Chương 76:
Bùi Cô Cẩm lập tức hạ lệnh, bắt Tiêu Quảng tới. Đó là một nam tử trẻ tuổi có vóc dáng nhỏ, trên trán có một vết sẹo thật dài. Lúc bị trói ném vào phòng chứa củi, sắc mặt của hắn ta vô cùng kích động: “Khâm sai Đại nhân, ta oan uổng quá ——”
Tống Vân Tang đã tránh đi, trong phòng chứa củi chỉ có hai người Bùi Cô Cẩm và Ngụy Hưng. Bùi Cô Cẩm mặc hắn ta kêu oan, chỉ ngồi xổm xuống sờ vết sẹo trên trán của hắn ta: “Vết thương này từ đâu mà ra?”
Tiêu Quảng bị hắn đụng tới, cũng không dám trốn: “Là ta đụng vào cửa, trầy da.”
Bùi Cô Cẩm thu tay lại, chậm rãi nói: “Vì sao ta lại cảm thấy giống như bị roi quất vậy. Thời gian hẳn là một tháng trước phải không.”
Sắc mặt của Tiêu Quảng thay đổi mấy lần, lắp ba lắp bắp nói: “Khâm, Khâm sai Đại nhân thật biết nói đùa, đang yên đang lành, ai lại lấy roi quất ta chứ…”
Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: “Giả dụ như, Tiêu Việt Băng.” Hắn nói với Ngụy Hưng: “Cởi quần áo hắn ta ra.”
Tiêu Quảng sợ hãi, gào khóc kêu lên: “Khâm sai Đại nhân! Ngài không thể làm như vậy…”
Bùi Cô Cẩm có thể làm như vậy. Tiêu Quảng liều mạng né tránh, nhưng tránh không được Ngụy Hưng biết võ công, bị lột chỉ còn một cái tiết khố. Bùi Cô Cẩm liền nhìn thấy trên người hắn ta cũng có rất nhiều vết sẹo chồng chéo lên nhau, rất giống vết sẹo trên trán.
Bùi Cô Cẩm liên tục lắc đầu, nói với Ngụy Hưng: “Tay nghề này không được rồi, nếu làm để cho cai Chiêu ngục của chúng ta đến đánh, đừng nói một tháng, vài ngày sau trên da đều nhìn không ra vết thương.”
Ngụy Hưng đáp: “Đúng, róc cũng róc ở dưới da.”
Tiêu Quảng run run rẩy rẩy căng thẳng cơ thể, cho rằng Bùi Cô Cẩm đang hù dọa hắn ta, bước tiếp theo sẽ dùng hình với hắn ta. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay: “Về chuyện Sầm quản sự chết, ngươi có gì muốn nói không?”
Tròng mắt của Tiêu Quảng láo liên. Hắn ta không biết hiện tại Bùi Cô Cẩm tra được bao nhiêu rồi, nhưng hắn ta biết mình không thể nói một chữ nào cả. Mặc kệ Bùi Cô Cẩm dùng thủ đoạn gì ép hỏi hắn ta, Tiêu Việt Băng đều có thể ác độc hơn gấp trăm lần so với hắn. Hắn ta tình nguyện ở chỗ này của Bùi Cô Cẩm sống không nổi, cũng không muốn ở chỗ Tiêu Việt Băng chết cực thảm.
Tiêu Quảng khóc ra tiếng: “Khâm sai Đại nhân, chuyện Sầm quản sự chết, chẳng lẽ không phải do ông ta nhận hối lộ bị hạ Chiêu ngục sau muốn chạy trốn, kết quả bị nha dịch giết sao? Chuyện này có quan hệ gì với ta đâu?”
Bùi Cô Cẩm cười lớn: “Ồ? Chẳng lẽ không phải do ông ta phát hiện ngươi nhận tài vật do giặc Oa đánh cướp được, cho nên mới bị ngươi người diệt khẩu sao?”
Tiêu Quảng nghe hắn nói như thế, chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo bốc lên từ dưới chân cho tới đỉnh đầu! Làm sao có thể? Làm sao Khâm sai Đại nhân có thể biết được việc này? Không phải hắn vẫn chưa điều tra được cái gì hết sao, đã tra được chân tướng từ lúc nào?
Tất nhiên chuyện này không phải Bùi Cô Cẩm tra được, nhưng mà kiếp trước, hắn đã biết hoạt động của Duẫn Tư Giác cùng năm đại gia tộc ở Mẫn Chiết. Mậu dịch trên biển vẫn được năm đại gia tộc nắm giữ, bọn họ dựa vào việc này kiếm chác món lợi kếch xù, tự lập núi làm vương ở Mẫn Chiết. Nhưng Tống Hầu gia chủ trương khai thông giao thương trên biển, muốn giành con đường phát tài này về cho triều đình, chuyện này tất nhiên là muốn tranh giành với bọn chúng. Năm đại gia tộc muốn bỏ đi chính sách mở cửa biển, Duẫn Tư Giác muốn hãm hại Thái tử cùng Tống Hầu gia, song phương ăn nhịp với nhau, thống nhất với nhau biểu diễn một màn mở cửa biển nên dẫn đến giặc Oa xâm lược.
