Chương 59: Trí năng Cầu Cầu
Đêm ba mươi tết, Diêm Linh đã về đến nhà. Mặc dù tết âm lịch hằng năm đều rất bận rộn nhưng Diêm Linh sẽ gác lại tất cả công việc để quay về thủ đô ăn tết với bố Diêm. Điều này khiến cho Diêm Kiều Quân và Diêm Tử Ký đều rất áy náy.
Tư Dao ôm gối ôm ngồi xem tivi, thảnh thơi lột kẹo ra ăn. Diêm Kiều Quân ngồi xổm trước cửa giúp bố Diêm sửa xích đu. Mùi nhang khói bao phủ khiến căn phòng trở nên ấm cúng, bầu không khí hài hòa và ấm áp.
“Tư Dao.” Diêm Kiều Quân cầm cờ lê, xắn tay áo, nhìn về phía Tư Dao, xúi giục: “Một lát nữa, hai chúng ta vào trong sân đốt pháo đi.”
“Cậu dám dẫn cô ấy đi quậy phá. Anh sẽ đánh bẹp dí cậu đấy.” Diêm Tử Ký mặc áo lông bước xuống lầu, tắt tivi, đưa keo dán cho Tư Dao. “Đừng xem tivi nữa. Đi theo anh dán câu đối đi.”
Tư Dao bỏ gối ôm xuống, xoa xoa tay, tung tăng đi theo Diêm Tử Ký. Diêm Kiều Quân xoa xoa khuôn mặt thốt lên: “Em quậy phá hồi nào. Khi còn bé người dạy em ném pháo vào trong chăn của bố chính là anh đấy.”
“Người bị đánh là cậu.” Diêm Tử Ký khoác áo lông cho Tư Dao: “Trời bên ngoài rất lạnh. Đừng để bị cóng.”
“Bây giờ em vẫn còn nhớ rất rõ. Em bị đánh oan uổng chết đi được.” Diêm Kiều Quân vứt cờ lê xuống, nóng nảy cãi nhau với Diêm Tử Ký.
Không thèm để ý tới sự ấm ức của Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký đi ra khỏi phòng, sắp xếp xong thứ tự các câu đối, khoa tay múa chân hỏi Tư Dao: “Em nhìn xem anh dán có bị lệch không?
“Di chuyển qua phải một chút.” Tư Dao cố gắng làm tốt công tác chỉ huy. Sau khi xác định xong vị trí, Tư Dao đưa keo dán cho Diêm Tử Ký: “Tại sao phải dán câu đối vậy?”
“Đây là một tập tục đón năm mới ở Trung Quốc. Bố nói không được sính ngoại, phải tuân thủ tập quán của tổ tiên Hoa Hạ.” Diêm Tử Ký quét keo dán lên rồi dán câu đối, xoay người mỉm cười nói với Tư Dao: “Sáng mai còn được nhận lì xì nữa đấy.”
Tư Dao nghe chữ được chữ mất, vẫn mơ hồ không hiểu: “Em vẫn không hiểu. Tinh cầu Blue Sonor không đón năm mới. Cứ ba năm sẽ có một kỳ đình chiến. Khi đó chiến tranh đều tạm dừng, các tinh cầu sẽ mở cửa giao lưu với nhau.”
“Tinh cầu này thật kỳ lạ.” Diêm Tử Ký mới lạ nhướng mày: “Bọn họ không nhân kỳ đình chiến này để gây sự sao?”
“Kỳ đình chiến được Liên Minh Tinh Tế bảo vệ. Ai dám khiêu khích Liên Minh Tinh Tế chứ?” Tư Dao buông tay. Đối đầu với Liên Minh Tinh Tế, vậy thì cứ đợi bị truy nã khắp Tinh Tế đi.
Diêm Tử Ký vẫn không hiểu nhưng cũng không tiếp tục hỏi tiếp, chỉ vào câu đối hỏi Tư Dao: “Trông thế nào?”
Tư Dao mau chóng giơ ngón cái lên: “Chồng quá tuyệt!”
Dán xong câu đối thì đi vào trong nhà. Tư Dao vứt giày, giẫm chân không lên nền gạch lạnh buốt, hai má bị lạnh đến đỏ hồng. Diêm Tử Ký xoa xoa tay sưởi ấm cho Tư Dao: “Anh cảm giác tay của em không có một chút hơi ấm nào.”
“Tử Ký.” Diêm Linh bưng một thau nguyên liệu làm nhân bánh ra khỏi nhà bếp. Khi nhìn thấy Diêm Tử Ký thì dặn: “Bố đã trộn xong nhân bánh rồi. Mau rửa tay rồi ra đây gói sủi cảo.”
Diêm Tử Ký tùy ý trả lời một tiếng, cảm nhận tay của Tư Dao dần dần ấm lên rồi mới xoa đầu cô nói: “Muốn gói sủi cảo không?”
