Chương 41: Động phòng hoa chúc
Tư Dao giống như một quả bom không có bảo hiểm, Diêm Tử Ký sợ cô bị lộ nên định quay về thành phố A trước. Sau khi ăn sáng xong, Diêm Tử Kỳ nói chuyện này với bố Diêm, Bác Diêm càng không hài lòng.
“Hiếm khi cả nhà mới tụ họp đông đủ như thế này, vậy mà đã muốn đi rồi à? Mặc dù có nhà ở thành phố A nhưng đó cũng chỉ là một chỗ dừng chân thôi.” Bác Diêm nhìn Diêm Tử Ký, ánh mặt ẩn chứa sự trách móc, cảm giác như cô ấy đang lừa gạt Diêm Tử Ký.
Chú hai Diêm cũng nhìn Diêm Tử Ký với vẻ không đồng ý: “Vào ngày mừng thọ bố cháu, ông ấy cũng không gặp được cháu, cháu không thể ở cạnh ông ấy lâu hơn một chút?”
“Chờ tới lúc nghỉ phép kết hôn cháu sẽ về.” Ánh mắt Diêm Tử Ký hướng về phía phòng ngủ tầng 2, chờ Tư Dao đi xuống.
Bác Diêm còn muốn nói thêm, nhưng tiếng ho của bố Diêm đã ngắt lời cô. Trong phòng khách bỗng nhiên im lặng, bố Diêm trầm mặc uống trà, nhìn Diêm Tử Ký nói: ‘Khi nào thì tổ chức hôn lễ.”
Bác và chú trong phòng đều sững sờ, bác Diêm trừng mắt đứng lên nhìn bố Diêm: “Anh!”
“Đã đăng ký kết hôn rồi, còn muốn gây sức ép gì nữa.” Bố Diêm định lấy một điếu thuốc nhưng đã bị Diêm Linh ngăn lại, chỉ có thể cầm tách trà lên: “Dù gì cũng đã kết hôn rồi, đừng để con gái nhà người ta phải chịu ấm ức.”
“Còn Tuyết Nhân thì sao.” Bác Diêm cảm thấy bố Diêm thật sự hồ đồ rồi.
“Tử Ký tồi tệ. Giẫm đạp lên con bé hay là lừa dối tình cảm của nó, cô muốn giải quyết thế nào? Ly hôn với Tư Dao rồi cưới Tuyết Nhân à? Cô muốn cả Tử Ký và Tư Dao đều phải chịu ấm ức mới vừa lòng cô .” Cơn tức giận của bố Diêm khiến bác Diêm ngay lập tức câm miệng.
“Nếu đã cưới con bé thì phải đối xử tốt với con bé, trong bộ đội có bận rộn thế nào cũng phải chăm lo cho gia đình, đây là trách nhiệm của người đàn ông.” Ánh mắt bố Diêm đột nhiên ảm đạm, chị em nhà họ Diêm đều biết rằng ông đang nhớ đến người vợ đã mất của mình.
“Anh trai đã kết hôn, còn em thì vẫn cô đơn lẻ loi.” Diêm Kiều Quân cố tình khoa trương để xua tam không khí nặng nề này: “Bố, một ngày nào đó con sẽ dẫn một cậu con dâu về nhà nhé.”
“Thứ đốn mạt.” Bố Diêm trừng mắt đập bàn: “Mày dám làm cái chuyện khốn nạn này tao sẽ đập chết mày!”
“Bố nguôi giận.” Diêm Kiều Quân vội vàng xin tha: “Con trai bố sẽ trực tiếp xử lý con.”
“Việc chuẩn bị cho hôn lễ chờ đến thời gian nghỉ của con.” Diêm Tử Ký nói: “Con không chú trọng đến những thứ đó.”
Diêm Kiều Quân nghe xong khinh thường nói: “Anh chính là dã thú, đưa miếng thịt là ngậm chặt bằng được. Nhưng Tư Dao xinh đẹp mỏng manh dễ vỡ, theo anh vốn đã là ấm ức rồi, hôn lễ quan trọng như vậy, cô ấy phải coi trọng.”
Diêm Tử Ký cau mày suy nghĩ, hình như thật sự phải cân nhắc đến Tư Dao: “Con sẽ hỏi ý kiến của cô ấy.”
“Tử Ký.” Tư Dao ôm chiếc hộp ra khỏi phòng ngủ, chiếc váy bò thắt nơ ở eo trông rất trẻ trung xinh đẹp. Những người dưới tầng lặng lẽ mở mắt, quả nhiên cùng một khung nhưng không cùng một bức tranh, là phong cảnh của hai thế giới.