Nhưng mà trên thực tế, căn bản là giặc Oa nghe lệnh của năm đại gia tộc. Năm đại gia tộc cùng diễn với nhau, tát nhiên không thể lãng phí đống tiền tài do đám giặc Oa cướp được, vì thế mọi người cùng nhau chia của cải. Bùi Cô Cẩm cũng không biết người phụ trách chia của cải là ai, nhưng lúc Sầm Tu Kiệt nhắc tới vòng tay san hô đến từ một gia đình bị giặc Oa diệt môn kia, Bùi Cô Cẩm suy ra một phỏng đoán: thuỷ vận của huyện Dương Thái tiện lợi, có thể là một nơi trung chuyển để chia của cải giữa giặc Oa cùng năm đại gia tộc. Mà Tiêu Việt Băng, phụ trách tiếp nhận tiền tài giặc Oa cướp đoạt được, sau đó thông qua thuỷ vận chuyển cho người của năm đại gia tộc.
Tiêu Quảng chính là người phụ trách trung chuyển tang vật của huyện Dương Thái. Hắn ta tiếp xúc với rất nhiều tài bảo, sinh ra lòng thắm, thường thường trộm lấy vài món đi cầm, cho nên mới giàu nứt đố đổ vách như vậy. Nhưng không ngờ thật trùng hợp làm sao, hắn ta lấy trúng vòng tay san hô mà Sầm quản sự nhận ra. Sầm quản sự theo dõi hắn ta, trong khi theo dõi rất có thể đã phát hiện hắn ta bắt tay với với giặc Oa cho nên mới sẽ bị sát hại.
Những chuyện này đều là Bùi Cô Cẩm phỏng đoán, cũng không có chứng cứ thật sự, nhưng vẻ mặt hung dữ của hắn làm cho người ta có cảm giác lời hắn nói rất chắc chắn không thể nghi ngờ. Tiêu Quảng bị khí thế của hắn lừa gạt, sắc mặt trắng bệch, nhất thời muốn quỳ lạy cầu xin tha thứ.
Nhưng Tiêu Quảng vẫn ép chính mình bình tĩnh lại. Mặc kệ rốt cuộc Bùi Cô Cẩm biết bao nhiêu rồi, lời khai này tuyệt không thể xuất ra từ miệng của hắn ta! Nếu không… Tiêu Việt Băng sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết! Ciọng của Tiêu Quảng run lên: “Khâm sai Đại nhân, ta không biết ngài đang nói cái gì cả! Cái gì mà tài vật giặc Oa đánh cướp được? Ta chính là một chưởng quầy của hàng gạo, sao có thể tiếp xúc với giặc Oa, sao có thể liên quá đến cái chết của Sầm quản sự chứ!”
Hắn ta nghĩ Bùi Cô Cẩm sẽ tiếp tục lấy những manh mối khác ép hỏi mình, thần kinh căng thẳng, hạ quyết tâm chết sống không thừa nhận. Nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm bắt đầu cười ha ha: “Tiêu Quảng à Tiêu Quảng, ta nói rõ với ngươi chuyện này. Lần này phụng thánh mệnh đến Mẫn Chiết, không có khả năng tay không mà quay về. Trước khi đến huyện Dương Thái ta đã đàm phán với Mạnh Tuần phủ. Mạnh Tuần phủ thông cảm ta vất vả một hồi, cũng không đồng ý cho ta tiếp tục tra sâu hơn mới bắt tay làm một giao dịch với ta. Lão ta muốn Tiêu gia ra mặt gánh tội thay, ta có cái khai báo, liền bỏ qua việc này, mọi người vui vẻ.”
Bùi Cô Cẩm tựa lưng vào ghế ngồi, thanh nhiên nhấc chân lên: “Tiêu công tử đến huyện Dương Thái, là để bàn bạc với ta vấn đề này. Hắn ta lựa chọn ngươi. Ta ấy à, đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng thật ra vẫn còn đang do dự. Dù sao nếu ta chỉ mang ngươi quay về kinh, cũng chỉ là phá được vụ án thương nhân cấu kết với giặc Oa tư n, công trạng thật sự không đáng là gì. Nhưng nếu ngươi có thể cho ta manh mối, giúp ta lôi ra mấy nhà Mạnh Tiêu, ta liền có thể vạch trần căn nguyên của nạn giặc Oa. Đây chính là công lao bằng trời! Hoàng Thượng chắc chắn long tâm đại duyệt, ngợi khen ta.” Hắn híp mắt, nhìn xuống Tiêu Quảng: “Cho nên, rốt cuộc ngươi có manh mối để cứu chính mình một mạng hay không?”
Tiêu Quảng trợn tròn mắt, không thể tin được những lời Bùi Cô Cẩm vừa nói! Ý của Bùi Cô Cẩm là….. bọn người Mạnh Văn Hàn cùng Tiêu Việt Băng đã quyết định hy sinh con tốt, đổi lại Bùi Cô Cẩm không hề truy cứu? Mà con tốt bị đẩy ra chết thay… chính là hắn ta?
Tiêu Quảng liều mạng lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào, gia chủ đến huyện Dương Thái này, rõ ràng là…..”
