Chương 87: Nhân quả
Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp căn cứ, Lôi Thành hầm hầm đi tới đi lui căn cứ, Quách Hách nghiêm túc đi ở bên cạnh, các binh lính nam vội vội vàng vàng.
“Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó nên cô ấy mới đột nhiên xâm nhập vào dữ liệu internet của căn cứ. Gọi điện cho cô ấy chưa?” Lôi Thành nhíu chặt mày, hỏi.
“Tôi đang liên lạc với cô ấy nhưng cô ấy vẫn luôn giữ im lặng.” Quách Hách trầm giọng trả lời. Lôi Thành đang đi bỗng khựng lại, trầm tư một lát rồi hỏi: “Cô ấy có mục tiêu xâm nhập internet không?”
“Căn cứ không có thiệt hại gì, chỉ là một vài tư liệu đã bị đánh cắp.” Dường như Quách Hách nghĩ đến một việc gì đó, trong đáy mắt hiện lên sự ngờ vực. “Là nhiệm vụ…giữ gìn hòa bình biên giới ở nước S của Diêm Lão Tứ.”
Đầu của Lôi Thành lập tức nhảy số, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc: “Mau liên lạc với đội trưởng Diêm!”
“Vâng!” Quách Hách và Lôi Thành chỉ mơ hồ suy đoán, nhưng cũng chưa dám trực tiếp kết luận.
Trong biệt thự xa hoa, nhận được điện thoại của Lôi Thành, bố Diêm vội vàng chạy đến phòng ngủ của Tư Dao. Phòng ngủ ấm áp yên tĩnh, giường ngủ bừa bộn, máy tính đặt trên giường vẫn chưa tắt, cửa sổ mở ra một nửa, cháo thuốc đã nguội.
“Chị dâu họ đâu?” Đường Minh cầm kẹp ô mai quay về, đi vào phòng ngủ thắc mắc tìm kiếm.
Biểu cảm của bố Diêm thay đổi, chống gậy gõ đi gõ lại rất lâu, xoay người rời khỏi phòng ngủ: “Đường Minh, mau thông báo Tư Hoành đến biệt thự.”
“Hả?” Không hiểu ý nghĩa thâm sâu trong lời nói của bố Diêm, nhưng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của bố Diêm, Đường Minh không dám lên tiếng hỏi, đặt kẹo ô mai xuống, chạy ra khỏi phòng ngủ: “Vâng, cháu biết rồi.”
Biệt thự loạn thành một nồi cháo, mà Tư Dao đã ngồi xe Huyền Phù đi đến biên giới nước S bằng tốc độ nhanh nhất. Diêm Tử Lý không mang theo Cầu Cầu, Tư Dao chỉ có thể thông qua máy định vị mini để tìm kiếm vị trí của anh.
“Diêm Tử Ký rất thông minh, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Cầu Cầu ngồi trên vai Tư Dao, ngập ngừng an ủi. Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Nếu Diêm Tử Ký không sao, vậy Diêm Tử Ký ở Tinh Tế là ai?
Tư Dao mím môi, mắt đẫm lệ, hoảng loạn đến mức tay cũng run rẩy: “Tôi xuyên đến Trái Đất tìm được anh ấy, nếu như anh ấy quay về Tinh Tế thì làm sao tôi tìm được anh ấy chứ.”
Đôi mắt Cầu Cầu chợt lóe lên một tia sáng, sau đó không thành thục dỗ dành Tư Dao: “Gần đây tôi có đọc một cuốn sách nói về luật nhân quả. Diêm Tử Ký và cô quen biết ở Tinh Tế, sau đó cô đến Trái Đất kết hôn với anh ấy. Đây chính là nhân.”
“Hả?” Đôi mắt hồng hồng của Tư Dao nhìn Cầu Cầu. Cầu Cầu mau chóng chiếu hình ảnh cuốn sách đó lên một mặt phẳng, nhiệt tình giải thích với Tư Dao: “<Hòa Thượng Anh Đào Vượng> kể về câu chuyện hòa thượng báo ân hồ ly.”
“Tôi không cần.” Tư Dao phất tay phủi hình ảnh biến mất, trừng mắt, tức giận nói: “Tôi chỉ cần Tử Ký.”
“Nói với cô cũng vô dụng.” Cầu Cầu bay đến ghế sau của xe Huyền Phù, né tránh sự nóng nảy của Tư Dao.
“Tôi phải cứu Tử Ký, tôi không muốn anh ấy rời khỏi Trái Đất. Chuyện ở Tinh Tế đã kết thúc từ rất lâu rồi, anh ấy chết rồi, tôi sẽ chết mất.” Tư Dao nhìn mục tiêu được hiển thị trên máy định vị mini, ánh mắt đáng sợ kinh khủng.
