Chương 53: Chuẩn bị hôn lễ
Tư Dao và Diêm Tử Ký trở lại chung cư, Diêm Kiều Quân đang lột chuối xem tivi. Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, mau chóng ngồi thẳng lưng lên, vứt vỏ chuối xuống, chào hỏi rất hững hờ.
Tư Dao nhìn thấy trên bàn có đồ ăn vặt thì vui vẻ chạy tới. Cô ngồi xổm xuống bàn, thò tay lấy đồ ăn vặt của Diêm Kiều Quân. Diêm Kiều Quân nuốt chuối xuống, sắp xếp lại đống đồ ăn vặt đưa cho Tư Dao: “Bánh kem chị thích ăn ở dưới đấy.”
Diêm Tử Ký đá một cái vào chân của Diêm Kiều Quân, Diêm Kiều Quân mau chóng dịch mông sang bên cạnh nhường chỗ. Nhìn một đống đồ ăn vặt rải đầy bàn, Diêm Tử Ký cau mày lại: “Tật xấu ăn vặt của cô ấy đều là do các cậu nuông chiều đúng không.”
“Tục ngữ nói có thể ăn là phúc, anh đừng mắng chị ấy như dạy dỗ con gái nữa.” Diêm Kiều Quân lột thạch trái cây đưa cho Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký im lặng sau đó đút cho Tư Dao.
Ném vỏ chuối vào thùng rác, Diêm Kiều Quân ôm bụng khẽ nói: “Anh ơi, em đói bụng. Anh mau chóng vào nhà bếp nấu cơm đi.”
Diêm Tử Ký không thèm để ý, Diêm Kiều Quân rụt đầu lại, tiếp tục than thở: “Em đến giúp hai người lên kế hoạch tổ chức hôn lễ đấy. Anh muốn một con lừa kéo xe cho anh thì ăn phải cho nó ăn trước chứ.”
Diêm Tử Ký liếc mắt nhìn con người béo ú kia, đứng dậy khom lưng sờ sờ đầu của Tư Dao: “Đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt. Anh đi làm cá chua ngọt cho em ăn.”
“Anh ơi, em không thích ăn cá chua ngọt.” Diêm Kiều Quân trừng mắt kháng nghị.
Diêm Tử Ký không thèm nhìn anh ta, đi thẳng đến nhà bếp: “Không muốn ăn thì cút đi. Ở bồn hoa dưới lầu có đất đó, kén ăn thì xuống đó cạp đất đi.”
Diêm Kiều Quân đau lòng che mặt, một bụng ấm ức lên án sự vô tình của Diêm Tử Ký: “Anh phân biệt đối xử.”
Phòng bếp vang lên âm thanh leng keng của xoong nồi, Diêm Kiều Quân lau nước mắt cá sấu, liếc nhìn Tư Dao đang khoét miếng bánh kem, lén mở bịch rong biển ra ăn. Tư Dao quay sang trừng mắt với anh ta, Diêm Kiều Quân mau chóng giơ tay đầu hàng: “Những thứ này là tôi bỏ tiền ra mua về đấy.”
Tư Dao lẩm bẩm tiếp tục phấn đấu, Diêm Kiều Quân cắn rong biển, khom lưng lấy ra một cuốn sách dày từ trong túi: “Tư Dao, hôn lễ của chị và anh của em muốn làm theo phong cách Trung Quốc hay là kiểu Tây.”
Tư Dao liếm kem dính trên khóe miệng, suy nghĩ, bĩu môi thất vọng nói: “Tử Ký không cho tôi mặc váy cưới. Anh ấy nói trời quá lạnh rất dễ bị bệnh.”
“Váy cưới chắc chắn phải có. Hôn lễ không mặc được vậy thì sẽ mặc đi chụp ảnh cưới.” Diêm Kiều Quân lật trang sách cho Tư Dao xem: “Hôn lễ tổ chức theo kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai tam bái thiên địa.”
Nhìn các loại trang phục kết hôn lộng lẫy hoa lệ ở trong sách, Tư Dao trợn tròn mắt: “Rất đẹp. Kết hôn có thể mặc đồ đỏ sao?”
Diêm Kiều Quân ngẩn người: “Lễ phục kết hôn truyền thống ở Trung Quốc đều là màu đỏ. Nó thể hiện niềm vui, may mắn và thuận lợi.”
“Đám cưới ở Liên Bang rất kỵ màu đỏ, bởi vì nó giống màu máu tươi.” Tư Dao nghi hoặc tranh cãi với Diêm Kiều Quân.
