Chương 77: Cạm bẫy
Nhận được thư khiêu chiến của Hắc Thần giả, Tư Dao quên ăn quên ngủ vùi đầu vào máy tính, quyết tâm phải bắt được Hắc Thần giả. Hắc Thần giả là đồng loại, mức độ uy hiếp lại càng nhiều hơn, cô phải mau chóng thanh lý anh ta.
Tư Dao đầu bù tóc rối ôm máy tính, ngón tay gõ bàn phím, đôi mắt chuyển động theo số liệu, bộ não đang giải toán với tốc độ cao.
Diêm Tử Ký đưa một viên thịt đến trước miệng cô, hình thức che chắn của Tư Dao khiến anh lo lắng, anh sợ cơ thể của cô sẽ không chịu đựng nổi: “Kiều Quân đem bánh kem matcha đến. Một lát nữa anh sẽ lấy cho em ăn.”
“Chúng ta về nhà thôi.” Tư Dao nhai viên thịt, ngừng gõ bàn phím, vươn vai xua đi sự mệt mỏi của cơ thể. Tiến sĩ tinh anh hiệp trợ đứng lên: “Mấy ngày trôi qua, cô đã có hướng giải quyết virus chưa?”
“Tôi đã biên soạn một đoạn chương trình, có thể tạm thời ngăn chặn sự lây lan của virus.” Tư Dao gửi chương trình cho tinh anh hiệp trợ: “Vẫn còn một vài dữ liệu cần mọi người tính toán, sau đó gửi kết quả cho tôi.”
Nhận được chương trình ngăn chặn virus, khuôn mặt của những tinh anh đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Đây là do cô biên soạn sao?” Giải toán đến thí nghiệm, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà cô viết ra được chương trình có độ khó cao như vậy, cô là quái vật sao?
“Dữ liệu giải toán chính là mấu chốt để giải quyết virus. Các anh mau làm đi.” Tư Dao xoa xoa eo đứng lên: “Tôi phải đi tắm rửa ăn cơm đây. Tôi đói sắp chết rồi.”
“Cô có định giải quyết virus không?” Tiến sĩ trẻ Mạnh Hòa hỏi.
Tư Dao cau mày nhức đầu, chậc lưỡi nhớ bánh kem matcha: “Virus phải giải quyết, nhưng tôi phải tóm được Hắc Thần giả trước đã.”
Tư Dao rời khỏi căn phòng kín, phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, khẽ kêu lên một tiếng thoải mái. Diêm Tử Ký đặt tay lên vai cô, khẽ dụ dỗ nói: “Chúng ta về nhà thôi. Anh sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
“Em muốn ăn cá chua ngọt, sườn lợn kho tàu.” Tư Dao đếm ngón tay liệt kê món ăn.
“Làm hết cho em ăn.” Diêm Tử Ký mỉm cười. Tư Dao dựa vào người Diêm Tử Ký uể oải đi về phía trước. Càng về cuối thai kỳ, cho dù cô mặc trang phục rộng như thế nào thì cũng không che được cái bụng.
Về đến nhà, Tư Dao vào phòng tắm, sau khi rửa mặt xong thì lười biếng nằm trong phòng khách, nghe thấy âm thanh xào rau ở phòng bếp, đôi mắt híp lại dần dần rũ xuống. Gần đây cô thức đêm biên soạn chương trình, sự mệt mỏi đã đạt đến cực hạn.
Khi Tư Dao đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bị Diêm Tử Ký đánh thức. Chống đỡ cơn buồn ngủ ngồi dậy, Diêm Tử Ký ôm cô, dỗ dành: “Cơm đã nấu xong rồi. Ăn cơm xong rồi lại ngủ tiếp.”
Mơ mơ màng màng đi đến trước bàn cơm, Tư Dao đang cầm bát đũa lùa cơm trong miệng, Diêm Tử Ký thở dài: “Cho dù chuyện này có gấp như thế nào thì cũng phải tranh thủ nghỉ ngơi. Những tinh anh không giúp em sao?”
“Bọn họ không kinh nghiệm đối phó với loại virus này. Bọn họ chỉ có thể làm công việc giải toán dữ liệu mà thôi.” Tư Dao gặm sườn kho, mơ hồ nói: “Em muốn mau chóng giải quyết chuyện này. Hắc Thần giả giống như một quả bom hẹn giờ vậy.”
“Em định làm như thế nào.” Nhắc tới Hắc Thần giả thần bí, khuôn mặt Diêm Tử Ký cũng hiện lên vẻ u sầu.
“Chương trình mà em biên soạn có thể tạm thời ngăn chặn virus lây lan. Trong khoảng thời gian virus ngừng lây lan, em phải tóm được Hắc Thần giả.” Tư Dao siết chặt nắm đấm ra vẻ rất quyết tâm.