Đôi mắt của Tư Dao khẽ đảo, suy nghĩ một lúc, sau đó chẹp miệng khẽ nói: “Em có thể ăn.”
Diêm Tử Ký bật cười, kéo cô đi vào nhà vệ sinh: “Đi theo anh rửa tay. Một lát nữa anh sẽ dạy cho em.”
Sau khi Diêm Tử Ký rửa tay xong thì nhìn thấy Diêm Linh, bố Diêm và Diêm Kiều Quân đều đang bận rộn gói bánh. Tư Dao nhìn thấy những chiếc sủi cảo béo tròn đang nằm trên khay, bỗng chép chép miệng rất muốn ăn.
Diêm Tử Ký ngồi xuống thuần thục cán bao gói nhân bánh. Tư Dao học và làm giống như anh nhưng thành phẩm mà cô làm ra trông rất dị dạng. So sánh hai khay sủi cảo của Tử Ký và Tư Dao, cô bĩu môi tức giận.
“Đây là bánh bao dị dạng hả?” Diêm Kiều Quân cười trên nỗi đau của người khác.
Tư Dao rầu rĩ lau khuôn mặt lem luốc của mình. Diêm Tử Ký đá vào chân của Diêm Kiều Quân dưới bàn. Sau đó đứng sau lưng Tư Dao, khom lưng nắm lấy tay cô, tay trong tay dạy cô gói bánh: “Sợ rách thì hãy bỏ ít nhân thôi.”
Dưới sự trợ giúp của Diêm Tử Ký, sủi cảo đã gần như hoàn thiện, khuôn mặt của Tư Dao cũng dần dần nở ra một nụ cười. Diêm Kiều Quân xoa cái chân bị đá đau, rầm rì nói: “Sắp qua năm mới rồi mà còn ngược đãi người độc thân.”
“Ngưỡng mộ thì mau chóng kết hôn đi. Bớt gây phiền phức cho chị và bố.” Diêm Linh thấp giọng khiển trách.
Diêm Kiều Quân cau mày ngắt lời Diêm Linh: “Qua năm mới rồi, đừng giục em kết hôn nữa. Em cảm thấy rất phiền.”
“Chị con nói đúng đấy.” Bố Diêm nói: “Nếu như không tìm được đối tượng thì bố sẽ sắp xếp cho con đi xem mắt.”
“Không được ép duyên nha. Mọi người đừng bận tâm về việc khi nào con kết hôn nữa được không.” Diêm Kiều Quân than thở vài câu, sau đó nói sang chuyện khác: “Bố ơi, ngoài tiền mừng tuổi ra thì bố đổi cho con một chiếc xe mới đi.”
Bố Diêm liếc mắt nhìn Diêm Kiều Quân đang nịnh nọt, mỉm cười nói: “Nếu con có thể dẫn một cô vợ về nhà thì bố sẽ đổi cho con một chiếc máy bay trực thăng.”
Khuôn mặt tươi cười của Diêm Kiều Quân lập tức cứng đờ, đôi mắt nhìn ngang nhìn dọc, không thèm nhìn bố Diêm: “Nếu bố có thể đổi cho con một chiếc tàu thì có lẽ con sẽ suy nghĩ lại.”
Bố Diêm cầm lấy chiếc đũa đập vào đầu Diêm Kiều Quân: “Thằng nhóc khốn nạn, còn dám mồm mép láu lỉnh với bố!”
“Bố ơi, bố mà gõ nữa thì con sẽ thành một đứa thiểu năng đấy!” Diêm Kiều Quân đau đớn gào khóc lên.
Diêm Linh cụp mắt xuống, khẽ cười nhẹ. Diêm Tử Ký sờ sờ đầu Tư Dao: “Đừng quan tâm đến nó. Đáng đời.”
Năm mới là ngày hội đoàn viên của cả gia đình, cãi nhau đùa giỡn, hoà thuận vui vẻ. Bố Diêm nhìn thấy cảnh tượng này bỗng cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Có lẽ đây chính là niềm vui khi có con cái quây quần bên nhau.
Sủi cảo nóng hổi ra lò, Tư Dao ăn liên tiếp bốn chén, Diêm Linh và Diêm Kiều Quân kinh ngạc không nói nên lời, bố Diêm mắc cười đến mức không khép miệng được. Ăn được là phúc đấy.
Sau khi ăn xong, Diêm Kiều Quân bị đuổi vào nhà bếp rửa chén. Diêm Linh xem thời sự với bố Diêm. Diêm Tử Ký dọn dẹp xong thì chuẩn bị dẫn Tư Dao ra ngoài: “Bố, con dẫn A Dao ra siêu thị mua đồ.”
