Chương 64:
Tống Vân Tang thật sự hoàn toàn ngây người, tay của nàng bị Bùi Cô Cẩm ấn xuống, tránh cũng không được. Giọng nói của Bùi Cô Cẩm vừa thấp lại trầm, ánh mắt mãnh liệt: “Tang Tang, từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy nàng mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ, khi nào mới có thể đặt nàng dưới thân ta.”
“Lúc nàng khóc, ta muốn hôn lên mắt nàng, lúc nàng cười ta muốn cắn lên môi của nàng. Nàng đang ăn cơm, ta muốn đặt nàng trên bàn cơm để ăn nàng, khi nàng ngủ ở bên cạnh ta, ta chỉ muốn ôm siết lấy nàng để nàng hòa làm một với ta, cho dù hiện tại ở trong xe ngựa, ta cũng muốn cởi hết quần áo nàng ra…”
Tống Vân Tang bị những lời nói này kích thích, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Nàng hét lên một tiếng nhỏ, đột nhiên rút tay ra! Rõ ràng là cách một lớp quần áo, nàng lại cảm nhận được độ cứng của thứ kia, nàng cảm thấy cả người đều bị thiêu đốt như trước. Hơi thở của nàng vừa vội vừa loạn, muốn nghiêng đầu không nhìn Bùi Cô Cẩm nữa, lại giống như bị một lực vô hình giữ lại, căn bản dời được tầm mắt. Mà Bùi Cô Cẩm lại cầm tay nàng: “Tang Tang, ta phóng đãng như vậy, nàng có chán ghét ta không?”
Trong nháy mắt Tống Vân Tang giống như thấy được Bùi Cô Cẩm của khi mới gặp làm càn, nhiệt huyết, điên cuồng. Nhưng những tính cách này từng làm cho nàng chán ghét, sau khi hai người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay lại nhìn thấy, lại không làm cho nàng phiền chán e ngại nữa.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tống Vân Tang dần dần ổn định hơi thở. Nàng hiểu được ý của Bùi Cô Cẩm khi nói những lời này, hắn đang muốn trấn an nàng. Tuy rằng phương pháp vô cùng khác người, nhưng… hiệu quả lại tốt đến bất ngờ. Tống Vân Tang lắc đầu, bao nhiêu ràng buộc nặng nề trong lòng cũng được tháo gỡ hơn phân nửa, vẫn có chút giãy dụa: “Ta không chán ghét. Nhưng mà, A Cẩm là nam nhân, ta là một nữ nhân…”
Bùi Cô Cẩm chân thành xem nàng: “Nam nữ rất quan trọng sao? Bất luận là nam hay nữ, có cảm thụ như vậy đều rất bình thường. Ta thích nàng, mới có thể thích làm như vậy với nàng, cũng hy vọng nàng sẽ thích.”
Tống Vân Tang lại đỏ mặt. đủ loại rối rắm lúc trước, sau khi nghe xong những lời càn rỡ này của Bùi Cô Cẩm đã tan thành mây khói, Tống Vân Tang thả lỏng, cuộc tròn trong lòng Bùi Cô Cẩm, mềm nhũn nói: “Ta thích… nhưng mà, chàng đừng ép ta như vậy, để cho ta từ từ.”
Vậy mà…vậy mà nàng thừa nhận nàng thích! Trong lòng Bùi Cô Cẩm dâng lên đủ loại cảm xúc đắng cay ngọt bùi, cuối cùng chỉ còn lại một cảm giác thỏa mãn lấp đầy trong tim. Thì ra rất nhiều vấn đề ở kiếp trước có thể được giải quyết rất đơn giản. Thì ra thứ Tống Vân Tang cần không phải là trân bảo lễ vật, không phải hắn cố ý lấy lòng, mà là được tôn trọng, là cảm giác được yêu mà thôi.
Hắn của kiếp trước, lẽ ra nên hiểu Tống Vân Tang nhiều hơn một chút, bao dung nàng nhiều hơn một chút. Nhưng quá khứ đã qua không thể vãn hồi, nhưng hắn có thể quý trọng người trước mắt. Bùi Cô Cẩm hôn nhẹ lên trán của Tống Vân Tang một cái, nhẹ giọng nói: “Được. Sau này Tang Tang có tâm sự gì, nhất định phải nói cùng ta.”
Hai người ôm lấy nhau, nhất thời cũng không ai nói chuyện. Không khí thật an yên bình thản, nhưng ngoài thùng xe truyền đến một trận xôn xao. Một lát sau, giọng nói của Ngụy Hưng vang lên ngoài xe ngựa: “Bùi Đại nhân, Lưu Tri huyện đã chết.”