“Anh sẽ bảo chiến đội Đặc Biệt túc trực sẵn sàng đợi lệnh.” Diêm Tử Ký nói. Tư Dao gật đầu: “Vâng, đợi em tìm được vị trí của Hắc Thần giả thì các anh hãy đi chôn sống anh ta.”
“Mau ăn cơm đi.” Diêm Tử Ký đưa đĩa rau cho Tư Dao. “Ăn cơm xong thì vào phòng đi ngủ.”
“Vâng.” Tư Dao ngoan ngoãn đồng ý, sau đó bưng bát cơm lên ăn tiếp.
Tư Dao ăn cơm xong thì quay về phòng ngủ. Thức đêm mấy ngày liên tiếp đã khiến cô rất mệt mỏi, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ. Sau khi Tư Dao ngủ say, Diêm Tử Ký quay về căn cứ gặp Lôi Thành, sau đó ra lệnh cho chiến đội Đặc Biệt số bốn sẵn sàng đợi lệnh.
Tư Dao ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã là chiều tối. Bước xuống giường với tinh thần hăng hái, ôm một đống kẹo và đồ ăn vặt, mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị chém giết Hắc Thần giả.
Đi vào tổ chống khủng bố internet, Lôi Thành Hàn Kính và Quách Hách đều ở đó, bọn họ đang nói chuyện với các tinh anh. Nhìn đến Tư Dao đã đến, Mạnh Hòa đang cầm tài liệu kích động nói: “Chương trình đã được kích hoạt. Virus đã ngừng lây lan.”
Cầm lấy tài liệu tùy ý xem qua, Tư Dao quay về chỗ cũ ôm máy tính, chuyện này nằm trong dự đoán có gì mà phải kích động chứ. “Kết quả dữ liệu tính toán như thế nào?”
“Còn một lần thử nghiệm cuối cùng.” Có một tiến sĩ trả lời rất nhanh. Sự hài lòng hiện lên trên khuôn mặt Tư Dao: “Vậy thì mau chóng thử nghiệm đi.” Những tinh anh Trái Đất này cũng khá thông minh đấy.
Tư Dao dùng máy tính đi vào bên trong internet điêu tàn, đập vào mắt là những dữ liệu bị phá hoại, bóc một viên kẹo bỏ vào trong miệng, xoa tay chuẩn bị tác chiến.
Đi vào chương trình đã chuẩn bị từ trước, thông qua các đầu mút của dữ liệu internet, thao tác máy tính nhiễm virus. Màn hình màu đỏ hiện lên các dữ liệu màu xanh lục, đây là sự khiêu khích đối với Hắc Thần giả.
“Cô muốn PK với Hắc Thần giả sao?” Lôi Thành ở bên cạnh đoán mò suy nghĩ của Tư Dao đích.
Máy tính nhiễm virus bị dữ liệu tấn công quấy nhiễu, cư dân mạng nhận được tin tức liền vội vàng vây đến, chuẩn bị quan sát trận chiến.
Tư Dao kiêu ngạo khiêu khích, Hắc Thần giả rất nhanh liền xuất hiện: ‘Xin chào Hắc Thần.’
Đối mặt với lời chào quen thuộc của Hắc Thần giả, Tư Dao không nói nhảm với anh ta, trực tiếp tấn công mãnh liệt. Hắc Thần giả nhanh nhẹn né tránh, cảm thấy không được vui. ‘Thật ra chúng ta có thể làm bạn đấy.’
‘Hack vào máy tính của tôi trộm chương trình. Anh muốn làm bạn với tôi sao?’ Tư Dao nhập các loại mã hóa, muốn xé xác Hắc Thần giả. ‘Tôi cảm thấy anh muốn giết tôi thì đúng hơn.’
Hai nhóm số liệu dây dưa, người ngoài ngành nhìn hoa cả mắt, người trong ngành cũng run như cầy sấy. Tư Dao cuốn lấy dữ liệu gốc của Hắc Thần giả ‘Dám đẩy tôi lộ diện trước, là tự tin tôi thấp hơn anh sao?’
‘Cô là loại chiến đấu, tôi là loại trí tuệ. Nếu như hai ta hợp tác, rất dễ đánh chiếm Trái Đất.’ Lời nói của Hắc Thần giả rất mơ hồ, nhưng Tư Dao lại có thể nghe hiểu, dường như cô đã nhớ ra một điều gì đó.
‘Đáng chiếm Trái Đất? Fuck you!’ Tư Dao gửi một câu cửa miệng của Phong Thần. ‘Virus gm6 mà muốn đánh chiếm Trái Đất sao?’