“Anh giúp em mua hai thùng bia nha.” Diêm Kiều Quân đang rửa chén thì thò ra đầu nói.
Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao ra một cái sân nhỏ. Đêm ba mươi tết, đêm đoàn viên, đường phố rất vắng vẻ. Quấn chặt khăn quàng cổ cho Tư Dao, Diêm Tử Ký trầm giọng hỏi: “Có lạnh không?”
“Cũng không lạnh lắm.” Tư Dao rụt cổ lại, liếc nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có ai, cô đưa một chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ trước cho Diêm Tử Ký: “Cho anh nè.”
Diêm Tử Ký cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn ngắm, mỉm cười thầm nghĩ đây là nhẫn kết hôn nói: “Chúng ta đã có nhẫn rồi.”
“Đó là kết hôn nhẫn. Đây là trí năng quản gia mini.” Tư Dao vui vẻ nói về chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn mau chóng biến hình, nó biến thành một quả cầu kim loại lớn bằng cái móng tay.
Quả cầu kim loại nhảy lên bàn tay của Tư Dao, đôi mắt giống như hạt gạo mở to ra, giọng máy móc vang lên: “Trí năng quản gia đã kích hoạt.”
Diêm Tử Ký lập tức hoảng sợ, sau đó nhanh chóng nắm lấy quả cầu kim loại, tức giận nói: “A Dao!”
Tư Dao ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký, cô không hiểu tại sao anh lại tức giận. Nhìn thấy biểu cảm ngây thơ không hiểu của Tư Dao, Diêm Tử Ký cố gắng nén cơn giận: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi. Không được phép tùy tiện sử dụng khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh.”
“Em không thể luôn luôn ở bên cạnh anh. Em sợ anh xảy ra chuyện.” Tư Dao không cảm thấy cô làm sai, ngược lại cô vẫn không hiểu được tại sao Diêm Tử Ký tức giận: “Có nó ở bên cạnh anh thì em sẽ yên tâm.”
Tư Dao mở tay của Diêm Tử Ký ra, cầm lấy quả cầu kim loại đưa đến trước mặt anh. Thông qua đồng tử nó xác nhận các thông tin, kích hoạt trí năng quản gia: “Mời xác định tên cho quản gia.”
Tư Dao không hề nghĩ ngợi thuận miệng nói: “Cầu Cầu.”
Quả cầu kim loại ở Tư Dao trong tay xoay tròn, sau đó nhảy lên bả vai của Diêm Tử Ký, âm thanh máy móc đổi thành giọng nói loli mềm mại dễ thương: “Xin chào chủ nhân, trí năng quản gia Cầu Cầu xin được phục vụ ngài.”
Khuôn mặt của Diêm Tử Ký lạnh nhạt, Tư Dao cười nói: “Cầu Cầu, hãy kết nối với máy tính của tao. Nếu như mày gặp phải khó khăn không giải quyết được thì có thể xin tao giúp đỡ. Mặc dù chỉ là trí năng sơ cấp của Tinh Tế nhưng cũng đủ dùng ở Trái Đất lạc hậu này.”
Nụ cười của Tư Dao rất xán lạn, Diêm Tử Ký che mặt chán nản. Anh cảm giác tức giận với Tư Dao hoàn toàn là tự tra tấn chính mình: “A Dao, Trái Đất có một câu châm ngôn, gieo nhân nào gặp quả nấy.”
“Có ý gì?” Khuôn mặt ngây thơ ham học hỏi.
Diêm Tử Ký hoàn toàn bị đánh bại: “Nếu như em thường xuyên sử dụng khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh, một khi bị bắt được, em sẽ chạy đi đâu hả?”
“Anh sẽ dẫn em chạy.” Tư Dao ôm lấy cánh tay của Diêm Tử Ký làm nũng: “Em tin anh có thể bảo vệ em.”
Lửa giận đã bị Tư Dao dập tắt. Không thể phủ nhận, niềm tin của Tư Dao khiến Diêm Tử Ký rất vui sướng. Cầu Cầu nhảy lên bả vai của Diêm Tử Ký, giọng nói loli cất lên: “Phát cẩu lương không biết ngượng.”
Thân thể của Cầu Cầu giống như một viên đạn, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao: “Nó học theo tính cách của em đúng không?”
“Dữ liệu mô phỏng mà em chuyển vào rất đáng yêu đúng không.” Tư Dao ưỡn ngực kiêu ngạo.
‘Quả nhiên đều là thần kinh ngoài hành tinh.’ Diêm Tử Ký bất đắc dĩ cất Cầu Cầu vào. Con đường này tuy vắng vẻ nhưng nếu có người nhìn thấy nó, chắc chắn sẽ bị dọa.