Đầu óc của Bùi Cô Cẩm vốn đang tràn đầy tình yêu tươi đẹp nháy mắt thanh tỉnh. Hắn vỗ vỗ trấn an Tống Vân Tang, bước nhanh ra khỏi thùng xe.
Nhóm Giáo úy đã xuống ngựa, vây quanh xe chở tù. Lưu Bằng Hải bị gông xiềng cố nghiêng đầu hai mắt nhắm chặt, nếu không phải thất khiếu đổ máu, bộ dạng thật như đang ngủ.
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên canh xe chở tù, Ngụy Hưng cúi đầu bẩm báo với hắn: “Ông ta vẫn nghiêng đầu như vậy, mới đầu là đang ngủ, chúng ta còn nghe thấy tiếng ngáy. Sau đó không có tiếng động gì nữa. Có người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện thất khiếu của ông ta đã đổ máu. Ta mới vừa đi thử hơi thở, người đã lạnh rồi.”
Bùi Cô Cẩm đứng trên càng xe của xe chở tù, Ngụy Hưng liền hợp thời đưa lên một đôi bao tay da. Tống Vân Tang cũng theo lại đây, lúc này nhịn không được lo lắng nói một câu: “A Cẩm cẩn thận.”
Bùi Cô Cẩm đáp một tiếng, đeo bao tay dai, đi đến vạch mí mắt của Lưu Bằng Hải. Thời gian lâu như vậy mới phát hiện, đồng tử của Lưu Bằng Hải đã tan rả, môi cũng đã tím tái, là bệnh trạng trúng độc. Bùi Cô Cẩm mở xe chở tù, lôi Lưu Bằng Hải thả trên mặt đất, ngồi xổm xuống cẩn thận tìm kiếm trên thi thể. Sau đó hắn giơ một bàn tay của Lưu Bằng Hải lên, nhìn về phía Ngụy Hưng.
Trên mu bàn tay kia, có một vết thương dài nhỏ, thịt xung quanh vết thương cũng có màu tím tái. Bùi Cô Cẩm híp mắt tự hỏi: “Sau khi bỏ lại mấy đứa nhỏ lưu dân kia, chúng ta còn gặp những người nào nữa?”
Ngụy Hưng trả lời: “Còn đụng phải mấy nhóm lưu dân, nhưng bọn họ trốn rất xa, khoảng cách kia, không có khả năng tìm được cơ hội hạ sát thủ.”
Bùi Cô Cẩm trầm mặc một lát, đứng lên. Hắn cởi bao tay da ra, đưa cho Ngụy Hưng, nói với Tống Vân Tang: “Tang Tang, nàng lại đây một lát.”
Tống Vân Tang mơ hồ biết tình thế không tốt, căng thẳng đuổi theo. Bùi Cô Cẩm đi tới cách đó mấy trượng, mới ngừng bước: “Tang Tang, ” hắn lựa lời nói: “Trong đội ngũ của chúng ta có thể có nội gián.”
Tống Vân Tang cảm thấy tâm trạng tức trầm xuống! Tuy rằng Bùi Cô Cẩm nói “có thể”, nhưng hắn cố ý lại đây mới nói cùng nàng lời này, trong lòng nhất định đã xác định. Hắn dẫn ba mươi danh tâm phúc, xâm nhập vào Mẫn Chiết một đầm nước đực sâu thẳm, vốn là hiểm cục. Kết quả hiện tại còn phát hiện, trong ba mươi tâm phúc này đã có người phản bội hắn!
Có lẽ trông vẻ mặt của nàng có vẻ sợ hãi, Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng nói: “Nàng đừng sợ, việc này ta sẽ xử lý tốt. Nói cho nàng chuyện này, là muốn sau này nàng chú ý một chút. Từ hôm nay trở đi, trừ bỏ ta, Ngụy Hưng cùng A Đông, những người còn lại nàng cũng không thể tin, biết không?”
Tống Vân Tang dùng sức gật đầu. Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất vô dụng, đã không thể giúp Bùi Cô Cẩm được chút gì, còn để cho Bùi Cô Cẩm phải quan tâm nàng. Bùi Cô Cẩm lại nói: “Một hồi ta mang mười người quay về đường cũ, đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân lúc nãy. Nàng cùng những người còn lại tìm thành trấn gần nhất nghỉ ngơi, chờ ta trở lại.”
Tống Vân Tang giật mình, ngạc nhiên mở to mắt: “Vì sao phải đi tìm nhóm đứa nhỏ lưu dân? Chẳng lẽ hung thủ giết người là những đứa nhỏ này?”
