Tần Cần đi theo bên cạnh Thẩm Đạc, âm mưu hay dương mưu gì từ nhỏ cô cũng đã gặp qua, đứa em họ nhà họ Hàn này không phải là mối nguy. Chỉ là nhớ tới lời nói đính ước từ nhỏ của Hàn Hiểu Đình, Tần Cần vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Hàn Nguyên Thanh sờ trán suy nghĩ một lúc lâu, mới a lên một tiếng, giống như đã nhớ lại chuyện vậy.
“Thật sự có?” Tần Cần ngồi nghiêng về phía trước một chút, biểu hiện có hơi khẩn trương.
Cô có kiêu ngạo của mình,c ùng Hàn Nguyên Thanh gánh vác áp lực từ gia tộc là một chuyện, nhưng nếu anh đã có hôn ước, còn lấy mình thì anh sẽ bị coi là kẻ phụ bạc không có lập trường.
“Cái gì mà hôn ước từ nhỏ, lại nghe Hàn Hiểu Đình nói vớ vẩn!”
Hàn Nguyên Thanh quay đầu đi, cảm thấy không cần phải nói cái gì, nhưng mà Tần Cần để ý, anh sẽ không giấu giếm.
Nói là hôn ước từ nhỏ, chỉ là mấy câu nói giỡn của người lớn với nhau, mẹ anh có thể bảo vệ anh thật chặt chẽ, tại sao có thể giao phó chuyện chung thân đại sự của anh ở một câu đùa giỡn chứ.
“Anh nhớ khi còn bé mấy đứa trẻ hay đến nhà anh chơi. Các chú các bác nói muốn cho anh và Phương Thiên đính hôn ước, anh nói ghét cô ta xấu xí, chuyện này thế là không sắp xếp nữa.”
Hàn Nguyên Thanh nhẹ nhàng nói, nào ngờ Phương Thiên khi đó lại gào khóc đến trời đất đổi màu, mấy năm vẫn hoài nghi nhân sinh.
Nói chung cũng bởi vì câu nói của Hàn Nguyên Thanh, khiến cho Phương Thiên đối với anh càng để ý. Đến khi trở thành thiếu nữ, lại sinh ra chút tâm tư không rõ ràng, nhìn bản thân mình ngược lại có chút lo lắng.
Tần Cần nhìn Hàn Nguyên Thanh một cái, cảm thấy nếu không phải mắt mình bị mù.
Hàn Nguyên Thanh sợ trong lòng cô chán ghét, giơ ngón tay thề: “Anh cam đoan khai báo là thật, tuyệt đối không có bất kỳ giấu giếm nào. Trước khi gặp em anh là trong sạch, em đây chắc chắn biết rõ!”
Tần Cần thấy anh càng nói càng không đứng đắn, liếc mắt đứng dậy đi vào trong.
Hàn Nguyên Thanh đi tới ôm lấy eo của cô, khuỷu tay của cô hướng sau đi tới, định đánh vào thắt lưng của anh, Hàn Nguyên Thanh trốn tránh, nắm lấy cánh tay của cô lộn lại, tự đắc nói: “Nhưng mà anh không có một ngày lười biếng, làm sao có thể còn để cho em được như ý! “
Tần Cần hừ một tiếng, nhấc chân một cái liền trực tiếp tấn công phía dưới của anh.
Hàn Nguyên Thanh che được bên trên nhưng không chắn được bên dưới, chỉ đành phải buông lỏng tay.
Tần Cần thoát ra, lắc lắc ngón tay về phía anh, khẽ nở nụ cười: “Anh còn non lắm.”
Hàn Nguyên Thanh nghiến răng, nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, tiến lên một bước bế cô lên, vác lên bả vai của mình.
Tần Cần kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng kéo vạt áo.
Hàn Nguyên Thanh lưu manh hề hề muốn trách móc: “Chờ lát nữa sẽ để em biết non hay không non!”
“Hàn Nguyên Thanh! Anh để em xuống!”
“Có bản lĩnh thì em tự xuống.”
Hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, người trong nhà bị Hàn Nguyên Thanh làm cho sửng sốt đều đen mặt, giống như có người nợ hai năm tám chục ngàn.
“Bác trai, không phải ta nói. Bảo vệ con dâu mình không sai, nhưng để con dâu phô trương quyền lực của mình là không đúng. Nguyên Thanh tính tình vốn nóng nảy, bây giờ cũng vì vị này mà tức giận, làm gì có kiểu nói chuyện như vậy trước mặt trưởng bối!”
Hàn Nguyên Thanh không có ở bên cạnh, mấy người chú bác lại rủ rỉ với ông Hàn thuyết phục thêm.
Ông Hàn từ lúc tranh cãi đã rất đau đầu, khó khăn lắm mới lặng xuống, thấy bọn họ lại nhắc đến chuyện cũ, thật giống như vẫn chưa xong, không khỏi lộ ra chút mất kiên nhẫn: “Tên nhóc thối kia từ nhỏ đã như vậy, các người không phải cũng không biết, cứng đối cứng có gì tốt. Ông đây anh ta còn không cho mặt mũi huống chi người khác? Chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây, tạm thời cứ chấp nhận, tôi xem bọn chúng gắn bó keo sơn tới khi nào.”