“Tử Ký, đi thôi.” Tư Dao bỏ tay Diêm Tử Ký ra, chạy về phía trước: “Em rất đói, em muốn ăn đồ ăn vặt.”
“Bốn chén sủi cảo đã tiêu hóa hết rồi sao?” Diêm Tử Ký lo lắng hỏi.
“Em đã nói rồi. Em rất mau đói. Anh lại không chuẩn bị đồ ăn vặt cho em.” Tư Dao phồng má oán trách: “Em đã ăn hết đồ ăn mang từ thành phố A đến rồi. Em phải mau chóng trữ hàng.”
Sau đó Tư Dao chạy về phía trước. Diêm Tử Ký nhíu mày. Lần trước anh lo lắng về lượng ăn của Tư Dao, muốn dẫn cô đi kiểm tra nhưng sau đó lại nghĩ đến thân phận người ngoài hành tinh của Tư Dao. Nếu như khi kiểm tra bị phát hiện không giống người bình thường, vậy thì toang rồi. Vậy nên việc dẫn Tư Dao đi kiểm tra cũng kéo dài đến bây giờ.
Xem ra chuyện này phải tìm Diêm Kiều Quân giúp đỡ. Hỏi xem anh ta có bạn bè ở nước ngoài hay không, tìm cơ hội bí mật làm kiểm tra cho Tư Dao. Diêm Tử Ký quyết định ghi nhớ việc này ở trong lòng.
Đi dạo siêu thị xong thì quay về nhà. Diêm Kiều Quân biết rằng Tư Dao thích ăn đồ ăn vặt, nhưng khi Diêm Linh và bố Diêm nhìn thấy đống đồ ăn vặt mà Tư Dao mua về nhà chất cao như núi thì đều sững sờ.
Sợ Tư Dao ăn nhiều sẽ hại thân thể, bố Diêm dặn dò cô đừng ăn nhiều. Ngoài miệng thì Tư Dao đồng ý nhưng tay lại mở bịch khoai tây miếng bỏ vào trong miệng. Cô còn rất hào phóng mời bố Diêm ăn thử.
Bây giờ đã là buổi tối, Diêm Kiều Quân và bố Diêm chuẩn bị xem chương trình đón xuân được phát sóng trực tiếp trên tivi. Tư Dao hút chóp chép thạch trái cây, lên kế hoạch đi du lịch với Diêm Tử Ký.
“Công viên giải trí mới Băng Thành?” Diêm Kiều Quân nghe xong những mục tiêu mà Tư Dao đã vạch ra, xoa xoa cằm suy nghĩ: “Đúng là công viên đó vừa được xây dựng trong năm nay. Chị muốn đi cùng với anh của em sao?”
“Tử Ký nói ngày mai sẽ dẫn chị đi.” Tư Dao cười híp mắt.
Diêm Kiều Quân nhìn Tư Dao một lát, suy đoán sâu xa: “Ngày mai là mùng một, bác Diêm và chú hai Diêm đều đến nhà. Có phải chị cố ý muốn tránh đi đúng không.”
“Tôi trốn làm gì.” Tư Dao khinh thường suy nghĩ của Diêm Kiều Quân: “Đây là nhà tôi.”
“Ừ, không tệ.” Bố Diêm gật đầu cổ vũ: “Đây là nhà của Dao Dao, không cần sợ.”
“Con không sợ.” Chiến đấu tra mà thôi, cô không hề sợ. Mặc dù Tư Dao nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn vui mừng khi bố Diêm đối xử với cô rất tốt: “Bố ơi, ngày mai bố đi chơi cùng với bọn con đi.”
“Không cần.” Bố Diêm mỉm cười: “Con với Tử Ký cứ đi chơi vui vẻ đi. Bố không đi làm bóng đèn đâu.”
Bố Diêm đã từ chối thì Tư Dao cũng không cưỡng ép nữa. Tiếp tục đếm ngón tay tính toán: “Đầu tiên sẽ đi đến công viên giải trí Băng Thành. Tử Ký còn nói muốn dẫn tôi đi xem đà điểu ở sở thú, đi phố ẩm thực ăn lẩu.”
Nghe thấy Tư Dao vui vẻ phấn chấn lên kế hoạch, Diêm Kiều Quân lấy tay che mặt: “Cẩu lương này em ăn không tiêu hóa được.”
“Bố!” Diêm Tử Ký mặc quân trang, vội vã chạy xuống lầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Tư Dao, đáy mắt lộ ra một tia khó xử và áy náy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diêm Tử Ký, bố Diêm mơ hồ suy đoán được điều gì, ông ấy liếc nhìn Tư Dao: “Chuyện gì thế?”
“Bố, quân đội có nhiệm vụ khẩn cấp, con phải mau chóng quay về căn cứ.”
