Chương 55: Chụp ảnh cưới
Cuối tháng, nghỉ phép kết hôn của Diêm Tử Ký đã được duyệt, ngày cưới đã đến gần, Diêm Tử Ký bỏ hết mọi việc lại, hiếm khi mới được ở bên chăm sóc Tư Dao.
Mùng 2 tháng chạp âm lịch, Diêm Kiều Quân đến căn cứ đón người, chuẩn bị đưa Diêm Tử Ký và Tư Dao đi chụp ảnh cưới. Hôn nhân chính là trách nhiệm, là trách nhiệm với gia đình vợ con. Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao, đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.
Diêm Tử Ký là một người lính tốt, đây đều là lời Lôi Thành thường nói khi nhắc đến anh, nhưng anh có thể làm một người chồng tốt, và sau này có thể làm một người cha tốt hay không? Diêm Tử Ký có chút sợ hãi, sợ rằng Tư Dao theo anh sẽ phải chịu ấm ức.
Ngồi trong xe Diêm Kiều Quân, Diêm Tử Ký ngồi thẳng, khuôn mặt đen của anh cứng đờ. Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký, đút hạt dẻ vào miệng anh: “Anh căng thẳng à?”
Anh ngại ngùng lau khóe miệng, Diêm Tử Ký cảm thấy cơ mặt đang co quắp: “Không căng thẳng, anh không hề căng thẳng.”
“Em có tìm đọc tư liệu về hôn nhân ở trái đất.” Tư Dao vừa bóc hạt dẻ vừa phổ cập cho Diêm Tử Ký: “Có một loại bệnh tâm lý gọi là chứng sợ tiền hôn nhân, khả năng anh mắc chứng bệnh đó là 94%.”
Tư Dao rất muốn dạy dỗ Diêm Tử Ký, giấu bệnh sợ thuốc là không đúng, nhưng nhìn vẻ mặt u ám của Diêm Tử Ký, Tư Dao thông minh đột xuất ngậm miệng, cô cảm thấy tốt hơn hết là nên im lặng.
Tư Dao thì hiếm mới hiểu chuyện như vậy, nhưng Diêm Kiêu Quân lại đi tìm chỗ chết, anh ta nhìn Diêm Tử Ký qua kính chiếu hậu, cười toe toét trêu chọc: “Anh à, là chứng sợ tiền hôn nhân đó.”
Diêm Tử Ký lạnh lùng liếc Diêm Kiều Quân, giơ nắm đấm nói: “Cậu có giỏi thì đừng có dừng xe.” Lời nói của Diêm Tử Ký có nghĩa là, chờ đến khi dừng xe sẽ đập anh ta.
Diêm Kiều Quân đột nhiên cúi gằm mặt, đánh tay lái, khóc không ra nước mắt: “Anh ơi, em sai rồi, xin nhẹ tay.”
Diêm Kiều Quân lái xe đưa hai người đến địa điểm chụp ảnh, vừa bước xuống xe đã được nắm đấm của Diêm Tử Ký hỏi thăm, cũng không dám mở miệng khiêu khích nữa, Diêm Kiều Quân ấm ức ôm đầu dẫn đường.
“Đây là studio vừa mới thuê. Ảnh cưới của anh và Tư Dao sẽ chụp ở đây.” Diêm Kiều Quân chào hỏi những người quen trong studio, tiếp tục giải thích với Diêm Tử Ký: “Đây đều là bạn của em.”
Nhìn thấy Diêm Kiều Quân đi vào, Oai Quả Nhân đang ngồi trong góc ăn mì vội vàng lau miệng đứng dậy: “Kiều Quân, tôi chờ đến mức mì sắp nát rồi.”
“Alban.” Diêm Kiều Quân đáp, anh ta chỉ Oai Quả Nhân giới thiệu với Diêm Tử Ký: “Cậu ấy là Alban, là nhiếp ảnh gia hàng đầu Paris, bố là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, khi còn nhỏ cậu ta sống với bà ngoại ở Đông Bắc.”
Khóe miệng Diêm Tử Ký khẽ giật, con lai Pháp với Đông Bắc sao? Thật là kỳ quái.
“Alban, đây là anh trai và chị dâu tôi, ảnh cưới của họ nhờ hết vào cậu.” Diêm Kiều Quân vỗ vai Alban nói: “Khi nào xong, tôi mời anh ăn lẩu.”