Cầu Cầu nép vào một góc, âm thầm tặc lưỡi thở dài. Nó đã từng rất ngưỡng mộ Tư Dao có được cơ thể con người, nhưng bây giờ nó lại cảm thấy làm dữ liệu vẫn tốt hơn.
Chiến tranh ở biên giới nước S, Diêm Tử Ký dẫn đội né tránh truy binh, băng qua mưa bom bão đạn. Bom nổ mạnh, Diêm Tử Ký bị khí bom đẩy ra, một mảnh đạn sượt qua cổ để lại một vết máu.
“Đội trưởng Diêm, tôi hết đạn rồi.” Tằng Vũ Khả đưa hộp đạn cho Diêm Tử Ký xem.
Diêm Tử Ký nhìn các chiến hữu khác, bọn họ đều yên lặng lắc đầu. Diêm Tử Ký cau mày trầm mặc. Chim Sẻ cõng Khương Ninh đang bị thương nặng ở trên lưng, gương mặt lem luốc máu: “Khương Ninh sắp không gắng gượng được nữa rồi.”
“Mẹ kiếp!” Lão G đấm một đấm vào vách tường bên cạnh, mắng chửi: “Tôi sẽ liều mạng với bọn họ!”
Diêm Tử Ký trầm mặc một lúc, lấy số đạn còn sót lại đưa cho Tằng Vũ Khả: “Tôi dẫn dụ truy binh rời đi, các cậu dẫn Khương Ninh rút lui.”
“Đội trưởng Diêm!” Chim Sẻ bỗng dưng nắm chặt trang phục của Diêm Tử Ký, đôi mắt đỏ hoe, khẽ gầm lên.
“Khương Ninh bị thương nặng đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi, quân địch vẫn luôn bám sát, đạn sắp hết rồi, nếu như còn tiếp tục dây dưa như vậy nữa thì chúng ta sẽ bỏ mạng hoặc là sẽ bị kẻ địch bắt.” Diêm Tử Ký đẩy Chim Sẻ ra, bình tĩnh nói.
“Tôi làm mồi nhử!” Đám người Tằng Vũ Khả Chim Sẻ đều nắm chặt trang phục Diêm Tử Ký xin đi đánh giặc.
“Đội trưởng Diêm, anh vừa mới lên chức bố, chị dâu vẫn đang đợi anh ở nhà.” Đôi mắt Chim Sẻ đỏ hoe, thốt lên.
Diêm Tử Ký khựng lại, nhớ đến A Dao và Tinh Tinh ở nhà, đáy mắt hiện lên sự chua xót: “Tôi là chỉ huy, phục tùng mệnh lệnh!” Cất đi những cảm xúc không thích hợp trong đáy mắt, Diêm Tử Ký nghiêm nghị khiển trách.
“Đội trưởng Diêm!” Tằng Vũ Khả vội vàng túm Diêm Tử Ký lại, không buông tay. “Đội trưởng Diêm, cho dù chúng tôi chạy thoát được thì chúng tôi phải đối mặt với chị dâu như thế nào, phải đối mặt với Diêm lão tướng quân như thế nào đây!”
Tiếng súng của quân địch càng lúc càng gần, Diêm Tử Ký phẫn nộ đá Tằng Vũ Khả văng ra: “Tất cả phải sống sót cho tôi!” Diêm Tử Ký nói xong, xoay người bò ra khỏi rãnh ẩn náu.
“Đội trưởng Diêm!” Các binh lính khác đều muốn kéo anh lại, nhưng Diêm Tử Ký đã chạy xa vào nơi chiến trường bom đạn.
Khi Tư Dao đến biên giới nước S đã là rạng sáng, trên mặt đất toàn là xác chết trông rất rùng rợn. Hình ảnh đang hiển thị trên máy định vị mini biến mất, Tư Dao không dám nghĩ nhiểu, chỉ có thể đoán là hư hỏng để an ủi bản thân.
Tư Dao chạy trên chiến trường, cứ chạy mãi không rõ điểm đến, lật từng thi thể lên để tìm kiếm Diêm Tử Ký. Màn đêm biến mất, mặt trời dần mọc lên, tinh thần Tư Dao sắp sụp đổ.
Giết chết các quân địch cản đường, Tư Dao lau vết máu giữa các ngón tay, mờ mịt nhìn về phương xa. ‘Tử Ký, rốt cuộc anh đang ở đâu vậy.’