Thiếu chút nữa hắn ta đã nói ra “rõ ràng là tới canh chừng ngài”, may mà lời nói đến bên miệng hắn ta vội vàng sửa lại: “Rõ ràng là tùy ý mua bán, làm sao có thể trao đổi vấn đề gánh tội thay gì đó. Hơn nữa, Mạnh gia thì ta không biết, nhưng Tiêu gia vốn không có tội.”
Bùi Cô Cẩm cười khẽ một tiếng: “Ngươi còn tưởng rằng ta lừa ngươi? Khẩu cung ta cũng đã thương lượng với Tiêu công tử xong rồi —— ngươi thấy tiền nổi máu tham, âm thầm cùng giặc Oa cấu kết, tiếp nhận tài vật bọn họ cướp đoạt. Đây đều là chuyện một mình ngươi gây nên, Tiêu gia đối này chuyện này căn bản không biết gì cả.” Hắn đứng lên: “Ta cũng không có thời gian dong dài cùng ngươi. Hiện tại Tiêu công tử đang làm khách trong phủ của ta, chuyện khuyên ngươi nhận tội, ta đã giao cho hắn ta. Lát nữa ăn cơm nghỉ trưa, nếu ngươi còn không cho ta manh mối, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt con cá nhỏ là ngươi thôi.”
Hắn xoay người, bỏ lại một câu: “Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Sau đi không chút lưu luyến nào mang theo Ngụy Hưng rời khỏi phòng chứa củi. Chỉ để lại Tiêu Quảng vẫn không nhúc nhích ngồi phịch ở trên mặt đất, trong lòng đang nổi sóng trùng trùng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm biết Tiêu Quảng đã không còn được Tiêu Việt Băng tín nhiệm nữa lập tức nghĩ tới kế ly gián này. Tiêu Quảng bị Tiêu gia khiển trách, hắn ta cùng với Tiêu Việt Băng đã có khúc mắt. Những vết roi kia cũng chứng minh cho điều này —— nhất định là lcs Sầm quản sự phát hiện chuyện này, Tiêu Việt Băng trừng phạt vì tội hắn ta phạm sai lầm. Đã có hiềm khích, lại làm cho Tiêu Quảng tin tưởng hắn ta bị Tiêu Việt Băng hoàn toàn vứt bỏ, như vậy cũng rất khả thi. Mà một khi Tiêu Quảng xác định mình trở thành kẻ chết thay, muốn phản bội là chuyện thuận lý thành chương. Việc mà hiện tại Bùi Cô Cẩm phải làm là lại thúc đẩy hắn ta một phen.
Bùi Cô Cẩm trở lại phòng, Tiêu Việt Băng đã chờ ở đó. Ban đầu khi Tiêu Việt Băng nghe được Tiêu Quảng bị Bùi Cô Cẩm bắt đi, lập tức cảnh giác. Nhưng những chứng cứ chứng minh hắn có quan hệ với Tiêu Quảng đã sớm bị hắn ta xóa sạch sẽ, thật sự Tiêu Việt Băng cũng không quá lo lắng. Hắn ta ngồi trong viện chờ đợi tin tức, chỉ đợi tùy cơ ứng biến. Không ngờ không đợi được tin tức, lại chờ được lời mời dự tiệc của Bùi Cô Cẩm.
Tiệc này nhất định là Hồng Môn Yến. Nói đến quỷ kế, Tiêu Việt Băng không sợ. Hắn ta vui vẻ nhận lời, còn nghĩ có lẽ sẽ mượn cơ hội thăm dò Bùi Cô Cẩm một chút. Trong đầu hắn ta toàn là mưu kế đi dự tiệc, nhưng không ngờ, Bùi Cô Cẩm chỉ gọi vài tên Giáo úy đến ngồi một bàn với hắn ta, vui vẻ phấn chấn uống rượu nói chuyện phiếm, một câu Tiêu Quảng cũng chưa nói. Ăn xong một bữa cơm, nhóm Giáo úy đã kề vai sát cánh xưng huynh gọi đệ với Tiêu Việt Băng. Tiêu Việt Băng vẫn chờ chiêu tiếp theo của Bùi Cô Cẩm nhưng cơm cũng ăn xong rồi, mọi người ra về, nhóm Giáo úy thân mật tạm biệt hắn ta, chiêu tiếp theo vẫn chưa có tới…
Tiêu Việt Băng mang theo một bụng nghi vấn trở về tiểu viện nhà mình, lại không biết lúc này, trong bụi cỏ trong viện của Khâm sai Đại nhân, Tiêu Quảng thầm hận cắn chặt răng.
Sau khi Bùi Cô Cẩm rời đi, cuối cùng Tiêu Quảng dần dần lấy lại tinh thần. Hắn ta không hoàn toàn tin tưởng những lời của Bùi Cô Cẩm, còn đang lo lắng Bùi Cô Cẩm lừa hắn ta. Nhưng lại nghĩ đến bản tính của Tiêu Việt Băng, Tiêu Quảng lại cảm thấy loại chuyện như đẩy con tốt ra chết thay này, thật sự Tiêu Việt Băng có thể làm được ra. Vẫn đang nôn nóng bất an, Tiêu Quảng bỗng nhiên phát hiện, khóa trên cửa phòng chứa củi hình như hỏng rồi.
