Chương 60:
Bùi Cô Cẩm đột nhiên có được cơ hội đem những chuyện đời trước hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng ra tính sổ với Tống Vân Tang, những bình dấm chua năm xưa vẫn luôn hun hắn, thật sự một lúc không thể nào tan biến hết được. Vốn dĩ hắn còn đang vui sướng tính sổ, vậy mà được Tống Vân Tang nói một câu “chữa bệnh” thật sự không còn gì bằng, trong lòng hắn cuối cùng cũng thỏa mái. Nhưng không ngờ, Tống Vân Tang đột nhiên nói một câu này.
Tống Vân Tang khiển trách trừng mắt hắn, trong ánh mắt đều là tức giận. Bùi Cô Cẩm thầm nghĩ không ổn! Hắn chính là một người trầm ổn! Một nam nhân trầm ổn, làm sao có thể so đo với nữ nhân của mình chứ!
Bùi Cô Cẩm chống nửa người nhìn lại, trong lòng có chút hoảng. Nhưng luống cuống rụt rè thì hắn đã không phải là Bùi Cô Cẩm. Nam nhân cái khó ló cái khôn, bỗng nhiên cười, ngồi dậy.
Tống Vân Tang thấy Bùi Cô Cẩm cười ý vị thâm trường, ngồi dậy sửa sang lại vạt áo bị đè nhăn nheo của chính mình, trầm giọng nói: “Hiện tại nàng đã hiểu chưa, nàng so đo cùng ta những chuyện xưa của nhiều năm trước như vậy có thích hợp không? Tang Tang, lôi chuyện cũ ra tính sổ đây không phải đề tại mà nam nữ ở chung nên nói.”
Tống Vân Tang ngốc lăng nhìn hắn, thật đúng là bị bộ dạng ổn trọng này của hắn hù dọa. Nàng phản ứng lại: “Cho nên, chàng đang cố ý đúng không? Chỉ vì làm cho ta hiểu được sai lầm của ta?”
Bùi Cô Cẩm cẩn thận gật đầu. Tống Vân Tang ấm ức: “A Cẩm, chàng, sao chàng lại có thể như vậy… chàng không thể dùng biện pháp ôn hòa một chút sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng suy sụp: “Cho dù chàng không thông cảm ta là một tiểu cô nương, cũng nên nhớ rõ chàng lớn hơn ta bảy tuổi chứ!”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Ngực của Bùi Cô Cẩm bị đâm một dao: hắn đâu chỉ lớn hơn nàng bảy tuổi… cộng thêm năm năm của kiếp trước, tuổi tâm lý của hắn đều lớn hơn Tống Vân Tang một vòng! Nhưng mà! Ai nói tuổi lớn thì không thể ghen tuông! Cho dù hắn già bảy mươi tám mươi tuổi, nếu có lão già nào dám để ý Tang Tang nhà hắn, hắn cũng phải chống gậy đi đánh người!
Trong lòng Bùi Cô Cẩm kêu gào, trên mặt lại ra vẻ thông tình đạt lý gật gật đầu: “Nàng nói rất có lý, sau này ta sẽ chú ý.”
Tống Vân Tang cúi thấp đầu, nho nhỏ giọng nói: “Vậy chuyện chữa bệnh… có phải cũng không tính nữa hay không?”
Cái này thì không được! Bùi Cô Cẩm vô cùng nghiêm túc nói: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, giữa người yêu với nhau, càng phải nói là làm. Tang Tang chuyện nàng đã đáp ứng với ta, làm sao lại muốn đổi ý?”
Tống Vân Tang trộm liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái. Nàng cảm thấy tiểu thuyết quả nhiên nói không sai, nam nhân đều sẽ ham thích việc này, tuy rằng Bùi Cô Cẩm trầm ổn, nhưng cũng không thể ngoại lệ. Hắn lại nói đạo lý như vậy, Tống Vân Tang cũng không dám phản bác, âm thầm cảm thán một tiếng, vẫn cúi đầu đáp một tiếng: “Được rồi, ta đã biết.”
Lúc này hai người mới cho qua chuyện này sửa sang quần áo ra khỏi phòng. Lưu Tri huyện sớm bị tống cổ đi, Bùi Cô Cẩm còn làm trò trước mặt Tống Vân Tang, dặn dò nhóm Giáo úy không được để cho Lưu Tri huyện cùng sư gia vào trong viện. Như vậy thật sự ngang ngược, ở nhà người ta còn không cho người ta lại đây. Tống Vân Tang cảm thấy buồn cười, lại khuyên không được, nên cũng chỉ tùy ý Bùi Cô Cẩm.