“Anh em của chúng ta sao nói lời khách sáo vậy?” Alban huých vai Diêm Kiều Quân, nháy mắt: “Tôi vừa nhận được mail nhìn nhầm thành cậu kết hôn, thật dọa chết tôi rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ rẻ rúng của Alban, Diêm Tử Ký âm thầm dời tầm mắt, anh biết tại sao hai người này lại có thể trở thành bạn bè, bọn họ đều là những kẻ hèn hạ trong thiên hạ.
“Tư Dao.” Alban luồn qua Diêm Kiều Quân đến trước mặt Tư Dao, nở nụ cười dịu dàng: “Tôi đã xem chương trình của cô, tôi thật sự rất thích.”
Tư Dao ngơ ngác gật đầu: “Ồ, tôi cũng rất thích nó.”
Vẻ mặt Alban có chút ngây ngốc, tình tiết này quá sai so với kịch bản rồi. Diêm Kiều Quân nắm vai Alban nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, chuẩn bị chụp thôi.”
“Tôi biết rồi.” Alban khôi phục lại tính hài hước vốn có, quay lại vỗ tay hét lên: “Tất cả chuẩn bị, phục trang, chuyên viên trang điểm, sẵn sàng chụp hình.”
“Anh ơi, hai người đi theo em.” Diêm Kiều Quân đưa Diêm Tử Ký và Tư Dao vào phòng thay đồ. Tư Dao là diễn viên nên đã quá quen với quá trình trang điểm, nhưng Diêm Tử Ký chỉ là một binh sĩ chiến đấu trên chiến trường, anh nhìn đồ trang điểm rải đầy trên mặt bàn không khỏi nhíu mày.
Nhìn vẻ mặt u ám của Diêm Tử Ký, Diêm Kiều Quân trốn ra sau rồi run rẩy nói: “Anh, cái này cần thiết khi chụp ảnh cưới, chỉ cần đánh chút nên thôi, anh chịu khó chút đi.”
Anh ngồi xuống trước gương bên cạnh Tư Dao, Diêm Kiều Quân vội vàng gọi thợ trang điểm đến, chỉ sợ Diêm Tử Ký sẽ đổi ý: “Những mỹ phẩm này đều là hàng xịn, tuyệt đối không mùi, không kích ứng.”
Bộ ảnh đầu tiên là váy cưới, Diêm Tử Ký mặc vest, nhíu mày nhìn bóng mình trong gương, anh chỉ muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh rửa mặt, cảm giác như khuôn mặt này như gắn da giả vậy.
Chiếc váy cưới đầu tiên của Tư Dao rất sang trọng và trang nhã, cổ chữ V tinh xảo nạm kim cương, thắt lưng thêu hoa nhẹ nhàng tinh tế, đuôi dài hai mét bằng vải voan giống như chiếc đuôi tuyệt đẹp của khổng tước.
Cửa phòng thử đồ mở ra, Tư Dao nhẹ nhàng nhấc váy đi ra, vẻ mắt chán ghét bản thân của Diêm Tử Ký cứng đờ, ngây ngốc nhìn Tư Dao đang mặc váy cưới, cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh.
Diêm Tử Ký biết Tư Dao rất xinh đẹp nhưng khi cô mặc váy cưới đẹp đến mức nghẹt thở, trong đầu Diêm Tử Ký chỉ nghĩ được rằng cô đẹp như tiên nữ băng thanh ngọc khiết.
Tư Dao xách váy xoay một vòng, đôi mắt xanh biếc trong veo như nước làm tan chảy trái tim của Diêm Tử Ký: “Tử Ký, có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Tư Dao, giọng nói có chút ấp úng: “Rất xinh đẹp.”
Hai người đến vị trí chụp, Alban ôm ngực, vẻ mặt khoa trương: “Tư Dao, cô thật xinh đẹp, cô chính là thiên sứ trong mộng của tôi.”
“Đừng giả vờ nữa.” Diêm Kiều Quân cầm cuốn tạp chí đập vào đầu Alban: “ Miệng toàn là mùi cháo ngô làm như tôi chưa thấy bao giờ ấy, nhanh chụp hình đi.”
Alban xoa đầu lẩm bẩm và bắt đầu hý hoáy máy ảnh. Diêm Tử Ký đứng với Tư Dao, Diêm Kiều Quân ở bên cạnh nói: “Anh tôi ơi, anh đang chụp ảnh cưới chứ không phải chứng minh thư đâu, chúng ta đừng đứng tư thế quân đội được không?”
Diêm Tử Ký cau mày, cảm thấy thật phiền phức. Tư Dao lại gần Diêm Tử Ký thân mật ôm lấy cánh tay anh: “Đúng vậy, hai vợ chồng phải thân mật một chút.” Alban vừa chụp ảnh vừa chỉ đạo.