Tiếng súng dồn dập vang lên, Tư Dao xoay người chạy về phía âm thanh phát ra. Đi đến một tòa nhà bên cạnh sườn núi cao, Tư Dao xoay người che giấu cơ thể. Dưới sườn núi cao có hai đội quân đang chiến đấu, thị lực nhạy bén của Tư Dao nhìn thấy bộ trang phục quen thuộc.
Đám người Tằng Vũ Khả hết gạo sạch đạn bị quân địch truy đuổi cả một đêm, cuối cùng lại bị vây ở sườn núi cao. Bọn họ vứt bỏ súng ống, nắm chặt dao găm, chuẩn bị liều chết một phen, dù chết cũng không thể làm tù binh.
Khi quân địch muốn siết chặt vòng vây, một luồng sáng màu anh đào đột nhiên đáp xuống làm gián đoạn cuộc giằng co của hai quân địch. Quân địch cảnh giác lui về phía sau, lắp ba lắp bắp nói không thành thạo.
Đám người Tằng Vũ Khả lập tức sững sờ, sau đó khôi phục lại tinh thần, sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt là ai thì lập tức trợn tròn mắt: “Chị dâu?”
Dòng điện màu xanh thẫm bao trùm lấy bàn tay, sau đó lan ra bao phủ hết cơ thể, những quân địch sợ hãi trợn tròn mắt, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu kinh hoàng, suy đoán đây chắc là quái vật.
Dòng điện xanh thẫm lan đến quân địch rồi phát nổ, những người đó không thể chạy trốn, bị dòng điện chói mắt thiêu cháy, biến thành thi thể cháy khét ngã xuống mặt đất, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
Sắc mặt Tư Dao trắng bệch, lấy tay che ngực, cảm giác trái tim đau thắt rất khó chịu, giống như sắp nổ tung vậy. Lảo đảo xoay người nhìn đám người Tằng Vũ Khả đang run sợ, nhưng không nhìn thấy Diêm Tử Ký.
“Tử Ký đâu.” Giọng nói yếu ớt của Tư Dao cất lên.
Nhìn thấy những mảnh thi thể cháy đen trên mặt đất, Chim Sẻ nuốt nước bọt một cách khó khăn, giọng nói trầm khàn vang lên: “Đội trưởng Diêm dẫn dụ quân địch rời đi, anh ấy…”
Biểu cảm của Tư Dao lập tức cứng đờ, trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi phẫn nộ và tuyệt vọng. Đám người Tằng Vũ Khả hổ thẹn, dời tầm mắt sang chỗ khác, không dám đối diện với Tư Dao.
“Hắc thần à!” Cầu Cầu đung đưa trong gió, kích động nhảy lung tung trước mặt Tư Dao: “Tôi tìm thấy vị trí của Diêm Tử Ký rồi.”
Đôi mắt của Tư Dao sáng lên: “Mau gửi vị trí cho tôi.”
Thời khắc quan trọng Cầu Cầu không dám càn quấy, mau chóng gửi vị trí cho Tư Dao. Tư Dao nhận được vị trí thì lập tức xuất phát, Cầu Cầu muốn đi theo nhưng lại bị Tư Dao cự tuyệt: “Cậu dẫn bọn họ rời khỏi chiến trường.”
“Nó là quái vật gì vậy?” Khuôn mặt Chim Sẻ cứng đờ giống như một cương thi, hỏi.
“Tôi tên là Cầu Cầu, là thể dữ liệu siêu trí tuệ, chúng ta đã gặp nhau rồi.” Cầu Cầu kiêu ngạo ưỡn cái bụng hình tròn ra: “Khi đó các người đều gọi tôi là Hắc Thần giả.”
“!!!” Các thành viên của chiến đội Báo Đặc Chiến.
Bị vây đến đường cùng, Diêm Tử Ký bị thương nặng nằm trong vũng máu, đôi mắt đỏ bừng nhìn bầu trời sập tối, khóe miệng nứt nẻ cong lên, nở một nụ cười.
Nhớ về khoảng thời gian ấm áp trước khi rời khỏi nhà, anh hứa khi Tinh Tinh đầy tháng sẽ quay về nhà, bây giờ xem ra phải nuốt lời rồi. Diêm Tử Ký nhắm mắt thở dài, nếu lúc đó có thể quay đầu lại nhìn cô thêm vài lần nữa thì tốt biết bao.
Vòng vây của quân địch dần dần tiến lại gần anh, Diêm Tử Ký ném súng ống xuống, nắm chặt con dao găm, cơ thể yếu đuối gắng gượng đứng lên. A Dao, bây giờ anh mới phát hiện ra mình rất sợ chết, đời này chúng ta không thể làm vợ chồng được nữa rồi!