Buổi sáng hai người không ra khỏi viện, Bùi Cô Cẩm nói phải ở nơi Lưu Tri huyện có thể nhìn thấy để tiện cho Ngụy Hưng hành động. Bọn họ không đợi lâu lắm, buổi chiều giờ Thân, Ngụy Hưng ăn mặc như một thương nhân đã trở lại. Bùi Cô Cẩm vào nhà bàn chuyện cùng hắn ta một phen, lúc trở ra, sắc trời đã sẫm tối. Bùi Cô Cẩm nâng tay với Tống Vân Tang: “Tang Tang, đi ra ngoài ăn cơm tối đi.”
Tống Vân Tang buông kim chỉ xuống, đi theo Bùi Cô Cẩm cùng Ngụy Hưng ra khỏi viện. Lưu Tri huyện cùng sư gia nhận được tin tức vội vàng chạy đến. Lưu Tri huyện còn nhớ chuyện buổi sáng, đi theo bên cạnh Bùi Cô Cẩm khom người liên tục, vô cùng sợ hãi: “Buổi sáng hôm nay, thật sự do vi thần cân nhắc không chu đáo. Nhưng vi thần thật sự không có hề nghĩ Đại nhân ham vinh hưởng lạc, kính mong Khâm sai Đại nhân minh giám…”
Bùi Cô Cẩm mặc kệ Lưu Tri huyện ở một bên xin lỗi, chỉ nắm tay của Tống Vân Tang, lạnh nhạt nói: “Ngươi chọc phu nhân ta phiền lòng, giải thích cùng ta có ích lợi gì?”
Sắc mặt Lưu Tri huyện cứng đờ. Lời này của Bùi Cô Cẩm có ý là… là muốn ông ta giải thích với nữ nhân kia? Tất nhiên ông ta không muốn, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, đành phải cắn răng cúi người hành lễ với Tống Vân Tang: “Phu nhân cùng Khâm sai Đại nhân phu thê tình thâm, là vi thần có mắt không tròng đưa những nữ nhân này tới làm cho phu nhân phiền lòng, kính mong phu nhân thứ lỗi.”
Rốt cuộc Tống Vân Tang được như Bùi Cô Cẩm, nhìn thấy Lưu Tri huyện thân mọt là quan phụ mẫu của một địa huyện mà hèn mọn như vậy, lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Nàng nhìn nhìn Bùi Cô Cẩm, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt như “nàng tùy ý” đi, cũng hơi hơi khom người nói: “Lưu Đại nhân mau đứng lên đi. Chẳng qua là chuyện nhỏ, ta vẫn chưa để ý, Đại nhân cũng không cần để ở trong lòng.”
Lưu Tri huyện thở ra một hơi, lại dò xét Bùi Cô Cẩm, liền thấy sắc mặt của Khâm sai Đại nhân ôn hòa hơn: “Vậy thì tốt rồi, phu nhân ta vui vẻ, ta mới có thể vui vẻ. Lưu Đại nhân, huyện Khê Đài này của các ngươi, món ăn của tửu lâu nhà ai ngon nhất?”
Lưu Tri huyện thấy hắn lại có hưng trí ăn uống, lúc này mới tỉnh táo lại: “Đương nhiên là Túy Tiên lâu! Khâm sai Đại nhân, đến huyện Khê Đài này chúng ta, nhất định phải đi Túy Tiên lâu ăn cơm một lần, nếm thử món dấm cá nổi tiếng ở Mẫn Chiết chúng ta…”
Ông ta nhiệt tình giới thiệu, Bùi Cô Cẩm lùi lại phía sau hai bước, nhéo nhéo Tay của Tống Vân Tang, thấp giọng nói: “Tang Tang, sau này nàng không được gọi người khác là ‘Đại nhân’.”
Tống Vân Tang cho rằng mình không nghe rõ: “Chàng nói cái gì?”
Bùi Cô Cẩm không lặp lại, chỉ nói: “Nàng chỉ có thể gọi ta là Đại nhân.”
Tống Vân Tang ngây người. Đây, đây là yêu cầu quá đáng gì! Tống Vân Tang nhịn không được nghi ngờ: “Nhưng những quan viên này, ta không gọi bọn họ là Đại nhân, vậy gọi là gì?”
Bùi Cô Cẩm không có do dự cho nàng đáp án: “Gọi bọn hắn bằng họ cộng với quan chức,” hắn nhất cằm lên với Lưu Tri huyện đứng xa xa không thể nghe thấy, chỉ có Ngụy Hưng nhịn cười xoay qua một bên, ý bảo: “Giả như Lưu Tri huyện.”
Tống Vân Tang: “…”
Tống Vân Tang quay đầu nhìn Bùi Cô Cẩm, nhất thời đều cho rằng mình quay về quá khứ. Bùi Cô Cẩm trước mắt này là người của một năm trước, là một tên vô liêm sỉ trong miệng chỉ toàn những lời xằng bậy. Nhưng vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn trầm ổn như trước, có nề nếp giống như hắn là phu tử trong học đường vậy. Tống Vân Tang thật sự không dám nói với Bùi Cô Cẩm những lời mà nàng đang nghĩ trong đầu: “Nhưng mà, vì sao vậy?”
