Xác sống trong truyền thuyết, vừa nghe tên, hình ảnh trong đầu mọi người đại khái sẽ là da dẻ tái xanh, viền mắt đen, miệng ngậm máu.
Cũng là để nói tới zombie trong truyền thuyết.
Nhưng tiếc là, xác sống trong thực tế không giống như người bình thường nghĩ, chỉ cần linh hồn nhập vào trong thể xác, vậy là giống như người thường rồi.
Ăn, đi lại, ngủ, tắm rửa, tim cũng đập, cũng cần hô hấp như người thường.
“Vậy… Chẳng phải bên cạnh mình có xác sống, thì cũng không phát hiện ra sao?”
“Trên lý thuyết là thế.”
Chu Vụ cảm thấy thần kỳ, dựa vào ghế tưởng tượng.
“Chờ đã, thế hình dáng của anh cũng thay đổi sao?” Chu Vụ đột nhiên nghĩ tới điều gì, nếu đã tạo ra được thể xác mới, vậy thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt với dáng vẻ ban đầu của Bách Lý Khí.
Diệp Thiện cũng nghĩ tới điều này, mặc dù anh ta đã tìm rất nhiều bậc thầy nặn hình người nổi tiếng, nhưng có lẽ trong quá trình vẫn sẽ có một vài điểm khác biệt.
Nhất là… Thân xác này thế mà lại không có tóc!
Bậc thầy nặn hình Trương Phong Tiệm: “Tóc rồi sẽ mọc dần thôi.”
Nghe đồn, công việc của bậc thầy nặn hình này đã từng là nặn người chết, tử vong bất ngờ, bị thiêu huỷ, nghiền nát v..v, dưới tình trạng cơ thể bị huỷ hoại đến mức độ cao, thì có thể mời ông ấy đến để nặn ra người chết.
Vật liệu nặn người là bí truyền của ông. Lần này ông được Diệp Thiện mời đến nặn người, tưởng là nặn người đã chết, cũng phải, đúng là người đã chết, nhưng hồn còn vương lại.
Ông không phải người trong giới phong thuỷ huyền linh, tài nghệ của ông cũng chỉ dùng để người sống xem.
Nói ra mọi người có thể không tin, Trương Phong Tiệm chưa bao giờ gặp chuyện thần bí, lần này coi như là được mở mang tầm mắt rồi.
“Trước đây tôi đều là nhìn ảnh người chết mà nặn, lần này nhìn thấy ác ma thật, chắc sẽ sống động hơn một chút.” Ông vỗ tay, chậm rãi xốc tấm vải trắng che phủ thể xác ra.
Một thân xác trần trụi hiện ra trước mắt.
Tuy đều là đàn ông, nhưng chỗ đó bày rõ trước mắt thế này, Chu Vụ không khỏi ngượng ngùng.
Chẳng lẽ chỗ đó cũng phải để ông ấy tận tay đo lường sao, sau đó…
Không dám tưởng tượng nữa luôn.
Chu Vụ nuốt nước miếng hỏi: “Thầy Trương, ngoại hình này sống động như thật, không biết ông làm thế nào để định hình?”
Trương Phong Tiệm: “Nói cho cậu cũng không sao, nếu như là người chết bị huỷ thể xác, tôi chỉ đành nặn theo ảnh, còn người này, tôi chỉ cần bảo anh ta vào trong khuôn đúc, định hình rồi, đổ thạch cao vào, chờ sau khi thạch cao đông lại, là có thể có được một tượng điêu khắc gần như hoàn hảo rồi.”
Ông chỉ vào pho tượng ở trong đống lộn xộn, Chu Vụ ngó đầu nhìn, quả thật, bức tượng thạch cao màu trắng của Bách Lý Khí đang đứng ở đấy nhìn cậu.
Bức tượng này đúng là hình ảnh vẻ mặt nghiêm túc của Bách Lý Khí lúc phải chui vào dụng cụ định hình.
Sao lại thấy đáng yêu kiểu gì ấy nhỉ.
Trương Phong Tiệm: “Thân thể này, tôi dùng vật liệu tốt nhất, cậu sờ mấy khối cơ này, xem chỗ này đi, cho dù chỉ thân xác con người, cũng có thể đánh gục hai thanh niên khoẻ mạnh.”
Chu Vụ đến gần nhìn, thân thể sống động như thật, đến lông mi cũng rõ ràng từng sợi, cong dài, môi chạm vào còn có cảm giác như da thật.