Diêm Tử Ký nhìn đám quân địch kiêu ngạo xung quanh, ánh mắt điềm đạm dần dần lạnh như băng. Dường như biết được Diêm Tử Ký muốn liều chết một trận, đám quân địch lùi về sau hai bước, vứt lựu đạn về phía anh.
Khi Tư Dao tìm thấy Diêm Tử Ký, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở đằng xa, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi. Đừng, chạy mau lên, không được chết! “Tử Ký!”
Diêm Tử Ký từ từ ngẩng đầu lên, anh hơi hoảng hốt và choáng váng khi nhìn thấy Tư Dao đang bay về phía anh. Đây là ảo giác trước khi chết sao? Dường như anh nhìn thấy cô vợ bảo bối của anh rồi.
Lúc bị Tư Dao ôm chặt, ngửi được mùi kẹo ngọt quen thuộc, Diêm Tử Ký lập tức tỉnh táo. Lựu đạn cầm tay nổ mạnh, theo phản xạ, Diêm Tử Ký dùng sức mạnh còn sót lại ôm cô vào lòng ngực.
Vụ nổ mạnh khiến bùn đất văng lên mặt, máu tươi ấm nóng nhỏ từng giọt trên mặt, sờ lên bộ trang phục chiến đấu lạnh như băng, Tư Dao nhắm mắt tuyệt vọng: “Tử Ký!”
Dòng điện mạnh mẽ lan ra, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp trời, một chiếc hố khổng lồ rộng một trăm mét xuất hiện, tất cả các sinh vật đều bị thiêu đốt.
Trong đầu vang lên vài tiếng ong ong, giống như có một tổ ong được xây dựng trong đó vậy, ồn ào lộn xộn rất khó chịu. Diêm Tử Ký vô tri vô giác mở mắt dậy, đập vào mắt là các loại vũ khí bằng kim loại.
Choáng váng đầu óc, đầu rất đau, Diêm Tử Ký loạng choạng xoay một vòng, sau đó chật vật vịn vào chiếc hộp thủy tinh, mới giữ được thăng bằng mà không ngã xuống.
‘Đây là đâu, không phải mình đang ở biên giới thực hiện nhiệm vụ giữ gìn hòa bình sao?’ Diêm Tử Ký xoa xoa chỗ giữa chân mày, cảm giác muốn ói rất mãnh liệt, rất muốn nôn ra.
Gõ gõ vào cái đầu hỗn loạn, đợi cho sự choáng váng tiêu tan hết, Diêm Tử Ký mới chống đỡ cơ thể đứng lên. Anh đang ở một nơi kỳ quái nào đó, xung quanh đều là vũ khí bằng kim loại, còn có rất nhiều hộp thủy tinh.
‘Nơi này rất giống phòng thí nghiệm trong phim khoa học viễn tưởng.’ Diêm Tử Ký suy đoán.
‘Ầm!’ Lưng Diêm Tử Ký đụng vào một cái hộp thủy tinh, mau chóng cảnh giác xoay người lại, nhưng mà khi anh nhìn thấy người đang nằm trong cái hộp ở dưới chân, Diêm Tử Ký kinh ngạc mở to mắt. “A Dao!”
“A Dao, xác định danh hiệu!” Tiếng máy móc lạnh như băng vang lên, hộp thủy tinh đang đóng chặt bắt đầu chấn động mãnh liệt, sau đó phát nổ vỡ tan tành.
Cô gái trong hộp thủy tinh từ từ mở mắt, Diêm Tử Ký lập tức tỉnh táo, không đúng, màu mắt của Tư Dao là màu xanh, mà màu mắt của cô gái đứng trước mặt là màu đỏ.
Cứng nhắc gỡ những cái ống gắn trên người, khuôn mặt của cô gái không có biểu cảm gì nhìn Diêm Tử Ký, hai người đối mặt nhìn nhau rất lâu, cô cái chậm chạp giơ tay ra: “Anh đồng ý nuôi tôi sao?”
Phòng thí nghiệm quỷ dị, vũ khí bằng kim loại kỳ quái, cô gái này rất giống Tư Dao… Diêm Tử Ký mơ hồ đoán được một vài chuyện không hay.
“Diêm Tử Ký ngốc, người của Liên Bang sắp đuổi đến rồi, mau chạy đi!” Những tiếng hối thúc và lo lắng vang lên.
“Là ai!” Diêm Tử Ký cảnh giác nhìn xung quanh.
“Người của Liên Bang sắp đến rồi. Anh muốn Tư Dao bị tiêu hủy sao?” Giọng nói trở nên gắt gỏng.