“…” Tư Dao
Chương 60: Cá cược
Đêm giao thừa Diêm Tử Ký khẩn cấp đi làm nhiệm vụ. Bởi vì tuân thủ hiệp ước bảo mật trong quân đội nên Diêm Tử Ký không được tiết lộ nội dung. Tư Dao lén xâm nhập vào mạng dữ liệu của căn cứ Báo Đặc Chiến thì biết được là vận chuyển ma túy vượt biên.
Nhà họ Diêm vốn đã quen với kiểu sẵn sàng chiến đấu của Diêm Tử Ký nhưng lại lo lắng Tư Dao không chấp nhận được. Dù sao hai người bọn họ cũng vừa mới kết hôn. Đổi một cách nói thô tục khác chính là chăn còn chưa kịp nóng thì đã phải đối mặt với cảnh chia ly.
Mặc dù Tư Dao cảm thấy tiếc nuối với hành trình đi ngâm suối nước nóng ở công viên trò chơi Băng Thành. Nhưng xác định Diêm Tử Ký không gặp nguy hiểm, cô cũng yên tâm. Du lịch có thể đi bất cứ lúc nào, chỉ cần người đi du lịch cùng với cô bình an vô sự là được.
Bước qua năm mới, Tư Dao trở về thành phố A. Mặc dù cô không sợ bác Diêm, nhưng cô vẫn rất ghét bà ấy. Hơn nữa không có Diêm Tử Ký ở bên cạnh, cô cũng cảm thấy rất nhàm chán, chi bằng quay về tiếp tục làm việc.
Mùng năm tết, Tư Dao và Tào Nguyên Huy ăn xong bữa sáng rồi đi đến Tinh Thế. Thông qua lời giới thiệu của Nhạc Cảnh Dư, Tào Nguyên Huy giúp Tư Dao chọn một chiếc xe, nhãn hiệu khá phổ thông, giá cả không mắc lắm.
Tư Dao không hề thiếu xe. Ngày kết hôn, bố Dao tặng cho cô một gara xe. Tất cả đều là xe sang nổi tiếng. Nếu Tư Dao thực sự khoe khoang khắp nơi, chắc chắn sẽ hút thêm anti fan.
Tư Dao vừa đến Tinh Thế, Phong Thần đã chặn cô lại, rải hết các loại kịch bản trên bàn: “Đây đều là kịch bản phim truyền hình, cô xem thử có thích bộ nào không?”
Tư Dao tùy ý lật xem vài cuốn kịch bản, phát hiện đa số đều là kịch bản phim thần tượng. Tư Dao suy nghĩ rất cẩn thận, nếu quay phim truyền hình, cô phải đi theo tổ làm phim, quay hai bộ phim mất hết một năm trời.
“Đừng quay phim truyền hình.” Tào Nguyên Huy lên tiếng nhắc nhở Tư Dao nói: “Chẳng phải năm trước Mạc Thanh Thần mời cô tham gia làm khách mời cho một show âm nhạc hay sao?”
Tào Nguyên Huy nhắc nhở, Tư Dao lập tức nhớ lại chuyện này, quyết đoán đẩy hết đống kịch bản này ra. Phong Thần bưng cà phê nhíu mày lại: “Mạc Thanh Thần chưa từng nói chuyện này với tôi.”
“Anh ấy đã mời tôi, thật ra tôi cũng đã đồng ý rồi.” Tư Dao đi đến ghế sô pha, nằm xuống, lười biếng nói.
Phong Thần suy nghĩ một lúc, đặt ly cà phê xuống, lưỡng lự lấy một cuốn kịch bản mới từ trong ngăn kéo ra: “Nếu đã như vậy, một lát nữa tôi sẽ xác nhận với anh ta. Tôi còn một kịch bản quảng cáo, cô xem một chút đi.”
Tào Nguyên Huy nhận lấy kịch bản đưa cho Tư Dao, Phong Thần tiếp tục giải thích: “Đây là kịch bản quảng cáo trang sức ngọc trai. Tôi vừa mới nhận được thôi. Thương hiệu WO nổi tiếng toàn thế giới, Triệu Ngữ Dĩnh cũng đang trong giai đoạn thử vai.”
Tư Dao đọc kịch bản, khi nhìn thấy hình ảnh minh họa trang sức trân châu, trong mắt hiện lên một tia hứng thú. Phong Thần có chút do dự: “Cạnh tranh quyền đại ngôn cho thương hiệu này rất lớn. Tôi vốn định đề cử Triệu Ngữ Dĩnh đi thử vai.”
“Tôi cũng thích.” Tư Dao cầm kịch bản đứng lên, đập bàn nhất định phải lấy được nó: “Thời gian thử vai là khi nào?”