Tiêu Quảng đứng dậy đi qua, thò tay từ trong khe hở của cánh cửa không đóng chặt dùng sức giật một cái! Quả nhiên khóa cửa đứt ra, lạch cạch rơi xuống. Tiêu Quảng ngẩn người, đẩy cửa phòng chứa củi ra nhìn thử, liền thấy Ngụy Hưng đứng canh chừng đang nghiêng đầu dựa vào tường ngủ gật. Cơ hội đưa đến trước mắt, Tiêu Quảng chợt có một ý nghĩ: không phải Bùi Cô Cẩm nói, hiện tại Tiêu Việt Băng ngay tại quý phủ dự tiệc sao? Vậy hắn ta qua đó nhìn xem trong lòng liền rõ không phải sao?
Tiêu Quảng trộm chạy ra khỏi phòng chứa củi, rất nhanh đi tới ngoài phòng khách. Hắn ta tránh ở trong bụi cỏ, quả nhiên nhìn đến Tiêu Việt Băng đang nâng cốc nói chuyện cùng nhóm người Bùi Cô Cẩm. Tiếng xưng huynh gọi đệ rõ ràng truyền vào tai, Tiêu Quảng kinh hãi, hắn ta phẫn nộ rồi!
Hắn ta vẫn luôn sợ vị đường ca Tiêu Việt Băng này, giống như một con chó nịnh bợ Tiêu Việt Băng. Nhưng lần này chẳng qua hắn ta chỉ phạm vào sai lầm nho nhỏ, đã bị Tiêu Việt Băng tước chức quyền, còn hung hăng đánh một trận! Nếu không phải phụ thân hắn ta liều mạng che chở, có thể lúc ấy hắn ta đã chết rồi! Hiện tại cuộc sống của hắn ta trở nên quẫn bách, đều nhờ Tiêu Việt Băng ban tặng! Nhưng Tiêu Việt Băng hại hắn ta thảm như vậy còn chưa đủ, hiện tại còn tính bán hắn ta cho Khâm sai Đại nhân gánh tội thay!
—— Để cho hắn ta một mình gánh tội thay, Tiêu Việt Băng lại bình yên vo sự? Nằm mơ đi! Cho dù có chết, cũng muốn tha bọn họ cùng xuống nước!
Tiêu Quảng cũng không chạy thoát, tự mình trở về phòng chứa củi. Bùi Cô Cẩm đợi đến tin tức này, sau đó mới lộ mặt. Tiu Quảng nhìn thấy hắn xuất hiện, bùm một tiếng quỳ xuống: “Khâm sai Đại nhân, ta có manh mối, ta nguyện ý phối hợp với ngài!”
Thì ra, sau khi Sầm quản sự phát hiện vòng tay san hô thật sự đã trộm theo dõi hắn ta, bởi vậy phát hiện hắn ta tiếp tay cho giặc Oa thu nhận tài vật. Nhưng giặc Oa cũng phát hiện Sầm quản sự, đánh chết ông ấy. Tiêu Việt Băng tới huyện Dương Thái giải quyết tốt hậu quả, tra tấn ép hỏi Tiêu Quảng sao lại sai phạm. Tiêu Quảng không dám nói mình trộm đi cầm mấy thứ kia, cắn chết cũng chỉ nói mình cũng không rõ ràng, lúc này mới tránh được một kiếp…
Tiêu Quảng oán giận nói: “Mỗi khi cùng giặc Oa giao tiếp hàng hóa, đều sẽ làm hai bản sổ sách, một quyển gia cho đầu lĩnh của giặc Oa đầu, một quyển giao cho Tiêu Việt Băng. Nhờ lúc ấy ta có chút tâm nhãn, cố tình chú ý, phát hiện Tiêu Việt Băng cất cuốn sổ kia trong ám cách trong thư phòng hắn ta! Hiện tại Khâm sai Đại nhân đi tìm, nhất định có thể tìm được!”
Bùi Cô Cẩm có được tin tức này, một khắc cũng không trì hoãn. Hắn vừa cho người giam giữ Tiêu Việt Băng vừa tự mình dẫn người đến Tiêu gia ở Hàng Châu. Buổi chiều ngày hôm sau, hắn mang theo nhân mã trở về, phong trần mệt mỏi, cũng rất phấn chấn. Tống Vân Tang vừa lúc ở cửa viện nhìn ra, Bùi Cô Cẩm phi thân xuống ngựa, dùng sức ôm lấy nàng!
Hắn đặt nàng trên tường viện, không thể che giấu nụ cười được nữa: “Nhớ ta rồi sao? Tối hôm qua có phải lại ôm quần áo của ta ngủ hay không?”
Rõ là ban ngày, Tống Vân Tang bị vấn đề này làm cho đỏ mặt. Nhưng nàng vẫn chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm cúi đầu “ưm” một tiếng. Bùi Cô Cẩm cười lớn. Hắn đặt một nụ hôn thật lâu lên tóc nàng, giọng nói mang theo sự thoải mái cùng chờ mong chưa từng có: “Tìm được sổ sách, phụ thân nàng được cứu rồi.”
Chương 77:
Tống Vân Tang nghe nói như thế, hai con ngươi sáng ngời lên. Nàng không hề chớp mắt nhìn Bùi Cô Cẩm, trong mắt của nàng dâng lên sự cảm kích, yêu thương cùng vui mừng: “A Cẩm, ta rất vui.”