“Tư Dao, cô quỳ xuống đất, anh trai của Kiều Quân, anh đứng phía sau.” Theo lời của Alban, Tư Dao nhấc váy quỳ xuống, Diêm Tử Ký đứng sau lưng cô, hơi cúi xuống nắm lấy tay cô.
Được chụp ảnh cưới với Diêm Tử Ký Tư Dao rất vui, mỗi nụ cười của cô đều là chân thật nhất, hạnh phúc ngập tràn khiến thợ chụp ảnh cũng bị tan chảy rồi. Khi mới bắt đầu, Diêm Tử Ký vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng được cảm xúc của Tư Dao dẫn dắt anh cũng dần dần thả lỏng rồi.
Sau khi chụp váy cưới xong, Tư Dao thay váy cưới thời Đường áo cưới đỏ tươi có thêu phượng hoàng màu vàng, làm cho bộ lễ phục trở nên nhã nhặn hơn, hóa thân thành một vị nữ hoàng quyến rũ cao quý.
Lễ phục của Diêm Tử Ký màu đen, điểm xuyết hoa văn đỏ thẫm, dáng đứng oai phong đĩnh đạc giống như một vị tướng quân trên chiến trường.
Tư Dao nhắm mắt dựa vào chiếc sập màu vàng chạm rồng khắc phượng, Diêm Tử Ký đứng bên cạnh, cúi đầu nắm tay Tư Dao, ánh mắt dịu dàng lưu luyến.
“Tư Dao ngồi dậy, dựa vào lòng anh ấy.” Alban chăm chú nhìn vào màn hình, bật chế độ nhiếp ảnh gia hàng đầu. Diêm Tử Ký đứng thẳng, Tư Dao nằm trên chiếc sập, nép mình vào vòng tay anh. Diêm Tử Ký hơi nhìn xuống, ánh mắt đan vào nhau với sự dịu dàng vô tận.
Diêm Kiều Quân ở bên cạnh không khỏi cảm khái, một đề tài tuyệt vời như vậy, tình yêu bị ngăn cấm của tướng quân và phi tần. Hoặc có thể việt một kịch bản, mỹ nhân yêu tướng quân, số mệnh phải tiến cung làm thiếp, sau này bị hắc hóa, làm loạn hậu cung, đảo lộn thiên hạ, lên ngôi thành nữ hoàng.
Diêm Kiều Quân tràn đầy cảm hứng, gọt dũa đề tài của bộ phim tiếp theo, diễn viên chính chốt là Tư Dao rồi. Diêm Kiều Quân thở dài, một cô gái tốt như vậy sao lại đi với tên gia súc như Diêm Tử Ký chứ.
Sau bộ lễ phục chụp mất cả ngày, màn đêm dần buông xuống, Diêm Tử Ký cầm ly nước cho Tư Dao uống. Không ngừng thay đồ rồi trang điểm, anh cảm thấy việc diễn tập cũng không mệt mỏi như vậy.
“Còn một bộ quân phục nữa thôi là xong rồi.” Alban hăng hái lướt máy ảnh: “Tư Dao, cô rất linh hoạt, có muốn dấn sang làm người mẫu không?”
“Không cần.” Diêm Tử Ký lạnh lùng từ chối Alban, anh đứng dậy đưa Tư Dao vào phòng thay đồ. Anh biết người mẫu đều mặc những bộ trang phục hở bạo để chụp ảnh, nếu Tư Dao mặc mấy bộ đồ đó, nghĩ đến thôi cũng không được.
Bộ quân phục đã được sửa lại với hai màu đen và đỏ được cắt may tinh xảo, có phần giống quân phục của bá tước. Bộ đồ nam của Diêm Tử Ký thì đơn giản và gọn gàng, còn của Tư Dao thì tinh tế hơn một chút.
Mặc bộ quân phục vào người, Tư Dao hất chiếc áo khoác đen của mình lên và bắt chước bắn Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký rất bất ngờ nhìn dáng vẻ anh hùng hiên ngang của Tư Dao. Anh chưa từng nghĩ Tư dao mặc quân phục lại hợp đến thế.
“Đây là bản vẽ em đưa cho Kiều Quân.” Tư Dao chớp mắt với Diêm Tử Ký: “Đây là quân phục của Liên bang Tinh Tế.”