‘Nguyên thể của virus gm6 là do cô biên soạn. Đương nhiên tôi biết rằng cô có thể phá giải.’ Hắc Thần giả gửi một icon mặt cười cho Tư Dao. ‘Mặc dù giá trị chiến đấu của tôi không cao bằng cô, nhưng tôi thông minh hơn cô đấy.’
Đây là khen hay là chê bai vậy? Tư Dao cắn viên kẹo, chần chờ một lúc. ‘Tôi biên soạn virus, cô phá giải virus, như vậy rất thú vị nha.’ Hắc Thần giả nói.
‘Anh xem Trái Đất là một trò chơi sao?’ Tư Dao phun viên kẹo ra, chửi thề.
‘Hắc Thần, chúng ta làm bạn đi, tôi thật sự rất thích cô.’ Hắc Thần giả gửi icon mặt cười.
Tư Dao hấp tấp đập vỡ tấm chắn màu vàng. Mỉm cười, quẹo vào đánh lén Hắc Thần giả: “Cục cưng kết hôn rồi!”
‘Vậy à!’ né tránh sự đuổi giết của Tư Dao, khuôn mặt tròn màu vàng của Hắc Thần giả trầm tư. ‘Nếu như tôi giết anh ta thì sao?’
‘Chỉ dựa vào khuôn mặt vàng như cái trứng chim của anh sao?’ Tư Dao khinh thường chế ngạo. Khi chiến đấu với Hắc Thần giả, Tư Dao ra hiệu cho Quách Hách lấy một chiếc máy tính mới đến, sau đó chuyển chương trình lặng lẽ thao tác.
Nhìn thấy Tư Dao thao tác hai chiếc máy tính, những tinh anh đều trợn tròn mắt, còn có thể quái dị hơn nữa không? Tư Dao nói chuyện với Hắc Thần giả để kéo dài thời gian, lợi dụng máy tính mới từ từ định vị.
Khi kế hoạch đã hoàn thành, mục tiêu đã được định vị, Tư Dao nhanh chóng sao chép địa chỉ đưa cho Quách Hách. Quách Hách nhận được tin tức xoay người rời đi, Lôi Thành khom người gõ gõ mặt bàn, ra hiệu Tư Dao tiếp tục nói chuyện với Hắc Thần giả.
Diêm Tử Ký nhận được địa chỉ liền xuất phát, Quách Hách đứng ở trong màn đêm, nhờ vào ánh đèn đường mà đọc địa chỉ, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu: “Quán nét sao? Sao lại trốn ở đó được chứ?”
Tư Dao giống như một con sói đói muốn vồ lấy Hắc Thần giả rồi cắn chết. Hắc Thần giả hung dữ cũng bị ép đến rối loạn tiết tấu. ‘Hắc thần, chết trong vụ nổ có đau không?’
Hắc Thần giả đột ngột chuyển chủ đề nói chuyện khiến Tư Dao sững sờ, khuôn mặt lòng đỏ trứng của Hắc Thần giả trở nên quỷ dị khó lường. ‘Khi Diêm Tử Ký chết, cô rất đau khổ, nhưng mà đau khổ là cảm giác gì vậy?’
‘Câm miệng!’ Biểu cảm của Tư Dao trở nên khủng bố. ‘Hắc Thần giả, sau khi tôi tóm được anh, tôi sẽ bóp nát yết hầu của anh, đạp nát trái tim của anh!’
‘Tôi không có tim nha.’ Khuôn mặt lòng đỏ trứng của Hắc Thần giả trở nên rất vui sướng. ‘Hắc thần, cô tức giận rồi sao?’ Tư Dao câm miệng không đáp, Hắc Thần giả nói tiếp: ‘Biểu cảm của cô rất đáng yêu.’
Biểu cảm? Trong mắt Tư Dao hiện lên sự kinh ngạc. Mặc kệ sự kinh ngạc của cô, Hắc Thần giả lắc lư khuôn mặt lòng đỏ trứng, tự nói với bản thân: ‘Tôi đã nói rồi. Tôi rất thông minh. Loại chiến đấu không nên đối chiến với loại trí tuệ.’
‘Anh có thể nhìn thấy tôi.’ Tư Dao phun viên kẹo ra, đứng lên.
‘Diêm Tử Ký đi đâu rồi?’ Hắc Thần giả thảnh thơi đích vây quanh dữ liệu của Tư Dao. ‘Có phải anh ta đang ở quán nét không? Internet tê liệt, quán nét đã ngừng kinh doanh rồi, sẽ không ảnh hưởng đến nhân loại bình thường đâu.’
“Hắc Thần giả!” Tư Dao tức giận đập máy tính, tức giận đến mức cả người run lên.