Diêm Kiều Quân lập tức khắc sững sờ, nghe thấy trong phòng ầm ĩ, Diêm Tử Ký mau chóng thò đầu ra, nhíu mày thấp giọng khiển trách: “A Dao, không được nói lung tung.”
Diêm Kiều Quân nhìn Tư Dao, anh ta không nghĩ những lời mà Tư Dao nói là sự thật, tiếp tục lật sách giới thiệu với cô: “Em cảm thấy bộ này rất đẹp, hoa mẫu đơn phú quý thời Đường có danh xưng quốc sắc thiên hương.”
“Con chim này đẹp nè.” Tư Dao chỉ vào khác bộ hôn phục nói.
“Chị cố ý giả ngốc đúng không. Đây là phượng hoàng!” Diêm Kiều Quân trợn tròn mắt.
Hai người lần lượt lật xem những trang sách, thỉnh thoảng lớn tiếng tranh chấp, Diêm Tử Ký làm xong cơm bước ra khỏi nhà bếp, thu sách lại đặt lên bàn: “Mau rửa tay rồi ăn cơm. Ăn xong rồi lại bàn tiếp về lễ phục kết hôn.”
Tư Dao nhảy chân sáo đến toilet rửa tay, Diêm Tử Ký bưng đồ ăn lên bàn. Diêm Kiều Quân đi tới đi lui không có việc gì làm, Diêm Tử Ký nhấc chân đá anh ta một cái: “Cầm chén đũa qua đây.”
“Người tới là khách, có thể đừng đá em nữa không?” Khuôn mặt Diêm Kiều Quân tràn đầy sự oán trách nhưng lại không có can đảm phản kháng, chỉ có thể ấm ức chui vào nhà bếp bưng chén đũa lên.
Trên bàn cơm, Diêm Tử Ký xới cơm cho Tư Dao, Diêm Kiều Quân chỉ có thể ghen tỵ nhìn hai người họ. Anh ta thầm lên án sự phân biệt đối xử của Diêm Tử Ký. Nhưng mà đảo mắt ngẫm lại, nếu một ngày nào đó Diêm Tử Ký đối xử dịu dàng với anh ta, biết đâu anh ta sẽ bị sự dịu dàng đó dọa đến sinh bệnh tâm thần.
“Hôn lễ đã định vào ngày mùng sáu tháng chạp. Ngày đó là bố chọn đấy. Ông ấy nói hôm đó là ngày lành.” Nói đến chuyện kết hôn, Diêm Kiều Quân nhớ tới lời dặn của bố Diêm: “Còn nửa tháng nữa, địa điểm tổ chức hôn lễ, gửi thiệp mời cho người thân bạn bè, tất cả phải chuẩn bị tốt.”
“Căn cứ Báo Đặc Chiến là quân khu, mời một vài người thân đến là được rồi. A Dao có muốn mời ai không?” Diêm Tử Ký suy nghĩ một hồi, nhìn về phía Tư Dao hỏi.
“Phong Thần, Nhạc Cảnh Dư, Lê Tinh, Mạc Thanh Thần.” Tư Dao đếm ngón tay: “Bọn họ là bạn bè của em. Em muốn mời bọn họ uống rượu.”
Diêm Tử Ký khẽ gật đầu không từ chối, sau đó nói tiếp: “Anh đã mời Lục Trạch Quang ở Thị trấn Hoa Đồng nhưng anh ấy nói nói bệnh viện sửa chữa không thể rời đi, chỉ gửi một lời chúc phúc.”
Tư Dao gặm xương sườn không trả lời, Diêm Tử Ký nói: “Đợi anh có thời gian rảnh, anh sẽ dẫn em quay trở về.”
“Vâng.” Tư Dao ngoan ngoãn đồng ý, Diêm Tử Ký mỉm cười, gắp bánh bao thịt bỏ vào trong chén của Tư Dao: “Ăn nhiều một chút, em mới đến quân đội có hai ngày mà trông gầy đi mấy cân.”
Ăn cơm xong Diêm Tử Ký rửa chén, Diêm Kiều Quân cầm bút chì đánh dấu vào sách: “Tư Dao không thích trang phục kết hôn truyền thống màu đỏ tươi. Vậy thì quyết định trang phục kết hôn theo phong cách thời nhà Hán đi. Quần áo và trang sức là màu đỏ và màu hồng giao nhau.”
“Thời gian chụp ảnh cưới được sắp xếp vào ngày hai tháng chạp. Hôm đó em sẽ đến đón hai người. Trang phục chụp ảnh cưới có sáu bộ, hai bộ váy cưới, hai bộ cổ trang cung đình thời Đường, một bộ quý tộc phương Tây, một bộ đồng phục quân trang.”