Diêm Tử Ký xoa đầu Tư Dao, đưa cô rời khỏi phòng thay đồ. Alban đã sẵn sàng chụp ảnh, Tư Dao đứng trước ống kính cởi nút áo khoác ngoài, ngẩng đầu nhìn ống kính.
Alban nhìn màn hình khẽ nhíu mày, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, Diêm Kiều Quân hiểu được vướng mắc của Alban liền lên tiếng: “Tư Dao, giờ chị giống như một nữ chiến sĩ dũng mãnh.”
Alban chợt nhận ra vừa rồi anh ta cứ nghĩ rằng mình đang chụp người mẫu: “Tư Dao, chúng ta đang chụp ảnh cưới, không phải chuẩn bị trước khi chiến đấu, cần lãng mạn.”
Vẻ mặt Tư Dao ngơ ngác, Diêm Tử Ký khẽ thở dài, đưa tay kéo cô vào lòng, ôm lấy eo cô. Tư Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diêm Tử Ký, nhất thời sững sờ.
“Đúng rồi, chính là cảm giác này.” Alban ngạc nhiên thốt lên: “Đừng nhúc nhích, giữ nguyên tư thế đó.”
Diêm Tử Ký ghé vào tai Tư Dao nói nhỏ: “Hiện tại em đã là cô vợ nhỏ của anh rồi.”
Tư Dao chớp mắt một cái, chậm rãi nở một nụ cười, giang hai tay ôm lấy bác Diêm Tử Ký: “Em thích Tử Ký nhất.”
Diêm Tử Ký đứng uy nghiêm, vẻ mặt nghiêm khắc giống như giáo quan trong quân đoàn. Tư Dao ôm thắt lưng anh, nép vào ngực anh ngượng ngùng cười.
“Chính là như vậy.” Alban càng nhìn càng thích thú, hai bộ trang phục kết hợp với khí chất của hai người, thật sự là quá hoàn hảo.
“Anh ơi, chụp một kiểu hôn nhau lãng mạn đi.” Diêm Kiều Quân khiến mọi người đang hóng phải hét lên.
Diêm Tử Ký lạnh lùng liếc Diêm Kiều Quân, sau đó lại nhìn xuống Tư Dao nhỏ nhắn xinh xắn đang dựa vào ngực anh, anh dang tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Diêm Kiều Quân kinh ngạc há hốc miệng, hôn thật luôn? Đây có còn là diêm vương nghiêm trang nữa không?
Chụp hình xong cũng là 9 giờ tối rồi, Tư Dao tẩy trang thay đồ xong liền bám lấy Diêm Tử Ký đòi ăn gà rán. Diêm Tử Ký bị cô bám lấy cũng hết cách đành bất lực đồng ý.
“Hình sẽ xong trước khi lễ cưới diễn ra, em sẽ đốc thúc họ tăng ca.” Diêm Kiêu Quân cười nói.
“Tư Dao, cô thật sự không định lấn sân sang làm người mẫu sao?” Alban cầm máy ảnh, vẻ mặt tiếc nuối liên tục hỏi Tư Dao: “Khuôn mặt này của cô thực sự rất hợp làm người mẫu.”
“Không cần.” Tư Dao từ chối, cô nhìn ra được Diêm Tử Ký không thích cô làm người mẫu, cô không muốn làm Diêm Tử Ký không vui, hơn nữa cô cũng không có hứng thú với người mẫu.
“Được rồi, ảnh cưới sẽ nhanh chóng thực hiện, làm xong sẽ mời mọi người ăn lẩu.” Diêm Kiều Quân vỗ vai Alban, quay lại nói với Diêm Tử Ký: “Anh ơi, cũng không còn sớm nữa, đường núi ban đêm rất nguy hiểm, chúng ta ở khách sạn một đêm, sáng mai em sẽ đưa hai người về.”
Diêm Tử Ký không từ chối ý của Diêm Kiều Quân, anh gọi Tư Dao rồi quay lưng rời đi. Alban cay đắng lau nước mắt: “Qua cầu rút ván, tá ma giết lừa.”
Diêm Kiều Quân đặt chiếc khăn lên mặt Alban: “Đừng diễn nữa, mấy nữa tôi sẽ đưa cậu sang Thái Lan chơi.”
“Xem nhân yêu.” Mắt Alban sáng lên: “Tôi đi sửa ảnh ngay đây.”
Nhìn bóng dáng vội vàng của Alban, Diêm Kiều Quân bĩu môi: “Không biết xấu hổ.” Cầm chiếc áo khoác trên mắc áo, Diêm Kiều Quân xoay người đuổi theo: “Anh ơi, hai người chờ em với!”
