Chương 48
Nhờ phúc của con rắn kia, Tống Vân Tang không dám một mình tắm suối nước nóng nữa. Bùi Cô Cẩm cũng không dám cùng nàng tắm, chuyện này đối với hắn mà nói thật sự vô cùng tra tấn. Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Cô Cẩm bịa chuyện nói Trịnh đô đốc có việc cần thương lượng, lên đường quay về kinh, kết thúc trước thời hạn lịch trình nghỉ ngơi ở đây hai ngày.
Hai người lại ở kinh thành nghỉ ngơi mấy ngày, Trịnh đô đốc đưa tin tới, nói có thể xuất phát. Trịnh đô đốc mang theo ba nghìn nhân mã, theo đường bộ tiến đến Mân Chiết, dự định lúc đi ngang qua các phủ của Mân Chiết sẽ tiếp tục điều động nhân thủ, trấn áp lưu dân bạo loạn. Bùi Cô Cẩm mang theo ba mươi Cẩm Y vệ, ngụy trang thành thương hộ, đi đường thủy âm thầm đến Mân Chiết trước.
Nửa tháng sau. Trên sông Phú Xuân, một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng mà chạy. Trên boong thuyền, một nữ tử mỹ mạo như hoa như nguyệt đang luyện võ. Nàng mặc một bộ quần áo vừa vặn tay áo bó sát, trong tay cầm một thanh đoản đao, đang cố gắng chém về vào người gỗ trước mặt. Nàng chém khoảng hơn trăm nhác, liền ngừng lại, thở hồng hộc. Nam tử cao lớn thấy đúng bên cạnh thấy trên trán nàng rịn ra mồ hôi, bước lên đoạt lấy đao của nàng: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Tống Vân Tang thở hổn hển, tất nhiên là mệt. Nàng vô cùng ấm ức nhìn Bùi Cô Cẩm: “Nhưng mà ta mới luyện có một khắc, có phải quá ít hay không?”
Bùi Cô Cẩm trả lời trái lương tâm: “Không ít, đã tốt lắm rồi.”
Tống Vân Tang do do dự dự: “Có phải ta rất lười nhác hay không? Nói trên thuyền không có việc gì làm vừa lúc luyện chút võ công phòng thân, không mong lúc xảy ra chuyện có thể ra tay, ít nhất không cần liên lụy các ngươi. Nhưng mà sắp Mẫn Chiết rồi, ta vẫn chưa học xong cái gì hết.”
Bùi Cô Cẩm thuần thục an ủi: “Việc tập võ, không thể nào tập một lần là xong. Nửa tháng cũng làm không được cái gì, Tang Tang đã học tốt lắm rồi.”
Tống Vân Tang rầu rĩ cúi đầu, một lát sau mới nói: “Nếu không, ta luyện một lát nữa đi? Lúc trước ngài nói mỗi ngày một canh giờ, hiện tại còn chưa tới một canh giờ, ít nhất phải luyện nửa canh giờ đi. Không phải nói điều tối kỵ trong tập võ là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao?”
Bùi Cô Cẩm lựa lời nói: “Lúc trước ta nói một canh giờ, là ta không nghĩ đến thể lực của nàng, làm việc đều nên lượng sức mà làm.”
Tống Vân Tang che mặt: “Nhưng mà ta đã phơi lươi hai ngày rồi! Hôm kia ta cũng mới luyện được hai nén hương. Công phu!”
Bùi Cô Cẩm đang cố gắng trấn an, cũng bị nàng chọc cho nở nụ cười. Thừa dịp Tống Vân Tang còn chưa phát hiện, hắn vội vàng nhịn xuống: “Hiện tại tư thế cầm đao của Tang Tang rất chính xác, đã có tiến bộ. Chúng ta còn đang ở trên đường, nếu nàng mệt mỏi bị bệnh, không phải mất nhiều hơn được sao?”
Tống Vân Tang thả bàn tay đang che mặt, suy tư một lát, gật gật đầu: “Ngài nói rất có lý.” Lại vội vàng liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái: “Dù sao cũng không có tiến triển gì, ta cảm thấy ta vẫn nên buông tha chuyện tập võ đi.”
A Đông đang bưng trà bánh tới nghe thấy lời này, dùng ánh mắt “rốt cuộc nàng cũng từ bỏ rồi” nhìn Bùi Cô Cẩm một cái. Bùi Cô Cẩm đáp: “Được. Sau này quay về kinh nàng muốn học, chúng ta tập lại là được.”
Lúc này A Đông mới cười bước đến bắt chuyện: “Tống Tiểu thư vất vả rồi, mau tới ăn chút gì đi.” Lại nói với Bùi Cô Cẩm: “Bùi Đại nhân, ta thấy Ngụy Đại nhân đang tìm ngài.”
Bùi Cô Cẩm liền nói với Tống Vân Tang: “Ta quá đó nhìn xem.”
Tống Vân Tang đáp một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ một bên. Ánh mặt trời chiếu xuống, bánh đậu xanh càng có vẻ tươi ngon nhẵn nhụi. Tống Vân Tang vận động một hồi, đã đói bụng, ăn một hơi hai miếng. Sau khi ăn xong, nàng sờ sờ bụng, thở dài: “A Đông, ta cảm thấy hình như ta béo lên.”
Nàng cúi đầu, nhéo nhéo thắt lưng của mình, cảm giác thật sự nhiều thịt hơn. A Đông cười nói: “Tống Tiểu thư béo chút mới tốt, lúc trước rất gầy.”