Diêm Tử Ký lên lầu giúp Tư Dao cầm chiếc hộp, ước chừng khối lượng rồi hỏi: “Trong hộp có gì vậy.”
“Đường Minh và Diêm Thi Thi đưa cho em, bọn họ thật nhiệt tình.” Tư Dao nói với ánh mắt sáng long lanh.
Anh nhéo má Tư Dao, Diêm Tử Ký bất lực đoán: “Là đồ ăn vặt.”
“Kiểm soát đồ ăn vặt và luyện tập nhiều hơn, chơi máy tính ít đi , ngủ nhiều hơn, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh.” Tư Dao làm bộ đọc thuộc lời của Diêm Tử Ký.
Bị Tư Dao chọc cười, khuôn mặt đen uy nghiêm của Diêm Tử Ký gần như trút bỏ, anh dẫn cô xuống nhà chào tạm biệt bố Diêm: “Bố, con với Tư Dao đi đây.”
“Để bố tiễn hai đứa.” Bố Diêm đặt tách trà xuống rồi đứng dậy nói.
Bố Diêm đã đứng dậy rồi, chú hai Diêm và bác Diêm, còn có đám hậu bối của nhà họ Diêm cũng phải đứng dậy theo tiễn Diêm Tử Ký ra ngoài nhà.
Diêm Kiều Quân lái xe tới đưa Tư Dao và Diêm Tử Ký đến sân bay. Diêm Tử Ký nhéo tay Tư Dao ra hiệu, Tư Dao nhớ lại những gì tối qua Diêm Tử Ký dạy cô, thế là cô nhìn bố Diêm gọi: “Bố.”
Bố Diêm sững sờ một lúc, và sau đó một nụ cười hiện lên trong mắt ông, “Ừ.”
“Chú hai Diêm, bác Diêm.” Tư Dao tiếp tục gọi mọi người, chú hai Diêm vẫn nhiệt tình đáp lại còn bác Diêm hoàn toàn không nể mặt chút nào.
“Anh Tử Ký.” Liễu Tuyết Nhân vội vàng chạy tới, đẫm nước mắt nhìn Diêm Tử Ký: “Anh Tử Ký, bây giờ anh phải đi rồi sao?
“Ừ.” Diêm Tử Ký gật đầu, sau đó xoay người ngồi vào trong xe. “A Dao mau qua đây, đừng chậm trễ thời gian.”
Liễu Tuyết Nhân muốn đuổi theo Diêm Tử Ký, Tư Dao liền chắn trước mặt cô ta, lùi lại hai bước, nhấc chân đá ngang cây lê trước nhà, cây lê to lớn ngay lập tức gãy đôi.
“Còn dám ngấp nghé Lão Diêm nhà tôi, bà cô đây sẽ giết cô.” Tư Dao nói xong liền xoay người bước lên xe, Diêm Kiều Quân nhanh chóng vặn chìa khóa, nhấn ga rồi vọt đi.
Liễu Tuyết Nhân cứng đờ tại chỗ, chú hai Diêm và bác Diêm trố mắt đứng nhìn, Đường Minh đứng bên cạnh, ôm cánh tay bố Diêm: “Cậu à, đây là cây lê cậu trồng hai năm rồi nhỉ.”
“…” Bố Diêm
Diêm Kiều Quân cười đau cả bụng, Diêm Tử Ký liếc nhìn Tư Dao, khuôn mặt đen nghiêm túc nhìn rất dạo người: “Hôm qua vừa mới bắt nạt cô ấy, lại còn dọa cô ấy làm gì.”
“Cô ta cứ bám riết lấy anh, em vô cùng ghét cô ta.” Tư Dao cứ phồng má lên nhất định không xin lỗi.
Vẻ mặt Diêm Tử Ký lộ rõ vẻ bất lực, cúi người nâng chân Tư Dao lên xoa xoa: “Có đau không?”
“Có hơi hơi.” Tư Dao trộm liếc biểu hiện của Diêm Tử Ký, xác nhận rằng anh không tức giận mới dần dần thoải mái hơn.
“Cây lê đó to như vậy mà còn nhấc chân đạp lên, em ngốc à.” Diêm Tử Ký vừa giận vừa xót.
“Trong khi chiều chuộng vợ mình, anh không hề nghĩ đến cảm nhận của bố sao?” Diêm Kiều Quân ôm trán cảm khái: “Cây lê đó bố trồng hơn hai năm rồi, cũng sắp ra quả, thật là hay thật, Tư Dao đạp một nhát liền gãy rồi.”