Đương nhiên là bởi vì lúc trước nàng luôn gọi ta là Đại nhân! Tuy rằng hiện tại sửa xưng hô thành A Cẩm, những thứ đã thuộc về ta, không lý nào lại nhổ ra!
Lý do ngây thơ như vậy, tất nhiên là Bùi Cô Cẩm không thể nói ra. Bùi Cô Cẩm vô cùng đáng tin cậy nói: “Nàng đừng hỏi, chỉ cần nghe ta là được. Chuyện trên quan trường ta rõ ràng hơn so với nàng.”
Vậy mà hắn lại nói cả chuyện quan trường! Tống Vân Tang đành phải đồng ý, Bùi Cô Cẩm vẫn không phản ứng với Lưu Tri huyện, tiếp tục dừng ở phía sau, thì thầm với Tống Vân Tang: “Ông ta xin lỗi nàng, hiện tại nàng đã hết giận rồi phải không?”
Kỳ thật Tống Vân Tang thật tâm không đồng ý Bùi Cô Cẩm làm như vậy. Nàng cũng nhỏ giọng đáp: “A Cẩm, dù sao ông ta cũng là Tri huyện, sau này chàng đừng như vậy.”
Bùi Cô Cẩm phát ra một tiếng bằng giọng mũi kỳ lạ: “Tri huyện thì như thế nào? Ai bảo ông ta làm cho Tang Tang không vui, ta sẽ làm cho ông ta không vui.”
Tống Vân Tang chỉ cảm thấy mình hoa mắt rồi! Nếu không, tại sao nàng lại cảm thấy bộ dạng này của Bùi Cô Cẩm vô cùng kiêu ngạo, như một con khổng tước lòe loẹt khoe khoang vì đã lập công? Bùi Cô Cẩm lại sờ sờ cái mũi. Mới vừa rồi thiếu chút hắn nữa nói lời giễu cợt rồi, cũng may là cuối cùng khống chế được. Nếu để cho Tang Tang nhìn thấy bộ dạng vừa kiêu ngạo vừa vô lý của hắn, có thể nàng sẽ không thích hắn nữa!
Tống Vân Tang cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Cô Cẩm, một lát sau mới hỏi ra một câu: “A Cẩm, chàng, chàng đang đắc ý sao?”
Trong lòng Bùi Cô Cẩm cảnh giác, trên mặt bày ra vẻ nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ta đắc ý cái gì? Ông ta làm cho nàng không vui, ta có cái gì mà đắc ý?”
Hắn nghi hoặc đến chân tình thật cảm như vậy, Tống Vân Tang lại cảm thấy nhất định là mình bị ảo giác. Bùi Cô Cẩm cũng không dám nói hưu nói vượn nữa, đoàn người đi vào Túy Tiên lâu. Lưu Tri huyện gọi những món ăn đặc sắc của huyện Khê Đài, lại gọi rượu Hoa Điêu, bốn nam nhân uống rượu, Tống Vân Tang một mình ăn cơm.
Món ăn cả Túy Tiên lâu thật sự không tồi, Tống Vân Tang ăn hơn nửa canh giờ mới buông đũa xuống. Bùi Cô Cẩm thấy vậy, nhẹ giọng hỏi: “Ăn no rồi sao? Có muốn ăn thêm chút nữa hay không?”
Tống Vân Tang lắc đầu, có chút xấu hổ nói: “Không cần, hình như ta lại ăn nhiều rồi.”
Trên mặt của Bùi Cô Cẩm có ý cười mơ hồ. Hắn nói một câu “được rồi”, thả chén rượu xuống. Nam nhân bỗng nhiên nói với Lưu Tri huyện: “Lưu Đại nhân, huyện Khê Đài tọa lạc về phía bắc của địa phận của Mẫn Chiết Đi nằm trên nút giao thông quan trọng, thu thuế hàng năm thu được từ các thương nhân lui tới chắc chắn là con số không nhỏ phải không?”
Đôi mắt ti hí trên gương mặt mập mạp của Lưu Tri huyện đột nhiên lóe lên một tia sáng. Ông ta nghĩ đây là Bùi Cô Cẩm đang ám chỉ, còn đang thầm nghĩ trong lòng tin tức kinh thành đưa tới quả nhiên không sai, Bùi Cô Cẩm này không gần nữ sắc, nhưng là một người tham tài. Nhưng nếu đã có sở thích, vậy thì mọi việc dễ hơn nhiều. Lưu Tri huyện cười nói: “Nhờ phúc, nhờ phúc. Ta theo luật pháp của triều đại, bỏ trăm lấy một, thật sự một năm cũng thu được mấy vạn bạc trắng.”
Một huyện Khê Đài nho nhỏ, có thể có thu vào được như thế, là vô cùng khả quan. Bùi Cô Cẩm cũng cười: “Trăm lấy một, thật sự không quá đáng. Vậy nếu giặc Oa đi ngang qua huyện lị của ngươi, Lưu Tri huyện dự định sẽ thu thuế như thế nào?”