Tống Vân Tang ưu sầu nói: “Nhưng mà có khi nào Bùi Đại nhân không thích hay không?”
A Đông vừa âm thầm ghi nhớ lời này, chuẩn bị buổi tối thuật lại cho Bùi Cô Cẩm nghe, để cho Bùi Đại nhân vui vẻ, đáp: “Sẽ không đâu, Tống Tiểu thư chỉ có da có thịt thôi, thắt lưng còn rất gầy so với ta.”
Tống Vân Tang nghe nói như vậy nhìn về phía nàng ta. Vóc dáng của A Đông không khác gì nàng lắm, khung xương rõ ràng lại to hơn nàng rất nhiều, thật sự khỏe mạnh hơn. Tống Vân Tang đứng dậy, nhéo nhéo cổ tay nàng ta: “Nhưng mà sức lực của ngươi lớn hơn so với ta, ngươi lại biết võ.” Nàng bỗng nhiên tò mò: “A Đông, ngươi bắt đầu tập võ từ khi nào? Học với ai vậy?”
A Đông nhớ lại nói: “Trước đây ta diễn tạp kỹ trong gánh hát, năm tám tuổi Bùi Đại nhân thấy căn cơ của ta không tồi, liền mua ta trở về, dạy ta tập võ.”
Tống Vân Tang kinh ngạc nói: “Là Bùi Đại nhân tự mình dạy ngươi?”
A Đông gật đầu: “Đúng, khi đó ngài ấy vừa vào Cẩm Y vệ, muốn tự thu nhận thuộc hạ cho mình, cho nên mua những người này trên đường trở về. Vài năm đầu, ngài ấy tự mình dạy nhóm chúng ta, sau đó ngài ấy thăng quan không có thời gian, cũng có tiền mời giáo đầu, nên mời người đến dạy nhóm chúng ta.”
Tống Vân Tang hiểu rõ gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: “Từ từ ——mười sáu tuổi hắn vào Cẩm Y vệ, mua ngươi, khi đó ngươi mới tám tuổi. Ngài lớn hơn ngươi tám tuổi?”
A Đông cười: “Đúng vậy, Bùi Đại nhân năm nay hai mươi bốn. Tống tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Sắc mặt Tống Vân Tang thay đổi, lẩm bẩm nói: “Không phải, ta biết.” Nàng giống như vừa mới ý thức được vấn đề: “Ngài ấy hai mươi bốn tuổi, ta mười bảy tuổi, ngài ấy hơn ta bảy tuổi?”
Nàng sờ sờ cái mũi, bôi hết bột bánh đậu xanh trên tay lên chóp mũi: “Chỉ là ta, thật sự không nghĩ tới…” Nàng lúng ta lúng túng nói: “Không nghĩ tới ngài ấy đã già như vậy rồi.”
A Đông vốn đang cảm thấy bộ dạng này của nàng rất ngây ngốc, có chút buồn cười, nhìn về thấy phía sau Tống Vân Tang lại cười không nổi: “Bùi Đại nhân, ngài đã trở lại.”
Cả người Tống Vân Tang cứng đờ. Nàng vội vàng chạy tới chỗ Bùi Cô Cẩm, giải thích: “Không phải không phải, không phải ta cảm thấy ngài già, chỉ là ta đột nhớ ra cho nên có chút giật mình.”
Thoạt nhìn Bùi Cô Cẩm giống như không thèm để ý, nâng tay phủi bột màu xanh biếc trên chóp mũi nàng xuống: “Không sao. Ngụy Hưng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ cập bờ, đến lúc đó chúng ta đổi thành xe ngựa. Nàng thu dọn một chút, chúng ta chuẩn bị rời thuyền.”
Tống Vân Tang cũng không có cái gì để thu dọn, chủ yếu là để cho A Đông che bớt cho nàng một chút, miễn cho bị người khác nhớ thương. Lần này bọn họ hành động ngầm cũng không muốn bại lộ thân phận, đoàn người ngụy trang thành thương đội. Tự nhiên Bùi Cô Cẩm là chủ nhân của thương đội, Tống Vân Tang giả trang thành thê tử của Bùi Cô Cẩm, A Đông là nha hoàn Tống Vân Tang, những người còn lại là gia đinh hoặc tiêu sư.
A Đông gỡ hết những đồ trang sức gây chú ý trên đầu Tống Vân Tang xuống, thay cho nàng một bộ quần áo bằng vải thô, cài một cây trâm gỗ đơn giản. Lại lau đi lớp trang điểm của nàng, vốn định thoa một lớp phấn sạm lên để che lấp khí sắc, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn là không thoa: “Hai ngày đường này hẳn là còn an toàn, không cần che.” Nàng ta cười khổ: “Tống tiểu thư, lát nữa xuống thuyền, ngươi nên dỗ Bùi Đại nhân cho tốt.”
Tống Vân Tang rất bất ngờ: “Hả? Vì sao?”
A Đông bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn nàng, tựa như không ngờ nàng lại quên chuyện này nhanh như vậy. Bộ dạng này của nàng ta lại làm cho Tống Vân Tang phản ứng lại, đoán: “Ý của ngươi là chuyện ta nói hắn già à?”