“Thời gian thử vai trễ nhất là ngày mùng chín. Nếu cô xác định nghĩ muốn khiêu chiến thì bây giờ có thể đi.” Những người thử vai làm đại ngôn cho thương hiệu trang sức này đều là ảnh hậu hoặc là minh tinh hạng A. Tư Dao chỉ là một minh tinh mới nổi, chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng nếu cô thích, Phong Thần cũng không muốn đả kích cô.
Lấy đi một nửa hộp bánh hoa sen mà Phong Thần đang ăn lỡ dở, Tư Dao vui vẻ nhảy chân sáo rời đi. Phong Thần rất hiếm nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của Tào Nguyên Huy: “Mua nhiều đồ ăn vặt một chút. Từ đây cho đến lúc đó đừng la rầy cô ấy.”
Hiểu được ý tứ mờ mịt của Phong Thần, phảng phất đoán được độ khó của buổi thử vai, nhưng Tào Nguyên Huy không muốn bị anh ta coi thường, cố ý vênh mặt khiêu khích: “Nếu cô ấy có thể thông qua buổi thử vai. Tiền đồ ăn vặt trong nửa năm đều do anh bao.”
Lượng ăn của Tư Dao có thể so với vực sâu không đáy. Tiền đồ ăn vặt trong nửa năm kia tuyệt đối dọa chết người. Nhưng Phong Thần không hề ôm hy vọng gì ở cô, cho nên anh ta cũng không ghi nhớ trận cá cược này.
Dựa theo địa chỉ mà Phong Thần đưa, Tư Dao dẫn theo Tào Nguyên Huy đi vào nơi thử vai. Vừa mới bước vào trong tòa nhà liền nhìn thấy các minh tinh liên tục ra vào. Bọn họ đều là gương mặt quen thuộc trên tivi.
Tư Dao quan sát chung quanh, nghiêng đầu nói với Tào Nguyên Huy ở bên cạnh: “Nơi này cũng khá gần Tinh Thế, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đi đường dài rồi.”
Nhớ đến một thùng xe ngập tràn đồ ăn vặt, khóe miệng Tào Nguyên Huy run rẩy: “Thật là thiệt thòi cho cô.” Nơi thử vai và Tinh Thế cách nhau một con đường, cô còn đặc biệt quẹo đến một siêu thị mua đồ ăn vặt để ăn.
Đi thang máy lên tầng trệt để thử vai. Khắp hành lang đều là những diễn viên có tên tuổi trong giới giải trí. Khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, nụ cười rất chuẩn mực, không hề cảm thấy đáng ghét và lạnh nhạt. Tào Nguyên Huy lập tức hiểu được sự lo lắng của Phong Thần.
Tư Dao khoác chiếc áo lông trông rất giống con chim cánh cụt. Cô giống như một con gà con rơi vào hang của chim khổng tước, liên tục có những ánh nhìn với những biểu cảm khác nhau nhìn về phía cô.
Tư Dao xoa xoa tay, sáp lại gần Tào Nguyên Huy nói nhỏ: “Bọn họ mặc đồ ngắn như thế không cảm thấy lạnh sao?”
Câu hỏi của Tư Dao rất đơn giản, khóe miệng Tào Nguyên Huy cong lên, muốn cười không thể cười được, xoa cái mũi thấp giọng nói: “Đừng học theo bọn họ. Trong đầu bọn họ đều có bệnh đấy.”
Tư Dao nhìn những cánh tay mịn màng kia bằng đôi mắt hoài nghi, cô rùng mình vì lạnh. Người trên Trái Đất chịu được cái lạnh sao. Dẫn Tào Nguyên Huy đi về phía trước, nhưng nửa đường lại bị một nữ minh tinh ngăn lại.
Nữ minh tinh xinh đẹp đưa một cái ly giấy cho Tư Dao, cô ta nói tiếng trung không lưu loát: “Vứt nó đi.”
Tào Nguyên Huy lạnh lùng cau mày lại, nhìn thấy Tư Dao không nhúc nhích, khuôn mặt kiêu căng của nữ minh tinh lập tức mất kiên nhẫn: “Tôi bảo cô vứt nó đi!”
Tư Dao lạnh lùng nhả que kem vào trong ly, khuôn mặt không hề thay đổi, nói tục: “Cút đi.”
Nữ minh tinh lập tức trợn tròn mắt, bộ móng màu đỏ tươi chỉ vào Tư Dao, tức giận nói: “Trợ lý, cô…”
“Cô ấy không phải trợ lý.” Triệu Ngữ Dĩnh đã kết thúc buổi thử vai, bước đến chắn trước mặt Tư Dao, lạnh lùng nói với nữ minh tinh: “Cô ấy là minh tinh đến thử vai.”
Giống như nghe được một câu chuyện cười, nữ minh tinh nói tiếng của nước mình: “Ăn mặc không có thẩm mỹ, bộ dạng xấu xí quái dị, sao lại để cho loại người này vào trong thử vai cho thương hiệu WO được chứ?”