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm không tự giác nhếch lên: “Ta cũng rất vui.”
Hai người lại ôm nhau một lúc lâu, Bùi Cô Cẩm nắm tay của Tống Vân Tang đi vào trong viện: “Mộ lát nữa ta đi bắt Hạ Chính Nghiệp, lại lật lại vụ án của Sầm quản sự y. Chờ thêm vài ngày nữa sửa khẩu cung xong, chúng ta đã có thể quay về kinh.”
Khóe mắt đuôi lông mày của Tống Vân Tang đều là ý cười: “Thật tốt quá, hiện tại ta đi viết một phong thư cho phụ thân nói cho ông ấy tin tức tốt này.”
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng. Hai người đi về phía thư phòng, Tống Vân Tang thấy bốn phía không có ai, bỗng nhiên đứng lại giữ chặt Tay của Bùi Cô Cẩm, mềm giọng nói: “A Cẩm, chàng ôm ta qua đó, có được không?”
Tên tiểu nhân trong cơ thể Bùi Cô Cẩm lại nháy mắt bay lên trời! Từ trước đến nay ở bên ngoài Tang Tang đều thẹn thùng, hiện tại lại chủ động đưa ra yêu cầu bảo hắn ôm nàng đi! Tiểu biệt thắng tân hôn, cổ nhân nói không bao giờ sai! Nhìn Tang Tang của hắn đi mới tách ra một buổi tối đã dính hắn như vậy!
Bùi Cô Cẩm vô cùng nhiệt tình ngồi xuống ôm lấy Tống Vân Tang, ngẩng đầu bước đến thư phòng. Sau khi vào nhà, Bùi Cô Cẩm vốn định buông Tống Vân Tang xuống, Tống Vân Tang lại như không xương không cốt dựa vào hắn, tay còn ôm chặt lấy vai hắn không chịu buông ra. Bùi Cô Cẩm đi vài bước đến bàn sách, đặt Tống Vân Tang ngồi lên ghế.
Tống Vân Tang ngồi xuống ghế, vậy mà vẫn không nỡ buông tay. Nàng bắt được một cánh tay của hắn: “A Cẩm sốt ruột đi bắt người sao?”
Bộ dạng không muốn rời xa thêm một khắc nào của nàng, đừng nói có vội đi bắt người hay không cho dù đang vội Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào cự tuyệt. Bùi Cô Cẩm ngồi xổm xuống bên cạnh ở nàng, tay ôm lấy thắt lưng: “Không vội vàng, muốn ta ở đây cùng nàng sao?”
Sắc mặt Tống Vân Tang phiếm hồng gật đầu: “Muốn.”
Bùi Cô Cẩm nhịn không được ôm nàng chặt hơn một chút. Tống Vân Tang cầm tay hắn: “Tay của A Cẩm nóng quá, xoa xoa giúp được không?”
Nàng cầm bàn tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng của mình. Đầu ngón tay hơi lạnh lẽo, trong lòng Bùi Cô Cẩm cũng nóng lên, rục rịch đứng lên.
Hắn đã lấy được sổ sách, việc thành công lật lại bản án của Tống Hầu gia là chuyện chắc chắn, với hắn mà nói trở ngại cuối cùng để hắn không dám đụng vào Tống Vân Tang đã biến mất. Cộng thêm Tống Vân Tang lại tâm ý tương thông với hắn, thẳng thắn thành khẩn với từ “thích”, vậy cho dù hắn muốn nàng sớm hơn nàng cũng sẽ không có cảm giác mình không được tôn trọng.
Hắn đã không cần ẩn nhẫn khắc chế nữa. Một đường trở về, trong lòng Bùi Cô Cẩm vẫn một mực lo lắng rốt cuộc muốn động nàng hay không, cuối cùng quyết định vẫn xem thái độ của Tống Vân Tang. Mà hiện tại, đầu tiên Tang Tang yêu cầu hắn ôm, vừa muốn xin hắn sờ sờ. Thái độ này… rất rõ ràng phải không?
Hầu kết của Bùi Cô Cẩm lăn một vòng, đầu óc bắt đầu nóng lên. Tang Tang chủ động đã như vậy, không có lý nào hắn còn từ chối! Lúc này hắn thật hối hận vì đã ôm Tống Vân Tang đến thư phòng. Nơi này chỉ có một tiểu tháp, làm loại vận động kia thật sự rất không tiện. Tuy rằng hắn cảm thấy ở bàn cũng tốt lắm… Nhưng mà lần đầu tiên đã khiêu chiến như vậy, hắn sợ trong lòng Tống Vân Tang không tiếp thu được. Hơn nữa sau đó nhất định phải dọn dẹp, nếu Tống Vân Tang lại g thẹn thùng giống như lần trước, lại sợ hãi cái này lo lắng cái kia, hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại tát cho nàng một mình mực nước sao?
Bùi Cô Cẩm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định việc này không nên chậm trễ, hiện tại ôm Tống Vân Tang ôm đến phòng ngủ! Có gì phiền toái đâu! Kéo dài chuyện gì chứ không thể kéo dài chuyện tốt này! Cho dù hắn không thật sự muốn nàng, thừa dịp này lấy chút phúc lợi, cũng không thành vấn đề phải không!