A Đông gật đầu. Tống Vân Tang cười lớn: “Bùi Đại nhân đã nói không có chuyện gì rồi, hắn không thèm để ý đâu. Huống hồ, hiện giờ tính tình của hắn trầm ổn hơn rất nhiều, cho dù để ý cũng sẽ nói rõ với ta, sẽ không làm khó dễ nhóm các ngươi, ngươi yên tâm đi.”
A Đông càng không biết nên nói thế nào: “Ha ha, là như vậy sao… Tống Tiểu thư nói vậy thì được rồi.”
Lúc bọn họ nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. Bùi Cô Cẩm đứng bên ngoài hỏi vào: “Tang Tang, đã xong chưa?”
Tống Vân Tang chạy tới mở cửa ra. Lần đầu tiên mặc quần áo vải thô, Tống Vân Tang cảm thấy rất mới mẻ, xoat vài vòng trước mặt Bùi Cô Cẩm: “Bùi Đại nhân, ta mặc thế này nè.”
Bùi Cô Cẩm có chút bất ngờ vì Tống Vân Tang không có thoa phấn xạm, chỉ cho là nàng không muốn. Hắn nói: “Tang Tang, nếu giả trang thành thương nhân, nàng không thể gọi ta là Bùi Đại nhân.”
Tống Vân Tang gật đầu, mặt đỏ lên, mềm nhũn kêu một tiếng: “A Cẩm.”
Bùi Cô Cẩm bị hai từ A Cẩm bất thình lình lọt vào tai mềm mại đến mức làm cho cả người hắn đều tê rần, nửa câu sau: “Nàng nên gọi ta là Bùi công tử”, lập tức bị nuốt trở lại vào bụng. Hắn ho nhẹ một tiếng bảo trì trầm ổn: “Đúng. Chúng ta giả thành vợ chồng, nàng gọi tên của ta cũng được.”
A Đông thở ra một hơi, bắt đầu cảm thấy mình có thể yên tâm. Tuy rằng Bùi Đại nhân tối tăm hung tàn, nhưng đụng tới Tống tiểu thư, lại không hề nổi giận!
A Đông cúi người hành lễ, lặng yên rời khỏi phòng. Tống Vân Tang thấy nàng ta đóng cửa lại, cầm lấy tay của Bùi Cô Cẩm, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ta biết ta phải gọi ngài như thế nào. Vừa rồi không phải vì có A Đông ở đây sao.” Nàng thẹn thùng cúi đầu nói: “Ta sao có thể không biết xấu hổ.”
Tim của Bùi Cô Cẩm nhảy dựng, một lát sau mới nói ra một câu: “Vậy nàng nên gọi ta là gì?”
Tống Vân Tang gảy tay hắn, e lệ nâng mắt nhìn hắn: “Tướng công.”
Cơ thể của Bùi Cô Cẩm nháy mắt căng thẳng, không biết phải cố gắng khắc chế thế nào, mới chậm rãi thở ra một hơi. Hắn nắm chặt bàn tay đang làm loạn của nàng, thấp giọng đáp lại: “Nương tử.”
Sau đó đoàn người cập bờ rời thuyền, đổi thành xe ngựa, đi dọc theo đường lớn. Lúc đầu còn có thể nhìn thấy lữ khách, nhưng hai ngày sau, bọn họ đi đến Chiết Bắc, người ở đây dần dần thưa thớt. Trên đường lớn bọn họ thường xuyên nhìn thấy xe ngựa chở hàng bị cướp bóc, có khi cũng có thể nhìn thấy lưu dân kết đội đi về phía bắc. Có thể vì nhìn qua đội ngũ của bọn họ không dễ trêu chọc, ngoại trừ vài tên ăn xin cùng trộm vặt, không ai dám công khai đụng đến bọn họ.
Đang vào mùa cày bừa vụ xuân, nhưng từng đồng ruộng lúa bị bỏ hoang, căn bản không thấy người cấy mạ. Trong tầm mắt chỉ một mảnh tiêu điều, nơi này cùng kinh thành phồn hoa giống như là hai thế giới khác nhau. Trên đường dần dần có người chết đói, một vài lưu dân đang đi lại đột nhiên ngã gục. Trạm dịch đã bị đập phá đến không thể ở, buổi tối ngày thứ ba, bọn họ tìm một thôn nhỏ nghỉ chân.
Trong thời điểm này, tất nhiên người dân trong thôn không thích để người xa lạ ở lại. Nhưng Bùi Cô Cẩm cho đủ ngân lương, bọn họ lại không có cách nào từ chối. Trong thôn có rất nhiều căn nhà đã trống không, mọi người chọn một gian nhà lớn một chút, dọn dẹp một chút để ở. Lúc nhóm lửa nấu cơm, mùi thơm của đồ ăn bay về phía một đám trẻ xanh xao vàng vọt, bọn chúng đứng chen chúc ở ngoài viện mở to đôi mắt trông mong nhìn vào.
Hai ngày này tâm trạng của Tống Vân Tang rất nặng nề, thấy một cảnh như vậy không đành lòng nhìn bọn nhỏ chịu đói, trốn vào trong phòng. Bùi Cô Cẩm nói nhỏ với Ngụy Hưng vài câu, Ngụy Hưng lấp tức ra cửa. Qua thời gian một nén nhang, Ngụy Hưng trở về bẩm báo: “Đại nhân, ta đã hỏi. Những đứa nhỏ này không phải người trong thôn, đều là lưu dân, cũng mới ở tạm nơi này một ngày.”