Triệu Ngữ Dĩnh nghe vậy liền mỉm cười, nói lưu loát tiếng nước ngoài: “Thương hiệu WO hợp tác với Trung Quốc. Trung Quốc của chúng tôi có thể đối xử tử tế với những người không cùng dân tộc. Đương nhiên bọn họ phải nhập gia tùy tục.”
Không đợi nữ minh suy nghĩ hiểu được ý nghĩa câu nói đó, Triệu Ngữ Dĩnh tiếp tục nói: “Hoa Hạ thân thiện với các quốc gia khác, nhưng cũng có tệ nạn. Rác rưởi đến đây chúng tôi phải phiền dì dọn vệ sinh dọn dẹp.”
Hiểu được sự mỉa mai của Triệu Ngữ Dĩnh, sắc mặt nữ minh tinh lập tức tái mét: “Cô..”
“Park Hye Lin!” Cửa phòng thử vai bị đẩy ra, trợ lý kêu to tên minh tinh thử vai.
Nữ minh tinh dừng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Ngữ Dĩnh và Tư Dao, mau chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nở một nụ cười ngọt ngào, xoay người nhón chân rời đi.
Nhìn thấy Park Hye Lin bước vào phòng thử vai, Triệu Ngữ Dĩnh xoay người nhìn Tư Dao nói: “Phong Thần gửi tin nhắn cho tôi nói cô đến thử vai. Bảo tôi để ý cô một chút.”
“Người vừa nãy là ai vậy?” Tào Nguyên Huy nhíu mày hỏi.
Triệu Ngữ Dĩnh nhìn thấy ánh mắt của Tào Nguyên Huy, khóe miệng lập tức cong lên, sau đó giải thích: “Park Hye Lin, minh tinh mới nổi của nước H. Tính tình rất kiêu ngạo và tùy hứng, gần đây đang quay một bộ phim truyền hình ở Trung Quốc.”
Tư Dao yên lặng chớp mắt nhìn trần nhà, cảm giác hơi đáng tiếc. Vừa nãy, nếu Triệu Ngữ Dĩnh không ngăn cản thì cô chuẩn bị dạy dỗ cô gái kia rồi.
Triệu Ngữ Dĩnh nhìn đồng hồ ra hiệu với Tư Dao: “Buổi tối tôi còn một cảnh quay đêm. Cô mau đi theo tôi đăng ký thông tin thử vai.”
Tào Nguyên Huy nói lời cảm ơn Triệu Ngữ Dĩnh, sau đó dẫn Tư Dao đi đăng ký thông tin. Giúp Tư Dao hoàn thành việc đăng ký thử vai, Triệu Ngữ Dĩnh nói lời tạm biệt với Tào Nguyên Huy: “Tôi sắp lên máy bay rồi. Hai người hãy đợi ở đây đi.”
“Cám ơn.” Tào Nguyên Huy nói lời cảm ơn rất chân thành.
Triệu Ngữ Dĩnh bật cười: “Muốn cảm ơn thì hãy mời tôi một cốc cà phê đi.” Vừa dứt lời liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của Triệu Ngữ Dĩnh, Tư Dao quay đầu nói với Tào Nguyên Huy: “Cô ấy thật là tốt bụng.”
“Ừm.” Tào Nguyên Huy cụp mắt xuống, xoa đầu Tư Dao: “Mau đi chuẩn bị đi.”
Xếp hàng chờ đợi khoảng nửa tiếng, Tư Dao đói bụng đến mức biểu tình đều biến thành 囧. Đúng lúc cô muốn trốn đi ăn cơm thì cửa phòng thử vai mở ra, trợ lý kêu to tên của cô.
Bị Tào Nguyên Huy đẩy vào phòng thử vai, Tư Dao nhìn thấy một ông lão đẹp trai ngồi ở giữa phòng thử vai. Cô nhớ đến những điều được viết trong tư liệu, cô đoán người này chính là đạo diễn Mike.
Vừa mới bước vào phòng, trợ lý đạo diễn đã vào ngay vấn đề chính, ông ta đưa một cái vòng ngọc trai cho Tư Dao. Đạo diễn Mike chống cằm, nhìn chằm chằm vào Tư Dao, lạnh lùng nói: “Chủ đề là ngọc trai, mỹ nhân ngư, tình yêu.”
Tư Dao cầm vòng ngọc trai nhìn Mike bằng ánh mắt nghi hoặc. Mặc dù tuổi của ông ta khá lớn nhưng Mike rất đẹp trai, ngũ quan hài hòa khí thế mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh, mái tóc vàng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Tư Dao không có cảm giác gì với ông ta. Cô chỉ cảm thấy khí thế mờ mịt của Mike rất kỳ lạ. Bị Tư Dao nhìn chằm chằm, Mike lạnh lùng buông tay: “Trên mặt tôi có dính thứ gì hả?”
