mẹ của Từ Kha, hơn nữa thị lực của cô cũng rất tốt, hẳn sẽ không nhận sai.
“Ở trong cửa hàng em nhìn thấy một người có bộ dạng giống mẹ chị.”
Nhưng mẹ của Từ Kha đã qua đời rất lâu rồi, nếu như thật sự vẫn còn sống, vậy nhất định sẽ đi tìm hai chị em bọn họ, nhưng tại sao lại đi lang thang ở bên ngoài, “Có lẽ em nhìn nhầm rồi, làm phiền rồi, Duy Du.”
“Không sao, Nguyễn Nặc.” Từ Duy Du rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì, “Em đang ở bên ngoài sao, lần sau ra ngoài nhớ mang theo trợ lý, nếu lúc nào cần giúp đỡ, có trợ lý ở bên cạnh vẫn tốt hơn.”
“Em biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Duy Du gọi điện thoại nội tuyến để cho Kỳ Quân Sênh đi vào, chị ấy xoa khuôn mặt đầy mệt mỏi, “Cửa hàng mà Nguyễn Nặc đang ở là của nhà họ Bạch, tôi có mấy phần giao tình với tổng giám đốc của bọn họ, nghĩ biện pháp giúp tôi lấy được tất cả video giám sát hôm nay của cửa hàng.”
Trong lòng Kỳ Quân Sênh tràn đầy nghi ngờ, giao tình với tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Bạch chính là đối phương đang theo đuổi Từ Duy Du, rõ ràng tổng giám đốc Từ đã thẳng thắng từ chối, sao bây giờ vì một video mà chịu thiếu nhà họ Bạch một ân tình. Nhưng những chuyện này không đến lượt một thư ký quèn như anh ta đi hỏi, “Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay với người của nhà họ Bạch.”
“Ừ, cậu đi ra ngoài trước đi.” Ngón tay dài nhỏ của Từ Duy Du xoay tròn bút máy trong tay, nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nếu như lần đầu chị ấy nghe được người khác gặp được mẹ mình, chị ấy còn có thể không chú ý đến đối phương, nhưng bây giờ cộng thêm lần gặp của Nguyễn Nặc nữa, đã không dưới mười lần rồi, đây cũng không phải là tình cờ.
Nhưng nếu mẹ chị vẫn còn sống, tại sao không trở về nhà họ Từ, thậm chí cũng không trở về nhà ngoại.
Từ Duy Du suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra.
*
Trải qua một đoạn nhạc đệm mới vừa rồi, Nguyễn Nặc bình tĩnh lại tinh thần, mục đích cô đến đây là giải sầu cùng Diệp Huân, cho nên vẫn phải đi dạo phố thật tốt.
“Đi thôi, chúng ta vào xem quần áo.” Nguyễn Nặc đi vào cửa hàng bán quần áo mới vừa rồi kia trước.
Diệp Huân thấy vậy thì đuổi sát theo. Mới vừa rồi cô ấy cũng chú ý đến sự khác thường của Nguyễn Nặc, nhưng bây giờ thấy Nguyễn Nặc đã điều chỉnh xong tâm trạng, một người ngoài cuộc như cô ấy cũng không tiện nói gì. Diệp Huân tự giễu trong lòng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không có quan hệ gì với nhà họ Từ.
Nguyễn Nặc chọn mấy bộ đồ mình thích đi tới phòng thử đồ chuẩn bị thử quần áo, phần lớn phòng thử quần áo đều đã treo bảng có người rồi, chỉ còn lại một phòng nhỏ là không treo bảng, tất nhiên Nguyễn Nặc đi vào phòng không treo bảng.
Ánh sáng bên trong phòng thử đồ rất tốt, Nguyễn Nặc treo quần áo lên xong, đang chuẩn bị kéo màn, chỉ thấy trên đất có một chiếc điện thoại di động màu đen.
Chắc là người thử quần áo trước đó để quên, Nguyễn Nặc vừa định đưa tay nhặt lên, màn hình điện thoại lại sáng lên, một cái mặt quỷ xuất hiện bên trong màn hình.
“A.” Nguyễn Nặc vừa định thét chói tai, nhưng lần này động tác tay của cô nhanh hơn, lập tức bưng kín miệng mình, tránh quấy rầy đến người khác.
Mới vừa rồi trong nháy mắt, cô cảm giác một trận choáng váng, cơ thể không tự chủ lùi về phía sau mấy bước tựa vào vách tường, lúc trước như vậy sẽ biến trở thành hình mèo rồi, nhưng lúc cô đang mơ hồ, một mùi thơm của hoa linh lan bay ra từ sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô, làm cho cô từ từ tỉnh táo, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn.
Thì ra tác dụng của sợi dây chuyền Từ Kha cho cô là như vậy. Nguyễn Nặc đưa tay sờ một cái vào mặt dây chuyền, dần vững vàng suy nghĩ của mình.
Cô cưỡng ép mình nhìn điện thoại trên mặt đất thêm mấy lần, sau khi đã nhìn quen mặt quỷ kia thì lấy điện thoại di động của mình ra chụp cái điện thoại kia, lúc này mới nhặt lên đưa cho nhân viên quầy hàng.