Tiêu hủy! Diêm Tử Ký lập tức xoay người nhìn về phía cô gái chậm chạp kia, trong đầu vẫn còn rất hỗn loạn, nhưng trực giác nói với anh rằng anh phải trốn đi. Không dám ở lại đây nữa, Diêm Tử Ký nắm tay cô gái, xoay người nhanh chóng chạy đi.
Nhìn thấy Diêm Tử Ký dẫn cô ấy chạy trốn, màu xanh thẫm bỗng lóe lên trên đôi mắt của cô gái. ‘Xác định mục tiêu, người sử dụng A Dao.’
Chương 88: Tiền duyên ở Tinh Tế
Bị Liên Bang truy đuổi chạy khắp hành tinh, sau khi chạy thoát khỏi cuộc truy bắt đã là mấy ngày sau. Khắp nơi đều là những tòa nhà bằng kim loại, xe Huyền Phù và phi thuyền bay khắp nơi khiến Diêm Tử Ký dần hiểu được hoàn cảnh của anh.
Trong một khu nhà bỏ hoang tối tăm và yên tĩnh, Diêm Tử Ký ngồi trên mặt đất, chật vật thở hổn hển. Tư Dao ngồi xổm bên cạnh anh, mở to đôi mắt màu đỏ, dịu dàng ngoan ngoãn nhìn anh.
Diêm Tử Ký đỡ trán thở dài, nơi này là tinh cầu Blue Sonor, cô gái này chính là vợ của anh, chính là Tư Dao trước khi xuyên đến Trái Đất. Hiểu rõ những điều này, Diêm Tử Ký rất muốn thốt lên một câu ‘lừa đảo’!
“Tôi phải quay về Trái Đất.” Diêm Tử Ký nóng nảy vò đầu nói. A Dao và Tinh Tinh của anh đang đợi anh, anh phải về nhà, anh còn phải chăm sóc cô vợ ngốc của anh.
“Vậy cô ấy đâu.” Cầu Cầu khinh thường ‘xùy’ một tiếng. “Cô ấy chính là Tư Dao, nếu như cô ấy bị Liên Bang bắt được, bọn họ sẽ tiêu hủy cô ấy. Tư Dao ở Trái Đất cũng sẽ biến mất.”
“Câm miệng!” Diêm Tử Ký cau mày, khiển trách.
“Anh nghĩ tôi muốn quấn lấy anh lắm à!” Cầu Cầu nổi trận lôi đình. Ngày đó, nó dẫn chiến đội Báo Đặc Chiến rời khỏi chiến trường, bởi vì lo lắng cho Tư Dao nên mới quay lại đi tìm cô, kết quả liền nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm kia.
Nó không hề suy nghĩ liền nhào đến, ngưng tụ toàn bộ năng lượng làm một cái lồng bảo vệ, nhưng mà vụ nổ mạnh đã phá nát cái lồng bảo vệ đó. Khi nó tỉnh lại thì đã đến nơi này, cơ thể cũng bị hủy, chỉ có thể sống ký sinh trên người Diêm Tử Ký.
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!” Diêm Tử Ký nhắm mắt lại nghỉ ngơi: “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Liên Bang đang truy nã Tư Dao khắp hành tinh này, anh phải dẫn cô ấy rời khỏi tinh cầu Blue Sonor.” Mặc dù không muốn để ý đến Diêm Tử Ký nhưng đã là một con châu chấu trên cùng một sợi dây, Cầu Cầu chỉ có thể giúp đỡ bày mưu tính kế.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Tư Dao, Tư Dao nghiêng đầu, giọng nói yếu ớt vang lên: “Tử Ký.”
Diêm Tử Ký hơi lơ đễnh, sau đó ra sức lắc đầu xua tan đi những rung động kia, thầm nói cô ấy không phải vợ mình: “Đừng gọi tôi là Tử Ký.” Diêm Tử Ký xoay mặt sang chỗ khác, né tránh cặp mắt kia. “Gọi tôi là Diêm Tử Ký hoặc Lão Diêm.”
Đôi mắt màu đỏ của Tư Dao hiện lên sự hoang mang, kho dữ liệu trong đầu nhanh chóng biến đổi: “Lão Diêm.”
Diêm Tử Ký: “…” Cảm giác quen thuộc quái dị này là chuyện gì chứ.
“Muốn chạy trốn khỏi tinh cầu Blus Sonor thì đầu tiên phải có một chiếc phi thuyền.” Cầu Cầu than thở lên kế hoạch: “Tôi hack vào Liên Bang, đêm nay hai chúng ta sẽ đến đó trộm phi thuyền.”