Vẻ mặt của Diêm Tử Ký nhất thời cứng đờ, Diêm Kiều Quân liếc nhìn kính chiếu hậu, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: “Anh à, thời gian tới không nên về nhà nữa đâu.”
Tư Dao và Diêm Tử Ký được Diêm Kiều Quân đưa đến sân bay trở về thành phố A. Sau khi rời khỏi nhà họ Diêm, tiếp tục được ở một mình với Diêm Tử Ký, Tư Dao như một con quái thú nhỏ tràn đầy sức sống, xoay người nhảy nhót quanh Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký khống chế được Tư Dao khiến cô yên lặng, xoa đầu cô hỏi: “Thật sự không thích ở đó à?”
“Bác Diêm không thích em, cô ấy thích Liễu Tuyết Nhân.” Tư Dao nói thẳng.
“Là anh muốn cưới em, anh thích em là được rồi.” Diêm Tử Ký an ủi, bác Diêm nhìn Liễu Tuyết Nhân lớn lên, bà ta đương nhiên sẽ thích cô ta.
“Em biết mà, vì vậy em không tính toán với cô ta.” Tư Dao cắn tay Diêm Tử Ký, hai má phồng lên nói: “Nếu là Liễu Tuyết Nhân, em đã giật điện cô ta lâu rồi.”
Diêm Tử Ký bị răng của Tư Dao làm cho ngứa ngáy, anh rút tay lại ấn cô vào vai anh: “Ngủ đi, anh sẽ gọi em khi đến thành phố A.”
“Vâng.” Tư Dao ngoan ngoãn đồng ý, nhưng đôi mắt vẫn luôn bí mật mở ra.
Bị Tư Dao làm cho tan biến hết tức giận, Diêm Tử Ký tìm được một chiếc bịt mắt giúp cô đeo vào, một tay ôm lấy vai cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: “Đây đều là hành khách, không được phép làm phiền người khác.”
“Khi về nhà, anh mua bánh kem matcha cho em ăn đi.” Tư Dao nũng nịu yêu cầu.
Diêm Tử Ký mím miệng cười, nhịn không được nhéo má cô: “Nghe lời thì sẽ mua cho em.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Diêm Tử Ký, Tư Dao cuối cùng cũng yên lặng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Diêm Tử Ký đưa Tư Dao ra khỏi nhà ga, cô ngơ ngơ ngác ngác không biết mình đã đến đâu, cho đến khi ngồi vào xe taxi mới dần tỉnh táo lại.
Tư Dao và Diêm Tử Ký về đến nhà ở thành phố A, hai ngày bọn họ rời khỏi đây, Tào Nguyên Huy cũng xin nghỉ phép để về quê, thấy bảo bà cụ hàng xóm đã từng chăm sóc anh ấy qua đời, phải trở về phúng viếng.
Vừa bước vào nhà, Tư Dao liền đá giày nhảy lên ghế sofa, Diêm Tử Ký nhìn cô bất lực, xem ra hai ngày trở về thủ đô thật khiến cô nhịn quá sức rồi.
“Bữa tối muốn ăn gì.” Diêm Tử Ký sắp xếp xong hành lý, đi vào phòng khách hỏi Tư Dao.
“Em muốn ăn bánh trứng gà.” Tư Dao ôm gối lăn lộn, cô mò được điều khiển liền mở TV lên, tìm bộ phim về luân lý gia đình được phát lại.
Nhận được lệnh của Hoàng Hậu, Diêm Tử Ký đeo tạp dề, rửa tay rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Tư Dao đang xem TV liền nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng thông báo với Diêm Tử Ký: “Cho nhiều trứng và jambon nha.”
“Rõ.” Diêm Tử Ký vô cùng bất lực. Tư Dao là Hoàng Hậu, vậy Diêm Tử Ký là vị Hoàng Đế bi thương nhất rồi.
Kết thúc bữa tối đơn giản, Diêm Tử Ký rửa bát xong rồi xem TV cùng Tư Dao, kết quả bị nội dung phim làm cho kinh động đến mức co rút dạ dày, cuối cùng là ăn bánh kem. Sau đó dỗ cô tắt TV đi.
TV bị Diêm Tử Ký rút phích cắm, Tư Dao vừa liếm kem bánh, vừa cùng Diêm Tử Ký trèo lên mái nhà. Nhìn thấy vỏ đồ ăn vặt chưa được thu dọn trên mái nhà, Diêm Tử Ký đột nhiên sầm mặt xuống.
