Lâm Vũ Sơ nằm trên giường của khách sạn mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác nằng nặng trước ngực khiến cô tỉnh lại.
“Không to nhưng sao anh lại thích nó như vậy?”
Lương Mục Xuyên ghé vào hai vú của Lâm Vũ Sơ liếm láp đầu vú, thi thoảng ngậm vào miệng mút một chút, giống như trẻ con bú sữa vậy. Một tay anh vuốt ve xoa nắn vú cô, nói: “Không to à, anh thấy rất vừa tay.”
Lâm Vũ Sơ vuốt ve sau gáy Lương Mục Xuyên giống như người mẹ đang cho con bú. Cô nhìn Lương Mục Xuyên mặc kệ anh bú mút vú mình.
“Vừa tay, là so với ai?”
Một cái bẫy.
Lương Mục Xuyên không chút do dự nói: “So với anh.”
Lâm Vũ Sơ cười cười, kéo đầu Lương Mục Xuyên lại gần sát ngực mình hơn.
“Không thể so sánh.”
“Nếu bảo bối muốn to thì anh mút nhiều nó sẽ to.” Lương Mục Xuyên nói xong lại cúi đầu.
Lâm Vũ Sơ vội vàng ngăn lại, “Đừng, anh mút nhiều đến mức sưng lên rồi kìa.”
Lương Mục Xuyên lúc này mới xoay mình nằm sang bên cạnh Lâm Vũ Sơ. Lâm Vũ Sơ rúc vào ngực Lương Mục Xuyên eo bị anh ôm chặt.
“Tại sao lại cấm anh, em đã ngủ một hồi rồi?” Lương Mục Xuyên nói hơi thở phun vào trán Lâm Vũ Sơ.
“Anh Lương, đây là vấn đề của anh, không nên trách em.”
“Anh có vấn đề gì?”
“Dục vọng quá dư thừa!”
Lương Mục Xuyên thở dài, “Anh có cách nào đâu, bà xã chạy về nhà mẹ đẻ, buổi tối có thể ngủ cùng dục vọng không quá dư thừa được sao?”
Lâm Vũ Sơ cười trộm, “Bà xã về nhà mẹ đẻ anh cũng có thể tìm người khác để giải quyết mà.”
Lương Mục Xuyên cúi đầu nhìn Lâm Vũ Sơ nằm trong lòng mình. Biết cô đang đùa mình, lại nói tiếp: “Có, không phải có cô Lâm sao. Chỉ là cô Lâm lại không có kiên nhẫn, làm vài lần đã ngủ, hại anh chỉ có thể bú sữa. Cuối cùng nghĩ vẫn nên chờ bà xã về nhà đụ bà xã tốt hơn.”
Nói đến nói đi lại là vấn đề Lâm Vũ Sơ không kiên nhẫn khi làm tình. Mấy chữ ”đụ”, “bú sữa” thật sự rất kích thích thần kinh. Không phải đang lúc làm tình nghe Lương Mục Xuyên nói ra những lời thô tục này Lâm Vũ Sơ thẹn thùng cực điểm, đã không rảnh bận tâm đến đề tài vừa rồi lại vòng đến người mình.
Trong chăn Lâm Vũ Sơ dùng chân đá cẳng chân Lương Mục Xuyên vài cái, “Đồ lưu manh!”
Lương Mục Xuyên cười cười, “Em đang mắng anh?”
“Nghĩ xấu thì em mắng anh là đúng rồi.”
“Nhưng chuyện lưu manh hơn lưu manh anh đã làm với em rồi, em chỉ có thể trần thuật lại thôi.”
Lâm Vũ Sơ không còn gì để nói, chọc chọc vào ngực Lương Mục Xuyên nói: “Vô vỉ, quá vô sỉ, đồ lưu manh!”
Chọc chọc ngực anh Lâm Vũ Sơ lại cảm thấy thích đùa. Lâm Vũ Sơ không mắng nữa, lấy ngón tay trỏ viết viết lên ngực Lương Mục Xuyên, để anh tự nó ra. Vẽ ngang vẽ dọc một chút. Đầu ngón tay cao thấp vòng qua vòng lại viết mấy chữ, Lâm Vũ Sơ dùng mu bàn chân đạp vào cẳng chân Lương Mục Xuyên một cái, nói: “Anh nói xem em vừa viết gì?”
“Không biết xấu hổ!” Anh nói xong hai người đều cười. Lâm Vũ Sơ cười đến mức run rẩy trong ngực Lương Mục Xuyên.
Vui vẻ muốn làm lần nữa.
“Đây là chữ gì?”
Lần này là hai chữ: “Ngu ngốc!”
Tiếng cười của Lâm Vũ Sơ giống như là chuông gió mùa hè, nhẹ nhàng vang lên bên tai của Lương Mục Xuyên.
“Sao anh thành thật như vậy, nói thật hết ra.”
Lương Mục Xuyên cười nhìn Lâm Vũ Sơ không nói gì nữa ôm cô vào lòng, đưa tay lên che miệng ngáp, “Ngủ một lát thôi, có mệt không?”
Lâm Vũ Sơ sợ Lương Mục Xuyên lại dục vọng quá dư thà, vội vàng nói: “Vẫn hơi mệt.”
Lương Mục Xuyên vuốt ve mái tóc của Lâm Vũ Sơ đang rúc trong ngực mình giống như một con đà điểu, hơi cúi đầu hít thở sâu, “… Gối ở nhà giờ đã không có mùi thơm của em.”
Lâm Vũ Sơ không nói gì, cúi đầu cọ cọ vào ngực Lương Mục Xuyên.