Cả người Bùi Cô Cẩm đều phấn khởi lên, lại ôm lấy Tống Vân Tang, bước ra khỏi thư phòng! Tống Vân Tang bỗng nhiên bị ôm lên, có chút giật mình: “A Cẩm, chàng đi đâu vậy?”
Trong đầu Bùi Cô Cẩm đã bị những suy nghĩ không có đứng đắn che phủ, giọng nói của hắn rất trầm: “Trở về phòng ngủ, xoa xoa giúp nàng một chút.”
Tống Vân Tang lại thả lỏng cơ thể, giọng nói mềm mềm: “Nhưng mà ta còn chưa viết thư cho phụ thân đâu.”
Bùi Cô Cẩm dỗ nàng: “Hiện tại cũng không vội muộn một chút rồi viết cũng đúng.”
Tống Vân Tang cũng không hề kiên trì. Bùi Cô Cẩm sải bước nhanh như gió, trong nháy mắt đã ôm người về tới phòng ngủ. Hắn nâng chân đá cửa phòng hảo hạng, đặt Tống Vân Tang nằm trên giường, thuần thục cởi quần áo của chính mình. Tống Vân Tang đang định lười biếng nói: “Ta không muốn nằm trên giường”, lập tức nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đã cởi trần nửa người trên, nàng kinh ngạc cứng đơ cả người: “A Cẩm! Chàng làm gì vậy!”
Bùi Cô Cẩm như lang như hổ nhào về phía nàng, muốn cởi quần áo của nàng ra: “Tay làm sao đủ nóng? Trên người ta mới ấm áp. Nhất định sẽ xoa cho Tang Tang ấm lên.”
Hắn vội vàng hôn nàng, trên giường nhất thời rối loạn. Tống Vân Tang đứt quãng cố gắng tỏ thái độ: “Ta không… phải…”
Lúc này Bùi Cô Cẩm không còn nghe được lời của nàng nữa! Hắn lung tung tranh công: “Phụ thân nàng đều được cứu rồi, chẳng lẽ không phải chúc mừng một chút sao?” Hắn rất nhanh cởi quần áo của Tống Vân Tang chỉ còn cái yếm, đè cả người lên người nàng: “Tang Tang ngoan ơi, có ấm không?”
Như thế này không chỉ là ấm, mà còn nóng bỏng như bốc cháy. Cuối cùng Tống Vân Tang run run rẩy rẩy nói ra một câu: “Chàng, ta… nhưng mà ta đến nguyệt sự rồi!”
Động tác của Bùi Cô Cẩm dừng lại, dại ra: “Nàng tới nguyệt sự?”
Rốt cuộc lý trí cũng trở lại, trong lòng Bùi Cô Cẩm tính toán ngày… quả nhiên là mấy ngày nay! Bùi Cô Cẩm cảm thấy không tốt rồi! Tuy rằng hắn cũng thực cầm thú, nhưng không thể nào Tang Tang khó chịu hắn lại chỉ lo thoải mái phần mình, nếu như vậy thì còn không bằng cầm thú!
Bùi Cô Cẩm ngượng ngùng buông lỏng cái yếm ra. Tống Vân Tang đỏ mặt: “Sáng nay vừa tới, cảm giác vừa lạnh vừa mệt mỏi, cho nên mới nói chàng ôm ta một lát. Chàng…”
Chàng háo sắc điên cuồng, trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện xấu hổ. Bùi Cô Cẩm yên lặng giúp Tống Vân Tang bổ xung nửa câu nói còn lại. Lúc này hắn mới cảm nhận được, bụng của Tống Vân Tang quả nhiên rất lạnh, là đặc thù khi tới nguyệt sự. Lúc nàng đến nguyện sự cả người đều luôn luôn mềm nhũn, hắn lại hiểu lầm thành nàng yêu hắn say đắm ám chỉ hắn, làm hắn nóng bỏng đối với nàng như vậy, thật sự giống như một tên quỷ háo sắc…
Chuyện này thật sự có chút xấu hổ. Không chỉ có xấu hổ, mà còn rất khó chịu. Bùi Cô Cẩm đành phải nhặt quần áo vừa bị hắn ném xuống, mặc lại cho Tống Vân Tang từng cái từng cái một, trong miệng khô khan nói: “Nàng xem nàng, không thoải mái phải ở trong phòng chờ, đi ra ngoài đứng làm gì.”
Tống Vân Tang cũng xấu hổ: “Ta cũng vì nhớ chàng mà…”
Con thỏ nhỏ thật sự rất ngoan, nhưng hắn ăn không được! Không những ăn không được, mà đêm nay ngay cả hôn hôn sờ sờ cũng không có! Giấc mộng tươi đẹp bị vỡ vụn hoàn toàn, Bùi Cô Cẩm âm thầm rơi những dòng lệ đồng tình cho chính mình. Hắn lưu luyến sờ soạng lên bụng nhỏ của Tống Vân Tang, cảm thấy thật sự rất lạnh: “Ta đi bảo A Đông đun cái bình nước nóng ấm cho nàng.”