Diêm Tử Ký lật xem trang phục chụp ảnh kết hôn mà Diêm Kiều Quân lựa chọn, anh hơi cau mày lại: “Mặc sáu bộ để chụp ảnh kết hôn có hơi nhiều.”
Diêm Kiều Quân cắn bút chì nhướng mày ra hiệu, Diêm Tử Ký nhìn về phía Tư Dao, nhìn thấy ánh mắt khó chịu của cô, trong lòng thầm vả vào miệng, mau chóng nói: “Nếu đã là kỳ nghỉ, vậy thì chụp đi.”
Tư Dao nhanh chóng ngẩng mặt lên, sự thất vọng ở trong đáy mắt đều biến mất, cô cười toe toét. Diêm Tử Ký không dám nói chen vào, phàm là những lời mà Diêm Kiều Quân nói anh đều đồng ý, nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của Diêm Tử Ký, anh ta thầm sảng khoái ở trong lòng.
Khi nói đến địa điểm tổ chức hôn lễ, Diêm Tử Ký lại lên tiếng: “Tổ chức tại nhà ăn ở căn cứ đi.” Diêm Tử Ký lén nhìn Tư Dao, nhìn thấy cô không bất mãn cũng yên tâm rồi.
Diêm Kiều Quân nhún vai đồng ý, ghi nhớ những lời mà Diêm Tử Ký nói: “Không thành vấn đề.”
“Anh và Tư Dao sẽ viết thiệp mời. Ngày kết hôn anh sẽ sắp xếp bốn đội đến chân núi đón khách.” Diêm Tử Ký suy nghĩ rất chu đáo, cố gắng làm hài lòng các quan khách.
Ghi nhớ hết những lời mà Diêm Tử Ký nói, Diêm Kiều Quân lấy thước dây ra: “Em giúp hai người lấy số đo, em sẽ thúc giục đẩy nhanh tiến độ làm trang phục kết hôn.”
Thuần thục lấy số đo của Diêm Tử Ký và Tư Dao, Diêm Kiều Quân cẩn thận ghi nhớ các số đo: “Khi kết hôn, Tư Dao mặc trang phục kết hôn thời Hán, anh vẫn mặc quân trang. Chủ đề của hôn lễ tên là tình yêu vượt thời không.”
Diêm Tử Ký nghe vậy hơi giật mình, liếc nhìn biểu tình ngây thơ của Tư Dao, sự dịu dàng dần hiện lên trong ánh mắt. ‘Tình yêu vượt thời không, sự thật đúng là như vậy. ’
“Cậu là thợ may sao?” Tư Dao như đi lạc vào cõi thần tiên bỗng hoàn hồn, nhìn Diêm Kiều Quân bằng ánh mắt kỳ lạ hỏi.
“Em là đạo diễn.” Diêm Kiều Quân cất thước dây, trừng mắt với Tư Dao, dường như anh ta biết được cô đang suy nghĩ cái gì, Diêm Kiều Quân giải thích nói: “Việc sản xuất trang phục và đạo cụ trước khi quay của đoàn phim đều phải thông qua sự kiểm duyệt của em.”
Diêm Kiều Quân ở chung cư đến sập tối, lúc gần đi Diêm Tử Ký nói: “Trời tối rồi, ở lại đây một đêm rồi sáng mai hẵng đi.” Diêm Tử Ký vẫn rất quan tâm đứa em trai Diêm Kiều Quân này.
“Không được. Đêm nay một người bạn ở Paris của em đến đây. Em phải đi đón.” Diêm Kiều Quân nói, nhanh nhẹn giỏ xách ra cửa.
Tiễn Diêm Kiều Quân đến tầng trệt của chung cư, sau khi nhìn anh ta rời đi, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao lên lầu. Trở lại phòng ngủ, Diêm Tử Ký đưa ly sữa bò nóng cho Tư Dao: “Ngoan ngoãn uống hết ly sữa bò nóng này đi.”
Nhìn Diêm Tử Ký đang đứng trước tủ sửa sang lại quần áo, Tư Dao đang uống sữa bò nóng đột nhiên nói: “Trước khi ăn cơm, Kiều Quân nói với em, ngày chúng ta kết hôn chắc chắn Liễu Tuyết Nhân sẽ đến.”
Động tác của Diêm Tử Ký khựng lại, nhìn quân trang ở trong tay, không nói chuyện. Tư Dao đong đưa ly sữa bò, lẳng lặng nhìn khói hiện lên trước mắt: “Em không muốn gửi thiệp cho cô ta.”