Ông Hàn hừ một tiếng, thật ra thì trong lòng cũng không để ý lắm..
Con mình làm sao ông có thể không biết, chính là cái loại si tình.
“Haizz…” Ông Hàn thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng đi về hướng từ đường.
Hàn Hiểu Đình ở trong phòng khóc một trận, nhưng chỉ là khàn giọng, hốc mắt cũng không đỏ.
Phương Thiên an ủi dù gì cũng ngừng một lát, nghĩ đến thái độ của Hàn Nguyên Thanh, cũng là một hồi mất mát.
Hàn Hiểu Đình đã quen thói kiêu căng ở nhà, cũng không thể yên phận một chút, lật người lên tới khuyến khích Phương Thiên: “Lúc này mới chỉ là bắt đầu, ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu, Phương Thiên cậu không phải biết tiếng nước ngoài hả?”
Phương Thiên gật đầu, nhưng không hiểu ý định của cô ta.
“Ngày mốt sẽ có một bữa tiệc tối, chủ yếu là liên lạc với doanh nhân nước ngoài ở Bình Châu. Lúc đó, tôi sẽ nhờ bác cả dẫn chúng ta đi, cậu có thể làm phiên dịch viên, chỉ cần ở trước mặt anh Nguyên Thanh thể hiện chút tài năng, còn sợ anh ấy không chú ý tới cậu sao?”
Phương Thiên bị cô ta nói động tâm do dự nói: “Như vậy có được không? Đến lúc đó anh Nguyên Thanh nhất định sẽ đưa chị dâu đi cùng.”
“Đưa đi càng tốt, để cho cô ta xấu mặt!” Hàn Hiểu Đình liếc mắt cười hai tiếng, quay lại liền hào hứng thử quần áo.
Bây giờ tứ đại gia tộc lần lượt suy tàn, chỉ có nhà họ Thần và nhà họ Hán là vượt qua, phân chia hai nơi. Chỉ là những năm gần đây nhà họ Hàn với giới chính trị cũng dần lui đi, đem sức lực đặt vào tài chính, ở Bình Châu cùng với nhà họ Tô cũng là hoàng gia phân chia thiên hạ.
Không giống như nhà họ Hàn, nhà họ Tô có vẻ không thích thân phận quý tộc còn lưu lại của họ, đã sớm phủi sạch quan hệ từ lâu, bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ đều không lui tới nhà họ Hàn.
Hôm nay, cả hai nhà tổ chức một bữa tiệc tối trong cùng một khách sạn, một ở tầng trên và một ở tầng dưới, có thể nói là oan gia gặp nhau.
Những người đến dự tiệc phải đi đường vòng, vì sợ lỡ bước vào lãnh địa của ai đó sẽ khiến những người phía trên không hài lòng.
Tần Cần biết Hàn Nguyên Thanh định đi bên kia của Tô Thừa, nhưng nhìn các chú của nhà họ Hàn ở nơi tổ chức, anh thực sự sợ họ sẽ bị Hàn Nguyên Thanh chọc tức.
“Nếu không cần thiết, hay là tạm thời bỏ qua bên Tô Thừa.”
Hàn Nguyên Thanh tự có cân nhắc, nói: “Nếu muốn trở thành chủ của nhà họ Hàn, một số quy định bất thành văn cần phải sửa lại một ít. Nói chuyện với mấy người bác hồ đồ cũng không đáng, không bằng tiền trảm hậu tấu, cho dù bọn họ có không đồng ý đi nữa, cũng không có khả năng ngay trước mặt mọi người gây chuyện.”
Tần Cần không khỏi lắc đầu một cái: “Họ hàng của anh gặp anh, đúng là sống tốt ngắn đi mấy năm.”
Hàn Nguyên Thanh nhoẻn miệng cười: “Cái này ngược lại chưa chắc, xem bọn họ suốt ngày phùng mang trợn mắt, còn không phải là bị anh chọc tức giận sao.”
Đây là đang tự khen mình sao? Tần Cần nhìn vẻ mặt đắc ý của anh không còn lời gì để nói.
Mặc dù Hàn Nguyên Thanh có chút bất cần đời, chỉ là đi theo đám người Tưởng Sở Phong bọn họ vui đùa náo loạn cũng học được một ít, nói được tiếng Nhật lưu loát, bữa tiệc hôm nay không có người Nhật Bản nào nhưng cũng không ít người phương Tây tóc vàng mắt xanh.
Tiếng Anh của Hàn Nguyên Thanh không bằng Tần Cần, cho nên không thể thiếu cô bên cạnh để phiên dịch.
Hàn Hiểu Đình ở bàn ăn đã nhìn chằm chằm vợ chồng Hàn Nguyên Thanh từ khi cô ta bước vào bữa tiệc, thấy Hàn Nguyên Thanh bắt tay với một người nước ngoài, cô ta vội vàng đẩy Phương Thiên ra bên cạnh: “Thiên Thiên đến lượt cậu ra sân!”