“Mày có thể làm được không?” Diêm Tử Ký hoài nghi Cầu Cầu, không biết nó có đáng tin cậy hay không.
“Tôi là thể dữ liệu siêu trí tuệ đấy.” Cầu Cầu nóng nảy giậm chân: “Nghiền nát tên thủ lĩnh Liên Bang không thành vấn đề.”
“Tôi từng nghe Tư Dao nói, khoảng thời gian trước mày bị lừa tình ở trên mạng.” Diêm Tử Ký thốt lên những lời ác độc: “Chàng trai nhu nhược trở nên rắn rỏi, cảm giác này vừa chua xót vừa sảng khoái.”
Cầu Cầu: “…” Diêm Tử Ký tôi phải đấm chết anh!
Nói thì nói, cãi thì cãi, hai người vẫn kề vai tác chiến. Cầu Cầu hack vào hệ thống Liên bang, phá giải lớp bảo vệ của tinh cầu, nhân cơ hội này Diêm Tử Ký và Cầu Cầu dẫn Tư Dao chạy trốn.
Trước khi kết hôn với Tư Dao, cuộc sống trong tưởng tượng của Diêm Tử Ký chính là huấn luyện diễn tập và thực hiện nhiệm vụ. Sau khi kết hôn với Tư Dao, vợ là người ngoài hành tinh, bố vợ là mafia, sau đó lại xuyên đến tinh cầu quỷ quái này.
Diêm Tử Ký bị ép phải rời khỏi tinh cầu Blue Sonor, ngồi lên phi thuyền bay khắp Tinh Tế. Trong quá trình bị đuổi giết, chớp mắt một cái, đã vài tháng trôi qua, Diêm Tử Ký dần quen với cuộc sống ở nơi này.
Giống như lục bình phiêu diêu trong Tinh Tế vậy, chăm sóc Tư Dao chậm chạp, học tập Cầu Cầu cách lái phi thuyền, nghiên cứu cách sử dụng các loại vũ khí và chiến hạm.
Phi thuyền bay ngang qua Tinh Hải, nhìn những mảnh nhỏ nằm rải rác trên Tinh Hải, Diêm Tử Ký nhớ đến những con đom đóm ở căn cứ phía sau núi, khi đó Tư Dao nói rất giống Tinh Hải, bây giờ được tận mắt nhìn thấy quả thực rất đẹp.
“Lão Diêm.” Tư Dao chạy đến đưa thuốc dinh dưỡng cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký mỉm cười sờ đầu cô: “A Dao thật ngoan.”
Sau khi uống thuốc dinh dưỡng xong, mặc dù những tháng này đều uống loại thuốc này nhưng cảm giác vẫn rất khó uống. Anh rất nhớ cái tủ lạnh trong nhà ở Trái Đất, còn có đậu hủ nóng ở căn tin căn cứ.
Tư Dao lặng lẽ đến gần Diêm Tử Ký, ngoan ngoãn dựa vào cánh tay của anh. Cảm nhận được nhiệt độ của cô khá thấp, Diêm Tử Ký dịu dàng ôm vai cô: “Nhiệt độ cơ thể rất thấp nha.”
“Hèn gì em rất thích sự thay đổi nhiệt độ.” Diêm Tử Ký nói thầm. Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký bằng ánh mắt nghi hoặc, Diêm Tử Ký xoa đầu cô: “Ở Trái Đất, đó là chuyện tương lai.”
“Tinh cầu Kam.” Cầu Cầu nhắc nhở Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký ngẩng đầu nhìn lên, sao đó nhìn đến tinh cầu hình tròn màu xanh lam: “Đó là Tinh cầu Kam, có cần dừng lại để tiếp viện không?”
Tư Dao từng nói, cô thích nhất cây anh đào ở tinh cầu Kam. Diêm Tử Ký trầm tư một lúc, sau đó vuốt cằm nói: “Đáp xuống đi.”
Phi thuyền đáp xuống tinh cầu Kam, phi thuyền vừa hạ cánh đã nhìn thấy một vườn hoa anh đào nở nộ, phấn hoa tung bay trong gió, một luồng sáng màu lam trầm mờ ảo, vừa thơ mộng vừa lãng mạn.
Diêm Tử Ký hái một bông hoa anh đào cài lên tóc Tư Dao, Tư Dao ngây thơ vuốt tóc mai, từ từ nở một nụ cười: “Cảm ơn lão Diêm.”
“Phía trước là chợ giao dịch đấy. Chúng ta đi xem đi.” Cầu Cầu vui vẻ phấn chấn nói.
“Hình như mày rất quen thuộc với nơi này, đã từng đến rồi sao?” Diêm Tử Ký nghi ngờ, hỏi.