Chuyện này anh không có cách nào làm chủ, không gửi thiệp mời thì bác Diêm cũng sẽ dẫn theo Liễu Tuyết Nhân đến. Diêm Tử Ký bỏ quân trang vào tủ quần áo, đỡ trán, cảm giác đầu rất đau.
Diêm Tử Ký xoay người đi đến trước mặt Tư Dao, khom lưng xoa đầu cô: “Chúng ta sắp kết hôn rồi. Em còn lo lắng anh và cô ta sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Trong tivi nói sau khi kết hôn sau mà đi ngoại tình thì đều là tra nam.” Tư Dao nghiêm túc giải thích.
Anh cong ngón tay lại gõ vào trán của Tư Dao, Diêm Tử Ký thở dài: “Những người đó đều diễn trên tivi thôi. Anh tuyệt đối trung thành với hôn nhân của chúng ta. Em phải tin tưởng anh.”
“Không phải em không tin anh.” Tư Dao quay mặt đi bĩu môi, trong ánh mắt xanh thẳm lóe lên sự giảo hoạt: “Là do anh căng thẳng mà thôi.”
Nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Tư Dao, ánh mắt của Diêm Tử Ký dần dần đen tối: “Khoảng thời gian ở Trái Đất đã bắt đầu học cách nhanh mồm dẻo miệng.”
“Fans trên Weibo nói em là học bá.” Tư Dao ngửa mặt nở một nụ cười kiêu ngạo.
“Uống xong sữa bò rồi sao?” Diêm Tử Ký đột nhiên chuyển đề tài, Tư Dao giật mình, không đợi cô hồi phục tinh thần, Diêm Tử Ký đã lấy đi cái ly rỗng trên tay cô, cúi người hôn môi cô.
Tăng nhiệt độ trong phòng ngủ lên, nếm được vị sữa nhàn nhạt trong miệng Tư Dao, Diêm Tử Ký ôm lấy eo cô, hai người đều ngã xuống giường.
Diêm Tử Ký hôn dọc theo môi Tư Dao xuống dưới, dọc theo vành tai hôn lên cổ cô. Tư Dao rụt cổ lại cười khanh khách mãi không ngừng, hai tay mềm nhũn đẩy Diêm Tử Ký ra: “Tử Ký, rất nhột.”
Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao một lúc, đôi mắt liếc nhìn điều hòa: “Nóng sao?”
Tư Dao xoa xoa mồ hôi ở trên chóp mũi, bĩu môi làm nũng: “Hơi nóng.”
“Vậy thì cởi ra đi.” Diêm Tử Ký đạt được mục đích xụ mặt cởi quần áo của Tư Dao. Tư Dao nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, quả thực là biểu cảm của Diêm Tử Ký quá nghiêm túc khiến cô không hề hoài nghi bất cứ cái gì.
Cởi ra chiếc áo mỏng cuối cùng, Tư Dao chỉ còn sót lại bộ nội y. Nhìn nội y hình trái dâu tây màu hồng phấn mà Tư Dao mặc trông rất đáng yêu, đôi mắt của Diêm Tử Ký càng thêm u tối.
Tư Dao xoa xoa cánh tay, vô tội nhìn Diêm Tử Ký “Lạnh.”
Diêm Tử Ký khom lưng ôm lấy Tư Dao, tiếp tục hôn lấy môi cô, từ từ cắn mút: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Tiếp nhận sự tấn công của Diêm Tử Ký, cảm giác nóng như lửa đốt dần dần bốc lên trong cơ thể, Tư Dao dần dần có cảm giác. Cô duỗi tay ôm lấy Diêm Tử Ký, dùng thân thể đáp lại. “Tử Ký…”
“Cái gì?” Tư Dao nói quá nhỏ, Diêm Tử Ký không nghe được.
Tư Dao ôm lấy eo Diêm Tử Ký, thẹn thùng cắn bờ vai của anh, khẽ nói nhỏ rầm rì: “Chúng ta đang tạo ra em bé đúng không?”
Diêm Tử Ký lập tức sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, dịu dàng cắn xuống môi cô một cái: “Đúng vậy. Chúng ta đang tạo ra em bé.”
Tư Dao ngậm miệng không nói nữa, bộ dạng xấu hổ của Tư Dao đáng yêu chết mất. Diêm Tử Ký quyết đoán tắt đèn giở chăn lên, quấn hai người vào bên trong, bắt đầu cày cấy gieo giống để tạo em bé.