Lưu Tri huyện ngây người, rồi sau đó mặt cứng ngắc. Ông ta khan giọng nói: “Khâm sai Đại nhân thật biết đùa. Vi thần thấy giặc Oa, tất nhiên là phải phái binh đánh chết, làm sao có thể thu thuế của bọn họ?”
Nụ cười của Bùi Cô Cẩm không thay đổi: “Không thu thuế? Vậy hơn hai trăm tên giặc Oa bao vây định giết Bản quan kia, không đưa ra một mao tiền nào đã có thể từ trong thành của ngươi chạy đến?”
Lưu Tri huyện vội vàng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Bùi Cô Cẩm: “Đại nhân, vi thần oan uổng! Lũ giặc Oa này không phải chạy ra từ trong thành của ta, xin Đại nhân minh giám!”
Bùi Cô Cẩm chậm rãi nói: “Buổi tối ba ngày trước, giờ hợi canh ba, có binh lính thủ thành mở cửa thành Đông ra, cho hơn hai trăm tên giặc Oa tiến vào. Lộ trình của bọn họ đi qua Thập Tứ phường, Đệ Bát phường, Đệ Tam phường, cuối cùng đi ra từ cửa bắc của thành, thời gian đi đường hết hai khắc lại một nén nhang. Nghe nói, trước đó huyện Khê Đài cũng ban hành lệnh cấm đi lại ban đêm. Mỗi lần sau thời gian cấm đi lại ban đêm, sẽ có giặc Oa dẫn theo nhân mã, nghênh ngang đi xuyên qua thành. Lưu Đại nhân, nếu những tên giặc Oa này không có sự che giấu của ngươi vậy chẳng lẽ có người khác tạo điều kiện thay cho bọn họ?”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Hắn vừa nói hết lời sắc mặt của Lưu Tri huyện đã trắng bệch, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng xuống tự thái dương. Ông ta liếc mắt nhìn Ngụy Hưng, hiểu được mình đã trúng kế. Kỳ thật đêm qua ông ta đã phát hiện đội ngũ của Bùi Cô Cẩm thiếu mất một người, nhưng không có để ý, con tưởng bị giặc Oa giết rồi. Nhưng hiển nhiên, người nọ chưa chết, mà chuyển sang làm việc âm thầm, thu thập chứng cứ về việc giặc Oa vào thành. Mà Bùi Cô Cẩm lại giả như không có việc gì làm, ở lại trong viện để qua mắt ông ta!
Lưu Tri huyện biết chuyện giặc Oa vào thành có liên lụy sâu rộng, nhất định là không giấu được, dập đầu ngay tại chỗ: “Đại nhân! Ta không biết là ai đã truyền những lời đồn này, hoặc là, hoặc là chuyện này là thật. Nhưng ta thật sự không hề biết đến việc này, càng không có tạo điều kiện cho ai cả! Cầu xin Đại nhân cho ta thời gian lấy công chuộc tội, ta nhất định sẽ tra rõ, để xem là ai to gan lớn mật, dám ra chuyên âm thầm cấu kết với giặc Oa này!”
Bùi Cô Cẩm cười khẽ một tiếng: “Lấy công chuộc tội cũng không cần. Chi bằng trước tiên Lưu Đại nhân giải thích với ta một chút, vị sư gia bên cạnh ngươi nhận của giặc Oa bao nhiêu lộ phí, có phải do ngươi bày mưu đặt kế hay không?” Nam nhân đang tươi cười bỗng nhiên lạnh mặt, chớp mắt một cái đã trầm giọng quát lên: “Lưu Bằng Hải! Dư nghiệt của Giặc Oa đã cung khai, ngươi còn muốn chống chế?”
Sư gia bị điểm danh, cũng luống cuống quỳ gối bên cạnh Lưu Tri huyện: “Khâm sai Đại nhân, oan uổng quá! Ta tuyệt đối không có nhận hối lộ của giặc Oa mà! Nhất định là đám dư nghiệt của giặc Oa bị bắt, mưu toan vu oan hãm hại mệnh quan triều đình!”
Hắn ta chọc chọc Lưu Bằng Hải, muốn ông ta phối hợp với mình, Lưu Bằng Hải lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Khâm sai Đại nhân, ta cũng không có cách nào khác! Ta nhận lệnh của Hoàng Thượng, làm quan phụ mẫu của huyện Khê Đài này, chẳng lẽ không phải vì nước vì dân? Cho dù không dám công khai đối đầu với giặc Oa, cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cấu kết với giặc Oa! Nhưng mà, nhưng mà… Mạnh Văn Hàn ép ta, ta không có cách nào khác mới phải làm vậy!”