“Khi em nhớ anh, em sẽ nằm trên mái nhà ngắm sao.” Câu nói trẻ con đến mức có chút ngớ ngẩn, ngay lập tức chặn lại lời trách mắng chưa kịp nói ra của Diêm Tử Ký.
Cô đút miếng dâu tây trên bánh cho Diêm Tử Ký, Tư Dao hài lòng dựa sát vào anh: “Em đều lén lút trèo lên mái nhà, Tào Nguyên Huy không hề hay biết.”
“Em đang nhắc nhở anh phải thông báo cho Tào Nguyên Huy nơi kiểm tra sao, mà trọng điểm là ở trên mái nhà à?” Vẻ mặt Diêm Tử Ký nghiêm túc chọc Tư Dao.
Tư Dao hiểu rõ được ý anh, liền ấm ức cúi mặt xuống: “Tử Ký bắt nạt em.”
Diêm Tử Ký nở một nụ cười không giấu nổi sự hạnh phúc, Tư Dao nhìn nụ cười của Diêm Tử Ký, nhanh chóng hôn lên khóe miệng anh. Diêm Tử Ký bị đánh úp không chút phòng bị, ánh mắt anh mơ hồ nhìn Tư Dao.
Tư Dao liếm kem nơi khóe miệng, vẻ mặt vô tội nhìn anh, bị ánh mắt của cô công kích vào phòng tuyến của anh, Diêm Tử Ký liền cúi người hôn Tư Dao.
Tư Dao bặm môi, nếm vị ngọt chiếc bánh trong miệng, hô hấp của Diêm Tử Ký trở nên nặng nề hơn. Tư Dao dựa vào lòng Diêm Tử Ký, đôi mắt xanh như vì sao rơi xuống địa cầu.
Diêm Tử Ký cắn nhẹ vào tai Tư Dao, giọng nói hơi khàn khàn: “A Dao, chúng ta về phòng ngủ đi.”
“Ừm.” Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu.
Diêm Tử Ký đưa Tư Dao trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Hai tay anh đặt trên khuôn mặt Tư Dao, từ trên cao nhìn xuống cô.
“A Dao, chúng ta kết hôn rồi.” Diêm Tử Ký hôn lên má Tư Dao, thì thầm “Kết hôn rồi có thể động phòng hoa chúc.”
“Động phòng hoa chúc là gì?” Tư Dao nghi hoặc nhìn Diêm Tử Ký.
Ham muốn trong đáy mắt Diêm Tử Ký liền bị che lấp bởi nụ cười, bàn tay với vết chai sạn vì cầm súng luồn vào váy Tư Dao, nhẹ nhàng xoa nắn sự mềm mại dưới lòng bàn tay: “Em có ghét không?”
Tư Dao không ngần ngại lắc đầu, cô không hề chán ghét những chuyện Diêm Tử Ký làm với cô, ngược lại còn có một cảm giác rung động kỳ lạ và mong chờ.
“A Dao, em có muốn sinh con với anh không?” Diêm Tử Ký dán mắt vào Tư Dao, chú ý đến vẻ mặt của cô, chỉ cần Tư Dao có chút bất mãn, anh sẽ dừng lại ngay.
Sinh con? Cũng giống như những nữ tử quý giá trên hành tinh Blue Sonor sao? Ánh mắt Tư Dao sáng lên. Cô không do dự ôm lấy Diêm Tử Ký, Tư Dao gật đầu khẳng định: “Em muốn sinh con với Tử Ký.”
Phòng tuyến cuối cùng và lý trí của anh đã sụp đổ, Diêm Tử Ký vén váy Tư Dao lên, cúi đầu hôn lên môi cô: “Nếu em chán ghét có thể đấy anh ra bất cứ lúc nào.”
Ánh trăng sáng rọi qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, phản chiếu bóng dáng lấp lánh trên giường. Đêm tân hôn của hai con người tâm đầu ý hợp.
Chương 42: Đều là kịch bản
Khi Tư Dao tỉnh dậy, cô vẫn còn hơi ngái ngủ. Trời mới vừa tờ mờ sáng, bên ngoài cửa sổ còn sót lại vài vệt màu xanh lam. Tư Dao xoa xoa mắt, cử động cơ thể, cảm giác vùng eo và lưng đau nhức, chỗ thân mật của cơ thể lại càng đau râm ran.
