Chương 43: Tình cảm của Nhạc Cảnh Dư
Hôm nay Diêm Tử Ký quay về quân đội, Tư Dao sắp xếp lại tâm tình chuẩn bị tiếp tục công việc. Kết quả vừa tiến vào Tinh Thế đã bị Phong Thần bắt lại nghênh đón những lời mắng chửi.
Phong Thần rót cà phê nóng, cảm giác cả khuôn mặt đều đang run rẩy, rất muốn gõ cái đầu Tư Dao ra, sắp xếp lại hệ thống một lần nữa: “Không xin nghỉ phép liền dám mai danh ẩn tích, cô không thể yên tĩnh một chút sao?”
Tư Dao đang xoa xoa khuôn mặt vô cảm bị nhéo đau, cô nhìn Phong Thần giải thích: “Tôi có để lại giấy xin phép nghỉ mà.”
“Không được tôi phê duyệt sẽ không có hiệu lực. Dư luận trên Weibo còn chưa giải quyết xong, cô chạy mất dạng, để lại cho tôi một cục diện rối rắm này.” Phong Thần tức đến sùi bọt mép chỉ vào Tư Dao giáo huấn.
Tư Dao nhìn Phong Thần rất lâu, yên lặng đưa ly trà qua: “Anh nói nhiều thật đấy.”
Phong Thần nhạy bén liếc nhìn chiếc nhẫn của Tư Dao, anh ta sửng sốt, khuôn mặt vô cảm của anh ta căng như dây đàn: “Chiếc nhẫn này là đồ trang sức đúng không?” Phong Thần ôm một tia may mắn xa vời.
“Nhẫn kết hôn.” Tư Dao đắc ý khoe với Phong Thần: “Tôi kết hôn với lão Diêm rồi.”
Phong Thần suýt chút nữa là ngất xỉu, hung hăng ấn ngực tránh cho bệnh tim tái phát, sau đó giận dữ gầm lên khiến cả tòa nhà Tinh Thế đều chấn động.
Những người đi ngang qua đều lặng lẽ đi đường vòng né Phong Thần, Lê Tinh đang cắn ống hút định mở cửa bước vào cũng sửng sốt, sau đó xoay người nhìn Mạc Thanh Thần. Mạc Thanh Thần đỡ trán mỉm cười: “Có cần đến ký túc xá của cậu ngồi một lúc không?”
“Tốt nhất nên như vậy.” Lê Tinh xoay người lẩm bẩm dẫn đường: “Anh Phong Thần đang tức giận như thế, vẫn nên trốn trước đi.”
“Tư Dao thường xuyên bị giáo huấn lắm à.” Phản ứng của Lê Tinh rất kỳ quái, Mạc Thanh Thần thử suy đoán.
Lê Tinh nhếch miệng cười trộm: “Cô ấy không bị giáo huấn đâu. Đều là anh Phong Thần bị cô ấy tra tấn.”
Nhớ lại lúc ghi hình <dấu chân minh tinh>, Mạc Thanh Thần hiểu rõ cười nhẹ, sau đó nói sang chuyện khác: “Tôi có bài hát mới sắp ghi hình rồi, cậu có muốn tham gia vào MV của tôi không?”
“Được.” Lê Tinh cười không thấy ánh mặt trời: “Nhưng tôi phải được anh Phong Thần đồng ý.”
“Vậy thì không sao, tôi trực tiếp nói với Phong Thần một tiếng là được.”
“Cảm ơn anh Mạc dìu dắt.” Lê Tinh rất vui vẻ khi được Mạc Thanh Thần dành cơ hội này cho cậu ta.
Phong Thần rót cà phê rót đến muốn chạy WC, đợi cảm xúc dần dần ổn định, mới nói chuyện tiếp với Tư Dao: “Đối tượng kết hôn của cô là ai.” Phong Thần cố gắng hết sức duy trì sự bình tĩnh.
“Diêm Tử Ký, người mà dẫn quân đội đến cứu viện khi chúng tôi bị tập kích khủng bố ở trung tâm thương mại Quảng Hoa đấy.” Tư Dao giải thích rất tỉ mỉ với Phong Thần.
“Nhân vật chính của tấm ảnh trên weibo.” Phong Thần xác nhận, nhìn thấy Tư Dao gật đầu, sau đó lấy tay che lấy khuôn mặt vô cảm: “Anh ta giống như Tào Nguyên Huy cũng là bộ đội đặc chủng hả?”
Tư Dao tiếp tục gật đầu, Phong Thần trừng mắt nhìn mặt bàn rất lâu, bị cô tra tấn triệt để như vậy nhưng không thể tức giận: “Sáng mai đi thử vai “Mặc Ngân Kiếm Ca” không thể đeo nhẫn.”