Tống Vân Tang nghe đến đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Mạnh Văn Hàn trong miệng Lưu Tri huyện chính là Tuần phủ Chiết Giang, quan lớn của một tỉnh biên giới! Đó là người dâng tấu chương cho Hoàng Thượng nhắc tới bài ca dao mà lưu dân truyền miệng, ám chỉ Tống Hầu gia thu nhận hối lộ của thương nhân để mở cửa biển!
Chương 61:
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm vẫn chưa thay đổi, nhưng cũng hơi hơi ngồi thẳng lưng dậy: “Ngươi đang nói Mạnh Văn Hàn?”
Lưu Bằng Hải gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng! Chính là lão ta!” Ông ta căm hận nói: “Năm kia lão ta tuần sát qua huyện Khê Đài, trăm phương nghìn kế chỉ ra sai lầm của ta, lấy những sai lầm kia uy hiếp ta khiến cho ta phải nghe theo lệnh của lão ta làm việc. Vài lần chỉ thị để cho giặc Oa thông hành đều do lão ta ra lệnh cho ta làm vậy! Nếu không phải vì vậy ta có mượn thêm mấy lá gan ta cũng không dám làm như vậy!”
Bùi Cô Cẩm híp mắt: “Lão ta truyền đạt chỉ thị cho ngươi như thế nào? Ngươi còn lưu trữ chứng cứ không?”
Lưu Bằng Hải vô cùng kích động: “Ta có lưu trữ! Lão ta truyền tin cho ta, ta đều cất giữ cẩn thận!” Tống Vân Tang còn chưa kịp vui mừng, Lưu Bằng Hải đã tiếp tục nói: “Mạnh Đại nhân nói sau này chỉ cần nhìn thấy trong thư của lão ta xuất hiện bốn chữ ‘gặp tự như ngộ’ này, thì phải chuẩn bị tốt cho giặc Oa đi qua!”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tâm trạng của Tống Vân Tang lại lập tức âm trầm. Mạnh Văn Hàn không hổ là Tuần phủ một tỉnh, làm việc cẩn cẩn thận thận. Lúc lão ta chế phục Lưu Bằng Hải, nhất định là nói chuyện riêng với Lưu Bằng Hải, không có ai lưu lại vật chứng. Lúc truyền đạt chỉ thị, lại chỉ dựa vào một câu thăm hỏi bình thường! Như vậy cho dù Lưu Bằng Hải bán đứng hắn, chỉ bằng lời nói đơn phương của Lưu Bằng Hải, cũng không có cách nào định tội của lão ta!
Trong lòng Tống Vân Tang bắt đầu nôn nóng, không ngờ cảm xúc nho nhỏ này cũng bị Bùi Cô Cẩm phát hiện. Tay của nam nhân đặt lên lưng nàng, vỗ nhẹ trấn an, lại lạnh giọng nói với Lưu Bằng Hải: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Bất quá chỉ là vài từ ‘gặp tự như ngộ’, ai biết có phải ngươi muốn vu oan Mạnh Tuần phủ hay không?”
Lưu Bằng Hải chỉ sợ hắn không tin chính mình, nhưng cũng không lấy ra được chứng cứ tiếp theo, ông ta vội vàng đến độ trên đầu lại bắt đầu đổ mồ hôi: “Khâm sai Đại nhân, ta không có lừa ngài! Nếu chuyện giặc Oa bị ngài phát hiện, ta đã biết ta chạy không thoát trách nhiệm này. Hiện tại ta muốn lấy công chuộc tội giảm bớt xử phạt, làm sao có thể có điều giấu diếm với ngài!”
Bùi Cô Cẩm cười lạnh nói: “Không có giấu diếm, vậy bốn nữ nhân ngươi muốn tặng cho ta kia từ đâu đến? Không phải Lưu Đại nhân muốn nói các nàng chỉ là các cô nương trong huyện chứ.”
Lưu Bằng Hải bị hắn nhắc nhở, tinh thần ông ta rung lên: “Các nàng là do đêm qua gia chủ Tiêu gia phái người đưa tới! Tiêu gia cùng Mạnh Văn Hàn là bè lũ của nhau!” Nhưng hắn lập tức lại suy sụp: “Nhưng mà, hắn ta cũng chỉ cho người truyền tin cho ta, nói ta chăm sóc cho Khâm sai Đại nhân, còn lại cũng không nói cái gì nữa. Là ta bàn bạc cùng sư gia cân nhắc chuyện hắn ta cố ý nhắc tới Khâm sai Đại nhân, hẳn là muốn tặng người cho ngày, cho nên mới…”
Mẫn Chiết có năm đại gia tộc, phân biệt là Mạnh, Tiêu, Thi, Ngụy và Hạ chặt chẽ thao túng từ quan phủ đến thương mậu và tất cả mạng lưới giao thương khác của khu vực Mẫn Chiết. Trong đó Mạnh gia có Tuần phủ Mạnh Văn Hàn, thế lực đứng đầu năm đại gia tộc, tiếp theo đó là Tiêu gia, cũng có người làm quan trong triều. Bởi vậy gia chủ Tiêu gia cũng là một nhân vật có quyền thế không có chứng cứ xác đáng Bùi Cô Cẩm thật sự không thể bắn hắn ta đến thẩm vấn.