“Ông không giống đạo diễn.” Trong đầu Tư Dao có chút bế tắc, cô cảm giác Mike rất kỳ quái, không thể giải thích rõ ràng được. “Trên người ông có mùi máu tươi.”
Tổ đạo diễn liếc mắt nhìn nhau. Mike im lặng rất lâu, vẻ mặt càng lúc càng tối xuống: “Cô gái, cô đang châm biếm tôi mới sáng sớm mà ăn tiết heo sao?”
Tổ đạo diễn cười ầm lên, sau đó mau chóng che miệng, bả vai không ngừng run rẩy. Tư Dao bĩu môi không nói thêm gì nữa. Mike gõ thật mạnh chén trà xuống bàn: “Mời cô bắt đầu biểu diễn.”
Tư Dao rất hiểu mỹ nhân ngư. Ở tinh cầu Blue Sonor và các tinh cầu lân cận có rất nhiều nhân ngư. Khi cô còn sống ở tinh cầu đó, cô thường xuyên chơi đùa với bọn họ. Bất kể là dữ liệu mô phỏng hay là cảm tình, cô đều không cảm thấy áp lực.
Tư Dao cởi áo lông, buộc mái tóc dài lên, quỳ gối ngồi xổm trên mặt đất, kéo đứt vòng cổ ngọc trai. Ngọc trai rơi xuống mặt đất, nảy lên vài cái rồi dừng lại. Tư Dao từ từ ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại nở ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng nhặt một viên ngọc trai lên.
Ánh đèn màu cam trong phòng thử vai chiếu lên người cô, những viên ngọc trai nằm rải rác trên mặt đất càng làm tôn lên làn da trắng sứ của cô. Trông rất yếu ớt nhưng lại ấm áp, nụ cười cười như không cười khiến cho người ta có cảm giác chua xót.
Kết thúc phần diễn xuất, Tư Dao mau chóng đứng lên, lén nhét viên ngọc trai ở trong tay vào trong túi. Mike lạnh lùng uống trà, thấy mà làm như không thấy.
“Đây là nước mắt của mỹ nhân ngư sao?” Tổ đạo diễn tổ rất hứng thú hỏi.
“Hả?” Tư Dao sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ này của cô tổ đạo diễn cũng là giật mình: “Chẳng lẽ không phải là nước mắt của mỹ nhân ngư rơi xuống hóa thành ngọc trai sao?”
“Nhân ngư căn bản không có nước mắt.” Những thứ đó đều là bịa đặt, cô đã bị bọn họ lừa rất nhiều lần: “Vả lại ngọc trai là con mắt của nhân ngư, móc ra rồi sẽ không còn nữa, sao có thể rơi lệ được.”
Truyện cổ tích tốt đẹp lập tức vỡ tan tành, trở thành một câu chuyện kinh khủng đẫm máu. Vẻ mặt của tổ đạo diễn tái mét, im lặng. Mike đặt ly trà xuống, đập bàn quyết định: “Câu chuyện rất mới mẻ. Tôi chọn cô rồi.”
Tổ đạo diễn: “! ! !”
Đạo diễn, chúng tôi muốn một câu chuyện tình yêu, mong ông hãy suy nghĩ lại!
Tư Dao mơ hồ rời khỏi phòng thử vai, Tào Nguyên Huy đang sốt ruột chờ đợi, nhìn thấy Tư Dao đang hồn bay phách lạc, lập tức trong lòng trầm xuống, mau chóng nói sang chuyện khác nói: “Thử vai lâu như vậy chắc cô cũng đói bụng rồi. Tôi dẫn cô đi ăn lẩu nha.”
“Tổ đạo diễn này có phải bị ngốc không? Tôi được chọn mà bọn họ khóc cái gì chứ.” Tư Dao buồn bực vò đầu.
Tào Nguyên Huy lập tức sững sờ, suy nghĩ một lúc lâu, mau chóng nắm chặt tay của Tư Dao xác định: “Cô nói rằng buổi thử vai đã thành công rồi sao?”
“Đúng rồi. Đã thông qua rồi.” Khuôn mặt của Tư Dao vẫn vô cảm như cũ, không có một cảm xúc vui mừng.
Tào Nguyên Huy sững sờ rất lâu, sau đó lấy tay che miệng, bật cười. Tư Dao ngây ngốc đích nhìn Tào Nguyên Huy đang phát điên: “Anh làm sao đấy?”
Khóe miệng Tào Nguyên Huy cong lên, tâm trạng rất tốt: “Tiền mua đồ ăn vặt trong nửa năm tới cô không cần phải lo nữa.”
“. . .” Tư Dao.