“Đây là nhẫn kết hôn, Tử Ký nói rất quan trọng.” Tư Dao che nhẫn lại, trừng mắt cảnh giác nhìn Phong Thần tỏ ý không chịu gỡ.
Cưỡng chế uy hiếp không thành công, Phong Thần chỉ có thể lừa gạt: “Chính là vì nhẫn kết hôn rất quan trọng, khi đóng phim va chạm thì không sao nhưng nếu làm mất nhẫn thì sao.”
Khuôn mặt Tư Dao lộ ra vẻ lưỡng lự, đương nhiên cô đã bị lời nói kia làm cho dao động. Phong Thần thấy thế tiếp tục nói: “Khi đóng phim thì cất đi, nhưng bình thường vẫn có thể đeo.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Tư Dao đồng ý mặc dù cô cũng không tự nguyện lắm.
Sau khi thương lượng xong công việc với Phong Thần, Tư Dao đã bị đuổi ra ngoài. Cô nhàm chán đi dạo ở Tinh Thế, sau đó liền gặp được Diêm Kiều Quân và Nhạc Cảnh Dư.
“Tư Dao.” Diêm Kiều Quân vui vẻ chào hỏi với Tư Dao.
Tư Dao nhìn Diêm Kiều Quân, cô thắc mắc anh ta từ lúc nào đã kết bạn với Nhạc Cảnh Dư vậy. Giống như hiểu được sự thắc mắc của Tư Dao, Diêm Kiều Quân đấm bả vai của Nhạc Cảnh Dư giải thích: “Tôi có một bộ phim điện ảnh đang hợp tác với Nhạc ảnh đế.”
Nét mặt khó đoán của Nhạc Cảnh Dư nhìn Tư Dao, ánh mắt có chút phức tạp: “Chuyện ở trung tâm thương mại Quảng Hoa kết thúc cũng chưa từng gặp lại cô. Cơ thể vẫn khỏe chứ?”
“Không bị thương.” Tư Dao vẫy cánh tay cho Nhạc Cảnh Dư xem: “Tôi rất khỏe mạnh.”
Diêm Kiều Quân liếc nhìn Nhạc Cảnh Dư, mơ hồ suy đoán được cái gì, liền tùy ý tới gần khoác vai Tư Dao. Đôi mắt của anh ta liếc nhìn vật lấp lánh trên bàn tay cô, giả vờ há mồm ngạc nhiên kêu lên: “Nhẫn kết hôn.”
Tư Dao cảm giác được nghi hoặc, chẳng lẽ khi ở nhà họ Diêm, anh ta không thấy được nhẫn sao? “Đây là nhẫn kết hôn với Tử Ký.”
“Nhẫn kết hôn à.” Diêm Kiều Quân cười như không cười nhìn Nhạc Cảnh Dư: “Ai có thể ngờ được Dao gia đã kết hôn rồi.”
Nhạc Cảnh Dư che giấu sự kinh ngạc và khó chịu, anh ta lạnh nhạt trừng mắt với Diêm Kiều Quân, hung hăng đụng anh ta một cái rồi rời đi. Diêm Kiều Quân che vai lại, cắn răng chịu đừng, cảm thấy bất đắc dĩ nhìn bóng dáng của anh ta.
Tư Dao không hiểu được cảm xúc bất ngờ đó của Nhạc Cảnh Dư, cũng không để trong lòng. Diêm Kiều Quân đỡ trán cảm khái: “Con gái ngốc đúng là con gái ngốc, không biết đến hai chữ phiền não.”
Diêm Kiều Quân nói hai câu mập mờ nhưng Tư Dao lại nghe hiểu được ý tứ ngốc nghếch, cho nên Tư Dao nắm chặt nắm đấm kêu lên hai tiếng ‘răng rắc’, Diêm Kiều Quân mau chóng lui lại: “Chị dâu em còn có việc, chị cứ đi dạo tiếp đi.”
Diêm Kiều Quân lập tức chạy mất dạng, Tư Dao thả lỏng tay ra tiếp tục đi dạo, không ngờ đi xuống tầng trệt liền gặp được Lê Tinh – chân chạy mua đồ ăn vặt.
Khi Lê Tinh nhìn thấy Tư Dao liền ngẩn người, sau đó khuôn mặt cứng đờ chào hỏi: “Tư Dao, tôi có mua bánh kem và trà sữa, cô có muốn ăn không?”