Phương Thiên nhấc gấu váy, ở dưới sự khích lệ của Hàn Hiểu Đình dường như vô tình bước tới, vừa bước đến đã nghe thấy tiếng Anh lưu loát của Tần Cần, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ quay đầu bước đi.
“Sao cậu lại trở về?” Thấy cô ta còn chưa đến gần ai, Hàn hiểu Đình trừng mắt, hận rèn sắt không thành thép.
Phương Thiên lắc đầu một cái, cảm thấy trên mặt có chút bối rối, cắn môi nói: “Hiểu Đình, quên đi, mình —”
Hàn Hiểu Đình không đợi cô ta nói hết lời, liền tức giận nói: “Cậu tại sao lại không có ích như vậy! Tớ đã phải xin bác cả một hồi, mới mang cậu cùng vào đây!”
Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Hiểu Đình, Phương Thiên cũng hiểu rõ, cô ta không hề muốn giúp mình, rõ ràng là lần trước bị Tần Cần dạy dỗ một trận trong lòng không phục, muốn kéo cô ta chống lại.
Phương Thiên suy nghĩ rõ ràng, cũng không muốn bản thân đem mặt tới cho người khác đánh, ấm ức đi vào phòng vệ sinh.
Hàn Hiểu Đình đợi nửa ngày không thấy cô ta đi ra, thấy Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần nắm tay nhau, hai mắt cô gần như sắp rơi ra ngoài. Cô ta cầm lấy ly rượu trên bàn, từ từ đi đến gần hai người họ.
Tần Cần rất ít khi mặc váy, hôm nay vì phối hợp với Hàn Nguyên Thanh, cô mặc một chiếc váy xếp tầng màu xanh ngọc bích, bên trên khoác một chiếc áo sơ mi ren trắng tinh, tôn lên làn da trắng nõn, ở trong hội trường cũng là một viên minh châu rực rỡ.
Hàn Hiểu Đình thầm hừ một tiếng, lợi dụng xung quanh nhiều người, hai mắt nhướng lên cao, nhưng chân lại giẫm lên váy của Tần Cần. Chẳng qua là không đợi Tần Cần lui ra, cô ta ngược lại bị kéo lảo đảo một cái, ly rượu trên tay cũng rơi xuống đất.
Chiếc ly thủy tinh từ trong tay trượt ra ngoài, khi va vào tấm thảm dày cũng không vỡ, nhưng rượu đỏ tươi bên trong tràn ra khắp nơi, lên một đôi giày da bóng loáng.
Hàn Hiểu Đình mất mặt ngay trước mặt mọi người, khuôn mặt hết đen lại đỏ, nhưng đầu gối đang đè lên váy, bò mấy lần cũng không đứng dậy được.
Tần Cần đem váy thu lại bên cạnh, duyên dáng yêu kiều, cũng không muốn giúp.
Hàn Nguyên Thanh thấp giọng khiển trách, “Nằm trên mặt đất nhặt tiền hả, còn không mau đứng lên!”
Hàn Hiểu Đình mặt nóng như lửa đốt, cố hết sức từ dưới đất bò dậy, ngẩng đầu nhìn người bị mình rót rượu, cô càng thêm kinh ngạc.
“Còn chưa tới ngày tết, tiểu thư Hàn tặng quà có vẻ hơi sớm.”
Vị khách thờ ơ liếc nhìn mũi giày bẩn thỉu của anh ta, bộ vest chỉnh tề của anh ta ưu nhã vô song, nhưng lại lộ ra một hương vị không thể che giấu.
Khuôn mặt Hàn Hiểu Đình đỏ bừng, lại trắng xanh, cô ta suýt nữa ngất xỉu ở trước mặt mọi người, sau đó một giọng nói tức giận xen vào: “Tô Thừa, anh làm gì ở đây!”
Tất cả mọi người có mặt đều biết hôm nay nhà họ Hàn và nhà họ Tô tổ chức tiệc ở cùng một nhà hàng, họ còn tưởng rằng sẽ giống như bình thường nước sông không phạm nước giếng, nhưng lại không nghĩ tới Tô Thừa lại đến.
“Chú nói gì vậy, nói thế nào thì chúng ta cũng đều là bà con, tôi tới chào một tiếng không quá phận chứ.” Tô Thừa nói, cầm lấy ly sâm panh từ khay của người phục vụ.
Hàn Nguyên Thanh cũng bị sự xuất hiện của anh ta làm cho sửng sốt một chút, trầm giọng nói: “Không phải nói xong tôi sẽ ra sao.”
“Biết thân thích nhà cậu khó dây dưa, cho nên chính tôi mặt dày tới, đủ nghĩa khí chứ?” Tô Thừa vỗ sau lưng Hàn Nguyên Thanh, thiếu chút nữa khiến anh sặc ra một hớp rượu.
Đủ cái rắm! Trong lòng Hàn Nguyên Thanh thầm mắng chửi, chống lại ánh mắt dò xét của ông già nhà mình, cảm thấy tên đã lắp vào cung không thể không bắn, sửa sang lại cổ áo nói thẳng: “Là con mời tới.”