“Ha ha ha…” Âm thanh máy móc quỷ dị từ máy tính phát ra. “dr166, cô không bắt được tôi đâu.”
Địa chỉ là giả, quán nét chính là cái bẫy. Nghĩ vậy Tư Dao nhất thời luống cuống, xoay người muốn chạy ra bên ngoài, Hàn Kính nhìn thấy cô kích động như vậy mau chóng ngăn lại: “Tư Dao đừng nóng vội, chúng tôi sẽ liên lạc với lão Tứ.”
Cô biết bây giờ có nôn nóng như thế này thì cũng vô dụng, Tư Dao ổn định cảm xúc, đẩy Hàn Kính ra, nhặt máy tính lên rời khỏi chiến trường của Hắc Thần giả, ngón tay run rẩy gõ bàn phím, kết nối với trí năng Cầu Cầu.
Hình ảnh hiển thị trên màn hình chính là một trận hỏa hoạn lớn, Tư Dao run cầm cập suýt chút nữa thì ngã xuống. Sau khi nghe giọng nói của Diêm Tử Ký, cảm xúc mới dần dần ổn định lại.
Lôi Thành và Hàn Kính nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ vào hình ảnh biển lửa hỏi: “Đây là…”
“Máy theo dõi.” Tư Dao tắt máy tính, ôm bụng từ từ ngồi xuống: “Dùng để bảo vệ Tử Ký.”
“Cô sao thế?” Nhìn thấy biểu cảm của Tư Dao bất thường, Hàn Kính mau chóng xoay người đỡ lấy cô. Tư Dao khom lưng, sắc mặt trắng bệch: “Đau bụng.”
“Hàn Kính!” Lôi thành hoàn hồn quyết đoán bảo: “Mau gọi quân y!”
Mệt mỏi mấy ngày liên tiếp, cộng thêm việc đấu trí đấu dũng với Hắc Thần giả vào đêm nay, bị cái bẫy của anh ta dọa sợ, kết quả Tư Dao đã bị động thai. Uống thuốc và truyền nước biển, Tư Dao nằm ngủ trong phòng bệnh.
Rạng sáng, Diêm Tử Ký về đến căn cứ, chưa kịp tìm Lôi Thành làm báo cáo thì nghe tin Tư Dao xảy ra tai nạn, anh sợ tới mức chưa kịp cởi trang phục tác chiến đã vội vàng chạy về phía phòng bệnh.
Diêm Tử Ký chạy đến phòng bệnh, nhìn thấy Tư Dao yếu ớt, nhất thời cảm giác trái tim đau nhói giống như bị người ta moi ra. Đi chầm chậm đến trước giường, ngồi xuống, Diêm Tử Ký nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tư Dao.
Tư Dao từ từ tỉnh dậy, khi cô nhìn thấy Diêm Tử Ký thì ngây người rất lâu, sau đó đôi mắt đỏ lên bật khóc. Diêm Tử Ký kích động đích ôm Tư Dao ôm vào lòng, tay chân luống cuống, dỗ: “Đừng khóc đừng khóc.”
“Đó là cái bẫy, em nghĩ rằng anh sắp chết rồi.” Tư Dao ôm chặt eo Diêm Tử Ký, khóc lớn: “Anh dọa em sợ chết khiếp. Nếu như anh chết thì em phải làm sao đây.”
Ngôn ngữ của Tư Dao hỗn loạn, Diêm Tử Ký cũng nghe không hiểu, nhưng anh thấy Tư Dao khóc lóc thảm thiết, anh chỉ có thể dỗ cô: “Anh không sao. Em nhìn xem anh vẫn sống khỏe mạnh đây này.”
“Anh đừng chết. Đừng bỏ em. Em sợ lắm.” Tư Dao khóc lóc nói không ra hơi. “Nếu như anh chết rồi thì em cũng không sống nữa.”
“Nói bậy!” Diêm Tử Ký phồng má trừng mắt răn dạy: “Nói cái gì mà ngu ngốc vậy.”
“Xin lỗi, đều là em hại anh. Em chưa nghiệm chứng tin tức mà đã bảo anh đi rồi.” Nước mắt nước mũi Tư Dao chảy ra, Diêm Tử Ký nhìn thấy rất bất lực và đau lòng.
“Anh không sao mà. Em nhìn đi chẳng phải anh đã quay về rồi sao.” Diêm Tử Ký lau nước mắt cho Tư Dao, dịu dàng an ủi.
Bên ngoài phòng bệnh, Lôi Thành dựa vào tường, Hàn Kính đứng ở bên cạnh: “Không biết xấu hổ, đi vào mà không lên tiếng sao?”