Nhìn thấy manh mối đều chặt đứt, thần sắc Bùi Cô Cẩm hờ hững nói: “Lưu Đại nhân, ta đến Mẫn Chiết là phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, điều tra nạn giặc Oa dẫn đến việc lưu dân náo động. Nếu như ngươi có thể đưa ra chứng cứ có liên quan, tất nhiên ta có thể theo ngươi một đường mang quay về kinh, cho ngươi có cơ hội nói lên oan khuất của ngươi. Nhưng nếu ngươi không hề trợ giúp gì với ta, ta cũng không thể lãng phí thời gian quan tâm đến ngươi, chỉ có thể nhốt ngươi ở trong huyền này, thông tri người bên ngoài tiếp nhận thẩm tra.”
Lưu Bằng Hải kinh hãi, đôi mắt nhỏ của ông ta trừng lên thật lớn! Nếu Bùi Cô Cẩm để ông ta ở lại đây, để ở địa bàn của Mạnh Văn Hàn, làm sao ông ta còn có đường sống? Ông ta nhất định phải đi theo Bùi Cô Cẩm rời khỏi Chiết Giang!
Lưu Bằng Hải bắt đầu vắt hết óc muốn tìm chứng cứ, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời: “Ta nhớ ra rồi! Năm năm nay huyện Khê Đài thay đổi ba Huyện lệnh, Đại nhân nghĩ xem nguyên nhân của chuyện này là gì? Đó là bởi vì huyện Khê Đài là nơi giao thông yếu địa, phải nằm trong khống chế của Mạnh Văn. Mà Huyện lệnh tiền nhiệm không chịu nghe theo Mạnh Văn Hàn cho giặc Oa thông hành, vì thế này hai Huyện lệnh tiền nhiệm này đều bị điều đi vùng duyên hải, trong hai năm này đã bị giặc Oa giết rồi! Ta cũng vì nhìn thấy kết cục thê thảm này của hai vị Đại nhân kia, mới bất đắc dĩ khuất phục Mạnh Văn Hàn… Nếu Đại nhân lần theo manh mối này tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có phát ra hiện mới!”
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm không chút thay đổi nhìn ông, bỗng nhiên đạp ông ta một cái ngã lăn: “Chuyện của hai năm trước, ngươi muốn ta tiếp tục truy tra? Đây không phải khó hơn so với lên trời sao?” Hắn khoát tay với Ngụy Hưng, có chút không kiên nhẫn nói: “Ngươi mang hai người này về, tra khẩu cung, xem còn có thể hỏi ra cái gì hay không.”
Ngụy Hưng nhận, mang Lưu Bằng Hải cùng sư gia đi. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới quay sang Tống Vân Tang, nhẹ giọng nói: “Tang Tang, Lưu Bằng Hải bị buộc đến mức này, cũng chưa nói ra được tin tức hữu dụng gì, phỏng chừng trên người ông ta không có chứng cứ gì đáng giá.”
Vốn dĩ Tống Vân Tang còn tưởng rằng hôm nay vụ án sẽ có tiến triển, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, có chút thất hồn lạc phách. Bùi Cô Cẩm lại trấn an nàng: “Nhưng Lưu Bằng Hải có thể làm nhân chứng tố giác Mạnh Văn Hàn, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Cuối cùng cũng xem như chúng ta có thu hoạch.”
Lúc này Tống Vân Tang mới gật gật đầu. Bùi Cô Cẩm thấy tinh thần của nàng không yên, lại cam đoan nàng: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phụ thân nàng. Chỉ cần chứng minh Mạnh Văn Hàn, hoặc là quan phủ Mẫn Chiết cấu kết cùng giặc Oa có, nạn giặc Oa là do con người tạo ra, tất nhiên có thể chứng minh nạn giặc Oa không có quan hệ gì với chuyện mở cửa biển của phụ thân. Phụ thân nàng bởi vậy mà đánh mất thánh tâm, đợi Hoàng Thượng hiểu được phụ thân nàng bị oan uổng, muốn chứng minh việc ông nhận hối lộ chỉ là lời đồn cũng trở nên đơn giản.”
Lần đầu tiên Tống Vân Tang nghe Bùi Cô Cẩm nói suy nghĩ của hắn, trong lòng rốt cuộc cũng rõ ràng. Rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hy vọng, Tống Vân Tang tỉnh táo một chút, con ngươi như nước nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, chợt thấy tim đập nhanh điên cuồng.