Căn phòng ở một bệnh viện xa hoa, trong phòng tối đen như mực không bật đèn, kẻ thần bí ngồi trên xe lăn ở phía trước cửa sổ, yên lặng nhìn vào màn đêm xuyên qua cửa sổ
Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông mặc tây trang lặng lẽ đi vào: “Thưa ông, đã xác định rồi.”
Bóng người trên xe lăn khẽ thở dài, mau chóng đưa phong thư màu hồng ở trong tay cho người đàn ông: “Gửi phong thư này qua đó đi.”
Người đàn ông mặc đồ Tây nhận phong thư màu hồng, khom lưng cung kính: “Vâng, thưa ông.”
Chương 54: Gặp lại Lôi Tinh ở căn cứ
Hôm nay Tư Dao tỉnh dậy nhưng vẫn còn ngái ngủ, chạm tay lên gối thấy lạnh lẽo, biết rằng Diêm Tử Ký đã rời đi khá lâu. Xoa cái eo đau nhức ngồi dậy, Tư Dao nhìn xung quanh phòng ngủ, tìm được lời nhắn Diêm Tử Ký để lại.
Sáng sớm, Diêm Tử Ký đã bị Lôi Thành gọi đi, trước khi đi anh để lại một tờ giấy, nhắn với Tư Dao là sau khi tỉnh lại thì gọi điện thoại đến nhà Quách Hách, bảo Tào Nguyên Huy dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm.
Cô quấn chăn bông ngây người rất lâu, đợi đầu óc mơ hồ dần dần tỉnh táo. Tư Dao xoay người bước xuống giường, đi dép lê vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong, Tư Dao chạy đến nhà bếp tìm được cà chua bi, quấn áo lông vũ ra khỏi phòng, chuẩn bị đến nhà ăn tìm đồ ăn. Tối hôm qua không ăn cơm, buổi tối thì quay cuồng với Diêm Tử Ký, bây giờ cô đói muốn xụi lơ.
Tờ giấy của Diêm Tử Ký muốn cô tìm Hàn Kính lấy cơm, nhưng tiền đề là cô không biết số điện thoại của Hàn Kính. Gặm cà chua lạnh đi xuống lầu, Tư Dao rụt cổ lại lạnh cóng đến run cả người.
Kéo cao cổ áo lông vũ lên, Tư Dao túm khăn quàng cổ che khuất mặt, đi chầm chậm về phía nhà ăn của căn cứ, trên đường gặp được binh lính nam đang huấn luyện, đói đến mức chẳng thèm để ý tới.
Lếch cái cơ thể yếu đuối đến nhà ăn, mặc kệ những ánh mắt của binh lính nam ở xung quanh, Tư Dao đến quầy lấy cơm, chép miệng, dáng vẻ trông giống như rất muốn khóc: “Tôi đói.”
Người lấy cơm hơi sững sờ, sau đó đỏ mặt lên, luống cuống tay chân xới cơm nói: “Cô gái đừng khóc, muốn ăn gì chú lấy cho.”
Xới bốn chén cơm đầy, hai khay đồ ăn, Tư Dao cúi người bắt đầu ăn ngấu nghiến trong góc nhà ăn, bộ dạng hung dữ đó dọa các binh lính nam đang ăn trong nhà ăn sợ hết hồn, trố mắt nhìn không nói nên lời.
Ăn sạch sẽ hai phần cơm của binh lính nam, tốc độ ăn của Tư Dao bắt đầu chậm lại, gương mặt trắng bệch cũng dần dần đỏ hồng, dáng vẻ yếu ớt do đói bụng cuối cùng cũng biến mất.
Cảm giác có thức ăn trong dạ dày, Tư Dao đứng lên đi lấy điểm tâm. Nhìn thấy Tư Dao ở trước mặt đang từ từ cầm hai khay đồ ăn rỗng, người lấy cơm cũng ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt.
“Diêm Tử Ký ngược đãi cô sao?” Lôi Tinh đứng ở cửa nhà ăn nhìn mâm đồ ăn chất cao như núi, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Tư Dao gặm điểm tâm nhìn về phía Lôi Tinh, đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự nghi hoặc: “Cô thi vào Báo Đặc Chiến sao?”
Lôi Tinh nhắm mắt hít sâu kiềm chế cảm xúc, đầu óc con nhỏ này có vấn đề sao? Nói chuyện không nên nói, tuyệt đối là cố ý giả ngu để trả thù.
Kiềm chế sự nóng nảy duy trì sự lãnh đạm, Lôi Tinh đi đến trước mặt Tư Dao ngồi xuống: “Tôi tới thăm đội trưởng Lôi.”