Tống Vân Tang vội vàng ngăn lại: “Không cần! Loại thời tiết này, ta ôm cái bình nước nóng, ai cũng sẽ biết ta nguyện sự!”
Bùi Cô Cẩm bất đắc dĩ. Hắn vốn đang tính toán mặc quần áo sau đó tránh đi một chút, miễn cho tự mình khó chịu, hiện tại hắn lại nằm trở về: “Được rồi, vậy ta giúp nàng xoa xoa.”
Tống Vân Tang theo dõi hắn, dáng vẻ không yên tâm với hắn lắm. Bùi Cô Cẩm dở khóc dở cười: “Thực sự chỉ xoa xoa.”
Bùi Cô Cẩm nằm ở trên giường, làm cái lò lửa bằng người cho Tống Vân Tang. Tống Vân Tang phát hiện hắn thật sự không động nàng, lá gan lớn hơn, hai chân lạnh lẽo cũng chui vào trong lòng Bùi Cô Cẩm. Vẻ mặt của nàng hạnh phúc: “A Cẩm, chàng thật sự rất ấm, mùa đông ôm nhất định sẽ rất thoải mái.” Bùi Cô Cẩm bị nàng đạp lên người, cố gắng lộ ra một nụ cười: “Nàng thích là tốt rồi…”
Đêm qua Tống Vân Tang không ngủ Bùi Cô Cẩm, cho nên không ngủ ngon, nằm ở trên giường ôm Bùi Cô Cẩm như vậy vừa an tâm vừa ấm áp một lát sau nàng ngủ mất. Bùi Cô Cẩm cảm giác được nàng cơ thể chậm rãi thả lỏng, lúc này mới mang một thân mồ hôi chui từ trong ổ chăn. Trên người đều dính dính, Bùi Cô Cẩm đi tắm rửa mới đi thẩm vấn Hạ Chính Nghiệp. Lúc chạng vạng, hắn vội vàng trở về ăn cơm với Tống Vân Tang, thấy tinh thần của Tống Vân Tang tốt hơn rất nhiều.
Tống Vân Tang trong tay bưng một cái khay, trên khay là tơ lụa hắn quen thuộc. Trong lòng Bùi Cô Cẩm vui vẻ: “Nàng làm xong quần áo rồi?”
Tống Vân Tang cười nói: “Làm xong rồi, đêm qua giặt sạch, hôm nay phơi nắng khô rồi.” Nàng cầm quần áo lên: “A Cẩm mau thử đi.”
Bùi Cô Cẩm mặc vào quả nhiên vô cùng thích hợp. Không thể không nói Tống Vân Tang may vá thật sự rất lợi hại, quần áo làm ra còn tinh xảo hơn so với thợ may trong điếm. Mặt của Tống Vân Tang ửng đỏ: “Vừa lúc thu được kết quả mong muốn, hôm nay cho chàng mặc vào, xem như là chúc mừng đi.”
Bùi Cô Cẩm vốn đang định thưởng thức đường thêu trên tay áo, nghe nàng nói vậy vội vàng ngẩng đầu: “Như vậy không được, cái này sao có thể tính là chúc mừng. Quần áo nàng đã làm cho ta rất lâu rồi, cùng chuyện cứu phụ thân nàng không có liên quan gì hết.”
Tuy rằng có quần áo mới thật vui vẻ, nhưng Tang Tang cũng không thể cắt xén phúc lợi khác của hắn được! Có lẽ suy nghĩ trong lòng hắn rất rõ ràng, Tống Vân Tang lập tức đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nói: “Ta có nói gì đâu! Chàng bày ra bộ dạng này như sợ ta thiếu chàng cái gì vậy?”
Bùi Cô Cẩm nghe được lời cam đoan này, lúc này mới cẩn thận phủ nhận: “Ta cũng nói đùa với nàng thôi mà, nhìn nàng xem, còn tưởng thật à. Tang Tang không để cho ta chúc mừng, ta cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.”
Tống Vân Tang: “…”
Hai người ăn cơm tối xong, đi ngủ sớm. Tống Vân Tang đến nguyệt sự nên tham ngủ, được Bùi Cô Cẩm ôm rất nhanh đã vào giấc. Bùi Cô Cẩm căn bản ngủ không được. Nhiều chuyện vui vẻ như vậy, ngủ làm gì! Tỉnh dậy đi!
Bùi Cô Cẩm mặc bộ quần áo Tống Vân Tang làm cho hắn đi vào trong viện. Lúc này, hắn cố ý dặn dò A Đông đi canh chừng, nếu Tống Vân Tang đi ra, phải lập tức báo cho hắn. Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Bùi Cô Cẩm ở phòng bếp gọi tất cả Giáo úy đến.
Một ít Giáo úy đều đã đi ngủ, mở to đôi mắt ngái ngủ, còn tưởng rằng đột nhiên có hành động. Kết quả đã bị kéo đến phòng bếp đầy mùi khói lửa cay mắt. Chỉ huy sứ Đại nhân đang ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế gỗ nhỏ, không hiểu sao bộ dạng có chút quen thuộc. Thấy mọi người, hắn hô: “Ngồi, đều ngồi đi.”