Vừa rồi Bùi Cô Cẩm cho Ngụy Hưng đi tìm người lớn đến đưa những đứa trẻ này đi, miễn cho Tống Vân Tang nhìn thấy lại buồn. Bùi Cô Cẩm cũng không đoán được như thế, hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy nói cho A Đông nấu cháo cho bọn nhỏ, phân bọn nó ăn chút đi.”
Tống Vân Tang nghe thấy phải phát cháo, nỗi buồn bực trong lòng cuối cùng tan một chút, chủ động đi ra hỗ trợ. Nàng cũng không biết làm gì, múc cháo A Đông đã nấu vào trong bát, phân cho những đứa nhỏ này. Bọn nhỏ tranh giành với nhau, còn xô đẩy đánh nhau, A Đông liền cầm vỏ đao hung tợn đánh bọn họ, buộc bọn nhỏ phải ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Đội ngũ rất nhanh thành hình, đột nhiên có một đứa nhỏ mặt mũi đầy bùn đất xông ra. Trước đó nó không có tham gia tranh đoạt, xếp hàng lại giành xếp ở phía trước. Lúc nhận bát cháo, nó còn khom người, trịnh trọng nói lời cảm tạ: “Cám ơn tỷ tỷ.”
Tống Vân Tang cố ý liếc mắt nhìn nó nhiều một chút. Là một đứa nhỏ cao hơn Tống Vân Hành một chút, hẳn cũng sáu bảy tuổi, tuy rằng cả người nó đều bị lấm bùn, Nhưng mà hai tròng mắt của nói linh động, trông có vẻ rất thông minh. Tống Vân Tang bỗng nhiên động tâm: lúc trước nàng muốn nhận một đứa nhỏ từ huynh đệ của Bùi Cô Cẩm để làm con thừa tự, nhưng sau khi nhìn thấy người nhà không xứng danh “người nhà” kia, nàng lại không muốn nữa. Ở Mân Chiết không biết có bao nhiêu đứa nhỏ bởi vì tai họa mà mất đi cha mẹ, kỳ thật nàng hoàn toàn có thể ở đây tìm mấy đứa nhỏ thích hợp để nuôi dưỡng, mang về kinh thành. Nếu sau này cảm thấy không tồi, sau đó chọn một đứa trong nhóm bọn chúng làm con thừa tự, nếu như không thích hợp, cũng có thể để cho Bùi Cô Cẩm làm thủ hạ.
Tống Vân Tang càng nghĩ càng cảm thấy rất được, nhưng phải nuôi dưỡng trẻ con, sẽ không thể giấu được Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang cân nhắc mãi, cho rằng cũng đã đến lúc tìm một cơ hội nói rõ ràng chuyện Bùi Cô Cẩm không thể làm chuyện kia với hắn. Nàng làm người yêu với Bùi Cô Cẩm một đoạn thời gian, tuy rằng chưa thể đạt tới mức “thương hắn”, nhưng tất nhiên đặt hắn ở trong lòng. Nàng không muốn cứ nhìn hắn tự mình chịu đựng nỗi đau, tin rằng chỉ cần nàng chân thành yêu thương, Bùi Cô Cẩm cũng có thể thản nhiên đối mặt với vết thương của hắn.
Nàng nghĩ là làm, phân xong cháo rồi, liền ngồi một bên đánh giá đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ ngồi ăn cơm rất ngay ngắn, ăn cháo cũng uống rất quy củ, hiển nhiên là một đứa nhỏ có giáo dưỡng. Tống Vân Tang hàn huyên cùng nó vài câu, mới biết được vậy mà đứa nhỏ này đã chín tuổi rồi, nguyên là con trai của thương nhân giàu có, gia đình vốn rất có điều kiện, cũng từng đọc sách đến trường đường. Không lâu trước nhà nó gặp phải giặc Oa, cho nên chỉ còn một mình nó còn sống, cho nên mới đi theo một nhóm trẻ con đến nơi này.
Tống Vân Tang không ngờ nó lại thấp như vậy, do dự một lát, bảo A Đông lấy khăn đến, giúp đứa nhỏ kia lau khô mặt. Đứa nhỏ kia hơi né tránh, còn có chút không muốn, nhưng không có quá chống đối. Lúc A Đông buông khăn tay xuống, Tống Vân Tang lập tức bị kinh ngạc. Thật sự là đứa nhỏ này có tướng mạo rất xuất chúng, khí chất da thịt trắng nõn không kém Tống Vân Hành, chẳng trách không muốn lộ ra gương mặt thật.
Tống Vân Tang rất vừa lòng, hỏi nó: “Ngươi có bằng lòng đi theo ta hay không? Sau này ta sẽ là, ” nàng dừng một chút, suy nghĩ đến vấn đề vai vế, nói: “Ta sẽ làm cô cô của ngươi, chăm sóc ngươi.”
Nàng vừa nói ra lời này, mấy đứa nhỏ bên cạnh đều nhìn lại đây, trong ánh mắt đều chứa sự ghen tị. Nhưng đứa nhỏ kia chỉ nhìn Tống Vân Tang, hỏi: “Tỷ tỷ muốn đi Chiết Trung sao?”
Tống Vân Tang đáp phải. Đứa nhỏ kia lập tức lắc lắc đầu nói: “Cám ơn ý tốt của tỷ tỷ. Nhưng mà, ta không muốn rời khỏi đồng bọn của ta.”