Nàng nhớ tới vừa rồi Bùi Cô Cẩm nói câu “được rồi” kia. Thì ra, hắn đang cố ý chờ nàng cơm nước xong, mới làm khó dễ Lưu Tri huyện. chuyện quan trọng như phá bày ra trước mắt hắn, hắn vẫn đặt chuyện chăm sóc nàng thật tốt ở vị trí thứ nhất. Săn sóc như vậy, lại túc trí đa mưu như vậy… thật sự là làm cho nàng ngưỡng mộ tâm động.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tống Vân Tang hoàn toàn vứt những suy nghĩ mơ hồ vừa rồi ra sau đầu: A Cẩm nhà nàng không phải tên quỷ ngây thơ lỗ mảng của trước cái, A Cẩm nhà nàng của hiện tại, thật sự vô cùng lợi hại vô cùng đáng tin cậy!
Trong lòng Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy vui mừng: “A Cẩm chàng còn chưa có ăn cơm tối đâu, mau ăn vài thứ đi.”
Nàng đứng lên, đơm giúp hắn một chén cơm. Bùi Cô Cẩm nhận lấy, Tống Vân Tang lại cầm đôi đũa lên, rất tích cực gắp thức ăn giúp hắn: “A Cẩm muốn ăn món nào? Ta gắp giúp chàng.”
Không hiểu sao Bùi Cô Cẩm cảm thấy ánh mắt Tang Tang nhà hắn nhìn hắn có chút không giống với lúc trước: “Sao hôm nay Tang Tang lại ngoan như vậy?”
Mặt của Tống Vân Tang đỏ lên. Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm một miếng thịt cá, sau đó mới xấu hổ nói: “Ta vẫn luôn rất ngoan mà, A Cẩm không cảm thấy như vậy sao?”
Dưới ánh nến ấm áp, dung nhan nữ tử càng xinh đẹp đến mức không giống người thật. Bùi Cô Cẩm nhớ tới đêm qua triền miên cùng nàng, lại nghĩ tới đêm nay sắp được trị bệnh một lần nữa, trong lòng tựa như bị móng vuốt của mèo con cào cào: “Ngoan, Tang Tang của ta ngoan nhất.”
Tống Vân Tang cố lấy dũng khí nói ra lời trong lòng: “Chỉ là ta nhìn A Cẩm phá án, cảm thấy A Cẩm thật sự rất lợi hại.”
Bùi Cô Cẩm đang ăn cá, nghe được một câu khích lệ như vậy, thiếu chút nuốt luôn cả xương cá vào bụng! Đuôi mày khóe mắt của Tống Vân Tang đều phiếm hồng, ái mộ nhìn hắn, trong miệng còn nói hắn lợi hại quá. Bùi Cô Cẩm vốn đang bị đói, hiện tại bỗng nhiên không muốn ăn cơm nữa. So với con thỏ nhỏ đồ ăn thật sự quá tẻ nhạt vô vị! Bùi Cô Cẩm thầm nghĩ phải nhanh trở về ăn nàng.
Bùi Cô Cẩm quyết định giải quyết cơm tối mau một chút. Chuyện này rất đơn giản, nửa nén hương hắn có thể ăn xong một bữa cơm. Nhưng hắn mới và nhanh một hai ngụm cơm, Tống Vân Tang đã kinh ngạc nhìn hắn, trắng mắng: “Ôi này! Chàng ăn nhanh như vậy làm gì? Chậm một chút, ăn thức ăn.”
Nàng lại gắp cho Bùi Cô Cẩm mấy đũa rau, còn nhớ phải phối hợp rau thịt. Bùi Cô Cẩm đành phải ăn rau, lại và hai ngụm cơm. Lúc này Tống Vân Tang không ngăn lại, vẻ mặt ngọt ngào tiếp tục gắp thức ăn cho hắn. Bùi Cô Cẩm đang giãy dựa giữa “vội vàng ăn cơm” và “nghe lời Tống Vân Tang”, cuối cùng vẫn chọn kiềm chế bản thân. Tống Vân Tang dùng ánh mắt dịu dàng như nước ngưỡng mộ nhìn hắn như vậy, thật sự là làm cho tim hắn đều mềm nhũn ra, không muốn làm nàng mất hứng…
Khó khăn lắm mới ăn xong cơm tối, đã là hai khắc sau. Hai người đứng dậy, lúc sắp mở cửa phòng ăn ra Bùi Cô Cẩm bắt lấy tay của Tống Vân Tang: “Tang Tang,” hắn vuốt ve tay nàng, quyết định ngăn chặn tất cả những chuyện ngoài ý muốn: “Ta phải nói trước với nàng, một hồi chúng ta trực tiếp quay về viện, trên đường sẽ không làm chuyện gì khác.”
Tống Vân Tang giật mình. Nàng nghĩ Bùi Cô Cẩm có chính sự phải làm: “Được, chàng sốt ruột đi thẩm vấn Lưu Tri huyện sao?”
Bùi Cô Cẩm nhìn nàng thật sâu: “Không phải.” Hắn dừng một chút, giọng nói rất thấp: “Ta vội vã trở về cho nàng chữa bệnh.”