Bùi Cô Cẩm lại phủ nhận: “Hung thủ sát hại Lưu Bằng Hải bắn ra ám khí hình dạng kim châm vừa nhỏ vừa bén nhọn làm xây xát da của ông ta, để độc ngấm vào cơ thể ông ta. Nhưng bắn trúng ông ta rất dễ dàng, chỉ làm ông ta xây xát lại rất khó. Nếu như có kim đâm vào cơ thể, thứ nhất Lưu Bằng Hải sẽ lập tức phát hiện chỗ không đúng, thứ hai hung thủ cũng để lại manh mối. Bởi vậy, hung thủ phải bảo đảm kia châm chỉ làm trầy da ở mu bàn tay của Lưu Bằng Hải mà thôi, phải làm cần thận như vậy, là chuyện rất khó. Lúc ấy nhất định là Lưu Bằng Hải cho rằng mình bị đá vụn cắt qua, không có cảnh giác, cho nên mới trực tiếp độc phát thân vong.”
Hắn dừng một chút: “Lúc mấy đứa nhỏ kia va chạm đoàn xe ta có chú ý, bên trong không ai có võ công. Nhưng hung thủ nhất định đã thừa dịp hỗn loạn, âm thầm ra tay.” Hắn nhìn ánh tà dương dần dần hiện lên phía chân trời: “Những đứa nhỏ này là đồng lõa tạo ra hỗn loạn, ta muốn đi bọn chúng, xem bọn chúng có biết gì không.”
Tống Vân Tang càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, cũng ngoan ngoãn đáp một tiếng. Sau đó Bùi Cô Cẩm lập tức chọn vài người, mang theo vài cây hỏa thương xuất phát. Thi thể của Lưu Bằng Hải bị mang trở về xe chở tù, lấy vải bố đắp lên. Đoàn xe cũng tiếp tục đi trước, chỉ là không khí có chút nặng nề.
Lưu Bằng Hải bị giết dưới vài chục con mắt của nhóm Giáo úy, có lẽ những người đã trải qua bao nhiêu sóng gió như Ngụy Hưng đã hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì. A Đông ngồi trong thùng xe với Tống Vân Tang, thấy tâm trạng của Tống Vân Tang không yên, liền khuyên nhủ: “Tống Tiểu thư đừng lo lắng, Bùi Đại nhân sẽ mau trở về, ngươi tiếp tục may quần áo đi.”
Tống Vân Tang miễn cưỡng cười cười, cầm lấy kim chỉ, nhưng một lát sau vẫn buông xuống. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay mình so đo chuyện “chữa bệnh” với Bùi Cô Cẩm thật sự không hiểu chuyện. Hơn hai trăm tên giặc Oa ngày ấy chỉ là bề nổi của tảng băng trôi, những nơi như Mẫn Chiết này, không biết còn có bao nhiêu quỷ kế cùng nguy hiểm đang đợi chờ bọn họ. Trên đường đi, Bùi Cô Cẩm dốc hết sức giải quyết tất cả khó khăn, không để cho nàng đã bị một chút ảnh hưởng nào. Nhưng trong hành trình xâm nhập này rốt cuộc hắn cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt không thể chống đỡ…
Mà hắn lại đặt chính mình vào hiểm cảnh như thế, đều là vì giúp nàng. Nàng hẳn nên ngoan hơn một chút, không nên giận hờn với hắn, không nên lấy sách đánh hắn, không nên không cho hắn vào thùng xe…
Loại suy nghĩ áy náy tự trách này không ngừng vòng quanh trong đầu nàng cho tới khi bọn họ tới huyện lị lân cận thì suy nghĩ này lại nặng nề thêm. Ngụy Hưng lấy danh nghĩa tùy tùng của Khâm sai giá lâm, Tri huyện kinh sợ tiếp đãi. Lúc ăn cơm tối, rốt cuộc Tống Vân Tang nhịn không được hỏi Ngụy Hưng: “A Cẩm khoảng khi nào mới quay về?”
Ngụy Hưng có nề nếp đáp: “Có thể đêm nay, có thể ngày mai. Tối nay Tống Tiểu thư không cần chờ hăn đâu, trực tiếp nghỉ ngơi đi.”
Một lát sau Tống Vân Tang mới “ồ” một tiếng. Nàng vốn dĩ còn muốn hỏi có chờ Bùi Cô Cẩm trở về cùng nhau ăn cơm hay không, không ngờ Ngụy Hưng trực tiếp nói nàng không cần chờ Bùi Cô Cẩm trở về ngủ. Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên nhớ hắn vô cùng. Đồ ăn có ngon đến mức nào, Tống Vân Tang cũng thấy vô vị. Nhưng nàng vẫn cố gắng ăn nhiều một chút. Hiện tại Bùi Cô Cẩm đã đụng phải phiền toái, nàng không thể lại làm cho hắn phiền lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, Tống Vân Tang cầm kim chỉ tiếp tục may quần áo, nhưng vẫn thường thường đi vào trong viện nhìn ra bên ngoài. Tuy rằng Ngụy Hưng nói tối nay không cần chờ Bùi Cô Cẩm về, nhưng trong lòng nàng luôn ôm hy vọng, có khi Bùi Cô Cẩm sẽ trở về trước thì sao?