Đồng bọn của nó nhìn nó giống như nhìn đứa ngốc, hận không thể đẩy nó ra tự mình nhào lên. Tống Vân Tang cũng vô cùng bất ngờ. Nàng đang muốn hỏi thêm vài câu, đã thấy Bùi Cô Cẩm vẫn ngồi ở cách đó không xa đang đi lại đây: “Tang Tang, đến ăn cơm.”
Tống Vân Tang suy nghĩ một lát, lấy bát cháo trên tay đứa nhỏ kia, nắm tay nó: “Ngươi lại đây, cùng ta với vị này, ” nàng chỉ vào Bùi Cô Cẩm: “Vị thúc thúc này, cùng nhau ăn cơm.”
Đứa bé liếc mắt nhìn Bùi Cô Cẩm một cái, cung kính khom người: “Chào thúc thúc.”
Bùi Cô Cẩm: “…”
Chương 49
Bùi Cô Cẩm không đáp lại câu “Thúc thúc” này. Hắn đâu nói sẽ mang đứa nhỏ này đi ăn cơm, dính lấy Tang Tang nhà hắn nói chuyện lâu như vậy, gương mặt còn dễ nhìn như thế, không thể chấp nhật nhất là gọi nó hắn là thúc thúc! Gọi Tang Tang là tỷ tỷ, lại gọi hắn là thúc thúc, vậy hắn là ai của Tang Tang?
Bùi Cô Cẩm nói với Tống Vân Tang: “Tang Tang, nàng lại đây một lát.”
Tống Vân Tang giật mình. Nàng kéo tay của đứa nhỏ, đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm, có chút rõ có chuyện gì, hỏi: “Có phải chúng ta không đủ lương thực hay không? Nếu như bất tiện, vậy không cho nó cùng ăn.”
Bùi Cô Cẩm trầm giọng nói: “Nó chỉ là một đứa nhỏ, ăn không hết bao nhiêu đồ ăn. Nhưng nàng có nghĩ tới chưa? Nó kết bạn cùng những đứa nhỏ khác, nàng lại chỉ cho một mình ăn ngon, những đứa còn lại nhìn thấy sẽ sinh lòng đố kị, sau này xa lánh nó thì làm sao bây giờ?”
Tống Vân Tang cảm thấy hắn nó vô cùng có lý, là do nàng suy nghĩ không chu đáo được như Bùi Cô Cẩm. Nàng lại nói với đứa nhỏ kia: “Ngươi vẫn ở đây ăn cháo đi, ăn xong rồi đừng đi vội.”
Đứa nhỏ kia đáp một tiếng, lúc này Tống Vân Tang mới đi vào phòng cùng Bùi Cô Cẩm. A Đông đã dọn sẵn đồ ăn cho hai người, đặt trên bàn cơm trong phòng. Tống Vân Tang ăn chưa được mấy miếng, rồi lại nhớ đến chuyện mình đã nghĩ, buông bát đũa xuống nói với Bùi Cô Cẩm: “Đứa nhỏ vừa rồi kia ta có nói muốn dẫn nó đi, thế nhưng nó không đồng ý.”
Bùi Cô Cẩm thật sự là… không ngờ người cũng đi vào phòng rồi mà tim của Tang Tang vẫn còn ở bên ngoài. Hắn “ừm” một tiếng, không tỏ thái độ gì, hy vọng Tống Vân Tang sẽ không nói về đề tài này nữa. Nhưng Tống Vân Tang lại chau mày: “Ta thật sự không rõ, vì sao nó lại không đồng ý? Chẳng lẽ không phải theo chúng ta thì nó có đường sống sao?”
Con ngươi như nước của nàng khóa lấy hắn, chờ đợi một đáp án. Bùi Cô Cẩm đành phải lên tiếng: “Có thể nó có nỗi niềm khó nói gì đó.” Lại hỏi nàng: “Vì sao Tang Tang muốn mang nó đi cùng?”
Xung quanh có nhiều người, không phải thời cơ tốt để thành thật với nhau. Tống Vân Tang đành phải lựa lời đáp: “Ta cảm thấy vừa gặp nó như quen thân đã lâu. A Cẩm thích nó sao?”
Nàng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, cũng muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ mà hai người đều thích. Tốt nhất nên nuôi dưỡng vài bé trai vài bé gái, tương lai lúc chọn làm con thừa tự, cũng lựa một đứa làm con trai một đứa làm con gái, có thể xem như nam nữ song toàn.
Bùi Cô Cẩm ăn một ngụm cơm, hồi lâu mới nói ra một câu: “Trông bề ngoài rất dễ nhìn.”
Tống Vân Tang không nghe ra mùa chua ẩn sau những lời này của Bùi Chỉ huy sứ, còn tưởng Bùi Cô Cẩm cũng vừa lòng. Bùi Cô Cẩm lại nói: “Nhưng chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm nếu như đưa nó theo sợ là có nhiều chuyện không tiện.”
Tống Vân Tang vội vàng nói: “Ta đã nghĩ đến vấn đề này. Chúng ta chỉ dẫn nó đi một đoạn đường, lúc đến thành trấn, dùng tiền tìm một nhà dân nào đó gửi nuôi nó một thời gian. Chờ chúng ta làm xong hết mọi việc, lúc quay về kinh khi lại đưa nó theo.”
Bùi Cô Cẩm lại ăn hai ngụm cơm, lúc này mới mở miệng: “… Tang Tang nghĩ rất chu đáo.”