Tư Dao trừng mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu cô dần dần hồi tưởng về cuộc triền miên đêm hôm qua. Bỗng nhiên giác đau đớn lại ùa về. Khi Diêm Tử Ký tiến vào, cô đau muốn khóc, nhưng mà sau đó thì sao?
Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như là bị chìm sâu xuống đáy biển, thuận theo sự dao động của sóng biển, phiêu du không có điểm tựa vào.
Tối hôm qua cô và Diêm Tử Ký đều rất kỳ quái. Tư Dao che lấy khuôn mặt vô cảm của mình, cảm giác được hai má nóng như bị lửa thiêu đốt. Cô rất muốn đào một cái hố ngay tại chỗ rồi chui vào đó trốn đi.
Diêm Tử Ký đẩy cửa bước vào nhà. Khi Tư Dao nhìn thấy Diêm Tử Ký, cô nhanh chóng trốn vào trong chăn. Diêm Tử Ký hơi sửng sốt, sau đó đỡ lấy trán cười thành tiếng.
Diêm Tử Ký đến gần mép giường ngồi xuống, anh thử xốc chăn lên nhưng lại bị Tư Dao vội vàng túm lấy không buông ra: “Xấu hổ sao?” Diêm Tử Ký mỉm cười, anh ôm lấy Tư Dao đang cuộn tròn thành một đống, nói.
Tư Dao giống như một con chuột chũi trốn vào trong chăn không muốn ló đầu ra, Diêm Tử Ký cười vỗ vỗ cô: “Đã là vợ chồng rồi, không có gì phải xấu hổ hết.”
Không đợi Tư Dao trả lời, Diêm Tử Ký trực tiếp bế cô vợ nhỏ lên, khuôn mặt Diêm Vương tươi cười xuân phong đắc ý: “Chúng ta đều đã nói chuyện thẳng thắn với nhau, bây giờ mới biết giận dỗi sao?”
Tư Dao hơi chút nhúc nhích phần thân dưới, sau đó vùng vẫy quyền cước thò đầu ra, gương mặt đỏ hồng đang thở phì phò, suýt chút nữa cô đã bị ngộp chết.
Tư Dao đang quấn chăn bị Diêm Tử Ký bế lên, giống như một cục bột nếp mới vừa lấy ra khỏi nồi. Cô phồng má lên, tức giận muốn ngạt thở, trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký rất thích cái miệng của Tư Dao. Tư Dao bất ngờ tập kích, cô duỗi tay cào một phát khiến cho cái chăn rơi xuống bả vai lộ ra dấu vết điên cuồng đêm qua, làn da trắng nõn làm cho đôi mắt của Diêm Tử Ký trầm xuống.
Diêm Tử Ký bị Tư Dao cào một vết đỏ ở trên mặt, anh bị cô cào không động đậy nhưng ngược lại người cào là Tư Dao lại hơi sững sờ. Cô không ngờ Diêm Tử Ký đứng yên không né tránh.
Không đợi Tư Dao nói chuyện, Diêm Tử Ký trực tiếp đè lên người cô. Bây giờ, Diêm Tử Ký ở trong mắt Tư Dao giống như một con dã thú đang săn mồi. Nếu như Tư Dao có thể đọc nhiều sách thêm một chút, có lẽ cô sẽ biết cái gì được gọi là Hormone giống đực.
Tư Dao thần hồn điên đảo, Diêm Tử Ký nhìn vào những chỗ xanh chỗ tím ở xương quai xanh của cô, anh thở dài mau chóng giúp cô kéo chăn lên. Nếu không phải sợ làm cô bị thương, Diêm Tử Ký thật sự muốn ăn cô ngay lập tức.
“Có đói bụng không.” Diêm Tử Ký vuốt đôi mắt của Tư Dao hỏi.
Tư Dao mau chóng vòng tay lên bác Diêm Tử Ký, giọng nói uể oải: “Đói, muốn ăn đùi gà, vịt nướng.”
“Còn muốn ăn cái gì nữa.” Vẻ mặt ôn hòa của Diêm Tử Ký tiếp tục dò hỏi.
Sự dịu dàng kỳ lạ của Diêm Tử Ký khiến Tư Dao tỉnh táo, cô nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi cả buổi, thử nói: “Cua chiên tôm hấp cá.”
Diêm Tử Ký vẫn duy trì sự vui vẻ, Tư Dao dần dần buông lỏng cảnh giác, càng nói càng vui vẻ: “Còn muốn ăn bánh kem và kem ly, kẹo trái cây và khoai tây chiên.”