“Đây là điện thoại tôi nhặt được ở phòng thử đồ, có lẽ người mất sẽ đến lấy. Ngoài ra đây là số điện thoại của tôi, nếu như tìm được người mất đồ có thể thông báo cho tôi một tiếng không, như vậy tôi sẽ yên tâm hơn.” Nguyễn Nặc hỏi mượn một tờ giấy của các cô ấy, sau đó viết số điện thoại của mình lên.
“Vâng.” Nhân viên quầy hàng cũng không nhìn thấy mặt quỷ đáng sợ trên màn hình điện thoại kia, chỉ sững sốt một chút sau đó mới nhận điện thoại.
“Nguyễn Nặc, không phải cô vào phòng thử đồ trước sao, nhanh vậy đã đi ra rồi.” Diệp Huân ôm quần áo mình đã chọn đi tới.
“Tôi vừa nhặt được một cái điện thoại, đang giao cho nhân viên cửa hàng.” Trong lúc không chú ý Nguyễn Nặc liếc mắt nhìn quần áo trong tay Diệp Huân, mấy bộ này có phong cách trái ngược với phong cách ngày thường của cô.
“Được rồi, chúng ta đi thử quần áo đi.” Diệp Huân cười kéo tay Nguyễn Nặc đi vào phòng thử đồ, lúc này mới chú ý chỉ có một phòng thử đồ còn trống mà thôi, cô ấy do dự một lát cuối cùng vẫn nói ra, “Cô có để ý chuyện chen chúc với tôi trong một phòng không?”
“Được.”
Nguyễn Nặc gật đầu đồng ý. Lúc cô chưa xuyên sách đến thì cũng đã làm như vậy với bạn thân, cảm thấy rất bình thường. Hơn nữa mới vừa rồi cô bị hoảng sợ, bây giờ có một người bên cạnh cũng rất tốt.
Nguyễn Nặc cầm một cái đầm hoa nhỏ màu trắng mặc vào, thiết kế dây đeo làm cho xương quai xanh tinh xảo của cô phơi bày trọn vẹn, phong cách tươi mát này rất hợp với khí chất của cô.
Cô cầm bộ quần áo này qua một bên, đợt một lát thì đi tính tiền. Đang lúc cô chuẩn bị mặc thử một bộ quần áo khác, nghe được bên ngoài phòng thử đồ vang lên giọng nói của nhân viên cửa hàng, “Rốt cuộc là ai đùa dai như vậy, đều treo bảng có người lên. Được rồi, tiểu thư, cô có thể đi vào rồi.”
Cho nên, là có người cố ý để cho cô thấy được cái điện thoại kia, muốn cho cô sợ hãi biến lại nguyên hình.
Chẳng lẽ lại có một người khác cũng xuyên sách? Nguyễn Nặc nghi ngờ, nhưng rõ ràng trong nguyên tác không xuất hiện nhân vật như cô, vì sao đối phương có thể biết được nhược điểm chính xác của cô như vậy, còn có thể hành động trước cô.
Ở đoàn phim, còn lúc đi dạo phố, hai trường hợp này đều chỉ có một người là Diệp Huân.
“Sao lại không thử quần áo nữa.” Mới vừa rồi Diệp Huân mặc thử một cái áo khoác jean, gần đây cô ấy đi theo phong cách tương đối ngầu, đây là hình tượng người đại diện của cô ấy sắp xếp cho.
“Không có gì, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc bộ nào đẹp.” Nguyễn Nặc tiện tay chọn một bộ quần áo có phong cách giống với bộ vừa mới thử đến trước mặt, sau đó bày tỏ mình đang buồn rầu giữa hai bộ quần áo này.
“Màu trắng gạo đẹp hơn.” Diệp Huân nghiêm túc nhìn thử, “Màu da của cô trắng, mặc vào hoàn toàn sẽ không cảm thấy đen đi.”
“Được.” Nguyễn Nặc gật đầu một cái, đặt bộ quần áo màu trắng gạo đến bên muốn mua, cho dù hai trường hợp đó đều có Diệp Huân, nhưng cô ở cùng cô ấy rất thoải mái, cô ấy không giống như người sẽ giở trò sau lưng người khác.
Nguyễn Nặc lại khó hiểu nghĩ đến người phụ nữ rất giống với mẹ của Từ Kha, bà ta cũng mới đi ra từ cửa hàng quần áo này.
“Nguyễn Nặc, cô thử cái này một chút đi, mới vừa rồi tôi chọn cho cô đấy.” Diệp Huân lấy ra một cái váy gợi cảm màu đỏ ra.
“A?” Nguyễn Nặc ngây ngẩn nhận lấy, cái váy này ngắn đến mức không đến nửa bắp đùi.
“Mặc vào thử một chút.” Diệp Huân cầm quần áo đến trước mặt cô khoa tay múa chân một cái, “Ừ, cô mặc vào rất trắng, hơn nữa còn vô cùng quyến rũ. Nhanh thử đi, tôi muốn nhìn thử.”