“Lôi Thành là cậu của cô, gọi là đội trưởng Lôi nghe rất xa lạ.” Tư Dao nói rất chân thành, nhưng Lôi Tinh suýt chút nữa không khống chế được xụ mặt xuống.
Lạnh lùng nắm chặt tay, Lôi Tinh giận dữ nói: “Chúng tôi đều mặc quân trang, quân đội không có thân thích.”
Mặc kệ Lôi Tinh đang tức giận có thể hiểu được hay không, Tư Dao nuốt xuống miếng điểm tâm cuối cùng hỏi: “Cô và Lôi Thành đều họ Lôi, điều này khác với dữ liệu về người thân ở Trái Đất mà tôi thu thập được .”
“Cậu và mợ của tôi đều họ Lôi không được sao?” Trực tiếp lơ là câu: ‘Dữ liệu về người thân ở Trái Đất’, Lôi Tinh không khống chế được cảm xúc, giọng nói lại to tiếng hơn.
“Vừa nãy cô mới nói trong quân đội không có thân thích. Vậy mà cô còn gọi là cậu.” Bắt được sai lầm của Lôi Tinh, Tư Dao phồng má lên mơ hồ không hiểu nói.
Bị Tư Dao đổ một lọ mực trên mặt, Lôi Tinh không muốn tranh luận nữa. Tư Dao có lòng tốt đưa điểm tâm cho Lôi Tinh: “Muốn ăn không?”
“Cảm ơn.” Lôi Tinh quay mặt kiên quyết cự tuyệt.
Bầu không khí giữa hai người đang rất căng thẳng. Lúc này trên tivi ở nhà ăn chiếu video tuyên truyền “Mặc Ngân Kiếm Ca”. Phục sức tinh xảo, chiêu thức công phu lãnh khốc vô tình, trông hình ảnh của đoạn video rất lộng lẫy và tinh tế.
Tư Dao đóng vai Liên Y, cảnh diễn chỉ thua vai chính, hình ảnh trong video tuyên truyền cũng rất nhiều. Hồng Liên Các thần bí, Tư Dao xinh đẹp mị hoặc dựa vào cung điện, ánh mắt kiêu căng tùy ý nghênh ngang.
Lôi Tinh giật mình nhìn tivi, trong óc đang hồi tưởng lại cảnh tượng xinh đẹp nghiêng thành của đóa phù dung sớm nở tối tàn, há mồm không thể tin được nói: “Yêu quái kia là cô sao?”
“Liên Y là nhân vật phản diện trong giang hồ. Giống loài thì vẫn thuộc loài người.” Không thích Lôi Tinh nói cô là yêu quái, Tư Dao nhíu mày phản bác.
Nghĩ đến yêu tinh đang say rượu nằm dưới đóa hồng liên, lại nhìn sang đứa tham ăn ngốc nghếch ở trước mặt, Lôi Tinh cảm giác choáng váng. Trước và sau màn ảnh là hai khuôn mặt, nếu như bị những fans đó nhìn thấy không biết bọn họ có gì cảm nghĩ gì.
Các binh lính nam trong nhà ăn đều nhìn thấy Tư Dao ở trong “Mặc Ngân Kiếm Ca”, liếc mắt nhìn tivi vô số lần. Không muốn bị nhiều con khỉ vây xem như thế, Lôi Tinh nhìn Tư Dao: “Muốn đi không?”
Tư Dao uống xong bát canh cuối cùng thì đứng lên, Lôi Tinh vốn định đi theo, lại nhìn thấy Tư Dao bưng chén cơm đi về phía cửa sổ: “Tôi còn chưa ăn no, giúp tôi xới hai chén cơm nữa.”
Lôi Tinh đứng hình, nắm chặt tay run rẩy cả buổi, cuối cùng không kiềm chế được nữa đã bùng nổ: “Cô muốn ăn thành heo sao?”
Tư Dao ăn uống no đủ hài lòng đi dạo ở trong căn cứ, Lôi Tinh ôm đầu đi theo, cô ta hoàn toàn từ bỏ việc khai thông cho Tư Dao, con ngốc này căn bản chính là người ngoài hành tinh.
“Cô không phải đi tìm Lôi Thành sao?” Tư Dao xoay người hỏi Lôi Tinh đang đứng ở bên cạnh.
“Cậu đang họp.” Lôi Tinh thờ ơ nói.
Tư Dao nghiêng đầu suy tư: “Gần đây Tử Ký rất hay bị Lôi Thành kêu đi tăng ca. Tôi nghi ngờ lúc trước quay hình ở quân đội tôi đánh cô nằm liệt giường cho nên ông ấy cố ý trả đũa.”