Cầu Cầu khịt mũi, hừ một tiếng: “Đọc dữ liệu mà thôi.” Khi đó nó vẫn còn chưa được biên soạn, cảm thấy quen thuộc với tinh cầu Kam là bởi vì đọc được trong kho dữ liệu của Tư Dao sau này.
Không hỏi tiếp nữa, Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao đi về phía chợ giao dịch. Tinh cầu Kam lãng mạn hòa bình, không có chiến tranh chết chóc, dường như muốn bảo vệ sự ấm áp ở nơi này, những người cực kỳ hung ác đến nơi này đều sẽ thu hồi vũ khí.
Ở chợ có rất nhiều loại người, có lính đánh thuê của Tinh Tế, có hải tặc Tinh Phỉ, có cả những người dân bình thường. Ở đây bọn họ buôn bán các loại hàng hóa cổ quái hiếm lạ, không nhận Star Coin chỉ dùng vật đổi vật.
Diêm Tử Ký và Tư Dao đi dạo trên đường phố, nhìn thấy một quầy hàng, anh cảm giác được bản thân cập nhật thêm được kiến thức mới, chợ bán đồ cổ ở Trái Đất và chợ bán đồ cổ ở Tinh Tế đúng thật là khác nhau rất nhiều.
“Đừng gây chuyện gây rắc rối, ở đây là nơi tàng long ngọa hổ.” Cầu Cầu lo lắng dặn dò: “Anh chết thì không sao, hai chúng ta đang dùng chung một cơ thể, đừng liên lụy đến tôi.”
Không thèm để ý đến mấy câu lải nhải của Cầu Cầu, Diêm Tử Ký quan sát quầy bán hàng, đột nhiên bị một chiếc nhẫn thu hút. Diêm Tử Ký ngồi xổm xuống, cầm chiếc nhẫn lên quan sát. ‘Có hơi quen mắt.’
“Máy không gian, mặc dù diện tích nhỏ nhưng cũng là vật quý hiếm.” Người bán hàng rong khịt mũi, nói một cách lười biếng.
Máy không gian? Diêm Tử Ký lập tức nhớ lại, chẳng phải Tư Dao ở Trái Đất cũng có một vật giống như vậy sao? Liếc nhìn ngón tay của Tư Dao, Diêm Tử Ký nhìn người bán hàng rong: “Bán như thế nào.”
“Mới đến đây lần đầu đúng không?” Người bán hàng rong nhìn Diêm Tử Ký mỉm cười, nói: “Hiểu quy tắc ở nơi này không? Lấy vật đổi vật.”
Diêm Tử Ký suy nghĩ rất lâu, lấy ra một viên thiên thạch đưa cho người bán hàng rong: “Đủ không?” Hai tháng trước khi đang phiêu diêu trong Tinh Tế, tình cờ gặp được một ngôi sao phát nổ, rồi nhặt được viên thiên thạch này, Cầu Cầu nói nó rất có giá trị.
Nhìn thấy viên thiên thạch Diêm Tử Ký lấy ra, người bán hàng rong đang nhàn rỗi uống nước bỗng phun nước ra, trừng mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào viên thiên thạch đó. “Thạch năng lượng, anh, anh lấy cái này ở đâu vậy.”
“Diêm Tử Ký!” Cầu Cầu tức giận gào lên: “Anh dám lấy thạch năng lực của tôi để đổi lấy cái thứ đồ hư hỏng kia hả?”
Diêm Tử Ký ném thạch năng lượng cho người bán hàng rong, sau đó lại lấy thêm vài vật khác được bày trên sạp: “Đủ không?”
“Đủ, đủ.” Người bán hàng rong vui mừng hớn hở cầm lấy thạch năng lượng. “Anh cứ lấy thoải mái đi.”
“Diêm Tử Ký, thạch năng lượng có thể cứu mạng đó. Anh lại lấy nó đổi với thứ rác rưởi này.” Cầu Cầu nổi trận lôi đình gào lên.
Diêm Tử Ký giả điếc với sự phẫn nộ của Cầu Cầu: “Trong phi thuyền còn một đống, vả lại những thứ này đều do tôi nhặt được, dùng một viên thì có làm sao đâu.”
“Chúng ta cần chiến hạm, mà chiến hạm thì cần thạch năng lượng để bổ sung năng lượng. Đối mặt với sự truy đuổi của Liên Bang, thạch năng lượng chính là mạng sống của chúng ta đấy.” Cầu Cầu tức giận mắng Diêm Tử Ký xối xả.