“Quá xịn!”
Đồng hồ chỉ thời gian đã tới 12 giờ.
12 giờ đêm.
Vì cơ thể Chu Vụ thuộc âm, đứng ở một bên, khi hồn Bách Lý Khí nhập vào thể xác sẽ bị ảnh hưởng, nên cậu phải chờ trong phòng phía Tây.
Đồng hồ trên tường từng giây từng phút chạy, chờ đợi thế này vô cùng mệt mỏi, Chu Vụ lấy điện thoại ra chơi game cho đỡ chán.
Hơn mười phút trôi qua, Chu Vụ hơi sốt ruột, đột nhiên, cậu cảm thấy hơi lạnh.
Rõ ràng là sắp vào hè rồi, khu nhà họ Diệp cũng có hệ thống sưởi, sẽ không bị lạnh.
Vừa mới có cảm giác lạnh, Chu Vụ cảm thấy không khí quanh mình chợt lạnh xuống, một loại lạnh lẽo không phải do thay đổi thời tiết ập vào cậu.
Cảm giác lạnh thấu xương này không duy trì lâu, Chu Vụ cảm thấy đầu ong ong, cậu sững người tại chỗ, rồi nhiệt độ không khí dần tăng lên.
“Không sao chứ?” Trước mắt Chu Vụ hiện ra ngón tay lắc lư.
Chu Vụ lắc đầu, miễn cưỡng xoa mặt: “Không sao.”
Ánh mắt Dương Trầm phát sáng, sùng bái nói: “Chắc là ổn rồi, xịn quá, không hổ là thầy Diệp, thật sự làm được rồi.”
Chu Vụ sửng sốt: “Rất khó sao?”
Dương Trầm quăng ánh mắt không vừa lòng: “Đây là dẫn hồn đấy! Chỉ cần không cẩn thận, đừng nói Bách Lý Khí hồn phi phách tán, thầy Diệp cũng sẽ bị cuốn vào, tổn thọ.”
“Hồn phi phách tán…?”
Dương Trầm quay đầu lại, thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Vụ, vội ngậm miệng, lỡ miệng rồi!
Chu Vụ hé miệng, im lặng, theo Dương Trầm đi về phía phòng chính.
Thân xác luôn nằm ở trên giường đã ngồi dậy, dáng người vô cùng rắn rỏi, mặc quần áo rộng, da dẻ trắng nhợt nhưng không còn giống như lúc là hồn phách nữa, lúc này có chút cảm giác trơn bóng.
Thấy Bách Lý Khí, Chu Vụ đỏ mắt đi tới.
Diệp Thiện: “Tiểu Chu Chu, sao thế, cảm động quá à? Có thể cùng người đàn ông của cậu thân mật…”
Anh ta còn chưa nói xong, Chu Vụ khịt mũi: “Anh sao lại không nói cho tôi?”
Tại sao không nói cho cậu biết, có thể sẽ hồn phi phách tán?
Nói cho cậu rồi, cậu chắc chắn không để Bách Lý Khí thử, Bách Lý Khí tồn tại trong dạng linh hồn, đối với cậu mà nói, đã quá đủ rồi.
Nếu như không thành… Nếu như không thành công, hậu quả cậu không dám nghĩ đến.
Bách Lý Khí giơ ngón tay còn chưa linh hoạt lắm, đầu ngón tay cọ lên mặt Chu Vụ, nói: “Chạm được rồi.”
Lúc còn là linh hồn, Bách Lý Khi chạm vào Chu Vụ, xúc cảm không giống như con người chạm vào, thiếu một chút chân thật.
Mà lúc này, anh thật sự chạm vào đối phương được rồi, giống như trong giấc mơ hàng nghìn hàng trăm năm nay vẫn mơ.
Anh nhẹ giọng: “Xin lỗi, thật sự rất muốn thật sự chạm vào em.”
Khoé mắt Chu Vụ đỏ hoe: “Anh lúc nào cũng thế, cái gì cũng không nói cho em biết.”
“Xin lỗi.”
Chu Vụ thấy bực bội: “Kệ anh.”
Bách Lý Khí lặng im một lát, Chu Vụ vì khoảnh khắc im lặng ấy, thấy bối rối.
Sau đấy, tiếng Bách Lý Khí còn hơi khàn vang lên: “Ngày mai ăn cá dưa chua nhé?”
Anh đang dỗ cậu.
Chu Vụ chẳng nói gì, không được.