Lời này hình như bọn họ đã nghe ở đâu rồi! Trong lòng mọi người mơ hồ có dự cảm, nhưng cũng đành phải trên mặt đất ngồi xuống, vây quanh Chỉ huy sứ Đại nhân, nhìn lên Chỉ huy sứ Đại nhân ba hoa. Quả nhiên, Chỉ huy sứ Đại nhân ngồi thẳng thắt lưng, giang hai tay ra khoe bộ quần áo mới của hắn: “Tang Tang làm quần áo cho ta, cho các ngươi nhìn xem. Như thế nào?”
Cơm nước xong ngài tản bộ trước mặt chúng ta vài lần ba phiên, chúng ta đã thấy cả rồi! Trong lòng mọi người oán thầm, nhưng ngoài miệng đều khen. Trong những lời khen này, chỉ có lời khen của Tiểu Giáo úy Đinh Thắng là chân thành nhất: “Đẹp! Đẹp hơn so với ta người yêu ta làm rất nhiều! Tay nghề của Tống Tiểu thư này thật tốt! Bùi Đại nhân, phi ngư trên quần áo của ngài, là vốn đã có trên tơ lụa rồi sao?”
Bùi Cô Cẩm vẫy tay với hắn ta. Lúc này, Đinh Thắng hiểu ngay, ngồi vào bên cạnh hắn. Bùi Cô Cẩm cười tủm tỉm vỗ cái ót của hắn: “Ngươi thấy điếm nhà ai dám bán tơ lụa có thêu phi ngư? Trên bộ quần áo này mỗi con phi ngư mỗi hoa văn đều là Tang Tang thêu lên từng cái từng cái một! Nếu không ngươi nghĩ xem tại sao nàng phải làm gần một tháng? Nếu là quần áo bình thường như ngươi, Tang Tang của nhà ta không tốn nửa ngày đã có thể làm ra một bộ!”
Đinh Thắng tin là thật, vô cùng hâm mộ: “Thêu cũng không đơn giản! Tống Tiểu thư quá lợi hại! Mấy ngày hôm trước nàng thấy ta âu sầu, còn tặng trang sức trân châu cho ta, lúc ấy ta cảm thấy nàng vừa xinh đẹp vừa thiện tâm, không nghĩ tới nàng còn hiểu nhiều như vậy!”
Bùi Cô Cẩm được khen đến trực tiếp bay lên trời: “Đó là tự nhiên, trên đời này sẽ không có Tang Tang nhà ta không biết!” Đang muốn tiếp tục ba hoa khoác lác một chút, đã thấy A Đông chạy tới: “Đại nhân! Tống Tiểu thư đã tỉnh, đi ra tìm ngài.”
Tinh thần Bùi Cô Cẩm căng thẳng, vội vàng dừng lại: “Nàng ở đâu?”
A Đông chỉ một ngón tay về một hướng: “Trên đường đến đây nàng đụng phải Sầm Tu Kiệt, tán gẫu với Sầm Tu Kiệt rồi.”
Bùi Cô Cẩm thở dài một hơi, chỉ cần không thấy được bộ dạng này của hắn là tốt rồi. Sầm Tu Kiệt rất thông minh, nhất định sẽ hỗ trợ hắn ngăn Tang Tang lại. Dù sao hắn cũng vui vẻ rồi, khoát tay với nhóm Giáo úy: “Được rồi được rồi, đều đi ngủ đi.” Rồi đứng dậy đi tìm Tống Vân Tang.
Dưới bóng đêm, Bùi Cô Cẩm bước đi nhẹ nhàng. Lúc đi ngang qua núi giả, còn chưa có nhìn thấy người, đã nghe thấy giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Sầm Tu Kiệt truyền đến: “… Ta thật sự rất cảm tạ sư phụ, không có ngài ấy, phụ thân ta sẽ bị oan cả đời không được rửa sạch…”
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm nhếch lên. Thằng nhãi con này thật thông minh, phỏng chừng là lấy danh nghĩa cảm tạ hắn, ngăn Tống Vân Tang lại. Đường nhỏ có một khúc cua, Bùi Cô Cẩm thấy Tống Vân Tang, nhưng giọng nói của Sầm Tu Kiệt cũng truyền vào nhĩ rõ ràng: “Cho nên ta phải giúp ngài ấy, sư nương, ta thực không phải cố ý lừa gạt ngài…”
Trong lòng Bùi Cô Cẩm lộp bộp một tiếng: chủ đề này, sao giống như… có chút không thích hợp?
Hắn đi nhanh hai bước, đi gần chút, liền nhìn thấy trong tay Sầm Tu Kiệt cầm một cái vò rượu. Đứa nhỏ uống rượu, lôi kéo Tay của Tống Vân Tang khóc giải thích: “Đương nhiên, chủ yếu cũng là vì nhiệm vụ ngài ấy giao cho ta quá khó khăn! Ngài nói xem ta là một đứa nhỏ chín tuổi, ta còn chưa biết yêu đương là gì, làm sao có thể giúp ngài ấy dỗ nữ nhân? Thật ma ta xem binh pháp rồi, lấy dao găm rạch một đường trên cánh tay của ngài ấy! Ngài đừng nói, một chiêu khổ nhục kế, ngài lập tức đau lòng…”
Bùi Cô Cẩm: “…”