Diêm Tử Ký đeo nhẫn không gian vào ngón tay của Tư Dao, xoa đầu cô nói: “Rất quan trọng, đừng làm mất.” Nhìn thấy Tư Dao gật đầu, Diêm Tử Ký nói tiếp: “Tôi biết rồi, sẽ không dùng lung tung nữa.”
Đi dạo hai vòng trong chợ, cảm thấy không còn gì muốn mua nữa, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đi nhìn ngắm những hẻm hóc đường phố, sau đó thảnh thơi rời khỏi chợ giao dịch.
Trở lại nơi đỗ phi thuyền, Diêm Tử Ký vừa định đi vào bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, lảo đảo vịn vào cánh cửa kim loại, Diêm Tử Ký cúi đầu muốn cảm giác này mau biến mất.
“Lão Diêm.” Tư Dao đỡ Diêm Tử Ký, đôi mắt màu đỏ bỗng hiện lên sự sợ hãi.
Cố gắng nén xuống sự khó chịu và choáng váng, Diêm Tử Ký đi vào bên trong phi thuyền, ôm lấy cô, dịu dàng an ủi. “Tôi không sao.” An ủi xong, Diêm Tử Ký đưa máy tính cho cô: “Chữ Hán mà tôi dạy em đã học hết chưa?”
Tư Dao bĩu môi lắc đầu, Diêm Tử Ký nghiêm mặt bóp khuôn mặt cô: “Vậy thì mau học đi.”
Nhìn thấy Diêm Tử Ký không sao, Tư Dao cầm máy tính trí năng rời đi. Sau khi cô rời đi, Diêm Tử Ký xoa xoa trán hỏi Cầu Cầu: “Tôi làm sao vậy.”
“Không đủ năng lượng.” Cầu Cầu vẫn còn đang giận Diêm Tử Ký, thở hổn hển không muốn giải thích nhiều.
“Không đủ năng lượng?” Diêm Tử Lý lập tức ngồi dậy, đôi mắt híp lại. “Có ý gì?”
Dường như cảm giác được Diêm Tử Ký không ổn, Cầu Cầu lập tức giật mình, sau đó ngập ngừng nói: “Chính là nguồn năng lượng sắp cạn kiệt, cần phải mau chóng bổ sung.”
Biểu cảm của Diêm Tử Ký khó lường, nhìn xuống hai bàn tay: “Mày nói rằng tao không phải con người, giống A Dao.”
“Các người có thể so à?” Cầu Cầu cười nhạo nói: “Cô ấy là có máy móc, còn anh là sống dựa vào máy móc. Theo thông tục địa cầu, anh chính là bảo mẫu, cô ấy chủ công thì anh đánh phụ trợ.”
“Nhưng tao cần ăn.” Diêm Tử Ký đen mặt lạnh giọng nói.
“Thứ nhân loại phế phẩm, còn sắp đặt hệ thống đói khát.” Cầu Cầu hí hứng chế giễu.
Ánh mắt Diêm Tử Ký tối đi, khí thế khủng khiếp nói: “Mày đâu có nói với tao.”
Cầu Cầu ngưng cười, quả thật lúc đầu nó có ý định muốn trả thù, cố ý giấu diếm không nói, nhưng sau này lại dần dần quên đi. Nó nói không cố ý, liệu Diêm Tử Ký có thể tin sao?
“Sao lại xảy ra chuyện này!” Diêm Tử Ký tức giận, nghiêm mặt đấm một quyền xuống bàn.
Cầu Cầu sợ đến mức run cầm cập, mau chóng hô lên: “Anh là sống phụ trợ máy móc trong phòng thí nghiệm, căn cứ vào những ghi chép trong sách Trái Đất, anh chính là linh hồn bị giam trong cơ thể máy móc.”
Cho nên anh là một linh hồn xuyên qua, cơ thể của anh ở Trái Đất có lẽ đã bị nổ tan tành, cả đời này cũng không thể trở về được nữa.
“Mày dám giấu tao một chuyện quan trọng như vậy sao.”
Bị Diêm Tử Ký khủng bố dọa nạt, Cầu Cầu run rẩy muốn khóc: “Tôi không cố ý đâu. Tôi thật sự đã quên mất.”
“Mày…” Diêm Tử Ký kích động đứng lên, nhưng đầu óc choáng váng khiến anh lại phải ngồi xuống.
Cầu Cầu lau nước mắt, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Hay là, anh ăn một chút thạch năng lượng để bổ sung năng lượng đi. Đừng để chết máy.”
“Mày cút ngay cho tao!”
“Đừng mắng tôi, tôi cút ngay!”
Diêm Tử Ký: “…”
A Dao, bây giờ em thế nào rồi.