Bách Lý Khí: “Ngày mai giác hơi cho em nhé?”
Vẫn không được.
Bách Lý Khí: “Bữa sáng làm waffle mật ong cho em, rưới nhiều nhiều mật luôn nhé.”
Chu Vụ cuối cùng thả lỏng khóe miệng mím chặt, hít một hơi, nén nước mắt lại: “… Được.”
Diệp Thiện: Ăn no thức ăn cho chó luôn.
Trì Tích ở rất gần Chu Vụ, cách lần khoe mẽ yêu đương trước một tuần, hôm nay, cậu ấy nghĩ nhất định phải “rửa sạch nỗi nhục”, bèn mời Chu Vụ và đối tượng của cậu tới nhà cậu ấy ăn cơm.
Vốn là một chuyện tốt, ai dè lại bị paparazzi chụp được.
Từ lần Trì Tích nói muốn rời khỏi giới, và sau khi huỷ hợp đồng với công ty giải trí thì hành tung xuất quỷ nhập thần, gần một tháng nay không thấy tin gì về cậu ấy.
Paparazzi muốn lấy tin trực tiếp không biết bằng cách nào biết được địa chỉ của Trì Tích, lẻn vào khu nhà, mỗi ngày núp ngồi chụp lén.
Chu Vụ và Trì Tích cùng lên hot search.
[Sau khi Trì Tích công khai rời giới, không hề ủ rũ, thường mời bạn tốt về nhà tụ tập, vui hết nấc]
Đăng cả mấy bức ảnh chụp lén lên mạng.
Ngay sau đấy, đã có người mò ra được bạn tốt của Trì Tích, thế mà lại là Chu Vụ mấy tháng trước bị chụp ở trong viện điều dưỡng.
[Thế này mà còn nói không phải là làm màu à, Trì Tích rời khỏi giới rồi, đưa bạn mình lên thay chân à?]
[Cái loại tự tạo độ hot này khó coi quá đi.]
[Lần trước trông bệnh nguy kịch thế, ra viện nhanh như vậy, e là giả vờ thôi.]
[Thế này là bám vào cùng một đại gia à? Buồn cười nhể!]
Trên weibo của Chu Vụ cũng có một lớp lớn cư dân mạng đến châm chọc.
Sau đấy, blogger tuồn tin ra, trước đây là Chu Vụ tự từ chức, không liên quan gì đến việc đột phát bệnh hiểm nghèo.
Cho nên rất nhiều anh hùng bàn phím có ý xấu bắt đầu phỏng đoán: Chu Vụ đã không hài lòng với đãi ngộ của đài truyền hình nữa, muốn tiến vào giới giải trí.
[Cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa, anh ta chắc chắn sẽ ký hợp đồng với công ty quản lý.]
[Chậc chậc, cứ chơi chiêu này.]
[Không phải còn có kênh livestream à, không chừng là kiếm trên kênh livestream đấy! Hahaha, giờ kiếm trên đấy còn hơn cả làm ngôi sao, hơi bị được đấy.]
[Người ta còn có cả đại gia rồi, muốn vào giới giải trí để được nổi tiếng, ai để ý tới mấy đồng lẻ này?]
Chu Vụ thấy bình luận này, thầm nghĩ: Tôi để ý! Xin cảm ơn!
Sau khi Trì Tích thấy, nói với Chu Vụ, không cần để ý, mấy người này đa phần là hội vô công rồi nghề, mới mới lên mạng hùa theo như thế.
Cậu ấy vừa nói xong, hot search mới lại nổi lên.
[Lê Diên Chu Vụ]
Lê Diên: [Chu Vụ là đồng nghiệp cũ của tôi, tôi biết, lúc cậu ấy ở trong đài của chúng tôi rất khiêm tốn, tính cách tốt, không thể nào làm ra chuyện này, mong mọi người đừng suy đoán lung tung.]
Người này chui ra ké fame hot search à?
Trì Tích thấy tên gã là phát cáu, nói: “Muốn giẫm lên tôi để nổi tiếng à? Người này điên rồi sao?”
Cậu nhìn Chu Vụ: “Quen à?”
“Không quen.”
Mặt Trì Tích lộ vẻ dữ tợn: “Hay thật.”
Nếu như đúng là bạn tốt của Chu Vụ, lời này còn xuất phát từ lòng tốt, nhưng không phải, để ý kỹ thì có thể nhận ra có vài điểm không phù hợp.