Có đồ ăn vặt ăn miễn phí, Tư Dao đương nhiên không thể từ chối, nhảy nhót đi theo Lê Tinh vào ký túc xá. Mạc Thanh Thần đã rời đi, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại Lê Tinh và Tư Dao.
Tư Dao hài lòng khoét bơ trong bánh kem, Lê Tinh bưng trà sữa rối rắm rất lâu, sau đó lấy hết can đảm nói: “Tư Dao, chuyện ở trung tâm thương mại Quảng Hoa tôi chưa nói với cảnh sát.”
Tư Dao liếc mắt nhìn Lê Tinh, nhớ lại chuyện đã xảy ra ở trung tâm thương mại, không gì biểu tình gì chỉ ‘ừ’ một tiếng. Biểu cảm của Lê Tinh giống như là bị táo bón, cơ thể cứng đờ cộng thêm giọng nói: “Bất kể cô là ai, tôi đều xem cô là bạn tốt.”
Đầu Tư Dao lập tức bị chập mạch, cậu ta có ý gì? Lê Tinh buộc chặt các dây thần kinh tiếp tục nói: “Cho dù cô là đặc công quốc tế, sát thủ thần bí, tôi đều sẽ giúp cô giấu giếm.”
Tư Dao ngơ ngác nhìn Lê Tinh cả buổi, yên lặng uống trà sữa cho đỡ sợ. Trận tập kích khủng bố ở trung tâm thương mại, chẳng lẽ cậu ta bị dọa sợ đến mức bị bệnh thần kinh rồi sao?
Lúc này, trông Lê Tinh rất có khí phách của một vị anh hùng, Tư Dao không thể hiện biểu cảm gì, dịch chuyển ra xa một chút: “Cảm ơn nha.”
“Đừng khách sao!” Nắm tay ngửa đầu, tiểu vũ trụ bốc cháy hừng hực.
Nhạc Cảnh Dư nói chuyện với Phong Thần xong liền trực tiếp rời đi, kết quả lại gặp được Diêm Kiều Quân ở bãi đỗ xe. Nhạc Cảnh Dư vốn không muốn nói chuyện với anh ta, không muốn Diêm Kiều Quân lấp kín anh ta.
“Tôi không muốn làm minh tinh đánh đạo diễn trong giới giải trí đâu.” Tâm trạng Nhạc Cảnh Dư rất tệ, trực tiếp buông lời tàn nhẫn uy hiếp với Diêm Kiều Quân.
“Tâm trạng rất tốt nha.” Diêm Kiều Quân nhếch miệng cười nắc nẻ: “Ảnh đế đánh đạo diễn, bảng hot search của giới giải trí năm nay hai chúng ta thầu rồi.”
Nhạc Cảnh Dư nhắm mắt kìm nén cơn tức giận, khuôn mặt đen như mực: “Rốt cuộc cậu muốn như thế nào.”
“Không muốn như thế nào cả. Muốn đi uống rượu với Nhạc ảnh đế.” Diêm Kiều Quân kéo cửa xe ra hiệu. Khuôn mặt của Nhạc Cảnh Dư lạnh lùng bất động, Diêm Kiều Quân khẽ nói nhỏ: “Lên xe đi, đạo diễn muốn tâm sự với ảnh đế.”
Diêm Kiều Quân lì lợm la liếm, Nhạc Cảnh Dư hầm hầm ngồi vào bên trong xe, Diêm Kiều Quân cười lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Diêm Kiều Quân gỡ viên kẹo cao su bỏ vào miệng nhai, ngó sang biểu cảm sâu sắc của vị ảnh đế ở bên cạnh. Nhạc Cảnh Dư nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: “Có gì thì mau nói đi. Đừng kéo dài thời gian, rất dễ bị ghét.”
“Tôi đang cảm khái Nhạc ảnh đế còn chưa kịp yêu đương mãnh liệt thì tình yêu đã lụi tàn.” Diêm Kiều Quân thở dài.
“Tình yêu cái con khỉ.” Nhạc Cảnh Dư chửi thề: “Tôi biết ý tứ của cậu, tôi có cảm tình tốt với Tư Dao, nhưng vẫn chưa đến mức phát triển thành tình yêu nam nữ.”
Nhạc Cảnh Dư liếc mắt nhìn Diêm Kiều Quân cười khẩy: “Huống hồ, Nhạc Cảnh Dư là loại người mặt dày mày dạn sao? Nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, có được cũng sẽ không có ý nghĩa.”
Diêm Kiều Quân bất ngờ nhìn Nhạc Cảnh Dư rất lâu, sau đó mỉm cười: “Nhạc ảnh đế rất cởi mở, nếu thật sự là như thế thì tôi yên tâm rồi.”