Tống Vân Tang còn tưởng Bùi Cô Cẩm đang khen nàng, mặt mày nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy lát nữa A Cẩm giúp ta hỏi một chút đi, xem xem rốt cuộc là vì sao đứa nhỏ kia không muốn đi theo ta được không?”
Lúc này, Bùi Cô Cẩm lại ăn một lượt ba ngụm cơm, cũng không trả lời. Tống Vân Tang cảm thấy không đúng, còn tưởng rằng Bùi Cô Cẩm ngại nàng nhiều chuyện. Nhưng nàng khá vừa lòng với đứa nhỏ kia, nàng nắm lấy cổ tay của Bùi Cô Cẩm nhẹ giọng làm nũng: “Được không? A Cẩm là Cẩm Y vệ, tra xét khẳng định là lợi hại hơn rất nhiều so với ta, ngài giúp ta đi mà!”
Bùi Cô Cẩm mềm nhũn từ lòng bàn chân đến tận gốc tóc, căn bản nói không nên lời cự tuyệt: “Được.”
Hắn ăn tiếp hai ba đũa đã ăn xong rồi, đi ra viện. Những đứa nhỏ khác đã ăn cháo xong đều đã đi rồi, chỉ còn đứa nhỏ kia quy củ ngồi ở một góc. Bùi Cô Cẩm đi qua, nó lập tức đứng dậy: “Thúc thúc.”
Bùi Cô Cẩm cẩn thận đánh giá nó. Diện mạo của Thằng bé này rất đẹp, chỉ là không mấy góc cạnh, không oai hung được như hắn. Chín tuổi mới cao có một chút như vậy, tương lai nhất định là một nhóc lùn, không cao lớn được như hắn. Một người ngồi chỗ này mà căng thẳng thành như vậy, lá gan quá nhỏ, không đáng tin cậy được như hắn. Bùi Cô Cẩm chê một hơi, trong lòng cũng bình thường lai, lúc này mới mở miệng nói: “Ngươi gọi nàng là tỷ tỷ, sao lại gọi là ta thúc thúc? Ta già hơn rất nhiều so với nàng sao?”
Đứa nhỏ đặt hai tay ở bên cạnh người, thật sự có chút căng thẳng cứng đờ thắt lưng: “Công tử không già, công tử phong nhã hào hoa, đang ở độ tuổi của trẻ trung đầy hứa hẹn. Chỉ là thoạt nhìn công tử trầm ổn cẩn trọng, lại oai hùng cao lớn, cho nên ta mới nghe theo lời của cô nương kia gọi ngươi là thúc thúc.”
Ôi… Nhìn không ra đó, đứa nhỏ này thật giống hắn hồi còn nhỏ đều là quỷ vuốt mông ngựa. Nếu như biết cách vuốt mông ngựa như hắn, vậy khẳng định sẽ giống hắn, liếc mắt một cái sẽ thích Tang Tang. Trong lòng Bùi Cô Cẩm đột nhiên khó chịu, kiên quyết không thể để cho Tống Vân Tang dẫn theo thằng nhóc này. Hắn hỏi: “Vì sao ngươi không chịu đi cùng nàng?”
Đứa nhỏ kia lại trả lời giống hệt như lúc trước: “Ta không nỡ xa đồng bọn của ta.”
Bùi Cô Cẩm cười nhạo một tiếng: “Kỳ thật chúng ta chỉ đi Chiết Trung giao hàng, sau hai ngày sẽ quay về phía Bắc.”
Đứa nhỏ sửng sốt, hồi lâu mới nói ra một câu: “Nhanh như vậy sao?”
Bùi Cô Cẩm không thay đổi sắc mặt nói: “Lừa ngươi đó.”
Đứa nhỏ: “…”
Bùi Cô Cẩm ở ngồi xuống một bên chiếc ghế đá: “Nơi ngươi muốn đi ở phía Bắc, không muốn quay về Chiết Trung, cho nên không muốn đi cùng nàng có phải không? Ngươi đang đi ngươi thân để nương tựa?”
Đứa nhỏ gật gật đầu. Bùi Cô Cẩm lại hỏi: “Người thân của ngươi ở nơi nào?”
Bàn tay buông hai bên người của đứa nhỏ bắt được ống quần: “Ở… Ở kinh thành.”
Ánh mắt của Bùi Cô Cẩm đảo qua tay nó thật nhanh: “Chúng ta sẽ trở lại kinh thành, nhưng phải ở Chiết Trung một thời gian rất dài, chậm thì hơn một tháng, lâu thì nửa năm. Nếu ngươi sốt ruột, phải tự mình đi về phía bắc.”
Đứa nhỏ cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng, vậy không làm phiền công tử.”
Bùi Cô Cẩm hoàn thành nhiệm vụ, trở về nói với Tống Vân Tang: “Đứa nhỏ kia có người thân để nương nhờ, cho nên mới không muốn đi cùng nàng.”
Tống Vân Tang giật mình: “Thì ra là như vậy. Vậy người thân của nó ở đâu?”
Bùi Cô Cẩm dừng một chút, mơ hồ nói: “Hình như ở Hoàn Nam đi.”
Tống Vân Tang không chút nghi ngờ. Nếu là Hoàn Nam thì nói gần không gần nói xa không xa, đứa nhỏ đã đi tới Chiết Bắc, không muốn từ bỏ cũng bình thường. Chỉ tiếc không tiện đường, nếu không nàng còn có thể tiện đường cho nó đi nhờ một đoạn.