Chương 56: Hôn lễ
Chụp ảnh cưới xong, Diêm Tử Ký và Tư Dao lại vội vàng viết thiệp cưới, người nhà Tư Dao không có ai, sợ cô sẽ tổn thương, nếu là người mà cô ấy muốn mời, anh sẽ cố gắng chiều lòng.
Mùng 5 tháng chạp âm lịch, Diêm Kiều Quân đưa Alban đến căn cứ để Tư Dao thử váy cưới, những thứ cần thiết trong hôn lễ đã chuẩn bị xong rồi, chờ đến sáng sớm hôm sau sẽ trang trí.
Nhà Tư Dao không có ai thân thích, Lôi Tinh tự tiến cử mình làm phù dâu, trong quá trình kết hôn sẽ ở chung cư, sau đó sẽ đến nhà hàng gặp khách mời. Vì không theo phong tục nên Tư Dao và Diêm Tử Ký cũng không quan tâm lắm.
Ngày kết hôn, họ hàng thân thích của Diêm Tử Ký đều đã đến, còn có những thủ trưởng quen biết với bố Diêm ngồi trong nhà hàng, cười nói vui vẻ.
Khách của Tư Dao đều là người trong giới, Phong Thần, Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Mạc Thanh Thần. Từ ngày Tư Dao bước chân vào giới giải trí, họ đều rất tốt với cô, Tư Dao đều coi họ là bạn mình.
Trong phòng ngủ của chung cư, Tư Dao mặc bộ váy cưới kiểu Hán, búi tóc lụa, Diêm Thi Thi khom người giúp cô tô son, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị dâu, chị thật xinh đẹp.’
Lôi Tinh chỉnh lại chữ song hỷ trên tường, quay đầu nhìn cô dâu trước gương, trong lòng khẽ cảm thán, ai ngờ mỹ nhân an tĩnh này lại có sức mạnh như vũ khí hạt nhân.
“Chị dâu.” Diêm Thi Thi ôm vai Tư Dao, nháy mắt làm nũng: “Nghe nói chị mời ảnh đế Nhạc, chị có thể xin chữ ký của anh ấy giúp em không?”
“Được chứ.” Tư Dao đồng ý không chút do dự, chỉ là ký tên thôi mà, Tư Dao không nghĩ nó là thứ quý giá gì.
“Chuẩn bị xong hết chưa?” Lôi Tinh cầm bó hóa đưa cho Tư Dao, thay bộ quân phục cứng nhắc ra, Lôi Tinh mặc một chiếc váy màu tím trông dịu dàng hơn rất nhiều: “Đội trưởng Diêm sắp đến nơi rồi.”
Tư Dao ôm bó hoa lên ngửi: “Thật là thơm.”
“Đây là hoa cát tường, anh họ đặc biệt dặn dò phải làm loại tươi nhất.” Diêm Thi Thi nói: “Anh họ rất yêu chị, em chưa từng thấy anh ấy dịu dàng với ai như vậy.”
Cầu thang bên ngoài truyền tới âm thanh huyên náo, Lôi Tinh nhanh chóng đứng dậy: “Họ đến rồi.”
“Chị dâu, chị cứ ngồi đó.” Diêm Thi Thi đẩy Tư Dao ngồi lại trước gương. Vẻ mặt Tư Dao khó hiểu, Diêm Thi Thi ranh mãnh chớp mắt: “Dù chúng ta không quan tâm đến phong tục cưới hỏi, nhưng cũng đừng để họ đưa chị dâu đi dễ dàng. “
Diêm Thi Thi mài dao soàn soạt đi ra khỏi phòng ngủ, mở cửa chặn Diêm Tử Ký đang bị đám nam nhân vây quanh, Quách Hách nhìn vào phía trong phòng: “Em họ Diêm, cô dâu đâu?”
Diêm Thi Thi hừ mũi, xoa xoa tay: “Muốn rước dâu à, lì xì đâu?”
Diêm Tử Ký cùng đám binh lính bỗng sững sờ, họ không nghĩ tới còn có chuyện này nữa. Hàn Kính cười cười sờ túi lấy ra hai chiếc lì xì đưa cho Diêm Tử Ký.
“Được đấy lão Hàn.” Quách Hách cười vỗ vai Hàn Kính: “Thật hiểu quy tắc.”
Diêm Tử Ký đưa lì xì cho Diêm Thi Thi, Diêm Thi Thi sờ độ dày của lì xì liền nhìn giữ tợn chằm chằm Hàn Kính. Diêm Tử Ký đang định xông vào, Diêm Thi Thi nhanh chóng ngăn lại: “Vẫn chưa xong đâu.”