Lần thứ tư ra khỏi phòng, Sầm Tu Kiệt mò đến đây: “Tang Tang cô cô đang nhớ Bùi thúc thúc sao?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tống Vân Tang ưu sầu gật đầu, Sầm Tu Kiệt lại lắc đầu: “Hôm nay ta đã khuyên ngài rồi, đừng có giận dỗi với Bùi thúc thúc. Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải vậy.”
Nó bày ra vẻ mặt cụ già thở dài đi xa, để lại Tống Vân Tang vừa tức vừa giận. Nàng nào biết rằng, Sầm Tu Kiệt chỉ đơn thuần hy vọng nàng không giận dỗi với Bùi Cô Cẩm, như vậy con cá nhỏ trong ao như nó mới không bị nằm không cũng dính đạn. Nàng liền cảm thấy lời nói của Sầm Tu Kiệt có điềm xấu! Cái gì mà sớm biết như thế lúc trước cần gì phải vậy? Nghe giống như nàng đã không còn cơ hội bù đắp nữa vậy…
Bị Sầm Tu Kiệt làm phiền một phen như vậy trong lòng Tống Vân Tang càng rối loạn. Nàng không còn tâm trạng may quần áo nữa, đơn giản rửa mặt đi ngủ. Nhưng mà trước khi vào phòng, nàng dặn dò A Đông một câu: “A Đông, nếu Bùi Đại nhân trở lại, nói chàng vào nhà nhìn ta một chút.”
A Đông đáp một tiếng, Tống Vân Tang lại bổ sung: “Nếu chàng không chính sự phải vội. Nếu có chuyện gấp, thì để cho chàng bận bịu trước đã.”
Tống Vân Tang một mình rửa mặt đi ngủ. Chỉ mới đồng giường cộng chẩm với Bùi Cô Cẩm hơn một tháng, bây giờ ngủ một mình Tống Vân Tang lại có chút không quen. Nàng nằm trong đêm đen lẳng lặng mở to mắt, tưởng niệm như dây leo, dần dần quấn chặt trái tim nàng. Không có nụ hôn chúc ngủ ngon, không có cơ thể nóng bỏng kia bên cạnh, Tống Vân Tang mất ngủ.
Trằn trọc không biết bao lâu, sự trống rỗng trong lòng Tống Vân Tang càng lớn hơn. Nàng lại không dám không ngủ, cũng không biết ngày mai Bùi Cô Cẩm có sắp xếp gì, Tống Vân Tang chỉ sợ tinh thần của mình không tốt sẽ liên lụy đến hắn. Đang hết sức nôn nóng, ánh mắt của Tống Vân Tang dừng ở chồng quần áo sạch trên đầu giường.
A Đông vô cùng chu đáo, tuy rằng Bùi Cô Cẩm còn chưa quay về, nàng ta vẫn chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang lăng lăng nhìn chồng quần áo kia, một lát sau lại vươn tay, cuốn chúng nó vào trong chăn.
Lúc ôm quần áo này vào trong lòng, Tống Vân Tang mặt đỏ. Nàng cảm thấy ôm quần áo của Bùi Cô Cẩm như vậy, so với chuyện Bùi Cô Cẩm mang theo cái yếm của nàng bên người còn không biết xấu hổ hơn, rất cảm thấy thẹn tùng. Nhưng nàng ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Bùi Cô Cẩm nhè nhẹ thoang thoảng từng đợt từng đợt, vải bông mềm mại hoàn toàn không giống cơ thể cứng rắn của nam nhân, lại có thể làm cho nàng có cảm giác giống như hắn đang ở bên cạnh như trước… Tống Vân Tang đột nhiên cảm tâm bình yên đến lạ. Nàng nở một nụ cười nhẹ trong bóng tối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chương 65:
Rất nhanh Tống Vân Tang đã vào giấc, chỉ là trong lòng vẫn luôn nhung nhớ, nên nàng đã mơ rất nhiều giấc mơ vụn vặt. Nàng mơ thấy Bùi Cô Cẩm đã trở lại, nói đói bụng chưa có ăn cơm tối, kết quả trong viện không có ăn. A Đông cùng những người còn lại cũng không biết đã đi đâu, Tống Vân Tang sốt ruột ra ngoài đi mua, tửu lâu trên đường lại đều không còn mở cửa…
Nàng ở trong mộng vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cửa phòng lại bị đẩy ra. Có người cẩn thận đi tới trước giường, đứng ở đó nhìn nàng, lại xoay người rời đi. Tống Vân Tang cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia sắp đi xa, giãy dụa gọi lên một tiếng: “A Cẩm…”
Một tiếng nỉ non này vừa phát ra, nàng mới tỉnh lại, mở mắt. Quả nhiên Bùi Cô Cẩm ở trong phòng, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài. Nam nhân dừng bước, xoay người quay về bên giường, thấp giọng hỏi: “Đánh thức nàng rồi sao?”