Lương Mục Xuyên khẽ hôn lên tóc Lâm Vũ Sơ đột nhiên nhớ đến điều gì đó, “Từ từ, suýt chút nữa em quên nói cho anh.”
Lâm Vũ Sơ nhìn Lương Mục Xuyên xuống giường trần trụi xoay lưng về phía cô đi về phía cửa. Mông của đàn ông thường lép hơn phụ nữ. Lương Mục Xuyên ngồi xuống nhặt áo khoác trên mặt đất lên, đưa tay lấy gì đó trong túi.
Lấy xong anh xoay người đi về phía Lâm Vũ Sơ. Lâm Vũ Sơ nhịn không được nhìn về phía giữa hai chân anh. Tiểu Mục Xuyên ăn uống no đủ lúc này đong đưa theo bước đi của Lương Mục Xuyên, quy đầu chúc xuống lẫn giữa những sợi lông mu màu đen.
Lâm Vũ Sơ ôm chăn ngồi dậy trên giường, “Gì vậy?”
Lương Mục Xuyên mở chiếc hộp nhỏ kia ra, là một chiếc vòng cổ.
“Em nói em thích Nữ Hoàng Đỏ do Helena Bonham Carter thủ vai và cũng muốn một lần được nhảy vào hốc cây với con thỏ kia ở xứ sở thần tiên. Đây là chiếc vòng cổ anh đặt làm theo yêu cầu, có hình hoa hồng. Nhụy hoa là một viên hồng ngọc hình trái tim. Mặc dù màu đó hơi lộng lẫy một chút nhưng anh thấy chiếc vòng rất đẹp.”
Lâm Vũ Sơ nhìn chiếc vòng cổ trong tay, trong lòng có một con thú mang tên “vui mừng” đang nhảy nhót xung quanh. Cô cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, đột nhiên lúc này không thể nói cô vui sướng đến mức nào.
“Anh cũng không biết phải theo đuổi em như thế nào. Người quen của anh tặng bạn gái quà đều là xe, căn hộ… đối với bọn họ mà nói càng ra tay rộng rãi càng thể hiện tình yêu thật sự. Nhưng ra tay rộng rãi không bao lâu rồi vẫn chia tay tìm một người khác. Anh nghĩ chúng ta không giống nhau, chúng ta nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau. Của anh là của em, em muốn bao nhiêu xe, bao nhiêu nhà cũng có…”
“… Trước kia cảm thấy tặng em trang sức hay đồ gì đó thì quá tục, nhưng nhưng muốn tặng em quà chỉ nghĩ đến vòng cổ. Cho dù anh yêu cầu họ dùng đá quý tốt nhất, thì giá trị cũng kém cả một chiếc xe thể thao mà người khác tặng bạn gái mình…”
“… Bảo bối, hy vọng em đừng ghét bỏ.”
Lâm Vũ Sơ cười, đôi mắt ngập một tầng nước khiến cô nhìn đá quý lóng lánh lên.
Cô giơ tay vén mái tóc sau gáy lên, chăn bị tuột xuống. Đầu vú bị mút sưng lại một lần nữa bại lộ trong không khí, như đang giương môi kể về tình yêu.
“Để anh đeo cho em.”
Lương Mục Xuyên đeo vòng cổ cho Lâm Vũ Sơ xong, tay vẫn lưu luyến dừng ở xương quai xanh của cô, vuốt ve dấu vết mình vừa lưu lại.
“Mục Xuyên, cảm ơn anh. Em rất thích, đây là quà anh tặng em, bởi vì em thích nên còn giá trị hơn nhiều mười chiếc xe thể thao, mười căn hộ.”
Lương Mục Xuyên dịu dàng hôn Lâm Vũ Sơ, đáy mặt lại tràn ngập dục vọng.
“Bảo bối… lại làm một lần cuối cùng.”
Lâm Vũ Sơ cúi đầu nhìn về phía dưới cơ thể của Lương Mục Xuyên không biết khi nào Tiểu Mục Xuyên đã dựng đứng lên.
Khi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ khách sạn đều bao phủ trong đêm tối, Lương Mục Xuyên và Lâm Vũ Sơ mới ra khỏi phòng khách sạn.
Cửa phòng đối diện đã đóng lại, Lâm Vũ Sơ đi qua trong đầu còn quanh quẩn hai câu thô tục kia.
Lâm Vũ Sơ cùng Lương Mục Xuyên đi đến nhà ăn ở tầng cao nhất của khách sạn.
Lâm Vũ Sơ nhìn thực đơn, lẩm bẩm mãi: “Em đói quá, muốn gọi hết sạch mấy món này.”
Lương Mục Xuyên ngồi bên cạnh Lâm Vũ Sơ dịu dàng nhìn cô, “Được.”
“Không được, không được, không nên lãng phí đồ ăn.”
“Vậy em gọi món em thích ăn nhất.”
“Nhưng em muốn ăn rất nhiều món, vẫn ăn không hết.”
“Không sao, còn thừa thì anh ăn!”
Lâm Vũ Sơ lập tức rời ánh mắt từ thực đơn sang nhìn Lương Mục Xuyên, mắt cong lên, lẩm bẩm nói rất nhỏ Lương Mục Xuyên không nghe rõ, “Em nói gì?”
“Em nói… chúng ta giống như là vợ chồng.”
Lương Mục Xuyên cười, nhìn chiếc nhẫn mình đeo trên tay, nhìn nhẫn cặp trên tay Lâm Vũ Sơ, anh trả lời cô trong lòng:
Chúng ta chính là vợ chồng!