“Diêm Thi Thi.” Vẻ mặt Diêm Tử Ký u ám, giọng nói lạnh lùng, Diêm Thi Thi ôm cổ rùng mình, suýt chút nữa là sợ chết cô rồi.
“Mặc dù chị dâu không để ý, nhưng kết hôn có quy tắc của kết hôn, không trải qua một số gian khổ đã muốn lấy vợ rồi sao?” Diêm Thi Thi phớt lờ ác ý của Diêm Tử Ký, đấu tranh đến cùng.
“Em muốn gì nữa.” Quách Hách vươn cánh tay chống lại Diêm Thi Thi.
“Em muốn hỏi chú rể một vài câu hỏi.” Diêm Thi Thi chỉ Diêm Tử Ký nói.
Diêm Tử Ký nhìn chằm chằm Diêm Thi Thi một lúc, ánh mắt trở nên xa xăm: “Diêm Thi Thi, làm người phải biết chừa đường lui cho mình, sau này ai rơi vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Diêm Thi Thi sợ hãi lùi hai bước, Diêm vương thật đáng sợ, sắp không chống đỡ nổi nữa rồi: “Muốn đưa cô dâu đi thì phải tuân theo quy tắc của em.”
Diêm Tử Ký nhếch miệng cười lạnh, tiến lại gần Diêm Thi Thi, đấm vào cánh cửa sau lưng cô: “Diêm Thi Thi, quy tắc của anh đây chính là, chưa bao giờ tuân theo quy tắc.”
Diêm Thi Thi thật sự bị dọa cho sợ rồi, Diêm Tử Ký không bị mắc câu, cô lau nước mắt chạy vào phòng ngủ mách: “Chị dâu, anh họ bắt nạt em.”
Đám binh lính ồn ào đuổi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lôi Tinh khoanh tay đứng chặn cửa lập tức im bặt. Lôi Tinh bọn họ đều quen thuộc, là con hổ cái trong trại trinh sát, còn hung hăng cắn người.
Ánh mắt Diêm Tử Ký như sói dữ, Lôi Tinh chẳng hề hấn gì chậm rãi đứng thẳng, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Đội trưởng Diêm, Tư Dao thích ai nhất, thích ăn gì nhất, thích làm chuyện gì nhất.”
Cơ mặt của Diêm Tử Ký khẽ giật giật, khóe môi hơi bất lực mấp máy: “Thích tôi nhất, thích ăn vặt nhất và thích xem phim thần thoại nhất.”
Lôi Tinh nhìn chằm chằm Diêm Tử Ký một lát, sau đó lẳng lặng quay đi:”Trả lời sai.”
Diêm Tử Ký lộ rõ vẻ kinh ngạc, Lôi Tinh nói: “Tư Dao thích Tử Ký nhất, thích ăn đồ Tử Ký nấu nhất và thích ở bên cạnh Tử Ký nhất.” Lôi Tinh nói, rồi nghiêng người nhường đường: “Đây là nguyên văn lời cô ấy nói.”
Đáy mắt Diêm Tử Ký mang theo sự dịu dàng, chậm rãi mở cửa phòng ngủ. Căn phòng tân hôn đẹp mắt, Tư Dao yên lặng ngồi trước gương, nhìn thấy Diêm Tử Ký đi vào, đôi mắt xanh biếc liền nở nụ cười ấm áp.
Đám binh lính bên cạnh Diêm Tử Ký cảm thán: “Chắc chắn kiếp trước đội trưởng Diêm đã giải cứu ngân hà.”
Diêm Tử Ký đi đến trước mặt Tư Dao, dịu dàng đưa tay ra: “Anh đến đón em đây.”
Diêm Tử Ký đưa Tư Dao rời khỏi chung cư đến nhà hàng ở căn cứ. Trong nhà hàng các thủ trưởng quân đội đã có mặt đầy đủ, nâng ly chúc mừng.
Bố Diêm cùng bạn cũ ôn lại chuyện xưa, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn rất có tinh thần. Đường Minh và Diêm Kiều Quân tiếp đón bạn của Tư Dao, nhìn quân tướng xung quanh đám người Phong Thần rất kinh ngạc.
Mọi người đều biết chồng của Tư Dao là lính đặc chủng nhưng không ngờ gia thế lại hùng hậu như vậy. Với bối cảnh như vậy, đừng nói đến lăn lộn trong giới giải trí, dù có làm gì cũng chằng ai dám động tới.