Lôi thành trừng mắt nhìn Hàn Kính đang cười tủm tỉm, tức giận ‘xùy’ một tiếng, xoay người rời đi: “Đợi ngày mai viết kiểm điểm đi.”
Từ cửa sổ nhìn vào trong phòng, Hàn Kính cười ha ha đi theo Lôi Thành. ‘Người độc thân không chịu nổi loại tổn thương này ~~’
Chương 78: Chồng cũ của Diêm Linh
Để cảm xúc của Tư Dao ổn định, Diêm Tử Ký làm nhiệm vụ viết báo cáo về Hắc Thần giả. Đêm đó anh dẫn đội đến quán nét, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được sự bất thường, lúc đó đã ra lệnh cho bọn họ rút lui, sau đó quán nét liền bùng nổ.
Hắc Thần giả đối chiến với Hắc Thần, Hắc Thần thua thảm bại khiến cho vô số cư dân mạng cảm thấy tuyệt vọng. Hắc Thần giả lớn mạnh như vậy, Hắc Thần ở trước mặt anh ta giống như con chuột bị trêu chọc.
Chuyện Diêm Tử Ký gặp nạn đã khiến ý chí chiến đấu của Tư Dao bùng nổ, giống như một người điên ôm máy tính cả ngày, quên ăn quên ngủ không biết mệt mỏi, muốn xé xác Hắc Thần giả.
Diêm Tử Ký là sự uy hiếp của Tư Dao, cũng là của điểm yếu của cô, Hắc Thần giả lại muốn giết chết Diêm Tử Ký. Nếu Hắc Thần giả cắt đứt đường lui, trận chiến này cô sẽ chiến đấu đến cùng.
Trong căn phòng chiến đấu của tổ chống khủng bố internet, Tư Dao gõ bàn phím rất nhanh, cô vứt hết bảng dữ liệu trên đất. Mạnh Hòa cầm cái chổi dọn dẹp, thần tình khuôn mặt của cậu ta hiện lên dòng chữ ‘không thể yêu thương nổi’.
Diêm Tử Ký đẩy cửa bước vào, Quách Hách giống như nhìn thấy thần tiên, quỳ xuống đất khóc cầu xin: “Lão Tứ, mau quản cô vợ này của anh đi. Các tinh anh đã bị cô ấy chèn ép sắp phát điên rồi.”
Tư Dao khởi động hình thức che chắn, những tinh anh đều biến thành người vô hình. Bọn họ muốn thương lượng với cô chuyện chương trình nhưng dường như cô đã phong bế hết năm giác quan rồi. Đến giờ ăn cơm cô cũng bất động khiến những người có mặt trong căn phòng đều đói bụng theo cô.
‘Xoẹt!’ Nhặt bảng số liệu lên ném vào mặt Quách Hách. Mạnh Hòa khom người đỡ trán, cậu ta mới vừa quét sạch sẽ đấy. Đường đường là một tinh anh của quốc gia lại suy bại đến mức trở thành nhân viên quét rác ở nơi này.
Diêm Tử Ký đẩy Quách Hách ra, đi đến bên cạnh Tư Dao, ngồi xổm xuống, liếc nhìn đống dữ liệu choáng váng kia, nắm chặt đôi tay đang gõ bàn phím của cô: “Kiều Quân đến căn cứ thăm em đấy. Chúng ta về nhà đi.”
“Em còn đang bận.” Tư Dao vùng vẫy thoát khỏi Diêm Tử Ký, đôi mắt vẫn dán chặt vào máy tính. “Bảo cậu ấy đến đây đi.”
“Tổ chống khủng bố là cơ mật của quốc gia. Anh ta không có quyền hạn đó.” Quách Hách giải thích.
“Ừ.” Tư Dao tùy ý lên tiếng trả lời, sau đó không nói thêm gì nữa. Diêm Tử Ký cụp mắt xuống, cưỡng chế thu hồi máy tính: “A dao, đi theo anh về nhà nghỉ ngơi.”
“Em phải tóm được Hắc Thần giả.” Tư Dao nhíu mày muốn cướp máy tính, Diêm Tử Ký vội vàng né tránh. Đưa máy tính cho Quách Hách, Diêm Tử Ký xoay người ôm lấy Tư Dao, bá đạo ôm cô rời đi.
“Cung tiễn Dao gia hồi phủ.” Quách Hách làm bộ quỳ xuống, rốt cuộc cũng tiễn được Tôn Phật gia này đi rồi.
Không thèm quay đầu nhìn lại căn cứ, Diêm Tử Ký ôm Tư Dao đi về nhà. Tư Dao vùng vẫy kêu gào cứu mạng, Diêm Tử Ký phồng má tức giận nói: “Em còn ầm ĩ nữa thì anh sẽ nhốt em vào phòng tối đấy!”