Weibo Chu Vụ không follow gã, nhưng phía gã ra mặt bênh Chu Vụ, fan tự nhiên sẽ thấy Chu Vụ kiêu ngạo, không biết báo ơn, ngược lại sẽ đồng tình với Lê Diên, lòng tốt lại bị xem thành xấu xa.
Vả lại, bài phát biểu này của gã, không phản bác lại chuyện nghỉ việc, cũng chứng tỏ sự thật việc Chu Vụ chủ động từ chức.
Gã ta còn từng phỏng vấn Trì Tích, trong suy nghĩ của người khác, Lê Diên chắc chắn biết chút chuyện riêng mà mọi người không biết, mà gã không phản bác bất cứ chuyện gì về Trì Tích, vậy chẳng phải ý là – nội dung nói Trì Tích đều là thật. Chu Vụ rất tốt, tôi không biết cậu ấy lén lút làm gì, nhưng tôi tin là cậu ấy sẽ không làm chuyện như vậy.
Mặc dù cũng có không ít người nhận ra mùi thảo mai của gã, nhưng đa phần là spam của fan gã.
Chu Vụ chậm tiêu thế nào, cũng nhận ra người này rất đáng ghét.
Trì Tích vung tay: “Cậu không cần tham gia vào mấy chuyện hư hỏng trong vòng giải trí, cứ để tôi ra tay.”
“Cậu chẳng phải muốn rời khỏi giới sao?”
“Không liên quan gì tới chuyện này, yên tâm chờ tin của tôi đi.”
Chập tối, trước khi mặt trời xuống núi, Bách Lý Khí nắm tay Chu Vụ chậm rãi tản bộ trong khu cây xanh ở khu nhà ở.
Nhiệt độ đã dần ấm hơn, bắt đầu chuyển sang mùa hè, Chu Vụ mặc một chiếc áo phông cotton dài tay, Bách Lý Khí thì mát mẻ hơn, đã mặc sang áo cộc rồi.
Tóc anh mọc nhanh, như thể tống cả đống thuốc kích thích lên đầu vậy, mới chưa đến nửa tháng, đã dài thêm 2-3cm rồi.
Kiểu đầu đinh có thể kiểm tra giá trị khuôn mặt một người có đẹp không, Bách Lý Khí thuộc hạng xịn nhất, vốn dĩ khí chất của anh giống một thành ngữ “Qủa quyết sát phạt”, giờ để đầu đinh lại càng làm nổi bật khí chất đó của anh, nom anh cực kỳ hung dữ.
Nửa tháng, anh đã cực kỳ thích ứng với thân thể này rồi, thân thể đã bắt đầu có những đặc điểm riêng của chính Bách Lý Khí.
Người nóng rực.
Chu Vụ chỉ với tay, là có thể chạm vào lòng bàn tay ấm áp của anh, sưởi ấm mười ngón tay lạnh lẽo của cậu, tối ngủ, cậu còn thường tỉnh giấc vì nóng, khác hẳn hồi trước.
Lúc trước có thứ ấy bên trong, rất lạnh, trong bụng cũng thấy lạnh, nếu không rửa ngay thì sẽ phát bệnh.
Giờ thì…
Rất nóng.
Sắc trời dần tối, hai người thong thả về nhà, phải ăn tối rồi.
Chu Vụ không muốn quay lại đài truyền hình lắm, mấy ngày nay cậu gửi hàng loạt CV lên mạng, muốn tìm việc làm phát thanh viên.
Lại gửi một CV, Chu Vụ duỗi tay chân, Bách Lý Khí từ trong bếp ló đầu ra ngoài: “Có thể ăn rồi.”
Bữa nay là món tôm to Chu Vụ thích ăn, thịt tôm dai tươi ngon lấp đầy dạ dày cậu, Chu Vụ bị bắt lên tầng thượng đi bộ tiêu cơm.
Bách Lý Khí dọn dẹp xong, lên tầng thượng, chìa tay tới Chu Vụ.
Chu Vụ chỉ căn nhà phía xa: “Nhìn kìa, đó là nhà của Trì Tích, hình như họ cũng đang trên tầng thượng đấy!”
Bách Lý Khí không phản ứng, vươn tay: “Đưa tay cho anh.”
Trên tay Chu Vụ có đeo đồng hồ, có thể hiện nhịp tim, chỉ số vận động, calo tiêu hao các thứ.