Tống Vân Tang thầm than một tiếng. Rốt cuộc là không duyên phận, cũng không thể cưỡng cầu.
Ăn cơm tối xong, nhóm Cẩm Y vệ ngủ ở phòng khách, căn phòng ngủ duy nhất để lại cho Tống Vân Tang cùng Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang đi vào phòng rửa mặt. A Đông lót đệm xuống, lại trả chăn lên, nói với Tống Vân Tang: “Đi đường không tiện, chỉ mang theo một chiếc chăn. Tống Tiểu thư thông cảm, chịu khó ngủ cùng với Đại nhân một đêm.”
Tống Vân Tang kinh ngạc “A” một tiếng. Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ nhờ, lúc trước đều ở khách điếm, nên bây giờ Tống Vân Tang mới biết chỉ có một chiếc chăn. Tuy rằng từ trước đến nay nàng và Bùi Cô Cẩm ngủ một giường, nhưng vẫn mỗi người một cái chăn, sau khi quen rồi cũng cảm thấy căn bản không có gì to tát. Hiện tại phải ngủ trong cùng một cái chăn… Tựa như có chút quá mức thân mật.
Nhưng vẫn đang ở trên đường, lại ở nơi đói kém, thật sự không thể yêu cầu quá nhiều. Bảo nàng nói A Đông hơn nửa đêm đi tìm người dân trong thôn mượn chăn, thật sự có hơi quá đáng. Tống Vân Tang giãy dụa một lát, đỏ mặt đồng ý. Lúc này A Đông mới cười cười lui ra ngoài. Một lát sau Bùi Cô Cẩm vào phòng. Tống Vân Tang lắp bắp giải thích: “Đại nhân, A Đông nói chỉ có một cái chăn, chúng ta phải ngủ cùng nhau…”
Bùi Cô Cẩm đặt hai tay ra sau lưng, nhìn thẳng nàng: “Ta biết, là ta sơ sót.”
Tống Vân Tang ngẩn ngơ. Phản ứng đầu tiên của nàng là, nàng thật là khờ, việc này khẳng định A Đông sẽ bẩm báo cho Bùi Cô Cẩm trước, nàng không cần phải giải thích cùng hắn. Phản ứng thứ hai là, Bùi Cô Cẩm còn bởi vậy mà giải thích với nàng…
Sự mất tự nhiên vừa rồi trở thành hư không, Tống Vân Tang vội vàng nói: “Không sao cả, Đại nhân không cần để ở trong lòng.” Vẻ mặt nàng nhu thuận cam đoan: “Ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không đè lên vết thương của ngài.”
Thật là ngoan quá… ngoan đến mức làm cho người ta rất muốn ức hiếp. Trong lòng Bùi Cô Cẩm như bị móng vuốt cả mèo cào qua, thật muốn nói một câu “Nếu đè trúng thì làm sao bây giờ? Tang Tang phải cho ta đè lại.” Nhưng hắn lại chỉ có thể lạnh nhạt nói: “Không sao, vết thương của ta đã sắp lành rồi, đó đè trúng cũng không sao cả.”
Tống Vân Tang trèo lên giường, nằm ở bên trong, tận lực không chiếm quá nhiều không gian. Chỉ chốc lát sau, Bùi Cô Cẩm cũng lên giường, nằm ở một bên còn lại. Ở giữa còn một khoảng không chừng một thước, chăn và giường không lớn lắm lại bị hai người ngủ thành một chiếc giường lớn.
Tất nhiên Tống Vân Tang vì ngượng ngùng cùng nên không muốn dựa quá gần Bùi Cô Cẩm. Còn Bùi Cô Cẩm…là không dám. Hiện tại hắn không dám đụng vào Tống Vân Tang, chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất hắn còn chưa cứu được phụ thân của Tống Vân Tang, sợ mình chạm vào Tống Vân Tang trước, mà không thể hoàn thành lời hứa với Tống Vân Tang, hai người sẽ lại lặp lại mâu thuẫn như kiếp trước. Thứ hai, kiếp trước Tống Vân Tang đối với chuyện hắn chưa thành thân đã chạm vào nàng luôn canh cánh trong lòng, hắn cũng không muốn lại làm cho nàng cảm thấy không được tôn trọng.
Nhưng hắn vẫn để cho A Đông mang theo một chiếc chăn, thật sự là hắn có mưu đồ. Hắn đang nghĩ, nếu trở về từ Mẫn Chiết hắn đã có được đủ chứng cứ để nghĩ cách cứu Tống Hầu gia vậy trở ngại thứ nhất liền biến mất. Nếu tình hình tốt hơn một chút, trong khoảng thời gian này Tống Vân Tang ở chung với hắn dần nảy sinh cảm tình, vậy cho dù hắn không chạm vào nàng, cũng có thể hơi làm càn một chút, làm những chuyện khác chẳng hạn…
Lúc Bùi Cô Cẩm nảy sinh ra suy nghĩ này, tâm trạng của hắn thật sự là… vô cùng lo lắng, gấp đến mức khó dằn lòng nổi, bị sắc đẹp là lu mờ lí trí. Hắn cũng chỉ tham lam nghĩ về tương lai có thể ngọt ngào, lại quên mất hiện tại, hắn phải chịu đựng tra tấn như thế nào…
Trong bóng đêm, trong phòng lặng im, dường như có thể nghe thấy tiếng ngáy của Cẩm Y vệ ở phòng khách. Lúc trước Bùi Cô Cẩm phía còn muốn đợi buổi tối tán gẫu để gia tăng độ hảo cảm, hiện tại lại cảm thấy vẫn nên đi ngủ sớm một chút, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Hắn thấp giọng nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải sáng sớm.”