“Cô dâu chú rể tới rồi!” Tằng Vũ Khả chạy vào nhà hàng hô lớn, nhà hàng vốn đang ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh hẳn. Mọi người đều hướng mắt về cánh cửa lớn.
Trong ánh mắt của mọi người, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đi vào nhà hàng, nhìn thấy cô dâu xinh đẹp, tất cả các binh lính đều nuốt nước bọt, năm nay cải tốt đều bị lợn nuốt hết rồi.
Đứng bên cạnh bác Diêm là Liễu Tuyết Nhân đang nắm vạt áo, uất hận và đố kỵ sắp che lấp lý trí cô ta rồi. Cô ta thích Diêm Tử Ký từ nhỏ, âm thầm bên cạnh anh hơn 20 năm, nhưng bây giờ anh sắp kết hôn rồi.
Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đến trước mặt bố Diêm: “Bố.”
Nhìn Diêm Tử Ký trước mắt, bố Diêm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, từ sau khi vợ mất, một mình ông ấy nuôi đứa nhỏ này lớn lên. Chớp mắt một cái, con trai sắp kết hôn, ông ấy vừa vui vừa buồn.
“Kết hôn là tốt kết hôn là tốt, con và con dâu phải sống thật tốt nhé.” Bố Diêm vỗ vai Diêm Tử Ký nói.
“Con biết thưa bố.” Diêm Tử Ký nắm chặt tay Tư Dao hứa hẹn.
Tư Dao nhìn Diêm Tử Ký cùng bố Diêm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Con sẽ bảo vệ Tử Ký.”
Khuôn mặt nghiêm túc của bố Diêm cũng bị Tư Dao trêu chọc phát ra tiếng cười, người lớn xung quanh cũng đều cười theo, Lôi Thành chỉ vào Diêm Tử Ký chế nhạo nói: “Nhìn xem, vợ cậu nói muốn bảo vệ cậu kìa.”
Diêm Tử Ký mỉm cười nhìn Tư Dao, chiều chuộng xoa đầu cô: “Vậy thì làm phiền em rồi.”
“Thằng khỉ con thứ hai nhà họ Diêm cũng cưới vợ rồi, thời gian này thật sự trôi nhanh quá.” Người bạn thân nhất của bố Diêm cười ha ha nói.
Thằng khỉ con thứ hai nhà họ Diêm? Tư Dao nghi ngờ nhìn về phía Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký lại gần sát bên tai Tư Dao thì thầm giải thích: “Anh xếp thứ hai ở nhà, khi còn nhỏ, nghịch ngợm giống như khỉ, đây là tên gọi lúc nhỏ của anh.”
“Đừng đứng nữa.” Bố Diêm khoát tay lên tiếng: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Khách đến đều ngồi xuống, Diêm Tử Ký và Tư Dao dập đầu trước mặt Bố Diêm dâng trà, đều được lì xì phong bao đỏ. Bố Diêm là cựu quân nhân, ông ấy rất hài lòng với hôn lễ của Diêm Tử Ký, ông ấy cảm thấy kết hôn phải tuân theo quy tắc của tổ tiên.
Trong mắt của Diêm Tử Ký, những lời tuyên thệ của đám cưới phương Tây không có ích gì cả, lời tuyên thệ chỉ là miệng nói, lòng trung thành với hôn nhân vẫn phải thực sự dùng hành động để biểu hiện.
Lần lượt đi từng bàn kính rượu, Diêm Tử Ký vui chưa từng thấy, không từ chối bất cứ lời chúc rượu nào, nhưng lại bảo vệ không cho Tư Dao dính một giọt rượu nào, rượu chúc mừng đến trước mặt Tư Dao, đều bị Diêm Tử Ký ngăn lại, hoặc trực tiếp thay cô uống.
“Xuẩn Bảo, chúc mừng.” Nhạc Cảnh Dư rót một ly rượu đưa tới trước mặt Tư Dao, Diêm Tử Ký muốn đưa tay ngăn chặn, lại bị Nhạc Cảnh Dư gạt ra: “Đây là rượu tôi chúc Xuẩn Bảo, chẳng lẽ anh không cho tôi mặt mũi?”
Tư Dao vượt qua cánh tay Diêm Tử Ký, tiếp nhận ly rượu, uống cạn một cách dứt khoát, uống xong chép chép miệng: “Thật cay, không ngọt một chút nào.”