Không chịu được một trận khuyên vừa mềm vừa cứng của cô ấy, Nguyễn Nặc vẫn mặc cái váy kia lên người, thiết kế của cái váy này, hoàn toàn lộ ra vóc người xinh đẹp có lồi có lõm của cô, nhưng váy quá ngắn, hơi khom người một cái, là có thể lộ ra nơi không nên lộ.
“Đây…” Nguyễn Nặc nhìn cái váy một lời khó nói hết này, sao Diệp Huân lại nghĩ cái váy này thích hợp với cô.
“Thật xinh đẹp, một cô gái như tôi cũng không dời mắt được.” Trong mắt Diệp Huân đều là sự khen ngợi.
Nhìn bộ dạng này của cô ấy, Nguyễn Nặc cũng không tiện nói cái gì, vội vàng cởi ra đặt vào bên muốn mua.
Sau khi tính tiền, Nguyễn Nặc đi ăn cơm trưa với Diệp Huân. Lúc này Nguyễn Nặc gửi ảnh điện thoại hù dọa cô lúc nãy chụp lại cho Từ Kha.
Nguyễn Nặc: Lúc em chuẩn bị thử quần áo thì thấy được cái này.
Chuyện bị hoảng sợ sẽ biến thành mèo, người biết cũng không nhiều, rốt cuộc là người nào giở trò ở sau lưng. Nhưng bây giờ cô không có biện pháp lập tức tìm được người kia, phải luyện tập can đảm lên một chút, không để mình cứ nhát gan như vậy được.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại của Nguyễn Nặc nhận được cuộc gọi của Từ Kha.
“Từ Kha.” Nguyễn Nặc cầm muỗng chậm rãi khuấy đều cà phê trong ly, khuấy hỏng cả hình vẽ trên mặt cà phê được nhân viên phí công trang trí lên, cái này giống như tâm trạng của cô.
“Em ở đâu, anh đi tìm em.” Từ Kha vừa nói chuyện với cô vừa đánh ra mệnh lệnh trên máy tính.
“Em đang ở phòng ăn cơm Tây lầu năm của Đông Lân.” Nguyễn Nặc trực tiếp báo địa chỉ cho anh biết, hôm nay cô bị kích thích quá lớn, hơn nữa trong lòng cô cũng sợ người thiết kế bẫy rập trong bóng tối kia sẽ tiếp tục hành động hại cô, nghĩ tới nghĩ lui cách tốt nhất chính là trở về nhà họ Từ. Dù sao cảnh của cô vẫn chưa bắt đầu quay, đến lúc đó chờ trợ lý thông báo rồi đi đến quay là được, cũng không vội.
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Từ Kha gọi cho Âu Tề, “Nghĩ cách tìm tập đoàn Bạch thị mượn video giám sát trong ngày hôm nay, không tiếc bất cứ giá nào.” Anh nhấn mạnh nửa câu sau.
Thấy khuôn mặt âm trầm của Từ Kha, lại nghe được câu sau, Âu Tề hiểu chuyện này rất quan trọng, lập tức nơm nớp lo sợ gật đầu một cái, “Vâng, tổng giám đốc.”
“Ừ.” Sau khi Từ Kha lấy áo khoác dài trên kệ áo, liền rời khỏi công ty.
Sau khi Nguyễn Nặc cúp điện thoại, liền nói cho Diệp Huân, một lát nữa Từ Kha sẽ đến đón cô.
Mặt Diệp Huân đầy vẻ đã hiểu, cười mập mờ một tiếng, “Lúc trước tôi nghe nói về Từ Kha, ngài Từ là một người rất lạnh lùng, vĩnh viễn là một dạng từ chối người khác ngàn dặm, không nghĩ đến khi yêu lại thâm tình như vậy, lúc nào cũng có thể đưa đón bạn gái.”
Nguyễn Nặc cũng không cách nào nói chuyện cô vừa gặp được cho cô ấy biết, chỉ có thể cười đồng ý, lúc đầu cô cũng cảm thấy Từ Kha là một nhân vật phản diện xấu, nhưng sau khi sống chung, dần dần biết được mặt tốt của anh.
Cho nên không thể dùng thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết để quyết định tính cách của một người trong thế giới này.
Sau khi nhân viên phục vụ mang bữa ăn lên, Nguyễn Nặc chưa ăn được mấy miếng thì Từ Kha đã đi vào, tự giác ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Diệp Huân lén liếc nhìn Từ Kha sau đó lại vùi đầu vào đồ ăn, người lạnh lùng như Từ Kha lại có thể dịu dàng với bạn gái mình như vậy, vậy Từ Lẫm có phải càng cưng chìu Ôn Nhã hơn không.
“Anh ăn trưa chưa.” Nguyễn Nặc nhìn về phía Từ Kha, thấy vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày của anh, cô nhịn không được vươn tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai mày của anh, làm một cái khẩu hình, “Em không sao.”
Vẻ mặt Từ Kha dịu lại một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Vẫn chưa ăn.” Anh cũng làm một cái khẩu hình, “Muốn ăn em.”