Tống Vân Tang dại ra một lát, mặt lập tức đỏ lên! Bùi Cô Cẩm nói những lời này, tự mở của phòng ăn ra, nắm tay của Tống Vân Tang đi xuống dưới lầu. Tống Vân Tang bị hắn nắm lấy, cả người giống như bị mộng du về tới viện. A Đông rất tri kỷ đã muốn chuẩn bị sẵn nước ấm, Tống Vân Tang muốn kéo dài thời gian cũng không có cách nào kéo dài, đành phải bắt đầu tắm rửa thật kỹ. Nàng ngâm mình trong thùng nước tắm không muốn đi ra, bụm mặt ngượng ngùng, lại nghe thấy trong phòng vốn không có một bóng người, đột ngột vang lên giọng nói của Bùi Cô Cẩm: “Nếu Tang Tang muốn trị ở trong này, cũng có thể.”
Tống Vân Tang bị dọa đến sợ hãi “a” lên một tiếng! Tay của nàng run lên, run run giọng nói: “A Cẩm! Tại sao chàng lại đột nhiên tiến vào! Làm ta sợ muốn chết!”
Bùi Cô Cẩm không trả lời, nâng tay tắt nến! Tống Vân Tang kinh hoảng hét lên: “Chàng, chàng tắt nến làm gì!”
Bùi Cô Cẩm cũng không trả lời, nhưng có tiếng nước ào ào vang lên. Tiếng kêu sợ hãi của Tống Vân Tang bị vỡ vụn thành mảnh nhỏ: “Không, không ở… nơi này! Vào… phòng…”
Trong bóng tối, một trận hỗn loạn, một lát sau, tiếng bước chân của nam nhân vẫn đi về phía phòng ngủ. Giường lớn cót két một tiếng, sau đó lại một tiếng, Tống Vân Tang nức nở: “A Cẩm chàng nặng quá ưm…”
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Tiếng hôn môi cũng tiếng thở dốc và một vài âm thanh hỗn tạp không thể phân biệt vang lên. Màn đêm yên tĩnh làm nền cho những âm thanh này, tạo ra một loại yên tĩnh kỳ lạ. Hồi lâu, sự yên tĩnh này rốt cuộc bị phá vỡ, giọng nói của Bùi Cô Cẩm đè nén khó nhịn, tựa như có thể thở ra một hơi thở nóng cháy: “Tang Tang, lặp lại lời nàng nói trong tửu lâu hôm nay lần nữa.”
Giọng nói của Tống Vân Tang run run, càng quyến rũ: “Nói, nói cái gì, ta đều quên rồi.”
Bùi Cô Cẩm thấp giọng ép nàng: “Nói, nếu không…”
Tống Vân Tang liền nức nở ra tiếng: “Không, không! Ta không nói!” Nàng không chịu nói, nhưng rốt cuộc bị gây sức ép đến chịu không nổi: “Dừng, dừng… Ta nói! A Cẩm phá án, thật sự rất lợi hại hu hu hu…”
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có chút hung ác: “Xóa ‘phá án’ đi.”
Tống Vân Tang vừa khóc vừa sửa lại: “A Cẩm, thật sự quá lợi hại!”
Lại tiếng động nhỏ vụn vang lên. Giọng nói của Tống Vân Tang mềm nhũn: “A Cẩm chàng, gạt người, ta đã nói, tại sao chàng còn, còn…”giọng nói của nàng chợt cất cao: “A Cẩm, A Cẩm không muốn! Ta sắp hỏng mất…”
Nàng kinh sợ thở hổn hển một tiếng, tiếng khóc tạm dừng chốc lát. Hô hấp của Bùi Cô Cẩm dồn dập: “Sẽ không đâu, sẽ không đau, nàng vẫn rất tốt. Có phải A Cẩm rất lợi hại hay không…”
……
Chưa đến giờ Tý. Bùi Cô Cẩm mang theo một vật hình chữ nhật, đi từ trong phòng ra. Trong viện vừa vặn có một Giáo úy đang đứng, một thân áo ngủ mắt lim dim buồn ngủ, có lẽ tỉnh dậy đi nhà xí. Nhìn thấy Bùi Cô Cẩm lung tung quàng áo ngoại mang giày xộc xệch mang theo một vật chữ nhật, Giáo úy kia có chút mơ hồ: “Bùi Đại nhân, ngài đang?”
Bùi Cô Cẩm đứng ở bên giếng nước, để vật hình chữ nhật vào trong thùng gỗ. Vẻ mặt của hắn như hậm hực lại mang theo chút thỏa mái, làm cho kẻ khác vô cùng khó hiểu, trừng mắt liếc nhìn Giáo úy kia một cái: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy trượng phu bị thê tử đuổi ra khỏi phòng lúc nửa đêm sao?”
Giáo úy: “…”