“Nhạc Cảnh Dư tôi dám yêu dám hận, nhưng đạo diễn Kiều thì sao?” Nhạc Cảnh Dư khinh bỉ nói.
Diêm Kiều Quân lập tức sửng sốt, sau đó khi hiểu được thì lại dở khóc dở cười, Nhạc Cảnh Dư cảm thấy anh ta thích Tư Dao sao? “Đừng nói giỡn, tôi làm sao dám thích cô ấy chứ.”
“Vậy thì cậu quá quan tâm cô ấy rồi đấy.” Nhạc Cảnh Dư không tin.
Diêm Kiều Quân nhịn cười lau nước mắt, nhìn Nhạc Cảnh Dư rất muốn làm mặt đứng đắn: “Ảnh đế à. Trong giới đều gọi tôi là đạo diễn Kiều, nhưng anh biết tên thật của tôi đúng không?”
Vẻ mặt Nhạc Cảnh Dư lộ ra vẻ nghi ngờ, Diêm Kiều Quân thần bí sáp lại gần Nhạc Cảnh Dư nói nhỏ: “Tôi họ Diêm, Diêm Kiều Quân. Người đàn ông mà Tư Dao gả cũng họ Diêm, Diêm Tử Ký. Anh ấy là anh cả của tôi.”
Nhạc Cảnh Dư im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên bóp chặt cổ của Diêm Kiều Quân: “Tôi bóp chết cậu!”
“Không phải cậu dám yêu dám hận sao!” Diêm Kiều Quân trợn trắng mắt liều mạng giãy giụa.
“Bà mẹ nó chứ dám yêu dám hận, ông đây muốn đồng quy vu tận với cậu!” Nhạc Cảnh Dư tức giận gầm lên.
“Tôi đang lái xe đấy, cứu mạng với~~~~”
Tư Dao ăn uống no đủ đến sập tối, khi về đến nhà cũng đúng lúc Tào Nguyên Huy trở về. Anh ta còn mang rất nhiều đồ ăn đến. Quả lựu, quả hồng, táo, đều vừa mới hái trong nhà, rất tươi vô hại lại còn siêu ngọt.
Tư Dao ôm sọt tre ăn táo, nói với Tào Nguyên Huy về những chuyện đã xảy ra vào hai ngày hôm nay. Đối với chuyện kết hôn của Tư Dao và Diêm Tử Ký, Tào Nguyên Huy cũng rất vui vẻ, lộ ra tươi cười chúc phúc rất hiếm thấy.
“Khi nào thì anh kết hôn?.” Tư Dao nghiêng đầu hỏi Tào Nguyên Huy.
Tào Nguyên Huy đang khom lưng lột tỏi chợt dừng lại, sau đó không gì biểu tình nói: “Tôi không vội.”
“Hình như Lăng Kỳ rất thích anh.” Tư Dao nhả hột táo ra, muốn kết sợi tơ duyên: “Lê Tinh nói, cô ta trộm hỏi thăm Lê Tinh về chuyện của anh.”
“Lăng Kỳ là cô gái tốt, nhưng không hợp.” Tào Nguyên Huy lột tỏi xong thì đi vào nhà bếp: “Tôi nấu mì, cô muốn ăn không?”
“Tôi đã ăn cơm tối rồi.” Tư Dao lắc đầu từ chối: “Anh muốn kết hôn với ai. Tôi giúp anh tìm.”
“Kết hôn phải xem duyên phận, cô cũng đừng trộn lẫn chúng với nhau nữa. Cùng đội trường Diêm trải qua những ngày tháng hạnh phúc là được rồi.” Tào Nguyên Huy bất đắc dĩ nói: “Đừng ăn quá nhiều táo, nếu không dạ dày sẽ rất khó chịu.”
“Ừm.” Tư Dao tùy ý trả lời, đôi mắt nhìn vào cửa nhà bếp, lén lấy vài quả táo nhét vào trong túi, chuẩn bị về phòng ngủ sẽ ăn tiếp.
Trong phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, Tào Nguyên Huy cầm theo cái muỗng thò đầu ra: “Nếu ăn xong rồi thì mau chóng về phòng ngủ đi. Sáng mai còn phải đi thử vai cho bộ phim “Mặc Ngân Kiếm Ca” đấy.”
“Biết rồi.” Tư Dao nhai thịt táo, lén che túi đựng táo lại đi chầm chậm lên lầu.
Xác định Tư Dao đã quay về phòng ngủ, Tào Nguyên Huy vào lại nhà bếp, im lặng nhìn đậu que ở trong nồi. Không nhà không xe kinh tế thì eo hẹp, cha mẹ thì mất rồi, người thân thì không có. Hơn nữa, anh ta còn tàn tật, ai nguyện ý đi theo anh ta chứ.