Tư Dao bị sự tức giận của Diêm Tử Ký hù dọa, Tư Dao quyết định ngậm miệng trừng mắt nhìn anh, giận dỗi quay mặt sang chỗ khác bật chế độ chiến tranh lạnh. Diêm Tử Ký căn bản không phản ứng, đi thật nhanh về nhà.
Về đến chung cư, đá văng ra cửa, Diêm Kiều Quân đang lột chuối nhìn thấy hai người trở về nhà, vội vàng cầm bánh ngọt ra chào đón: “Tư Dao ơi, nhìn xem em mang cái gì đến cho chị nè. Bánh kem matcha nóng hổi mới ra lò.”
Tư Dao nghiêm mặt ngồi xuống sô pha, tay chân đập rầm rầm. Diêm Kiều Quân thắc mắc nhìn về phía Diêm Tử Ký: “Hai người đang cãi nhau sao? Khuôn mặt đều nhăn thành nếp gấp của cái bánh bao rồi.”
Không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký xoay người đi vào nhà bếp: “Tắm rửa thay quần áo đi. Anh đi nấu cơm.”
Nhìn thấy Diêm Tử Ký bước vào nhà bếp, Diêm Kiều Quân sáp lại gần Tư Dao hỏi thăm tình hình. Tư Dao tức giận bấu vào góc bàn, biết được nguyên nhân của câu chuyện, Diêm Kiều Quân biện hộ: “Anh sợ chị mệt chết đấy.”
“Hắc Thần giả muốn giết anh ấy.” Tư Dao trợn tròn ánh mắt, cất cao giọng nói. “Tôi phải mau chóng thanh lý anh ta!”
“Muốn thanh lý anh ta thì em phải còn sống trước đã.” Diêm Tử Ký ở trong phòng bếp thò ra đầu, xách theo một cái nồi, nghiêm mặt giáo huấn.
Tư Dao quyết đoán trợn mắt lên, phồng má, nắm chặt tay đấm xuống cái bàn: “Em rất khỏe mạnh đấy!”
“Ha ha.” Xụ mặt thốt lên hai chữ, Diêm Tử Ký quay vào tiếp tục nấu cơm.
Diêm Kiều Quân che miệng nín cười, sau đó đưa bánh ngọt cho Tư Dao: “Hiếm khi nhìn thấy hai người cãi nhau.” Tư Dao khoét một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, Diêm Kiều Quân thuận miệng nói: “Cãi nhau thì cãi nhau, đừng cãi đến mức ly hôn là được.”
Một trái trứng chim từ nhà bếp bay ra đập lên đầu Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký hậm hực nói: “Muốn bị đánh không!” Diêm Kiều Quân ôm cái đầu đang dính cháo, lập tức sợ hãi. Diêm Tử Ký nói: “A Dao mau đi tắm đi.”
Diêm Kiều Quân khóc không ra nước mắt: “Em chỉ nói đùa thôi.”
Tư Dao tắm rửa thay quần áo xong, Diêm Tử Ký bưng đồ ăn lên bàn, Diêm Kiều Quân lau mái tóc ướt sũng, đi đến trước bàn ăn, tức giận nói: “Tôm ram, cá chua ngọt, đều là những món Tư Dao thích ăn.”
“Lại đây.” Diêm Tử Ký đưa bát đũa cho Tư Dao, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, lột tôm cho cô ăn.
Diêm Kiều Quân than thở ngồi xuống, đau khổ ăn cơm với rau: “Tư Dao gần đến giai đoạn chuyển dạ rồi. Anh phải để ý đến những việc này đấy. Sợ rằng ở trong căn cứ rất bất tiện.”
“Anh đã từng nghĩ về việc này rồi.” Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao nói: “Khi Tư Dao đến kỳ sinh nở, anh sẽ xin nghỉ về nhà chăm sóc cô ấy.”
“Còn chuyện này nữa.” Sự do dự hiện lên trên khuôn mặt của Diêm Kiều Quân, chần chờ rất lâu, đặt bát đũa xuống nói: “Chị dặn em đừng nói cho anh biết, nhưng em nghĩ vẫn nên nói cho anh biết.”
Cảm giác được chuyện Diêm Kiều Quân nói rất nghiêm trọng, Diêm Tử Ký cũng nghiêm túc: “Chuyện gì?”
“Trọng Lâm về nước rồi.” Diêm Kiều Quân nói xong liền câm miệng. Diêm Tử Ký từ từ cau mày lại, ánh mắt chợt trầm xuống: “Anh ta đến tìm chị cả sao?”