Nếu như chưa đạt được mức vận động mà bác sĩ yêu cầu, Bách Lý Khí sẽ bắt Chu Vu hoạt động thêm.
Chu Vụ ủ rủ, đưa tay qua.
Bách Lý Khí nhìn số liệu, nhíu mày, còn thiếu không ít.
Chu Vụ bắt đầu giả đáng thương: “Anh Khí, em mệt quá, hôm nay cho qua đi nhé?”
Bách Lý Khí chẳng buồn để ý: “Muốn chạy trên máy tập hay là xuống hồ bơi nước ấm dưới hầm?”
Chu Vụ: …
Cậu thấy Bách Lý Khí hết yêu cậu rồi.
Chu Vụ từ từ nâng bàn tay Bách Lý Khí đang nắm mình lên, đặt lên vai người kia, cọ cọ.
Bách Lý Khí lạnh lùng: “Làm nũng cũng không ích gì đâu.”
Chu Vụ không đáp, mà tiếp tục cọ anh.
Đôi mắt Bách Lý Khí lóe lên tia tăm tối, nheo mắt, cúi đầu nhìn Chu Vụ, trên cổ trắng nõn của cậu hiện lên vẻ ửng hồng.
Thẹn thùng?
Cậu muốn làm gì?
Chu Vụ: “Anh cởi dép.”
Cậu tuột dép gấu trắng ra khỏi chân mình, dẫm nhẹ lên mu bàn chân Bách Lý Khí.
“Có làm không?”
“Làm.”
Chu Vụ nhớ lần trước, cậu tiêu hao tận hơn 200 calo, mức vận động đủ đạt chuẩn.
…
Bách Lý Khí ra khỏi phòng tắm, hâm cho Chu Vụ cốc sữa nóng, màn hình di động Chu Vụ đặt bên gối sáng lên, Bách Lý Khí liếc qua, gọi với vào trong: “Vụ, có điện thoại.”
Chu Vụ nằm bò dựa vào bồn tắm, giọng yếu ớt vọng ra từ phòng tắm: “Đã muộn thế này, ai gọi vậy? Anh nhìn hộ em cái, không chừng là Ngô Nghiêu đấy.”
Bách Lý Khí nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ào.
“Ây dà, cuối cùng cũng gọi được rồi, chặn số tao à, một mình ở khu nhà cao cấp hưởng thụ? Tao thấy rồi, mày bám vào mấy gã giàu có, không ngờ, không ngờ, Chu Vụ mày lại là biến thái vậy đấy? May mà em trai mày còn là người bình thường, không chẳng phải nhà họ Chu tao không có người nối dõi rồi sao?”
“Mày tự giác tí đi, độ này tao hơi kẹt, đưa cho tao hơn trăm ngàn dùng đi, không thì đừng trách tao, tao biết chỗ mày ở rồi đấy.”
Chu Vụ mang hơi nước ra khỏi phòng tắm, vì phòng tắm trong buồng ngủ, nên cậu nghe được tiếng trong điện thoại vọng ra.
Cậu đứng ở cửa phòng tắm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, một lúc sau mới vội chạy tới giật lấy điện thoại, cụp máy.
Chỉ lát sau, di động lại có cuộc gọi đến, Chu Vụ lập tức chặn số.
Nhưng ngay sau đấy, lại đổi thành một dãy số khác gọi đến.
Chu Vụ dứt khoát tắt máy.
Bách Lý Khí ngồi ở mép giường, thấy Chu Vụ làm vậy xong, đưa cốc sữa nóng cho cậu, Chu Vụ cầm lấy, uống một ngụm, sữa ấm làm cậu thoải mái hơn một chút.
“Đỡ hơn tí nào không?”
Chu Vụ miễn cưỡng cười: “Chắc là gọi nhầm số…”
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, lý do này căn bản chẳng lừa được ai.
Bách Lý Khí nhẹ giọng hỏi: “Ông ta lúc nào cũng vậy à?”
Chu Vụ gật đầu, cậu không phải sợ Chu Vệ Quốc, cậu thậm chí còn muốn cãi nhau với Chu Vệ Quốc nữa. Cậu chỉ không muốn bị Bách Lý Khí thấy được chuyện lúng túng của mình.
Bách Lý Khí không nói gì, vỗ đầu cậu, nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu. Nhìn đồng hồ điện tử trên tay cậu.
Chu Vụ vừa mới khó chịu xong thấy số liệu mà bay hết cơn bực.
“179, còn thiếu 22 calo.”