Nghe thấy Tư Dao nói ra một loạt tên đồ ăn, Diêm Tử Ký cười sờ sờ đầu cô, sau đó biểu tình đột nhiên lạnh nhạt: “Những thứ này đều không có, chỉ có thể ăn cháo trắng dưa muối và bánh bao dưa chua.”
Tư Dao lập tức xụ mặt xuống, ấm ức lên án Diêm Tử Ký: “Anh bắt nạt em.”
“Vừa nãy, em nói tên những món ăn đó rất thuần thục nha.” Diêm Tử Ký nhéo cái mặt của Tư Dao, lạnh lùng hừ một tiếng: “Bình thường đều ăn loại thực phẩm rác rưởi này đúng không?”
“Kịch bản!” Tư Dao bị anh bắt nạt, bị anh bóp miệng rất muốn khóc, chỉ vào Diêm Tử Ký nói: “Đều là kịch bản.”
“Anh dặn dò Tào Nguyên Huy giám sát em ăn nhiều rau dưa, ăn ít đồ ăn vặt, dám chơi trò ám độ trần thương với anh à.” Diêm Tử Ký vuốt cánh tay của Tư Dao khiển trách: “Đều gầy thành bộ xương sườn rồi.”
“Chỗ nào gầy thành bộ xương sườn chứ. Xương sườn mà có bánh bao thịt sao?” Tư Dao chỉ vào ngực cãi lại.
Đôi mắt nhìn chăm chú vào bộ ngực mềm mại của Tư Dao, cái mũi của Diêm Tử Ký nóng lên, những lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng. Tư Dao nghiêng đầu rất đắc ý: “Xương sườn cũng không có mông.”
Diêm Tử Ký đã nếm qua xương sườn Tư Dao im lặng, Tư Dao vuốt bụng làm nũng: “Tử Ký, em rất đói. Em muốn ăn thịt sư tử kho tàu.”
Diêm Tử Ký không có cách nào đối phó với sự làm nũng của Tư Dao, anh đứng dậy thở dài: “Ăn một chút cháo trắng dưa muối trước đi. Buổi tối anh sẽ làm thịt sư tử kho tàu.”
Tư Dao rất muốn kiên cường tuyệt thực, nhưng tiếng ục ục trong bụng thực không nể mặt cô, chỉ có thể mất mặt chịu thua: “Bánh bao thịt heo và bánh bao thịt bò, không muốn ăn chay.”
“Được.” Diêm Tử Ký bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Sau khi làm xong bữa sáng, Diêm Tử Ký hầu hạ Tư Dao rời giường. Tư Dao còn đang giận dỗi gặm bánh bao, Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”
“Đau.” Tư Dao bẹp miệng ồn ào: “Em đã nói đừng rồi, nhưng anh vẫn không nghe lời.”
Diêm Tử Ký có chút xấu hổ dịch chuyển tầm mắt, sau khi đút cháo cho Tư Dao liền yên lặng nói sang chuyện khác: “Còn một khoảng thời gian nữa mới đến thời gian nghỉ kết hôn, trong lúc đó chúng ta có thể thương lượng chuyện hôn lễ.”
“Em đều nghe theo anh.” Tư Dao tùy ý trả lời.
Diêm Tử Ký cũng không có ý tưởng, anh chưa bao giờ để ý đến trường hợp này. Nhưng Diêm Kiều Quân nói không sai, anh không thể để Tư Dao tủi thân được: “Em muốn chọn địa điểm diễn ra hôn lễ và phong cách trang trí như thế nào.”
“Em chưa từng kết hôn, không có kinh nghiệm.” Tư Dao vô tội buông tay.
Khóe miệng Diêm Tử Ký run rẩy, suýt chút nữa thì anh đã bẽ gãy chiếc đũa. Anh thì có kinh nghiệm sao? Anh cũng là lần đầu tiên kết hôn nha!
“Em cảm thấy như thế nào nếu hôn lễ của chúng ta được tổ chức ở căn cứ Báo Đặc Chiến?” Diêm Tử Ký thử hỏi.
“Được ạ.” Tư Dao đồng ý mà không hề do dự.
Diêm Tử Ký không hiểu lãng mạn, Tư Dao cũng không có nhu cầu, anh chỉ có thể tham khảo Quách Hách. Lúc trước hôn lễ của Quách Hách được tổ chức ở trong căn cứ, anh cảm thấy rất tuyệt.