“Vâng. Anh ta là người phụ trách của hạng mục mới hợp tác với Tập đoàn Thịnh Hoa. Anh ta là chủ tịch của tập đoàn LA nước M.” Diêm Kiều Quân phiền não vò đầu bứt tóc: “Rốt cuộc là chị của chúng ta đang nghĩ cái gì vậy trời. Em lo muốn chết luôn.”
“Bố biết việc này chưa?” Diêm Tử Ký nhíu mày hỏi.
“Sao em dám nói với bố chứ.” Diêm Kiều Quân bĩu môi kêu lên: “Ông ấy mà biết Trọng Lâm về nước thì sẽ vác súng bắn chết anh ta đấy!”
Tư Dao nhai tôm ram, không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, thắc mắc hỏi Diêm Tử Ký: “Trọng Lâm là ai?”
Giơ tay lau tương ớt dính trên mặt Tư Dao, Diêm Tử Ký tiếp tục công việc lột vỏ tôm: “Chồng cũ của chị.”
Tư Dao ngây thơ chớp mắt, Diêm Linh đã từng kết hôn rồi sao? Diêm Kiều Quân đặt chén cơm xuống giải thích: “Trọng Lâm và chị là bạn học cùng trường ở nước ngoài. Anh ta là đàn anh khóa trên, bọn họ quen biết yêu nhau rồi sau đó kết hôn.”
“Sao bọn họ lại ly hôn.” Tư Dao không hiểu, hai bên yêu mến lẫn nhau thì mới kết hôn, nếu như đã thích thì ly hôn làm gì?
“Ham muốn kiểm soát của Trọng Lâm rất lớn, mà chị thì lại độc lập hiếu thắng. Phụ nữ không muốn nhường đàn ông, thế là mâu thuẫn nổi lên.” Diêm Kiều Quân thở dài: “Trong trận nổ cuối cùng, hai người bọn họ đã chìm vào đống rơm.”
“Khi đó chị mang thai sáu tháng, bất ngờ nhìn thấy Trọng Lâm ngoại tình. Khi đang kích động giằng co với nhau thì bị xe đụng, đứa nhỏ mất rồi. Hơn nữa cả đời này cũng không thể mang thai được nữa.”
“Hả?” Tư Dao trợn tròn ánh mắt kinh ngạc, Diêm Tử Ký sờ sờ đầu của cô an ủi.
“Chị của chúng ta thật là ngốc, dây dưa với loại đàn ông cặn bã đó làm gì không biết!” Diêm Kiều Quân tức giận bẻ chiếc đũa: “Em muốn thiến anh ta!”
“Kết hôn là chuyện của hai người. Tuy rằng Trọng Lâm là người sai trong chuyện đó, nhưng chị của chúng ta không có trách nhiệm sao?” Diêm Tử Ký cau mày bình tĩnh nói: “Gặp chuyện thì tranh cường háo thắng, tính tình nóng nảy không nghĩ đến kết quả.”
“Đó là chị của chúng ta đấy. Cho dù chị ấy có sai thì chúng ta cũng phải che chở.” Diêm Kiều Quân liếc nhìn Tư Dao: “Nếu anh và Tư Dao có hiểu lầm, anh sẽ giải quyết như thế nào?”
“Bất kể ai đúng ai sai thì đều là lỗi của anh.” Diêm Tử Ký nói mà không hề nghĩ ngợi: “Anh nhận sai trước. Đợi cảm xúc của cô ấy ổn định thì sẽ suy xét về vấn đề hỏi rõ nguyên nhân. Hai bọn anh sẽ ngồi lại cùng nhau nói chuyện.”
Tư Dao mỉm cười, Diêm Tử Ký nuông chiều sờ đầu cô: “Bởi vì yêu nhau nên mới kết hôn, tin tưởng lẫn nhau là nền tảng. Cho dù có hiểu lầm thì chỉ cần nói rõ là được rồi. Anh lùi một bước, anh bằng lòng nuông chiều cô ấy.”
Nói rõ hết mọi nguyên do, Tư Dao ôm cánh tay của Diêm Tử Ký nói: “Tử Ký nói đúng đấy.”
Diêm Kiều Quân yên lặng che mặt, bát cẩu lương này anh ta ăn vào không tiêu hóa được.
“Mặc dù Trọng Lâm kiêu ngạo, nhưng không giống loại đàn ông cặn bã trêu hoa ghẹo nguyệt. Có lẽ có hiểu lầm trong chuyện đó, nhưng chị không muốn chấp nhận.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ là con dao chặt đứt đoạn tình cảm cuối cùng.”
“Ai biết được.” Diêm Kiều Quân nói. Diêm Tử Ký đá cái chân anh ta ở dưới bàn: “Việc này phải giấu bố. Gần đây sức khỏe của bố không tốt, đừng kích thích ông ấy nữa.”