Chu Vụ chớp mắt, sao cơ?
Một tay Bách Lý Khí nâng cả người Chu Vụ đặt lên đùi mình.
“Làm lần nữa vậy.”
Trong lúc làm, Bách Lý Khí hỏi: “Thoải mái không?”
Chu Vụ mới bắt đầu còn có thể đáp: “Ừm… Thoải, thoải mái!”
Sau đấy, lúc Bách Lý Khí lại hỏi, Chu Vụ khép mắt, cái gì cũng không biết nữa rồi.
–
Ngủ một mạch đến sáng, Bách Lý Khi đi siêu thị mua đồ, hôm nay Chu Vụ cũng có việc phải làm, bắt taxi tới trung tâm thương mại gần đấy mua thiết bị ghi âm.
Cậu có kế hoạch nghề nghiệp mới.
Cả một buổi chiều mới mua xong, lúc bắt xe về nhà, thấy ở cổng khu nhà xuất hiện một bóng dáng quen mắt.
Chu Vệ Quốc!
Từ lúc có paparazi lẻn vào, Trì Tích khiếu nại, đội bảo vệ của khu nhà được tăng cường hơn.
Ông ta đứng ở cổng khu, bảo vệ ngăn ông ta lại, miệng ông ta bô bô: “Con trai tôi sống trong này, tôi tới tìm nó có tí việc, không tin anh hỏi nó đi.”
Bảo vệ đã bắt đầu không kiên nhẫn, xua đuổi ông ta: “Vừa rồi đã gọi điện cho chủ nhà ông nói rồi, chủ nhà nói không biết ông, ông còn thế này, chúng tôi báo cảnh sát đấy!”
Taxi của Chu Vụ từ từ chạy về phía cổng khu nhà, trước khi đi vào, Chu Vụ mở cửa sổ giơ thẻ dân cư, bảo vệ cho qua, Chu Vệ Quốc đang đứng bên cạnh lao ngay tới.
“Chu Vụ, thằng nhãi chết tiệt này! Tao là Chu Vệ Quốc đây! Gọi điện cho mày không được, ở cái chỗ cao cấp thế này, hot trên mạng kiếm được nhiều thế, mà một xu cũng không muốn đưa cho ông đây à, đúng là vong ân phụ nghĩa!”
Bảo vệ hơi xấu hổ, nhưng cũng nhanh tay kéo Chu Vệ Quốc lại, sức anh ta rất khoẻ, một tay giữ chặt được Chu Vệ Quốc, bóp đỏ cả tay ông ta, Chu Vệ Quốc quanh năm nát rượu, thể lực không đọ lại được.
Anh ta quay đầu lịch sự hỏi Chu Vụ: “Anh biết ông ta không?”
Chu Vụ nhìn Chu Vệ Quốc đang hùng hùng hổ hổ, kéo cửa xe lên, lạnh lùng: “Không biết.”
Taxi từ từ đi vào trong khu, Chu Vụ vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi bới từ đằng xa vọng đến.
Chú tài xế nhịn không được nói: “Loại người ấy có nhiều lắm, tôi gặp nhiều rồi, mấy nữa lại chuyển sang gây người khác thôi, anh đừng để ý làm gì.”
Chu Vụ miễn cưỡng cười.
Gặp phải Chu Vệ Quốc khiến tâm trạng Chu Vụ không tốt mấy, buổi tối lúc ngồi trên ghế cùng xem tivi với Bách Lý Khí, Chu Vũ gọi điện tới.
“Anh, Chu Vệ Quốc xảy ra chuyện rồi!!” Chu Vũ ở nước ngoài, tín hiệu không tốt lắm, bị gián đoạn.
Chu Vụ ngồi thẳng dậy, nhíu mày: “Em nói từ từ thôi.”
“Bị bắt rồi, ông ta uống rượu say bí tỉ, đập đầu bạn nhậu của mình, nghe nói người ta suýt nữa thì đi đời luôn.”
“Cảnh sát còn nói ông ta có thể là tâm thần có vấn đề, sau khi tỉnh rượu, miệng gào thét là thấy ma, thấy ma! Còn nói sau lưng mình có con ma tóc dài!”
“Giờ em không về được, anh có thể đi xem thế nào không? Nếu như thật sự phạm tội thì để ông ta ngồi tù mọt gông đi! Còn có thể coi như cống hiến cho đất nước, xã hội bớt một tên cặn bã.” Chu Vũ nghiến răng nói.