Vị khét trong nồi đánh thức Tào Nguyên Huy đang trầm tư, anh ta nhanh nhẹn đổ thêm nước vào trong nồi, Tào Nguyên Huy thấp giọng thở dài.
Làm trợ lý cho Tư Dao cũng có nguồn thu nhập. Bây giờ cuộc sống cũng ổn định, đợi anh ta tích cóp đủ tiền mua nhà rồi hẵng nói đến chuyện kết hôn.
Chương 44: Tạm thời đổi vai
“Mặc Ngân Kiếm Ca” thật ra đang ở trong thời gian quay hình, nhưng còn một số nhân vật vẫn chưa xác định, vẫn còn đang tuyển chọn. Cốt truyện của “Mặc Ngân Kiếm Ca” xoay quanh kiếm ‘Mặc Nguyệt’, diễn về chuyện trên giang hồ.
Nhà họ Trọng vốn là một giang hồ khét tiếng, có kẻ thù thần bí đến tìm, chịu họa diệt môn, nam chính Trọng Hạo được một nô tài trung thành cứu giúp, sống mai danh ẩn tích chạy trốn giang hồ, trên người mang theo bảo kiếm gia truyền Mặc Nguyệt.
Vì để được duyệt ở buổi thử vai, Tư Dao thức suốt đêm đọc hết kịch bản, suy nghĩ giang hồ rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Giang hồ có chút giống với bọn trộm cắp ở Tinh Tế, rời xa tinh cầu Liên Bang, ngao du tinh tế vô câu vô thúc.
Ăn xong bữa sáng, Tư Dao và Tào Nguyên Huy ngồi xe đến buổi thử vai. Hành lang phòng thử vai có minh tinh đang chen chúc, Tư Dao vừa đến đã thu hút rất nhiều ánh nhìn. Dù sao Tư Dao cũng là người được Phong Thần nâng đỡ, độ uy hiếp rất lớn.
Tư Dao tìm được một cái ghế trống, ngó lơ các ánh mắt xung quanh, tựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua cô thức suốt đêm nên bây giờ có cảm giác hơi buồn ngủ.
Cửa phòng thử vai bị đẩy ra, Lăng Kỳ đỏ mặt đi ra ngoài, đôi mắt ngượng ngùng khó nén được sự kích động. Khi cô ta nhìn thấy Tư Dao đang tựa đầu lên tường nghỉ ngơi, biểu cảm của cô ta có chút cứng đờ.
Do dự một hồi lâu, Lăng Kỳ băn khoăn đến gần Tư Dao: “Tư Dao, cô cũng đến thử vai à.”
Tư Dao mở mắt nhìn Lăng Kỳ, khuôn mặt ngái ngủ đang khôi phục một chút tỉnh táo: “Ừm, cô cũng đến thử vai sao?”
“Ừm.” Lăng Kỳ khẽ gật đầu, xấu hổ muốn tìm đề tài nói chuyện: “Tôi thử vai nhân vật Hồ Dĩnh Nhi – con gái duy nhất của minh chủ giang hồ.”
Tào Nguyên Huy nhíu mày lại, nếu anh ta nhớ không lầm, vai Tư Dao muốn thử cũng là Hồ Dĩnh Nhi: “Kết quả thử vai như thế nào.” Tào Nguyên Huy hỏi.
Nhìn thấy Tào Nguyên Huy nói chuyện với cô ta, gương mặt Lăng Kỳ có chút ửng đỏ: “Đạo diễn nói không tệ.”
Tào Nguyên Huy nhìn Tư Dao, Lăng Kỳ suy nghĩ tiếp tục hỏi Tư Dao: “Tư Dao, cô thử vai nhân vật nào?”
“Hồ Dĩnh Nhi.” Tư Dao tùy ý trả lời, khuôn mặt Lăng Kỳ trắng bệch.
“Tư Dao!” Trợ lý phòng thử vai kêu tên.
Tư Dao đứng thẳng duỗi người, cởi áo khoác màu anh đào đưa cho Tào Nguyên Huy, xoay người đi về phía phòng thử vai. Chiếc áo ngắn tay màu lam, quần màu đen của quân đội, đôi giày da leo núi, tóc đuôi ngựa cột cao, trông rất giống một anh hùng khí thế hiên ngang.
Tào Nguyên Huy rất quen với hành động này, Lăng Kỳ nhìn thấy thì thừ người ra, ‘Hồ Dĩnh Nhi’ là con gái duy nhất của minh chủ giang hồ, ngây thơ hồn nhiên không màng thế sự, tạo hình của cô ấy rõ ràng rất tương đồng.