Hắn ngồi xuống ở bên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Tống Vân Tang. Tống Vân Tang cầm tay hắn: “A Cẩm, chàng đã về rồi. Bây giờ là mấy giờ?”
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm trầm trầm, dương như sợ làm ồn đến nàng: “Mới giờ dần, nàng ngủ tiếp một lát đi.”
Tống Vân Tang mang theo giọng mũi “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Chàng còn có việc không?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Bùi Cô Cẩm bỏ tay nàng vào trong chăn: “Không có việc gì nữa, chỉ là còn chưa có tắm rửa. A Đông nói nàng nhắn ta tới nhìn nàng, ta rửa sạch tay rồi tới đây.”
Tống Vân Tang nhân tiện nói: “Vậy chàng đốt đèn lên đi.”
Bùi Cô Cẩm đi bên cạnh bàn đốt sáng ánh lên. Hắn hỏi: “Sao phải đốt đèn? Sẽ không chói mắt sao?”
Tống Vân Tang chưa thích ứng được với ánh sáng nheo mắt lại: “Ta muốn nhìn chàng.”
Bùi Cô Cẩm đi về phía nàng, trong mắt mơ hồ có ý cười: “Nhìn ta làm gì? Buổi chiều không phải mới nhìn rồi sao?”
Tống Vân Tang cố gắng ngẩng đầu lên, quan sát Bùi Cô Cẩm từ trên xuống dưới một lần: “Nhìn xem chàng có bị thương hay không.”
Trên người Bùi Cô Cẩm có chút bẩn, nhưng thật sự không bị thương. Bùi Cô Cẩm lớn tiếng cười: “Nàng hỏi ta không phải được rồi sao.”
Tống Vân Tang lắc đầu bộ dạng có chút cố chấp: “Ta phải tự mình nhìn mới yên tâm.”
Trong lòng Bùi Cô Cẩm tựa như được một dòng nước ấm bao lấy: “Không bị thương, một đám nhóc mà thôi, sao có thể bị thương.” Hắn thấy Tống Vân Tang muốn hỏi, đơn giản nói kết quả cho nàng nghe: “Đã tìm thấy mấy đứa nhỏ này rồi, nhưng bọn chúng cũng không biết cái gì cả. Chỉ vì mấy miếng bánh mì, mới xông vào đoàn xe của chúng ta. Kẻ sai khiến kia đội đấu lạp, ngay cả mặt bọn họ cũng chưa thấy rõ, chỉ biết là một nam nhân trung niên không cao không lùn, không mập không gầy mà thôi.”
Nam nhân trung niên không cao không lùn, không mập không gầy có nhiều lắm. Tống Vân Tang lo lắng: “Vậy hiện tại, không phải chúng ta lại không có manh mối rồi sao?”
Lưu Bằng Hải đã chết, hung thủ cũng không rõ ràng, chứng cứ khó khăn lắm mới tìm được cứ như vậy mất đi. Bùi Cô Cẩm thấy khuôn mặt của Tống Vân Tang hiện lên vẻ u sầu, lại ngồi xuống, lựa lời trấn an nàng: “Ngụy Hưng triệu vài ngỗ tác ở mấy huyện lân cận đến khám nghiệm tử thi xem có thể tra được gì từ thi thể của Lưu Bằng Hải hay không. Nếu không có manh mối, chúng ta còn có thể đi huyện Dương Thái. Vụ án của phụ thân Sầm Tu Kiệt, ta cảm thấy không đơn giản.” Hắn vỗ vỗ lên tóc của Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng lo lắng, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Tống Vân Tang lui ở trong chăn gật gật đầu, rồi lại ngồi dậy: “A Cẩm chàng ôm ta một cái đi.” Có lẽ bởi vì vừa mới vừa tỉnh ngủ, nàng hết sức lớn mật, vươn hai tay ra với hắn, con ngươi như nước hiện lên vẻ khẩn cầu: “Cả đêm chàng không ở đây ta rất nhớ chàng.”
Bùi Cô Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng lại được lấp đầy. Dáng vẻ chủ động này của Tống Vân Tang thực sự làm cho hắn có chút chịu không nỗi. Hắn muốn lập tức ôm lấy nàng, nhưng trên người hắn còn bẩn. Đi lại khắp nơi cũng không là gì cả, chủ yếu là hắn còn đụng vào thi thể, Bùi Cô Cẩm cảm thấy sẽ làm dơ nàng. Hắn dỗ dành: “Thật sự rất bẩn, ta phải đi tắm rửa một lát. Nàng ngủ trước đi, trở về ta sẽ ôm nàng, ôm cả đêm, có được không?”