Phong Thần rót rượu cho Tư Dao, khuôn mặt anh ta run rẩy, co giật nói: “Xem ra tôi sẽ phải làm việc chăm chỉ trong năm tới.”
Tư Dao nhận ly rượu, ôm cánh tay Diêm Tử Ký làm nũng: “Chỉ uống một chút thôi, không có việc gì.”
“Tư Dao, chúc cô và anh Diêm trăm năm hạnh phúc.” Lê Tinh cười rót rượu, nhưng không đưa cho Tư Dao, mà lại đưa cho Diêm Tử Ký.
Mạc Thanh Thần nhìn Tư Dao, trong ánh mắt hiện lên vẻ khác thường: “Tư Dao, tôi chúc cô một chén.”
Sau khi tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn, Tư Dao liếc mắt nhìn Mạc Thanh Thần, luôn cảm thấy hình như anh ta hơi kỳ quái.
“Đội trưởng Diêm.” Khương Ninh từ bên ngoài chạy vào, trong lòng ôm một cái hộp màu đỏ tinh xảo.
“Đội trưởng Diêm, đây là quà vừa mới từ ngoài căn cứ đưa vào, nói là dành cho chị dâu.”
“Đây là cái gì?” Đường Minh lén lút uống hai ly rượu, cả người cảm giác hơi lâng lâng, nhào tới cướp hộp đỏ, định mở ra.
“Đường Minh.” Sắc mặt Diêm Tử Ký đen lại, tay nắm chặt thành quyền muốn đánh, Đường Minh sau khi uống rượu thì trở nên to gan, vội vàng chạy đến trước bàn Bố Diêm la hét cáo trạng.
Được bố Diêm che chở, Diêm Tử Ký không dám nóng nảy đánh cậu ta, Đường Minh tiểu nhân đắc chí làm mặt quỷ, Diêm Kiều Quân giơ tay che trán, người này là điển hình muốn tìm chết, cảm thấy bi ai cho tình cảnh của cậu ta sau khi tỉnh rượu.
Đường Minh đắc ý mở hộp màu đỏ ra, trong hộp màu đỏ có một tập giấy, còn có một tấm phiếu màu đỏ: “Kết hôn lại tặng giấy, quả là người nghèo.” Đường Minh bĩu môi lẩm bẩm.
Anh ta lắc lư mở tấm phiếu màu đỏ để xem, sau khi nhìn rõ những thứ trên đó, ngay lập tức đôi mắt anh ta trợn tròn, dường như rất sợ hãi. Nhìn ra sự khác thường của Đường Minh, Diêm Kiều Quân đi qua: “Cái này là cái gì?”
“Hình như tôi thật sự say rượu.” Đường Minh bị dọa tỉnh, run rẩy đưa danh sách đỏ cho Diêm Kiều Quân. Diêm Kiều Quân tiếp nhận nhìn, vẻ mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Diêm Kiều Quân đưa danh sách cho bố Diêm xem, bố Diêm nhíu mày nhìn, biểu tình quỷ dị nhìn về phía Tư Dao. Diêm Tử Ký vội vàng đi qua, lấy danh sách màu đỏ ra nhìn kỹ.
Danh sách màu đỏ này là danh sách các quà tặng, liệt kê những món quà trong hộp màu đỏ, và bìa của danh sách viết ‘cho người tôi yêu, Dao Dao’.
Mười lăm cái biệt thự ở các quốc gia khác nhau, ba mươi chiếc siêu xe sang trọng, du thuyền xa hoa hai cái, hai cái máy bay tư nhân, một hòn đảo tư nhân, một mỏ kim cương, một mỏ vàng.
Ký tên của người tặng: S
Nghe Diêm Thi Thi đọc ra danh sách quà tặng, toàn bộ hiện trường đám cưới im lặng một cách kỳ lạ. Giấy tờ đi cùng danh sách quà tặng trong hộp màu đỏ, tất cả đều là giấy chứng nhận chuyển nhượng của các tài sản này.
Tư Dao tùy ý lật xem những giấy chứng nhận chuyển nhượng đó, mắt nhìn vào chỗ ký tên, cảm thấy một chút quen thuộc không thể giải thích được. Diêm Tử Ký ôm lấy vai Tư Dao, thấp giọng hỏi: ” A Dao, S là ai?”
“Ồ, em nhớ rồi.” Sau khi truy vấn toàn bộ dữ liệu trong cơ sở dữ liệu, Tư Dao đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hiểu ra, vỗ tay một cái.
“S là bố em.” Nói cách khác, đó là bố của cơ thể này.
“…” Tất cả mọi người