“Cô đừng nói lung tung.” Lôi Tinh giận trừng mắt quát: “Cậu của tôi quang minh lỗi lạc sẽ không làm loại chuyện này. Hơn nữa, đó là ân oán giữa chúng ta, không liên quan gì đến ông ấy.”
“Tôi với cô cũng không ân oán.” Vẻ mặt Tư Dao lộ ra sự khinh bỉ: “Tôi đánh chết cô trong một vài giây.”
Lôi Tinh tức giận đến đỏ mặt, nắm chặt tay kiềm chế sự nóng nảy, nuốt cục tức xuống bụng xoay người rời đi. Nhưng chưa đi được hai bước thì dừng lại, do dự một hồi nói: “Nghe nói cô và đội trưởng Diêm sắp kết hôn.”
“Đúng vậy, mùng sáu tháng chạp.” Tư Dao vui mừng nhảy cẫng lên.
Vạch đen đầy mặt Lôi Tinh: “Có thể đừng như vậy kiêu ngạo như vậy không?” Khoe khoang như thế trước mặt tình địch, không biết xấu hổ.
“Muốn đến uống rượu mừng không?” Tư Dao vô tư ngỏ lời mời.
Lôi Tinh đỡ trán tức giận: “Tuy rằng rất khó chịu, nhưng vẫn muốn chúc phúc cho cô và đội trưởng Diêm.” Yên lặng nhìn Tư Dao một lát, Lôi Tinh thở dài: “Cô gái Ngốc, đừng quên lời tôi đã nói với cô, hãy đề phòng Liễu Tuyết Nhân.”
“Chiến đấu tra, tôi không sợ.” Tư Dao căn bản không hề quan tâm đến Liễu Tuyết Nhân.
“Tôi đã từng tiếp xúc với Liễu Tuyết Nhân, âm hiểm dối trá rất đáng ghét, cô vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn.” Nhắc tới Liễu Tuyết Nhân, khuôn mặt Lôi Tinh hiện lên sự không thích.
Không hiểu sự ghét bỏ của Lôi Tinh đối với Liễu Tuyết Nhân, Tư Dao cái hiểu cái không gật đầu: “Ừm.”
“Được rồi, mau về nhà đi.” Lôi Tinh ôm đầu xoay người rời đi. “Nói chuyện với cô còn mệt hơn đi tham gia thi đấu lý luận tri thức.”
Sau khi kết thúc hội nghị, Diêm Tử Ký muốn mau chóng rời đi, lại nhìn thấy Lôi Tinh ở hành lang, Diêm Tử Kỳ kinh ngạc, Lôi Tinh đứng thẳng cúi chào anh.
Suy đoán Lôi Tinh có thể đến tìm Lôi Thành, Diêm Tử Ký nghiêng người ra hiệu: “Đội trưởng Lôi ở bên trong.”
“Cảm ơn.” Sau khi Lôi Tinh nói lời cảm ơn liền đi về phía văn phòng. Trước khi đẩy cửa, cô ta xoay người nhìn Diêm Tử Ký: “Tư Dao nói mùng sáu tháng chạp hai người sẽ kết hôn, hy vọng có thể nhận được thiệp mời của anh.”
Nhìn bóng dáng của Lôi Tinh, trong đầu Diêm Tử Ký có chút chập mạch, Tư Dao nói với cô ta khi nào chứ?
Khi Diêm Tử Ký về đến chung cư, vừa lên lầu liền nhìn thấy Tư Dao đang ngồi xổm trước cửa. Cô đang ôm cánh tay chẹp miệng, trông đáng thương làm sao.
Diêm Tử Ký mau chóng đi đến đỡ cô đứng dậy, sờ bàn tay lạnh lẽo của cô, nghiêm mặt khiển trách: “Không đợi ở trong phòng mà ngồi xổm trước cửa làm gì.”
“Em đói nên đi đến nhà ăn để ăn cơm. Sau khi quay về lại phát hiện quên mang theo chìa khóa.” Tư Dao tủi thân túm lấy tay áo của Diêm Tử Ký, xoa xoa mắt muốn khóc.
“Mau vào nhà.” Nhìn dáng vẻ này của Tư Dao, Diêm Tử Ký cũng không nỡ mắng cô, mau chóng ôm cô mở cửa vào nhà, kéo cô vào phòng ngủ, lấy chăn quấn cho cô.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Tư Dao, Diêm Tử Ký tàn nhẫn tự đập đầu, thật là hồ đồ ngu xuẩn, anh lại quên để lại số điện thoại nhà Quách Hách cho Tư Dao. Ngồi lên giường, đau lòng ôm lấy Tư Dao, Diêm Tử Ký áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, anh sai rồi.”