Tống Vân Tang có chút không nỡ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, nhưng ánh mắt kia lại triền quấn quýt lấy hắn, đuổi theo Bùi Cô Cẩm không rời. Bùi Cô Cẩm bị nàng nhìn đến mức không nỡ bước đi: “Mau ngủ đi, đừng để bị lạnh.”
Nói vừa hết lời, ánh mắt của hắn lại rơi vào trước ngực Tống Vân Tang. Trong lòng Tống Vân Tang đang ôm đồ vật gì đó, vì nàng ngồi dậy vươn hai tay, đồ vật kia bị rơi ở trên chăn. Bùi Cô Cẩm thấy rõ, sắc mặt thay đổi, một lát sau mới gian nan nói: “Tang Tang, A Đông nói có để quần áo sạch để ta tắm rửa ở trong phòng. Ở đâu rồi?”
Tống Vân Tang giật mình, mặt bùm một cái đỏ lên! Nàng giống như đột nhiên phản ứng lại, ném quần áo trên chăn ra ngoài! Áo ngủ dừng ở đầu giường, tiết khố bay ở xuống mặt đất. Tống Vân Tang lắp ba lắp bắp nói: “Ở, đây này…”
Nàng phản ứng như vậy, làm sao Bùi Cô Cẩm có thể không thấy rõ! Hầu kết của nam nhân lăn một vòng, cố gắng kiềm chế ngọn sóng mãnh liệt trong lòng: “Vừa rồi Tang Tang ôm chúng nó ngủ sao?”
Tống Vân Tang liều mạng lắc đầu, nhưng đối diện với ánh mắt của Bùi Cô Cẩm nàng bỗng nhiên nức nở một tiếng, trốn trở về trong chăn. Bùi Cô Cẩm đứng ở bên giường, hồi lâu mới khàn giọng nói ra một câu: “Ta đi tắm rửa, trở về sẽ tính sổ với nàng.”
Hắn xoay người rời đi, cửa phòng được đóng lại. Tống Vân Tang vốn đang còn sót lại chút buồn ngủ, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh tảo. Nhất thời đầy đầu nàng đều là: xong rồi xong rồi, nàng làm chuyện xấu bị Bùi Cô Cẩm phát hiện! Hôm nay nàng còn khiển trách Bùi Cô Cẩm giấu cái yếm của nàng, hiện tại đã bị Bùi Cô Cẩm bắt tại trận nàng ôm quần áo của đi ngủ!
Trong lòng Tống Vân Tang cố gắng tìm cái cớ cho chính mình, lại không một cái cớ nào có thể hợp lý. Loại chuyện này, nàng thật sự không có cách nào giải thích rồi! Càng nghĩ nhiều, Tống Vân Tang quyết định —— lập tức giả bộ ngủ! Nếu như ngủ thẳng bình minh, khẳng định Bùi Cô Cẩm sẽ phải vội lo chính sự, sẽ không có thời gian tính sổ với nàng!
Nàng ở trên giường nhắm mắt lại, một lát sau Bùi Cô Cẩm đã trở lại. Nam nhân đứng bên giường một lúc lâu, lại đi đến bên cạnh bàn tắt đèn. Tống Vân Tang thầm thở dài một hơi, nghĩ tiểu mưu kế của mình thành công rồi. Mà Bùi Cô Cẩm xốc chăn lên tiến vào, lập tức nghiêng người, ôm chặt lấy nàng.
Cơ thể nóng bỏng của nam nhân bao vây lấy nàng, tay khoác lên bụng của nàng, tim của Tống Vân Tang đập thình thịch thình thịch. Nàng cảm thấy mí mắt của mình đều đang run lên, may mắn là đưa lưng về phía Bùi Cô Cẩm, nếu không nhất định sẽ bị hắn phát hiện giả bộ ngủ. Tống Vân Tang cố gắng thả lỏng cơ thể, lại nghe nam nhân nói bên tai nàng: “Tang Tang, mới vừa rồi ôm quần áo của ta làm gì vậy?”
Cả người Tống Vân Tang cứng đơ. Bùi Cô Cẩm sao lại biết nàng chưa ngủ! Một lát sau nàng mới cắn răng nói ra một câu: “Ta, ta muốn đi ngủ, chàng đừng làm ồn đến ta! Ta đã sắp ngủ rồi!”
Nàng còn trách cứ Bùi Cô Cẩm như thật. Bùi Cô Cẩm cúi đầu cười một tiếng: “Tiểu lừa đảo. Lúc nàng ngủ, hô hấp cũng sẽ không loạn như vậy.”