“Hôn lễ của chúng ta dời đến cuối năm. Tất cả công đoạn chuẩn bị hãy giao cho anh.” Thương lượng xong chuyện hôn lễ, Diêm Tử Ký cảm giác trong lòng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tư Dao đang ăn cháo mơ màng gật đầu. Diêm Tử Ký suy nghĩ, cảm thấy không còn chuyện gì nữa: “Sáng mai anh phải quay về quân đội. Tào Nguyên Huy buổi tối sẽ trở về. Em phải nghe lời, đừng quậy phá.”
“Em quậy phá hồi nào chứ.” Tư Dao không phục.
“Thân phận của em đặc thù, nếu như bị bại lộ sẽ bị bắt đi.” Diêm Tử Ký phồng má hù dọa cô.
“Em rất yếu ớt.” Tư Dao trợn tròn đôi mắt, cô cũng chưa lấy được nguồn năng lượng pháo bộc phát: “Nhưng em sẽ tự bảo vệ mình, cho dù em là người ngoài hành tinh nhập cư trái phép, cũng không thể bắt nạt em.”
Diêm Tử Ký không biết làm gì trước lời ngụy biện của Tư Dao, anh cười nói: “Ai mà dám bắt nạt em.”
“Anh đang bắt nạt em đấy, cục cưng đói, không cho cục cưng ăn cơm.”
Nhìn dáng vẻ ấm ức của Tư Dao, Diêm Tử Ký nhớ tới những lời tình cảm mà cô đã từng nói, nửa vui nửa đùa nói: “Cục cưng ngoan, chồng thương em nhất.”
Động tác đang ăn cháo của Tư Dao chợt sững lại, trừng mắt sửng sốt rất lâu, khuôn mặt từ từ đỏ lên. Diêm Tử Ký rất bất ngờ, trước kia đều nói qua điện thoại, không ngờ Tư Dao lại có phản ứng đáng yêu như vậy.
“Một lát nữa anh phải đi gặp chị, em có muốn đi cùng anh không?” Diêm Tử Ký hỏi.
Nghĩ đến khuôn mặt lạnh nhạt của Diêm Linh, Tư Dao không có hứng thú lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy ở nhà chờ anh. Anh trở về sẽ mua đồ ăn ngon cho em.” Diêm Tử Ký dỗ cô theo thói quen.
“Bánh kem!” Tư Dao reo lên.
“Được.” Diêm Tử Ký nở ra một cười nuông chiều.
Ăn cơm xong Diêm Tử Ký liền ra cửa, Tư Dao một mình ở nhà. Cô đá dép lê bay tán loạn trong phòng, lén ăn vụng đồ ăn vặt. Sáng nay Diêm Tử Ký vừa mới dọn dẹp lại căn phòng, bây giờ đã bị cô lăn qua lăn lại thành một mớ hỗn độn.
Diêm Tử Ký đã nói là buổi trưa sẽ quay về, nhưng Tư Dao không phải đợi Diêm Tử Ký, mà là đợi đồ ăn ngoài. Diêm Tử Ký gửi một tin nhắn, nói là anh và Diêm Linh còn có chuyện cần bàn, muốn cô ăn đồ ăn ngoài trước.
Có lẽ là sợ Tư Dao giận dỗi, Diêm Tử Ký vì muốn dỗ cô nên đã mua pizza và bánh kem. Tư Dao vốn đang tức giận, lập tức vui vẻ, cô ôm pizza và bánh kem vui vẻ ăn uống.
Diêm Tử Ký nói chuyện với Diêm Linh đến khuya. Về đến nhà đã là sập tối, mới vừa bước vào nhà liền nhìn thấy một mớ hỗn độn trên mặt đất, cả người Diêm Tử Ký mệt mỏi không còn sức lực, cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười.
Tìm kiếm khắp căn nhà cũng không tìm được Tư Dao, Diêm Tử Ký phảng phất nghĩ đến cái gì. Anh lên lầu bước vào phòng của Tư Dao, bám vào cửa sổ thủy quản bò lên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy Tư Dao đang ngủ ở đấy.
Diêm Tử Ký ngồi xuống bên cạnh Tư Dao, cởi ra áo khoác ra phủ lên người cô. Tư Dao mở to mắt, mơ hồ xoa mắt nhìn Diêm Tử Ký: “Anh về rồi à.”
“Sao em lại ngủ ở đây, bị cảm thì làm sao hả?” Diêm Tử Ký đỡ Tư Dao ngồi dậy.
“Em muốn lên nóc nhà để tiêu hóa thức ăn, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.” Tư Dao lười biếng duỗi eo, dựa vào người Diêm Tử Ký cọ tới cọ lui: “Em mới vừa ngủ không lâu.”