“Ừm, em biết rồi.” Diêm Kiều Quân rầu rĩ lên tiếng trả lời.
“Em ăn no rồi.” Tư Dao đẩy bát đũa ra nói. Diêm Tử Ký nhìn đồng hồ: “Quay về phòng ngủ đi ngủ đi. Không được suy nghĩ lung tung nữa.”
Tư Dao đang định từ chối, nhưng thấy biểu cảm không được nói nhiều của Diêm Tử Ký, đành phải đứng dậy đi vào phòng ngủ. Diêm Tử Ký gõ gõ cái bàn nhắc nhở Diêm Kiều Quân: “Đừng nữa nói, mau ăn cơm đi.”
Tư Dao quay về phòng ngủ, nằm xuống đi ngủ. Bởi vì cơ thể mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng cô lại nằm mơ. Cô đang chạy trốn ở trong bóng tối, vô số sương mù màu đen quấn chặt lấy cô, càng quấn càng chặt, cô giãy dụa cũng không thể thoát ra.
Cô nhìn thấy khắp người Diêm Tử Ký đều là máu, ngực anh bị đâm thủng, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn cô. Ngọn lửa bỗng nhiên bốc lên, dần dần bao phủ Diêm Tử Ký, dần dần bị thiêu đốt thành tro bụi.
Tư Dao sợ hãi gào khóc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy anh chết đi, giống như cảnh tượng lần đó ở Tinh Tế. Sương mù đen kiêu ngạo đong đưa qua lại, tiếng cười máy móc vang lên bên tai, Tư Dao biết anh ta chính là Hắc Thần giả.
“A dao, A Dao tỉnh lại đi. A dao…” Diêm Tử Ký lo lắng hét lên để đánh thức Tư Dao. Tư Dao sợ hãi ngồi dậy, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
“A Dao?” Diêm Tử Ký ôm chặt lấy Tư Dao đang run rẩy, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ. Anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.”
Tư Dao gặp ác mộng, Diêm Tử Ký đoán ác mộng của cô chắc chắn có liên quan đến anh. Rúc vào lồng ngực của Diêm Tử Ký, cảm xúc của Tư Dao dần dần ổn định, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là rạng sáng.
Tuy rằng biết là ác mộng, nhưng mà cảnh tượng trong mộng vẫn khiến cô run rẩy. Nếu Diêm Tử Ký xảy ra chuyện một lần nữa, cô thật sự không có cách sống một mình.
Hắc Thần giả, Hắc Thần giả… Rốt cuộc anh ta là ai!
Tư Dao đau khổ vò đầu, kỹ thuật siêu việt của cô, bị trộm chương trình virus gm6, có thể dễ dàng hack vào máy tính của cô, bí mật theo dõi cô.
Tất cả các manh mối đều rối loạn trong đầu của cô, Tư Dao cảm giác đầu của mình sắp nổ tung: “A Dao!” Diêm Tử Ký ôm lấy Tư Dao đang đau khổ, ép buộc cô đối diện với anh: “A Dao, không được nghĩ nữa!”
Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai. . .
‘Đợi đã!’ Tư Dao bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh lóe lên một sáng. Cô phân tích chương trình virus, truy tìm vị trí của Hắc Thần giả, nhưng mà tiền đề là cô nghĩ Hắc Thần giả là con người.
Cô xuyên đến Trái Đất biến thành con người, cho nên cô cảm thấy Hắc Thần giả chắc chắn cũng là con người. Nhưng nếu như giả thuyết này không được thành lập, Hắc Thần giả không phải con người thì sao.
Mớ bòng bong này xuất hiện một lỗ hổng, đầu của Tư Dao dần dần tỉnh táo, những manh mối đã bị cô bỏ qua lại hiện lên một lần nữa, một trận sấm sét nổ tung trong đầu cô.
Tư Dao quyết đoán xốc chăn lên: “Em nhớ rồi. Tử Ký, mau lấy máy tính cho em.”
Nhìn thấy bộ dạng của Tư Dao hình như cô đã phát hiện ra điều gì. Mặc dù lo lắng sức khỏe của Tư Dao, nhưng biết được tầm quan trọng của chuyện này, Diêm Tử Ký vội vàng đứng dậy giúp Tư Dao thay quần áo.
Gọi điện thoại cho Hàn Kính, bảo anh ta kéo chuông báo động tập hợp bốn đội lại. Tiếng chuông cảnh báo chói tai đập tan sự yên tĩnh buổi sáng, căn cứ tối om lập tức bị bầu không khí căng thẳng bao phủ.
‘Hắc Thần giả, tôi tóm được anh rồi!’