Tư Dao xoa xoa cái mũi, dựa vào người Diêm Tử Ký cọ tới cọ lui: “Em đói sắp chết luôn đấy.”
“Nói bậy.” Diêm Tử Ký trừng mắt: “Đừng dễ dàng nói ra từ chết. Có anh ở đây, ai dám làm em chết hả?”
Tư Dao cuộn tròn trong lòng ngực Diêm Tử Ký, khuôn mặt tươi cười, Diêm Tử Ký sờ sờ đầu cô thở dài: “Em quên mang chìa khóa sao không đi tìm anh hả? Nếu tối nay anh không về, em định ngồi xổm ở trước cửa một ngày luôn hả?”
Tư Dao đảo mắt suy nghĩ, Diêm Tử Ký gõ đầu cô: “Vậy mà cũng dám suy nghĩ, ngồi xổm bên ngoài cả ngày không sợ bị lạnh chết sao.”
“Em không biết anh ở đâu.” Tư Dao ủy khuất giải thích.
“Vậy thì hỏi các binh lính nam. Cho dù em không muốn đi tìm anh thì em cũng phải gõ cửa nhà hàng xóm, ngồi ở nhà bọn họ đợi.” Lửa giận của Diêm Tử Ký bị Tư Dao cọ tới cọ lui đã sớm biến mất.
Bị Diêm Tử Ký trách mắng, Tư Dao giống như một con mèo nhỏ dường như cuộn tròn làm nũng ở trong lòng ngực anh: “Tử Ký, em muốn ăn quả táo, anh lấy quả táo cho em ăn đi.”
Diêm Tử Ký yên lặng nhìn bụng của Tư Dao, cau mày lo lắng: “Vẫn cảm thấy đói sao?”
“Lúc nào cũng đói.” Tư Dao giống như là nghe được thiên phương dạ đàm liền trừng mắt: “Em thật sự ăn chưa no.” Cho dù có cảm giác ăn no thì cũng mau chóng biến mất.
Diêm Tử Ký nhìn cái miệng đang chu lên của Tư Dao, nhíu chặt mày lại. Cảm giác thèm ăn của Tư Dao rất mạnh, bất kể cô ăn nhiều đến thế nào cũng không no, cũng không béo. Cho dù ăn no rồi thì quá trình tiêu hóa của cô cũng rất nhanh.
Diêm Tử Ký sớm đã thắc mắc, anh nghi ngờ có liên quan đến thể chất của Tư Dao. Tư Dao là người ngoài hành tinh, có năng lực đặc biệt, đó có thể là nguyên nhân thúc đẩy nhanh quá trình tiêu hóa của cô.
Bởi vì anh có những mối lo này nên anh luôn phê bình giáo huấn chế độ ăn quá độ của Tư Dao, nhưng chưa từng cưỡng chế ngăn cản. Chỉ là không biết, tình trạng này có thể sẽ gây bất lợi cho thân thể của cô hay không.
“A Dao, có thời gian chúng ta đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ đi.” Diêm Tử Ký đề nghị.
Tư Dao bỗng dưng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Diêm Tử Ký: “Anh không khỏe ở đâu sao?”
“Không có.” Bị dáng vẻ của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký bóp mặt cô nói: “Kiểm tra sức khoẻ cho em.”
“Tại sao phải kiểm tra, em rất khỏe mạnh nha.” Tư Dao thắc mắc.
Không biết nên giải thích như thế nào với Tư Dao, Diêm Tử Ký chỉ có thể đổi một cách nói khác: “Chỉ là kiểm tra bình thường thôi. Nếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì thì anh cũng yên tâm.”
“Không thành vấn đề.” Tư Dao từ trước đến nay luôn tin tưởng, chỉ cần là việc Diêm Tử Ký muốn cô làm, cô sẽ không từ chối.
Diêm Tử Ký mỉm cười xoa đầu cô: “Em ở phòng ngủ đợi đi. Anh đi xuống nhà bếp rửa táo cho em.”
Nhìn thấy Diêm Tử Ký rời khỏi phòng ngủ đi đến nhà bếp, Tư Dao bọc chăn lăn lộn hai vòng, khom lưng xuống giường móc ra hai bao khoai tây miếng.
“Ừm, hơi có cảm giác đói bụng, em lén ăn một chút.”