Tống Vân Tang khẽ nhếch miệng, lại nói không ra câu biện bạch nào nữa. Nàng cảm thấy ấm ức: “A Cẩm sao cái gì chàng cũng biết hết vậy…”
Giọng nói của nàng vừa mềm vừa nhẹ, Bùi Cô Cẩm càng dùng sức ôm chặt lấy nàng: “Ai nói cái gì ta cũng biết. Ta không biết nàng ôm quần áo của ta làm gì vậy?” Hắn khẽ cắn một cái lên vành tai của Tống Vân Tang hơi thở nóng bỏng xâm nhập vào màng nhĩ của nàng: “Nói, nàng có hôn hôn cọ cọ nó hay không?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Mặt của Tống Vân Tang sắp bị thiêu cháy, cũng không biết là bởi vì một cái cắn này của Bùi Cô Cẩm hay là bởi vì câu nói này của hắn làm cho nàng xấu hổ, nàng giận dữ nói: “Ta không có!”
Nàng bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng cái yếm màu hồng của nàng nữa! Vì sao Bùi Cô Cẩm lại nghĩ nàng hôn hôn cọ cọ quần áo chứ! Có lẽ nào… hắn đã làm như vậy với cái yếm của nàng hay không?
Nhưng Tống Vân Tang lại không mặt mũi đi hỏi. Bùi Cô Cẩm không có chút ngượng ngùng nào: “Vậy thì nàng đã làm gì? Là ôm chúng nó, trong lòng nghĩ đến ta sao?”
Tống Vân Tang nằm ở hắn trong lòng nhẹ giọng “ừm” một tiếng. Bùi Cô Cẩm nở nụ cười. Tiếng cười trầm thấp, nhẹ nhàng, lại rơi thật mạnh vào lòng Tống Vân Tang. Tống Vân Tang cảm giác tim của mình bị chạm đến run lên không ngừng, cả cơ thể nàng cũng hơi hơi phát run. Bùi Cô Cẩm phát hiện ra, hôn nhe lên tóc nàng mấy cái: “Được rồi được rồi, không ức hiếp nàng nữa.” Hắn buông ra một chút: “Không phải muốn ôm ta sao? Quay lại đây đi.”
Tống Vân Tang còn nằm im một lát, sau đó mới từng chút từng chút, xoay người ở trong lòng Bùi Cô Cẩm. Nàng ôm thắt lưng của hắn, vùi mặt vào trong vả vai của hắn. Bùi Cô Cẩm quả nhiên không trêu nàng nữa, Tống Vân Tang bình tĩnh một chút, trong bóng đêm, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên: “A Cẩm, có phải ta rất ỷ lại chàng không? Chàng mới rời đi một hồi, ta đã nhớ chàng như vậy.”
Bùi Cô Cẩm cúi đầu nhìn nàng, môi của hắn chỉ cách chop mũi của nàng một chút: “Cả đêm nay, ta cũng đều nhớ đến nàng.” Hắn ôm nàng càng chặt hơn, giọng nói tựa như thở dài: “Ta vui vẻ còn không kịp đây này. Nàng cứ việc ỷ lại ta, Tang Tang.”
Nôn nóng cùng bất an trong lòng Tống Vân Tang đã toàn bộ đã đi xa, chỉ còn lại có bình thản, sung sướng cùng an yên. Trái tim bị treo lơ lửng cả buổi tối rốt cuộc cũng rơi về chỗ cũ, Tống Vân Tang bỗng nhiên hiểu được, thì ra thứ làm cho nàng lo sợ bất an không phải những hiểm cảnh trùng trùng ở Mẫn Chiết mà là hắn không khỏe mạnh, hắn không ở bên nàng.
Tống Vân Tang nhích người tới, hôn lên môi của Bùi Cô Cẩm, giọng nói mềm mềm ngọt ngào: “A Cẩm, ngủ ngon.”
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tống Vân Tang tỉnh lại, liền nghe được chuyện ngỗ tác khám nghiệm tử thi cũng không hề thu hoạch được manh mối gì. Bùi Cô Cẩm không ở lại, tiếp tục xuất phát đi huyện Dương Thái. Lúc bọn họ càng ngày càng đến gần huyện Dương Thái, có thể thấy Sầm Tu Kiệt càng trở nên bất an. Một đêm trước khi đến huyện Dương Thái đứa nhỏ trộm tìm Bùi Cô Cẩm.
Trong tay Sầm Tu Kiệt đang cầm một quyển sách nhỏ có vẻ cổ xưa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Đại nhân, thật không dám giấu diếm, phụ thân ta có thể lên làm quản sự là bởi vì ông ấy kết giao với rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, lấy được cuốn sách quý này. Trong sách có rất nhiều kỹ xảo kỳ lạ, vô cùng thực dụng. Lúc ta bị trói có thể tự cởi trói đều học từ trong sách này đó. Ta nguyện ý tặng cuốn sách này tặng cho ngài. Người anh minh thần võ giống như Đại nhân, nhất định có thể học càng hiệu quả hơn, càng phát huy công dụng tốt hơn.”