Tống Vân Tang phát hiện sau khi lên giường, nàng cũng không đụng vào cơ thể của Bùi Cô Cẩm lập tức thả lỏng hơn phân nửa. Nàng vốn đang muốn mượn cơ muốn thành thật nói chuyện với Bùi Cô Cẩm, nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm đã muốn ngủ. Tống Vân Tang sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi, vẫn chọn gác lại một bên, đáp: “Được. Đại nhân, ngủ ngon.”
Bùi Cô Cẩm không giống như lúc trước đáp lại nàng một câu ngủ ngon. Tống Vân Tang đang cảm thấy lạ, chợt nghe Bùi Cô Cẩm nói: “Tuy rằng chúng ta không phải vợ chồng chân chính, Nhưng vẫn là người yêu. Bất cứ lúc nào nàng cũng có thể gọi ta là A Cẩm.”
Thật ra Tống Vân Tang đã gọi tên hắn ba ngày rồi, lại chỉ gọi trước mặt người khác. Lúc này không hiểu sao có chút căng th ẳng, nhưng vẫn nghe lời: “A Cẩm, ngủ ngon.”
Giọng nói của Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên trầm thấp: “Tang Tang, ngủ ngon.”
Giọng nói trầm ổn này rơi vào tai Tống Vân Tang, Tống Vân Tang hoàn toàn thả lỏng. Dù sao đi đường vẫn rất vất vả, rất nhanh nàng đã ngủ mất. Bùi Cô Cẩm nhìn nàng, trái tim đang căng đầy, cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại. Hắn cũng nhắm mắt, mơ hồ có chút buồn ngủ, nhưng không được bao lâu, hắn phát hiện Tống Vân Tang lăn về phía hắn. Lại qua một lát nữa, nàng lại lăn tới…
Giường nhỏ như vậy, Tống Vân Tang lăn hai vòng, cơ thể đã dán lên cơ thể của hắn. Cơn buồn ngủ của Bùi Cô Cẩm hoàn toàn tiêu tan, cảm giác mặt của Tống Vân Tang đang tựa vào bên gáy hắn, tay quàng qua bụng của hắn.
Lúc này Bùi Cô Cẩm mới phát hiện cơ thể của nàng rất lạnh. Có lẽ vì trước đó hai người không đè mép chăn thật chặt, ở giữ lại trống ra một khoảng nên gió lồng vào. Cơ thể hắn không có cảm giác gì nhưng Tống Vân Tang bị thổi thành một người băng.
Bùi Cô Cẩm lập tức cảm thấy có chút may mắn vì Tống Vân Tang lăn lại đây, nếu không hắn thật sự không có cách nào phát hiện vấn đề này. Hắn không dám động, nằm thẳng tắp như vậy, dùng cơ thể của mình sưởi ấm cho Tống Vân Tang.
Kỳ thật kiếp trước, hai người cũng có thời gian gắn bó mặn nồng như vậy. Tống Vân Tang bị hắn gây sức ép mệt mỏi, lúc ngủ say, hắn sẽ ôm nàng, làm cho nàng ngủ ở bên cạnh mình. Đáng tiếc khoảnh khắc này luôn không kéo dài được lâu. Tống Vân Tang quá mức mẫn cảm, dường như trong lòng vẫn cảnh giác. Đợi cho thời điểm ngủ say qua đi, nàng mơ hồ có ý thức, sẽ né tránh hắn, sẽ không đến gần nữa.
Nàng của hiện tại, hẳn là không mệt đến mức kia, nhưng vẫn đến gần hắn rồi. Chỉ có thể nói một đời này, nàng thật sự tin tưởng hắn. Việc này thật sự là mong ước xa xỉ mà kiếp trước Bùi Cô Cẩm cầu mà không được. Tâm trạng của Bùi Cô Cẩm lại phập phồng, cảm nhận được nữ tử lại chui vào trong lòng hắn càng sâu hơn, có lẽ là cảm thấy trên người hắn thật sự ấm áp, nên theo bản năng nhích đến gần hơn…
Nàng ôm thật chặt, đầu óc Bùi Cô Cẩm liền rối loạn. Cơ thể của Tống Vân Tang vô cùng mềm mại, kiếp trước lúc Bùi Cô Cẩm mây mưa cùng nàng, đã sớm thể nghiệm quá loại mềm mại này. Mỗi lúc như vậy hắn đều lo lắng hắn sẽ làm đến hư nàng, rồi lại không thể ức chế, càng muốn chìm vào sự mềm mại cùng mượt mà kia. Hiện tại nàng tựa vào trên người hắn, rõ ràng nàng không hề nặng nhưng lại làm cho hô hấp của Bùi Cô Cẩm dần dần nặng nề.
Bùi Cô Cẩm cố gắng thôi miên chính mình: đây không phải là Tống Vân Tang, đây chỉ là một chiếc chăn. Xem đi, nàng cũng mềm giống như một chiếc chăn thôi, chỉ là độ ấm của ‘chiếc chăn’ này có hơi thấp…
“Chiếc chăn” lại cọ cọ vào trong lòng hắn, chân gác lên chân của hắn.