Tư Dao đẩy cửa bước vào phòng thử vai, nhìn thấy tạo hình và sự nhanh nhẹn của Tư Dao, đạo diễn thử vai rất bất ngờ. Tư Dao ngoan ngoãn đứng ở trước mặt đạo diễn, phó đạo diễn đọc tư liệu hỏi: “Cô muốn thử vai nhân vật nào?”
Phó đạo diễn cảm thấy không hài lòng, trước đó Phong Thần đã từng liên hệ với anh ta, nói có nghệ sĩ Tinh Thế muốn thử vai Hồ Dĩnh Nhi, muốn anh ta để ý một chút. Nhưng cho dù lời nói được thông qua, cũng không thể tùy ý như vậy chứ.
Tư Dao xoa xoa cái mũi, đôi mắt liếc nhìn bên trong phòng nói: “Liên Y.”
Phó đạo diễn trợn tròn mắt, tình báo sai lầm sao? Không giống trong tư liệu. Tổ đạo diễn đều hoàn hồn nhìn lại, kinh ngạc há hốc mồm nhìn Tư Dao.
Liên Y là nhân vật phản diện trong phim “Mặc Ngân Kiếm Ca”, nàng ta là các chủ của Hồng Liên Các trên giang hồ, sử dụng rất tùy ý âm ngoan độc lạt. Người yêu của cô ta bị nam chính làm hại cho nên nàng ta muốn liều mạng giết chết Trọng Hạo nhưng kết cục lại bị giết chết.
“Cô diễn một đoạn tùy ý đi.” Phó đạo diễn lật sang một trang tư liệu khác, đương nhiên là không xem trọng Tư Dao.
Tư Dao đôi mắt đảo một vòng, tìm được cái bình rỗng tùy ý cầm lên, sau đó trực tiếp ngồi xuống mặt đất. Khi Tư Dao đọc xong kịch bản của “Mặc Ngân Kiếm Ca”, cô thích nhất nhân vật này.
Chính phái đều chướng mắt với ma nữ giang hồ, đối xử rất tàn nhẫn với nàng ta, nhưng chỉ có duy nhất một mình Viên Chỉ dịu dàng với nàng ta. Cho dù nàng ta bị mọi người trong thiên hạ cô lập thì sao, bị thiên hạ ruồng bỏ thì sao, nàng ta chỉ cần một mình hắn ta độc sủng nàng ta.
Tư Dao diễn một đoạn tình cảm sau khi hắn ta chết, nàng ta dầm mưa đêm uống rượu lập lời thề báo phải báo thù. Đầu tiên Tư Dao ngồi xuống tựa vào hành lang, nhìn lên bầu trời đêm đen tối, trong mắt đều là nỗi bàng hoàng và hiu quạnh.
Cầm bầu rượu lảo đảo đứng lên, bàng hoàng bị sự tàn nhẫn và hung ác bao trùm, đôi mắt của nàng ta đỏ ngầu, oán hận và sát ý ngưng tụ lại lộ ra tơ máu, giống như một con quỷ muốn báo thù.
Tổ đạo diễn nhìn Tư Dao biểu diễn, nín thở, cả người cứng đờ. Bọn họ bị sát khí trong mắt của cô hù dọa không dám nhúc nhích, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị cô giết chết.
Bầu rượu bị bóp nát, bị cô tàn nhẫn ném xuống góc tường, môi đỏ phát ra một âm thanh lạnh thấu xương: “Nếu Liên Y không giết được Trọng Hạo, sau khi chết sẽ trở thành lệ quỷ, cũng tuyệt đối không qua cầu Nại Hà.”
Tư Dao nhớ rõ cảnh tượng lão Diêm chết trước mặt cô, loại thống khổ và oán hận này muốn xé rách trái tim của Tư Dao. Bây giờ mỗi khi nhớ tới, cô đều vẫn rùng mình.
Lau ngón tay dính rượu, Tư Dao lập tức thu lại cảm xúc, đứng thẳng nhìn về phía tổ đạo diễn: “Tôi diễn xong rồi.”
Tổ đạo diễn lập tức hoàn hồn, lúng túng bưng ly uống trà, tổng đạo diễn lão Đổng cầm lấy tư liệu lật xem: “Tư Dao, nghệ sĩ mới của Tinh Thế, từng quay hình bộ phim <Tiên Đạo> của đạo diễn Kiều Quân, không có tác phẩm tiêu biểu.”
“Đúng vậy.” Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng từng quay hình cho bộ phim <Tiên Đạo>, nhưng cuối năm phim mới lên sóng.