“Muốn ngủ thì về phòng ngủ, không sợ nằm mơ lăn xuống lầu ngã chết à.” Diêm Tử Ký nghiêm túc nhấn mạnh chuyện này với Tư Dao.
“Biết rồi.” Tư Dao làm nũng mưu đồ lừa dối để qua ải: “Các anh nói gì thế.”
Nghĩ đến cuộc nói chuyện với Diêm Linh, Diêm Tử Ký cười cười: “Không có việc gì, đều là chuyện trong nhà, đã giải quyết xong rồi.”
Tư Dao nhìn hàng lông mày mệt mỏi của Diêm Tử Ký, đảo mắt suy nghĩ: “Tử Ký, chúng ta đi chơi đi.”
Không đợi Diêm Tử Ký hiểu được ý tứ của Tư Dao, Tư Dao lấy ra xe huyền phù. Vật trước mắt đương nhiên không phải khoa học kỹ thuật của Trái Đất, Diêm Tử Ký lập tức khắc hét lên: “Mau cất đi.”
“Lên đây.” Tư Dao ngồi vào xe huyền phù, nhìn Diêm Tử Ký vào ánh mắt mong đợi.
Diêm Tử Ký cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nhảy vào xe huyền phù, nghiêm khắc răn dạy: “Mau ra ngoài, nếu như bị phát hiện…”
“Không sao đâu.” Tư Dao lái xe huyền phù, tìm được nút điều khiển tấm chắn. “Khởi động trang bị che chắn là có thể ẩn hình với thế giới bên ngoài. Không một ai có thể nhìn thấy chúng ta.”
Sau khi Tư Dao ẩn thân xe huyền phù, liền kéo gậy điều khiển, lái xe phóng lên không trung. “Chiếc xe huyền phù này đã được cải tạo lại. Tuy rằng đây không phải là một chiếc phi thuyền lợi hại, nhưng trang bị mạnh hơn so với phi thuyền vũ trụ.”
Xe huyền phù lơ lửng giữa không trung, Tư Dao nhìn thành phố bị thu nhỏ lại, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Diêm Tử Ký: “Rất vui đúng không.”
“Thật là quậy phá.” Diêm Tử Ký nhăn mặt nói.
“Em dạy cho anh cách điều khiển xe huyền phù xe nha.” Tư Dao cầm lấy tay của Diêm Tử Ký làm nũng, Diêm Tử Ký bị Tư Dao năn nỉ ỉ ôi, chỉ có thể chú ý đến bàn điều khiển.
Trời sinh đàn ông đều rất nhiệt huyết với các loại máy móc, Diêm Tử Ký cũng không ngoại lệ. Xe huyền phù Tinh Tế này, nếu như nói anh không có hứng thú thì đều là nói dối. Chỉ là anh càng lo sợ việc Tư Dao bị bại lộ sẽ gặp nguy hiểm hơn là hiếu kỳ về chiếc xe huyền phù này.
Đám người chen chúc trong một thành phố bận rộn, không một ai phát hiện phía trên bầu trời của thành phố này có một vật bằng kim loại bay lơ lửng đến từ Tinh Tế ở tương lai.
Xe huyền phù bay trên bầu trời thành phố, ngẫu nhiên sẽ bay ngang qua tòa cao ốc chọc trời, thậm chí xuyên qua ngã tư đường phố phồn hoa. Cơ thể của Diêm Tử Ký căng thẳng, mãi đến khi anh phát hiện xe huyền phù thật sự không bị phát hiện, mới dần dần yên tâm. Cô có thói quen chơi chiến hạm phi thuyền, bình thường cô rất chướng mắt xe huyền phù này. Nếu như chiếc xe huyền phù không trải qua sửa chữa và làm mới lại, cô căn bản sẽ không cất giữ nó.
Trước kia ở tinh cầu Blue Sonor không cảm giác, hiện tại lái xe huyền phù ở Trái Đất, lướt qua trước mắt của người Trái Đất, băng qua các tòa nhà cao tầng, phồn hoa đường phố, thật là quá thú vị.
“Tử Ký, anh thử xem.” Tư Dao phấn khích nhìn Diêm Tử Ký kêu lên.
Diêm Tử Ký nhìn thấy bàn điều khiển phức tạp, nhớ lại những trình tự thao tác vừa nãy của Tư Dao, chậm rãi thử điều khiển.
“Thay đổi phương hướng, bay lên cao, đừng chạy vào ngã tư đường phố.”
“A a! Sắp đụng trúng rồi!”
…