Bùi Cô Cẩm quan sát nó, nhưng không nhận cuốn sách kia, chỉ đập lên cái ót của nó một cái! Hắn kinh thường nói: “Tự ngươi lo mà học đi.”
Sầm Tu Kiệt che đầu cười gượng: “Đại nhân, sách này thật sự rất hữu dụng, chi bằng ngài nhìn xem…”
Bùi Cô Cẩm ngắt lời xoay người: “Được rồi, ông muốn bí tịch gì lại không được, còn hiếm lạ chút đồ vật này của ngươi?”
Bùi Cô Cẩm biết Sầm Tu Kiệt đang suy nghĩ cái gì. Tuy rằng đứa nhỏ này là cái đồ bí đao lùn, lại một bụng qủy kế. Nó muốn hắn hỗ trợ nghĩ cách cứu phụ thân nó ra, nhưng này trên đường đi tới đây hắn vẫn luôn không có tỏ vẻ gì. Nhìn thấy sắp đến huyện Dương Thái, đồ bí đao lùn này sốt ruột, cho nên mới đem đồ gia truyền ra, muốn đổi một câu hứa hẹn của hắn.
Mà Bùi Cô Cẩm không cho nó một lời hứa thật sự không phải bởi vì hắn không muốn hết sức giúp đỡ. Chỉ là hắn nghi ngờ phụ thân của Sầm Tu Kiệt đã sớm bị quan phủ giết chết rồi. Tuy rằng Sầm Tu Kiệt thông minh nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, không hiểu lòng người hiểm ác: nếu không phải phụ thân nó đã chết rồi, sao quan phủ dám đuổi giết nó không tha như vậy?
Suy đoán của hắn ngay ngày hôm sau đã được chứng thực. Đoàn người đến huyện Dương Thái, Tri huyện Hạ Chính Nghiệp ra cổng thành nghênh đón. Hôm nay Sầm Tu Kiệt cố ý đi theo bên cạnh Tống Vân Tang như sợ Bùi Cô Cẩm không nhìn thấy nó vậy. Bùi Cô Cẩm cũng không làm cho nó chờ lâu, sau khi vào thành liền hỏi: “Trên đường Bản quan đến huyện Dương Thái, gặp phải đứa nhỏ này. Nó ngăn cản đường của Bản quan, kêu oan cho phụ thân của nó. Đã có duyên gặp nhau, Bản quan cũng không nhịn được muốn xen vào chuyện này. Hạ Tri huyện, ngươi dẫn phụ thân của đứa nhỏ này tới, Bản quan muốn đích thân thẩm vấn.”
Hạ Chính Nghiệp là một nam nhân trung niên có khuôn mặt đoan chính, lúc này liếc mắt nhìn Sầm Tu Kiệt một cái, hơi hơi khom người: “Hồi bẩm Khâm sai Đại nhân, Sầm quản sự phụ thân của đứa nhỏ này, bởi vì tội tham ô nhận hối lộ nên bị hạ Chiêu ngục. Việc này chứng cứ vô cùng xác thực, lát nữa Hạ quan có thể mang Đại nhân đi kiểm tra bản ghi chép vụ án. Nhưng sau khi Sầm quản sự này bị bỏ tù, lại ỷ vào việc mình quen thuộc huyện nha mưu toan vượt Chiêu ngục chạy trốn. Trên đường chạy trốn, ông ta cùng với quan sai đánh nhau… vô ý bị giết chết.”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Sầm Tu Kiệt nghe được câu cuối cùng, sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người nó lảo đảo. Tống Vân Tang ở chung với nó hồi lâu, đã có chút cảm tình, lúc này liền nhẹ giọng lo lắng gọi: “Tu Kiệt…”
Sầm Tu Kiệt ổn định cơ thể, bỗng nhiên hai mắt đỏ lên. Nó rút dao găm ra hướng lao về phía Hạ Chính Nghiệp hét chói tai: “Tên chó chết! Trả mạng phụ thân ta lại đây!”
Lúc nó thét lên những lời này, vẻ mặt hiện lên sát khí dữ tợn không hợp với độ tuổi, nhưng Hạ Chính Nghiệp không sợ chút nào. Rõ ràng là Sầm Tu Kiệt lao về phía ông ta, ông ta lại ra vẻ nghiêm trọng quát: “Người đâu! Bảo vệ Khâm sai Đại nhân!” Nhóm nha dịch bên cạnh ông ta đồng loạt rút đao, chém về phía Sầm Tu Kiệt!