“Nhưng diễn kịch rất có kinh nghiệm, trên tư liệu nói cô chưa từng học không về biểu diễn?” Ông ta làm đạo diễn đã vài chục năm, rất ít diễn viên có thể nhập vai hoàn toàn vào nhân vật, vừa nãy ông ta dường như đã nhìn thấy Liên Y đứng ở trước mặt mình.
Biểu cảm ngây thơ của Tư Dao, diễn kịch còn phải học sao? Lòng bàn tay của lão Đổng xoa xoa cây bút máy, đôi mắt đánh giá Tư Dao: “Khi diễn xuất lại có hình bóng của Liên Y, nhưng dáng vẻ hiện tại lại hơi non nớt.”
Lão Đổng suy xét thật lâu, giống như là đang do dự cái gì. Rất lâu, lão Đổng gác bút máy xuống dặn dò trợ lý: “Dẫn cô ấy đi hoá trang, sau đó lại đến thử vai một lần nữa.”
Tổ đạo diễn liếc mắt nhìn nhau, đợi Tư Dao đi theo trợ lý rời đi, có người lưỡng lữ nói với lão Đổng: “Nhân vật Liên Y đã xác định rồi.”
“Ai tốt hơn thì chọn, cô ấy thích hợp hơn.” Lão Đổng nghiêm túc nói: “Làm đạo diễn tôi nhìn vào kịch bản, ai diễn tốt hơn tôi sẽ chọn người đó.”
Tư Dao rời khỏi phòng thử vai, Tào Nguyên Huy vẫn đang đợi, nhưng không nhìn thấy Lăng Kỳ: “Lăng Kỳ đi trước rồi.” Tào Nguyên Huy giải thích với cô.
Tư Dao nghi hoặc nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như cô ấy hơi sợ tôi.”
“Kết quả thử vai của cô như thế nào.” Không muốn lại tiếp tục nói chuyện về Lăng Kỳ, Tào Nguyên Huy dò hỏi về buổi thử vai của Tư Dao.
“Tôi phải thay trang phục diễn và hóa trang, còn phải thử vai một lần nữa.” Tư Dao buông tay tỏ vẻ không hiểu được.
“Không rớt là tốt rồi. Một lát nữa hãy diễn tốt là được.” Tào Nguyên Huy an ủi.
Trợ lý dẫn đường liếc mắt nhìn hai người, khóe miệng hơi hơi run rẩy. Trợ lý ngốc và xuẩn minh tinh, hai người kỳ ba này rốt cuộc đã cộng sự như thế nào ở giới giải trí hỗn loạn này vậy. Nếu đạo diễn đã yêu cầu hóa trang, nhân vật đó đã nắm chắc tám chín mươi phần trăm rồi.
Biết được đây là sự sắp xếp của lão Đổng, chuyên viên trang điểm cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng hóa trang và mặc trang phục cho Tư Dao. Khi Tư Dao thay xong trang phục đi ra, chuyên viên trang điểm và trợ lý đều che miệng lại.
Hồng trang quyến rũ kim sức cao quý, trên vai thêu một đóa kim liên màu đen, lưng đeo tua ngọc châu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo môi đỏ mị hoặc. Chỉ cần đứng yên bất động liền giống lửa cháy đang thiêu đốt hồn phách của con người.
Khi những người trong phòng đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp như nữ thần của Tư Dap, Tư Dao lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, xách theo làn váy lải nhải tức giận: “Bộ váy này nặng bao nhiêu ký vậy, xách nó còn mệt hơn so với khiêng kiếm.”
Những người trong phòng, trên trán bọn họ đều là vạch đen, ngậm miệng thì là nữ thần mở miệng thì lại là đồ đáng yêu ngốc nghếch. Trợ lý đạo diễn đi tới nhắc nhở: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Tư Dao nghe lời đi theo trợ lý rời đi, trước khi đi không quên chụp một tấm ảnh, đợi tối về sẽ gửi cho Diêm Tử Ký xem.
“”Mặc Ngân Kiếm Ca” đang trong thời gian quay hình, đừng để ảnh chụp bị lộ ra bên ngoài.” Trợ lý có lòng tốt nhắc nhở.
Tư Dao đồng ý, dù sao cô cũng không có hứng thú lắm. Minh tinh có tính khí tốt như vậy, trợ lý cũng nở ra một nụ cười thiện ý.
Đi theo trợ lý đến phòng thử vai, Tư Dao sửa sang lại số liệu một lần nữa, khống chế sự thay đổi của biểu cảm khuôn mặt, khí phách kiêu ngạo khiến lão Đổng kích động đứng lên, trực tiếp đập bàn quyết định, chính là Tư Dao.
Rời khỏi buổi thử vai quay về nhà, Tư Dao báo tin với Phong Thần trước, sau đó xoa đôi mắt buồn ngủ. Tào Nguyên Huy lo lắng nhìn Tư Dao: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Kính áp tròng rất khó chịu.” Tư Dao chớp đôi mắt màu xanh oán trách.
Tào Nguyên Huy không biết nên làm như thế nào tiếp theo, Tư Dao là con lai, “Mặc Ngân Kiếm Ca” là Võ Hiệp Trung Quốc, không thể mở to đôi mắt màu xanh để đi diễn.
“Chúng ta đi chọn hai đôi kính áp tròng đi.” Tào Nguyên Huy đề nghị, chuẩn bị một vài cặp kính áp tròng, mang theo chắc là sẽ không khó chịu như vậy nữa.
“Không muốn đi chọn, bây giờ tôi rất buồn ngủ.” Tư Dao ngáp vài cái từ chối.
Tào Nguyên Huy không nói nữa, mà ghi nhớ chuyện kính áp tròng, đợi lát nữa sau khi về đến nhà, chính mình sẽ đi đến cửa hàng mắt kính mua kính áp tròng cho Tư Dao.
Tư Dao và Tào Nguyên Huy về đến nhà, Tào Nguyên Huy đi trước lấy chìa khóa ra mở cửa, Tư Dao đi theo ở phía sau. Trước khi vào nhà, Tư Dao có cảm giác đằng sau có người liền quay đầu lại.
Tào Nguyên Huy thay xong đôi dép lê, nghi hoặc nhìn Tư Dao: “Làm sao thế?”
“Không sao.” Tư Dao thu hồi tầm mắt, đập đầu một cái bước vào nhà: “Nhìn lầm rồi.” Chắc chắn là quá mệt, nếu như thật sự bị theo dõi, sao cô có thể không phát hiện được chứ.
Đóng cửa đi vào trong phòng, Tư Dao bay lên lầu trở lại trong phòng ngủ, lấy điện thoại ra gửi ảnh đã chụp cho Diêm Tử Ký, không quên để lại lời nhắn: ‘Buổi thử vai của “Mặc Ngân Kiếm Ca”, đạo diễn nói ảnh chụp là bí mật, không thể lộ ra ngoài’.
Tư Dao chui vào trong chăn, đôi mắt mê mẩn cầm điện thoại lướt Weibo, lướt xem những bình luận. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Tào Nguyên Huy: “Tư Dao, tôi đi ra ngoài mua kính áp tròng cho cô. Cô đừng đi lung tung.”
“Biết rồi.” Tư Dao trả lời, vứt điện thoại trên bàn, cọ đầu vào gối chuẩn bị ngủ.
Trong phòng bếp đang hầm một nồi canh, Tào Nguyên Huy thay một bộ quần áo thoải mái. Đầu tiên anh ta xác định lộ trình phải đi xong liền xoay người xuống lầu đóng cửa rời đi.
Trong một góc khuất của đường phố, một người mặc áo khoác đen nhìn vào phòng của Tư Dao, móc điện thoại ra bấm một dãy số: “Tôi muốn tìm cô gái trong tấm ảnh.”
“50 vạn.” Âm thanh trầm khàn phát ra từ trong điện thoại, giống như bàn ủi bị hỏng vậy.
“Tiền không phải là vấn đề.” Bóng đen cảnh giác nhìn xung quanh, dựa vào góc tường thấp giọng nói: “Trợ lý bên cạnh cô ta rất lợi hại. Anh ta là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ. Tôi căn bản không thể giải quyết anh ta.”
“Đô la mỹ.” Giọng nói muốn tăng thêm tiền.
Bóng đen nghẹn lại, im lặng rất lâu, có lẽ anh ta hơi xúc động, đấm một quyền vào tường, thốt lên: “Nếu muốn lấy được thứ cậu muốn, tôi cần được giúp đỡ.”
“Đêm mai sẽ có người đến tìm anh.” Người đang nói chuyện thốt ra một lời cuối cùng liền ngắt điện thoại.
Bóng đen siết chặt điện thoại, khuôn mặt căng như dây đàn của anh ta bỗng thay đổi: “To gan thì no chết, nhát gan thì đói chết. Bất kể anh ta là thần thánh phương nào, tình huống xấu nhất chính là mất mạng.”
Tàn nhẫn đá cái thùng rác bên cạnh ngã lăn ra đất, bóng đen nhìn xung quanh xác định không có ai, xoay người nhanh chóng biến mất ở trong hẻm của đường phố.